Chương 316

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm nay món chính của Ngưu Vương trang là canh củ cải tròn hầm xương, xương này là lão Chu dùng một con heo của nhà mình đổi lấy từ chỗ của La Hán Lương, lúc này anh cũng chỉ lấy xương lớn, còn mấy chục cân thịt heo còn lại để dành ngày mốt lại đi lấy, này cũng là chỗ tốt của đổi thịt heo cùng mấy người La Hán Lương, muốn ngày nào lấy đều được, thuận tiện còn tươi ngon.

Củ cải tròn là lấy ra từ trong kho lạnh nhà mình, củ cải tròn cả năm đều có thể mọc, nhưng mà củ cải tròn ăn ngon nhất vẫn là vào đông sau khi trên mặt đất trải qua sương giá, khi đó củ cải ăn vào ngon ngọt nhất.

Trước sau tết âm lịch năm ngoái củ cải thu về, bị lão Chu để lại một phần trong kho lạnh nhà mình, củ cải tròn là thứ tốt, ăn có hơi giống củ cải trắng, nhưng mà củ cải trong này tính ôn không hàn, có thể ích khí thanh nhiệt, cực kỳ dưỡng người, người địa phương đều rất thích ăn.

Đám củ cải tròn này của nhà lão Chu từ sau khi thu hoạch về, liền đặt ở trong kho lạnh 0 độ bảo tồn, tính trên tiền tiện, chi phí đó cũng khá cao, cũng may giá tiền anh bán cho Đoạn Gia Thụ và Mã Từ Quân cũng không tệ. Trước đó tích trữ rất nhiều, non nửa năm thời gian trôi qua, hiện giờ trên cơ bản cũng sắp dùng hết rồi, còn lại chút xíu đó, hôm nay đều lấy ra chia ra cho các căn tin, dùng đế nấu canh xương.

Canh củ cải tròn hầm xương này uống rất ngon, hương vị ngọt lành thanh đạm, thịt xương trong canh, gỡ ra chấm xì dầu ăn, đó cũng là rất thơm.

Một phần nhân công ngắn hạn trên Ngưu Vương trang liền đặc biệt thích xì dầu lão Chu mua từ trong làng bọn họ, rót non nửa chén xì dầu, gỡ thịt trên xương xuống, ngoáy một vòng bên trong xì dầu, loại trình độ này trên cơ bản đã có thể không chấm ăn, mà là nhúng ăn.

"Đừng chấm nhiều như vậy, rất mặn". Lúc này lão Chu liền nói với đám đàn ông của cái bàn bên cạnh anh.

"Ài, không sao". Người nọ chẳng hề để ý, một ngụm ăn miếng thịt kia vào miệng.

"Sao rồi, đều nói rất mặn mà?". Lão Chu ở một bên cười nói.

"Tê! Sáng nay hình như không có mặn như vầy mà?". Người nọ bị mặn tới mặt đều nhăn nhúm rồi.

"Đó là bởi vì lúc sáng sớm, vị giác của anh còn chưa hoàn toàn tỉnh lại". Lão Chu lừa dối nói.

Lúc này, trong căn tin những người khác cũng phát hiện dị thường của mớ xì dầu này."

Sao mặn vậy chớ?".

"Lừa đảo nha! Lão Chu, anh chắc sẽ không bỏ thêm muối vào trong xì dầu chứ hả?".

"Chắc là không thể đâu?".

"Khẳng định thêm muối! Mặn hơn rất nhiều so với lúc sáng".

"Mặn liền chấm ít thôi?". Lão Chu cười nói.

"Cậu thật bỏ thêm muối vào?". Tiếu Thụ Lâm ngạc nhiên.

"Liền bỏ thêm một chút". Lão Chu nói."......".

Cho dù là sống cùng nhau lâu như vậy, Tiếu Thụ Lâm có đôi khi vẫn là không hiểu lắm mạch não của La Mông là là vòng vo như thế nào, thịt heo xương heo đều bỏ được cho người ta ăn, một cân củ cải tròn mười tệ cũng chịu lấy ra nấu canh, làm sao sẽ cố tình tiếc muối chút xì dầu này chứ?

"Xì dầu của làng bọn mình rất mắc". Lão Chu nhìn ra Tiếu Thụ Lâm là có chút không hiểu, vì thế liền giải thích nói với cậu ta: "Xì dầu cũng không phải hôm nay ăn ngày mai sẽ không ăn, mỗi ngày mỗi bữa đều ăn, thêm một chút muối, không nói gì nhiều, cho dù là mỗi người liền ăn ít đi năm đồng tiền xì dầu, vậy một trăm người liền có năm mươi tệ, đúng không?".

Mỗi ngày đám nhân công ngắn hạn dài hạn làm việc trên Ngưu Vương trang bọn anh cũng không chỉ một trăm người, hơn nữa xem tốc độ ăn xì dầu của bọn họ, đoán chừng lão Chu vừa thêm muối này, tiết kiệm cũng không chỉ năm đồng, nhưng lại là một ngày ba bữa, như vậy tính ra, quả thật là không ít tiền.

Tiếu Thụ Lâm nghe xong gật gật đầu, cho rằng La Mông nói có lý.

Bé Khỉ cũng tại bên cạnh chớp chớp mắt lắng nghe, tại trong mắt bé, ba bé rất lợi hại, ba bé làm gì đều là đúng, óc chó của ba bé xoa ra đều bán được nhiều tiền hơn so với bé tự xoa.

Đám nhân công ngắn hạn dài hạn trong căn tin oán giận thì oán giận, cơm nên ăn còn phải ăn, xì dầu mà thôi, mặn là hơi mặn, nhưng tựa như lão Chu, thật sự không được liền chấm ít chút.

Chẳng qua việc này mọi người đều ghi sổ cho lão Chu, trong diễn đàn Đồng thành còn có người soạn ra một bài vè, tên là "Xì dầu của nhà lão Chu mặn quá", đông đảo người bình luận, không ít thành viên đều nổi hứng thơ ca một hồi theo, cuối cùng còn có mấy bài bị truyền lưu rộng rãi, một bài nổi tiếng nhất trong đó là "Lão Chu không họ Chu".

Buổi tối, mấy ông lão bên Thủy Ngưu quán tới đây bày sạp, Vương Thừa Phong lại gọi lão Chu chơi một trận cùng bọn họ, lần trước chơi cờ thua Bé Khỉ, chuyện bị lão Chu gài bẫy ba tháng ông nhưng đều nhớ rõ đó.

"Ông muốn chơi như thế nào ạ?". La Mông cũng đã nhìn ra, lần này ông lão này là sớm có chuẩn bị.

"Ta cũng không dùng năm loại dược liệu, liền ba loại, nếu cậu đoán đúng hết cả ba loại, ta làm thêm ba tháng nữa tại Thủy Ngưu quán". Vương Thừa Phong nói.

"Đây chính là ông nói". Lão Chu đối chính mình kỳ thật vẫn là rất có tự tin, anh có linh tuyền, độ nhạy bén của ngũ cảm khác người thường, chỉ cần cẩn thận phân biệt, vẫn là nhưng có thể nhìn ra một ít khác nhau của dược liệu, lần trước lúc chơi cùng bọn họ lão Chu để giấu ngón nghề này lại, liền một cái dĩa đậu khô mà thôi, thắng thua đều không ý nghĩa gì, anh cũng muốn câu cá lớn.

Thủy Ngưu quán hiện tại, y thuật của Vương Thừa Phong không xem như cao siêu nhất, nhưng bản lĩnh gom tiền thật là không thể chê, rất nhiều người đều ôm tiền mặt tới tìm ông ta xem bệnh, liền muốn cầu một đứa con.S

au khi Thủy Ngưu quán mở không lâu, hiện nay còn ở vào giai đoạn tích lũy, phương diện dược liệu còn đang thu mua liên tùng tục, hơn nữa lão Chu tung ra cái mục chữa bệnh miễn phí kia, rất nhiều lúc căn bản ngay cả tiền vốn đều không thu về được, tại dạng thời điểm này, tồn tại của Vương Thừa Phong lộ rõ quan trọng xiết bao, nếu ông ta ở lại đây thêm ba tháng, lão Chu thật là cầu còn không được.

"Nếu cháu thua thì sao?". Động tâm thì động tâm, lúc này tư suy của lão Chu cũng coi như là khá tỉnh táo, biết lúc này đối phương cũng là có chuẩn bị trước rồi.

"Nếu cậu thua, liền cho bọn ta một con dê". Lục Kì Hổ bên cạnh nói xen vào. Đối với vấn đề rốt cuộc là muốn heo hay là muốn dê, nhóm ông lão cũng là tranh luận thật lâu, cuối cùng bởi vì lão Chu mỗi tháng đều phát thịt heo cho bọn họ làm phúc lợi, những người này cuối cùng vẫn là chọn dê núi, hơn nữa một con heo đáng giá hơn nhiều so với một con dê, lão Chu không nhất định chịu chi cái vốn đó.

"Một con dê à.......". Bộ dáng lão Chu thoạt nhìn có chút chần chừ, thật muốn có thể giữ Vương Thừa Phong ở lại đây làm thêm ba tháng, số tiền ông ta có thể kiếm về cho Thủy Ngưu quán, dù thế nào cũng không chỉ một con dê, nhưng lão Chu cảm thấy lần này bản thân không nhất định có thể thắng, không hiểu đám ông lão này cuối cùng giăng cái bẫy gì cho anh.

"Sao nào, rốt cuộc chơi hay không chơi đây?". Bên kia, nhóm ông lão bắt đầu hối thúc."

Ta liền nói, thằng nhóc này căn bản không hiểu dược liệu, khẳng định không dám chơi cùng ông".

"Lão Vương ông liền ở lại đây ba tháng mà thôi, tính một chút, trước sau cũng không bao nhiêu ngày".

"Ba loại dược liệu phải đoán đúng toàn bộ, đối người ngoài nghề mà nói cũng không dễ như vậy".

"Bỏ đi, vẫn là đừng nghĩ thịt dê cái gì, chúng ta vẫn là thắng chút đậu khô thiết thực, không cẩn thận một cái còn bù chính mình vào".

Đám ông lão mồm năm miệng mười, La Mông càng nhìn, càng cảm thấy đây là cái bẫy, nhưng đành chịu cái mồi nhử bày tại trước mặt anh quá lớn quá thơm, tối nay nếu anh không chơi một ván cùng đám ông lão này, chờ hôm nào lúc Vương Thừa Phong xách va ly đi về nhà anh nhất định hối hận.

"Được rồi, chơi liền chơi đi". Chính là một con dê mà thôi, anh cũng không phải chi không nổi.

"Khà khà, lão Lục à, lên dược liệu". Vương Thừa Phong vẻ mặt cao hứng.

"Được". Lục Kì Hổ này mân mê một lát bên trong đám dược liệu bọn họ mang tới, rất nhanh bày ra hai dĩa dược liệu thuốc bắc ngay tại trước mặt La Mông.

"Cậu tới xem một chút, bên trong hai phần thảo dược này, cái nào là sài hồ chất lượng cao cấp?". Vương Thừa Phong nói như vậy với La Mông.

"Sài hồ à......". Trong đám người vây xem truyền tới một trận xì xầm nho nhỏ, mọi người đều rất quen thuộc đối sài hồ, giống như sài hồ dạng viên sài hồ dạng bột gì đó, hiệu quả giảm sốt đều rất tốt, là thuốc phòng sẵn trong nhà của rất nhiều người.

La Mông cũng từng uống sài hồ dạng viên rồi, nhưng mà loại sài hồ hình thức thuốc bắc này, thật đúng là không từng cẩn thận quan sát, tuy rằng nhà anh chính là mở y quán. Giống loại thời điểm này, đại khái cũng chỉ có thể dựa vào cái linh tuyền kia của anh.Lão Chu bưng hai cái dĩa lên, cẩn thận phân biệt ưu khuyết điểm của hai cái dĩa kia, hai dĩa dược liệu này tại trên màu sắc hơi khác nhau, ngửi mùi cũng có chút khác, ước chừng là do nơi trồng khác nhau, trước đó La Mông cũng nghe những người trong y quán nói qua, cho dù là dược liệu cùng một chủng loại, nơi trồng khác nhau sản xuất ra, bất lể là ở bề ngoài hay là dược tính, đều sẽ có khác biệt.

Nơi trồng khác nhau sản xuất ra thứ gì, nếu không thể phân biệt ưu khuyết điểm, này liền đã có thể không dễ lắm, không phải người làm trung y và ngành sản xuất dược liệu, bình thường không có bao nhiêu tri thức của phương diện này này, với lão Chu mà nói, chất lượng của hai dĩa dược liệu này đều rất tốt.

"Sao rồi, chọn được rồi chứ hả?". Sau một lát, Vương Thừa Phong liền hỏi.

"Cái này". Lão Chu chỉ chỉ cái dĩa màu sắc hơi nhạt một chút, sau khi trải qua anh cẩn thận phân biệt, cảm giác chất lượng của một dĩa dược liệu này càng tốt hơn một chút, tuy rằng không phải đặc biệt rõ ràng.

"Ha ha!". Vương Thừa Phong lập tức liền cười rộ.

"Chủ ý này của lão Lí không tồi, thằng nhóc La Mông này quả nhiên trúng chiêu". Các ông lão khác cũng đều là một bộ bộ dáng vui vẻ.

"Sao lại thế này". Lão Chu có chút mơ hồ, lúc này mới một hiệp, anh liền trúng chiêu rồi?

"Thằng nhóc cậu coi như là có bản lĩnh, chẳng qua cậu xem cái này một chút đi?". Vương Thừa Phong rất đắc ý, tùy tay cầm lấy một miếng dược liệu của La Mông chọn quơ quơ trước mặt anh: "Thứ này kêu tiền hồ, căn bản không phải sài hồ".

"Các ông đây là phạm quy!". Lão Chu mặc kệ, trước đó trò chơi rõ ràng không phải chơi như vậy

"Cậu mở cái y quán, ngay cả sài hồ tiền hồ đều phân không rõ, trách ai?". Lão Bạch nói.

"Phân biệt dược liệu, chúng ta phải phân biệt không chỉ có là ưu khuyết điểm, còn có thật giả, ngay cả thật giả đều nhìn không ra, vậy còn nhìn cái gì?'. Lúc này Lí Tương Quấn cũng nói, ấn cách nói trước đó của Vương Thừa Phong, đề bài thiếu đạo đức lừa người này chính là ông ta ra.

"Nói rồi đó, một con dê, thằng nhóc cậu nhưng đừng ăn quỵt".

"Đừng nghĩ cho hàng giả đó, phải cho con dê tốt".

"Mùa này ăn thịt dê có thể có hơi nóng trong hay không, các ông nói coi?".

"Sợ gì, nhiều cách chế biến thịt dê mà".

Vì thế, lão Chu liền thu một con dê như vậy, nhóm ông lão đều thật cao hứng, người xem náo nhiệt cũng rất cao hứng, bản thân lão Chu liền rất mất hứng.

"Vẫn là quá sơ suất, không nghĩ tới bọn họ ở hiệp đầu liền tung chiêu lớn đối tớ". Buổi tối, một nhà ba người lão Chu từ tứ hợp viện trở về nhà nhỏ của mình nghỉ ngơi, trên đường, anh nhịn không được lại nhắc tới chuyện này.

"Bao nhiêu xì dầu đều tiết kiệm uổng công rồi". Tiếu Thụ Lâm cười nói. Gã trái lại không xem con dê đó là gì cả, dù sao La Mông cũng không phải suốt ngày cờ bạc cùng người khác, sau khi trải qua chuyện hôm nay, sau này La Mông nhất định sẽ càng giữ chặt túi tiền lớn nhà mình, lần tới ai còn muốn lừa một con dê từ tay anh, sợ là không dễ dàng như vậy.

"Ài......". Lão Chu thở dài một hơi, vừa quay đầu lại, liền thấy Bé Khỉ đang mở to đôi mắt đen láy nhìn chính mình.

Nhìn ánh mắt của con trai, lão Chu rốt cục ý thức được một chuyện càng nghiêm trọng, này chính là hình tượng cao lớn của chính mình ở trong cảm nhận của con anh đang bị lung lay. Cái này sao có thể được? Phải cố gắng xoay chuyển!

Vì thế anh suy nghĩ một chút, nối với Bé Khỉ: "Thấy rồi chứ con trai, đây là nguy hại của cờ bạc đó".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy