Chương 310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo thời tiết chuyển ấm, hoa thứ hồng trên núi cũng bắt đầu bước vào kỳ nở rộ , người tới nơi này hái hoa thứ hồng giúp lão Chu cũng càng ngày càng nhiều.Bình thường hàng năm người thành phố tới nơi này tham gia hái hoa thứ hồng, đều là thông qua internet hẹn trước tới đây, lão Chu sẽ căn cứ tình huống nở rộ của hoa thứ hồng trên đỉnh núi nhà mình, không định kỳ thả ra một ít danh ngạch trên tiệm online của La Hưng Hữu, nhóm tộc đi làm có thể thông qua tiệm online này hẹn trước, sau đó lại chậm rãi sắp xếp xin phép nghỉ phép.Một ít thanh niên thời gian làm việc khá tự do, hoặc là một ít nhân viên về hưu, thường thường vừa ở chính là một hai tháng, thậm chí còn có hàng năm đều phải ở trên Ngưu Vương trang sống hơn nửa năm, từ hoa thứ hồng nở hoa tới kết trái, vẫn đều ở tại nhà sàn trên núi.Tuy rằng tinh dầu hoa hồng dại đắt tiền, nhưng mà bởi vì này cánh hoa của hoa hồng này rất mỏng, hơn nữa tỉ lệ chiết xuất tinh dầu cũng khá thấp, cho nên mỗi một chai nhỏ tinh dầu hoa hồng dại, đều cần trả giá nhân lực lao động khổng lồ mới có thể có được.Ở Ngưu Vương trang, dọc theo đường đất của dải rừng hoa thứ hồng tạo ra, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nhóm trâu thồ cái sọt dùng dây đai bện ra đi qua đi lại, người dắt trâu bình thường đều cũng có kinh nghiệm, một lần có thể dắt một đám, ngoại trừ dắt trâu ra, bọn họ còn phải phụ trách thu hoa, giúp mỗi một người hái hoa ghi sổ thành quả lao động của bọn họ.Tương đối mà nói, mặc dù hoa hồng Damascus trồng và chăm sóc khá phiền toái, nhưng mà lúc thu hoạch liền rất tiện lợi, bởi vì loại hoa hồng này sẽ không kết trái, liền không cần lo lắng vấn đề để lại trái, không cần giống hoa thứ hồng chỉ hái cánh hoa, nó có thể hái toàn bộ đóa hoa.Tại mùa hoa hồng Damascus, bên tứ hợp viện, mỗi tối đều sẽ bố trí đám người phụ trách hái hoa sáng sớm hôm sau, những người này cần thức dậy rất sớm, hơn bốn giờ sáng, trời mới tờ mờ sáng liền đi tới dải rừng hoa hồng, tại lúc sương sớm trên bông hoa còn chưa khô hái xuống bông hoa của ngày này, chở về tứ hợp viện, kịp thời tiến hành tinh luyện.Ngoại trừ tinh luyện tinh dầu và nước hoa hồng, còn có thể chế biến một phần trà hoa, ngoài ra, bên Mã Từ Quân và Đoạn Gia Thụ cũng sẽ muốn một ít hoa hồng tươi làm thức ăn hoặc là trang trí.Tại trên chuyện này, Đoạn Gia Thụ liền không ưu thế gì, hội sở gã cách Ngưu Vương trang quá xa, ngàn dặm xa xôi vận chuyển qua đó, trên mức độ tươi mới khó tránh khỏi liền phải giảm bớt, Cực Vị lâu của Mã Từ Quân trái lại cách gần, bắt đầu từ trung hạ tuần tháng năm, nhà hàng bọn gã liền lục tục tung ra mấy món ăn hoa hồng, nghe nói buôn bán rất tốt, hơn nữa lượng tiêu thụ trong ngày, đi sớm liền có thể ăn được, đi muộn liền sẽ không có.Ngoại trừ bên Mã Từ Quân và Đoạn Gia Thụ, lão quán cơm Trần gia bên Đồng thành cũng bán đồ của Ngưu Vương trang, chẳng qua Trần Phúc Hán cũng chỉ làm món ăn theo mùa, hơn nữa chủng loại cũng chỉ một.Giống trong khoảng thời gian gần đây, trái mướp trên Ngưu Vương trang rất nhiều, bọn họ liền mua trái mướp, trong tiệm tung ra món canh mướp đậu hủ, đậu hủ trắng mướp xanh, nước canh sóng sáng trong suốt thơm ngọt, lại thêm chút ớt ngọt tăng vị của Ngưu Vương trang sản xuất, mùi vị đó là miễn chê.canh mướp đậu hủĐồ ăn lão quán cơm Trần gia bán rẻ, giống một tô canh không lớn không nhỏ như vầy, cũng liền bán tám tệ, lại gọi thêm một chén cơm trắng hai tệ, một bữa cơm mười tệ cùng liền xong bữa, bởi vì đồ ăn nhà bọn họ ăn ngon lại rẻ, việc buôn bán hiển nhiên cũng liền đặc biệt tốt, vị trí trong tiệm không đủ ngồi, ngay tại lề đường bên ngoài tiệm cơm để rất nhiều cái bàn, cửa tiệm bên cạnh thật cũng không có ý kiến gì, bởi vì lão quán cơm Trần gia, lưu lượng khách trên con đường này chính là tăng thêm rất nhiều.Tới nơi này ăn cơm có cư dân phụ cận, có ông chủ cùng với người bán hàng của cửa tiệm chung quanh, còn có một ít tộc đi làm cách xa hoặc gần.Hơn mười hai giờ trưa ngày này, lúc việc buôn bán của lão quán cơm Trần gia đắt khách nhất, có mấy người trong diễn đàn Đồng thành kết nhóm cùng đi chỗ bọn họ ăn cơm, một đám người này phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi, nhìn qua như là đi làm tại gần đây, trong đó còn có hai đứa trẻ con, đều còn đeo cặp sách.Đội ngũ xếp hàng đằng trước lão quán cơm Trần gia rất dài, bọn họ cũng sớm đều đã thói quen đối loại tình huống này, đội ngũ xếp hàng đằng sau không nhanh không chậm đi theo dòng người chậm rãi dịch chuyển về phía trước, không bao lâu, đội ngũ đằng sau bọn họ liền lại xếp thật dài rồi."Văn Tuấn, cuối tuần này chú muốn lên Ngưu Vương trang, ba cháu có đi hay không?". Một người nam trẻ tuổi bên trong đám người này hỏi thằng bé lớn một chút."Gần đây ba cháu đều bận, ba không đi được". Thằng bé kia trả lời."Vậy hai anh em cháu đi cùng bọn cô là được, ở trong nhà làm gì, ba cháu lại vắng nhà, cũng không ai nấu cơm cho". Người nữ mặc váy ngắn công sở đứng đằng sau nói."Cháu về nhà hỏi ba cháu một chút đã ạ". Cậu bé kia nói."Được, cháu về nhà hỏi ba cháu một chút đi". Người nữ mặc váy ngắn nói.Cô đều hơn ba mươi tuổi rồi, độc thân một mình, đối với chuyện độc thân này, cô thật cũng không có ý tưởng gì, chính là có đôi khi nhìn thấy con nhà người ta thật đáng yêu thật hiểu chuyện, trong lòng khó tránh khỏi liền có chút hâm mộ.Hai anh em Chu Văn Tuấn này cũng không dễ dàng, vốn một nhà bốn người tốt đẹp, mấy năm trước một cái tai nạn xe, mẹ của hai đứa bé này thành người sống đời sống thực vật, vẫn luôn nằm trong bệnh viện.Ba của hai đứa né này là thành viên lâu năm của diễn đàn Đồng thành, từ sau sự kiện đó, gã cơ bản không online nữa. Nghe nói suy sụp tinh thần một thời gian, sau đó miễn cưỡng xốc lại tinh thần, chính là liều mạng kiếm tiền, phí nằm viện phí chữa bệnh của vợ gã, còn có chi phí thuê người chăm sóc, một năm cộng lại không ít tiền, hai đứa con gã cũng là một ngày một lớn, tương lai học cao trung học đại học, học phí sinh hoạt phí, loại nào đều không thể thiếu.Hai anh em này cũng đặc biệt hiểu chuyện, một đứa chín tuổi một đứa bảy tuổi, nghe nói đều có thể tự mình làm việc nhà.Một ít nhóm bạn mạng trong diễn đàn, cũng là có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, trong bọn họ người nào ở gần, buổi trưa đều dẫn hai anh em này cùng nhau đi ăn cơm trưa, có đôi khi còn dẫn bọn nó lên Ngưu Vương trang, lúc mới đầu là hai anh em này đi theo đám cô chú bọn họ, sau đó khi ba bọn nó có thời gian cũng đi cùng bọn nó mấy lần, số lần không nhiều lắm, ngẫu nhiên có một số lúc không rãnh, gã cũng phải đi bệnh viện thăm vợ.Đoàn người này câu được câu không nói chuyện, rất nhanh liền tới lượt bọn họ, gần đây người tới lão quán cơm Trần gia ăn cơm, phần lớn chính là gọi một tô canh mướp đậu hủ, lại gọi thêm một phần cơm, cho nên tốc độ lấy cơm cũng rất nhanh.Mấy người đi tới phụ cận, thấy Trần Phúc Hán đang vung cái muôi lớn múc từng muôi canh màu trắng vào trong tô canh."Sư phó Trần, sao hôm nay là tự chú làm vậy, đám học trò đâu?". Những người này cũng rất thân quen cùng Trần Phúc Hán, vì thế liền hỏi."Đều ở phía sau gọt mướp, bận không xuể, gọi bọn nó qua đó giúp một tay". Trần Phúc Hán cũng không hỏi bọn họ muốn cái gì, một chén canh mướp đậu hủ một chén cơm, đặt vào trong khay, lại đẩy tới trước mặt bọn họ."Sư phó Trần, bọn cháu ăn canh mướp này cũng một thời gian rồi, lúc nào đổi món khác vậy?". Những người này vừa trả tiền vừa lại hỏi."Gần đây lúc các cô cậu lên Ngưu Vương trang, liền xem xem thêm giúp tôi, gần đây bên đó có những gì?". Canh mướp đậu hủ này quả thật là bán một thời gian rồi, đừng nói nhóm khách hàng, ngay cả đám học trò ông đều muốn có ý kiến rồi, nói là vẫn đều chỉ làm một món ăn, rất chán ngấy đó.Đợi tới cuối tuần, những người này cũng không chờ thứ bảy, chạng vạng thứ sáu liền xuất phát Ngưu Vương trang trước, hai anh em Văn Tuấn cũng đi theo cùng.Lúc xe bọn họ chạy tới Ngưu Vương trang, thời gian là hơn bày giờ tối, chính là lúc náo nhiệt của Ngưu Vương trang. Ban ngày mọi người đều làm việc trên đỉnh núi, buổi tối lại đều ngủ khá sớm, cũng liền lúc ăn cơm tối và lúc hóng mát tối, bên tứ hợp viện mới có vẻ náo nhiệt nhất.Lúc xe bọn họ đi qua bên hành lang dài, liền thấy rất nhiều người vây quanh ở nơi đó ồn ào, cùng bầu không khí nhàn nhã bình thường có chút khác biệt, vì thế ngoại trừ một người lái xe còn cần tìm chỗ để đậu xe, những người khác liền đều đi xuống đi xem náo nhiệt.Chen vào trong đám người nhìn một cái, chỉ thấy mấy ông lão cùng ngồi dựa vào tường, phía trước còn bày mấy cái dĩa sứ màu trắng, nhìn qua như là dược liệu đông y, ngoài ra còn có một ít cái dĩa bên trong chính là đồ ăn, như đậu khô mứt trái cây gì đó."Xem hiểu hay không, rốt cuộc chọn cái nào?". Lúc này một ông lão liền hối thúc người trẻ tuổi trước mặt ông, lúc này người trẻ tuổi này đang buồn rầu đối hai cái dĩa đối diện giữa bọn họ, hễ là nhận biết một chút dược liệu, đều biết trong hai cái dĩa đó đều để hoàng liên, chính là chất lượng và số lượng có hơi khác."Cái này". Người trẻ tuổi do dự nhiều lần, cuối cùng chỉ chỉ hoàng liên bên tay phải thoạt nhìn xấu một chút."Sai rồi! Ha ha, chàng trai à, dược liệu không phải càng xấu liền càng tốt, cậu xem cái này lớn lên có hơi đẹp một chút, liền lòng nghĩ khẳng định là phân hóa học nông dược trồng ra ha? Đây chính là hoàng liên thượng phẩm chân chính, một miếng nhỏ này, nhìn nhỏ xíu vầy, liền giá trị mấy chục tệ đó, về phần cái mà cậu chọn, mười tệ đều mua được một dĩa này rồi. Được rồi, dĩa đậu khô này ta nhận". Ông lão kia thật cao hứng, cười ha ha nhận lấy một cái dĩa đậu khô của đối phương, đặt ở dưới chân tường bên người chính mình, lúc này chỗ đó đã bày không ít cái dĩa rồi, chỗ thì chật mà dĩa lại nhiều, liền từng cái một chồng lên nhau."Còn ai muốn chơi hay không? Không bắt nạt già trẻ nha, đoán đúng ba lần không lời không lỗ, đoán đúng bốn lần đền gấp đôi, đúng năm lần đền gấp bốn". Người trẻ tuổi lùi qua một bên, nhóm ông lão lại bắt đầu hét lớn lên."Được lắm! Thế mà dám bày sòng bạc ở chỗ tôi". Lúc này lão Chu cũng tới rồi."Tại sao kêu sòng bạc chứ, cái này gọi là đoán vui trúng thưởng". Nhóm ông lão không thèm để ý nói."Đúng đó, còn có thể học tập một chút tri thức thảo dược đông y". Người nói chuyện chính là Lục Kì Hổ.Trước đó lão Chu nhờ Lục Kì Hổ tìm nguồn hàng từ trên mạng, tuy rằng bọn anh đã nói rõ chỉ cần dược liệu tốt, nhưng vẫn là có rất nhiều người ôm tâm tính có thể lừa bịp liền lừa bịp, hoặc là gởi một ít hàng mẫu chất lượng rõ ràng không đủ tốt tới cho bọn anh, hoặc là chính là sau đó chất lượng hàng giao khác với hàng mẫu.Lúc bắt đầu Lục Kì Hổ này cũng là bị những người này làm tới khó lòng phòng bị, cho dù ông có một đôi hỏa nhãn kim tinh lại cộng thêm mấy thầy thuốc ngồi khám trong y quán hỗ trợ không sợ lừa, nhưng mà cực kỳ phiền phức, bị làm phiền quá nhiều, cơn tức liền cọ cọ lủi lên trên, cố tình còn không có thể làm gì những người đó.Chẳng qua lúc này thời gian dài rồi, ông dần dần cũng liền quen rồi, dù sao lão Chu cũng không nói nhất định phải tại trong thời gian nào ổn định nguồn hàng, cũng không yêu cầu ông nhất định phải sàng chọn ra bao nhiêu nguồn hàng, liền từng bước một chậm rãi xem xét.Về phần đám dược liệu không tốt thu được, bên y quán cơ bản cũng sẽ giữ lại, chủ yếu là dùng cho nhóm học việc học phân biệt, lúc này trái lại tìm được một công dụng mới rồi, hai ngày trước lúc Mã Đinh Lương đi dạo tại y quán bọn họ, liền nói chờ cuối tuần trên Ngưu Vương trang rất nhiều người, bọn họ có thể dùng đám dược liệu này bày một cái sạp bên tứ hợp viện, thắng chút đồ ăn nhắm rượu, đám ông lão đều cho rằng chủ ý này rất tốt, vì thế tối hôm nay liền tới đây."Đoán như thế nào ạ?". Lão Chu hỏi bọn họ."Tổng cộng năm loại dược liệu đông y, một loại hai phần, cậu liền đoán một phần nào là tốt một phần nào là tệ, đoán trúng ba lần huề vốn, đoán trúng bốn lần đền gấp đôi, đoán trúng năm lần đền gấp bốn, chơi không lớn, liền một dĩa đậu khô, đương nhiên cậu có thứ tốt khác cũng có thể lấy ra, ta tiếp". Lục Kì Hổ nói."Sao nào lão Chu, chơi hay không chơi đây?". Người vây xem bên cạnh hỏi."Mấy người chơi trước đi, tôi xem một chút". Lão Chu định ở bên cạnh xem trước, tích lũy một chút kinh nghiệm."Ài, còn xem cái gì, trực tiếp đi lên chơi, một dĩa đậu khô cũng không trả nổi hả?". Mọi người liên tục ồn ào."Chỉ chơi một lần, thua không cơ hội gỡ vốn". Này cũng không là chuyện một dĩa đậu khô, còn cực kỳ ảnh hưởng tâm tình."Tối ngày mai có nữa mà, tới khi đó cậu lại tới". Vương Thừa Phong nói. Lúc trước người này chính là bởi vì chơi cờ thua Bé Khỉ, mới ở lại trấn Thủy Ngưu, chẳng qua ấn hiện tại mà nhìn, tựa hồ là có chút vui đến quên cả trời đất."Vậy bọn mình cũng chơi một lần?". La Mông hỏi Tiếu Thụ Lâm bên cạnh."Cậu chơi đi, tớ đi mua đậu khô". Tiếu Thụ Lâm nói."Mua ba phần đi, cậu và Bé Khỉ cũng đều chơi một chút". Lão Chu cảm thấy nếu chính mình bị thua, Bé Khỉ không chừng có thể thắng đậu khô về lại cho anh, Tiếu Thụ Lâm có vẻ không trông chờ gì được, cậu ấy và anh, không quan tâm lắm đối dược liệu đông y.Sau khi La Mông ngồi xuống, Vương Thừa Phong lập tức liền bày ra hai cái dĩa dược liệu trước mặt anh, La Mông nhíu nhíu mày đầu mày: "Đây là dược liệu gì?"."Hậu phác". Vương Thừa Phong nhếch miệng cười nói, xem ra lão Chu này là thật một chút cũng đều không hiểu dược liệu.La Mông cẩn thận phân biệt đối với hai phần hậu phác* đặt trước mặt mình, đều là dược liệu dạng vỏ cây, một phần thoạt nhìn dày chút, một phần khác thoạt nhìn mỏng chút, bưng cái dĩa lên ngửi, cái dĩa mỏng một chút kia, mùi vị hơi nồng đậm một chút.hậu phácLa Mông vừa định nói một phần kia là dược liệu tốt, tâm niệm vừa động, lại cầm cái dĩa kia lên ngửi ngửi, phát hiện mùi của một phần dược liệu này ngửi lên tuy rằng nồng đậm, nhưng có chút tạp, cẩn thận phân biệt, cảm giác còn có chút mất tự nhiên, lão Chu thả cái dĩa trong tay xuống, đẩy cái dĩa khác tới đằng trước: "Cái này"."Cậu đây là mũi chó à?". Vương Thừa Phong không tin tà, lập tức lại bày hai cái dĩa trước mặt La Mông.Lần này lão Chu liền đoán sai, cuối cùng năm loại dược liệu đông y, anh vừa vặn liền đoán đúng ba lần, không thắng không thua, dĩa đậu khô nhà mình cuối cùng là bảo vệ rồi."Ngày mai lại tới a, ngày mai ta mang mấy cái khó đoán cho cậu". Vương Thừa Phong nói. Kỳ thật hôm nay ông cho La Mông phân biệt, đã là hơi khó rồi, bởi vì bên Ngưu Vương trang đều là nhân sĩ nghiệp dư, chân chính khó có thể phân biệt, hôm nay bọn họ cũng không mang qua đây."Được ạ, ngày mai chúng ta lại tới một ván". Lão Chu đáp ứng rất sảng khoái.Sau khi La Mông đứng lên, Tiếu Thụ Lâm liền ngồi xuống, bốn cái trước, gã liền đoán mò, thế nhưng đúng ba lần, một cái cuối cùng là mấu chốt, nếu bị gã đoán đúng rồi, gã liền có thể thắng một cái dĩa đậu khô.Tiếu Thụ Lâm quay đầu nhìn La Mông, lúc này La Mông ngồi xổm bên cạnh, cũng là nhìn cái cái dĩa dược liệu đó một hồi lâu, lúc này thấy Tiếu Thụ Lâm nhìn anh, anh liền giơ tay phải gãi gãi cái ót của mình."Cái ót bị gì, muốn ta chữa giúp cậu hay không?". Lão Bạch một cái tát vỗ lên trên cái ót của La Mông."Tê!". La Mông đau tới nhe răng trợn mắt, tài nghệ của lão Bạch này cũng không bình thường, một cái tát này vỗ xuống thật không phải đau bình thường: "Dùng sức như vậy, đánh hư đầu cháu luôn à"."Đánh hư vừa khéo, không học tốt, còn học người ta làm bậy"."Ai làm bậy?"."Ngày mai ta gọi lão Thường qua đây, cậu lại làm chuyện mờ ám trước mặt ông ấy thử xem?"."Ai làm chuyện mờ ám chứ"."Vậy cậu rãnh rỗi gãi gãi cái gì?'."Cháu chính là ót có hơi ngứa.......".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy