Chương 312

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 312


Sau khi quyết xong chuyện đi hái rau dại, lão Chu lại gọi điện thoại cho La Hán Lương, lúc này thời gian còn sớm, hai vợ chồng La Hán Lương còn chưa ngủ, đang xem TV đó.


Hiện tại hai người này liền sống ở bên sườn núi đất nhỏ, thứ nhất là ban đêm đám heo lớn heo nhỏ này ngộ nhỡ xảy ra vấn đè gì cũng tiện chăm sóc, thứ hai là sợ có người trộm heo. Lão Chu từng tới xem căn phòng đó, một cái phòng xi măng rất sạch sẽ chỉnh tề, cái gì cũng có, chính là cách chuồng heo quá gần, mùi không dễ ngửi lắm.


"Ngày mai anh chị định giết mấy con heo?'. La Mông hỏi La Hán Lương.


"Ngày mai thứ bảy, người tới chỗ anh mua thịt cũng nhiều, định giết ba con, sao, cậu cũng muốn thịt heo hả?". La Hán Lương nói.


Vừa tới ngày thú bảy chủ nhật, rất nhiều người đi làm trong đơn vị đều nghỉ, ngày này người tới trấn Thủy Ngưu, làng Đại Loan liền càng nhiều so với bình thường, siêu thị nhà bọn La Mông cũng sẽ tăng lớn lượng hàng cung ứng, bên làng Đại Loan cũng không sai biệt lắm, bọn La Hán Lương đều phải giết thêm một hai con heo so với bình thường.
"Em định mua chút xương ống và thịt heo". Rau có thể là rau dại, thịt còn phải là thịt ngon a.


"Vậy anh giết thêm một con nữa". La Hán Lương lập tức nói. La Mông lấy rất nhiều, thêm cậu ta, ngày mai ba con heo kia khẳng định sẽ không đủ bán.


"Tới khi đó anh liền trực tiếp lấy một con heo bên em". Lão Chu lời này, chính là ý muốn lấy heo mập lớn nhà mình đổi xương ống và thịt heo cùng gã.


Mua bán này bọn họ cũng không phải lần đầu làm, giết một con heo có nhiều thứ, đầu heo đuôi heo tim heo dạ dày các loại, nếu lão Chu tự mình giết heo, tới khi đó cho ai ăn đầu heo cho ai ăn đuôi heo, vậy khó chia lắm, trực tiếp đổi thành xương ống và thịt heo cùng bọn La Hán Lương liền đơn giản hơn.


"Được". La Hán Lương thật cao hứng đồng ý ngay. Gần đây trời nóng, Tú Trúc nhà bọn gã có chút nóng trong người, vừa vặn lấy tim heo của con heo mập nhà lão Chu hầm cho nó ăn, hạ hỏa giảm khô nóng.


Tuy rằng đều là heo mập nuôi cùng một chỗ, nhưng mà heo nhà lão Chu lớn lên càng mập càng khỏe so với heo bọn La Hán Lương nuôi, thoạt nhìn tinh thần cũng đặc biệt tốt.
Cân nhắc về phí nuôi dưỡng, heo của bọn La Hán Lương ăn dây khoai lang nhiều nhất, lương thực thêm vào ít, heo của nhà lão Chu liền ăn khá ngon, tiệm đồ ăn sáng của trấn trên mỗi ngày đều có đồ ăn thừa, bên Ngưu Vương trang, bọn Lưu Thải Vân mỗi ngày cũng sẽ dùng cơm canh thừa trong căn tin và nguyên liệu đầu thừa đuôi thẹo nấu lên, để thanh niên trên Ngưu Vương trang dùng xe máy ba bánh chở qua bên sườn đất núi nhỏ cho heo ăn.


Sáng sớm hôm sau Tiếu Thụ Lâm liền đi ra ngoài, hiện tại gã cơ hồ mỗi buổi sáng đều phải đi tới trấn trên luyện võ, lúc La Mông rãnh cũng đi xem qua mấy lần, thấy cậu ta đánh chiêu thức tới uy vũ xé gió, trong lòng cũng là cực kỳ hâm mộ.


Chẳng qua La Mông cũng chính là hâm mộ một chút mà thôi, thật muốn để anh cũng giống Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày chạy đi quảng trường văn hóa luyện võ, anh tám phần là kiên trì chẳng được. Lúc trước Bặc Nhất Quái không chịu thu La Mông làm học trò, thật sự cũng coi như là một cái quyết định sáng suốt, hàng này quả thật không phải tài nguyên luyện võ.


Hai cha con lão Chu ăn bữa sáng ở tứ hợp viện, sau đó lái xe máy ba bánh, đi tìm La Hán Lương nhận hàng.


Bởi vì Bé Khỉ ngồi ở trong thùng xe sau, lão Chu liền lái xe ba bánh rất chậm, một đường loạng choạng đi hướng bên kia làng, vừa mới qua đường cái, liền cảm giác hai cái bả vai của chính mình bị nhẹ nhàng ấn một cái, còn tưởng rằng là con của anh, kết quả vừa xoay đầu liền thấy cái mặt lông ngốc nghếch của Hoa Hoa, hàng này bấy hai cái chân của nó lên trên đầu vai lão Chu, nhíu mày lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phương hướng sân phơi.


Lão Chu còn chưa kịp hiểu được cái con này đang nhìn cái gì, lập tức liền có một cơn gió thổi qua đây từ bên sân phơi, còn mang tới một mùi thơm mỡ hành, xem ra hôm nay là có người bán bữa sáng ở bên sân phơi.


"Gâu!". Tam Mao cũng tại trong thùng xe sau hối lão Chu chạy xe nhanh lên.


"Gấp cái gì, không phải vừa mới ăn bữa sáng sao". Lão Chu như cũ không nhanh không chậm lái xe, con đường này vào làng cồn liền không rộng lắm, lúc này lại không ít người đi qua đi lại, căn bản đừng nghĩ tăng tốc độ, nếu không cẩn thận một cái chen ái đó té vào trong ruộng lúa, té một thân bùn đất không nói, còn phải đạp hư không ít hoa màu.


Xe cua qua một khúc cua, tầm nhìn rộng hơn rất nhiều, từ bên bọn anh nhìn qua, là có thể nhìn thấy quầy hàng bày quầy bán bữa sáng bên sân phơi, bàn vuông ghế dài, đều là lúc trong làng làm tiệc cưới ma chay dùng.


"La Mông à, tới tới, nếm thứ chút, bọn tôi nướng bánh ngàn tầng". Đợi tới lúc xe ba bánh bọn anh tới gần, bà chủ của quầy hàng cũng nhìn thấy hai cha con La Mông.
"Các chị nhanh tay quá nhỉ, nhanh như vậy liền dựng xong quầy hàng rồi?". La Mông tìm một chỗ bên cạnh cái quầy dừng xe, sau đó liền dắt bọn Bé Khỉ tới quầy hàng tìm chỗ trống ngồi xuống, Tam Mao và Hoa Hoa hiển nhiên cũng không tụt lại.


Chủ của quầy ăn sáng này là hai vợ chồng La Vạn Cường, cặp này cũng là mấy ngày trước mới trở về từ bên ngoài, trước đó hai vợ chồng bọn họ vẫn đều buôn bán ở bên ngoài.


Lúc đầu, hai người bọn họ vốn là cùng người trong làng đi ra ngoài làm thuê, sau đó học tay nghề làm bánh quẩy cùng người ta, liền bày quầy bán bánh quẩy, sau đó lại học làm bánh, tích góp từng tí một một ít tiền vốn sau đó mở quầy ăn sáng, bán bữa sáng này, vừa làm chính là mười mấy năm.
"Đồ đạc còn chưa đặt mua đủ, may mà, vừa vặn gặp được thứ bảy chủ nhật, mọi người đều nói hai ngày sân phơi bên chúng ta nhiều người nhất, hai ta liền mượn bàn ghế trong làng chúng ta, bán trước hai ngày xem tình hình một chút". Vợ La Vạn Cường nói xong, nhanh nhẹn múc một chén cháo khoai lang cho La Mông và Bé Khỉ, sau đó lại đưa thêm một dĩa bánh ngàn tầng cho hai ba con, một dĩa bánh quẩy, mộ dĩa dưa góp.
"Không cần nhiều như vậy, vừa mới ăn xong bữa sáng mà". La Mông cuống quít từ chối.
"Sợ gì, ăn không hết liền đổ cho gà ăn, không lãng phí đâu, lại nếm thử bánh trứng gà nhà bọn tôi nè, rất mềm, trứng gà trong làng chúng ta chính là ngon, cậu nói đúng không nè". La Vạn Cường nói xong lại bê thêm một dĩa bánh trứng gà qua cho hai ba con anh.
"Khi nào muốn mua gà con liền tới chỗ tôi, bên tôi có chị gái tên Sài Phượng Hương, nghe nói qua qua chưa? Nhìn gà con khá chuẩn, muốn gà trống chị ấy liền bắt gà trống cho anh, muốn gà mái liền bắt gà mái cho anh". La Mông gắp một đũa bánh trừng gà bỏ vào trong miệng, quả nhiên trơn mềm dẻo, mùi vị vô cùng ngon.


"Còn có người muốn gà trống?". La Vạn Cường híp mắt cười ha ha nói.


"Nuôi lớn làm gà giống, không thì mua gà giống có sẵn bên tôi cũng được, chẳng qua giá tiền liền cao". Lão Chu nói. Gà trống làm giống quả thật khó bán, trong làng bọn anh tìm anh mua gà con, bình thường cũng chỉ muốn gà mái, gà trống tối đa liền một hai con, còn lại nhiều gà trống con như vậy, liền đều là lão Chu tự mình nuôi.


"Chờ hai ngày nữa tôi rảnh tay, tôi liền tới chỗ cậu mua chút gà con". Vợ chồng La Vạn Cường quả thật cũng là định mua gà con, bán bữa sáng, không hề ít thứ đều có thể lấy cho gà ăn. "Thế nào, bánh của nhà tôi làm không tệ chứ?".


"Ăn ngon, cháo này nấu cũng ngon". Lão Chu khen nói.


"Sống ở quê thật tốt, cậu nói liền nấu nồi cháo này, nước gạo nè, vỏ khoai lang, đều có thể lấy cho gà ăn, một chút đều không lãng phí". Lúc này vợ của La Vạn Cường ở bên cạnh vừa thối tiền cho khách vừa nói.


"Đúng đó, đồ trên Ngưu Vương trang chúng tôi, cho tới bây giờ sẽ không có lãng phí, cho gà ăn thì cho gà ăn, cho trâu ăn thì cho trâu ăn, thật sự không được, còn có thể ném vào trong hồ khí mê tan tạo chút khí mê tan, qua một thời gian lại dẫn khí mê tan ra, lại là một đám phân tốt". Đối với lời nói của vợ La Vạn Cường, lão Chu đó là sâu sắc chấp nhận.


Mấy người lớn đang nói chuyện ở bên đó, bên Bé Khỉ cũng không rảnh rỗi, Hoa Hoa và Tam mao vẫn hối bé cho bọn nó ăn, Hoa Hoa thích ăn bánh trứng gà, Tam Mao thích bánh ngàn tầng, Bé Khỉ đút từng miếng một, hai con này ăn từng ngụm một, chỉ chốc lát sau, hai cái dĩa bánh đều hết sạch.


"Lão Chu, nếm thử xì dầu của nhà tôi nè". Lúc này, một người vợ trẻ của quầy hàng bên cạnh cầm một cái chai xì dầu đi tới, cầm cái dĩa nhỏ trên quầy hàng của bọn La Vạn Cường, rót chút xì dầu vào trong đó để xuống trước mặt lão Chu: "Nếm thử xem, chấm bánh quẩy ăn ngon lắm".
"Nhà cô tự làm à?'. Lão Chu nhìn nhìn cái dĩa xì dầu, màu sắc phải nhạt hơn rất nhiều so với xì dầu mua bên ngoài, nhìn qua cũng liền nhạt hơn nước trà trong làng bọn anh uống một chút, màu sắc trong suốt, ngửi lên cũng có mùi thơm ngát.


"Năm ngoái ba mẹ tôi tròng nhiều đậu tương trong ruộng, vốn là định đăng đậu tương lên mạng bán, hai vợ chồng tôi tính toán một chút, vẫn là quyết định lấy làm xì dầu, tốt xấu cũng là một cái nghề mà phải không".


Người vợ trẻ này cũng không sốt ruột đi, lúc này thời gian đã tớ bảy giờ rưỡi rồi, đồ trên nhiều quầy hàng cũng bán được bảy tám phần rồi, chợ sớm trong làng cũng gần bắt đầu tan rồi, đợi tới tám giờ, trên sân phơi này cơ bàn cũng sẽ không có mấy người.


"Đúng thật, nhìn Ngô Chiêm Phương làng ta mà xem, hiện tại bún gạo của nhà họ bán rất chạy". Vợ La Cường đáp lời nói.


"Bây giờ tôi vừa mới bắt đầu mà". Người vợ trẻ cười nói. Hiện tại Ngô Chiêm Phương tại làng Đại Loan, cũng coi như là nhân sĩ gây dựng sự nghiệp thành công.


Thời gian hai người bọn họ nói chuyện, lão Chu cũng gắp cái bánh quẩy trước mặt chính mình chấm xì dầu ăn một miếng, xì dầu này quả thật tươi ngon, chấm bảnh quẩy chiên ngoài giòn trong mềm, mùi vị rất ngon.


"Ngao!". Hoa Hoa dùng móng vuốt của nó cào ống quần của lão Chu, thấy lão Chu ăn bánh quẩy, nó ở một bên nhìn mà thèm, liền thời gian một lát như vậy, hàng này cũng đã tiêu diệt sạch sẽ cái dĩa bánh trứng gà rồi.


Lão Chu lấy tay xé đôi cái bánh quẩy tiếp theo, chấm chút xì dầu đút cho nó, sau đó lại đồng dạng xé một cái đút cho Tam Mao.


"Xì dầu này ăn ngon, làm ra rất phiền phức đúng không?". Lão Chu hỏi người vợ trẻ.


"Mất thời gian hơn nửa năm đó, lúc bắt đầu hai đứa tôi cái gì cũng không hiểu, đọc topic người ta đăng trên mạng, liền làm theo, sau đó sau làm ra chút vấn đề, tìm chị gái đăng topic hỏi, chị gái đó tốt lắm, gần như chính là chỉ tận tay luôn". Người vợ trẻ kia nói.


"Vậy xì dầu làm ra rồi, em có gởi một chút qua cho người ta không?". Vợ La Vạn Cường hỏi.


"Gởi chút xì dầu, lại gởi chút trứng gà gạo nếp của nhà mình". Người vợ trẻ nói.


"Là nên gửi chút đồ, gặp được người tốt không dễ đâu, nhớ hồi đó chị và anh Vạn Cường các em lúc học làm bánh quẩy cùng người ta, đó vẫn là trả tiền đó, người ta đều còn giấu giếm". Vợ La Vạn Cường nói.


"Ài, có một số người vậy đó". La Vạn Cường ở bên cạnh tiếp lời. Lúc này đồ trên quầy hàng nhà bọn họ cũng bán gần hết rồi, hình như cũng không định làm tiếp, liền còn gì bán đó, trái lại cũng không bận rộn lắm.


"Trong mùa thu năm nay, bọn chị định trồng một ít rau cải ép dầu, tới khi đó dùng dầu hạt cải chiên bánh quẩy bọn chị cũng dùng dầu của nhà mình, bã rau cải đều có thể đánh nát cho gà ăn, đầu xuân năm tới lại trồng nhiều lúa khoai lang một chút, quanh năm suốt tháng nấu cháo khoai lang, cám trấu vỏ khoai lang đều dùng cho gà ăn, mỗi ngày nhặt trứng gà, cuộc sống nghĩ một chút tôi đều cảm thấy tốt lắm". Vợ La Vạn Cường nhác tạp dề xoa xoa dầu mỡ trên tay, mặt tươi cười nói.


"Hai vợ chồng em gần đây đang rồng khoai lang đó, định trồng nhiều đậu nành, trong màu thu ủ nhiều xì dầu một chút". Người vợ trẻ cũng nói.


"Bã đậu hai em ủ xì dầu còn lại, có thể cho gà ăn không?". Vợ La Vạn Cường tâm tâm niệm niệm liền nghĩ cho gà ăn.


"Cho ăn trái lại có thể cho ăn, chính là hơi mặn, phải trộn lẫn chút thứ khác cho ăn". Người vợ trẻ nói.


"Này còn không dễ à, trộn thêm nhiều cám trấu lá rau gì đó một chút". Vợ La Vạn Cường nói.


Tại thời gian bọn họ nói chuyện, người tới sân phơi mua rau củ cũng càng ngày càng ít, nhóm dân làng bán xong rau củ, cũng có tới chỗ quầy hàng La Vạn Cường uống chén cháo ăn cái bánh quẩy.


Cháo khoai lang kèm dưa góp của quầy hàng La Vạn Cường chỉ hai tệ một phần, một cái bánh quẩy một tệ rưỡi, một phần bánh ngàn tầng hoặc là bánh trứng gà hai tệ, giá tiền này, hiện tại nhóm dân làng của làng Đại Loan đều chấp nhận được, hiện giờ mọi người đều có thu nhập, cũng không giống quá khứ một xu tiền hận không thể bẻ làm đôi.


Bánh quẩy bán hết rồi, hai vợ chồng La Vạn Cường liền trước mặt mọi người, đổ đầu còn lại trong nồi vào một trong cái thùng hơn phân nửa thùng đựng cám trấu, dùng cái gậy khuấy khuấy, nói là lát nữa mang về cho gà ăn.


Hai vợ chồng làm việc hai năm ở bên ngoài, ba mẹ già ở lại trong làng cũng chăm chỉ trồng trọt, cũng chăm chỉ nuôi gà, chẳng qua bây giờ hai vợ chồng La Vạn Cường trở về rồi, gánh nặng trên vai ông bà liền nhẹ không ít, trồng trọt hái rau, cũng có người có thể giúp một tay mà đúng không.


"Dầu này đổ tốt lắm". Một đám dân làng rãnh rỗi ngồi ở quầy hàng nhà bọn họ ăn sáng, lúc này thấy hai vợ chồng La Vạn Cường đổ dầu chiên bánh quẩy còn lại đi, nhất thời liền có người khen ngợi.


"Cũng không phải dầu của nhà ông, tự nhiên là đổ rất tốt". Người dân làng khác nói đùa.


"Này không phải còn có thể dùng cho gà ăn sao, cũng không lãng phí đồ ăn". Người vừa rồi nói.


"Dùng dầu này cho gà ăn, ông nói coi gà ăn rồi sẽ không nóng trong chứ?".


"Sợ gì, cho ăn nhiều chút lá rau".


"Không được, liền cắt chút rễ cỏ tranh".


"Vậy còn còn không bằng không cho ăn dầu, tốn sức".


"Ông không biết đó thôi, cho thêm chút nước béo, gà mới có thể lớn nhanh lớn mập ú".


"Cũng rót chút xì dầu cho tôi đi".


"Xì dầu này chấm bánh quẩy quả thật là không tồi".


"Vậy ông cũng mua một chai về ăn đi".


"Một chai nhỏ này liền mười tệ đó, rất mắc".


"Còn tiếc của nữa, ngày mai bán thêm hai cân rau liền bù lại đủ".


"Ông tưởng rau đó là rớt xuống từ trên trời hả? Từ trồng tới hái, bao nhiêu ngày hả, hầu hạ như tổ tông, trời nắng sợ nó khô, trời mưa lại sợ nó úng, bón phân không đủ sợ nó lớn không tốt, bón quá nhiều lại sợ cháy rễ".


"Ông nói ông mệt chết sống để làm gì hả? Ngay cả chai xì dầu cũng không nỡ mua".


"Hứ.....Đúng, ài, cho tôi một chai xì dầu".


"La Mông à, nhanh qua lấy đồ của cậu nè, tôi cần phải dọn quầy". Bên này đang nói chuyện, bên La Hán Lương liền gọi.


"Tới đây". La Mông nhanh chóng đứng dậy, chạy xe ba bánh của chính mình qua đó, trước đó lúc bọn anh vừa tới, trên sân phơi không ít người, xe ba bánh cũng chạy vào đó, lúc này liền trống trải rất nhiều.


"Mới nãy nhiều người, xe cũng không chạy vào được". La Mông cười nói.


"Còn chừa thêm một cái dạ dày heo, thận heo cho cậu này". La Hán Lương nói xong lại thả một cái dạ dày heo và một cái thận heo vào trong sọt đựng xương ống.


"Được, cám ơn". La Mông biết hai cái này chính là cái bù thêm.


"Còn bánh ngàn tầng không?". Lúc này Ngô Chiêm Phương hấp tấp chạy từ trong làng tới bên sân phơi mua bữa sáng.


"Ha ha, sớm hết rồi". Đám người ở cái quầy này đều là một bộ bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác.


"Gì cũng không còn? Bánh quẩy cũng hết?". Ngô Chiêm Phương nhìn trái nhìn phải, quả thật là cái gì đều không có.


"Ngay cả thùng cháo đều vét sạch rồi". Những người đó hi hi ha ha nói.


"Giờ còn chưa tới tám giờ mà". Ngô Chiêm Phương có chút buồn bực.


"Đều sắp tám giờ mà còn sớm hả?". Người trong làng đều là bốn năm giờ sáng liền thức đi hái rau củ, rất ít có người ngủ thẳng hơn sáu giờ, tám giờ đối bọn họ mà nói quả thật là đã rất muộn rồi.


"Ài, xem ra hôm nay lại phải ăn mì sợi rồi". Mì sợi của nhà Ngô Chiêm Phương quả thật là ăn ngon, chẳng qua thứ dù ăn ngon, mỗi ngày ăn cũng chán ngấy nha: "Bé Khỉ, chúng ta đi ăn mì sợi trộn mỡ heo không?".
"Gâu ô!". Bé Khỉ còn chưa lên tiếng, Tam Mao vẫy đuôi trước, hàng này hiển nhiên rất thích ăn món này.
".......". Hoa Hoa quay đầu nhìn Bé Khỉ, Bé Khỉ lại nhìn về phía lão Chu.


"Muốn đi thì đi, đừng ăn no quá". Lão Chu cũng rất dễ nói chuyện.


Mì sợi của nhà Ngô Chiêm Phương mới ra nồi còn chưa phơi nắng, vừa đàn hồi vừa mềm còn mang theo hương gạo, chan thêm một muôi mỡ heo bỏ thêm hành tây, lại xịt mấy giọt xì dầu lên, Tiếu Thụ Lâm một lần có thể ăn một tô lớn đầy ụ, chẳng qua gã da mặt mỏng, ngại thường xuyên chạy tới ăn, hiện tại Bé Khỉ còn ít tuổi, không xấu hổ lắm, không biết sau này lớn lên thành dạng gì, rốt cuộc là giồng La Mông hơn, hay là giống Tiếu Thụ Lâm hơn.


Để Bé Khỉ ở lại trong làng, La Mông đầu tiên là lái xe ba bánh đi bên nhà ba mẹ anh một chuyến, để lại dạ dày heo, lại nói chuyện Bé Khỉ ở bên nhà Ngô Chiêm Phương cùng ba mẹ. Chờ lát nữa lúc ăn cơm trưa nếu anh không tới đây, nhờ hai ông bà qua đó đón bé về.


Hôm nay chủ nhật, trên Ngưu Vương trang nhiều việc linh tinh, trong làng khá yên tĩnh, chờ trễ một chút, La Mĩ Linh La Mĩ Tuệ cũng nên trờ về từ trấn trên, hiện tại hai cô bé này vẫn đều đang kiên trì luyện võ đó, nửa đường không phải nghĩ tới muốn nửa đường bỏ cuộc, chẳng qua cuối cùng vẫn là bị mẹ các bé bắt ép kiên trì tiếp.
Đi ra từ trong làng, La Mông lại quẹo đi bên Lò Rèn, đưa cái thận heo qua cho Tiếu lão đại.


Từ lúc sống chung cùng Tiếu Thụ Lâm, La Mông biếu tặng chút gì cho ba mẹ mình, đều phải đưa một phần cho Tiếu lão đại, thời gian dài trôi qua, cơ bản cũng liền thành thói quen.


Cuối cùng còn lại đám xương ống và thị heo, chở tới trên Ngưu Vương trang, đầu tiên liền chia hai phần cho bên lán nấm và xưởng sữa bột, bởi vì này hai chỗ nãy đều là tự mình nổi lửa nấu cơm, bên Ngưu Vương trang chỉ cần tại khoảng chín giờ sáng mỗi ngày, đưa rau củ và thịt tươi trong ngày đưa qua đó là được.


Còn lại, hai cái nhà sàn trên núi, cùng với Thủy Ngưu quán của trấn trên, còn có bên siêu thị, lại thêm thức ăn của nhiều người bên tứ hợp viện, đều do Hầu mập thầu hết.
Khoảng chín giờ, nhóm rau dại đầu tiên trên núi cũng xuống tới rồi, ngoại trừ một ít hương xuân, tể thái, rau muối các loại rau bình thường, các cô ấy thậm chí còn đào không ít củ sắn dây nhờ người phụ trách hoa hỗ trợ chở về.
Này đều củ sắn dây dại, trên chợ bán một cân không ít tiền đó, nhất là đám củ sắn dây này thoạt nhìn còn đều rất lâu năm, một củ kích cỡ lớn nhất, ước chừng có thể có hai ba mươi cân, lão Chu nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy kế hoạch rau dại lần này thật sự là lỗ lớn rồi.


Chẳng qua, một đống của sắn dây lớn lớn nhỏ nhỏ này cộng lại không hề ít, lão Chu thường ngày lên núi, cũng không thấy trên đỉnh núi nhà mình có bao nhiêu dây cà dây muống a, tên Diệp Thiên đó rốt cuộc là tìm như thế nào?
Lão Chu nhịn lại nhịn, rốt cục vẫn là nhịn không được gọi điện thoại cho Diệp Thiên, "Anh chắc sẽ không đều đào tuyệt chủng củ sán dây trên núi nhà tôi chứ hả?".


"Không đâu, cái đám còn chưa lớn đủ ba năm, tôi cũng không cho đụng vào". Hoa Hồng nói.
".......". Lão Chu.
Ý của lời Hoa Hồng nói, chính là trên ba năm đều đào hết.



Chương 313


Cúp điện thoại của lão Chu, Diệp Thiên có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi của chính mình, việc củ sắn dây này, gã thật không phải cố ý, chủ yếu là bị đám con gái khen tới có chút phổng mũi, nhất thời không phanh kịp.


"Hoa Hồng à, tôi thấy một bụi này cũng rất già rồi, chúng ta đào đi". Lúc này, một người nữ trẻ quần áo thời thượng khuôn mặt xinh đẹp ngồi xổm bên cạnh một bụi cây hỏi, giơ tay nhổ cỏ dại bên cạnh.


"Không thể đào tiếp". Diệp Thiên vội vàng ngăn cản.
"Sao, lão Chu không cho đào?'. Một người nữ cao ráo bên cạnh hỏi.


"Liền nói chúng ta đào đám củ sắn đó mang về liền đã đủ dùng lắm rồi". Tuy rằng không có nói rõ không cho đào, nhưng mà cái giọng điệu đau lòng đó, Diệp Thiên cách điện thoại cũng là rành mạch cảm nhận được.


"Được rồi, chúng ta cũng đào nhiều rồi". Bên cạnh, một người nữ hơn ba mươi tuổi liền nói:" Đào nữa lão Chu đều phải khóc".


"Thật không đào? Qua làng này liền không tiệm nào nữa đâu". Ngày mai lão Chu nhất định không cho các cô lên núi.


"Được rồi, bây giờ liền đi về thôi, bụi này không đào, để dành lần sau lại đào". Diệp Thiên nói.
"Lần tới anh còn muốn tới trên núi này đào củ sắn". Một đám nữ giới trẻ tuổi cười ha ha hi hi, "Hoa Hồng à, anh là mới biết lão Chu ha?".
"Các cô nói sau này lão Chu còn có thể để người ta lên núi hái rau dại không?".


"Tôi thấy tám phần không cửa đâu".


"Có phải chúng ta đào quá nhiều củ sắn hay không?".


"Đúng đó, vừa cao hứng liền không phanh kịp".


"Đám còn lại tôi đều muốn đào hết, tay rất ngứa".


"Được rồi, vẫn là hái nhiều rau dại một chút đi".


Giữa trưa ngày này, đám củ sắn bị các cô đào về, cuối cùng bị Hầu mập bỏ thêm chút bắp non, hầm cùng xương ống sáng hôm nay lão Chu mang về mấu mấy nồi lớn canh củ sắn bắp non hầm xương ống.
Ngoại trừ canh xương này, cái khác đều là món chay, các loại rau dại hái về phân loại lặt sạch sẽ, hoặc là rau trộn hoặc là xào không, làm ra một bàn lớn, chờ lúc mọi người ăn cơm trưa, ai thích ăn món nào liền ăn món đó.


Nghe nói giữa trưa hôm nay có canh củ sắn dại, đám làm công ngắn hạn dài hạn đều cực kỳ cao hứng, đều khen các cô gái tổ hái rau dại làm rất tốt.


Nhưng lúc này các cô gái của tổ hái rau dại còn chưa nghe được những lời khen này, giữa trưa các cô ăn cơm cùng đám người hái hoa trên núi, đồ ăn là mấy người làm công dài hạn trên Ngưu Vương trang dọc theo đường đất bên cạnh dải rừng hoa hồng đưa lên núi, đồ ăn đều là giống nhau, bên tứ hợp viện có gì bên bọn họ có cái đó.


Chờ ăn xong cơm trưa rồi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều các cô còn phải hái rau dại tiếp, lão Chu nói, hái rau cũng là cũng là làm việc, cũng là lao động, không thể coi như là chơi đùa, nếu lên núi, vậy phải nghiêm túc hái cả ngày.


Hai mươi người các cô hái rau dại cả ngày, đoán chừng đủ bên tứ hợp viện dùng một tuần, nói cách khác ngày mai chủ nhật, lão Chu không cần lại phái người lên núi hái rau dại, mọi người như cũ còn có rau dại ăn.


Bên tứ hợp viện, lúc này mọi người đang cao hứng phấn chấn xếp hàng múc canh, bữa cơm trưa hôm nay, trọng điểm liền tại canh củ sắn đằng trước.


Tuy rằng nói củ sắn trong nước chính là một loại tài liệu thuốc bắc cực kỳ bình thường, không giống bột sắn dại Thái Lan có thể là thần khí nở ngực, nhưng mọi người cho rằng củ sắn dại của Ngưu Vương trang vẫn là khá đáng giá chờ mong.


"Củ sắn dại này có dược tính, đổ mồ hôi lạnh mồ hôi trộm đừng ăn". Trong đội ngũ thỉnh thoảng có người hô một tiếng.


"Lão Chu, hư hay không hư vậy?". Những người này mới từ bờ ruộng về, mỗi người đều là một thân mồ hôi thối, cười hi ha ha ha không ai nghiêm túc cả.
"Cậu mới hư đó". Lúc này lão Chu cũng xếp hàng cùng mọi người.


"Còn có bà bầu tốt nhất cũng đừng ăn". Phía trước Hầu mập lại hô một câu.


"Chỗ chúng ta sao có thể bà bầu chứ?". Nhóm bà bầu đều dưỡng thai trong nhà mà, ai sẽ tới Ngưu Vương trang làm việc? Công việc chỗ lão Chu khá nặng.


"Có đó, nơi này có một người đó". Trong đội ngũ có người liền chỉ vào một người nữ trẻ bên cạnh chính mình.
"Thật hay giả?". Có người hoài nghi nói. Mọi người trên Ngưu Vương trang đều là hay nói giỡn, liền hoài nghi đối phương nói chính là nói giỡn.


"Thật, đều bốn tháng rồi". Người nọ vừa mới nói chuyện lại nói.


"Cô thật là bà bầu hả?". Mọi người hỏi người trong cuộc.


"Ừ". Đương sự cũng nói như vậy.


"Đều mang bầu còn tới nơi này làm việc?". Gan cũng lớn quá đi?


"Vận động thích hợp có lợi cho thai nhi khỏe mạnh". Bà bầu kia nói: "Sợ cái gì, hồi xưa bà bầu vẫn phải làm việc đó thôi".


"......". Mọi người câm nín một hồi, hồi xưa là hồi xưa, hiện tại dù sao điều kiện đời sống rất tốt.


"Lão Chu, anh nói gì đi?". Có người liền hỏi lão Chu.


"Buổi chiều đừng lên núi, làm chút việc nhẹ ngay tại trong viện tử". Lão Chu cũng không lớn gan như cô ta, bà bầu ở trong ấn tượng của anh đều là tồn tại cực kỳ chiều chuộng.
"Được". Bà bầu kia cười tới vẻ mặt cao hứng: "Vậy tôi ở đây thêm một thời gian nha".


"Ôi, còn không đi". Mọi người đều nghe ra, hàng này là tới đây rồi, định dưỡng thai ở Ngưu Vương trang.


"Cô không cần đi làm à?'. Có người hỏi cô ta.


"Nhà mình tự kinh doanh, có chồng tôi trông chừng là được". Bà bầu kia nói.


"Người trong nhà cô đồng ý cô tới đây làm việc à?". Lão Chu vẫn là cảm thấy trách nhiệm hơi nặng, này dù sao cũng là làm việc đó, ngộ nhỡ té một cái.


"Đồng ý mà, nếu làm việc ở tứ hợp viện, vậy khẳng định không có ý kiến gì". Bà bầu kia nói.


"Vậy cô cẩn thận chút, nếu có chỗ nào khó chịu, liền nói cùng mọi người". Ngưu Vương trang từ lúc xây trang tới bây giờ, ngoại trừ một số sự cố nhỏ lúc cắt lúa cắt vào tay, lúc cuốc đất cuốc trúng chân, hiện tại còn chưa xảy ra chuyện lớn gì, này cũng có liên quan rất lớn cùng lão Chu giữ an toàn giữ tới rất sít sao.


"Yên tâm, biết mà". Bà bầu kia thật cao hứng: "Lão Chu chúng ta còn rất dễ nói chuyện, tôi còn lo lắng cho mình bị đuổi về đó".


".....". Làm chủ thuê, kỳ thật lão Chu cũng là không muốn thuê một bà bầu làm việc, làm không được việc nặng không nói, còn phải chịu trách nhiệm, vấn đề là bên trong điều khoản tuyển nhân công trước đó cũng không viết không cần bà bầu, anh căn bản không nghĩ tới còn có thể có bà bầu tới chỗ anh làm việc.


Tiếu Thụ Lâm ngày này từ giữa trưa tới tối, con xe tải chở khoai lang của Tôn Lâm Mộc có chút vấn đề, nhờ Tiếu Thụ Lâm qua đó xem giúp gã, Tiếu Thụ Lâm vừa đi, chính là một cái buổi sáng, chờ lúc Tiếu Thụ Lâm trở về, La Mông đã lấy đồ ăn sẵn cho Tiếu Thụ Lâm rồi.


"Tớ ăn ở bên đó rồi". Tiếu Thụ Lâm vừa ngồi xuống trước bàn cơm vừa nói.


"Ăn thêm chút nữa đi". La Mông đưa đôi đũa qua cho cậu ta.


"Được". Tiếu Thụ Lâm cầm lấy đôi đũa lùa một ngụm cơm, lại uống một hớp lớn canh củ sắn, "Canh này không tệ". Gã nói.
"Chỗ tớ còn lén giấu một bụi đó, hôm nào bọn mình tự nấu". Lão Chu nói nhỏ.


Đợi tới lúc buổi tối, đám ông lão kia quả nhiên lại tới Ngưu Vương trang bày sạp, tối ngày này người trên Ngưu Vương trang càng nhiều, ngời chơi "đoán vui có thưởng" lừa đảo cùng bọn họ cũng càng nhiều.


Tiếu Thụ Lâm chạy tới chơi một chút, kết quả bị lừa một dĩa đậu khô, lúc này Bé Khỉ còn chưa quay về Ngưu Vương trang, cho nên liền kết thúc, bây giờ bé còn ở trong làng, đới lát nữa tới trước giờ đi ngủ, La Mông và Tiếu Thụ Lâm qua đó đón về.


"La Mông à, hôm nay cậu không chơi?". Nhóm ông lão hỏi La Mông.


"Hôm nay cháu giống như không có tài vận gì". La Mông nói như vậy.


"Muốn tài vận gì chớ, chơi cái này đều là dựa vào thực lực". Nhóm ông lão tiếp tục du thuyết.
"Không chơi". Lúc này lão Chu còn rất có nguyên tắc.


"Thật không chơi à?". Tình huống này không giống lắm cùng suy đoán trước đó của bọn họ.
"Thật không chơi". Lão Chu lập trường kiên định.


"Vậy thôi, hôm nào chờ cậu có tài vận lại chơi". Thật vất vả làm cái bẫy, tên nhóc La Mông này thế nhưng không chịu nhảy vào bên trong, nhóm ông lão đều cảm thấy hơi có chút tiếc nuối.


Lúc tối qua La Mông chơi trò này cùng bọn họ, nhóm ông lão ít nhiều cũng đã nhìn ra, hàng này tám phần là vẫn giấu nghề, đại khái là chờ tối nay hố bọn họ, sau khi trở về bọn họ cũng thương lượng ra một cái mưu kế, kết quả hôm nay La Mông thế nhưng nói không chơi, vì thế cái bẫy làm sẵn đành phải cất đi, khi nào có cơ hội lại lấy ra xài.


Tối ngày này, lúc đám ông lão này đi về, là để Tiếu Thụ Lâm lái xe chở bọn họ về, hết cách, thắng được nhiều đồ quá, tự họ không xách về hết được.


Bên tứ hợp viện, nhóm nhân công ngắn hạn dài hạn thua đồ tự nhiên là không ít, chẳng qua bọn họ trái lại cũng không giận, ở trong quá trình chơi, mỗi khi bọn họ chọn sai, nhóm ông lão này đều sẽ nói bọn họ sai ở đâu, dược liệu này và dược liệu kia có cái gì khác nhau, làm sao phân biệt ưu khuyết điểm các loại, chơi xong một trò chơi này, cũng có thể học được không ít thứ.


Mấy ngày sau, lão Chu chặt chẽ chú ý thay đổi của nhân công trên Ngưu Vương trang, cũng may tình huống anh lo lắng cũng không có xảy ra, số lượng bà bầu trong tứ hợp viện cũng không có tăng thêm, cái này khiến anh yên tâm không ít, một bà bầu trái lại còn đỡ, nhiều thêm anh cũng là phải đau đầu rồi.


Chớp mắt lại một tuần trôi qua, lập tức lại tới cuối tuần, trên Ngưu Vương trang theo thường lệ lại tới rất nhiều người, buổi tối thứ sáu này, mọi người liền hỏi lão Chu: "Lão Chu, cuối tuần này chúng ta còn đi lên núi hái rau dại không?".


"Hái chứ, sao lại không hái". Lão Chu sảng khoái nói.


"Vậy chúng ta lại tổ chức tổ hái rau dại nhé?". Này giống như có hơi không thích hợp lắm phong cách của lão Chu, sao anh ta đều không tiếc củ sắn dại nhà mình vậy? Cuối tuần này còn bố trí người lên núi?
"Này khẳng định phải tổ chức, các người ai muốn đi, sớm báo danh". Lão Chu nói.
Chờ tập họp đủ số người của tổ hái rau dại, lão Chu không biết lấy ra một xấp giấy A4 từ đâu, phát từng tờ một cho thành viên của tổ hái rau dại: "Cuối tuần trước bởi vì là tạm thời quyết định bố trí người đi lên núi hái rau dại, cho nên cũng không chuẩn bị cái gì, bây giờ tốt rồi, tôi đều sắp xếp ra chủng loại rau dại thông thường của bên chúng tôi cho mấy người, đợi tới trên núi, hái theo trên tờ giấy này viết là được".


"Lão Chu, sao không có củ sắn vậy?". Mọi người túm tụm nhìn nhìn nội dung tờ giấy A4, rất nhanh liền có người đặt câu hỏi.


"Vì bảo về cân bằng sinh thái, chúng ta liền hái rau dại bình thường nhất là được". Lão Chu trả lời nói.


Nhất thời vang lên một mảnh thổn thức phản đối.


"Ôi chao......".


"Còn cân bằng sinh thái nữa".


"Lão Chu, anh còn không bằng nói thẳng, bọn tôi liền hái rau dại rẻ nhất là được".


Chương 314


Giải quyết vấn đề rau dại rồi, lão Chu trong lòng thật là đắc ý, vỗ vỗ mông đứng lên từ trên hành lang dài, định đi về căn nhà nhỏ của mình.


Lúc này, từ dưới sườn núi chậm rãi chạy lên một chiếc xe, xe này thoạt nhìn cũng không đặc biệt gì, mọi người cũng đều không quá để ý đối sự xuất hiện của nó, hôm nay là thứ sáu, người trên Ngưu Vương trang rất nhiều, cho dù là trời tối rồi, vẫn là sẽ có người lục tục tới nơi này, mọi người đều đã tập mãi thành thói quen đối loại tình huống này.
"Người vừa tới qua bên này đăng ký". Lúc này Trần Kiến Hoa cũng hóng mát bên ngoài, thấy có người tới, mượn file hồ sơ bên cạnh vẫy vẫy đối đám người mới vừa xuống xe.


Quản sự của Ngưu Vương trang không dễ làm đâu, các mục công việc đều cần gã phối hợp sắp xếp, còn không có giờ tan làm rõ ràng, lúc mới đầu Trần Kiến Hoa cũng không có thể thích ứng lắm. Hiện tại sao? Này liền giống như ở nhà mình vậy, có việc liền làm, không việc liền nghỉ ngơi, kệ nó là ngày hay đêm, toàn bộ dựa vào chính mình điều tiết.
"Sao giờ mấy người mới tới?". Lúc này, trên hành lang cũng có vài người qua đó đón, xem ra là người quen.


"Bị kẹt trên đường cao tốc hơn hai giờ". Bên kia một người thoạt nhìn như là thủ lĩnh nói.


"Chúng ta đi đăng ký trước, bố trí ký túc xá xong rồi nói cái khác sau". Bên này một người nói.


"Bây giờ lão Chu có ở bên này chứ?". Bên kia có người hỏi
"Có". Người bên này nói xong, xoay đầu gọi lão Chu: "Lão Chu ơi, anh trước đừng đi, tôi giới thiệu mấy người bạn cho anh làm quen".
"Được". Lão Chu đáp một tiếng, lại ngồi lại, xem ra một đám người tới chỗ anh cũng không phải thuần làm việc, bình thường người tới nơi này thuần làm việc không cần làm quen cùng anh, làm quen cũng chả có tác dụng gì.


Chờ một lát nữa, đám người này đăng ký xong ở bên Trần Kiến Hoa, lại nhớ kỹ số phòng ký túc xá của mình, sau đó đi tìm lão Chu nói chuyện.


"Lão Chu, đào máu heo trên núi chúng ta sắp chín rồi ha? Những người bạn của tôi chính là tới vì những trái đào này". Một người Đồng thành thường xuyên tới Ngưu Vương trang làm việc giới thiệu cùng lão Chu.


"Bây giờ còn chưa chín hẳn đâu". Đào máu heo của Ngưu Vương trang lớn tới đặc biệt ngon, người nhớ thương cũng không ít, năm ngoái, vì chuyện trái đào này, Mã Từ Quân và Đoạn Gia Thụ hận không thể đánh nhau luôn. Hiên tại đám người này nếu tới đây mua đào, vậy lão Chu cũng chỉ có thể nói một tiếng thật có lỗi, trái đào của nhà anh thật không nhiều.


"Tôi thấy cũng gần được rồi mà". Tên kia nói.


"Sao cậu nhìn ra được vậy?". Gần đây lão Chu đều bảo Sài Phượng Hương thả đàn gà qua bên đó, chung quanh rừng đào đều dựng hàng rào, ở mặt ngoài là quây gà, trên thực tế quây chính là người, chính là vì không để đám làm công ngắn hạn dài hạn chạy đi bên rừng đào, phải biết rằng sức mua của những người này cũng là khá mạnh, lão Chu lo lắng lỗ hổng này một khi bị mở ra, số hàng anh năm ngoái đáp ứng Mã Từ Quân, Đoạn Gia Thụ liền không cung cấp đủ.


"Máy chụp hình không phải đều có ống kính tiêu cự dài hay sao, đứng trên ban công ký túc xá chúng ta có thể nhìn thấy". Đối phương nói.
"Các người hỏi chuyện trái đào này làm gì?". Lão Chu hỏi. Máy chụp hình hiện nay cũng dùng tốt ghê, có nó, ngay cả kính viễn vọng đều lược bỏ.


"Chúng tôi là quen nhau trên diễn đàn XX, bọn họ nghe nói đào máu heo của Ngưu Vương trang chúng ta khác đào máo heo bên thành phố H, mọi người chính là muốn tới xem một chút". Người nọ nói.


"Đại khái là bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai và khí hậu có chút khác biệt, giống đào máo heo tốt nhập của bên kia tới chỗ chúng tôi, liền có chút biến dạng rồi". Tuy là nói như vậy, lão Chu kỳ thật vẫn là hoài nghi có phải bởi vì trước đó do chính mình tưới quá nhiều nước linh tuyền cho đám đào máu heo này hay không, bởi vì là nhập giống tốt nơi khác, sợ trồng không sống.


Đám đào máu heo trên Ngưu Vương trang bọn anh sản xuất và đào máu heo ban đầu có điểm khác biệt, quả thực kích cỡ so với giống gốc càng nhỏ, nhưng là vị đào càng đậm, màu của nước đào thịt đào cũng đẹp hơn một chút, ăn vào dù sao là rất ngon, lúc mới vừa chín tới chất thịt giòn ngọt hơi chua, chờ sau khi chín tới một mức nhất định, thịt đào liền bắt đầu biến mềm, vị chua rút đi, hương đào càng thêm thơm nồng đậm.


Năm ngoái Mã Từ Quân Và Đoạn Gia Thụ đều gom đi không ít trái đào từ Ngưu Vương trang, giá bán nghe nói khá hố người, đương nhiên, kỳ thật giá mua hàng của bọn họ cung không có rẻ lắm.
"Chủng loại đào máu heo trong nước chúng ta rất nhiều, bất quá chúng tôi xem đào máu heo này của anh, đều có chút khác biệt so với các chủng loại khác, năm ngoái liền muốn tới đây xem một chút, mọi người rất bận, không có thể tổ chức được". Trưởng nhóm nói với La Mông.


"Được rồi, bây giờ trời tối rồi, ngày mai dẫn các anh đi tới vườn đào xem". Tuy rằng trên Ngưu Vương trang nói là không chào đón khách tham quan, nhưng nếu người ta đã ngàn dặm xa xôi tới đây rồi, muốn xem trái đào một chút mà thôi, lão Chu cũng không tốt biểu hiện quá mức không chút tình người.


Tối hôm nay, sau khi lão Chu quay về nhà nhỏ của mình, lên mạng tìm cái tên diễn đàn bọn họ vừa mới nói tới, phát hiện là một cái diễn đàn nông nghiệp quy mô rất lớn, chủ yếu lấy gieo trồng trái cây là chính.


Bầu không khí của diễn đàn này khá tốt, đọc mấy topic, cảm giác những thành viên đăng bài, đều có một cái điểm giống nhau, chính là khá thiết thực, cũng có mềm dẻo, này cũng là phẩm chất của phần lớn người làm sản xuất nông nghiệp và nghiên cứu bình thường đều có sẵn, dù sao trồng trọt dựa vào lừa gạt là không lừa gạt được, chỉ có kiên định lao động, kiên định chăm bón, hoa màu có vấn đề phải nghĩ cách giải quyết, giải quyết không tốt, liền phải tổn thất trực diện.


Cho dù lão Chu có một cái linh tuyền trong tay, cũng tuyệt đối không dám nói trồng trọt là một chuyện dễ dàng, đối với nhóm thành viên trong diễn đàn này lại càng không dễ dàng.


Những người bên trong này, có một số là làm nghiên cứu, một chủng loại vừa nghiên cứu chính là nhiều năm, có một số kinh doanh vườn trái cây, một đường nhấp nhô sờ soạng đi tới, có một số là người đam mê nghiệp dư, mua về mấy cây giống, cẩn thận trồng trước nhà sau nhà, người không có đất, cũng có trồng trên nóc nhà, vì trồng tốt mấy cái cây ăn trái của chính mình, bọn họ cũng phải học tập rất nhiều tri thức nông nghiệp.


"Hàng này giống như xem thường người thành phố". Lúc này Tiếu Thụ Lâm đã ở bên cạnh cùng lão Chu đọc topic, lâu chủ của một topic trong đó rõ ràng là khinh thường người thành phố không ruộng không đất, những lời của tên đó nói, Tiếu Thụ Lâm không thích nghe một câu nào, tuy rằng Vĩnh Thanh không phải cái thành phố lớn gì, nhưng gã cũng là cư dân hộ khẩu gốc mà, không đất không ruộng thì sao? Gã còn kém một bậc?
"Rừng lớn mà, chim gì cũng đều có". La Mông làm một học sinh nhà nông, trước đây cũng không ít bị đám người thành phố khinh thường, xa không nói, trước đó lúc đi Vĩnh Thanh học cao trung, liền bị bạn cùng lớp cùng lấp xem thường một hồi.


"Không được, tớ phải thảo luận cũng tên đó một chút". Tiếu Thụ Lâm nói xong liền đẩy La Mông qua bên cạnh.
"Vậy cậu đăng kí cái tài khoản trước đã". La Mông thuận thế liền đứng lên, nhường vị trí cho Tiếu Thụ Lâm.
"Đặt cái tên gì nghe hay đây?". Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.


"Không thì liền kêu Ngưu Vương trang". Lão Chu đặt tên từ trước tới giờ đều không có ý hay gì.


"Này cũng quá trực tiếp". Tiếu Thụ Lâm cũng không biết đặt tên lắm: "Trên Ngưu Vương trang bọn mình bao nhiêu mẫu đất?"."Tổng cộng 15.947 mẫu". Đối với diện tích đất của nhà mình, lão Chu đó là nhớ khá rõ ràng.


"Vậy kêu 15947 là được". Tiếu Thụ Lâm khá trực tiếp.


"Người anh em, liền nói nhà anh có bao nhiêu đất đi". 15947 bình luận bên dưới cái topic này.
"Hai ngàn mẫu". Đối phương trả lời nói.


"Thuê hả?". 15947 lại hỏi.
"Ừ". Đối phương trả lời.


"Đất của nhà chúng tôi cũng là thuê, không nhiều lắm liền hơn một vạn năm nghìn mẫu". 15947 nói. "Liền chút đất đó, cũng không cảm thấy đủ xem thường người thành phố".


Cứ như vậy, Tiếu Thụ Lâm liền dùng hơn một vạn năm nghìn mẫu đất nhà bọn gã, hung hăng nghiền ép một lần cái tên kỳ thị người thành phố.


Tuổi thành viên trong diễn đàn này đều khá lớn, tuy rằng sẽ không giống người trẻ tuổi bên ngoài ở dưới lầu gào khóc kêu thổ hào (= nhà giàu, đại gia), nhưng đối với loại hành vi nghiền áp này của Tiếu Thụ Lâm. Vẫn là có một phần thành viên tỏ vẻ khá ủng hộ, ban đầu, diễn đàn này chính là dùng để bọn họ trao đổi hỗ trợ bổ sung cho nhau, không phải cho một người nào đó dùng khoe giàu.
"May mắn đất của nhà tên đó không nhiều bằng nhà bọn mình". Lúc tắt máy tính, Tiếu Thụ Lâm rốt cục nhớ tới vấn đề này, ngộ nhỡ đất của người ta nhiều hơn nhà bọn gã, vậy hôm nay gã liền mất mặt rồi.


"Bình thường người như thế này, đều không nhiều tiền vốn lắm". Đối với loại sự tình này, La Mông cũng là tràn đầy thể hội, trước đây đám người thành phố khinh thường anh, trên cơ bản bản thân họ cũng không phải có nhiều tiền, ở trong mắt kẻ có tiền chân chính, trong thành phố hay tới từ nông thôn lại có cái gì khác nhau? Ở trong mắt bọn họ dù sao đều là người nghèo. Người một khi đứng ở một độ cao nhất định, tầm mắt tự nhiên liền rộng, sẽ không lại vì một chút cảm giác ưu việt đắc ý dào dạt, đương nhiên, ngoại trừ một ít bộ phận cực phẩm.


"......". Tiếu Thụ Lâm dừng một chút, lại nói: "Đất của cậu chính là đất của tớ, đúng không?".


"Này còn phải nói sao?". La Mông giơ tay vỗ sau lưng của Tiếu Thụ Lâm một cái, bọn họ là một cặp, đồ của anh tự nhiên cũng đồ của Tiếu Thụ Lâm.


"Hừ". Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, hài lòng, tuy rằng anh cũng không ý tưởng gì đối ngọn núi này, nhưng thái độ của La Mông vẫn là rất quan trọng.


Sáng sớm hôm sau, La Mông dẫn một đám thành viên diễn đàn kia đi trong vườn đào xem trái đào, hiện tại đào máu heo của Ngưu Vương trang còn chưa chín hẳn, trái lại có một đám trái đào vỏ đào bắt đầu biến hồng phấn, thời tiết tốt, trong một tuần hẳn là có thể ăn được đám đào máu heo sớm nhất đó.


Trái đào còn chưa chín, hương trái cũng đã khá nồng đậm, không ít chim chóc sáng sớm vây quanh rừng đào líu ríu kêu to, nhưng mà người bù nhìn dựng trong rừng đào ít nhiều vẫn là có chút tác dụng uy hiếp, La Mông và Tiếu Thụ Lâm thường thường phải bắt mấy con chim cột vào bên trên.


Một đám thành viên diễn đàn đi vào trong vườn đào, liền bị rừng đào trước mắt chấn kinh rồi, cây đào tốt như vậy, trái cây tốt như vậy, thế này........
"Quản lý rừng đào này cũng phóng khoáng quá rồi". Người dẫn đội giơ tay chỉ chỉ trên cành của cây đào bên cạnh, nếu không phải trên cành còn treo quả, gã hận không thể hiện tại mượn cây kéo sửa chữa một phen cho nó.


"Ài, tôi cũng không hiểu chuyện cây ăn trái lắm, chính là bón phân đầy đủ". Lúc này lão Chu liền nói.


"......". Mọi người không nói gì một hồi, không hiểu chuyện cây ăn trái lắm, đều để anh ta trồng cây đào tới tốt như vậy, ngửi chút hương trái này liền biết, chất lượng của đám trái đào này khẳng định khác bình thường, người ta nói, chính là bón phân đầy đủ......


"Các anh muốn ở lại đây một thời gian hay không, chờ nếm thứ đào máu heo của chỗ chúng tôi hẵng đi?". Lão Chu hỏi bọn họ.


"Là định chờ ăn thử đào rồi mới đi". Tới đều tới rồi, ngay cả trái đào của nơi này có mùi vị gì còn chưa nếm được liền đi về, vậy không phải uổng công một chuyến? Liền trước mắt tới xem, đào máu heo của trên Ngưu Vương trang vẫn là đặc biệt đáng giá chờ mong.
"Vật thì tốt quá, bên tôi còn có rừng sơn trà rừng dương mai, gần đây đều đã qua mùa ra trái rồi, nhân cơ hội này, các anh cắt sửa một chút giúp tôi". Chủ trương của lão Chu là dùng sạch tài năng của người ta dùng sạch tác dụng của đồ vật, hiện tại đám người này đều là nhân tài chuyên nghiệp về phương diện cây ăn trái, trong ngày thường biết tới đâu tìm chứ.


Chương 315


Xem xong trái đào rồi, mọi người cùng nhau quay về tứ hợp viện ăn sáng, lúc này bên tứ hợp viện đúng là lúc náo nhiệt, ngoại trừ một bộ phận người hái hoa hái rau vắt sữa của Ngưu Vương trang thức dậy đặc biệt sớm, người còn lại trên cơ bản đều là lúc này thức dậy ăn sáng.
Một ngày trước người làm việc trên Ngưu Vương trang còn khá ra sức, cho nên bữa sáng của hôm nay cũng rất không tồi.


Hiện tại lão Chu thực hành trên đỉnh núi nhà mình chính là chế độ liên đới toàn thể, mọi người muốn ăn ngon liền cùng nhau ăn ngon, muốn ăn dở liền cùng nhau ăn dở, về phần rốt cuộc là ăn ngon hay ăn dở, vậy phải xem thành tích lao động của một ngày trước.
Lúc kém nhất, có một lần, lão Chu bảo Hầu mập nấu mấy nồi lớn mì mướp tả bí lù cho cả viện tử, cái khác đều không có.
Tuy nói trái mướp trên Ngưu Vương trang ăn cũng rất là ngon ngọt, nhưng đối với đám nhân công ngắn hạn dài hạn làm việc trên Ngưu Vương trang chỉ vì một miếng ăn, với lại cũng đã ăn quen bữa sáng phong phú ở nơi này mà nói, bữa sáng đó liền có vẻ có chút rất khó coi.


"Lão Chu, tốt xấu lại cho thêm một ít dưa góp đi". Có người liền nói.


"Liền chút việc hôm qua các cậu làm, có thể ăn mấy món này liền không tệ rồi". Lão Chu cũng ăn mì mướp tả bí lù cùng mọi người, quản lý không đúng cách, bản thân anh cũng cần tự kiểm điểm thật tốt.
Cùng lúc đó, trên diễn đàn Đồng thành xuất hiện một cái topic như vầy: "Ngày hôm qua có những ai làm việc trên Ngưu Vương trang vậy? Chém ngàn đao! Nhìn xem anh hôm nay ăn cái này kêu cái gì?". Ngoài ra đính kèm hình ảnh của một chén mì mướp tả bí lù.
"Yêu, ngày hôm qua các cậu không làm đủ năm mươi tệ à?'. Dưới lầu rất nhanh liền có người bình luận.


"Nghe nhóm chị gái nói, ngày hôm qua bọn họ bình quân mỗi người liền làm được ba mươi bốn tệ năm xu tám hào". Có thành viên tin tức nhanh nhạy nói.


"Mới ba mươi bốn tệ, đó cũng quá hố người rồi, khó trách lão Chu chó các cậu ăn mì tả bí lù". Một thành viên tỏ vẻ bọn họ xứng đáng.


"Ông đây chính là tối qua vừa tới". Lâu chủ tỏ vẻ gã rất oan ức.


"Hết cách, vượt qua đi".


"Kỳ thật trái mướp của Ngưu Vương trang cũng ngon mà, hiện tại tôi nhìn đều có hơi thèm rồi".


"Cho mấy người xem bữa sáng của hai ngày trước tôi ăn ở Ngưu Vương trang". Người thành viên nói chuyện này, cũng tại sau bình luận của mìn đăng lên tấm hình, đó là một phần bữa sáng đặt trên bàn ăn, trong đó có một chén cháo sữa, hai dĩa rau muối, một dĩa đậu hủ trộn hành lá, còn có một dĩa lớn bánh bao, trong đó một cái bánh bao một cái bánh bao sữa chay còn bị bẻ ra đặt ở trong đó, giống như còn lẳng lặng tản ra mùi thịt và mùi sữa của nhân bánh.


Một tấm hình này, khiến nhóm thành viên ăn bữa sáng đối diện màn hình máy tính màn hình di động thèm ăn gào khóc, lâu chủ cũng bị gã khiến thèm ăn gào khóc, thế thốt nói hôm nay nếu ai không chịu làm việc thật tốt, gã liền đi đạp mông người đó, sáng ngày mai phải ăn một bữa sáng phong phú.


Một cái cuối tuần trung tuần tháng sáu này, bữa sáng trên Ngưu Vương trang vẫn là khá không tồi, ngoại trừ một ít đồ trong tiệm của La Hồng Phượng, còn cộng thêm bánh quẩy, bánh ngàn tầng, bánh trứng gà lão Chu đặt hàng từ quầy bán đồ ăn sáng của nhà mấy người La Vạn Cường.


Quầy hàng nhà La Vạn Cường liền trên đầu cầu cách Thủy Ngưu quán bọn họ không xa, bởi vì đồ ăn làm rất ngon, giá tiền cũng hợp lý, buôn bán còn là rất tốt, khai trương chưa được mấy ngày, hai vợ chồng bọn họ còn có bận không xuể, lại nhờ một người thân sống ở trấn trên tới giúp bọn họ.


Lại nói cách ăn trên Ngưu Vương trang cũng có chút kỳ quái, một ít người thành phố vừa tới liền có hơi không thích ứng, ví dụ như nói đám người từ diễn đàn XX tụ tập tới đây, khi bọn họ thấy một số nhân công ngắn hạn dài hạn trên Ngưu Vương trang lấy bánh ngàn tầng chấm xì dầu, liền bị hoảng sợ rồi.


"Bánh ngàn tầng chấm xì dầu, ăn vào là mùi vị gì a?". Một người nam phương bắc nói với các anh em đối mặt gã.


"Hắc, anh ăn thử chút liền biết". Các anh em đó cười hì hì, một ngụm bánh ngàn tầng chấm xì dầu, một ngụm đậu hoa nóng ăn tới vui quên trời quên đất.


Vì thế người nam phương bắc này cũng rót một dĩa nhỏ xì dầu cho chính mình, chẳng qua gã không dám thử cách ăn bánh ngàn tầng chấm xì dầu, liền cầm một cái bánh quẩy, bánh quẩy này chiên không tệ, giòn mà không già, nhai lên có mùi bột, mùi dầu ngửi cũng sạch sẽ, ăn vào trái lại khiến người ta yên tâm.


Đám xì dầu trên Ngưu Vương trang, màu sắc thoạt nhìn có hơi nhạt, ngửi có mùi xì dầu, dùng bánh quẩy chấm ăn một miếng, tươi mặn kích thích ăn uống, xì dầu và bánh quẩy quả thực chính là tuyệt phối, lại ăn thêm một ngụm cháo nóng, cực tuyệt!


"Ài, xì dầu này ăn ngon!".


"Tôi đi rót thêm một chút".


"Cái dĩa này rất nông, chúng ta liền lấy chén đựng đi".


"Xì dầu này thật ngon".


"Nghe nói là người của làng họ tự mình ủ, lúc chúng ta đi về nhớ rõ một chút một chút mang về".
"Các anh em, kiềm chế chút, xì dầu này một chai nhỏ liền mười tệ đó, anh một chén này liền uống sạch năm tệ của lão Chu rồi đó".


"Ai uống? Tôi lấy chấm bánh quẩy ăn".


"Chấm bánh trứng gà cũng ngon mà, anh thử xem".


Sáng ngày này, đám người tổ chức tới đâytừ diễn đàn XX, mỗi người đều ăn tới cái bụng tròn xoe.


"Hèn chi đều muốn tới đây làm việc, thức ăn đó là thật ngon".


"Ngưu Vương làm cái khuôn mẫu này, người khác thật đúng là khó học theo lắm".


"Làm không nổi nha, nhìn thấy thằng nhóc bên cạnh tôi hồi nãy không, một cái bánh bao nhân đậu xanh rất lớn, một hơi xử lý bốn cái".


"Con nít ăn còn ít đó, cái anh trai đằng sau tôi kìa, chỉ là cháo sữa đều uống ba tô lớn".


"Không được rồi, đi không nổi, tôi phải từ từ thôi".


"Ai bảo anh ăn nhiều như vậy".


"Tôi nói này, cho dù là các người muốn học, cũng phải làm ra đồ ăn ngon như vậy mới được chớ".


"Ài, các anh nhìn kia, cái đó chính là hạt dẻ cười ha".


"Tôi nghe nói trên Ngưu Vương trang là có một ít cây giống hạt dẻ cười trồng từ hạt".


"Đi, đi nhìn một cái".


Thời gian mấy năm trôi qua, đám hạt dẻ cười trước đó La Mông trồng xuống, hiện giờ cũng đều đã lớn rất tốt ra hình ra dáng rồi, chính là tạm thời còn chưa có thể trông mong chúng nó nở hoa kết trái.


"Lớn lên rất khỏe mạnh, đây là cây giống từ hạt hả?". Cây giống tốt như vầy, ai trồng cây ăn trái mà không mê tít chứ.


"Ừ, là cây giống từ hạt".


"Thằng nhóc La Mông này mệnh thật tốt, nghe nói từ lúc cậu ta về nhà bao núi, thẳng tới hiện tại, liền không đi lối tắt gì".
"Cũng là rất có tài năng, anh xem hạt dẻ cười này trồng tới cũng rất tốt".


"Chỗ cậu ta có cái gì trồng không tốt sao?".


Lúc này, chính chủ bị người khen rất có tài năng, đang cùng bận việc trong căn tin cùng Bé Khỉ nhà anh.


Hai cha con ngồi xổm hai bên một cái hủ, một bên nhét đồ vào trong hũ, một bên còn dùng cái cây cán bột thật dài quấy liên tục trong cái hủ.


"Thêm một chút liền được rồi, thêm nữa liền thành nước chát* rồi". Hầu mập ở bên cạnh đều có chút ngứa mắt rồi, liền vì để mọi người ăn ít chút xì dầu, lão Chu thế nhưng cùng con trai anh ta cùng nhau bỏ thêm muối ăn vào bên trong hủ xì dầu.
"Cậu là không quản việc nhà không biết củi gạo mắc nha, biết một hủ xì đầu này tốn bao tiền không?". Xì dầu của làng anh thật đúng là một chút cũng không rẻ, chậc, lúc này mới thời gian mấy này, liền ăn hết non nửa cái hủ này, không thêm muối đó là không được.


"Tới, nếm thử chút, mặn hay không mặn?". Lão Chu chấm chút xì dầu bảo con trai anh nếm thử mùi vị.


"Mặn!". Bé Khỉ nhăn mặt nói.


"Khà khà, mặn là được rồi". Lão Chu cười khà khà nói.


"Khà khà". Bé Khỉ cũng cười theo.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy