2 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyền thuyết anh hùng chương thứ chín: Nổi xung đột, anh hùng có tư tâm

Ca ca, ranh giới của người và phi nhân là cái gì đây?

Toàn thân trên dưới của em gần như đều cải tạo qua, tràn ngập sắt thép mà con người đáng lẽ không có, thậm chí còn ẩn giấu vũ khí năng lượng, thế này còn tính là người sao?

Không sao, em không có buồn... Dù sao, Charles và Melody bọn họ cũng không phải loài người! May mắn, trong nhà không chỉ có em không phải loài người mà thôi.

Cho nên, đã không có vấn đề gì rồi, em không coi là loài người cũng không sao.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta vọt đến mép cao ốc, sốt ruột nhìn xuống dưới...

Alkus chậm rãi đi rới, đặt tay ở trên vai ta, thở dài, nói: "Đừng trách ta, thiếu gia nhà cậu thực sự quá cường hãn, ta chỉ có thể như thế đánh bại hắn, mặc dù ngã xuống lầu, nhưng hắn hẳn sẽ không chết, hắn rất cường hãn!"

Thật là... quá cường hãn. Ta cúi đầu nhìn xuống dưới, thở phào một hơi.

Một bóng người từ trước mặt ta nhảy lên, người ở trong không trung lộn một vòng lớn, chuyển thành tư thế đầu dưới chân trên, dùng tay chống mặt đất, thân thể lộn về nửa vòng, chân phải như gió táp đá vào phần đầu của Alkus.

Lần này đổi lại Alkus bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể giơ tay trái để ngăn cú đá của cậu ấy, mặc dù tay kịp bảo vệ đầu, nhưng lại ngăn không được lực đạo, cả người bị đánh bay ra một cách mạnh mẽ, còn suýt nữa dừng không được mà ngã xuống lầu.

Alkus trượt xa mấy mét, lúc này mới ngừng lại thế văng đi, tay trái lúc bỏ xuống thì run rẩy không ngừng, thoạt nhìn bị thương khá nặng. Anh ta ngẩng đầu lên, gào lên với Huyền Nhật người mà lông tóc không chút hao tổn: "Ngươi rốt cuộc là quái vật gì! Nếu ngươi đã ương ngạnh như thế, được lắm! Vậy thì thử xem, là ngươi khó chết hơn, hay là ta!"

Alkus? Anh ta hẳn sẽ không mất khống chế rồi chứ?

Lúc vừa mới nghĩ như vậy, ta liền kinh ngạc nhìn thấy Alkus phóng về phía Huyền Nhật, bắt lấy hai vai của cậu ấy, căn bản không để ý tới mình bị công kích, một mạch đẩy cậu ấy về sau, mà vị trí của Huyền Nhật đã ở mép cao ốc, đẩy mấy bước không xa, hai người liền cùng ngã xuống.

Ta vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới, lần này, Huyền Nhật không thể bám víu mặt tường, cậu ấy và Alkus ở không trung công kích lẫn nhau, sau đó lộn mình thay đổi vị trí, cuối cùng, hai người nặng nề rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, đoàn người phía dưới lập tức cũng phát ra tiếng la hét ồn ào.

Huyền Nhật bảo trì vị trí phía trên, có Alkus làm đệm giảm xóc, cậu ấy thoạt nhìn không có chịu thương tổn gì. Vừa rơi xuống đất, cậu ấy ngã ở trên người Alkus, tiếp đến lăn lộn mấy vòng sang bên cạnh, lập tức vừa lại bò lên.

Ta mặc dù có chút lo lắng cho Alkus, nhưng anh ta hẳn là sẽ không có việc gì, anh ta có thể dùng huyết năng bảo vệ mình, ngã xuống lầu đối với anh ta mà nói, cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn.

"Mau! Mang tôi xuống xem một chút."

Ta sửng sốt, quay đầu nhìn, đây mới phát hiện Sơ Phong đã tỉnh rồi.

Nhìn thấy anh ta, ta mới nhớ đến anh ta thân bị trọng thương, căn bản không thể trì hoãn, vội vàng nói: "Tôi trước mang anh đi tìm xe cứu thương."

"Không cần, tôi đã phun qua thuốc cầm máu rồi, cũng đang truyền máu cho mình." Có lẽ là nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của ta, Sơ Phong cười khổ giải thích: "Làm anh hùng không mang theo thuốc chữa thương bên người, đó là rất dễ chết oan."

Nghe vậy, ta yên tâm một chút, đi qua đỡ anh ta dậy.

Sơ Phong nhìn ta, hỏi: "Anh là ở phía Huyền Nhật, hay là bên của vampire?"

Ta cười, cố ý dùng giọng nói trống rỗng của vampire nói: "Anh bây giờ mới muốn hỏi, chẳng lẽ không ngại quá muộn rồi sao?"

"Tôi chỉ là hỏi chơi." Sơ Phong nhún vai, mặc dù hành động này khiến anh ta đau đến mặt cũng biến đổi, nhưng anh ta lập tức vừa lại cười nói: "Không ngờ, thiếu gia nhà anh lại có thể có quản gia vampire, chẳng qua nghĩ một chút, thiếu gia anh hùng và quản gia vampire à... thật đúng là không biết là ai đặc biệt hơn một chút."

Ta ngạc nhiên mà nhìn Sơ Phong, lời này là...

"Tôi nghe thấy anh gọi Huyền Nhật là thiếu gia rồi." Anh ta lặng lẽ nói: "Nếu như thế này vẫn đoán không ra anh và Huyền Nhật chính là Charles và An Hướng Dạ, vậy tôi cũng không khỏi hơi quá ngu rồi. Tôi đoán, các người hẳn sớm đã xác định tôi là Quý Lạc Sơ rồi đi?"

Ta không biết nên làm sao nhìn Sơ Phong, sự tình vậy mà đã vạch trần rồi, bây giờ nên làm sao đây?

Sơ Phong cười, lại cười đến ho ra máu mấy lần, ta vội vàng vỗ nhẹ lưng anh ta.

Ho xong, anh ta ngẩng đầu lên, nói: "Tôi che giấu thân phận của các người, các người cũng che giấu thân phận của tôi, thành giao?"

Sự tình có thể giải quyết thế này đương nhiên quá tốt! Nhưng ta nhìn anh ta, lại không xác định anh ta sẽ tuân thủ lời hứa hay không, anh ta thêm một bước cười nói: "Ngay cả Lạc Luân cũng không nói! Trên thực tế, tôi cũng không thể nói, nó căn bản không biết tôi chính là Sơ Phong. Anh hùng nó thích nhất thế nhưng là Long An, còn luôn nói Sơ Phong căn bản là công tử bột, cái thằng chết tiệt đó..."

Ta cũng cười, lúc trước đích xác nghe Lạc Luân nói qua như thế, ta cũng không do dự nữa, một hơi liền đáp ứng: "Thành giao."

"Đi thôi! Đi xem tình huống của thiếu gia nhà anh."

Ta gật đầu, ôm lấy Sơ Phong, phát ra huyết năng, sau đó nhảy xuống lầu.

◊◊◊◊

Khi ta rơi xuống đất, đúng lúc nhìn thấy DSII thẳng tắp vọt về phía Huyền Nhật, vọt tới chỗ cách khoảng mười mét, thân xe đột nhiên xẹt ngang một cái, phát ra tiếng ma sát chói tai rất dài, cuối cùng, xe máy đứng im ở chỗ cách Huyền Nhật chỉ có mười cm. Cả quá trình, Huyền Nhật ngay cả động cũng không động một chút.

Hiện trường, trầm tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm trọng.

Alkus mang giọng khó có thể tin đánh tan yên lặng: "Xe máy?"

Yên của DSII bật lên, Huyền Nhật vươn tay vào trong yên, rút ra đồ vật dạng hai khúc côn, sau đó ung dung ghép thành một cái côn dài, tiếp đến, vừa lại từ hộc tủ hình bán nguyệt bên hông xe máy, rút ra một thanh đao cũng hình bán nguyệt, mặt đao to lớn đến có thể chặt một người thành hai nửa.

Chẳng lẽ là... lưỡi hái tử thần? Thiếu gia từng dùng nó để chém đứt đầu DSII.

Sau khi thiếu gia đem gậy côn và đao nối lại cùng một chỗ, quả nhiên xuất hiện thanh lưỡi hái tử thần còn to lớn hơn người kia, cậu ấy giơ lưỡi hái tử thần khổng lồ, đứng yên ở tại chỗ, lại khiến cho người vô cùng áp lực, đoàn người xung quanh vang lên tiếng hít mạnh một hơi.

Cậu ấy dùng giọng điệu không mang cảm xúc nói: "Ngươi đi, không đi, không phải ngươi chết chính là ta chết!"

Alkus lại cười, nụ cười của anh ta bi ai mà tráng liệt, nói: "Nếu như ngươi có thể giết ra, có lẽ ta còn sẽ cảm kích ngươi!"

Khi chữ "ngươi" vừa nói xong, huyết năng trên người Alkus dày lên, anh ta đem lượng lớn huyết năng tụ tập ở trên hai tay, sau đó hóa thành một bộ móng vuốt máu đen đặc.

Đến giờ phút này, hai người đều đã không nói gì nữa, bọn họ nhìn đối phương... đồng thời, dưới chân đạp một cái, cuối cùng triển khai quyết đấu chính diện.

Hai bóng dáng bay vút theo hướng ngược nhau, gặp nhau ở chính giữa, lưỡi hái tử thần đập lên đôi móng vuốt khổng lổ, phát ra tiếng va chạm trầm thấp, như thể tiếng chuông vang lên để mở màn chiến đấu...

Hai người triển khai triền đấu, tốc độ của Alkus hơn một chút, nhưng, Huyền Nhật hình như có sức mạnh cao hơn, để bổ sung khiếm khuyết trên tốc độ, màu kim loại của lưỡi hái và đen đặc của móng vuốt khổng lồ không ngừng quay cuồng, không ai nhường ai, mỗi lần khi lưỡi hái và móng vuốt va chạm, thậm chí có thể bốc lên bụi trên mặt đất và hất tung đá vụn.

Nhưng, mặt đất rõ ràng là đường nhựa mà...

Trong lòng ta truyền đến tiếng rên rỉ của Sơ Phong: "Ôi trời ơi, đây là quyết đấu của quái vật và quái vật sao?"

Ta âm thầm tán đồng, đây thực sự so với những quyết đấu giữa phi nhân với phi nhân mà ta 150 năm qua có thể nhìn thấy đều còn muốn càng, càng... càng giống như quyết đấu của quái vật!

Đối mặt với quyết đấu thế này, đoàn người thích giúp vui xung quanh cũng lui từng bước, thậm chí ngay cả phóng viên cũng không dám đến quá gần hai người đó, ta cũng không nhịn được lặng lẽ lui về sau mấy bước.

Sơ Phong mặt tái nhợt, mở miệng khen ngợi: "Lùi tốt lắm! Nếu gần hơn một chút, tôi có thể thật sự phải chết rồi."

Bang bang!

Ta sửng sốt. Đây là âm thanh gì? Tiếng súng?

Lúc này, Alkus đột nhiên ngã ra, Huyền Nhật thừa dịp bước nhanh tới, giơ cao lưỡi hái tử thần, sắp chém xuống...

Ta cũng không còn quan tâm Sơ Phong nữa, buông lỏng tay, liền dùng tốc độ cực điểm vọt đi, sau đó dang hai tay, ngăn ở giữa Huyền Nhật và Alkus... Lưỡi hái tử thần liền dừng ở bên mặt của ta, gió của nó mang tới thậm chí còn thổi bay tóc của ta.

Ta lúc này mới cảm giác được, mình vậy mà căng thẳng đến toàn thân mồ hôi lạnh. Ta thẳng tắp nhìn Huyền Nhật, hơn nửa buổi nói không ra lời. Vừa rồi mình còn thỉnh cầu Alkus đừng giết Huyền Nhật, bây giờ, tình huống lại trái ngược.

"Thiếu... Huyền Nhật, xin đừng giết anh ta."

◊◊◊◊

Trên đường phố, mặc dù là đêm tối, nhưng ánh trăng sáng trong giống như là bóng đèn khổng lồ treo trên không trung, đem cả vùng đất chiếu sáng ngời.

Trên không, tiếng ầm ầm của cánh quạt máy bay trực thăng càng ngày càng lớn, đoàn người xung quanh vòng thành từng vòng nối tiếp, nhưng lại không có lấy nửa người phát ra tiếng vang, chỉ là trầm mặc chăm chú nhìn.

Huyền Nhật thì đứng ở trước ta, cậu ấy mặc trang phục màu đỏ như mọi khi, trên tay cầm lưỡi hái tử thần; ta thì không chút vũ khí, chỉ là cùng cậu ấy đứng thẳng mặt đối mặt. Chính xác mà nói, là ta ngăn cản cậu ấy.

Cậu ấy hơi hơi hé miệng, nhưng lại cái gì cũng không có nói, nhưng ta có thể lý giải, truyền thông lúc này ở ngay chỗ không xa bạt mạng chụp ảnh, đây chẳng khác nào toàn thế giới đều đang nhìn cậu ấy, cậu ấy đương nhiên cái gì cũng không thể nói.

"Tránh ra." Cuối cùng, cậu ấy vẫn là mở miệng, mặc dù ta tin rằng đây không phải lời cậu ấy muốn nói nhất.

Ta chỉ có thể không ngừng mà lên tiếng thỉnh cầu: "Xin đừng giết anh ta!"

"Endless, cậu không cần lo cho ta!" Sau lưng, lại truyền đến tiếng gào phẫn nộ của Alkus.

Ta cười khổ một chút, mình làm sao có thể không lo cho Alkus là cha cũng là anh đây?

Có lẽ lần này, ta thật sự thế nào cũng phải cùng thiếu gia động thủ rồi, nếu như ra tay công kích thiếu gia, ta sợ rằng sẽ không còn có thể tiếp tục làm quản gia của thiếu gia nữa. Cho dù thiếu gia không để ý, ta cũng không thể cho phép mình sau khi phạm thượng, còn không biết nhục mà làm quản gia của thiếu gia.

Huyền Nhật nhìn ta, cậu ấy hình như cũng không biết nên làm phản ứng thế nào, có lẽ, ta nên động thủ trước, để cho thiếu gia không cần tiếp tục phiền não?

Ring ring...

"..."

Rốt cục là ai ở lúc thế này gọi điện cho ta?

Ring ring... ring...

Hơn nữa còn chưa bỏ cuộc như thế.

"Ngươi có thể tiếp điện thoại trước." Huyền Nhật nghiêng đầu nói: "Ta sẽ không thừa dịp công kích người sau lưng ngươi."

"Cám ơn." Ta buông hai tay đang dang, từ trong người lấy ra điện thoại, nói: "Alo! Lát nữa gọi tôi sau được không? Tôi đang bận..."

"Ấn xuống nút khuếch âm."

Ta sửng sốt, nghe ra giọng nói này là Melody, cũng theo lời nói ấn xuống nút khuếch âm trên điện thoại.

"BẬN CÁI ĐẦU NGƯƠI—–"

Ta vội vàng đưa điện thoại ra xa, nhưng vẫn quá muộn rồi, tiếng thét to lớn đột nhiên nổ ra này vẫn là khiến cho ta inh tai một hồi...

Tiếng nói trong điện thoại còn lấy tiếng hét trống rỗng của vampire gào rít: "Ai cho phép ngươi đối đầu với Huyền Nhật? Ngươi cái tên vampire kém cỏi ngay cả huyết năng cũng không biết dùng cũng dám đối đầu với cậu ấy? Ngươi không cần mạng, cùng phải để ý mặt mũi của người ta, đánh nhau với ngươi là chuyện có bao nhiêu mất mặt, ngươi biết không hả?"

Ha ha ha... phía sau, Alkus phát tiếng cười lớn. Phía trước, khóe miệng của Huyền Nhật cũng vểnh lên.

Melody, cô không thể thầm kín mắng tôi sao? Ta cảm thấy trên mặt hình như nóng đỏ rồi.

Melody sau khi mắng chửi một hồi, nới lãnh tĩnh xuống, noí: "Tôi đã tra được chuyện săn giết anh hùng, người bọn chúng muốn săn giết không phải bốn anh hùng, thực ra chỉ có một mình Sơ Phong."

Ta cười khổ nói: "Chúng tôi đã biết chuyện này rồi."

"Chờ một chút, tôi thế nhưng không biết..."

Một tiếng nói yếu ớt vang lên, ta quay đầu nhìn, Sơ Phong đang ngồi bẹp trên mặt đất, sắc mặt so với vừa rồi còn muốn tái nhợt hơn. Thấy anh ta yếu ớt như thế, ta cảm giác hết sức áy náy, cú ngã đột ngột vừa rồi, nhất định khiến cho thương thế của anh ta càng nặng.

Melody bắt đầu tự giải thích: "Loại hình tội phạm Sơ Phong căm ghét nhất chính là buôn bán thuốc phiện, anh ta đã bắt không ít tập đoàn buôn lậu thuốc phiện, nhưng người nắm giữ thuốc phiện trong tay đều là trùm xã hội đen chính cống, bọn chúng cũng sẽ không như tội phạm nhỏ bình thường, bị anh hùng bắt tự cho là xui xẻo, cho nên, bọn chúng muốn giết Sơ Phong, đỡ khỏi anh ta cứ đến cản trở."

"Bọn chúng liên hệ với ta, muốn ta giết chết Sơ Phong, dùng để đổi lấy tung tích của kẻ thù." Alkus liếc Sơ Phong một cái, nói: "Như thế ngươi có thể chết được nhắm mắt một chút chưa?"

Sơ Phong cười khổ nói: "Nếu có thể, ta vẫn là tận lực không muốn chết."

Melody lạnh lùng nói: "Alkus, ngươi bị lừa rồi! Người dùng tung tích của Cornell để thuê ngươi giết Sơ Phong, chính là bản thân Cornell! Cornell là ông trùm phía sau màn của khu phía tây, Sơ Phong nhiều lần phá hỏng giao dịch thuốc phiện của hắn, hắn muốn diệt trừ Sơ Phong đã rất lâu, đúng lúc ngươi vừa lại truy sát tới, hắn dứt khoát để cho các ngươi tàn sát lẫn nhau, đến cuối cùng, cho dù các ngươi ai thắng, hắn đều sẽ thừa dịp thủ tiêu người kia."

Ta á khẩu không nói được gì, đây là chuyện làm sao?

Ta nhìn hướng Alkus, anh ta xám xanh mặt, sau khi trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng gọi một tiếng "Huyền Nhật".

Huyền Nhật quay đầu nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngươi có mai phục người ở phụ cận, vừa rồi khiến cho hắn nổ súng đánh ta sao?"

Giọng nói của Huyền Nhật có chút nghi hoặc, trả lời: "Ta không có mai phục bất cứ người nào, cũng không có nổ súng."

Alkus đứng lên, vươn tay ở trên đùi rút ra gì đó, khi anh ta trải lòng bàn tay ở trước mặt chúng ta, lòng bàn tay xuất hiện hai miếng đạn loại dài, đó là đạn xuyên giáp.

Vừa rồi ta nghe thấy đúng là tiếng súng? Hơn nữa Alkus là bởi vì bị bắn trúng mới ngã xuống?

"Đạn bạc dùng để đối phó vampire!" Biểu tình của Alkus hung dữ lên, anh ta dùng tiếng nói trống rỗng của vampire gào rít: "Cornell! Ngươi lại dám gạt ta!"

Gào thét ở lúc không biết đối phương có bao nhiêu mai phục, hình như không phải chuyện sáng suốt...

"Ngu xuẩn! Quả nhiên là người ngươi quen biết." Melody không chút lưu tình nói: "Mau mang Huyền Nhật và Sơ Phong rời khỏi, sợ rằng đối phương đã biết các người phát hiện chân tướng rồi, tiếp đến..."

Không chờ Melody nói xong, ta vừa lại nghe thấy tiếng súng rất nhỏ, vội vàng quay người bổ ngã Alkus, đồng thời dùng huyết năng bảo vệ quanh thân hai người chúng ta, mới vừa làm xong phòng hộ, ta lập tức cảm nhận được lực đánh của đạn liên tiếp đập lên huyết năng.

Huyền Nhật hét to với xung quanh: "Mọi người rời khỏi hết, lập tức đi vào công trình gần nhất!"

Cậu ấy vừa nói xong, tiếng súng lập tức nổi dậy, đoàn người vốn an tĩnh xung quanh bùng lên la hét, mọi người bắt đầu chạy trốn về phía những tòa nhà.

Huyền Nhật lần nữa hét to: "DSII! Mang Sơ Phong đến chỗ Alkus!"

Động cơ của DSII nổi lên, một cái xoay vòng vụt đi, nó vọt đến bên cạnh Sơ Phong, còn lớn tiếng oán giận: "Kỳ thực người ta muốn bảo vệ Long An hơn."

Sơ Phong không có bước lên xe máy, mà nắm bên hông thân xe, cứ như thế để nó mang mình đi, lợi dụng thân xe ngăn phần lớn đạn.

Lúc Sơ Phong được chở đến bên cạnh ta, anh ta tò mò nhìn DSII, liên tục hỏi: "Mi lại có thể biết nói chuyện? Còn thích Long An hơn..." tiếp đến, vừa lại cười tự giễu: "Em trai ta cũng thích Long An, bây giờ ngay cả xe máy cũng thích hắn, không thể có một người thích ta sao?"

DSII an ủi nói: "Melody thích anh đấy!"

"Melody?"

"Cái cô vừa rồi nói chuyện trong điện thoại chính là Melody."

Lúc bọn họ một người một xe nói chuyện, ta cúi người nhặt lên một viên đạn, phát hiện đây toàn là đạn xuyên giáp đầu bạc chuyên môn đối phó vampire. Xem ra, Cornell càng muốn giết thật ra là Alkus.

Ta quay đầu nhìn Alkus, anh ta vùi mặt ở giữa hai bàn tay, tinh thần sa sút đến tột cùng. Ta chỉ có thở dài. Alkus, anh phải mau một chút phấn chấn lại, huyết năng của tôi thế nhưng không phải thứ đáng được tin tưởng.

Lúc này, Huyền Nhật như con thoi lui tới, dùng thân pháp và lưỡi hái tử thần để tránh hoặc ngăn đạn, đảm bảo mỗi một người dân đều an toàn tiến vào trong kiến trúc vật, cậu ấy mới đi về vị trí của chúng ta.

Đi đến một nửa, cậu ấy đột nhiên bắt đầu lao vọt, đồng thời trong miệng la lớn "Tăng phòng hộ đến mạnh nhất".

Nghe vậy, ta lập tức phóng ra tất cả huyết năng, đồng thời, cậu ấy cũng trượt tới rồi, một phát đem mặt đao của lưỡi hái tử thần cắm ở trước mặt Sơ Phong, đây còn chưa đủ, cậu ấy còn dùng thân thể của mình che chắn Sơ Phong.

Lúc này, ta cũng nhìn thấy nguyên nhân Huyền Nhật khẩn trương như thế, một quả tên lửa xuất hiện ở tầm mắt của ta, sau đó, nổ tung ra.

Ánh sáng mạnh... tiếng nổ lớn gần như có thể nổ điếc người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro