Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay chú cưới vợ xong rồi, tôi phải làm gì đây?"


Hôn lễ của Phác Xán Liệt và Sâm Vũ Vi diễn ra tại Vịnh Trăng Khuyết theo đúng lịch trình, sân lễ lấy bối cảnh bọt biển, trang trí bong bóng trắng hồng đan xen. Bởi vì hôn lễ tổ chức ở bãi cát, xe truyền thông và xe riêng không thể tiến vào nên các khách mời phải đi bộ vào sân lễ thật sớm, thăm hỏi sức khỏe nói chuyện phiếm với nhau trước khi nghi thức chính thức bắt đầu.

Biên Bá Hiền đứng một góc nhìn khách khứa ra vào, mặt biển tuyệt đẹp đón hoàng hôn và gió chiều, gợn sóng lăn tăn, lấp lánh như trải đầy những mảnh vỡ của một ngôi sao nào đó.

Sâm Vũ Vi choàng tay Phác Xán Liệt xuất hiện trong sân lễ, cô mặc chiếc áo cưới mà mình tốn nhiều thời gian để lên ý tưởng thiết kế, xinh đẹp tựa thiên thần đến thăm nhân gian, đứng bên cạnh Phác Xán Liệt nhan sắc khinh người vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Nhìn hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện với những vị khách, nếu không phải luôn có gió biển thổi qua, e rằng Biên Bá Hiền sẽ buồn bã đến khó thở.

Cậu xoay đi, nhận một ly trái cây từ phục vụ, lựa chọn tránh tầm mắt.

"Không ngờ cậu cũng tới."

Biên Bá Hiền quay đầu, chỉ thấy Phác Tín Dương mặc âu phục, bưng ly rượu vang ngồi xuống cạnh mình.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tham gia hôn lễ của nó chứ."

Biên Bá Hiền không nghĩ tới Phác Tín Dương lại dám chủ động bắt chuyện cùng mình.

"Ở đây còn rất nhiều chỗ trống, ngài ngồi chỗ khác đi." Biên Bá Hiền không muốn mình và gã ta có quá nhiều giao cắt.

"Phác Xán Liệt đối xử với cậu như vậy, cậu không ghét nó à?" Phác Tín Dương nhìn về phía Phác Xán Liệt, cười nói.

"Tôi càng không ưa ngài hơn." Biên Bá Hiền quyết không cho gã sắc mặt tốt.

Phác Tín Dương cũng không tức giận, dùng ngón trỏ vẽ một vòng lên thành ly, nói: "Có vẻ cậu không muốn rời khỏi nó nhỉ? Hôm tang lễ nó làm nhục cậu ở trước mặt người nhà họ Phác, thử suy nghĩ kỹ đi, có muốn cùng tôi liên thủ không? Tôi sẽ giúp cậu lấy lại tự do, tôi có rất nhiều cách hay đấy."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Tín Dương, quyết định đứng dậy.

"Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào với ngài hết."

Biên Bá Hiền nhấc chân bỏ đi, Phác Tín Dương lập tức kéo cậu lại: "Không muốn sao? Cậu thật sự chấp nhận bị trói bên cạnh nó cả đời à?"

"Ngài bỏ tôi ra, chuyện của tôi không phiền ngài bận tâm." Biên Bá Hiền dùng sức tránh thoát, phía sau đột nhiên có người đến giúp cậu.

"Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?"

Biên Bá Hiền mượn cơ hội hất tay Phác Tín Dương ra, lui về phía sau Ngô Thế Huân.

Phác Tín Dương nhìn chằm chằm người tới giúp Biên Bá Hiền hồi lâu, mơ hồ nhớ gần đây có tập đoàn Vạn Hòa muốn hợp tác với EG, hình như tướng mạo vị chủ tịch trẻ tuổi khá giống người này. Để ý động tác y bảo vệ Biên Bá Hiền, Phác Tín Dương cười thành tiếng:

"Chẳng trách không hề nóng nảy, hóa ra là tìm được nhà dưới, Phác Xán Liệt biết chưa?"

Biên Bá Hiền nhíu mày nhìn Phác Tín Dương, mắng: "Đồ điên". Sau đó cậu quay đầu, Ngô Thế Huân cũng định bỏ đi, Phác Tín Dương lại nói tiếp:

"Này, Ngô tổng, tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu có ý định theo đuổi thằng nhóc này thì nên từ bỏ đi, nó ngủ với Phác Xán Liệt rồi, cậu không chơi nó được đâu."

Ngô Thế Huân ngẩn ra, liếc nhìn Biên Bá Hiền, chỉ thấy sắc mặt cậu trở nên rất khó coi, bàn tay siết chặt nắm đấm, đi thẳng một mạch. Ngô Thế Huân chạy mấy bước đuổi theo.

Biên Bá Hiền đi tới bàn bánh ngọt tự phục vụ, vô hồn chọn mấy viên socola, nhét vào miệng nhai yếu ớt.

Ngô Thế Huân đứng ngay bên cạnh, chọn đại vài cái bánh, rất để ý tình trạng của Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền tiếp tục cầm lên một viên socola, trước khi cho vào miệng chợt lên tiếng: "Không cần nhìn tôi, những gì gã ta nói hoàn toàn là sự thật, anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi."

Ngô Thế Huân gật đầu, hỏi: "Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt là như thế nào?"

Biên Bá Hiền thẳng thắn trả lời: "Trước đây tôi là ba nhỏ của hắn, bây giờ tôi là..."

Đột nhiên nghẹn lời, bây giờ Phác Xán Liệt xem cậu là gì... chính cậu cũng không biết.

"Nhân viên."

"Vậy cậu với anh ta thật sự đã..."

"Ừ, ngủ rồi." Biên Bá Hiền liếm nĩa, "Nếu anh không chấp nhận được cứ việc nói thẳng, tôi không sao."

Ngô Thế Huân yên lặng hồi lâu, đặt dĩa trong tay xuống, nói: "Không đâu."

Biên Bá Hiền giương mắt nhìn Ngô Thế Huân: "Cảm ơn."

Cậu đáp lại Ngô Thế Huân bằng một nụ cười chân thành, cậu muốn cảm ơn y vì đã hiểu cho mình, cũng muốn cảm ơn vì vừa rồi y giúp mình giải vây.

"Biên Bá Hiền!"

Giọng nói quen thuộc vang lên, Phác Xán Liệt đi tới, trông có vẻ hắn vừa kết thúc một màn mời rượu xã giao.

Hắn liếc nhìn Ngô Thế Huân, đặt ly rượu xuống nói với Biên Bá Hiền: "Tới đây."

Phác Xán Liệt luôn luôn như vậy, lời trong lời ngoài đều lạnh băng, Biên Bá Hiền không thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Bởi vì Biên Bá Hiền chủ động bước qua, Ngô Thế Huân muốn ngăn cản cũng không tiện, chỉ lặng lẽ kéo tay Biên Bá Hiền, nói nhỏ bên tai cậu: "Tôi sang chỗ kia chờ cậu."

Chờ Ngô Thế Huân rời đi, Phác Xán Liệt dẫn Biên Bá Hiền tới xó xỉnh. Biên Bá Hiền đoán chắc chắn hắn lại muốn chất vấn mình tại sao ở cùng Ngô Thế Huân...

Thế nhưng Phác Xán Liệt vừa lên tiếng, câu hỏi hoàn toàn không nhắm vào người cậu nghĩ: "Lúc nãy cậu và Phác Tín Dương đã nói gì?"

Đầu tiên Biên Bá Hiền có hơi sửng sốt, tiếp đến lại cúi đầu, thì ra thứ mà Phác Xán Liệt lo lắng nhất chỉ là việc mình và Phác Tín Dương tiếp tục thông đồng với nhau.

"Nếu tôi nói không có chuyện gì cả, chú có tin không?"

Phác Xán Liệt kéo Biên Bá Hiền đến một góc yên tĩnh hơn, tránh đám người ồn ào nói: "Hắn là hạng người gì chẳng lẽ cậu không biết à?! Còn dám tiếp xúc với hắn!"

Nghe giống như đang quan tâm, có điều làm sao có thể chứ?

Phác Xán Liệt làm sao có thể quan tâm đến mình được.

Biên Bá Hiền giương mắt, trùng hợp thấy Sâm Vũ Vi đang đi khắp nơi tìm Phác Xán Liệt, yểu điệu gọi tên hắn. Biên Bá Hiền lười nhìn nhiều, cậu thu hồi ánh mắt, phiền não đẩy ngực Phác Xán Liệt.

"Lo đám cưới của chú đi, quản tôi làm gì."

"Cậu đàng hoàng một chút cho tôi, đừng có hở một tí là cấu kết với hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác!" Phác Xán Liệt lườm sang chỗ Ngô Thế Huân, nhớ tới nụ cười vừa rồi của Biên Bá Hiền, bản thân hắn còn chưa bao giờ nhận được, cơn giận cứ thế xông lên một cách khó hiểu.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt một hồi, như là lấy hết can đảm để hỏi ngược lại: "Hôm nay chú cưới vợ xong rồi, tôi phải làm gì đây? Tiếp tục đợi cái gì... ở nhà của chú chứ?"

Phác Xán Liệt có chút bất ngờ, chưa từng nghĩ tới Biên Bá Hiền sẽ hỏi một câu như vậy.

"Phác Xán Liệt, đang làm gì thế?" Rốt cuộc cũng tìm được người, Sâm Vũ Vi lôi váy cưới vừa dài vừa nặng đi tới, thấy Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt đẩy vào góc tường hoa, Sâm Vũ Vi ngập ngừng nói, "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, người chủ trì thúc giục chúng ta đấy."

Thừa dịp Phác Xán Liệt còn sững sờ, Biên Bá Hiền nhẹ nhàng đẩy hắn, nhanh chóng chạy về phía bên kia hành lang. Phác Xán Liệt nhìn theo bóng lưng cậu, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Nghi thức bắt đầu, Biên Bá Hiền ngồi một góc ở hàng đầu tiên, cạnh dàn âm thanh, vị trí không tốt, tiếng nhạc vang lên khá đau tai, mà Ngô Thế Huân không hề quan tâm, đi theo ngồi kế bên cậu, còn mang cho cậu một ly nước ngọt.

Hôn lễ diễn ra trong khung cảnh hoàng hôn, cùng với gió biển mát lạnh, Phác Xán Liệt và Sâm Vũ Vi đứng dưới vòm bong bóng do chính tay cậu bơm hơi, lắng nghe người chủ trì dẫn lời thề nguyện.

Nắng chiều rơi trên người Phác Xán Liệt, hắn ở nơi đó giống hệt bức tranh cậu đã vẽ, chỉ tiếc hiện tại hắn không còn là nhân vật chính trong câu chuyện của cậu...

Biên Bá Hiền quả thật không muốn nhìn bọn họ nữa, cậu ngoảnh đi chỗ khác rồi đảo mắt xung quanh.

Cho đến khi đường nhìn đặt trúng phía sau bức tường hoa, cậu phát hiện Phác Tín Dương ngậm thuốc lá lén lút lẻn ra ngoài, trông vẻ mặt có gì đó rất căng thẳng.

Xem ra gã đúng là không có cảm tình với Phác Xán Liệt, hôn lễ vẫn chưa kết thúc đã vội vã bỏ đi, nếu không muốn ngay từ đầu thì còn nhọc thân đến làm gì chứ?

Biên Bá Hiền đang nghĩ ngợi, đột nhiên nhìn thấy từ chỗ Phác Tín Dương vừa rời khỏi xuất hiện một người đàn ông mặc hoodie màu đen, trang phục thế này không giống khách tới tham dự hôn lễ lắm.

Ánh mắt Biên Bá Hiền một mực đuổi theo người đàn ông kỳ lạ kia, tay gã luôn cắm trong túi áo, mắt thì hướng về phía Sâm Vũ Vi và Phác Xán Liệt...

Như thể chó sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Người chủ trì trên sân khấu bắt đầu đọc lời tuyên thệ, hiền hậu hỏi: "Phác Xán Liệt tiên sinh, ngài có đồng ý cưới Sâm Vũ Vi tiểu thư làm vợ, bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, vẫn luôn yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người hay không?"

Phác Xán Liệt nhìn hai chiếc nhẫn đặt trong hộp nhung đỏ, yên lặng nhìn hồi lâu, song điều hắn suy nghĩ chỉ có mỗi câu hỏi của Biên Bá Hiền: Hôm nay chú cưới vợ xong rồi, tôi phải làm gì đây? Tiếp tục đợi cái gì... ở nhà của chú chứ? 

Hàng mi Phác Xán Liệt run lên, cố xua đuổi giọng nói vang vọng trong đầu, hơi mở miệng nói: "Tôi đồng ———"

"Cẩn thận!!"

Giữa lễ đường yên tĩnh, Biên Bá Hiền đột nhiên đứng dậy hô to, Phác Xán Liệt theo bản năng xoay người, một lưỡi dao sắc bén sượt qua cánh tay hắn.

"Đệt!" Gã đàn ông mặc hoodie chửi thề, tiếp tục giơ dao lên lao về phía Phác Xán Liệt. Hôn lễ đang tốt đẹp tự dưng xuất hiện kẻ ám sát, khách khứa bên dưới hoảng loạn bỏ chạy, nhân viên bảo vệ cũng bị mọi người đùn đẩy mà không thể nhanh chóng có mặt ứng cứu.

Người chủ trì sợ hãi trốn phía sau sân khấu, Sâm Vũ Vi tái xanh mặt mày, định chạy theo dòng người nhưng do áo cưới vừa dài vừa nặng giữ chân, cô chỉ có thể ngồi sụp xuống đất khóc lớn.

Phác Xán Liệt ôm cánh tay bị thương, tránh được đợt tấn công của gã đàn ông lạ mặt, chạy đến chỗ Sâm Vũ Vi kéo cô nấp vào một nơi an toàn, gã đàn ông kia thấy vậy liền đuổi tới.

Phác Xán Liệt chưa kịp định thần lại, mắt thấy lưỡi dao lao thẳng tới ngực mình, giây kế tiếp mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng không phải là máu của hắn.

Hắn ngỡ ngàng nhìn Biên Bá Hiền không biết từ nơi nào chạy đến, nhào vào ngực hắn, thay hắn đỡ lấy lưỡi dao nguy hiểm kia.

Máu đỏ chảy dọc xuống từ nơi dao đâm, thấy mình hành hung sai người, gã áo đen lớn tiếng mắng "Mẹ nó!" rồi dùng sức rút dao ra bỏ chạy.

Trong nháy mắt lưỡi dao bị rút ra, Biên Bá Hiền đau đớn kêu lên một tiếng, máu liên tục đổ ra từ miệng vết thương. Phác Xán Liệt không để ý tên áo đen bỏ chạy, nhanh chóng cởi áo khoác cầm máu cho Biên Bá Hiền. Mất máu đồng nghĩa mất sức, Biên Bá Hiền ngã vào người Phác Xán Liệt, co rút dữ dội, Phác Xán Liệt hốt hoảng ôm cậu, cố gắng đè vết thương đang không ngừng chảy máu.

"Đừng sợ Biên Bá Hiền, cậu đừng nhúc nhích, thở theo tôi!" Phác Xán Liệt hết sức khống chế bản thân đừng hoảng loạn, tuy nhiên nhìn bàn tay mình nhuốm đầy máu Biên Bá Hiền, đột nhiên hắn không thể suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy sợ hãi và bất an.

"A lô! 120 phải không? Có người bị đâm ở bờ biển Vịnh Trăng Khuyết, cho xe cấp cứu đến đây nhanh giúp tôi!" Ngay lúc này Ngô Thế Huân chạy tới bấm số gọi cấp cứu. Xe cấp cứu cũng nhanh chóng có mặt, song do tiệc cưới tổ chức trên bãi cát, xe cấp cứu không thể lái vào, Phác Xán Liệt mặc kệ tay mình đang chảy máu, bế Biên Bá Hiền chạy ra vị trí xe cấp cứu đậu. Dọc đường đi hắn liên tục nói chuyện với Biên Bá Hiền để cậu duy trì ý thức.

"Biên Bá Hiền, không được nhắm mắt, có nghe không!"

Biên Bá Hiền hơi mở miệng rồi khép lại, tựa hồ muốn nói nhưng không có sức. Cậu cảm thấy lưng mình càng ngày càng lạnh, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, giọng Phác Xán Liệt cũng chợt xa chợt gần.

"Biên Bá Hiền, nghe lời, không được ngủ!!"

Biên Bá Hiền còn chút ý thức yếu ớt, cố gắng mở mắt, có điều sau lưng thật sự quá đau, cậu chỉ muốn nhắm mắt lại...

Đưa người lên xe cấp cứu, Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân cũng lên theo.

"Bác sĩ, tình hình thế nào?!"

Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Biên Bá Hiền, sắc mặt nghiêm trọng: "Tình hình không khả quan lắm, phần lưng bị dao đâm, dao lại bị rút ra, bệnh nhân có thể sốc bất cứ lúc nào do mất máu quá nhiều, bây giờ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cầm máu, bệnh nhân cần duy trì ý thức mới được."

Nghe xong lời bác sĩ, Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, đôi mắt cậu đang từ từ nhắm lại...

"Biên Bá Hiền, đừng ngủ, mở mắt ra, chúng ta nói chuyện nhé?" Phác Xán Liệt vuốt mái tóc phủ trên trán Biên Bá Hiền, sốt ruột nói chuyện với cậu. Mặc dù Biên Bá Hiền có thể nghe thấy giọng hắn, tuy nhiên toàn thân gần như mất hết sức lực, không thể trả lời lại, cũng không mở mắt nổi.

Thấy cậu càng ngày càng yếu ớt, Phác Xán Liệt áp trán mình lên trán cậu, dùng chất giọng nhỏ nhẹ nhất cuộc đời hắn, khẩn cầu cậu: "Đừng ngủ, cầu xin em."

"Đừng nhắm mắt lại, Biên Bá Hiền, không được ngủ, Biên Bá Hiền... Biên Bá Hiền... Bé cưng..."

Cảm nhận được hàng mi run rẩy lướt qua da thịt, Phác Xán Liệt kéo giãn khoảng cách, thấy Biên Bá Hiền có chút phản ứng, dùng hết toàn bộ sức lực cử động mí mắt, gật nhẹ đầu.

Biên Bá Hiền khó khăn hô hấp, cố gắng mở mắt nhìn người trước mặt. Rõ ràng cậu đau đến mức không còn sức, vậy mà vẫn cố giữ chút tinh thần cuối cùng để nhìn Phác Xán Liệt...

Đều gạt người, không phải ai cũng có thể gọi cậu là bé cưng...

Cậu sẽ không ngủ...

Bởi vì Phác Xán Liệt gọi cậu là bé cưng...

Còn chưa chúc cậu ngủ ngon mà.

...

Hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, không thể nhận ra nơi đây vừa phải trải qua một trận cấp cứu quyết liệt giữ mạng người.

Phác Xán Liệt ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn lòng bàn tay dính đầy máu.

"Phác tổng, uống chút nước đi."

Ngô Thế Huân cầm ly nước ấm đưa tới, Phác Xán Liệt nhận lấy, ánh mắt nặng trĩu.

Ngô Thế Huân ngồi xuống cạnh hắn, nhìn đèn "Đang phẫu thuật" bật sáng, sau một hồi suy nghĩ mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc anh có quan hệ gì với cậu ấy?"

Kể từ giây phút Biên Bá Hiền được đẩy vào phòng phẫu thuật, tâm trạng Phác Xán Liệt trở nên rất kém, vốn trước đó đã giữ thái độ không tốt với Ngô Thế Huân, bây giờ nghe y hỏi lại càng không nhịn được.

"Ngô tiên sinh không đọc tin tức à?"

Ngô Thế Huân trả lời: "Mấy năm nay tôi ở nước ngoài, không có hứng thú chuyện trong nước lắm."

"Không hứng thú vậy cậu còn hỏi làm gì?"

"Vì tôi cảm thấy có hứng thú với Biên Bá Hiền."

Ngô Thế Huân nói rất thẳng thừng, thậm chí dù ánh mắt Phác Xán Liệt trở nên dữ tợn thì y vẫn khăng khăng nói tiếp: "Tôi từng hỏi cậu ấy câu tương tự, nhưng cậu ấy lại nói mình chẳng qua chỉ là nhân viên của anh. Tôi cũng biết nhiều nhân viên yêu nghề làm việc chăm chỉ, có điều một nhân viên giống như Biên Bá Hiền, mạo hiểm đỡ nhát dao thay ông chủ là lần đầu tiên tôi thấy..."

Ngô Thế Huân không hề hiền hòa như mọi ngày, đột nhiên y sừng sộ lên: "Thế nên... anh có biết tại sao cậu ấy đỡ cho anh nhát dao đó hay không?"

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, giọng điệu y giống đang chất vấn hơn là đặt câu hỏi bình thường, mà hắn thì không tài nào trả lời được.

Thấy Phác Xán Liệt tìm không ra đáp án, hoàn toàn không nhận ra tâm tư của Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân thấp giọng thở dài: "Biên Bá Hiền thật sự quá đáng thương."

— —

Ca phẫu thuật kéo dài hơn tám tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Biên Bá Hiền được y tá đẩy ra, trên mặt còn chụp máy thở, mu bàn tay thì ghim kim truyền thuốc an thần và chống sốt.

Phác Xán Liệt đi theo vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ phụ trách tháo khẩu trang xuống nói: "Mặc dù ca phẫu thuật thành công, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên bệnh nhân vẫn hôn mê, tình hình cụ thể phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới kiểm tra được."

"Vâng, tôi biết rồi." Phác Xán Liệt sờ khuôn mặt nhợt nhạt của Biên Bá Hiền, gật đầu bày tỏ.

Bác sĩ nhìn Phác Xán Liệt, suy tính hồi lâu quyết định nói một chuyện có khả năng giúp hắn vui lên.

"Mấy ngày nay tình trạng của em trai ngài có chuyển biến tốt, y tá chăm sóc cậu ấy nói gần đây ngón tay đã bắt đầu nhúc nhích rồi, có dấu hiệu sắp tỉnh lại."

Phác Xán Liệt chợt nhớ ra Tư Hạ cũng nằm ở đây, nghe tin này quả nhiên sắc mặt hắn hòa hoãn hơn hẳn.

"À, do vị trí phẫu thuật nằm sau lưng nên bệnh nhân không thể nằm ngửa, chỉ có thể nằm nghiêng hoặc nằm sấp thôi, thành ra phải có người bên cạnh trông chừng cậu ấy 24 tiếng, đừng để vết thương bị đè, nếu không sẽ dẫn đến chảy máu lần nữa." Dặn dò cẩn thận xong, bác sĩ cũng rời khỏi phòng bệnh, Phác Xán Liệt kéo một cái ghế tới cạnh giường.

Biên Bá Hiền trên giường khép chặt mi mắt, nằm nghiêng như đang ngủ say. Phác Xán Liệt chạm nhẹ mu bàn tay cậu, xúc cảm truyền tới quá lạnh, hắn thận trọng nhét tay cậu vào trong chăn.

Dư quang thấy Ngô Thế Huân đi vào phòng, Phác Xán Liệt không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ngô tổng chờ tới bây giờ cũng cực khổ rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Ngô Thế Huân dừng bước, mang ý tốt nhắc nhở: "Khi nào có thời gian anh hãy đến phòng triển lãm mỹ thuật hôm trước một chuyến."

Phác Xán Liệt không hiểu được mấy lời này, giương mắt nhìn y: "Triển lãm mỹ thuật?"

Ngô Thế Huân không có ý định làm nhà từ thiện, tuy nhiên vẫn quyết định tin tưởng mắt nhìn người của Biên Bá Hiền một lần: "Ở đó có thể sẽ có đáp án mà vừa rồi anh không trả lời được."

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng Ngô Thế Huân rời đi, không rõ y muốn gợi ý điều gì, trước mắt cũng không có tâm tư để suy nghĩ. Hắn lấy điện thoại gọi Lý Lâm, bảo anh mau tìm một điều dưỡng cao cấp đến chăm sóc Biên Bá Hiền.

Lúc điều dưỡng Tiểu Sơn tới nơi, Phác Xán Liệt đang lau mặt cho Biên Bá Hiền, Tiểu Sơn đã từng nhận chăm sóc rất nhiều bệnh nhân thuộc gia đình giàu có, trên căn bản bọn họ không muốn động tay nên mới thuê mình, vừa vào phòng thấy ông chủ dùng khăn lông lau mặt bệnh nhân, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là chiếc khăn lông đó nhúng qua nước lạnh...

Tiểu Sơn vội vàng chạy tới ——

"Ông chủ, để tôi." Cậu gấp gáp cướp lấy khăn lông, vừa chạm vào, không ngờ lại là khăn ấm.

"Không sao, cậu gọi y tá đến thay băng đi, đến giờ rồi." Phác Xán Liệt xoay người vào phòng vệ sinh giặt khăn lông, Tiểu Sơn ngoài này mặt đầy kinh ngạc nhấc chân đi gọi y tá.

Phác Xán Liệt đứng trước bồn rửa tay, cẩn thận vặn vòi điều chỉnh nhiệt độ nước, tỉ mỉ làm ướt khăn.

Mặc dù hắn không giỏi chiếu cố người khác, nhưng đây không phải lần đầu tiên hắn chăm sóc bệnh nhân... Phác Xán Liệt thẫn thờ một hồi, nhớ lại cảnh năm đó mình chăm sóc mẹ.

Lúc ấy hắn mới vừa vào cấp ba, đúng là so với bạn bè cùng lứa hắn trưởng thành hơn, tuy nhiên lần đầu tiên trong đời đối mặt với chuyện người thân ra đi, hắn cũng biết sợ. Ngày mẹ hắn nằm viện cấp cứu, ngoại trừ bác Mạnh thì trên dưới Phác gia chẳng có ai hỏi han mẹ con bọn họ, hắn phải túc trực ở phòng bệnh cả đêm, mang nỗi lo mẹ mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào, cho đến khi bác sĩ trùm tấm vải trắng lên khuôn mặt tiều tụy lạnh băng của mẹ...

Phác Xán Liệt đỡ bồn rửa tay, từ từ ổn định, lúc bước ra y tá đã đến thay băng.

Tiểu Sơn giúp y tá đỡ Biên Bá Hiền để cởi áo, Phác Xán Liệt thấy vậy đi nhanh tới, y tá cầm kéo cắt băng gạt quấn quanh lưng Biên Bá Hiền, vết thương khủng khiếp bày ra trước mắt, Tiểu Sơn giật mình che miệng nói: "Nghiêm trọng vậy?"

Phác Xán Liệt đẩy Tiểu Sơn ra giành chỗ đứng phía sau y tá, nhìn thấy rõ ràng tấm lưng trắng nõn mịn màng của Biên Bá Hiền giờ đây xuất hiện một vết cắt khó coi.

Y tá dùng khăn tẩm thuốc lau xung quanh vết thương, vừa làm vừa thở dài: "Lưng đang đẹp thế này kia mà..."

Lau sạch vùng xung quanh vết thương xong, y tá bắt đầu bôi thuốc vào vết mổ. Có lẽ do làm quen nên động tác của y tá rất nhanh và dứt khoát, Biên Bá Hiền cảm nhận được cơn đau, dù hôn mê vẫn rụt lưng một cái.

"Cô nhẹ tay lại, nhóc con này sợ đau." Phác Xán Liệt thấp giọng nhắc nhở, cau mày xoa đầu Biên Bá Hiền, cử chỉ ôn nhu.

Nhận cảnh cáo bất ngờ, y tá lập tức nhẹ tay một chút.

Buổi tối, Tiểu Sơn tới săn sóc Biên Bá Hiền, vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn Phác Xán Liệt vẫn chưa rời đi: "Ông chủ, hiện tại không còn sớm, ngài cứ về nghỉ ngơi, việc còn lại cứ để tôi làm."

Phác Xán Liệt không để ý đến Tiểu Sơn, thay vào đó gọi cho Lý Lâm, rất nhanh liền thấy Lý Lâm mang thức ăn từ khách sạn vào phòng bệnh.

Phác Xán Liệt ăn đơn giản vài đũa, sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh Biên Bá Hiền, chăm chăm nhìn đồng hồ canh đến giờ thay băng là nhấn chuông gọi y tá.

Tiểu Sơn không khỏi bàng hoàng khi bị cướp hết việc, cậu thận trọng nói với Lý Lâm: "Trợ lý Lý, ông chủ làm hết công việc của tôi rồi, tôi phải làm sao đây?"

Lý Lâm không quá ngạc nhiên với điều này, bình tĩnh trấn an Tiểu Sơn: "Cậu cứ đi theo ngài ấy, nhắc nhở ngài ấy ăn uống nghỉ ngơi như hôm nay là được, có gì không biết thì gọi tôi."

Tiểu Sơn nửa hiểu nửa không gật đầu, thẳng đến khi đêm muộn, toàn bộ khoa nội trú tắt hết đèn, Phác Xán Liệt vẫn một mực trông coi bên giường bệnh.

Ông chủ không ngủ, Tiểu Sơn cũng không dám chợp mắt, mà chờ tới gần nửa đêm, bệnh nhân thì hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Sơn chịu đựng hết nổi đành gục xuống giường ngủ một giấc.

Bệnh viện nửa đêm yên tĩnh vô cùng, trong phòng chỉ có âm thanh máy đo điện tim Biên Bá Hiền và tiếng ngáy không quá lớn của Tiểu Sơn.

Phác Xán Liệt cứ ngồi thất thần trên ghế, nhìn Biên Bá Hiền nhắm mắt hôn mê.

"Tại sao cậu lại xông lên?"

Hắn nhìn cậu giống như nhìn một điều bí ẩn, cố gắng hiểu được lý do cậu liều chết cứu mình. Hắn cẩn thận hồi tưởng những gì đã xảy ra trong quan hệ hai người, dường như hắn chưa từng làm bất cứ điều gì xứng đáng để cậu đánh cược tính mạng cả.

Mà Biên Bá Hiền lại thành ra thế này, tại sao tâm trạng của hắn bây giờ giống hệt lúc mẹ hắn nằm viện vậy, rõ ràng ngày Tu Hạ xảy ra tai nạn hắn còn chẳng hoảng loạn mấy.

Phác Xán Liệt nương nhờ ánh trăng len lén nắm chặt bàn tay Biên Bá Hiền, cúi đầu nói: "Cậu sẽ không rời đi giống bà ấy đâu phải không..."

"Cậu đã hứa với tôi sẽ không bỏ chạy kia mà..."

Phác Xán Liệt xoa nhẹ lòng bàn tay Biên Bá Hiền, trong đêm tối vắng người, hắn bất lực cầu xin: "Đừng bắt chước bà ấy không nói lời nào đã bỏ tôi đi, nếu không..."

Vốn tiếp theo phải là một mệnh lệnh, chẳng hạn như nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cậu, nhưng ở xó xỉnh không ai nhìn thấy, lời đến khóe môi lại biến thành tự trách bản thân...

"Nếu không... tôi thật sự không có cách nào tha thứ cho mình."

——

Sau ngày hôm đó Ngô Thế Huân có đến vài lần, tuy nhiên mỗi lần đến đều ở lại không lâu vì bất kể y chọn thời gian nào thì cũng gặp Phác Xán Liệt.

Hôm nay y cố ý dậy thật sớm, nhằm ca thăm bệnh đầu tiên mà vào, lúc ôm bó hướng dương mở cửa phòng bệnh, không nghĩ tới Phác Xán Liệt vẫn còn ở đây chăm chú theo dõi y tá đổi dịch dinh dưỡng cho Biên Bá Hiền.

Ngô Thế Huân đặt bó hoa lên bàn, bước đến cạnh giường bệnh nói: "Anh ngủ ở bệnh viện sao?"

Tiểu Sơn vừa đi nấu nước nóng quay về nghe Ngô Thế Huân chế nhạo ông chủ bèn tiếp lời: "Cũng không hẳn ngủ ở bệnh viện, nói thật lần đầu tiên tôi thấy một ông chủ lớn mà chu đáo vậy đấy, rất biết chăm sóc người khác."

Phác Xán Liệt không tham gia vào cuộc đối thoại của Ngô Thế Huân và Tiểu Sơn, chỉ nghiêm túc xem y tá thay băng, kiểm tra bình dịch.

"Ngô tổng cũng chăm chỉ tới đây đó thôi." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm giọt nước nhỏ xuống ống dẫn, nói.

Ngô Thế Huân tới gần một chút xem tình trạng của Biên Bá Hiền, mới vừa cúi người xuống liền bị Phác Xán Liệt giơ tay ngăn lại: "Gần quá."

Ngô Thế Huân bĩu môi, tuy nhiên cũng đã thấy được sắc mặt Biên Bá Hiền tốt hơn rất nhiều, dù máy thở che gần nửa khuôn mặt cậu nhưng vẫn nhìn ra Phác Xán Liệt dốc lòng chăm sóc không ít.

"Trông khuôn mặt nhỏ xíu hốc hác chưa kìa, bé cưng thật đáng thương quá đi."

"Không được gọi cậu ấy như vậy." Phác Xán Liệt giữ tay Ngô Thế Huân, lên tiếng.

"Tại sao?" Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, hỏi.

Phác Xán Liệt không muốn cùng Ngô Thế Huân gọi Biên Bá Hiền là "bé cưng" , mặt lạnh tiếp lời: "Không có tại sao, không được là không được."

Ngô Thế Huân hất tay Phác Xán Liệt, cười nói: "Anh là gì của cậu ấy, tại sao tôi phải nghe anh?"

Phác Xán Liệt ngây người.

"Phác tổng, anh không thể biến một người to lớn như vậy trở thành vật bất ly thân của mình được, huống chi anh mới vừa kết hôn, có một cô vợ xinh đẹp đang đợi ở nhà, muốn thể hiện tính chiếm hữu thì nên về nhà thể hiện với vợ anh ấy, Biên Bá Hiền đâu phải vợ anh."

Những gì Ngô Thế Huân nói, Phác Xán Liệt không cách nào đáp trả.

Bầu không khí giữa hai người đang căng thẳng, đột nhiên có một y tá chạy vào với vẻ mặt vui mừng: "Phác tiên sinh, em trai ngài tỉnh rồi!"

Phác Xán Liệt vực dậy tinh thần: "Tu Hạ tỉnh rồi sao?"

"Vâng, bác sĩ đang kiểm tra, ngài cũng đến đó nhìn chút đi."

Phác Xán Liệt không có quá nhiều lưu luyến với người nhà họ Phác, riêng Tu Hạ thì vẫn còn chút cảm tình. Có thể vì đứa nhỏ này đơn giản và tin tưởng mình, vào giây phút tranh quyền đoạt lợi cuối cùng hắn đã thay đổi kế hoạch, không định kéo theo Phác Tu Hạ. Vốn muốn mượn lý do cậu và Biên Bá Hiền bị bệnh để đưa hai người họ tránh khỏi tầm mắt mọi người, tiếp đến sắp xếp cho cậu ra nước ngoài sinh sống, ai ngờ kế hoạch đi sai hướng, cậu thì phải nằm bệnh viện.

Bây giờ người tỉnh lại rồi, gánh nặng trong lòng Phác Xán Liệt cũng coi như được tháo xuống.

Hắn dặn dò Tiểu Sơn tạm thời chăm sóc Biên Bá Hiền, xong xuôi mới cùng y tá tới phòng bệnh Tu Hạ, khi thấy Tu Hạ thật sự đang ngồi trên giường, đầu quấn băng vải, mỉm cười vẫy tay với hắn, hắn thở phào một hơi.

Tốt quá, Tu Hạ không xảy ra chuyện, Biên Bá Hiền không cần cảm thấy áy náy nữa...

Bước chân vào phòng bệnh thoáng chậm dần, ngay tại thời khắc vui mừng, Phác Xán Liệt đột nhiên nhớ tới mình và Biên Bá Hiền từng giao hẹn.

——— Khi Tu Hạ tỉnh lại, hãy để tôi đi...

Tu Hạ tỉnh rồi.

Phải để Biên Bá Hiền đi sao?

Thấy anh mình đứng lặng ngoài cửa, Tu Hạ tủi thân giang hai cánh tay về phía hắn: "Anh ba..."

Phác Xán Liệt bước tới, không nghênh đón cái ôm của Tu Hạ, thay vào đó là đỡ cậu nằm xuống: "Đừng lộn xộn."

Tu Hạ kéo tay Phác Xán Liệt, đôi mắt tràn đầy oán trách và uất ức: "Anh ba, bọn họ nói anh muốn đưa em vào bệnh viện tâm thần, nói anh muốn cướp cổ phần của em, có đúng như vậy không?"

Phác Xán Liệt ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, không biết tại sao, nhìn Tu Hạ thoải mái ôm mình làm nũng, hắn lại đau lòng cho một người bạn cùng lứa em trai. Rõ ràng tuổi tác bằng nhau, vậy mà Biên Bá Hiền chưa bao giờ làm mấy hành động này, bất kể xảy ra chuyện gì cũng tự nuốt ngược vào trong.

Rõ ràng có tài diễn xuất thế kia, vậy mà sao lúc bị mình vạch trần lại không chịu diễn...

Không biết làm nũng tự nhiên cũng không được tốt số...

"Anh ba, những gì bọn họ nói có đúng không? Không phải anh thương em nhất sao?"

Phác Xán Liệt tránh vết thương nhẹ nhàng xoa đầu Tu Hạ: "Khi nào em lành hẳn, anh ba sẽ trả lại tất cả mọi thứ thuộc về em."

Phác Xán Liệt ôm Tu Hạ vào lòng, ánh mắt đờ đẫn nhìn bức tường phía sau, hắn tự nhủ: "Chỉ cần cậu tỉnh lại, cậu muốn thứ gì... tôi cũng sẽ cho cậu."

Lời thì thầm theo gió bay ra ngoài cửa sổ, xuyên qua ánh nắng rơi trên gò má nhợt nhạt của Biên Bá Hiền. Có lẽ nghe được giọng nói mà gió mang đến, hàng mi Biên Bá Hiền khẽ run, Ngô Thế Huân đang chăm chú cắm hoa hướng dương vào bình nên không để ý, may thay Tiểu Sơn nhanh tay lẹ mắt phát hiện.

"Nhóc con hình như sắp tỉnh rồi?!" Giọng Tiểu Sơn kinh động đến Ngô Thế Huân, y vội cúi người xuống nhỏ nhẹ gọi tên Biên Bá Hiền, không lâu sau, mí mắt Biên Bá Hiền chậm chạp mở ra, Ngô Thế Huân phấn khởi chạy đi tìm bác sĩ.

Lần đầu tỉnh dậy sau một trận hôn mê khá lâu, dù cho ánh nắng có ôn hòa bao nhiêu thì cũng sẽ cảm thấy chói mắt. Biên Bá Hiền nhíu mày, Tiểu Sơn thấy vậy lập tức kéo rèm cửa sổ lại.

"Cậu tỉnh rồi! Có nghe tôi nói gì không? Nghe được thì chớp mắt nhé!" Tiểu Sơn thử kết nối với Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền cũng làm theo lời cậu, sau đó chậm rãi nhìn quanh.

"Tôi... đang ở đâu?"

Nghe giọng Biên Bá Hiền khàn khàn bật ra, Tiểu Sơn nhanh chóng đối đáp: "Bệnh viện, cậu bị đâm vào lưng, cậu nhớ không?'

Biên Bá Hiền cảm thấy lưng mình vô cùng đau đớn, theo bản năng muốn trở mình, Tiểu Sơn ngăn cậu lại: "Đừng cử động, sẽ đè vết thương đấy! Vất vả lắm cậu mới tỉnh, không thể xảy ra thêm chuyện, nếu không ông chủ đau lòng chết luôn!!"

"Ông chủ... ông chủ gì?" Biên Bá Hiền yếu ớt hỏi, trong đầu mơ hồ xuất hiện một giọng nói, hình như mấy ngày cậu hôn mê, có người luôn một mực ở đây trò chuyện cùng cậu.

"Là ông chủ thuê tôi tới lo cho cậu, ngài ấy đúng là người tốt, không ăn không ngủ chăm sóc cậu suốt bốn năm ngày nay, bỏ tiền thuê tôi vậy chứ tôi có chen tay vào được việc gì đâu." Tiểu Sơn giải thích với Biên Bá Hiền, bắt đầu hứng thú kể chuyện mấy ngày qua cậu được ông chủ tận tình chăm sóc ra sao.

Không ăn không ngủ chăm sóc, giám sát việc thay thuốc thay băng hằng ngày... Từng thứ từng thứ, nghe như thể "ông chủ" này đặc biệt cẩn thận với mình.

Thời điểm Biên Bá Hiền định mở miệng hỏi thì bác sĩ đi vào, theo sau là Ngô Thế Huân.

Biên Bá Hiền nhìn Ngô Thế Huân chằm chằm, bác sĩ làm kiểm tra thế nào cậu cũng không quan tâm.

"Tình trạng trước mắt của bệnh nhân coi như ổn định, không có vấn đề gì lớn lắm, tuy nhiên vẫn phải chú ý nghỉ ngơi, không loại bỏ khả năng để lại di chứng."

Bác sĩ tháo ống nghe xuống, nói với Ngô Thế Huân.

"Di chứng? Ý của anh là?"

"Một số bệnh nhân chịu kích thích tinh thần khi gặp tai nạn, sau hôn mê rất có thể sẽ bị rối loạn trí nhớ ngắn hạn hoặc suy giảm trí nhớ, nhưng mà xác suất xảy ra cũng rất thấp."

Bác sĩ đóng hồ sơ bệnh án lại, nói tiếp: "Hôm nay đúng là ngày tốt, em trai Phác tổng vừa tỉnh lại, bây giờ đến lượt đứa nhỏ này, cậu không thấy được Phác tổng vui vẻ thế nào trong phòng bệnh em trai mình đâu."

Biên Bá Hiền nằm trên giường nghe bác sĩ nói, biểu cảm vô cùng thờ ơ.

Bác sĩ tiếp tục tiến hành kiểm tra theo thông lệ xem Biên Bá Hiền có nằm trong xác suất bị ảnh hưởng di chứng hay không: "Cậu biết mình tên gì chứ?"

Biên Bá Hiền gật đầu: "Biên Bá Hiền."

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Mười tám."

"Cậu còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

Biên Bá Hiền yên lặng hồi lâu, gật đầu đáp: "Tôi đỡ dao giúp người khác."

Bác sĩ biểu lộ vẻ mặt khiến Ngô Thế Huân yên tâm:

"Tình trạng đứa nhỏ này khá ổn, hẳn là không để lại di chứng, nhớ mọi chuyện rất rõ."

Ngô Thế Huân thở phào ngồi xuống bên cạnh Biên Bá Hiền, vừa định nói chuyện với cậu thì Phác Xán Liệt lao vào phòng.

"Cậu ấy tỉnh rồi?"

Tiếng mở cửa quá lớn, tất cả mọi người trong phòng đều giật mình, nhất là Ngô Thế Huân, bởi vì hiện tại Biên Bá Hiền đang ôm lấy cánh tay y, ánh mắt tránh né.

Phác Xán Liệt chạy đến giường bệnh, thấy người thật sự đã tỉnh, trái tim trong lồng ngực hắn đập điên cuồng.

"Bác sĩ? Người tỉnh rồi có phải không sao nữa không?"

"Chắc không có gì đáng ngại đâu, về sau chú ý nghỉ ngơi là được."

Nhận được đảm bảo của bác sĩ, Phác Xán Liệt cũng tìm lại được nụ cười thoải mái đã đánh mất mấy ngày nay, vươn tay muốn xoa đầu Biên Bá Hiền, đột nhiên Biên Bá Hiền ôm chặt cánh tay Ngô Thế Huân, liên tục tránh hắn.

"Cậu sao thế? Biên Bá Hiền?"

Biên Bá Hiền giống như thỏ con hoảng sợ, gắt gao siết chặt vạt áo Ngô Thế Huân, vừa tránh vừa la hét: "Đừng tới đây, tên hung thủ! Hắn ta muốn hại chết Ngô Thế Huân!"

Nét mặt Phác Xán Liệt tràn đầy nghi ngờ, hắn lo lắng hỏi: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Chú muốn dùng dao đâm chết Thế Huân! Tôi đã nhìn thấy! Chú đừng tới đây!"

Nghe Biên Bá Hiền trả lời, bác sĩ lập tức nhíu mày tiến lên kiểm tra: "Không phải cậu vẫn nhớ vụ tai nạn sao?"

Biên Bá Hiền hoảng loạn gật đầu: "Nhớ mà, chính là hắn! Hắn muốn giết người!"

Bác sĩ nhìn theo ngón tay Biên Bá Hiền chỉ về phía Phác Xán Liệt, sau đó quay sang nhìn biểu cảm khó coi của Ngô Thế Huân.

"Bác sĩ, không lẽ đây là di chứng?"

Bác sĩ khó xử giải thích: "Theo lý cậu ấy bị thương ở lưng, xác suất mất trí nhớ là vô cùng thấp, nhưng xét tình trạng hiện tại... có vẻ đúng là vậy rồi."

"Vậy phải làm sao? Có thể hồi phục không?" Bị Biên Bá Hiền nhầm thành tên hung thủ cầm dao, nhìn cậu trốn sau lưng người đàn ông mà cậu tự cho rằng mình đã bảo vệ người đó, Phác Xán Liệt cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Loại di chứng này thuộc yếu tố tâm lý, không phải bệnh lý, chỉ cần nghỉ ngơi chăm sóc tốt thì sau này có thể hồi phục, có điều phải mất bao lâu... Chúng tôi không thể nói được thời gian chính xác, thêm một chuyện quan trọng nữa, bây giờ tuyệt đối đừng để cậu ấy kích động."

"Ý anh là tôi không được đến gần cậu ấy?" Phác Xán Liệt vẫn muốn thử, có điều hắn càng đến gần, Biên Bá Hiền càng lẫn tránh hắn và bám lấy Ngô Thế Huân càng chặt.

"Phác tổng, nếu Bá Hiền đã thành ra như vậy rồi, tạm thời anh đừng đến gần cậu ấy." Ngô Thế Huân ngăn Phác Xán Liệt lại, "Anh cũng không muốn cậu ấy vì anh mà không thể khỏe lại đúng không?"

Phác Xán Liệt nhìn Ngô Thế Huân, tròng mắt nổi đầy tia máu, sau đó phát hiện Biên Bá Hiền nhìn mình như đang nhìn quái vật, hắn thật sự không đành lòng làm cậu sợ thêm.

Làm sao ngờ được cậu ấy sẽ xem mình là hung thủ chứ...

Thấy Phác Xán Liệt vẫn chưa chịu đi, Ngô Thế Huân hướng về phía hắn làm tư thế mời: "Vừa hay có thời gian, anh có thể đến triển lãm mỹ thuật tôi nói ngắm một chút, tôi tin anh sẽ tìm được câu trả lời cho mình. Xin mời, Phác tổng."

Phác Xán Liệt kìm nén cơn tức giận trong lòng cùng với ý định muốn đưa Biên Bá Hiền tránh xa Ngô Thế Huân, hắn xoay người chậm chạp rời khỏi phòng bệnh, các bác sĩ cũng lần lượt rời đi, phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Ngô Thế Huân Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt không ở đây, Biên Bá Hiền lập tức quay về dáng vẻ bình thường, đồng thời buông tay Ngô Thế Huân.

"Không sợ nữa?" Ngô Thế Huân nhìn Biên Bá Hiền thay đổi biểu cảm, hỏi.

Biên Bá Hiền uể oải cười đáp lại: "Ừ, người đi rồi, không sợ nữa."

Ngô Thế Huân đứng dậy, từ từ kéo nửa bên rèm cửa sổ, nhìn Phác Xán Liệt đã ra ngoài, mở miệng nói: "Tại sao phải giả vờ mất trí nhớ?"

Biên Bá Hiền kinh ngạc quay sang nhìn Ngô Thế Huân.

"Cậu đâu thể lừa gạt hắn mãi, một khi hắn nhìn thấy bức tranh đó, tình cảm của cậu sẽ bị phơi bày thôi."

Biên Bá Hiền cúi đầu, không màng che giấu nói:

"Chỉ là cảm thấy... đã đến lúc nên rời xa người ta rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic