Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0X29

Hai tháng xa cách, hai người lại ở cùng nhau. Sau khi lên xe, Tỉnh Nhiên chẳng màng Bạch Vũ còn đang ở trong xe mà trực tiếp hôn y. Khi lấy xe đạp, Bạch Vũ gấp gáp nói với sư huynh nhà mình cậu ấy cảm thấy Tỉnh Nhiên và Dương Tu Hiền đang yêu nhau.

Dương Tu Hiền nghe thấy thì không khỏi bất lực. Tỉnh Nhiên là như thế, biểu hiện bên ngoài luôn thâm tình và ân cần, ai thấy cũng phải tắm tắc một câu đây là mẫu bạn trai lý tưởng phải đốt đèn lồng đi tìm, cố gắng chăm sóc cả người nhà và người yêu. Ngược lại là y đang làm khó người ta, tạo cho hắn quá nhiều áp lực.

Nhưng nụ hôn này lại tiếp cho y thêm sức mạnh, khi Dương Tu Hiền trở lên xe, y quay đầu cười với Tỉnh Nhiên: "Đi, chúng ta về nhà."

Trên đường về nhà, ai cũng không nói chuyện, trong xe là giai điệu nhạc nhẹ nhẹ nhàng, không khí bình yên tự tại, tựa như những vấn đề vẫn luôn chắn ngang cả hai đột nhiên biến mất, và tương lai lại một lần nữa được thắp sáng.

Dương Tu Hiền vui vẻ nghĩ đây là dấu hiệu may mắn.

Về đến nhà, vừa mở cửa Tỉnh Nhiên đã lập tức ôm lấy Dương Tu Hiền, chóp mũi hắn cọ xát tai y, hít vào một cách đầy thỏa mãn: "Bảo bối, tôi thật nhớ em."

Bây giờ đây, Dương Tu Hiền mới phát hiện mỗi tế bào trên người đều đang gào thét nhớ nhung người này. Y trở tay ôm Tỉnh Nhiên, thuận theo nụ hôn nóng bỏng của hắn.

Đầu lưỡi lướt qua hàm trên khiến da đầu Dương Tu Hiền tê dại, Tỉnh Nhiên vừa hôn vừa gấp gáp vói tay vào áo lông đốt lửa khắp nơi. Dương Tu Hiền lấy lại bình tĩnh, cố gắng tránh thoát môi lưỡi dây dưa, bàn tay túm chặt lấy tay Tỉnh Nhiên, hơi thở hổn hển: "Chờ đã, chúng ta nói chuyện trước..."

Tỉnh Nhiên lưu luyến truy đuổi đôi môi kia, cắn nhẹ môi dưới rồi mới chịu nghe lời buông tay. Hai người dãn ra khoảng cách, nhưng phản ứng cơ thể lại không thể lừa gạt. Dương Tu Hiền cảm thấy có chút buồn cười, mối quan hệ của y và Tỉnh Nhiên vốn dĩ ban đầu đến từ sự hấp dẫn từ cơ thể, đến hôm nay lại đột nhiên e dè, muốn yêu cầu một lời rõ ràng.

Tỉnh Nhiên gật đầu: "Được, hai ta nói chuyện. Tu Hiền, thời gian này là tại tôi, tôi đã khiến em chịu nhiều buồn phiền."

Dương Tu Hiền lắc đầu: "Cũng không sao, tôi biết anh khó xử, thú thật với gia đình rất khó khăn. Nhưng lần trước mẹ anh đến đây, lời của dì khiến tôi có cảm giác dì đã biết gì đó. Thế nên tiếp sau đây anh định thế nào?"

"Thật ra tôi định..." Tỉnh Nhiên vừa muốn mở miệng, điện thoại bàn trong nhà vang lên, cả hai đồng loạt bị dọa giật mình. Tỉnh Nhiên liếc mắt nhìn điện thoại rồi đưa tay ấn tắt.

Dương Tu Hiền không nhịn được hỏi hắn: "Lỡ như là điện thoại của mẹ anh thì sao?"

Tỉnh Nhiên lắc đầu: "Không sao, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Tôi đã chuẩn bị một số thứ, là tấm lòng của tôi."

Hắn vừa nói vừa đưa qua một tập hồ sơ, Dương Tu Hiền nhận lấy, còn chưa kịp mở ra điện thoại đã lại vang lên. Y có chút chẳng biết làm sao, ngăn cản Tỉnh Nhiên lại định cúp máy: "Nhận đi, lỡ như có việc gấp thì sao."

Tỉnh Nhiên gật gật đầu, nhận điện thoại. Dương Tu Hiền nghe không rõ bên kia đầu dây nói gì, sắc mặt Tỉnh Nhiên càng ngày càng khó coi, sau khi buông điện thoại thì vội vàng giải thích cùng Dương Tu Hiền: "Mẹ tôi nói ngực mẹ rất đau, giọng nói đều đau đến biến sắc. Tôi phải chạy đi xem mẹ thế nào."

Dương Tu Hiền vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ gật đầu. Y đưa Tỉnh Nhiên ra cửa, không nhịn được mà hỏi một câu: "Có cần tôi cùng anh đi xem dì không, nếu có việc gì xảy ra còn có thể giúp đỡ phần nào."

Nói rồi còn chưa đợi Tỉnh Nhiên trả lời, y đã nhanh chóng tự giễu: "Thôi bỏ đi, chỉ sợ dì nhìn thấy tôi lại càng khó chịu. Anh lái xe cẩn thận."

Tỉnh Nhiên gật đầu rồi vội vã rời đi.

Dương Tu Hiền trở về phòng khách mở ra tập hồ sơ kia. Vừa nhìn lướt qua, y đã nhíu chặt mày. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, hợp đồng chuyển nhượng bất động sản, giá trị của mấy tờ giấy mỏng manh này vượt xa sức tưởng tượng của y.

Y nhìn chữ ký Tỉnh Nhiên đã kỹ sẵn trên hợp đồng, trong lòng sương mù mờ mịt. Y nhớ đến những lời Tỉnh Nhiên vừa nói, một phỏng đoán khiến y không cách nào chấp nhận dần dần hình thành: cái gọi là "tính toán" của Tỉnh Nhiên chính là chi phí chia tay hào phóng, thậm chí bao gồm ngôi nhà mà y vốn cho đó là "nhà" của cả hai. Sau đó hắn sẽ vứt bỏ gánh nặng này rồi về nhà chăm sóc mẹ, chấp nhận cuộc sống cùng một cô gái nào đó, bên nhau cả đời.

Lý trí nói cho Dương Tu Hiền biết đây chỉ là một khả năng, nhưng những sự việc gần đây đã hút cạn sức lực của y, khiến y khó lòng suy nghĩ đến những khả năng tích cực hơn.

Y ném mấy tờ hợp đồng lên bàn trà, run rẩy cuộn tròn trên sofa, lòng tràn đầy đau thương. Tối hôm đó, y lăn lộn thế nào cũng không ngủ được, đến tận sáng, trong đầu là từng chút vụn vặn khi y và Tỉnh Nhiên ở bên nhau. Đến tận hiện tại, Dương Tu Hiền cũng không thể phủ nhận Tỉnh Nhiên là một bạn tình vô cùng hoàn hảo, nếu không phải là y tự tiện động tâm, những chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra.

Ngày hôm sau, Tỉnh Nhiên lại xin nghỉ một ngày. Cũng may hạng mục đã kết thúc, mọi người đều đang trong thời gian thư thả, thế là lại thích hóng hớt chuyện lãnh đạo xin nghỉ. Dương Tu Hiền pha một ly trà đặc, cẩn thận cân nhắc bản thiết kế cửa tiệm của Bạch Vũ, rất nhanh trong đầu đã có ý tưởng.

Thiết kế cửa hàng tiện lợi phụ trách cả hạnh phúc và tương lai cho sư đệ, đây sẽ là hạng mục cuối cùng của y ở công ty, về công về tư, Dương Tu Hiền đều sẽ nghĩ cách làm hoàn mỹ nhất có thể.

Để hoàn thành việc này, y thậm chí chủ động xin ý kiến người bạn hay chơi chung từ thuở nhỏ ở đại viện của mình.

Người bạn này là một cô gái, cũng họ Dương. Vóc dáng không cao, tính tình mạnh mẽ. Sau khi tốt nghiệp đại học cũng không chịu sự an bài của gia đình, tự mình đến phương Nam làm ăn. Ban đầu khiến cha mẹ tức giận đến quyết tuyệt rằng chỉ cần ngày nào cô còn chưa chịu từ bỏ thì đừng về nhà. Người nhà cản trở, cô càng làm càng kiên quyết, sau cũng xem như là có thể "hô mưa gọi gió", thậm chí còn nắm được chức tổng giám đốc chi nhánh Đại Lục của một chuỗi cửa hàng tiện lợi của Hồng Kong.

Vì Dương Tu Hiền và cô đều được xem như là "dị loại" trong nhà nên đôi khi cả hai vẫn sẽ hỏi thăm nhau. Chẳng qua từ khi cô ấy càng phát triển càng thành công, trở về làm rạng rỡ tổ tông, Dương Tu Hiền cũng ít khi chủ động liên lạc với cô. Dù sao mọi người trong đại viện đều biết, cháu trai lớn của lão Dương không biết nỗ lực, tránh xa một chút thì tốt hơn.

Sau khi nhận được điện thoại của Dương Tu Hiền, cô gái vô cùng vui vẻ, biết gì đều nói cho Dương Tu Hiền, không nửa lời dấu diếm, giới thiệu hình thức kinh doanh của hệ thống cửa hàng tiện lợi của công ty cô, còn có hình thức trang trí thường thấy. Cô còn nói sẽ chụp hình gửi cho y tham khảo.

Nói xong chính sự, cô gái thật cẩn thận hỏi: "Cậu bây giờ có thể về nhà không?"

Dương Tu Hiền bất đắc dĩ nói: "Không thể đâu, có lẽ cả đời này cũng không có cửa."

"Không thể vậy thì cứ không thể đi!" Giọng nói thanh thúy truyền qua ống nghe: "Tôi nói bọn họ cứ chuyện bé xé ra to, chỉ cần có một chút ý định không hợp với tâm ý của cha mẹ là cứ như muốn mang đao mang búa đến sửa lại, nhưng chúng ta là người. Tự mình sống thật ra rất tốt, trời đất rộng lớn, nhiều đất dụng võ, chúc cậu sớm tìm được bạn trai tốt."

Dương Tu Hiền cười: "Mượn lời lành của cậu."

Buổi tối tan ca, Dương Tu Hiền thật sự chẳng muốn về nhà, bèn đến quán bar uống rượu. Y vừa uống vừa thuận miệng từ chối mấy người tiến đến. Bartender thấy thế thì cảm thấy thú vị, hỏi y sao lại không chọn một người. Dương Tu Hiền nghĩ nghĩ rồi nói: "Người tôi vừa ngủ cùng quá cao cấp, bây giờ cần chút thời gian mới có thể thích ứng bị giáng cấp."

Bartender nghe thế thì gật đầu: "Cũng đúng, trong những người vừa đến tìm cậu, chậc, có một người chẳng ra sao cả. Trước đây, hắn ta có cậu bạn trai, lúc mặn nồng thì gọi một tiếng bảo bối ngọt ngào, ngày nào cũng lôi kéo người ta thề non hẹn biển. Cuối cùng, nói một tiếng kết hôn là đi kết hôn luôn. Bạn trai của hắn ta nghĩ không thông nên uống thuốc ngủ tự tử, cuối cùng không chết, nhưng người cũng coi như mất hồn. Hắn ta kết hôn rồi cũng không an phận, cả ngày giấu vợ chạy ra ngoài tìm đàn ông, cậu tránh hắn ta xa ra một chút."

Dương Tu Hiền nghe kể mà cau mày, lòng lại nghĩ đến sư đệ ngốc nghếch của mình cùng cậu bạn trai có đôi mắt đào hoa.

Y lại gọi hai ly rượu, sau đó mượn điện thoại quán bar gửi một tin nhắn đến cho Chu Nhất Long. Một lát sau, điện thoại vang lên, Dương Tu Hiền biếng nhác hỏi một câu: "Alo, là Tiểu Chu à?" Người bên kia máy đáp phải rồi hỏi y có chuyện gì, có phải ở cùng Bạch Vũ không.

Dương Tu Hiền cười cười, là điệu cười mà bất kỳ ai ở chốn phong hoa tiếc nguyệt đều hiểu, y hỏi: "Bạch Vũ không có ở đây, tôi muốn tìm cậu không được sao? Tôi ở quán bar, uống hơi nhiều, cậu có thể đến đón tôi không?"

Nếu nói những hành động ám mụi từ đợt leo núi chỉ là lời ám chỉ như có như không thì cú điện thoại này hoàn toàn mang theo ý tứ câu dẫn. Chỉ cần người kia có chút tâm tư không sáng thì có thể dễ dàng thuận nước đẩy thuyền. Thấy Chu Nhất Long chậm chạp không đáp, Dương Tu Hiền lại đổ thêm lửa: "Cho tôi mười lăm phút, tôi sẽ cho cậu biết, so với Bạch Vũ tôi càng...'

Lời còn chưa dứt, người ở đầu bên kia đã dứt khoát cúp máy. Dương Tu Hiền nhịn không được bật cười, bartender chứng kiến toàn quá trình, thấy thế thì an ủi: "Nơi nào mà không có cỏ xanh, dụ dỗ thất bại thì thất bại, cậu đừng quá đau lòng."

Dương Tu Hiền bị hắn chọc cười đến chảy nước mắt, y lau đi khóe mắt: "Ừ, không đau lòng."

Dương Tu Hiền vốn nghĩ Chu Nhất long sẽ giấu chuyện này vào bụng, ít nhất sẽ không để Bạch Vũ biết, nếu bị hiểu lầm không giải thích rõ ràng sẽ vô cùng phiền toái. Ấy vậy mà tối ngày hôm sau, Bạch Vũ mang theo vẻ mặt nghiêm túc đến tìm y.

"Sư huynh, từ khi em vào đại học đã vô cùng tin tưởng anh, mới đến hỏi anh một vấn đề riêng tư như thế. Nhưng hành động của anh làm em vô cùng tức giận, cho dù là vì tốt cho em, em cũng cảm thấy anh không tôn trọng em, không tôn trọng bạn trai em, càng không tôn trọng bản thân mình. Chuyện cửa hiệu kia em sẽ tìm người khác làm, sau này cũng không làm phiền đến anh nữa."

Nói rồi Bạch Vũ không thèm quay đầu rời đi.

Dương Tu Hiền ngẩn người đứng ngay tại chỗ, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Cuối cùng y chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghĩ, có lẽ mệnh mình không có cách nào giữ lại những thứ tốt đẹp bên cạnh. Cha mẹ rút lại tình thân, tình cảm mà Tỉnh Nhiên chẳng thể dành cho y, bây giờ ngay cả tình bạn cũng mất.

Nhưng đồng thời, Dương Tu Hiền cũng có chút vui mừng. Từ Chu Nhất Long và Bạch Vũ, y thấy được dáng vẻ của tình yêu thiên trường địa cửu.

1x29

Xa cách gần hai tháng, lại một lần nữa nghe Dương Tu Hiền nói với mình "Chúng ta về nhà", Tỉnh Nhiên hoảng hốt có cảm giác như mình đang ở trong mơ. Hắn lừa mình gạt người nghĩ rằng, có lẽ đủ loại khó khăn mà hắn gặp phải trong nửa năm này chỉ là một hồi ác mộng, những ngày tháng của hắn và Dương Tu Hiền vẫn là những ngày tháng hạnh phúc đơn giản, và tương lai cũng sẽ mãi như thế.

Cảm giác này không ngừng ập đến, mãi đến khi hai người bước vào cửa, Tỉnh Nhiên ấn Dương Tu Hiền lên tường hôn môi. Thương nhớ đầy vơi khiến cả hai khó lòng tự khống chế bản thân, môi lưỡi cọ xát tự dấy lên phản ứng, Tỉnh Nhiên si mê sa vào thân mật tiếp xúc không chút kiềm chế, hắn thậm chí nghĩ rằng dù đây là mơ cũng tốt, chỉ cần Dương Tu Hiền đồng ý ở cạnh bên hắn, hắn nguyện ý chìm vào giấc mộng này, không cần tỉnh lại.

Nhưng mộng đẹp đến cuối cùng rồi cũng phải tỉnh giấc, Dương Tu Hiền thở hổn hển túm chặt lấy bàn tay đang châm lửa, yêu cầu nói chuyện trước.

Tỉnh Nhiên ép bản thân tỉnh tảo dứt khỏi những suy nghĩ không tưởng, thoáng kéo ra khoảng cách muốn nói chuyện rành mạch cùng Dương Tu Hiền. Hắn đã nghĩ đến phải làm thế nào từ lâu, trước tiên phải từ chối Trình Chân Chân, để cô không tiếp tục phí tâm tư nữa. Sau đó chờ bệnh tình của mẹ dần ổn định thì dẫn Dương Tu Hiền đến gặp bà, để bà từ từ tiếp nhận mối quan hệ của cả hai. Hắn nắm chặt túi hồ sơ trong tay, vừa mới mở miệng nói một câu, điện thoại trong nhà đã vang lên.

Theo thường ngày, tầm giờ này cả hai vẫn còn ở công ty, hẳn sẽ không có người thân gọi điện thoại đến nhà. Tỉnh Nhiên nghĩ có lẽ công ty có việc tìm mình, nhưng giờ phút này công việc sao có thể quan trọng bằng Dương Tu Hiền, hắn quyết định bỏ qua cuộc gọi, đưa túi hồ sơ qua cho Dương Tu Hiền, nói với y đây là tấm lòng của hắn.

Dương Tu Hiền còn chưa mở ra, Tỉnh Nhiên cũng chưa kịp giải thích gì cả, chuông điện thoại lại lần nữa cắt đứt cuộc trò chuyện. Dương Tu Hiền khuyên hắn nhận điện thoại, lo lắng mẹ có việc gấp muốn tìm hắn, Tỉnh Nhiên ngẫm lại cũng không thể bài trừ khả năng này, chỉ có thể có chút không tình nguyện cầm lấy tai nghe.

"Alo, Nhiên Nhiên à?" Bên kia tai nghe truyền đến giọng nói của mẹ, bà giống như vừa vận động mạnh, hô hấp dồn dập, giọng nói cũng có chút nghẹn: "Ngực mẹ đau quá, con có thể về nhà không?"

Lần trước ở bệnh viện, bác sĩ nói mẹ không chỉ mắc phải chứng nhịp tim không đều nghiêm trọng, còn có chứng nghẽn động mạch, bình thường phải chú ý cẩn thận. Giờ phút ngày nghe thấy giọng nói đau đớn và hoảng loạn của mẹ trong điện thoại, Tỉnh Nhiên lập tức gấp gáp, hắn nhanh chóng dặn mẹ lấy một viên nitroglycerin ngậm dưới lưỡi, sau đó ngắt điện thoại, quay qua nói với Dương Tu Hiền mình phải đi.

Dương Tu Hiền rõ ràng có chút bất lực, nhưng sự việc khẩn cấp, ai cũng không làm khác được. Y đưa Tỉnh Nhiên ra cửa, do dự hỏi có cần y cùng qua thăm mẹ không. Trong khoảnh khắc đó, Tỉnh Nhiên thật sự có xúc động muốn dẫn Dương Tu Hiền đến gặp mẹ ngay lập tức, nhưng chỉ chốc lát sau, Dương Tu Hiền đã lắc đầu, tự giễu nói dì gặp phải y sợ là sẽ càng khó chịu. Tỉnh Nhiên không kịp nghĩ gì nhiều, chỉ có thể vội vã từ biệt y rồi chạy xuống lầu.

Một đường lái xe xông thẳng về nhà, vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy mẹ đang khuỵu trên nền nhà lạnh lẽo, dáng vẻ không gượng dậy nổi. Tỉnh Nhiên cuống quít chạy đến đỡ lấy mẹ, đỡ bà ngồi lên ghế sofa.

Nhìn thấy con trai trở về, bà tựa như cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, đau đớn cùng vẻ yếu ớt cũng giảm bớt, bảo hắn không cần phải quá lo lắng. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của bà, Tỉnh Nhiên làm sao có thể yên tâm, kiên trì phải đưa bà đi bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra cũng không có gì khác so với lần trước, bác sĩ nói cần về nhà tĩnh dưỡng, sau lại thấy Tỉnh Nhiên quá mức lo lắng, nên bảo bà nằm viện hai ngày quan sát.

Hạng mục viện bảo tàng trên cơ bản đã kết thúc, một vài thủ tục hoàn công có thể giao cho phó tổng xử lý. Tỉnh Nhiên xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị ở nhà chăm sóc mẹ.

Túi hồ sơ kia vẫn còn để lại cho Dương Tu Hiền, Tỉnh Nhiên không biết sau khi y nhìn thấy thì có phản ứng thế nào, mấy lần muốn gọi điện cho y lại cảm thấy chuyện thế này nói qua điện thoại thì không rõ, lại chẳng có thành ý, không bằng cứ chờ đến khi đi làm lại, trực tiếp cùng Dương Tu Hiền nói rõ.

Ngày mẹ xuất viện, Trình Chân Chân lại đến, Tỉnh Nhiên đang thanh toán viện phí, vừa hay chạm mặt cô. Việc nhà mình Tỉnh Nhiên vốn không muốn cô ấy phải nhúng tay vào, nhưng hắn lại nghĩ không muốn để mẹ bị cảm lạnh, bản thân còn phải mang vác đồ, gọi xe, quả thật có nhiều việc lo liệu không xuể, nên chỉ có thể tiếp nhận sự giúp đỡ từ cô, hai người cùng nhau đỡ mẹ Tỉnh Nhiên lên xe.

Một tuần sau khi mẹ xuất viện, Tỉnh Nhiên đột nhiên nhận được điện thoại của phó tổng, nói rằng Dương Tu Hiền muốn từ chức, hỏi hắn có phê chuẩn không.

Tin tức này giống như trời quang đột nhiên nổi sét, đánh vào khiến Tỉnh Nhiên choáng váng. Hắn cho rằng kết quả tệ nhất sẽ là Dương Tu Hiền chia tay với mình, tuyệt đối không nghĩ đến y sẽ từ chức. Chi nhánh thành lập từ cuối năm trước đến nay, thuộc nhóm nhân viên đầu tiên của công ty, tâm huyết Dương Tu Hiền đặt vào đây tuyệt đối không ít hơn Tỉnh Nhiên, rốt cuộc là phải tuyệt vọng đến mức nào mới khiến y buông xuôi hết thảy?

Tỉnh Nhiên lấy lại bình tĩnh, bảo phó tổng tạm thời không phê duyệt, hắn muốn nói chuyện với Dương Tu Hiền.

Cúp điện thoại của phó tổng, Tỉnh Nhiên lập tức nhắn tin cho Dương Tu Hiền, hẹn gặp mặt y. Và phút sau Dương Tu Hiền gọi điện thoại đến, cách một chiếc điện thoại, Tỉnh Nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng từ giọng nói và ngữ khí, Tỉnh Nhiên có thể nhận ra mệt mỏi mà y đang gánh chịu.

"Tỉnh thiết, tôi cảm thấy chúng ta nên tách ra đi. Hạng mục mới cũng chưa định, công việc tôi cũng đã bàn giao ổn thỏa, đơn từ chức chỉ còn thiếu chữ ký của anh." Y nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung: "Đúng rồi, cổ phần công ty và bất động sản tôi đều không cần, thẹn không dám nhận, anh để lại cho người thích hợp hơn đi."

Tỉnh Nhiên đoán hẳn là y hiểu lầm gì đó, lập tức vội vàng giải thích: "Cho em hai thứ đó không phải là muốn chia tay với em. Tôi đã nghĩ cả rồi, chờ bệnh tình của mẹ tôi ổn định hơn, tôi sẽ dẫn em đến gặp bà, việc của cô Trình cũng sẽ xử lý ổn thoải, xin em cho tôi thêm thời gian."

Dương Tu Hiền trầm thấp cười, ngay cả tiếng cười cũng mang theo nét bi thương thất vọng, y nói: "Tỉnh Nhiên, anh vuốt ngực ngẫm lại, anh thấy kế hoạch này sẽ khả thi sao?"

Tỉnh Nhiên vô cùng muốn khẳng định với y rằng có thể, nhưng chỉ cần nghĩ đến vô vàn những sự việc đã qua, hai từ "có thể" này lại nặng tựa ngàn cân, làm thế nào cũng chẳng nói nên lời. Là nửa năm này hắn một lần rồi một lần thỏa hiệp cùng mẹ, hoàn toàn mài mòn lòng kiên nhẫn và nhiệt tình của Dương Tu Hiền. Thế nhưng hắn lại có thể làm sao? Một bên là tình thân, một bên là tình yêu, hắn có thể vứt bỏ cái nào?

Thật lâu Tỉnh Nhiên cũng không đáp lại, Dương Tu Hiền khẽ thở dài: "Không cần nghĩ nữa, anh làm không được. Tôi hiểu được chỗ khó xử của anh, cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh, nhưng cứ thế này sẽ không tốt cho ai cả."

Cảm xúc phức tạp và cực đoan náo loạn khiến tâm Tỉnh Nhiên như loạn thành ma, hắn cầm chặt điện thoại, đau đớn nhắm nghiềm mắt: "Tu Hiền, tin tưởng anh một lần nữa thôi, xem như là anh xin em. Em đừng ép anh..."

"Em không ép anh." Dương Tu Hiền nhàn nhạt nói, "Sẽ không còn ai ép anh nữa."

Nói rồi Dương Tu Hiền ngắt điện thoại, sau đó dù Tỉnh Nhiên biến đối ngàn vạn phương pháp để liên lạc với y, y cũng không muốn gặp mặt Tỉnh Nhiên nữa.

Tỉnh Nhiên cũng đến căn nhà họ từng ở cùng nhau để tìm Dương Tu Hiền, nhưng không lần nào không bị chặn ngoài cửa, đến công ty chặn y, Dương Tu Hiền cũng có thể tìm đủ mọi loại lý do để thoái thác. Tỉnh Nhiên nghĩ nếu y đã không muốn nhìn thấy mình, vậy thì có lẽ để Dương Tu Hiền bình tĩnh một chút cũng tốt, hắn bịt tai tự nói với bản thân, chỉ cần hắn không phê đơn từ chức, Dương Tu Hiền sẽ không rời đi. Đến khi bệnh tình của mẹ cơ bản đã hồi phục, Tỉnh Nhiên trở về công ty, phó tổng báo với hắn, ba ngày gần đây Dương Tu Hiền không đi làm, nhắn tin cho y, y cũng không trả lời, gọi điện thoại cũng không ai nhận.

Tỉnh Nhiên nhìn vị trí công tác quen thuộc kia, những đồ vật thuộc về Dương Tu Hiền đã không còn, bàn làm việc trống trơn, chỉ còn lại mấy tấm bản vẽ và một ít văn phòng phẩm. Những viễn tưởng hạnh phúc mà hắn vun đắp trong những năm gần đây ầm ầm sụp đổ, Tỉnh Nhiên bi thương nhận ra, hắn thật sự sẽ mất đi tình cảm chân thành trong cuộc đời này.

0x30

Khoảng thời gian này, Dương Tu Hiền cũng chẳng thể nhìn thấy Tỉnh Nhiên, để y có thể thỏa sức nghĩ về tình cảm giữa cả hai. Dương Tu Hiền phát hiện, khác với lòng tín nhiệm và sự thành thật giữa Chu Nhất Long và Bạch Vũ, từ khi bắt đầu Tỉnh Nhiên chưa từng tin tưởng y, tin tưởng y có thể hiểu cho, có thể bao dung, có thể cùng hắn đối mặt với áp lực từ gia đình, hắn lựa chọn dùng những lời nói dối để che đậy. Trông có vẻ như là chu đáo, nhưng chính cái cách ngăn chặn y với mọi thứ này lại là con dao xé rách thân mật giữa cả hai. Những cảm xúc không cam lòng, đau đớn, tủi hờn tràn đầy lòng ngực Dương Tu Hiền cứ thế theo câu hỏi kia chậm rãi tĩnh lặng, hóa thành tro xám vụn đầy đất.

Ngày mai sẽ đưa đơn từ chức. Một ngày rồi lại một ngày ngày sau đó, Dương Tu Hiền đều nghĩ như thế.

Thời gian gần đây không có dự án trọng điểm nào, nhân viên vừa hoàn thành thiết kế viện bảo tàng, xương cốt đang trong guồng hoạt động hết công suất đột nhiên được thả lỏng. Rảnh rỗi thì chuyện phím cũng như muôn hoa đua nở rộn ràng khắp cả công ty. Một cô gái lôi kéo những cô gái ngồi xung quanh tụ lại nói chuyện phím, người nói mặt mày hớn hở, người nghe hứng chí bừng bừng, nếu ở giữa có thêm đĩa hạt dưa thì lại càng chuẩn.

Có vài người càng nói càng hưng phấn, giọng nói càng lớn, Dương Tu Hiền dần loáng thoáng nghe được mấy từ "Tỉnh thiết", "kết hôn". Y do dự một lát rồi đứng dậy bước qua, cười tủm tỉm ghé vào bảng chắn trên bàn làm việc: "Nếu kể chuyện phím về lãnh đạo, cho tôi tham gia với nhé?"

Dương Tu Hiền đẹp trai, năng lực nghiệp vụ cũng giỏi, lại là một trong những thành viên đầu tiên gầy dựng nên chi nhánh này, thế nên mối quan hệ với các nhân viên, mà đặc biệt là nhân viên nữ rất không tệ. Cô gái khởi sướng đề tài này túm một cái ghế rồi kéo y ngồi xuống: "Tỉnh thiết là bạn cùng phòng với anh, anh có biết anh ấy và bạn gái bây giờ thế nào rồi không?"

Dương Tu Hiền làm ra vẻ tò mò lắc đầu: "Gần đây Tỉnh thiết ngày nào cũng về chăm mẹ, một thời gian rồi tôi chưa gặp anh ấy."

Cô gái vỗ tay vang một tiếng to: "Vậy là đúng rồi, hai ngày trước, ba em thay đèn trong nhà mà bị đau lưng, em không yên tâm nên dẫn ông ấy đi bệnh viện. Lúc đó em ở lầu dưới nhìn thấy Tỉnh thiết và cô bạn gái vô cùng xinh đẹp đang cùng nhau đón mẹ anh ấy xuất viện, hai người trông vô cùng xứng đôi. Tỉnh thiết cúi đầu nói chuyện với bạn gái, một người ngoài đứng cách tám vạn dặm như em mà còn có thể cảm nhận được tình cảm của hai người."

Dương Tu Hiền nghe lấy câu chuyện, lòng cũng không phải là khó chịu, thậm chí còn có chút cảm giác thoải mái kỳ quặc.

Tỉnh Nhiên thật tốt, cô Trình cũng thật tốt, hai người bọn họ ở bên nhau, mẹ của Tỉnh Nhiên cũng sẽ vui vẻ. Vòng đi vòng lại, y mới là người dư thừa.

Tối đó tan tầm, Dương Tu Hiền tỉ mỉ sửa soạn lại bàn làm việc, dọn tất cả vật dụng của riêng mình vào một chiếc rương. Ngày hôm sau y gửi thư từ chức đến tay phó tổng.

Phó tổng cũng là người từ tổng công ty đến, thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Làm sao lại đột nhiên từ chức?"

Dương Tu Hiền nhìn ra anh ta có ý muốn giữ người, y cũng chẳng giải thích nhiều lời, chỉ tỏ vẻ đã quyết chí, hi vọng được sớm ngày thông qua.

Phó tổng thấy không khuyên được y thì nhận lấy thư từ chức: "Chờ tổng giám đốc nghỉ phép trở về tôi sẽ giao cho anh ấy, phải có anh ấy ký tên thì mới hoàn thành thủ tục."

Dương Tu Hiền gật đầu: "Được, cảm ơn anh."

Chiều hôm sau Dương Tu Hiền nhận được tin nhắn Tỉnh Nhiên gửi đến, muốn hẹn y gặp mặt. Dương Tu Hiền hít thở sâu rồi gọi điện thoại cho hắn. Trong điện thoại Tỉnh Nhiên nôn nóng giải thích những thứ đó không phải là phí chia tay, sau này sẽ giải quyết tốt chuyện với cô Trình, dẫn y đến gặp mẹ.

Rất giống với những hứa hẹn mà Tỉnh Nhiên đã từng nói trước đây, đều là tương lai mà Dương Tu Hiền khát vọng. Nhưng khi y hỏi đối phương có thể thật sự làm được hay không, y lại nhận được sự im lặng vô hạn.

Cuối cùng Tỉnh Nhiên nói: "Em đừng ép anh..."

Dương Tu Hiền không tự chủ giơ tay phải lên chặn ngang ngực, trái tim đang tê tâm liệt phế kêu gào, thất vọng và đau đớn.

Y nhớ đến giấc mộng mình từng mơ, bọn họ cuối cùng vẫn đi đến một bước này.

Em sao có thể nỡ ép anh? Dương Tu Hiền cúp máy, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, nơi đó có một con chim cô độc chẳng ai biết tên bay qua.

Mãi đến khi đôi mắt bị ánh dương ngày đông lạnh lẽo chói lòa đâm đến chảy nước mắt, Dương Tu Hiền mới lau mặt qua loa rồi trở về công ty. Sau đó y gập bảng tên xuống rồi hiên ngang về sớm, chạy thẳng đến cửa quán bar, không màng giờ kinh doanh của cửa tiệm.

Y nhẫn nại đứng trước cửa tiệm, suýt nữa dọa xỉu nhân viên quán bar đang mở cửa ra. Sau đó Dương Tu Hiền cũng chẳng màng giờ giấc buôn bán, thong thả đi vào. Tạm thời vẫn chưa có người pha rượu, y gọi bia, chờ bartender chuẩn bị xong quầy, y vừa giơ tay đã gọi ngay Deep Bomb Cocktail.

Ngón cái gãy nhẹ, theo hiệu ứng domino, một hàng cocktail nhỏ đủ màu lần lượt rơi vào từng ly Volka, thế trận này khiến vài vị khách trong quán ồn ào vây lại đây. Dương Tu Hiền giảo hoạt nhướng mày đảo mắt một vòng, sau đó vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười diễm sắc, động tác dứt khoát, lưu loát duỗi tay uống cạn từng ly.

Uống đến ly cuối cùng, Dương Tu Hiền ngửa đầu một hơi cạn sạch, ngón tay gãy nhẹ, ly rượu hợp thành một hàng với những ly rượu trước đó, thẳng tắp như được đo bằng thước.

Tiếng huýt sáo cuồng nhiệt xung quanh, âm thanh ủng hộ muốn thổi bay căn phòng, Dương Tu Hiền hòa mình trong đám người, cảm thấy náo nhiệt và hưng phấn. Lúc này đây cuối cùng y cũng có thể chẳng cần phải nghĩ đến Tỉnh Nhiên, chẳng cần nghĩ đến tình yêu, chẳng cần nghĩ đến tương lai gì đó. Y thậm chí quyết tâm đêm nay phải câu được một người thuận mắt, tránh để bản thân một mình lại tức cảnh sinh tình.

Thế nhưng, rượu y uống không ít, người tiếp cận cũng không ít, Dương Tu Hiền lại không tìm được đối tượng thích hợp.

Người đâu tiên, đôi mắt không đủ lớn, dáng vẻ cũng không đẹp mắt. Người thứ hai, cơ ngực không đủ rộng, cánh tay quá gầy. Người thứ ba, mũi không đủ cao, vậy thì đảm bảo cậu nhỏ cũng không lớn. Người thứ tư, trông nơi nào cũng không tệ, thế nhưng tóc có chút ngắn, nếu cột thêm một nhúm tóc thì đẹp biết bao...

Chẳng có ai đạt chuẩn, Dương Tu Hiền thậm chí còn hơi tức giận, nói thầm với bartender: "Khách của quán mấy cậu, chất lượng quá kém!"

Bartender nào có thời gian so đo với một con ma men, tốt bụng hỏi y muốn gọi ai đến đón. Dương Tu Hiền theo phản xạ có điều kiện đọc ra số máy nhắn tin của Tỉnh Nhiên, nói đến một nửa lại giùng giằng dừng lại.

Y lắc lắc đầu óc đã nhão thành bùn, đột nhiên nhớ đến Bạch Vũ. Không bao lâu sau, Bạch Vũ và Chu Nhất Long cùng đến quầy bar, sau đó lại xảy ra chuyện gì Dương Tu Hiền cũng không nhớ nữa, nhưng khi người thanh niên có đôi mắt đào hoa giống hệt Tỉnh Nhiên tiến lại gần, Dương Tu Hiền giống như bị bỏng mà đấy anh ra. Người có đôi mắt như thế, một là bạn tình cũ, hai là bạn trai của sư đệ, dù là người nào y cũng không thể chọc vào.

Về đến nhà, nôn một lúc lâu, đầu óc Dương Tu Hiền mới thanh tỉnh chút ít, ít nhất biết được là Bạch Vũ và Chu Nhất Long đón mình về. Lúc sau Bạch Vũ hỏi y không phải đang yêu đương với sếp sao, làm sao lại thành ra như vậy. Bi thương trong lòng không khỏi trào dâng, y từng cho rằng cả hai là người yêu, nhưng hiện tại xem ra, là y tự mình rơi vào chiếc bẫy mật ngọt của Tỉnh Nhiên, rồi mơ một giấc mộng đẹp mà thôi. Mộng càng đẹp, tỉnh lại khổ sở.

Y thà rằng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu Dương Tu Hiền đau như bị búa bổ, nhìn thấy Bạch Vũ ngồi đó, y có chút ngượng ngùng. Đến khi nhìn thấy vết nhăn trên quần áo cậu, y lại càng ngại.

Cũng may khổ nhục kế một đêm, kết quả không tệ, Bạch Vũ không chỉ đồng ý không để bụng chuyện y âm thầm thử lòng Chu Nhất Long mà còn nhận một lọ thuốc bôi trơn và gậy mát xa làm vật tạ lễ.

Nhìn sư đệ ngượng ngùng đến mức muốn cháy cả da mặt, Dương Tu Hiền cũng vui vẻ theo. Y hi vọng Bạch Vũ có thể hạnh phúc, Bạch Vũ xứng đáng có được hạnh phúc.

Mấy ngày sau đó, Tỉnh Nhiên vẫn luôn tìm cách liên lạc với y, nhưng nội tâm Dương Tu Hiền đã không còn chút gợn sóng, vẫn luôn xa cách có lễ. Y chú tâm tìm phòng trọ, sắp xếp công việc, chuyển nhà... Khi dọn phòng, Dương Tu Hiền cũng chẳng mang đi bất kỳ vật dụng chung của cả hai, chỉ trừ thuốc bôi trơi và những món đồ dành cho người lớn được Tỉnh Nhiên nhờ người mua hộ còn để trong tủ đầu giường.

Dương Tu Hiền cảm thấy nếu không mang theo, sau khi kết hôn phỏng chừng Tỉnh Nhiên cũng chẳng thể dùng đến. Nếu phải dùng đến thì lại là vụn trộm trong hôn nhân, thật có lỗi với cô Trình.

Cũng không thể để đôi cẩu nam nam được lợi, không bằng cứ đưa hết cho sư đệ. Dương Tu Hiền căm giận nghĩ.

Sau khi đã thu dọn mọi thứ gọn ghẽ, Dương Tu Hiền chẳng màng Tỉnh Nhiên có ký tên lên giấy từ chức hay không mà ngẩng đầu rời khỏi công ty, rời khỏi nơi mà họ đã từng đồng cam cộng khổ gầy dựng.

1x30

Trình Chân Chân có hơi bất an, bàn tay khuấy chiếc muỗng nhỏ trong ly cà phê không ngừng, cúi đầu chẳng nhìn Tỉnh Nhiên đang ngồi trước mặt. Tựa như từ trước đến nay cô chẳng thể hấp thụ được món đồ uống này, dù có bỏ thêm bao nhiêu bột kem và đường cũng không cảm thấy thơm ngon, hương vị uống vào miệng luôn là đắng chát.

"Cô Trình, cô hẳn là hiểu được ý định của tôi khi hẹn cô gặp mặt." Tỉnh Nhiên nói, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng nghe được là vui hay buồn, "Tôi rất biết ơn một năm qua cô vẫn luôn chăm sóc mẹ tôi, nhưng hai chúng ta thật sự không thích hợp. Cô là một cô gái tốt, nhưng trong lòng tôi đã có người."

Bả vai gầy gò của Trình Chân Chân run nhẹ, cô vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau cũng không nói gì. Bản nhạc nhẹ trong quán thư thả uốn lượn trong bầu không khí, khúc nhạc kết thúc, cô gái chớp mắt, mặt ly cà phê tách một tiếng rung động, là một giọt nước mắt rơi vào.

"Tôi cũng đoán được... Đối với tôi, anh vẫn luôn nhàn nhạt, vốn dĩ không muốn ở bên cạnh tôi. Là dì cổ vũ tôi, nói là do tính cách anh hay ngại ngùng, đặc biệt là đối với con gái, nên tôi mới..." Cô đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt như chuỗi hạt từng giọt rơi xuống, ánh mắt tựa hồ có chút oán giận, "Nếu lòng anh đã sớm có người, vì sao lại không nói với dì, như thế tôi sẽ dặp tắt hi vọng sớm một chút..."

"Xin lỗi, là tôi sai rồi." Tỉnh Nhiên nhìn thẳng vào cô, đưa khăn giấy qua cho cô gái, "Tôi là một người đồng tính, người tôi thích là nam."

Bàn tay đưa ra nhận khăn giấy của Trình Chân Chân dừng giữa không trung, đôi mắt vốn đã to lại càng trừng lớn, giống như là bị dọa sợ, ngay cả nước mắt cũng ngừng rơi. Cô tựa như đang cố gắng tiếp thu tin tức này, một lúc lâu sau mới lại đưa tay nhận khăn lau nước mắt, khẽ thở dài.

Những lời này vừa nói ra, Tỉnh Nhiên lại có cảm giác như trút được gánh nặng, giống như có thể buông bỏ gánh nặng trên vai, tạm nghỉ một thời gian. Thấy Trình Chân Chân thật lâu cũng chẳng có phản ứng, Tỉnh Nhiên tiếp tục nói: "Giấu giếm chuyện này là tôi không đúng. Hôm nay tôi chính thức xin lỗi cô, hi vọng cô có thể tha thứ. Sau này nếu cô muốn, chúng ta có thể trở thành bạn bè, nhà tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô."

Trình Chân Chân nhấp môi suy tư trong chốc lát rồi lại lắc đầu: "Cũng không thể chỉ trách anh... Là tôi quá ngốc, cho rằng bản thân đã tìm được bạch mã hoàng tử trong mộng. Thật ra anh chẳng hề có hứng thú với tôi, ngay cả việc nhỏ như tôi không thích ăn rau thơm cũng chẳng nhớ..."

Nói đến đây cô gái lại khóc. Tỉnh Nhiên trong nháy mắt có chút kinh ngạc, thầm nghĩ cô ấy không ăn rau thơm là chuyện gì quan trọng đến mức phải nhớ kỹ sao? Nhưng rồi Tỉnh Nhiên lại nhớ đến Dương Tu Hiền, ngày họ ngồi trong tiệm ăn vô danh ven đường trong thôn nhỏ ăn lòng gà, Dương Tu Hiền đếm ngón tay nói với hắn: "Tôi không thích ăn rau thơm, không ăn bí đỏ..." Lúc đó hắn thế nào lại nhớ tất cả?

Mãi đến một bao giấy cũng cạn, Trình Chân Chân mới ngừng khóc. Cô đỏ mặt cúi đầu, gỡ chiếc kim cài trên áo xuống: "Trả lại anh cái này."

Tỉnh Nhiên nhín thoáng qua, không có ý định muốn nhận lại: "Nếu cô thích thì giữ lại đi, cũng không phải là đồ vật gì quý báu."

Trình Chân Chân nhếch miệng lộ ra nụ cười có chút chua xót: "Anh biết vì sao tôi lại muốn chọn chiếc cài áo này không? Có một lần tôi đến nhà anh, trong lúc vô ý lật phải một quyển sổ, dì nói là vật anh để lại trong nhà. Trong quyển sổ kia có rất nhiều hoa hồng, tôi cho rằng anh thích loại hoa này nên mới chọn nó, bây giờ đã chẳng còn ý nghĩa rồi.'

Gương mặt Dương Tu Hiền lại hiện lên trong đầu, y nói: "Có một loại hoa hồng gọi là tường vi đột quyết, trông vừa rực rỡ lại xinh đẹp, cánh hoa xếp theo tầng tầng lớp lớp, khi nở khiến người ta có cảm giác choáng ngợp, rất táo bạo."

Loài hoa ấy quả thực vô cùng hợp với y. Tỉnh Nhiên dành một ít thời gian tìm tư liệu về loài hoa kia, mới biết được tường vi đột quyết có tên khoa học là hoa hồng Damask. Hắn âm thầm mua một quyển sách tranh về thực vật, mô phỏng lại dựa theo ảnh chụp bên trong. Hắn vốn là không tìm người bạn làm thiết kế trang sức kia, mà hi vọng một ngày kia, có thể dựa vào đồ án chính mình phác thảo, chế tác một đôi nhẫn chỉ dành riêng cho hai người, tặng một bất ngờ cho Dương Tu Hiền.

Nhưng hiện tại, những chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?

Sau khi nói hết cùng Trình Chân Chân, Tỉnh Nhiên tạm biệt cô. Cô gái này ngây thơ lại đơn thuần, tính tình cũng không phải dạng kéo hoài không buông, khiến Tỉnh Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.

Sau khi về đến nhà, Tỉnh Nhiên thấy mẹ đang mang kính ngồi xem album ảnh. Bà thấy hắn trở về thì vẫy tay bảo con trai ngồi bên cạnh. Bà chỉ vào một tấm ảnh cũ trắng đen, hỏi hắn có còn nhớ là chụp khi nào.

Đó là một tấm ảnh gia đình ba người, Tỉnh Nhiên có lẽ chỉ vừa lên ba lên bốn, được cha ôm ngồi trên đầu gối, cha me đều mặc chiếc áo giải phóng màu xanh xám lưu hành nhất bấy giờ, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ.

Mẹ vuốt ve gương mặt cha trên tấm hình, ánh mắt tựa như ngập tràn cảm xúc, như đang hồi tưởng lại đoạn ký ức tốt đẹp nào đó, tự mình bộc bạch: "Lúc đó con còn quá nhỏ, hẳn là không nhớ rõ. Đây là ảnh chụp vào ngày sinh nhật thứ tư của con, để có bức ảnh đẹp, quần áo này của mẹ là mươn từ dì Lý của con. Ầy, ngày tháng khi đó khó khăn, nhưng gia đình chúng ta thật hạnh phúc..." Bà lau khóe mắt rồi nói tiếp: "Bây giờ mẹ chỉ ngóng trông con có thể kết hôn sớm một chút, sinh một đứa nhỏ, gia đình của chúng ta mới hoàn chỉnh. Dù một ngày nào đó mẹ nhắm mắt, cũng có thể có mặt mũi nói chuyện với cha con."

Những ngày gần đây, mẹ tựa hồ sẽ luôn nhắc đến cha, lời nói ngấm ngầm thúc giục hắn kết hôn sinh cn. Khi trước mỗi khi mẹ nói như thế, Tỉnh Nhiên sẽ còn vì bản thân không thể hoàn thành tâm nguyện bế cháu của bà mà áy nấy, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Tỉnh Nhiên cắn chặt răng, cưỡng ép đè lại đau đớn đã thành quen, nghiêm mặt nói: "Mẹ, có chuyện này con phải nói với mẹ."

Mẹ tháo kính xuống nhìn hắn, gật gật đầu: "Con nói đi."

"Con đã nói rõ với cô Trình, chúng con thật sự không hợp, sau này mẹ cũng đừng vun đắp những ảo tưởng không thực tế cho cô ấy."

Hắn rất ít khi làm trái lại ý nguyện của mẹ như thế, bà nheo mắt nhìn hắn, tựa như không thể tin được, lát sao hai chân mày nhíu chặt lại, như là đang tức giận, nhưng rất nhanh bà lại thay đổi sắc mặt, chỉ thở dài nói: "Không phải con thích dáng vẻ xinh đẹp lại hiểu chuyện à? Chân Chân còn chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ hiểu chuyện? Con trai, chúng ta cũng không thể bắt bẻ người khác từng li từng tí."

Tỉnh Nhiên cẩn thận nghĩ, năm ngoái, sau khi bị mẹ bắt đi xem mắt, hắn tựa như đã nói như thế, nhưng mẹ rõ ràng đã quên bẫng đi hai yếu tố là "làm việc chuyên nghiệp" và "có chủ kiến". Nhưng giờ cũng không phải là lúc so đo những chuyện nhỏ nhặt này, hắn lắc đầu nói: "Con không muốn tìm bạn gái, cũng không muốn kết hôn, mẹ có thể đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa được không?"

"Cái thằng này, con nói lời ngu ngốc gì thế." Mẹ lại giống như nghe được một câu chuyện hài, ánh mắt vậy mà có chút buồn cười, "Nào lại có người không kết hôn sinh con? Đây là quy tắc của xã hội. Nếu con không thích Chân Chân cũng được, mẹ lại tìm người khác cho con. Con trai mẹ ưu tú như thế, còn lo không tìm được đối tượng sao?"

Tỉnh Nhiên không thể không nuốt lại những lời muốn nói vào trong, hắn nên sớm nghĩ đến, về vấn đề này, mẹ hắn là nói thế nào cũng không chịu nghe.

Nửa tháng sau đó, Tỉnh Nhiên không còn nhìn thấy Trình Chân Chân đến nhà. Hắn không biết mẹ và cô có còn gặp riêng nhau không nhưng ít ra cô ấy không nói với bà chuyện Tỉnh Nhiên là đồng tính. Đối với chuyện này, lòng Tỉnh Nhiên có chút phức tạp, không biết là nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuổi.

Có một ngày hắn tan ca về nhà, khi cùng mẹ ăn cơm chiều, quả nhiên lại nghe thấy bà nhắc đến chuyện chung thân đại sự của hắn. Lần này nghe nói là đồng nghiệp trước đây của mẹ giới thiệu cho Tỉnh Nhiên, nhà gái cũng đi du học về, bằng cấp cao, bà vô cùng vừa lòng, hối thúc con trai đi gặp mặt người ta. Nhưng lúc này Tỉnh Nhiên đã hạ quyết tâm, khuyên thế nào cũng không chịu đi, bị ép quá gay gắt thì lấy cớ công ty có chuyện chạy mất.

Trong một tháng này, những việc thế này đã lặp đi lặp lại ba lần, dù mẹ mềm mỏng khuyên nhủ hay cứng rắn bắt ép thì Tỉnh Nhiên cũng sống chết không chịu đi. Vì chuyện này, mẹ con hai người có chút không hòa thuận.

Cuối năm sắp đến, phỏng chừng cảm thấy ngày tết mà người trong nhà lại lạnh mặt với nhau thì thật chẳng ra làm sao, hoặc là thái độ kiên quyết chưa từng có của con trai cuối cùng cũng khiến bà buông lõng tay. Bà không sắp xếp các buổi xem mắt cho Tỉnh Nhiên nữa, ở nhà cũng khôi phục lại thái độ ôn hòa với hắn.

Sau buổi cơm chiều hôm đó, Tỉnh Nhiên bổ hai quả táo đến cùng mẹ ngồi trên sofa xem phim truyền hình. Đến lúc trên ti vi chiếu quảng cáo, bà nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường rồi bảo Tỉnh Nhiên đi phòng ngủ lấy thuốc giúp mẹ, bà nói đã đến giờ uống thuốc.

Tỉnh Nhiên đi rót một cốc nước ấm trước rồi xoay người vào phòng ngủ của mẹ tìm thuốc. Đồ vật trong phòng mẹ vẫn luôn rất ngăn nắp, hắn nhớ rõ thuốc đặt trong ngăn kéo thứ hai trên đầu giường. Vừa kéo tủ ra quả nhiên đã thấy phía trên đặt lọ thuốc bà thường dùng.

Tỉnh Nhiên lấy thuốc ra, vừa định đóng lại ngăn kéo thì bỗng chú ý đến phong thư bị đè dưới bình thuốc, nhìn qua thì thấy vị trí người gửi bị để trống, không phải là người khác gửi đến. Mặt giấy thô ráp có vài chữ viết bằng bút máy, bút tích thanh tú đoan trang vừa nhìn là có thể nhận ra là bút tích của mẹ, chữ viết chính là: Di thư.


Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro