𝔰𝔦𝔵

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taufan cảm thấy đầu mình đau buốt. Nó buộc bản thân phải từ từ mở mắt ra. Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn là khuôn mặt của ai đó ở sát bên mặt.

"Wargh!" Taufan hét lên, bật dậy ngay tức khắc vì sự hiện diện không báo trước từ đối phương.

Khi nhìn rõ người nọ hơn, nó thở phào nhẹ nhõm. "Ồ, chào Duri." Nó nở nụ cười chân thật tới cậu bạn nguyên tố gai. Nhưng cậu ấy không đáp lại nụ cười của nó mà chỉ nhăn mày. "Cậu ổn chứ, Taufan? Bọn tớ đã giật cả mình khi cậu đột nhiên ngất đi."

Taufan chớp mắt, một thoáng bối rối trào dâng trong nó. Cậu trai nhớ lại ký ức ban nãy, khi thình lình ngất xỉu tại phòng nghỉ.

Blaze và Duri đang nói chuyện dở dang, bất chợt quay ra sau khi nghe một tiếng phịch phát ra. Họ ngỡ ngàng trông thấy Taufan gục xuống sàn. Blaze ngay lập tức cõng nó lên vai trong khi Duri nắm tay nó để đảm bảo cậu trai an toàn.

Hai người họ bắt gặp những người khác trên hành lang. Tụi Gempa khó hiểu và ngạc nhiên khi thấy Taufan nằm bất động sau lưng Blaze.

Taufan dõi theo Duri, quan sát khuôn mặt đang nhíu mày nhìn nó một cách lo lắng.  Cậu trai nở nụ cười dịu dàng tới cậu. "Bây giờ tớ ổn rồi mà, Duri. Không còn chuyện gì nữa đâu." Nó véo má Duri một cách nhẹ nhàng, nhưng Duri thì không đồng tình với câu trả lời từ Taufan. Nó không thuyết phục được cậu.

"Duri đã nói kể mọi chuyện cho bọn tớ, Taufan." Giọng nói đột ngột cất lên. Cậu trai giật mình khi nhìn quanh phòng, phát hiện toàn bộ nguyên tố đều đang ở đây.

"Cậu đã biến thành Beliung đểchơi với họ, phải không?" Halilintar khoanh tay lại, mặt cau có.

"Ừ. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến việc tớ bị ngất?" Taufan nghiêng đầu, lông mày bên phải nhướng lên.

"Đừng giả vờ không biết, ngốc ạ. Cậu thừa hiểu tại sao mỗi lần sử dụng Beliung, cậu đều ngất đi còn gì." Solar nhíu mày, không thích việc Taufan cố lừa bọn họ.

Taufan nhìn chằm chằm xuống đệm, thở dài một hơi và nở nụ cười nhẹ trên môi. Tất nhiên nó biết họ muốn nói gì. Hơn ai hết, nó hiểu cơ thể của chính mình. Và nó biết tại sao mình lại có những phản ứng kỳ lạ như vậy.

"Duri nói với bọn tớ rằng Blaze là người đã yêu cầu cậu biến thành Beliung." Ais lên tiếng. Tất cả đồng loạt quay đầu về phía nguyên tố lửa, người đang nhìn xuống đất với vẻ mặt tội lỗi.

"Gempa đã dành cả đống thời gian để giảng cho cậu ấy một bài dài, nên cậu cứ yên tâm." Duri vỗ nhẹ vào tay Taufan, còn mắt nó vẫn hướng về Blaze.

"Lỗi của tớ thật mà. Tớ vô cùng hào hứng khi sử dụng Beliung. Đấy là lý do tại sao tớ đã làm theo lời thỉnh cầu của cậu ấy, trong khi tớ có thể từ chối." Taufan nhìn chằm chằm vào Gempa, nhưng người nọ chỉ trao cho nó cái lắc đầu.

"Cậu không cần lúc nào cũng nhận những lỗi lầm không phải do mình. Tớ đã nói chuyện nghiêm túc với Blaze, dù cậu cố gắng bảo vệ cậu ấy cũng vô ích thôi." Gempa hoàn toàn không đồng tình với việc Taufan nói đỡ cho đứa bạn chuyên gây rối của mình.

"Hay là cậu ngừng sử dụng Beliung đi. Thể trạng của cậu hoàn toàn ổn, nhưng về mặt tinh thần thì chưa đâu." Solar gợi ý.

"Không! Tớ không thể... Tớ cần sức mạnh này!"

"Cần nó để làm gì?" Ais đặt ra câu hỏi.

"T-Trở nên... mạnh mẽ hơn..." Giọng của Taufan nhỏ dần. Trong từng chữ ấp úng được thốt ra, họ vẫn nghe được những gì nó nói.

"Cậu càng dùng càng mệt, ảnh hưởng đến sức khỏe nữa." Halilintar lên tiếng.

"Tạm bỏ qua sức mạnh đó đi, Taufan. Đó là điều tốt nhất hiện giờ. Cậu vẫn có thể trở nên mạnh mẽ hơn với sức mạnh cấp hai cơ mà." Gempa tuy cười, nhưng ánh mắt của cậu thể hiện sự buồn bã khó nói thành lời.

Taufan không nói gì. Nó cụp mắt, tay siết chặt tấm chăn trên đùi. "Tớ đau đầu." Nó nằm xuống giường, kéo chăn cho đến khi chạm đến vai. Cậu trai nghiêng người, quay lưng lại với họ.

Những người khác nhìn nhau với ánh mắt lo lắng. Họ dõi theo tấm lưng của nó một lúc lâu, trước khi họ quyết định cho nó chút không gian riêng. "Nghỉ ngơi thêm đi, Taufan. Nếu cậu bị ốm, cứ nói với bọn tớ. Bọn tớ sẽ chăm sóc cho cậu." Gempa nói, từng người một rời khỏi phòng.

Duri là người cuối cùng đi khỏi. Khuôn mặt cậu đượm vẻ lo lắng. Cậu chàng đóng cửa lại, để cho nó nghỉ ngơi.

Khi chắc chắn rằng không còn ai trong phòng, Taufan siết chặt tấm chăn. 'Đó là lý do tại sao tớ muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi khi ấy, các cậu không cần phải chăm sóc cho tớ. Lại một lần nữa, tớ trở thành gánh nặng cho tất cả các cậu.'

Nó buông một tiếng thở dài nặng nề. Đôi mắt từ từ nhắm lại khi nó cảm nhận sự mệt mỏi ập đến.

Bầu không khí nặng nề ngập tràn giữa bảy nguyên tố. Taufan, người đi bộ một mình ở cuối nhóm, cắn môi đầy lo lắng khi nó xoay tròn những ngón tay liên tục. Mắt nó liếc nhìn các nguyên tố khác, tất cả bọn họ đều có biểu cảm căng thẳng trên khuôn mặt.

Nó muốn nói gì đó, nhưng giọng nó nghẹn ứ lại khi câu từ dần dà tới cổ. Không chữ nào thốt ra khỏi miệng. Nó mím môi, đầy bối rối.

Sau vài phút đấu tranh với những suy nghĩ loạn cào cào, nó thở dài, cuối cùng cũng có thể nói thành lời. "Xin lỗi mọi người..."

Tất cả họ đều dừng bước, quay đầu về phía nó với khuôn mặt cau có hơn. "Xin lỗi? Nếu thực sự xin lỗi, thì tại sao không nghe lời chúng tớ?" Halilintar nói, giọng trầm thấp khiến nó rùng mình.

"Do hoàn cảnh ép buộc tớ mà! Nhưng, ít nhất lần này tớ không ngất xỉu, phải không?" Taufan dang rộng vòng tay với nụ cười ngượng nghịu trên môi, nhưng không ai trong số họ thấy hứng thú với điều đó.

Họ vừa trở về sau nhiệm vụ giải cứu quả cầu năng lượng khác. Lúc đấy, cả bọn đều đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng, vì vậy Taufan đã sử dụng sức mạnh cấp ba để cứu mọi người. Quả thật là nó đã không ngất khi sử dụng Beliung, nhưng cậu trai có cảm giác như tim mình bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào. Tất nhiên, nó không nói với những người khác để tránh làm họ lo lắng. Nhưng hành động của nó vẫn khiến mọi người phát rồ.

"Ừ, cậu không ngất. Nhưng sắc mặt và cơ thể dòm thật tệ." Solar chỉ ngón trỏ vào mặt Taufan.

Taufan sờ mặt. "Có lẽ do tớ luyện tập rất nhiều nên mới thành ra như này." Nó cười toe toét một cách vô tội.

Gempa lắc đầu và thở dài. "Taufan, sức mạnh này gây hại cho cậu nhiều hơn là có lợi. Tại thời điểm này, cậu thực sự cần phải từ bỏ sức mạnh cấp ba vì lợi ích của chính mình."

Nghe những gì Gempa nói khiến nó cúi đầu xuống. "...Các cậu nghĩ rằng tớ yếu đuối sao? Các cậu nghĩ rằng tớ không đủ khả năng để có được sức mạnh này. Đó là lý do sao?"

Thấy nó mếu máo, nét mặt bọn họ dần dịu lại. "Chúng tớ chưa bao giờ coi cậu là yếu kém cả. Chúng tớ thậm chí còn thấy cậu là người mạnh nhất trong cả bọn, vì đã có sức mạnh cấp ba trước." Halilintar đặt tay lên vai Taufan, ngón cái xoa nhẹ.

"Chúng tớ chỉ lo lắng cho cậu, Taufan. Năng lực mạnh mẽ này đã làm tổn hại sức khỏe của cậu rất nhiều." Duri vừa nắm lấy tay Taufan vừa nói.

"Cậu cũng đã thay đổi không chỉ về thể chất mà cả tính cách của cậu. Cậu không còn tươi tắn và vui vẻ như trước, giống như chúng ta từng biết." Ais đi đến bên cạnh Duri, giao tiếp bằng mắt với Taufan.

"Cậu không muốn đi chơi với chúng tớ nữa, và tất cả những gì cậu làm là tập luyện." Blaze khoanh tay, lông mày nhíu lại.

"Cậu thậm chí còn không được nghỉ ngơi đầy đủ. Và cậu vẫn nghĩ rằng chúng tớ không nên lo lắng cho cậu sao?" Solar đảo mắt, miệng phát ra âm thanh 'chậc chậc' đầy bực dọc.

"Taufan, chúng tớ thực sự quan tâm đến cậu, đó là lý do tại sao chúng tớ rất lo lắng khi nhìn thấy cậu trong tình trạng này. Trông cậu chịu đựng như thế khiến bọn tớ buồn lắm đấy. Nói rằng cậu mệt mỏi cũng không sao, đó không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối. Nhưng đó là dấu hiệu cho thấy cậu đã vững vàng trong một thời gian dài. Cậu không cần phải bám mãi vào bờ vực thẳm, cứ để nó trôi đi và chúng tớ sẽ giữ cậu lại. Đôi khi, tốt hơn hết là cho đi hơn là giữ." Mọi người gật đầu, nụ cười nhỏ nở trên môi sau khi Gempa nói xong điều đó.

Taufan mím môi. Nó cúi đầu xuống, nước mắt ầng ậc quanh tròng. "Bây giờ, bỏ qua tất cả đi, được chứ? Không sao đâu, bọn tớ ở đây vì cậu." Gempa bước đến bên nó, vòng tay qua ôm lấy cậu trai.

Sau Gempa, Duri tiến tới ôm chặt lấy nó như một chú gấu. Blaze hào hứng chạy đến ôm ba người họ một cách mạnh mẽ. Solar và Ais liếc nhìn nhau, nhún vai, nụ cười hiện trên khuôn mặt. Cả hai thong thả bước tới chỗ đám bạn và ôm chầm lấy.

Halilintar gãi đầu một cách bối rối, sau đó cậu cũng tham gia vào cái ôm của cả nhóm. Họ bắt đầu nghe thấy những tiếng nức nở nhẹ và vài tiếng sụt sịt. Tất cả đều nhìn vào cậu trai đang ở giữa cái ôm, trông những giọt nước mắt của nó không ngừng rơi xuống đất.

Họ liếc nhìn nhau trước khi siết chặt vòng tay, khiến Taufan càng khóc to hơn. "Đây, đây. Chúng tớ ở đây với cậu, bất cứ khi nào cậu cần bọn tớ." Gempa vỗ nhẹ vào lưng Taufan.

Sau đó, họ giữ nguyên tư thế một lúc, với âm thanh của những tiếng nức nở là điều duy nhất hiện hữu.

-

Taufan lê đôi chân mệt mỏi về phòng. Nó vừa mới đi tập về. Đã vài tháng rồi nó không sử dụng Beliung, vì sức mạnh đấy liên tục rút cạn năng lượng của nó. Những người khác cũng đồng ý với quyết định này vì họ vô cùng lo lắng cho cậu trai.

Bây giờ, nó bắt đầu tập trung vào việc cải thiện bản thân chỉ bằng sử dụng hình thức cấp 2. Nó đã tập luyện rất nhiều, nhưng không chăm chỉ như khi nó tập bằng Beliung. Nhưng sẽ không nói dối, rằng điều đó vẫn làm nó mệt mỏi đôi chút.

Nó mở cửa khi bước vào phòng và đóng cửa lại sau lưng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi nó, đôi mắt nhắm lại. Nó hít một hơi thật sâu và thở ra. Vừa mở mắt, cậu trai đã hét lên tức thì khi thấy ai đó đang ngồi trên ghế trước bàn học của nó, nhìn nó chằm chằm không chút biểu cảm.

"Solar! Cậu làm tớ hết hồn đó!" Taufan ôm ngực để trấn an trái tim.

"Ở đây có một cuốn sách thật thú vị. Tớ không biết là cậu thích đọc sách đó." Taufan để ý rằng Solar đang lật những trang giấy. Nó nheo mắt để nhìn kỹ cuốn sách hơn, giật cả mình khi nhận ra cái cuốn đối phương đang cầm là gì.

"Làm thế nào mà cậu tìm được?" Taufan chỉ vào cuốn sách, khuôn mặt hãi hùng. Không xa lạ gì khi cuốn trên tay Solar là cuốn Bảy nguyên tố mà nó đã mượn (hoặc là: ăn cắp) từ thư viện nhỏ của người nọ vài tháng trước.

"Cậu giấu nó dưới gối, rất dễ tìm ra."

Taufan đơ người, đảo mắt một vòng. Nó sẽ giải quyết với Solar sau. Tất cả những gì nó muốn làm lúc này là nằm lên giường và ngủ. Nó chẳng còn mấy năng lượng để đối cãi với Solar.

Cậu trai đi đến cầu thang, leo lên trên cùng của chiếc giường tầng, nơi là chỗ nằm của nó. Đột nhiên, nó giật nảy mình suýt thì buông tay khỏi thanh cầm, nhanh chóng triệu hồi sức gió để khỏi rơi xuống mặt đất.

"Mèn đét ơi, sao cậu lại ở trên giường của tớ, Ais?" Taufan nhíu mày. Nó bối rối nhìn chằm chằm vào Ais, người đang nằm trên giường, tay lướt instagram như thể chẳng có gì khó hiểu ở đây.

"Tớ muốn đi ngủ."

"Trên giường của tớ?"

"Chuẩn rồi."

"Nhưng tại sao lại là của tớ?"

"Giường của cậu thoải mái và mềm mại nhất, làm tớ cảm thấy như đang nằm trên mây."

"Làm sao cậu biết giường của tớ thoải mái nhất? Đừng nói là cậu nằm trên giường của mọi người để kiểm chứng điều đó nha?"

"...Nếu tớ nói đúng thì sao?"

"..."

"Bó tay." Taufan thở dài, hạ gió xuống rồi ngồi lên giường của Gempa.

"Hai người làm gì trong phòng của tớ vậy?"

"Xin đính chính lại. Là phòng của Gempa, Hali và CỦA CẬU." Solar nhấn mạnh.

"Như nhau thôi! Cũng có phải phòng hai cậu đâu!" Taufan đảo mắt, khoanh tay để trước ngực.

"Tớ đang tìm cuốn sách này. Hình như có một con chuột lẻn vào thư viện của tớ, vô tình lấy cắp một trong những cuốn sách thì phải."

"C-Cái gì? Sao mà cậu nhớ nổi cuốn nào bị thiếu trong thư viện được chớ?"

"Tớ biết rõ chúng hơn cậu."

"Chậc."

"Này, con thú nhồi bông này dễ thương quá. Tớ có thể lấy nó không?"

"Không, Ais! Đó là của tớ! Và đừng chạm vào Wendy!" Taufan triệu hồi gió để chộp lấy con chim bông màu xanh từ tay Ais. Cậu trai ôm chặt gấu bông, đôi mắt ai oán nhìn Ais đang nghiêng đầu ngây thơ.

"Cậu đã có cá voi của riêng mình, tại sao còn cần của tớ?" Taufan đảo mắt, đưa tay xoa đầu thú nhồi bông.

"...Wendy hả?" Solar mím môi, cố gắng nhịn cười khi Ais khúc khích.

"Ugh! Bộ các cậu mắc chọc tớ lắm hả?" Taufan thả người xuống nệm, xoa xoa thái dương trong khi nhắm mắt lại. Nó cảm thấy đầu mình đau nhói.

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Taufan cảm thấy kỳ lạ khi họ đột nhiên chẳng nói gì. Nó mở mắt, ngồi dậy trông đối phương đang liếc nhìn nhau.

"Sao thế?" Taufan nhướng mày bên trái.

"Bọn tớ không thể chơi trong phòng với cậu à?" Solar tiếp tục lật giở cuốn sách, cố tỏ ra thờ ơ.

"Thì cũng từ 2 cậu mà ra, sẽ rất kỳ lạ nếu cả hai làm thế. Như Solar, cậu thà bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện để nghiên cứu. Còn cậu, Ais, cậu luôn ở trong phòng của mình mà không làm gì cả."

Họ lại im lặng. Taufan cảm thấy khó chịu với bầu không khí tĩnh mịch giữa họ. Nó gãi đầu, đứng dậy đi quanh phòng, chạm vào mọi thứ rồi kiểm tra chúng như thể đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy những thứ đó.

"Chúng tớ chỉ lo lắng cho cậu, cậu biết không?" Giọng nói của Ais phá vỡ sự im lặng giữa họ. Taufan quay đầu lại, nhìn cậu bạn đang ngồi khoanh chân trên giường mình.

"Nhưng, tớ ổn mà?"

"Cậu có thể không nhận ra điều đó, nhưng chúng tớ thì có. Tình trạng của cậu trở nên tồi tệ hơn kể từ khi cậu không sử dụng Beliung."

"Tệ hơn?" Taufan nhướng mày. "Nhưng tớ không còn ngất nữa sau khi tớ ngừng sử dụng Beliung mà."

"Đúng vậy, có thể cậu không ngất đi nhưng cơ thể cậu vẫn thể hiện tình trạng suy yếu. Sắc mặt cậu ngày càng tái nhợt, và cậu ngày càng gầy. Và trời ơi, hãy nhìn vào bọng mắt đó đi. Tính cách vui vẻ của cậu cũng dần... biến mất ấy. Bản thân tươi sáng của cậu ngày càng trở nên buồn tẻ hơn."

Taufan ậm ừ. Nó đã không nhận ra tất cả những điều đó. Trong đầu nó, tất cả những gì nó có thể nghĩ đến là tập luyện để trở nên tốt hơn. Nó không nghĩ gì về tình trạng cơ thể của mình cả.

"Và cậu hầu như không dành thời gian cho chúng tớ nữa. Đó là lý do tại sao bọn tớ muốn đi chơi với cậu." Ais xoa gáy, lúng túng liếc nhìn nó. "...Chúng tớ nhớ cậu, Taufan."

Một cảm giác tội lỗi bao trùm trái tim cậu trai. Nó nhìn chằm chằm vào Ais, cố nhớ lại lần cuối cùng nó đi chơi với các nguyên tố khác là khi nào. Nhưng tất cả những gì nó có thể nhớ là nó ở trong phòng tập luyện, cày cuốc không ngừng nghỉ cho đến tận khuya, sau đó nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi trước khi thức dậy vào sáng sớm để tập luyện trở lại. Đó là thói quen hàng ngày của nó kể từ khi nó có Beliung.

"Và đấy cũng là lý do Solar muốn tìm cuốn sách đó. Cậu ấy muốn nghiên cứu thêm về Beliung, vì cậu ấy đoán rằng năng lực có liên quan đến sức khỏe của cậu." Ais chỉ vào cuốn sách Solar đang cầm.

"Ais! Tớ tưởng đã nói với cậu là không được tiết lộ với cậu ấy chuyện này rồi mà?!" Trán của Solar nhăn lại, hai bên má cậu ửng đỏ còn người nọ chỉ đáp bằng cái nhún vai nhẹ.

Taufan nhìn cả hai quay lưng lại với nhau, rồi nó cười khúc khích. Nó đi lại giường của Gempa, ngồi xuống.

"Thế hai cậu muốn làm gì nào?" Taufan đặt tay lên đùi, mắt nhìn họ trìu mến.

"Chúng ta hãy nói chuyện hen."

Ba người trao cho nhau một nụ cười dịu dàng trước khi bắt đầu nói về rất nhiều thứ. Họ ôn lại những câu chuyện cũ khi còn nhỏ xíu. Hầu hết đó là những khoảnh khắc hài hước mà họ sẽ không bao giờ quên. Những tiếng cười khúc khích tràn ngập căn phòng khi ba đứa vui vẻ kể về những kỷ niệm.

"Còn nhớ lúc chúng ta đi công viên và bị một con khỉ đuổi theo không?"

"Ừ, và con khỉ đó đã lấy thức ăn của Blaze và kéo quần của Solar xuống!"

"Đó là lúc tớ phát hiện ra Solar thích hello kitty vì bộ đồ lót màu hồng của cậu ấy!"

Taufan và Ais cười phá lên trong khi cậu chàng của chủ đề đang nổi giận vì xấu hổ. "N-Này! Đừng nói về chuyện đó coi!"

"Còn nữa, nhớ lúc tụi mình nghĩ rằng Ais mất tích bởi vì chúng ta không thấy cậu ấy ở đâu không? Nguyên cái ngày hôm đó cả lũ phải tìm quanh thị trấn cho đến tận đêm khuya."

"Ừ, tớ và Solar đã rất lo lắng cho cậu đó, suýt thì báo cảnh sát nếu Duri không phát hiện cậu đang ngủ trong bồn tắm."

"Đừng trách tớ, do bồn tắm quá thoải mái thôi."

Hai nguyên tố đảo mắt trước khi phá lên cười. "À, tớ vẫn nhớ Taufan rơi từ trên cây xuống vì muốn giúp một đứa trẻ gỡ con diều mắc kẹt."

"Cậu ấy leo lên nó với que kem trên tay phải. Và ngay cả khi ngã, cậu vẫn không buông cây kem của mình."

"Sau đó cậu bị gãy chân, nhưng lại xơi cây kem như không có chuyện gì xảy ra!" Taufan xoa gáy, cười bẽn lẽn.

"Và chúng tớ đã phải chăm sóc cậu vì cái chân bị gãy. Cậu biết không, điều đó chẳng dễ dàng tẹo nào. Cậu đã yêu cầu bọn tớ lấy những thứ ở gần cậu, nơi mà cậu chỉ cần với tay một cái cũng trúng. Cậu lấy cái chân bị gãy của mình như một cái cớ để nhờ vả."

"Đó là khoảng thời gian duy nhất mà tất cả các cậu nghe lời tớ. Vâng, vâng, thật là một khoảnh khắc tuyệt vời." Taufan đặt ngón tay dưới cằm, gật gù cảm thán.

Ba đứa tiếp tục nói về những điều trên trời dưới đất. Tám nhảm chán chê, cả ba chuyển sang chơi bài UNO.

"Há, tớ thắng!" Solar phấn khích. Cậu giơ tay lên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Ughh! Tớ lại thua rồi!" Taufan che mặt, nén tiếng hét tuyệt vọng sau cuống họng.

Ais vỗ lưng Taufan chầm chậm, nụ cười dịu dàng nở trên môi trước khi biến thành nụ cười ma quỷ. "Hãy ghi nhớ thỏa thuận, Taufan."

Taufan quay đầu lại, mặt đối mặt với Ais. "Thỏa thuận gì cơ?" Nó cười ngờ nghệch, giả vờ không biết gì hết.

"Làm tất cả công việc của tớ."

"Dọn dẹp thư viện của tớ trong một tuần."

"Nấu ăn cho tớ."

"Làm người giúp việc riêng cho tớ."

"Này, đó không nằm trong thỏa thuận của tụi mình nhá!"

"Phải mà, do cậu không nhận ra thôi."

"Cái- Không công bằng chút nào!"

"Trò chơi của tụi tớ chưa bao giờ công bằng cả, Taufan à."

"Mấy cậu- Ugh!!! Cả hai ra ngoài nhanh!"

Taufan đẩy hai người ra khỏi phòng, nhưng họ vẫn muốn trêu chọc nó nhiều hơn. "Ồ không, tớ đang rơi!" Solar dựa lưng vào Taufan khiến nó há hốc mồm kinh ngạc.

"Solar, cậu nặng quá!" Taufan cố gắng giữ lưng Solar khi cậu chàng đặt tay lên trán, tay còn lại để trên ngực. Mắt nhắm lại, nụ cười lém lỉnh xuất hiện trên mặt.

"Tớ đau chân quá, tớ ở đây luôn." Ais ngồi bệt xuống sàn, chân duỗi ra, mắt nhàn nhã nhìn về phía trước.

Taufan cảm thấy gân xanh nổi rõ trên trán mình. "Ra ngoài nhanh, còn cậu tránh ra ngay!" Nó đẩy người Solar về phía trước, kéo tay Ais để bắt cậu đứng dậy trước khi đẩy cả hai ra khỏi phòng.

Nó đóng cửa lại. Nhưng sau vài giây, nó mở cửa ra và hét vào mặt họ. "Và đừng bao giờ quay lại nữa nhá!" Rồi đóng sầm cửa vào.

Hai nguyên tố nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước khi mắt đối nhau, vừa cụng tay vừa cười khúc khích.

Ở phía bên kia căn phòng, Taufan dựa lưng vào cửa, thở dài. Rồi nó mỉm cười. Cậu trai không biết rằng chơi với hai cậu ấy lại vui đến vậy. Hầu hết thời gian cả bọn dành để tám nhảm, nhưng nó vô cùng tận hưởng khoảnh khắc đó. Chỉ cần có vài phút giây trò chuyện vui vẻ với nhau thôi đã khiến nó ngập tràn hạnh phúc.

Nó thầm ghi nhớ trong đầu, dặn dò bản thân nên dành nhiều thời gian hơn cho những nguyên tố khác trước khi nhảy lên giường.

Nhưng rồi, nó đột nhiên ngã khuỵa xuống sàn, đầu cảm thấy nặng trĩu. Ngực nó thắt lại và nó không sao thở được. Mỗi khi nó cố gắng hít vào, cơn đau lại trở nên tồi tệ hơn. Bụng nó cồn cào như bị dao đâm cho vài nhát.

"C-Có... chuyện gì với... mình vậy?"

Nó ho không ngừng, hai tay chống xuống sàn cố gắng đỡ lấy cơ thể. Cả người nó co quắp lại khi nó oằn mình chống đỡ cơn ho liên tục. Đôi mắt nó đẫm lệ. Cậu trai nhận thấy toàn bộ bên trong đang bùng cháy, cả cơ bắp và chân tay đang yếu ớt hơn hẳn.

Nó nhắm mắt lại trong khi ho, lông mày nhíu chặt cố gắng chịu đựng cơn đau hành hạ. Taufan nhận ra có chất lỏng đặc sệt trào lên cổ họng, nó giật mình nhanh chóng khạc ra.

Mắt nó hé mở, kinh hoàng nhìn thấy rất nhiều chất lỏng màu đỏ chảy đầy xuống sàn bên dưới. Nó chạm lên khóe miệng, nhìn vào tay. Cậu trai thở hổn hển, run rẩy khi thứ màu đỏ gai mắt ấy hiện hữu rõ rệt trong đồng tử.

"Tệ thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro