Chương 311

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì hành vi ý đồ ăn gian của La Mông, cuối cùng phần dược liệu này lại bị thay cái mới một lần nữa, để Tiếu Thụ Lâm phân biệt, Tiếu Thụ Lâm là thật không nghiên cứu đối dược liệu, ngũ cảm cũng không nhạy bén như La Mông, nhìn tới nhìn lui không nhìn ra cái gì khác nhau, đành phải tùy tiện chỉ một cái dĩa.Có lẽ là bởi vì vừa mới ăn gian rớt nhân phẩm rồi, lúc này vận may của gã liền không tốt rồi, chọn sai.Tại tiếp sau Tiếu Thụ Lâm, chính là Bé Khỉ, La Mông vốn còn tưởng rằng con trai bọn anh mạnh hơn chút so với bọn anh, dù thế nào đều có thể thắng về một dĩa đậu khô, dù sao cũng là từng đi theo lão Bạch học hỏi, không nghĩ tới lão Bạch sớm có chuẩn bị, chuyên môn ra đề khó cho Bé Khỉ.Vì thế lão Chu ngay tại bên cạnh nhìn con anh vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng không có thể thắng về một dĩa đậu khô, giống như hai người bọn anh, cũng liền đúng ba lần, huề vốn mà thôi.Ba con ba người đều tự cầm cái dĩa đậu khô của chính mình, mua nước ngọt lạnh ngồi ở trên thềm gỗ của hành lang dài, ăn một hạt đậu khô, lại uống một ngụm nước ngọt lạnh.Ở đằng sau bọn họ, đám người lão Bạch tổ chức "đoán vui có thưởng" còn đang tiến hành hừng hực khí thế, có thua có thắng, lão Chu nghĩ thầm, những người thắng đều là bởi vì nhóm ông lão đó thả câu đó, không tin nhìn đám dĩa dưới chân tường càng chất càng cao liền biết, vẫn phải có thua có thắng mới có người tiếp tục chơi, đúng không nè?"Gâu!". Bọn lão Chu vừa mới ăn chưa được mấy hạt đậu khô, liền không biết từ đâu lủi ra mấy con chó nhỏ, ngay ngắn ngồi ở trên mặt đất cách trước mặt bọn lão Chu không xa, chờ được cho ăn."Muộn vậy rồi còn không về ngủ còn đi dạo linh tinh cái gì?". Lão Chu trách mắng."Ô.....". Ăn đậu khô rồi về ngủ."!". Tiếu Thụ Lâm huýt sáo một cái, cầm một hạt đậu khô lắc lắc, sau đó giơ tay ném qua cho mấy con chó nhỏ này."Âu ẩu.......". Nhóm chó con này vung cái đuôi ngửa đầu, còn chưa chờ hạt đậu khô đó rơi xuống mặt đất, liền có một con chó nhỏ nhảy lên ngậm nó vào trong miệng, sau khi đáp đất nhai hai cái liền nuốt mất, liếm liếm miệng, một bộ bộ dáng chưa đã thèm."Một con liền ăn một hạt nha". Lão Chu nói."Gâu". Nhóm chó nhỏ đồng ý rất sảng khoái.Lúc này chó nhỏ còn đi dạo bên ngoài tổng cộng cũng không mấy con, ba con ba người ném mấy hạt đậu khô, rất nhanh liền cho ăn xong rồi, chờ toàn bộ chó nhỏ đều ăn được đậu khô rồi, lão Chu cũng không sốt ruột đuổi chúng nó trở về ngủ, mà là nâng ngón tay chỉ một con chó nhỏ lông xắm trắng trong đó: "Mày tới đây"."Ô......Ô......". Con chó nhỏ đó rên rỉ, một bộ bộ dáng đáng thương."Mau tới đây". Lão Chu vẫy tay, hối thúc nói."Ô......". Con chó nhỏ đó rên rỉ lề ma lề mề, cuối cùng vẫn là lết tới trước mặt lão Chu."Mày ăn hai hạt". Lão Chu cúi người xuống, giơ tay chọt chọt cái trán của nó, hỏi: "Có phải không?"."Ô......". Chó nhỏ nằm sấp trên mặt đất, lỗ tai cụp xuống, đuôi thõng xuống, một hồi thì ngước mắt nhìn lão Chu, một hồi thì rủ mắt nhìn mặt đất trước mặt chính mình."Bóc". Lão Chu bùng một cái lên trán nó."Gâu ô.....". Con chó nhỏ rên một tiếng."....". Con chó nhỏ giơ chân cào cào lông ngắn trên trán của chính mình, đứng dậy từ trên mặt đất, lại lắc lắc thân lông tơ kia của nó, ủ rũ theo sát nhóm bạn khác của nó đi lên sườn núi.Hai phút sau, trên diễn đàn Đồng thành xuất hiện một topic như vầy: "Tạo nghiệt nha, liền bởi vì ăn thêm một hạt đậu khô".Ấn mở topic, bên trong liền có một tấm hình, dưới ánh đèn màu quýt, một con chó nhỏ lông tơ màu trắng nằm sắp trên mặt đất, một bộ bộ dáng đánh thương vô cùng, ở góc phải của tấm hình, lúc này lão Chu đang giơ tay muốn búng cái trán của nó."Tạo nghiệt nha, tui đều không nhẫn tâm nhìn". Dưới lầu lập tức liền có người bình luận, cũng đăng kèm tấm hình con chó nhà mình dùng hai chân che mặt."Tạo nghiệt nha, chó nhà tôi nếu lên Ngưu Vương trang, trán đều bị búng trọc lông rồi". Dưới lầu lại có người bình luận, cũng đăng kèm tấm hình con chó lớn nhà mình oai phong lẫm liệt đứng ở giữa phòng khách một mảnh lộn xộn."Tạo nghiệt a, vẫn là tới nhà của tôi đi, đậu khô của nhà tôi ăn tùy thích". Dưới lầu lại có người bình luận, đồng dạng cũng đăng kèm tấm hình, là một chàng trai mặc quần cộc ôm một đống đồ ăn vặt ngồi ở trên sô pha, nhìn cái góc độ đó, là tự chụp."Tôi là tới xem lầu ba"."Cậu nhóc lớn lên không tệ, chẳng qua so sánh cùng lầu hai, còn hơi kém chút"."So sánh cùng nhà lão Chu vậy kém xa"."Loại bề ngoài cỡ này, trên cơ bản có thể đi nhai nhai đậu khô"."Người ta lớn lên đẹp, mỗi ngày đều uống sữa trâu"."......"Bên Ngưu Vương trang, lão Chu còn không biết tấm hình chính mình phạt con chó nhỏ lại bị đăng lên trên mạng, lúc này anh dang uống nước ngọt lạnh ăn đậu khô, nhìn đám người di chuyển trên hành lang dài, tính toán ngày mai ngày kia đám người này lại ăn hết bao nhiêu đồ ăn nhà mình.Hiện giờ lão Chu kinh doanh lớn, người tới chỗ anh làm việc cũng nhiều, ngoại trừ tiền lương không nói, mỗi ngày chỉ là lương thực rau củ, đều phải tiêu hao rất nhiều, lương thực còn đỡ, lúc trâu đực trưởng thành của Ngưu Vương trang cho mượn đi, có thể thu vào một khoản lương thực làm thế chấp, còn lại, các loại thịt cơ bản dựa vào mua về, trứng gà và rau củ khác cơ bản đều là Ngưu Vương trang tự sản xuất.Mỗi lúc tới cuối tuần, người trên Ngưu Vương trang liền đặc biệt nhiều, một bữa cơm có thể ăn hết một luống rau không nhỏ.Lão Chu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy món mặn là hết cách, nhưng mà món chay, kỳ thật vẫn là có thể làm ra được, có thể tiết kiệm một chút là một chút đó."Hai người các cô cũng là tới từ Đồng thành hả, có hơi lạ mắt a". Lão Chu sau khi ở trong lòng tính toán tới tầm tầm rồi, liền bắt chuyện cùng hai cô gái bên cạnh, Tiếu Thụ Lâm bên cạnh quay đầu nhìn anh một cái, cũng không có nói cái gì."Không phải, bọn tôi là tới từ thành phố S". Một người nữ trẻ tuổi trong đó liền nói."Thành phố S, này rất xa, lần trước có hai chị gái cũng là tới từ thành phố S, khi đó Vương Hiểu Thần phụ trách chăn dê trên núi chúng tôi đi vắng, hai chị ấy liền tới trên núi sống một thời gian". Lão Chu nói. Trên thực tế hai chị gái đó là người ở đâu, lúc này anh cũng là có hơi nhớ không rõ, chẳng qua đó cũng không phải mấu chốt."Thật? Các chị ấy cũng là người thành phố, sao biết chăn dê chứ?". Người nữ trẻ tuổi cười hỏi."Ài, chăn dê có cái gì khó, tôi thấy hai chị ấy mấy ngày liền quen tay rồi, rãnh rỗi còn đi hái rau dại, lúc rời đi còn xách theo hơn mười cân rau muối đó, nói là rau dại trên núi chúng tôi ăn ngon, ở trong thành phố căn bản không có mà ăn". Lúc này lão Chu dẫn dắt đề tái tới rồi."Oa, bọn tôi lớn như vầy còn chưa từng hái rau dại đó". Hai cô gái trẻ này quả nhiên cảm thấy hứng thú."Thấy đều không thấy qua mấy lần". Người kia nói bổ sung."Rau dại trên núi chúng tôi chủng loại khá nhiều, tiếc là lúc này các cô tới muộn, nếu tới sớm một hai tháng, trên núi chúng tôi còn có thể hái được nấm dại, hiện tại thời tiết nóng, nấm dại rất ít". Lão Chu tiếp tục nói."Thật muốn đi lên núi hái rau dại nha!". Một người nữ trẻ tuổi trong đó vẻ mặt khát khao nói."Kỳ thật hái chút rau dại gì đó đều không sao, chủ yếu vẫn là vấn đề an toàn, trên núi lớn như vậy, gặp khó khăn cũng không ít". Lão Chu làm ra một bộ bộ dáng việc này kỳ thật còn có thương lượng."Đi thêm mấy người không phải liền được sao". Cô gái trẻ quả nhiên nói tiếp."Ài, cũng không phải thứ tốt gì, không đáng giá làm các cô chạy khắp núi, muốn ăn loại rau nào, chúng ta trực tiếp hái từ trong ruộng là được". Lão Chu hào phóng nói.".......". Bên cạnh, Tiếu Thụ Lâm nhướn nhướn lông mày, lúc thứ bảy tuần trước, lão Chu rõ ràng còn cảm khái cùng gã nói người nhiều liền ăn nhiều, một bữa có thể ăn hết một luống rau.".......". Ở bên cạnh bọn họ, đám nhân công ngắn hạn dài hạn thường xuyên lên Ngưu Vương trang làm việc cũng đều yên lặng không nói gì, liền sẽ chờ nghe xong đối thoại đằng sau. Lão Chu lúc nào từng hào phóng như vậy? Việc này khẳng định có vấn đề."Quan trọng không phải ăn, mà là quá trình hái rau dại". Một người nữ trẻ trong đó liền nói."Hơn nữa mọi người đều là tới từ trong thành phố, so sánh với rau củ trồng trong ruộng, khẳng định càng nguyện ý ăn rau dại". Cô gái khác cũng nói."Em gái à, rau củ bên trong ruộng rau của nhà lão Chu ăn vào cũng rất ngon". Bên cạnh, một ma cũ thường xuyên lên Ngưu Vương trang lúc này liền lên tiếng, thật sự không nhẫn tâm trơ mắt nhìn hai em gái này liền nhày vào cái bẫy của lão Chu nha."Tôi cũng nguyện ý ăn rau dại". Chỉ tiếc, lúc này hai em gái này đã hoàn toàn bị rau dại mê hoặc che mờ mắt rồi."Lão Chu, ngày mai chúng ta liền tổ chức mấy người đi lên núi hái rau dại đi"."Đúng đó, tổ chức thêm mấy người, mọi người chú ý lẫn nhau một chút, sẽ không ra vấn đề"."Nói thật bọn tôi cũng không biết làm việc đồng áng, chờ ở dưới chân núi cũng giúp không được việc gì"."Đúng đó, đúng đó, còn không bằng bố trí bọn tôi đi lên núi hái rau dại"."Ai ai, hai cô gái này nói rõ muốn lên núi hái rau dại, mấy người còn có muốn đi hay không vậy?'. Lão Chu nâng giọng hỏi."Gì, hái rau dại?'."Không thì chúng ta cũng đi đi?'."Lão Chu, tính thêm tôi nữa"."Tới khi đó đi hái rau dại khẳng định đều là nữ, cậu một người nam đi xem náo nhiệt gì"."Liền bởi vì đều là nữ, cho nên mới càng muốn đi a"."Lão Chu, nam cũng có thể đi chứ?". Một người nam cao lớn thô kệch hỏi lão Chu."Anh liền ở lại dưới chân núi làm việc đi". Phái một lao động khỏe mạnh đi trên núi hái rau dại? Trừ phi đầu lão Chu nước vào.Cuối cùng tiểu đội rau dại liền định ra hai mươi người nữ thoạt nhìn khá trẻ, tuổi lớn sợ thể lực không tốt leo núi không được, nam lại đều bị lão Chu giữ ở dưới chân núi làm việc, con nít sợ bọn nó tới khi đó chạy loạn khắp nơi xảy ra chuyện, cũng không cho đi, cho nên cuối cùng liền xác định hai mươi người nữ trẻ."Hiện tại còn thiếu người cầm đầu". Lão Chu nói xong quay đầu nhìn nhìn một đám cư dân thường trú trên Ngưu Vương trang nhà mình.Trần Kiến Hoa phải quản chuyện của mọt cái viện tử, khẳng định đi không được, Lâm Khoát trồng dược liệu, Trịnh Bác Luân phải xây căn nhà, đám người Biên Đại Quân, Liễu Như Hoa, La Chí Phương cũng đều có công việc chính mình cần phụ trách, không một người nào có thể điều động ra.Lại nói đàn ông lớn tuổi độc thân trên Ngưu Vương trang thật sự không ít, lúc này lão Chu nói là muốn tìm một người dẫn một đám nữ giới trẻ tuổi như vậy đi lên núi hái rau dại, ai có thể không động tâm chứ."Diệp Thiên, anh đi đi". Lão Chu nhìn một vòng, giống như cũng liền Hoa Hồng có khả năng cầm đầu những người này, người này tài nghệ không tồi, cũng có chút uy nghiêm, ở trong quân đội thoạt nhìn cũng là một thủ lĩnh nhỏ, để gã dẫn dắt một đám nữ giới này hẳn là không có vấn đề gì.Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là bởi vì này tên này khá rãnh rỗi, tuy rằng trên núi đang xây phòng cho gã, nhưng mà bản thân gã có ở nhà hay không kỳ thật đều không liên quan gì."Được". Hoa Hồng nhếch miệng, đồng ý tới dị thường sảng khoái, tới Ngưu Vương trang lâu như vậy, thẳng tới hôm nay gã mới cảm thấy lão Chu thoạt nhìn có hơi thuận mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy