Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



0X9

Buổi sáng mùng một, Dương Tu Hiền trở về phòng trọ cầm theo vài món quần áo. Nơi đó không có tụ tập náo nhiệt, chỉ cần không người ở thì lập tức trở nên lạnh lẽo như một hầm băng. Hai năm trước Dương Tu Hiền đều là ở đây đón năm mới một mình, khi đó cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Nhưng có lẽ là vì hôm qua quá mức ấm áp thoải mái, hôm nay trở về lại cảm thấy không khí lạnh lẽo thế này khiến hô hấp không được thông thuận.

Dương Tu Hiền nghĩ người không nên sa vào ngày tháng tốt lành quá lâu, dù sao được quá nhiều rồi lại phải trở về cảnh túng quẫn. Thế nhưng con đường trở về khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, không khí tràn ngập mùi hương pháo trúc thơm nhạt, lâu lâu lại có tốp ba tốp bốn đứa nhỏ tụ thành nhóm, tiếng cười giòn tan. Tất cả đều đang nhắc nhở y hôm nay là ngày tết, là đoạn thời gian duy nhất trong năm có thể đường đường chính chính quên đi tất cả những phiền não trong suốt một năm.

Vậy nên dù ôm một bụng rối rắm, Dương Tu Hiền vẫn về nhà Tỉnh Nhiên. Cảm giác kỳ diệu này giống như chăn mềm đã được phơi khô trong nắng sớm sau những ngày bị dầm mưa; cũng giống như đi làm cả ngày mệt mỏi, trở về trong giá rét lại được ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến mức người ta chỉ muốn ôm vào lòng, chẳng nỡ rời tay. Chín giờ hơn, Tỉnh Nhiên lại gọi một cú điện thoại, hôm nay không có lễ lạp gì, cả hai chỉ nói đông nói tây trò chuyện với nhau vài câu. Khi bị hỏi đến hôm nay có ăn cơm đầy đủ không, Dương Tu Hiền đã nhận lòng tốt của Tỉnh Nhiên thế nên ngoan ngoãn báo cáo tên mấy món ăn.

Xuyên qua ống nghe, Tỉnh Nhiên nghe rồi lại cười: "Làm thế nào chỉ ăn rau, ngày mai ăn mì nhớ cho tôm vào."

Sau khi đặt điện thoại xuống, Dương Tu Hiền ngồi nửa ngày trên sofa không nhúc nhích. Y nhớ khi còn nhỏ, ăn tết ở nhà cũng sẽ có tôm ăn. Khi đó em trai y còn chưa ra đời, ở trong nhà y là cháu đích tôn, bữa cơm tất niên cả nhà đều chỉ xoay quanh y. Ông nội cả đời nghiêm túc vậy mà chỉ luôn cười cùng y, cười đến cả mặt đầy nếp nhăn, còn tự tay lột tôm cho y. Sau này lên tiểu học, mẹ sinh em trai. Mùa tết năm ấy, người lớn trong nhà cơ hồ đều chỉ chăm chú vào đứa nhỏ, Dương Tu Hiền đương bảy tám tuổi, đúng cái tuổi chọc chó ghẹo mèo, lòng khó tránh khỏi có chút ghen ghét. Thế nhưng khi ăn cơm tất niên, ông nội vẫn kéo y đến ngồi bên cạnh lột tôm cho y ăn, còn dỗ y: "Đây là cho cháu trai lớn của ông, những người khác ai cũng không có phần."

Nhớ đến đây, mũi Dương Tu Hiền có chút chua xót, giương mắt nhìn điện thoại bàn trong nhà Tỉnh Nhiên rồi nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo lao xuống lầu. Bên ngoài gió Bắc đang nổi, Dương Tu Hiền bọc trong áo khoác cũng bị gió thổi lạnh đến tận xương, y dáo dác nhìn khắp nơi, đi qua hai cái giao lộ mới nhìn thấy một buồng điện thoại công cộng.

Cầm lấy điện thoại bấm một dãy số rồi lại chậm rãi buông tay xuống. Bây giờ ông nội có lẽ đã ngủ, dù ông chưa ngủ thì y phải nói gì đây.

Dương Tu Hiền thời dài một hơi, chậm rãi trở về nhà Tỉnh Nhiên. Lúc đi y gấp gáp nên quên tắt đèn, bây giờ trở về lại có cảm giác như có người chờ y trở về.

Hai ngày sau đó, mỗi tối Tỉnh Nhiên đều đánh một cú điện thoại về. Đêm mùng bốn, Dương Tu Hiền đang rửa chén thì điện thoại vang lên, phải vang đến tiếng thứ năm y mới lau xong tay đến nhận điện thoại.

Tỉnh Nhiên ở đầu bên kia than nhẹ: "Tôi còn tưởng em đi rồi."

Dương Tu Hiền nắm chặt ống nghe, nửa thật nửa giỡn nói: "Tỉnh thiết đây là đang tra xét tôi sao?"

Tỉnh Nhiên trầm lặng một lát, sau đó thấp giọng nói: "Ừ, nhớ em."

Một người đã quá am hiểu các loại kịch bản tán tỉnh như Dương Tu Hiền lập tức theo phản xạ có điều kiện bật ra: "Tôi cũng nhớ anh."

Chẳng ngờ rằng lời vừa ra khỏi miệng, ngực y đã nhóm lên một ngọn lửa, mãnh liệt điên cuồng đốt mọi thứ thành tro, nóng đến mức nhịp tim cũng tăng tốc.

Tỉnh Nhiên tựa như bị đáp án này lấy lòng, tiếng cười truyền đến qua ống nghe, khiến tai Dương Tu Hiền như muốn tê dại. Sau khi buông điện thoại y lại bắt đầu nhẩm tính, năm nay công ty cho nghỉ tết thêm hai ngày, mùng năm mới đi làm. Tỉnh Nhiên thuận tiện xin nghỉ phép thăm người nhà, đến mùng mười mới trở về.

Không tính đêm nay, cả hai còn những năm ngày mới gặp lại.

Trong ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Dương Tu Hiền hiếm thấy mong chờ ngày mai đến.

Hôm sau Dương Tu Hiền dậy thật sớm, thu dọn nhà cửa chỉnh tề rồi đi làm. Công việc trong tháng giêng cũng không nặng, mọi người đều vừa nghỉ tết, trên cơ bản đều đang trong tâm trạng thả lỏng.

Chẳng có công việc gì trong tay, mọi người lại tốp năm tốp ba bàn tán về mùa tết vừa rồi, có người than vãn lì xì cho con cháu đến phá sản, có người lại xui xẻo bị cha mẹ bắt đi xem mắt, số lượng đối tượng bằng nửa bộ bài tây, tất cả đều là câu chuyện về cuộc sống muôn hình vạn trạng. Dương Tu Hiền nghe đến có chút thèm, trong đầu lại không kiềm được tưởng tượng có phải Tỉnh Nhiên cũng đón một cái tết náo nhiệt như thế.

Buổi tối tan tầm, Dương Tu Hiền vẫn trở về ngôi nhà của Tỉnh Nhiên như cũ. Tối hôm qua Tỉnh Nhiên nói với y mấy ngày tới đây ngày nào hắn cũng sẽ "tra hỏi", Dương Tu Hiền biết đây là ý muốn giữ khách. Ở nhà người ta ăn ké ngủ ké đến nỗi lưng cũng dài ra, mà Dương Tu Hiền cũng không phải quá cố chấp, vậy nên y chẳng từ chối nổi. Chỉ có thể thuận theo tâm ý, tay chân nhẹ nhàng cuốc bộ đến dưới nhà.

Sau đó y nhìn thấy nhà Tỉnh Nhiên sáng đèn. Ngọn đèn kia gần như hòa cùng với đèn đuốc của cả khu phố, nhưng lại nhảy nhót lấp lánh trong lòng y.

Hai khả năng, "trong nhà có trộm" cùng một khả năng khác mà y chẳng dám mơ tưởng đến khiến bước chân y gấp gáp chạy xộc lên lầu. Móc ra chìa khóa, cả nửa ngày cũng mới tra được vào ổ, Dương Tu Hiền khó khăn mở cửa. Chào đón y là căn phòng ngập trong ánh sáng ấm áp cùng mùi hương đồ ăn ngào ngạt.

Tỉnh Nhiên đang mặc tạp dề bận bịu trong phòng bếp, quay đầu thấy y về thì cong mắt cười: "Đi thay quần áo đi, lát nữa ăn cơm."

Dương Tu Hiền ấy vậy mà không nghe lời, y bước vào phòng bếp, ôm lấy Tỉnh Nhiên từ phía sau. Khí lạnh ám theo từ bên ngoài tan rã trong gian bếp tràn đầy hương vị.

Dương Tu Hiền cảm thấy cả thân thể lẫn trái tim đều thật ấm áp.

1X9

Tết năm nay Tỉnh Nhiên chỉ ở nhà năm ngày, mỗi ngày đều như cả một năm.

Bên ngoại không ở thành phố này, bên nội cũng không tiện đi lại, ngày thường mẹ cũng chẳng có mấy người bạn bè thân thiết, đến chúc tết đa phần là học sinh cũ. Dù là ai đến chơi, Tỉnh Nhiên đều phải cùng mẹ tiếp đãi, hết lần này đến lần khác nghe lời ca ngợi trăm người như một cùng bài giảng phải khó khăn thế nào mới có thể một mình nuôi con thành tài đến từ người mẹ trầm tĩnh ưu nhã.

Chuyện này cũng không phải là điều khiến hắn khó chịu nhất, khiến Tỉnh Nhiên không thể chịu được là khoảng thời gian một mình cùng mẹ. Hắn đã là người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi nhưng trong mắt mẹ tựa hồ vẫn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu. Một ngày Tỉnh Nhiên muốn mời mẹ ăn tối ở một cửa hàng cơm Tây, chỗ ngồi đều đã đặt trước, đến lúc chuẩn bị đi bà lại đổi ý nói cơm Tây vừa đắt tiền lại không ngon, nhất định phải làm mỳ thịt bò ngày nhỏ Tỉnh Nhiên thích ăn nhất. Nếu chỉ một hai lần thì vẫn có thể chấp nhận nhưng chuyện như thế mỗi ngày đều xảy ra.

Ngoại trừ chuyện này, mẹ càng dị thường quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Tỉnh Nhiên. Mặc kệ hai mẹ con nói về chuyện gì, mẹ hắn cũng sẽ bảy đường tám hướng rẽ về chuyện giới thiệu đối tượng cho Tỉnh Nhiên, hỏi vô cùng cụ thể chi tiết, khiến Tỉnh Nhiên đứng ngồi không yên. Dây thần kinh hắn cần phải căng cứng mọi lúc mới có thể kiềm chế làm một đứa con trai hiếu thuận.

Khoảng thời gian duy nhất khiến hắn cảm thấy thoải mái chính là mỗi tối gọi điện thoại cho Dương Tu Hiền. Hai người thật ra cũng chẳng có nhiều đề tài, câu chuyện chủ yếu vây quanh người còn lại đón tết thế nào. Dù chỉ là những vụn vặt trong sinh hoạt cũng khiến Tỉnh Nhiên cảm thấy gió xuân trong lòng.

Mùng bốn, Tỉnh Nhiên chẳng biết bản thân đã nói sai điều gì khiến mẹ khóc một hồi lâu. Hắn tốn thật nhiều thời gian mới dỗ được mẹ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.

Tối đó hắn gọi điện cho Dương Tu Hiền, điện thoại đã vang lên vài tiếng nhưng không có ai bắt máy. Tỉnh Nhiên biết mùng năm công ty sẽ đi làm lại, nếu Dương Tu Hiền đã rời đi thì cũng là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng lúc này đây, hắn vô cùng muốn nghe thấy giọng nói của y. Thật may chuông chỉ reo đến tiếng thứ năm Dương Tu Hiền đã bắt máy, Tỉnh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, buột miệng nói: "Nhớ em."

"Tôi cũng nhớ anh." Dương Tu Hiền trả lời rất nhanh, cơ hồ chẳng hề nghĩ ngợi.

Lòng Tỉnh Nhiên căng thẳng, lý trí đang ngủ đông dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đó. Nhưng hắn trở về bình tĩnh rất nhanh, lời nói âu yếm là một chuyện đơn giản cỡ nào, chỉ cần miệng cử động thì lời êm tai nào chẳng thể thốt ra? Nhưng có vài lời là thốt ra từ sâu trong tim, chỉ sợ ngay cả người nói ra cũng chẳng rõ. Dương Tu Hiền lăn lộn trong giới nhiều năm, có lẽ càng thông hiểu đạo lý này.

Sáng sớm mùng năm, Tỉnh Nhiên đặt xong vé máy bay về cùng ngày, sau đó bịa ra lý do công ty có việc gấp, vội vàng chào mẹ ra đi. Đây không phải là lần đầu tiên hắn chạy trốn khỏi tấm lưới của mẹ, nhưng là lần cấp thiết nhất.

Về đến nhà, vẫn chưa đến giờ nhân viên công ty tan tầm, Tỉnh Nhiên dạo một vòng trong nhà, thấy được quần áo đã giặt thơm tho của Dương Tu Hiền đặt trong phòng cho khách, bàn chải đánh răng của y trong phòng vệ sinh, khăn lông, dao cạo râu, cùng một nửa phần tôm luộc còn dư lại trong tủ lạnh. Tỉnh Nhiên như trút được lo âu, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều thật thoải mái.

Khi Dương Tu Hiền bước vào nhà, Tỉnh Nhiên đang nấu cơm. Mấy gánh hàng bán rau trong chợ đã bán buôn lại, hắn chọn mấy bó rau tươi mới, mua một ít xương sườn, dự định an ủi dạ dày mấy hôm nay không nuốt nổi đồ ăn. Hơn nữa trong nhà còn một người nữa, càng có động lực cho hắn nấu cơm.

Xương sườn đã được xếp vào trong nồi, Tỉnh Nhiên bảo Dương Tu Hiền thay quần áo lại chẳng ngờ đón chờ mình là một cái ôm vững chãi. Hai cánh tay nhỏ gầy vòng lấy eo Tỉnh Nhiên, đầu tóc xù xù dán chặt lên lưng hắn cọ cọ. Một câu Dương Tu Hiền cũng không nói, tất cả những tâm tình đều như tan chảy trong cái ôm nay, ấm áp khiến tim người mềm nhũn ra.

Bọn họ ngồi đối diện nhau ăn cơm, Dương Tu Hiền đặc biệt khen ngợi, cố ý ăn thêm nửa chén cơm, gặm sạch sẽ xương sườn kho. Ăn xong y cướp phần rửa chén, xong việc rồi đẩy Tỉnh Nhiên lên ghế sofa, không nói một lời đặt lên một nụ hôn.

Chỉ năm ngày không gặp lại có cảm giác xa nhau mấy năm, Tỉnh Nhiên cơ hồ thở gấp ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại, hai tay bắt lấy hai bên má Dương Tu Hiền, ôn nhu đáp lại. Ở bên cạnh mẹ, Tỉnh Nhiên không thể, cũng không dám có bất kỳ ham muốn gì, nhưng hiện tại hắn đang ở một thành phố cách cả ngàn dặm, người bên người vừa nhiệt tình lại ngoan ngoãn, cả người đều tản ra hơi thở mê người, dễ dàng đốt lên dục vọng nơi hắn.

Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần mang theo tính xâm lấn, động tác của Tỉnh Nhiên ngày càng mang thế chủ động, đầu lưỡi xông thẳng vào miệng Dương Tu Hiền, kịch liệt dây dưa. Không khí trong phòng tựa hồ như đang sôi lên, Tỉnh Nhiên thở gấp đẩy ngã Dương Tu Hiền, thế nhưng lại bị giành trước một bước đè lại hai tay.

"Đừng nhúc nhích," Dương Tu Hiền câu môi cười, đầu lưỡi đỏ tươi liếm một vòng quanh môi: "Hôm nay để tôi tới."

Y nhẹ nhàng mút lấy hầu kết Tỉnh Nhiên, sau đó cởi bỏ cúc áo một đường từ cổ Tỉnh Nhiên hôn xuống. Đầu lưỡi nghịch ngợm đùa giỡn xương đòn, thuận theo cơ ngực đi thẳng xuống bụng, lại mút lấy sườn bụng trắng muốt, để lại dấu hôn hồng hồng, ngay sau đó kéo dây thun lưng quần xuống, để tính khí đã cương cứng cực đại phóng thích, môi đỏ mở to ngậm lấy một nửa.

Bị khoang miệng ấm áp chặt chẽ bao lấy, đầu lưỡi linh hoạt biến hóa góc độ liếm mút, Tỉnh Nhiên không nhịn được tiếng rên rỉ sảng khoái. Dương Tu Hiền nhướn mắt nhìn hắn rồi hít sâu một hơi, nuốt sâu vào cổ họng.

Ngay tại lần đầu hai người làm tình, Tỉnh Nhiên đã mơ ước đến dáng vẻ môi lưỡi mê người kia khẩu giao cho mình. Hắn biết kích cỡ của bản thân có chút quá đáng vậy nên khi thấy Dương Tu Hiền bị nghẹn, hắn cũng không cố chấp. Nhưng lúc này đây Dương Tu Hiền cũng không dừng lại giữa đường, y nỗ lực mở rộng khoang miệng, thu lại răng, thả lỏng yết hầu, muốn cho toàn bộ đại điểu tiến vào.

Đại điểu kẹt lại nơi cổ họng ấm mềm, bởi vì cố ép nuốt vào mà cổ họng càng co rút, kẹp da đầu Tỉnh Nhiên tê dại, khoái cảm kịch liệt nhanh chóng từ xương cùng bò lên sóng lưng. Cả khuôn mặt Dương Tu Hiền chôn vào giữa hai chân Tỉnh Nhiên, gương mặt đỏ bừng, đầu hơi chuyển động theo động tác phun ra nuốt vào, đôi mắt đen trắng rõ ràng theo phản ứng sinh lý tuôn ra nước mắt, ngập nước lại phản chiếu ánh sáng. Dáng vẻ vừa đáng yêu lại đáng thương, kích thích đến run người.

Tỉnh Nhiên thở hổn hển sờ lên đỉnh đầu Dương Tu Hiền, ngón tay chen vào tóc y, ấn y vào giữa hai chân: "Ngoan, đầu lưỡi chuyển động một chút..."

Hôm nay Dương Tu Hiền nghe lời răm rắp, quả thật hắn nói gì cũng làm theo, vừa cố gắng để Tỉnh Nhiên tiến vào sâu hơn, vừa cố gắng liếm lấy tính khí, thi thoảng lại ngậm lấy quy đầu mút vào. Y vẫn luôn nhìn chằm chằm Tỉnh Nhiên, điều chỉnh tư thế theo biến hóa trên mặt Tỉnh Nhiên, giống như đang toàn tâm toàn ý dâng hiến bản thân.

Tỉnh Nhiên phảng phất cũng bị y làm cho rung động, thậm chí có thể nhìn thấy một tia tình cảm chân thành trong mắt y. Phát hiện này khiến hứng khởi càng tăng mạnh, hắn đè lại ót Dương Tu Hiền, thẳng lưng đưa đẩy trong miệng y.

Bị tính khí thô to thọc vào yết hầu thực không phải là trải nghiệm thoải mái gì, nhưng Dương Tu Hiền không hề phản ứng, yên lặng chịu đựng cảm giác muốn nôn, mãi đến khi Tỉnh Nhiên bắn trong miệng y.

0X10

Đây không phải là lần đầu tiên Dương Tu Hiền khẩu giao nhưng lại là lần đầu tiên gần như từ bỏ quyền tự chủ khi thực hiện, mặc cho đối phương ấn thật sâu vào họng. Cảm giác này cũng không thoải mái, miệng căng đến cực hạn mang đến cảm giác đau nhức, cổ họng truyền đến cảm giác co rút khiến Dương Tu Hiền bất lực nắm chặt lấy tay Tỉnh Nhiên. Ngón tay thon dài cuộn tròn, bị một người khác bao trọn lấy trong lòng bàn tay, Dương Tu Hiền dựa vào chút xúc cảm dịu dàng này tìm thấy lý do để kiên trì.

Tỉnh Nhiên bắn, Dương Tu Hiền phun ra tinh dịch, ho sặc sụa thật lâu. Hắn nắm lấy cằm y, ngón tay quẹt qua khóe miệng rồi hôn lên. Dương Tu Hiền vẫn duy trì tư thế quỳ trên gối giữa hai chân Tỉnh Nhiên, eo lưng thẳng tắp, cổ lộ ra đường cong xinh đẹp.

Đầu lưỡi Tỉnh Nhiên dạo chơi trên hàm trên mẫn cảm, Dương Tu Hiền muốn thoát khỏi lại bị hắn cuốn lấy đầu lưỡi. Y quá nhập tâm vào nụ hôn hơi có tính cưỡng bức này nên chẳng đề phòng, bị Tỉnh Nhiên bế lên đặt trên đùi. Y theo bản năng ôm vòng lấy cổ Tỉnh Nhiên, đối phương ngậm lấy hầu kết của y, khẽ cắn. Bị cắn vào chỗ yếu hại, bản năng phòng vệ ẩn nấp hết lần này đến lần khác ngọ nguậy lại bị bàn tay luồn vào vạt áo trấn an. Quần áo trên người vẫn xem như chỉnh tề nhưng hạt đậu dưới lớp quần áo đã bị xoa nắn đến sưng hồng, khiến y không nhịn được cao giọng đứt quãng, đồng thời hạ thể cũng cứng đến đau, vội vàng chọc vào người Tỉnh Nhiên.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, y biết Tỉnh Nhiên rất nhanh sẽ lại cứng rắn, chỉ cần kích thích vào đúng chỗ. Dương Tu Hiền một tay ôm lấy bả vai Tỉnh Nhiên, một tay kéo ra quần ngoài và quần lót.

Sau đó y ghé vào người Tỉnh Nhiên, đầu gối nâng người cao hơn một chút, với lấy thuốc bôi trơn khuếch trương cho chính mình. Loại chuyện này dù đã làm bao nhiêu lần, nhưng lúc đầu luôn sẽ có chút không thích ứng, Dương Tu Hiền cau mày cẩn thận lần mò một ngón tay vào, tiếng ngâm nga phóng đãng cố ý đập vào tai Tỉnh Nhiên: "Tỉnh thiết, ừm... a..."

Tỉnh Nhiên chợt thở dốc khiến Dương Tu Hiền càng thêm đắc ý, y có chút hấp tấp nhét thêm một ngón tay vào, chút đau đớn khuếch trướng mang lại cùng khoái cảm khi cọ qua điểm mẫn cảm suýt nữa khiến eo y mềm nhũn.

Không đợi y hưởng thụ xong cảm giác này, cơ thể đã bị bế lên đè trên sofa, ngay sau đó lại bị Tỉnh Nhiên nắm vai xoay người đưa mặt về sau. Cuối cùng trở thành tư thế đưa lưng hướng về Tỉnh Nhiên đang quỳ gối trên sofa. Đầu vai y ghé lên lưng ghế, hai đùi bị chân Tỉnh Nhiên tách ra, hai tay bị bắt chéo sau lưng. Đừng nói là khuếch trương cho chính mình, y ngay cả cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn. Tính chiếm hữu của hắn bộc phát vô cùng rõ ràng trên giường.

Không biết có phải là do di chứng của "uốn thẳng" hay không, đau đớn nhè nhẹ cùng cảm giác bị trói buộc khiến Dương Tu Hiền càng thêm hưng phấn, thế nên khi Tỉnh Nhiên xé đi lớp mặt nạ ôn nhu, y lại càng hưng phấn. Ngay cả trong tình thế này, Dương Tu Hiền vẫn không sợ chết khiêu khích: "Tỉnh thiết có thể cứng không? Có cần tôi giúp... a!"

Lời còn chưa nói xong Tỉnh Nhiên đã đè lấy eo y, chỉ với chút bôi trơn khuếch tán, hậu huyệt đã phải tiếp nhận tính khí đã sẵn sàng nghênh chiến từ lâu.

Dương Tu Hiền gần như kinh hoàng thất thố, liều mạng xoay đầu nói với Tỉnh Nhiên: "Bao! Tỉnh thiết, anh không mang bao..."

Tỉnh Nhiên cường hãn ấn y trở về: "Ngoan, đừng nhúc nhích." Sau đó tiếp tục xâm nhập vào trong.

Với hậu huyệt vẫn chưa được khuếch trương hoàn chỉnh thì tính khí quá mức thô dài giống như một hình cụ quá mức chịu đựng, khiến hơi thở Dương Tu Hiền ách tắc trong cổ họng, không thể thoát ra. Nhưng dù như thế cuối cùng y vẫn vô cùng ngoan ngoãn dựa trên sofa, không chút giãy giụa phản kháng.

Tính khí từng bước từng bước mở ra thân thể, mang đến cảm thụ hòa hợp kỳ lạ giữa đau đớn và được lấp đầy. Dương Tu Hiền không ngừng điều tiết hô hấp, khoái cảm quen thuộc khiến thân thể nhanh chóng thích ứng với sự xâm nhập của dị vật, thịt ruột mềm mại chặt chẽ bao bọc lấy tính khí thô dài, không ngừng phun ra nuốt vào.

Từ khi hoàn toàn tiến vào, Tỉnh Nhiên gần như chưa hề ngơi nghỉ, tư thế hoàn toàn áp chế vô cùng thích hợp để hắn ra lực, eo đung đưa, mỗi lần đều vào cả cây. Tiếng va chạm giữa hai thân thể giao nhau kết hợp cùng tiếng ngâm nga không cách nào kiềm chế của Dương Tu Hiền bao trùm lên cả căn phòng.

Mỗi lần tính khí thô dài ra vào đều sẽ mài qua điểm mẫn cảm của Dương Tu Hiền, khoái cảm liên tục mãnh liệt khiến đầu y trống rỗng, chỉ có thể bị động thừa nhận tất cả những gì Tỉnh Nhiên mang lại. Y chưa từng nếm trải loại tình ái mà người trong cuộc hoàn toàn từ bỏ quyền tự chủ thế này, nhưng vì hắn là Tỉnh Nhiên, những cảm giác bất an như đi trên băng mỏng vốn ám ảnh y giờ đã có hắn trấn an.

Y lại tùy ý phóng đãng lớn tiếng rên rỉ, thẳng thắng thành khẩn chia sẻ cảm nhận với Tỉnh Nhiên: "Thật thoải mái... ừmm, mạnh lên một chút nữa...."

Cuối cùng khi đạt đến cao trào, y khóc lớn gọi tên Tỉnh Nhiên.

Tỉnh Nhiên đã bắn một lần, lần này lại kéo dài quá lâu. Hắn tinh tế hôn lên nước mắt trên mặt Dương Tu Hiền, hạ thể lại buông thả, nhịp độ thọc vào rút ra cực nhanh, cứ như muốn đem đối phương đặt dưới thân, làm đến chết.

Cơ thể sau khi đạt được cao trào càng không thể chịu nổi tiết tấu kịch liệt như thế, Dương Tu Hiền bị thao đến cả người đều run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, vừa đáng thương lại chọc người. Khi Tỉnh Nhiên bắn vào sâu bên trong y, Dương Tu Hiền đã chẳng còn sức để bò dậy rửa sạch chính mình.

Cũng may Tỉnh Nhiên sau khi xuống giường sẽ luôn biết cách săn sóc, ôm lấy y đi vào phòng tắm. Dương Tu Hiền vừa ghé vào bồn tắm thì cả người đã không muốn động đậy, chỉ có đôi mắt linh động đảo theo Tỉnh Nhiên.

Tỉnh Nhiên ngồi bên bồn tắm giúp y mát-xa lưng, hỏi: "Hôm nay ngoan như vậy, là vì muốn báo đáp đồ ăn ngày tết sao?"

Dương Tu Hiền nghe hết câu thì sững người, y nghĩ, thế nào lại chỉ là báo đáp?

Nhưng pháp ước tam chương đã định từ khi bắt đầu trói lấy y, để y chỉ có thể biểu hiện tươi cười: "Đúng vậy, Tỉnh thiết cảm thấy lần báo ân này thế nào?"

1X10

Trước đây Tỉnh Nhiên vẫn luôn cảm thấy Dương Tu Hiền không phải là người ngoan ngoãn nghe lời. Y đúng mực, biết tiến biết lùi hoàn toàn là do chính y muốn làm như thế, chứ không phải là là sự thuần phục đối với Tỉnh Nhiên. Cho dù ở trên giường y cũng sẽ tìm mọi cách phân cao thấp cùng Tỉnh Nhiên, tuyệt đối không dễ dàng giao ra quyền khống chế thân thể.

Một người như thế, sau năm ngày xa cách lại trở nên vô cùng nhu thuận, vừa ngoan ngoãn lại dụ hoặc, khơi lên dục hỏa trong lòng Tỉnh Nhiên, cảm giác chinh phục tăng vọt. Hắn ấn Dương Tu Hiền trên sofa, tư thế toàn phần áp chế, khiến mỗi động tác của y đều khó khăn, sau đó bao cũng chẳng buồn mặc, lập tức chen vào huyệt khẩu còn chưa được thông thuận hoàn toàn. Không còn một lớp cao su mỏng cách trở, Tỉnh Nhiên có thể càng cảm nhận đầy đủ tràng đạo trơn trượt nóng như lửa đốt, khoái cảm đến từ cảm giác bị hậu huyệt hút chặt khiến hắn gần như mất đi lý trí, mỗi lần đều tiến vào nơi sâu nhất.

Tình dục quá mức thô bạo trực tiếp dường như cũng thật khiến Dương Tu Hiền trầm mê, chỉ ra vào vài lần đã nghe được giọng y ngân nga càng phóng đãng, từng tiếng rên rỉ thúc giục Tỉnh Nhiên càng mạnh bạo hơn. Tràng đạo vốn còn có chút khô cằn giống như chạm phải suối nguồn, dịch thể từng đợt ào ạt tuôn chảy, theo tiết tấu đưa đẩy của tính khí rơi tí tách trên vải sofa. Tỉnh Nhiên chỉ cảm thấy hạ thể thoải mái như đang được ngâm trong suối nước nóng, tính khí nháy mắt lại căng một vòng, vừa thở dồn dập, vừa cắn răng vận toàn lực làm, một lần lại một lần đưa y đến cao trào.

Không mặc bao bắn vào mang lại cảm giác kỳ thật cũng không quá khác biệt với mặc bao, điều chân chính khiến Tỉnh Nhiên thỏa mãn là thành tựu đạt được về mặt tâm lý. Hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác rằng Dương Tu Hiền thật ra không phải chỉ cần thân thể hắn, giống như trong sự ngoan ngoãn và nhu thuận kia, có gì đó đã làm náo loạn đồ vật cả hai vốn ước định sẽ không chạm đến.

Ý tưởng này khiến tim hắn có chút mất khống chế, sau khi do dự hắn vẫn chọn một cái cớ tương đối dễ tiếp thu, hỏi Dương Tu Hiền: "Hôm nay ngoan ngoãn như vậy, là để báo đáp đồ ăn ngày tết sao?"

Dương Tu Hiền sửng người một chút rồi lập tức lộ ra nụ cười bất cần đời: "Đúng vậy, Tỉnh thiết cảm thấy lần báo ân này thế nào?"

Tỉnh Nhiên âm thầm thở ra, không biết nên vui hay không vui. Đáp án này đã nằm trong dự kiến của hắn, lại phù hợp với thái độ nhất quán của Dương Tu Hiền, cũng không hề xung đột với ước pháp tam chương. Có lẽ còn nguyên nhân nào đó khiến y hôm nay biểu hiện khác thường nhưng tất nhiên, đó không phải là lĩnh vực Tỉnh Nhiên có thể tìm hiểu sâu hơn nữa. Quan hệ của bọn họ chỉ dừng tại đây, cũng chỉ có thể dừng tại đây, càng lấy ra nhiều tình cảm, đối với cả hai đều quá mức nguy hiểm.

Rửa sạch thân thể cho Dương Tu Hiền xong, y từ chối để Tỉnh Nhiên bế mình trở về giường, khập khiễng bước vào phòng cho khách. Tỉnh Nhiên tắm qua loa tẩy đi mồ hôi trên cơ thể rồi kéo ngăn tủ lấy giấy kiểm tra sức khỏe từ tháng trước, gõ cửa phòng cho khách.

Trên phương diện này hắn có tương đối có ý thức bảo vệ bản thân, ngoại trừ bạn tình cố định, hắn cũng sẽ không làm tình mà không mang bao. Cho dù đã cùng nhau vài lần thì sau khi xác định quan hệ, Tỉnh Nhiên vẫn sẽ dẫn người kia đi làm kiểm tra trước, xác nhận đối phương không mắc bệnh truyền nhiễm gì mới không áp dụng biện pháp bảo vệ nào khi làm tình. Kinh nghiệm trên phương diện này, Dương Tu Hiền chắc chắn sẽ không ít hơn hắn, theo lý mà nói y lại càng cẩn thận, nhưng Tỉnh Nhiên không biết làm sao lại cảm thấy, y sẽ không băn khoăn đến vấn đề này.

Cửa phòng cho khách một lát sau thì mở ra, Dương Tu Hiền dựa vào khung cửa xoa mắt, đánh một cái ngáp dài: "Chuyện gì? Nếu lại muốn một lần nữa thì tôi không tiếp đâu, ngày mai còn phải đi làm."

"Không phải, tôi muốn cho em xem cái này." Tỉnh Nhiên nhét giấy kiểm tra sức khỏe vào tay y, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ, nảy sinh ra một loại xúc động muốn hôn lên.

Dương Tu Hiền không quan tâm nhận bảng báo cáo, lẩm bẩm: "Cho tôi xem cái này làm gì?"

"Vốn là nên đưa em xem sớm hơn, nếu chúng ta muốn bảo trì mối quan hệ này, cả hai phải có trách nhiệm với sức khỏe của đối phương."

Đôi mắt Dương Tu Hiền bỗng mở to, một hồi lâu trên gương mặt mới lộ ra nụ cười chả biết là trêu ghẹo hay trào phúng: "Thật chuyên nghiệp nha Tỉnh thiết, sao nào, có phải tôi cũng phải nộp một bản cho anh?"

Tỉnh Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi tin tưởng em, nhưng nếu em cảm thấy cần thiết, phí kiểm tra tôi sẽ trả."

Dương Tu Hiền mấp máy khóe miệng không nói gì, chỉ đứng cạnh cửa nghiêm túc xem bảng báo cáo kia, chỉ vào một tiêu chí trong đó hỏi: "HIV này, là gì?"

"Bệnh AIDS, là hội chứng gây suy giảm miễn dịch mắc phải, chủ yếu lây truyền qua đường tình dục và máu." Tỉnh Nhiên nói, "Hiện tại số ca nhiễm trong nước không cao, cái này em không cần kiểm tra."

Trong nháy mắt, ánh mắt của Dương Tu Hiền lạnh hẳn, y đập bảng báo cáo vào ngực Tỉnh Nhiên, nhàn nhạt nói: "Cuối tuần này tôi lập tức đi kiểm tra sức khỏe, phí kiểm tra tôi tự trả. Không còn chuyện gì nữa, tôi có thể ngủ chưa?"

Giọng nói y không tức giận nhưng Tỉnh Nhiên nhạy cảm cảm nhận được lòng y không vui. Hành vi sau đó dường như chẳng qua sự xét duyệt của đại não, Tỉnh Nhiên cầm lấy bàn tay muốn đóng cửa, chen vào phòng, ngón tay cọ vào lòng bàn tay mềm mại.

"Bảo bối, em đừng hiểu lầm..."

Dương Tu Hiền vận lực tránh đi, Tỉnh Nhiên lại cản lại không để y tránh thoái, hắn kéo bàn tay kia đặt lên môi, khẽ hôn lên đầu ngón tay non mềm, "Tôi không có ghét bỏ em. Hôm nay chúng ta không dùng bao an toàn, tôi chỉ muốn nói với em, sau này chúng ta cũng không cần dùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro