1 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký quản gia chương thứ sáu: Đứng lên, anh hùng!

Phụ thân đại nhân soi xét:

Ngài từng nói, khi chủ nhân phạm sai lầm, thỏa đáng mà khéo léo nhắc nhở chủ nhân, cũng là trách nhiệm của quản gia. Nhưng, khi con cũng không thể phân biệt một việc là đúng hay sai, nên làm sao đây?

Đem tình huống nói cho thiếu gia biết, để đúng sai lại cho thiếu gia.

Con đã ở trong ghi chép để lại của ngài tìm được giải đáp, cảm tạ phụ thân đại nhân.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Cuối cùng vẫn không phải anh hùng chân chính..."

Mặc dù ta sẽ không dựa vào anh hùng, nhưng, ta vẫn cho rằng anh hùng là cái tồn tại rất tuyệt, mỗi một người từng xem qua phim anh hùng kiểu cũ đều sẽ biết, anh hùng sẽ bị đánh ngã, nhưng anh hùng cuối cùng cũng sẽ đứng lên, đây chính là chỗ anh hùng làm mê hoặc người, bọn họ vĩnh viễn đều sẽ đứng lên, từ trong tuyệt vọng, mang đến cho thế giới một tia hi vọng.

Nhưng, Huyền Nhật vẫn là ngã rồi, đem tuyệt vọng để lại cho toàn thế giới.

"Jingji!"

Thần sắc của Tencha điên cuồng, bạt mạng gào "Jingji", ta nghĩ, đây có lẽ là tên của cô bé đi! Nếu như không phải ba người bảo vệ đồng thời túm lại anh ta, sợ rằng anh ta sớm đã nhảy xuống lầu, đi tìm Jingji của mình rồi.

"Đội trưởng, anh đừng như vậy, các anh em đã chạy xuống lầu đi xem rồi."

"Anh bình tĩnh một chút đi!"

Vài bảo vệ mặc dù la như vậy, nhưng thần tình trên mặt bọn họ lại một chút cũng không bình tĩnh, tràn ngập bi thương đau khổ, tiểu Yu thậm chí cũng đỏ cả mắt, thần tình trên mặt anh ta chỉ bình tĩnh hơn Tencha được một chút.

Rắc!

Ta sửng sốt, nhìn về nơi phát ra âm thanh, một cái tay... bám ngay ở bên mép cao ốc.

Mặc dù tiếng vang phát ra rất nhỏ như thế, nhưng, rõ ràng đã dẫn lên chú ý của mọi người, mọi người đều lặng im xuống, mắt không chuyển mà nhìn cái tay kia... ánh mắt giống như đúc ánh mắt lúc mọi người nhìn Cô Điệp chạy về phía cô bé, cùng với ánh mắt nhìn bóng đen khổng lồ hạ xuống vừa rồi ở trong TV.

Đó là ánh sáng từ tuyệt vọng dấy lên một tia hi vọng.

Dưới sự chăm chú của mọi người, bàn tay đó dùng sức chống một cái, một người nhảy lên, hai đầu gối đập lên mặt lầu, phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó anh ta cứ như thế nửa quỳ bất động, thấy thân ảnh đó, quả nhiên chính là Huyền Nhật vừa rồi nhìn thấy trong TV.

Toàn thân của Huyền Nhật đều chật vật không chịu nổi, cánh tay phải thiếu cả một mảng da thịt lớn, nếu không phải anh ta vừa rồi mới dùng cái tay đó trèo lên, ta thật hoài nghi cái tay đó đã triệt để tàn phế rồi, nhưng vết thương càng nghiêm trọng lại là ở trước ngực, trước ngực anh ta là một đám máu thịt lẫn lộn, máu thịt và quần áo dính ở cùng một chỗ, căn bản không thể phán đoán vết thương lớn bao nhiêu.

Sợ rằng, pháo năng lượng vừa rồi là xuyên qua cánh tay phải của anh ta, vừa lại đánh trúng ngực... Cô bé lúc nãy chính là bám ở trước ngực Huyền Nhật, mà hiện tại, trong ngực anh ta đã không còn cô bé nữa.

Cuối cùng cũng...

"Jingji!"

Tencha tan nát cõi lòng la lên, biểu tình trên mặt anh ta rất khó diễn tả bằng ngôn từ, nhưng nếu có người đem thời khắc này của anh ta vẽ thành một bức tranh, tiêu đề tranh nhất định là "đau buồn".

Huyền Nhật hình như cũng bị tiếng kêu gào này chấn động, anh ta hơi ngẩng đầu lên, kính bảo hộ che khuất mắt của anh ta, nhưng ta nghĩ, anh ta ắt phải đang nhìn Tencha.

Anh ta đột nhiên giơ ay trái lên, trên tay cầm cánh tay của một người khác.

Chỉ là cánh tay? Hay là...

Sau đó, Huyền Nhật một hơi đem cả một người giơ lên đến tầm mắt của mọi người.

"Papa!"

Cô bé kia, lông tóc không chút thương tổn, chỉ là khóc gọi: "Papa, đừng đánh bọn con, con là Jingji, là Jingji mà!"

Huyền Nhật đem cô bé kia thả xuống nền tầng thượng, cô bé chân nhũn một chút, sau đó lảo đảo chạy về phía Tencha, nhưng tốc độ của Tencha nhanh hơn, cô bé mới đi được hai bước, anh ta đã vọt qua, ôm lấy cô bé, hơn nữa ôm rất chặt, sợ rằng bây giờ dù là chính Nhật Hoàng hạ lệnh, anh ta cũng sẽ không buông con gái nhỏ của mình.

Những bảo vệ tới tấp đi về phía đội trưởng của mình và cô bé.

Ta thì đi về phía Huyền Nhật còn đang nửa quỳ ở bên mép cao ốc, thương thế của anh ta thoạt nhìn phi thường nghiêm trọng, thật sự khiến người lo lắng, anh ta phải chăng có thể sẽ một giây tiếp theo liền ngã về sau, sau đó từ lầu hai mươi lăm té xuống.

Ta đi tới bên cạnh anh ta, anh ta cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, sau đó nhìn phía sau ta, ta quay đầu nhìn, mới phát hiện mọi người đều nhìn anh ta, bao gồm Tencha và cô bé kia.

Thần sắc của mỗi người giống nhau không ngờ, ánh mắt tha thiết đó giống như đứa trẻ nhìn anh hùng mình thích nhất lập ra kỳ tích.

Đột nhiên, mọi người cùng trợn lớn mắt, kinh hô một tiếng.

Ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Huyền Nhật, đây mới phát hiện, anh ta vậy mà thật sự hướng về sau ngã xuống.

Ta lập tức vươn tay bắt lấy anh ta, mặc dù chỉ bắt được hai ngón tay, nhưng đây hẳn cũng đủ cho ta bắt được anh ta rồi... Nặng quá! Anh ta làm sao lại nặng nề như thế?

Ta biến sắc, đánh giá sai lầm về sức nặng dẫn đến thất thủ, ngón tay của Huyền Nhật từ trong tay tuột ra, mà ta lại không thể tiến thêm một bước, bởi vì ta đã đứng ở mép cao ốc, trong chớp mắt này, anh ta đã té xuống.

Hỏng rồi! Ta vội vàng nhìn xuống, một bóng đen đúng lúc từ trước mặt ta phóng lên, gió cuốn lên khiến cho ta lùi lại mấy bước, sau khi sửng sốt, ta vội vàng nhìn về phía bầu trời.

Huyền Nhật đang bay lượn quanh bầu trời.

Lúc này, cô bé đột nhiên la to với bầu trời: "Huyền Nhật ca, đừng quên, anh đã đáp ứng, chờ sau khi em lớn lên, sẽ cưới em làm cô dâu đó!"

Tencha trợn lớn mắt, biểu tình vừa kinh ngạc vừa lại mang theo chán ghét, thật sự muốn hình dung, vậy thì, giống như là biểu tình của loài người sẽ có khi đạp phải vật bài tiết.

Không trung, truyền đến tiếng trả lời rõ rệt: "Chờ em."

Sau đó, bóng dáng của Huyền Nhật khựng lại một chút, tiếp theo đột ngột lao xuống dưới, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của chúng ta.

Một mảnh trầm tĩnh... nổ tung lên!

Những bảo vệ đột nhiên lớn tiếng reo hò, mỗi một người đều giống như tên điên, bọn họ vọt đến bên cạnh cô bé, sau đó cùng nâng cô bé lên, liên tục thảy lên trên không rồi chụp lấy, đùa giỡn la hét "cô dâu của anh hùng", "cô dâu của Huyền Nhật" vân vân.

Cho dù Tencha ở bên cạnh, biểu tình khó coi giống như, giống như vật bài tiết... ahem! Thất lễ rồi. Cho dù như thế, anh ta cũng không có ngăn cản bất cứ người nào reo hò, cuối cùng, thậm chí ngay cả anh ta cũng nở nụ cười, cười lớn tiếng, cười đến ngay cả khóe mắt cũng chảy nước mắt.

Anh hùng chân chính, chính là sẽ mang theo kỳ vọng của toàn thế giới, đứng dậy lần nữa.

Ta không nhịn được nhìn bầu trời, từ đáy lòng khen ngợi.

"Huyền Nhật, cậu là một anh hùng."

Tầng thượng náo nhiệt giống như đang mở hội, tất cả những bảo vệ vui vẻ đến nỗi đã quên đối tượng bọn họ liều chết bảo vệ vẫn không rõ tung tích, thấy thế, ta liền đi xuống tầng thượng, định trở về tiếp tục quét dọn nhà, vừa mở cửa, lại phát hiện phòng khách đã không còn dáng vẻ trước khi ta rời khỏi, cái dáng vẻ không nhiễm một hạt bụi kia.

Trên sàn nhà có dấu chân bụi đất, còn vẩy đầy chất lỏng màu đỏ, ống đựng bút trên bàn cũng bị đụng rớt xuống, đang lăn lung tung đầy mặt đất.

Ta cúi người, chạm một ít chất lỏng trên mặt đất, không chút bất ngờ phát hiện, đó là máu tươi, hơn nữa vẫn chưa khô.

Ta dọc theo vết máu, một đường đi đến nhà bếp, phát hiện trên tay nắm của tủ để bánh mì cũng dính đầy máu, mở ra vừa nhìn, bánh mì nướng bên trong toàn bộ đều biến mất, còn có tủ lạnh, bên trong vốn để rất nhiều sữa hộp lớn, bởi vì thiếu gia thực sự rất thích sữa.

Nhưng, bây giờ bên trong chỉ còn lại hai, ba hộp ngã đổ nằm ở bên trong, sau khi ta tiện tay đem hộp sữa nâng lại ngay ngắn, tiếp tục đi dọc theo vết máu, lần này đi tới phòng của thiếu gia, cửa phòng căn bản không có khóa, ta trực tiếp đi vào.

Cửa sổ trong phòng đang mở, gió cao ốc mạnh mẽ đem cửa sổ thổi đến lảo đảo, ta đi đến đóng cửa sổ lại, cúi đầu nhìn, trên cửa sổ toàn là máu, vết máu từ đây một đường kéo dài ra, trải qua nhà bếp, cuối cùng đến phòng khách, sau đó biến mất ở trước mặt tường TV, cũng chính là biến mất ở ngoài phòng làm việc bí mật.

Ta một lần nữa đi về phòng khách, cầm lấy điều khiển TV trên bàn, ấn ngón cái ở trên ký hiệu mặt trời ở trên điều khiển ba giây, mới đầu, thiếu gia đã sớm thiết định thành ta cũng có thể mở phòng làm việc, thuận tiện cho ta đi vào quét dọn, nhưng, hiện tại phòng làm việc lại không có mở ra.

Trên màn hình hiển thị "phòng làm việc đang khóa".

Ta nhìn phòng làm việc, nhất thời không biết nên làm phản ứng gì.

Thiếu gia tự khóa mình ở bên trong sao? Đầy đất đều là máu, cậu ấy bị thương rồi sao? Còn có, lượng lớn máu này càng khiến cho ta mãnh liệt cảm thấy được, mùi của máu này ngửi lên hình như có chút quái dị, cũng không thuần khiết, giống như lúc trước ngửi thấy.

Ring... ring...

Tiếng điện thoại đột ngột cắt đứt suy nghĩ của ta, ta tiếp điện thoại, cung kính nói: "Kyle tiên sinh, chào ngài."

Kyle tiên sinh không nói hai lời, liền hỏi: "Thiếu gia đâu?"

"Thiếu gia không ở nhà..." Ta suy tư có nên nói tình huống trong nhà cho Kyle tiên sinh hay không, dù sao máu đầy trên đất này rất có khả năng là của thiếu gia, thiếu gia chắc chắn bị thương không nhẹ.

"Cậu ấy nhất định ở nhà, nếu không sẽ không tắt máy theo dõi, lập tức đi xác nhận tình huống của thiếu gia." Kyle tiên sinh dùng giọng vô cùng nghiêm khắc hạ mệnh lệnh.

Ta sửng sốt, thiếu gia đã tắt máy theo dõi?

"Kyle tiên sinh, tôi vừa rồi mới xác nhận qua chung quanh, đều không có tung tích của thiếu gia, nhưng tôi không vào được phòng làm việc."

Phía bên kia điện thoại không có truyền đến hồi ứng, nhưng ta mơ hồ nghe thấy có tiếng người gào thét, cũng hình như nghe thấy âm thanh của Kyle tiên sinh, còn có một số âm thanh xa lạ.

Qua rất lâu, ta chỉ có thể cầm theo điện thoại chờ đợi trả lời, khoảng chừng suốt gần một giờ sau, đối phương mới rốt cuộc đáp lại.

Kyle tiên sinh dùng giọng có chút mệt mỏi hạ lệnh với ta nói: "Thiếu gia đích xác ở bên trong phòng làm việc, anh đi giúp cậu ấy chuẩn bị đồ ăn nhiều hơn bình thường, để đồ ăn ở phòng khách, sau đó đã không còn là chuyện của anh nữa, quay về phòng của anh, đừng nhìn lén tình huống của thiếu gia."

"Xin hỏi, nếu như thiếu gia sáng sớm ngày mai cũng không ra đây?"

"Vậy thì tiếp tục giúp cậu ấy chuẩn bị đồ ăn, sau đó giúp cậu ấy xin nghỉ với nhà trường, tiếp theo cứ về phòng của anh đi, cái gì cũng đừng quản."

"Vâng."

Đối phương cúp điện thoại, ta liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, làm gà rán, khoai tây thiếu gia thích nhất, một ly sữa lớn và ba hộp kem, suy nghĩ một chút, vừa lại chuẩn bị hộp cấp cứu, để ở bên cạnh đồ ăn.

Mặc dù, đầy mặt đất bẩn loạn khiến cho ta rất muốn động tay quét sạch, nhưng lại không thể không tuân theo mệnh lệnh của Kyle tiên sinh, để đồ ăn, sau đó về phòng của mình, cái gì cũng đừng quản.

Cuộc sống như thế qua đủ ba ngày, buổi sáng ba ngày sau, khi ta mang bữa sáng vào phòng khách, thiếu gia đã ngồi ở bên trong phòng khách, dáng vẻ thoạt nhìn như đang chờ ta.

Thiếu gia lúc này đã thay áo sơ mi và quần jean sạch sẽ, cười hì hì nói: "Chào buổi sáng, Charles."

"Chào buổi sáng, thiếu gia."

Ta để bữa sáng xuống, giống như mọi khi mà phục vụ cậu ấy dùng bữa, mà thiếu gia cũng giống mọi khi mà bắt đầu thần tốc dùng bữa.

Mặc dù, ta cái gì cũng không có hỏi, nhưng trong lòng lại thật sự không thể không hoài nghi... Thiếu gia có phải Huyền Nhật không đây?

Màu tóc giống nhau, thân hình xấp xỉ, thiếu gia mất tích, Huyền Nhật liền xuất hiện, Huyền Nhật bị thương, thiếu gia cũng ở trong nhà văng máu đầy đất, còn nhốt mình ở trong mật thất ba ngày mới đi ra... Đủ loại dấu hiện khiến người thật sự không thể không hoài nghi, thiếu gia có lẽ chính là Huyền Nhật chăng?

Ta không nhịn được len lén đánh giá bộ dạng của thiếu gia, cậu ấy mặc áo sơ mi ngắn tay, hai cánh tay đều lộ bên ngoài quần áo.

Cánh tay phải của Huyền Nhật thiếu đi một mảng da thịt lớn, nhưng trên tay của thiếu gia ngay cả vết xước cũng không có... Ta đột nhiên nhớ tới, thiếu gia từng để cho ta nhìn qua, cái vết thương bất quy tắc khoảng hai mươi cm kia, lại có thể cũng biến mất rồi!

Nếu như nói, vết thương hai mươi cm có thể ở trong ba ngày biến mất, vậy thì, biến mất một mảng da thịt có phải cũng có thể ở trong ba ngày hồi phục đây?

Ta nhìn thiếu gia, người sau nhìn làm sao cũng giống một thanh niên yếu đuối, nhưng thiếu gia là học sinh hệ chiến đấu, ít nhất súng pháp rất tốt, có thể cắt đuôi hơn hai trăm bảo vệ, vết thương có thể trong thời gian ngắn hồi phục, mùi của máu rất kỳ lạ...

Ta cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi: "Thiếu gia, ngài rốt cuộc là ai đây?"

Nghe vậy, thiếu gia sửng sốt, ngừng động tác ăn cơm, cậu ấy ngẩng đầu nhìn ta, rất lâu, mới mở miệng hỏi ngược lại: "Ta không phải chính là thiếu gia của ngươi sao? Nếu không còn sẽ là ai đây? Ngươi chẳng lẽ còn mong đợi ta là người khác sao?"

Ta sửng sốt. Chẳng lẽ, mình ở trong vô thức, rất mong đợi thiếu gia chính là Huyền Nhật sao? Nếu như, thiếu gia ta phục vụ là một anh hùng, vậy ta cũng sẽ có quang vinh đi...

"Đối với ta mà nói, Charles chính là quản gia vừa hòa nhã vừa chu đáo, là vampire hay là loài người, đều không quan hệ!"

Ta sửng sốt. Chỉ cần là quản gia vừa hòa nhã vừa chu đáo, là vampire hay là loài người đều không có quan hệ sao?

Thiếu gia đương nhiên mà nói hết những lời này, lại sâu sắc nhìn ta, hết sức lo âu hỏi: "Charles, đối với ngươi mà nói, ta ngoại trừ là "thiếu gia", thân phận khác cũng rất quan trọng sao?"

"Không!"

Ta cúi đầu thật sâu, sâu sắc xin lỗi: "Là Charles thất lễ rồi, thiếu gia nói phải, Charles là một quản gia, đối với quản gia mà nói, thiếu gia chính là thiếu gia, cho dù có thân phận khác, cũng vẫn là thiếu gia mà thôi."

Sau khi ta nói xong, thiếu gia lộ ra tươi cười vô cùng xán lạn, mà ta cũng từ trong cái tươi cười này, lần nữa sâu sắc cảm nhận được ngu xuẩn của mình, ta mong muốn thiếu gia không vì chủng tộc mà đối đãi ta bằng con mắt khác, nhưng lại chờ mong thiếu gia là anh hùng mà không phải người bình thường, để cho mình cái quản gia này cũng thơm lây... Phụ thân đại nhân, nếu ngài ở thiên đàng có biết, nhất định sẽ trách mắng sự tham lam và ngu muội của con đi!

Sau khi ta sâu sắc sám hối, thiếu gia đã cúi đầu, tiếp tục thần tốc dùng bữa của mình.

Sau khi ăn xong bữa sáng, thiếu gia vốn còn định xách cặp đi học, sau khi ta nhắc nhở, cậu ấy mới rốt cục biết hôm này là thứ bảy, căn bản không cần đi học.

Thiếu gia sửng sốt, sau đó nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt mơ hồ nói: "Thì ra đã là thứ bảy rồi... A! Charles, hôm nay là ngày mấy?"

Ta lập tức báo ngày và năm.

Thiếu gia lập tức quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, sau đó vuốt ngực, bộ dạng yên tâm nói: "Phù... may là bây giờ là ban ngày."

Thiếu gia... chẳng lẽ cậu không để ý đến vừa rồi ăn chính là bữa sáng sao? Ta có chút dở khóc dở cười.

"Charles, sau bữa tối, cùng ta ra ngoài một chút nhé!"

"Vâng, thiếu gia." Ta gật đầu.

"Hmm." Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, còn nói: "Vậy tốt hơn buổi chiều thuận tiện đi mua quần áo, nếu ăn mặc quá bất thường, đi loại chỗ đó nhất định sẽ bị gây phiền phức."

Loại chỗ đó? Ta có chút nghi hoặc, nhưng đồng thời liền gật đầu nói: "Được."

Tiếp đến, thiếu gia vừa lại mở phòng làm việc bí mật, bắt đầu cải tạo súng giới. Ta cũng bắt đầu quét dọn nhà, mặc dù ban ngày cũng không phải thời gian làm việc của ta, nhưng mắt thấy trong phòng khách và phòng làm việc đều dơ bẩn, đầy đất đều là vết máu khô, ta làm sao cũng không thể để cho thiếu gia ở dưới hoàn cảnh bẩn thỉu này, rồi tự mình về khoang kim loại an giấc.

Ta mặc tạp đề, cầm một thùng nước, nước khử trùng, thuốc làm sạch, giẻ lau và bàn chải, các loại dụng cụ vệ sinh đều đầy đủ, quyết tâm tẩy trừ sạch sẽ vết máu khô ba ngày trên đất.

Thiếu gia tò mò quay đầu nhìn ta hỏi: "Charles, ngươi không ngủ trước sao? Buổi chiều còn phải ra ngoài mua quần áo đấy!"

"Thiếu gia, tôi nghĩ tốt hơn quét dọn sạch sẽ trước, một ngày không ngủ không vấn đề."

Thiếu gia gật đầu, sau khi nhìn ta lau sàn nhà một hồi, vừa lại mở miệng nói: "Charles, bộ dạng ngươi mặc tạp đề, quỳ trên mặt đất lau sàn nhà, thật..."

Thật... thật tận trách? Thật chăm chỉ?

"Thật buồn cười đó! Ha ha ha ... a a!"

Thiếu gia cười rất lâu, ôm bụng cười, nằm bò trên bàn, còn đấm mạnh mấy cái lên bàn, tiếng vang phát ra thật lớn, khiến cho ta đột nhiên nổi lên lo lắng cho cái bàn.

"Buổi chiều nhất định phải giúp ngươi mua thật nhiều thật nhiều tạp đề."

Thiếu gia cười đến cuối, hạ kết luận.

"Vì sao đây..."

"Bởi vì ca ca nói, chỉ cần ta vui vẻ cái gì cũng tốt!"

... Thiếu gia, ngài không thể bồi dưỡng cách vui vẻ bình thường hơn, giống người trẻ tuổi thông thường hơn sao?

Buổi chiều lúc ra ngoài mua quần áo, vừa lại dẫn đến ánh mắt của rất nhiều người, phần lớn là do thịnh trang của ta mặc vào để ngăn cản ánh mặt trời, sau đó khi thiếu gia nói chuyện với ta, mà sau khi ta cung kính mà trả lời, ánh mắt của mọi người liền chuyển đến thiếu gia, phần lớn là ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn nhìn ta, sau đó vừa lại nhìn nhìn thiếu gia.

Chúng ta đi đến một cửa hiệu trang trí hiện đại, nhưng lại cũng có đầy thẩm mỹ, căn cứ vào hiểu biết của ta, quần áo có nhãn hiệu tên là X-Killer này trong mắt người bình thường thì không tiện lợi, nhưng vô cùng được người trẻ tuổi yêu thích, được coi là loại quần áo người trẻ tuổi sẽ đổ xô vào, liều mạng trữ tiền để mua, cho nên ở đây mua quần áo hẳn là sẽ không sai.

Thiếu gia và ta vừa đi vào cửa tiệm, lập tức liền có hai nhân viên trẻ tuổi đi lên trước, nhưng theo sau lại có một phụ nữ mặc trang phục đàn ông đi tới, cô ta dùng mỉm cười ngăn cản hai nhân viên, sau đó tự mình đi lên tiếp đãi chúng ta, nhưng cô ta hết sức có chừng mực, chỉ là cười cười với chúng ta, nói một câu "cứ xem tùy thích", sau đó liền đứng ở chỗ cách chúng ta hai bước, tiện tay chỉnh lý quần áo trên quầy.

Người này có lẽ là bà chủ đi! Quần áo cô ta mặc có loại suất khí tự nhiên, tướng mạo cũng rất trung tính, tóc thậm chí kẹp thành năm đường ngôi, nhưng lại không đột ngột, trái lại làm cho người ta cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái.

Ta nhìn một chút quần áo ở mặt trước cửa hàng, trước khi bắt tay chọn quần áo, hỏi thiếu gia: "Thiếu gia thích màu gì đây?"

Thiếu gia không chút do dự trả lời: "Màu đỏ, màu lam và màu vàng!"

Màu anh hùng tiêu chuẩn à... Ta xoay người nói với bà chủ: "Xin theo những màu sắc này, giúp thiếu gia nhà tôi chọn quần áo thích hợp để mặc thử, áo quần áo khoác đều cần một ít, nếu có giày vớ càng tốt."

Ta nghĩ, bà chủ này đối với thẩm mỹ thịnh hành phần lớn so với ta càng giống người trẻ tuổi, hơn nữa cô ta ăn mặc thoạt nhìn cũng rất thoải mái, giao cho cô ta hẳn là lựa chọn khá tốt.

"Không vấn đề!" Bà chủ suất khí hào phóng trả lời, sau đó bắt đầu chọn quần áo, không chút bởi vì cái xưng hô "thiếu gia" này, mà lộ ra bất cứ thần sắc dị dạng nào.

"Có tạp đề không?" Thiếu gia đột nhiện lên tiếng hỏi.

Bà chủ sửng sốt, cười như không cười nhìn thiếu gia nói: "Cái này thì không có, là cậu muốn mặc sao?"

"Không phải, là anh ta muốn mặc." Thiếu gia chỉ ta.

"Oh!" Bà chủ nhìn ta, mắt sáng rực lên một chút, sau đó vẫn là mang vẻ mặt cười như không cười đó, nói: "Vậy tôi lần sau lúc nhập hàng, sẽ nhớ nhập một ít tạp đề tới, đến lúc đó thì báo cho cậu biết nhé, nào! Cậu trước đi thay bộ quần áo và cái giày này."

Bà chủ hào phóng đem toàn bộ quần áo nhét vào tay thiếu gia, sau đó chỉ về hướng phòng thay đồ.

Thiếu gia gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Lúc này, bà chủ vừa tùy ý chọn thêm mấy bộ quần áo, trực tiếp chất lên tay ta, vừa thuận miệng hỏi: "Thiếu gia nhà anh bao nhiêu tuổi rồi, mười tám chưa?"

"Thiếu gia đã hai mươi hai tuổi rồi."

Động tác của bà chủ khựng lại, sau đó quay đầu qua, cười như không cười hỏi: "Gia giáo nhất định rất nghiêm đi?"

Ta suy tư một chút, mặc dù không biết lão gia và An Đặc Khiết lão gia là như thế nào giáo dục thiếu gia, nhưng từ ba mươi mấy cái máy theo dõi trong nhà và hơn ba trăm bảo vệ để xem...

"Phi thường nghiêm." Ta từ đáy lòng trả lời.

Bà chủ gật đầu, không bất ngờ nói: "Thời đại này lại có thể có đứa trẻ ngoan như thế, đúng là mở rộng tầm mắt của tôi, thế này đi! Cho dù các anh mua bao nhiêu thứ đều tính còn 80% đi."

"Vô cùng cám ơn."

"Cái này..." Thiếu gia từ phòng thay đồ ló đầu ra, nghi hoặc hỏi: "Kích cỡ của quần áo có phải là quá nhỏ rồi không?"

"Không, đó chính là kích cỡ của cậu." Bà chủ và nhân viên một nam một nữ đều cười tít mắt, bà chủ vẫy vẫy táy nói: "Ra đây xem xem."

Thiếu gia do dự một chút, vẫn là đẩy cửa đi ra, cậu ấy vừa đi ra, bà chủ đã huýt gió một tiếng vang đội.

Thiếu gia mặc áo màu đỏ, độ dài áo ngắn đến chỉ có thể che trước ngực, nhưng lại là cổ cao, hơn nữa tay áo dài vượt quá khuỷu tay, về phần quần thì hết sức rộng thùng thình, gần như là "mắc ở" trên xương hông, độ dài hơi quá đầu gối, tiếp đó dưới quần là một đôi giày bốt.

Bởi vì áo quá ngắn cộng với quần quá thấp, cho nên bụng của thiếu gia hoàn toàn không có bất cứ miếng vải che phủ, lộ ra nguyên vẹn cơ bụng, đây cũng là nguyên nhân bà chủ huýt gió, nữ nhân viên mắt tỏa sáng, cùng với nam nhân viên trợn mắt há mồm.

"Nhìn không ra, đúng là nhìn không ra à nha! Bề ngoài xem ra là một thiếu gia yếu đuối, bên dưới lại là có cơ bắp như thế."

Bà chủ tấm tắc, sau đó dứt khoát quay đầu nói với ta: "Còn 70%!"

"... Cám ơn." Ta có chút bất đắc dĩ trả lời.

Thiếu gia nhìn thần sắc của bà chủ và các nhân viên, vừa lại quay đầu hỏi ta: "Charles, thế này đẹp không?"

Hmm! Hình như là đẹp, thiếu gia cũng không hổ là học sinh của hệ cách đấu, vóc người rèn luyện phi thường tốt, nhưng, thành thật mà nói, ta vẫn quen bộ dạng thiếu gia mặc sơ mi và quần jean hơn.

Ta còn chưa kịp trả lời, bà chủ đã giơ ngón cái lên, ra sức khen ngợi: "Đẹp! Đẹp vô cùng, tin tôi đi, cậu mặc bộ này, đảm bảo đi đến đâu đều được hoan nghênh!"

Nghe vậy, mắt của thiếu gia tỏa sáng, kinh hô: "Thật không?"

Nữ nhân viên bên cạnh lập tức cao giọng phụ họa: "Thật, thật đấy! Vóc người cậu siêu tốt! Thật là mê chết người rồi!"

Bởi vì có ba người đồng ý (cộng thêm nam nhân viên không cam tâm tình nguyện mà đồng ý), cho nên thiếu gia lập tức tin, sau đó dưới sự nhiệt tình dị thường của bà chủ và nữ nhân viên, cậu ấy đổi một bộ rồi lại một bộ quần áo, vừa lại dưới sự gật đầu của thiếu gia, bà chủ và nữ nhân viên cầm lấy máy ảnh ra sức chụp cậu ấy.

"Những quần áo này thế nhưng tốn không ít tiền."

Sau khi mặc thử một hồi, bà chủ nhìn đống quần áo cao như núi, sau khi nói như vậy, vừa lại hào phóng nói: "Nếu như cậu chịu để cho tôi đem những tấm ảnh này làm thành mục lục và phóng to dán ở trong tiệm, thì coi như đã thu chi phí với cậu! Thế nào?"

Thiếu gia cũng không thiếu tiền. Ta nhíu mày, đang muốn từ chối...

"Có được không? Chàng trai." Bà chủ vỗ vỗ vai thiếu gia.

Thiếu gia không hề gì trả lời: "Được đấy!"

Ta vội vàng nhắc nhở: "Thiếu gia, không thể để lại ảnh chụp, An Đặc Khiết lão gia sẽ không thích nhìn thấy ngài mặc những quần áo này đi?"

Thiếu gia quay đầu nhìn ta, có chút mờ mịt nói: "An Đặc Khiết papa? Ông ấy vì sao không thích? Papa luôn nói, ta ăn mặc khiến cho ông ấy cảm thấy bây giờ là năm 1912, mà không phải năm 2112, muốn ta ăn mặc giống người hiện đại một chút, đừng luôn khiến cho mắt của ông ấy xuyên thời gian trở về quá khứ."

Thì ra, An Đặc Khiết lão gia là người hết sức tiên tiến sao? Ta vội vàng đổi nhân tuyển, nói: "Vậy lão gia cũng sẽ không thích nhìn thấy ngài mặc quần áo như vậy đi?"

Thiếu gia đương nhiên mà nói: "Làm gì có! Ca ca nói, chỉ cần ta thích là tốt."

Như vậy, ta thật sự không hiểu rồi, nghi hoặc hỏi: "Như thế, xin hỏi, sơ mi và quần jean của ngài là ai giúp ngài mua đây?"

"Không có ai, là tự ta đi mua."

"..." Thì ra, người cổ thủ là chính thiếu gia sao?

Đã như thế, vậy chỉ cần thiếu gia không để ý, thì cũng không có vấn đề nữa. Ta và bà chủ bắt đầu thương lượng: "Ngoài bộ trên người thiếu gia, có thể đem những quần áo khác gởi đến địa chỉ này không? Bởi vì chúng tôi buổi tối còn có hoạt động khác."

"Không vấn đề, chẳng qua, các anh buổi tối có hoạt động gì?" Bà chủ tò mò hỏi.

Thiếu gia lập tức tiếp lời, hô to: "Xem thi chiến đấu tự do!"

Nghe vậy, ta sửng sốt, thi chiến đấu tự do? Đó chẳng phải mới bắt đầu là lôi đài ngầm, đến sau này mới nổi lên, trở thành trận đấu chính thức, hơn nữa mệnh danh là trận thi đấu đẫm máu nhất, gần như không có quy tắc gì cả?

Lúc này, nam nhân viên đột nhiên hét lên: "Chiến đấu tự do? Hẳn sẽ không là trận Ezart đối đầu Cheland tối nay chứ?"

Thiếu gia vui vẻ nói: "Đúng thế!"

"Vé đó siêu khó mua đấy! Ngay cả vé bên ngoài cũng mua không được, cậu mua được vé ngồi ở đâu?" Nam nhân viên hết sức hâm mộ nói.

Thiếu gia sửng sốt, trả lời: "Tôi không biết! Vé không phải của tôi mua, là của Ezart cho tôi."

"... Của Ezart cho cậu!?" Nam nhân viên lộ ra thần sắc hoàn toàn không tin.

Thiếu gia lục lọi trong cặp sách của mình, lấy ra hai tấm vé, đưa cho nam nhân viên.

"VIP!"

Nam nhân viên tiếp lấy vé vừa nhìn, hét lên một tiếng, anh ta vốn luôn ở bên cạnh làm biếng đột nhiên trở nên vô cùng nhiệt tình, không khác gì với ba chủ cùng nữ nhân viên vừa rồi ra sức chụp hình, anh ta kéo tay của thiếu gia, bạt mạng hỏi chuyện có liên quan đến Ezart, thậm chí xin thiếu gia giúp ký tên vân vân.

"Nói như thế, anh cũng muốn cùng xem chiến đấu tự do?"

Bà chủ vừa nói, vừa trên dưới đánh giá ta, phi thường không cho là đúng mà nói: "Anh muốn mặc thế này đi? Vậy tôi cam đoan với anh, anh nhất định sẽ bị gây phiền toái!"

Nghe vậy, ngay cả thiếu gia đang bị nam nhân viên lôi kéo cũng quay đầu nhìn ta một chút, gật đầu nói: "Nói cũng phải, cô cũng giúp Charles tìm mấy bộ quần áo đi!"

Bà chủ phi thường hào phóng nói: "Không vấn đề!"

"Tôi, tôi không thích hở bụng!" Ta vội vàng nói rõ.

"Oh?" Bà chủ liếc ta một cái, không hề gì nhún vai nói: "Được, vậy hở chỗ khác cũng có thể!"

Hmm! Chỗ khác có thể cũng đừng hở hay không đây?

Bà chủ... Oh, không! Căn cứ vào tự giới thiệu sau cùng của cô ta, cô ta tên là Olga, nữ nhân viên thì là Jill, nam nhân viên tên là Lạc Luân.

Olga nói là làm, chọn cái áo bó người màu đen không tay còn khoét vai cho ta, không biết là trùng hợp hay là châm chọc, hoa văn ở giữa áo là thập tự giá màu trắng loang lổ.

Sau đó, Jill cười hề hề mà lấy cái quần da tới, mặc dù là quần dài, nhưng, bên hông quần lại là hoa văn chạm rỗng.

Cuối cùng, Lạc Luân vô cùng đồng tình mà đưa lên một đôi giày bốt, khiến cho ta ít nhất có thể che bên hông chân... Mặc dù ta càng muốn che chính là bên hông đùi phía trên.

Đích xác hoàn toàn không có hở bụng, cũng đích xác hở chỗ khác.

Ta phi thường phi thường không quen ăn mặc thế này.

Nhưng Olga nói, bộ quần áo thiếu gia mới đầu mặc thử cũng có màu khác, nếu như ta không thích bộ hiện tại, cô ta có thể lấy quần áo giống như đúc bộ đó, chỉ là màu sắc khác nhau cho ta, để chúng ta mặc "trang phục anh em", mà thiếu gia vừa nghe, lập tức vô cùng hứng thú.

Ngẫm nghĩ lại cái áo màu đỏ quá ngắn cùng với cái quần quá thấp đó sẽ hở ra phần lớn bụng và phần lưng dưới, ta thà rằng mặc quần áo có hoa văn thập tự giá vá cái quần chỉ là bên hông chạm rỗng.

Bởi vì Olga và Jill hết sức bất mãn đối với kiểu tóc của ta và thiếu gia, cho nên đề nghị muốn giúp chúng ta chải kiểu tóc, hơn nữa không được từ chối.

"Không sao mà! Dù sao mặt trời bên ngoài còn rất lớn, bây giờ đi ra cũng rất nóng đó!"

Thiếu gia cười hì hì nói với ta, ta sửng sốt, lúc này mới nhớ tới mình đã thay quần áo hở nhiều chỗ, ánh nắng chiếu thẳng da sẽ khiến cho ta vô cùng khó chịu.

"Vâng, thiếu gia." Ta hết sức cảm kích trả lời.

Cho nên, thẳng cho đến sẩm tối, sau khi ánh mặt trời cũng đã yếu đi rất nhiều, ta và thiếu gia mới từ X-Killer đi ra.

Dưới mong muốn của thiếu gia, bữa tối là khoai và gà rán, chúng ta đi về phía tiệm ăn nhanh, trên đường, ta hết sức để ý ăn mặc của mình có dẫn tới ánh mắt dị dạng hay không, nhưng rất đáng buồn chính là, người chú ý thiếu gia và ta vậy mà so với lúc đến còn ít hơn rất nhiều, rõ ràng đối với người trẻ tuổi trên đường mà nói, thịnh trang và áo sơ mi quần jean so với trang phục trên người của chúng ta hiện giờ càng kỳ quái hơn.

Mặc dù cảm thấy đáng buồn, nhưng ta vẫn yên tâm hơn nhiều, nhất là giúp thiếu gia cảm thấy vui vẻ, thiếu gia xem ra cũng không có ác cảm với trang phục trên người mình, mà người trẻ tuổi dọc đường cũng ném tới rất nhiều ánh mắt hâm mộ và huýt gió, rõ ràng là rất tán thưởng ăn mặc của thiếu gia, đây đối với quan hệ xã hội của thiếu gia, là cái bắt đầu vô cùng tốt.

Sau khi đến tiệm ăn nhanh, thiếu gia gọi hết sáu phần ăn đủ loại trên thực đơn, sau đó chúng ta cầm một đống đồ ăn tìm bàn ngồi xuống.

Thiếu gia trước khi bắt đầu ăn, tò mò nhìn ta, hỏi: "Charles ngươi không ăn sao?"

"Tôi không ăn những đồ ăn này."

"Ta biết chứ, ta là hỏi ngươi không uống máu sao?"

"Ở đây... không tốt lắm đi?" Ta cười khổ nói, ta thế nhưng không muốn dẫn tới rối loạn.

Thiếu gia lại vươn tay nói: "Đưa túi máu đây."

Ta ngẩn người, chấp hành mệnh lệnh của thiếu gia theo phản xạ, từ trong ba lô tùy thân lấy túi máu ra đưa cho thiếu gia.

Thiếu gia cứ như thế cầm lấy túi máu, đem một ly đồ uống trên bàn lấy đi đổ sạch vào trong thùng rác, sau đó lại chọc thủng túi máu, ở trước công chúng, đổ máu tươi vào trong ly.

Ta kinh ngạc nhìn hành động của thiếu gia. Thế này... không tốt lắm đi?

Thiếu gia trở về bên cạnh bàn, để cái ly ở trước mặt ta, còn thuận tiện cắm vào một cây ống hút, sau đó cậu ấy nhìn biểu tình của ta cười, nhắc nhở: "Thế này cũng đâu có hệ trọng gì chứ, dù sao mọi người đều rất kỳ quái mà!"

Ta sửng sốt, nhìn xung quanh một chút, trong tiệm ăn nhanh khắp nơi đều là người khoe khoang chi thể cải tạo với nhau, ăn mặc quái dị kiểu gì đều có, không ít người còn bày ra vũ khí, trong góc thậm chí có người đang cầm đao khắc chữ trên tay của mình... Đích xác, mọi người đều rất kỳ quái, càng quan trọng chính là, thật sự không có người nào chú ý đến hành động mới rồi của thiếu gia.

Ta quả nhiên quá lỗi thời rồi.

Ta thở dài, sau đó dùng ống hút uống máu chứa trong ly coca, thiếu gia cũng bắt đầu thần tốc ăn đồ ăn, người chung quanh thậm chí không chú ý đến tốc độ ăn dị thường của thiếu gia.

Mà trong lúc này, ta lên tiếng khéo léo từ chối mấy nhóm con gái đến lên mời mọc cộng với... mấy nhóm "con trai" tiến đến mời mọc, nhìn nhóm con trai không ngừng nhìn lén phần bụng không chút che lấp của thiếu gia, sau đó bộ dạng mập mờ mà nở nụ cười, ta cũng sẽ không thật sự cho rằng những cậu trai đó đúng như ngoài miệng họ nói, chỉ là muốn cùng thiếu gia "kết bạn."

Con gái thì cũng coi như thôi, lại có thể ngay cả con trai cũng tiến đến bắt chuyện. Ta không nhịn được cảm thán: "Mình quả nhiên quá lỗi thời rồi sao?"

"Huh?" Thiếu gia nói đến một nửa, lại kéo ta, chỉ vào TV treo ở dưới trần nhà, hưng phấn nói: "Charles, ngươi xem, lại là Huyền Nhật đó!"

Ta ngẩng đầu nhìn hướng TV, trên TV đang phát tin tức, Huyền Nhật ở lúc giữa trưa hôm nay, đã cứu mấy dân chúng bị kẹt ở vụ cháy cao ốc, anh ta trực tiếp xuất hiện từ bầu trời, lập tức tông vỡ cửa sổ, sau đó mang những người ở đó từng người bay xuống.

Truyền thông thậm chí chụp được hình ảnh của Huyền Nhật bay qua bầu trời, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng quần áo cũng như thế, mà đôi cánh kim loại kia ở dưới ánh mặt trời lấp lánh tỏa sáng, khiến người muốn nhận lầm cũng khó.

Tin tức phát xong, ta quay đầu nhìn thiếu gia, không nghi ngờ gì, hôm nay cả ngày bắt đầu từ sáng, thiếu gia đều ở trong phạm vi tầm nhìn của ta, nhiều lắm chỉ có rời khỏi năm phút như đi vệ sinh, ta nghĩ năm phút cũng không đủ để cho cậu ấy bay đến đám cháy cứu người, sau đó bay về.

Có lẽ là ta nhìn chằm chằm thiếu gia quá lâu, thiếu gia cũng nhìn lại ta, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Ta trầm mặc một hồi, nhìn thấy khóe miệng của thiếu gia đính sốt cà chua, ta lấy ra khăn tay, vừa chùi khóe miệng cho thiếu gia, vừa kiến nghị: "Thiếu gia, ngài về sau hay là bớt mặc quần áo hở như thế đi!"

Thiếu gia ngẩn người, nghi hoặc nói: "Vì sao?"

Bởi vì, nếu như ngài không phải Huyền Nhật, không có thân thủ cao cường như Huyền Nhật, vậy thế giới này đối với ngài ăn mặc hở hang mà nói, thực sự quá nguy hiểm rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro