4 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ mười: Charles và An Hướng Dạ, ngày ngày đêm đêm vô tận

Bọn mình đều về đến nhà rồi, nhưng anh Charles lại không có về.

A Dạ thoạt nhìn rất buồn, vì để cho cậu ta vui vẻ, anh cậu ta phái tới một người rồi lại một người quản gia, chủng tộc của bọn họ đừng nói là vampire, đơn giản là quỷ gì cũng có, chỉ thiếu quỷ chân chính chưa có tìm đến mà thôi.

Nhưng bọn họ toàn bộ đều bị thiếu gia đuổi khỏi cửa rồi, ở lại lâu nhất là một vampire, hắn ở lại ba ngày mới bị đuổi đi, chẳng qua mình nghĩ, lý do hắn có thể ở ba ngày đại khái chỉ là hắn cũng là vampire như anh Charles.

Mình cũng ghét hắn, không, ghét mọi quản gia được phái tới, bọn họ không phải mặt vô biểu tình, thì cũng là không biết đang chán ghét cái gì, tên này nịnh bợ hơn tên kia. Thứ nấu ra… không phải không ngon, là quá ngon rồi, mẹ nó, ngày ngày đều như ăn thực đơn đặc biệt ở khách sạn lớn: hại mình ăn đến muốn ói.

A Dạ ăn lần thứ ba ăn thực đơn đặc biệt đã ném dĩa lật bàn rồi, làm tốt lắm, chúng ta đi ăn mì nước đi!

Há? Cậu muốn ăn ở nhà? Muốn tôi mua về nấu? Khoan khoan, là muốn tôi nấu sao? Tôi đời này chưa từng nấu qua thứ gì ngoài mì gói! Kêu Jingji đi nấu nhé… nghỉ hè hết rồi, cô bé phải về trường đi học?

Anh Charles, tôi thật nhớ anh, Jingji cũng rất nhớ anh, Tiểu Yu thật nhớ anh, May thật nhớ anh, Chú Tencha không ai pha trà cho chú ấy uống cũng rất nhớ anh, ngay cả chị Melody mới đầu nói “ngu ngốc! Chết đi cho rồi” ở lúc uống say ném bình rượu lung tung, sáng hôm sau lại phải tự mình thu dọn, cũng nói rất nhớ anh.

A Dạ bạt mạng làm bài tập, bạt mạng nhận công việc người mẫu, bạt mạng duy trì trị an, cậu ta bạt mạng để cho mình bận rộn đến ngay cả thời gian thở cũng không có, chính là vì để không còn thời gian nhớ anh.

Nhưng, cậu ta là người nhớ anh nhất.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta mở mắt, chỉ có bóng tối bầu bạn cùng ta.

Chẳng lẽ, đây chính là bộ dạng của địa ngục?

Sau khi ngơ ngẩn một lúc lâu, ta bật cười, đây căn bản không có một chút liên quan đến địa ngục, đây chỉ là khoang kim loại. Ta vẫn chưa có chết.

Theo thói quen sờ về phía vị trí mở khóa của khoang kim loại, mở khóa trong bóng tối một cách chính xác. Đây chẳng những là khoang kim loại, hơn nữa chính là khoang kim loại của ta. Chẳng lẽ, ta về nhà thiếu gia rồi sao?

Sau khi bước ra khỏi khoang kim loại, ta lại ngây ngẩn. Đây là phòng của ta… căn phòng năm mươi năm chưa từng trở về.

Ở đây không có một chút thay đổi, y như đúc lúc ta rời khỏi, vách tường bốn phía có ba mặt đều xếp đầy giá sách bằng gỗ, ở giữa có một cái bàn sách lớn, bên cạnh có một cái ghế salon đơn, bên cạnh salon có cái bàn trà nhỏ. Không có giường, vampire không cần giường.

Năm mươi năm đều không có thay đổi, ta cũng không bất ngờ, Sadina đích xác sẽ duy trì phòng ta như lúc ban đầu… không, cô ấy treo thêm một bức họa.

Ta hẳn là chỉ có treo bức họa của phụ thân mới phải, nhưng giờ đây, bên cạnh bức họa của phụ thân có thêm một bức tranh, người trong tranh tóc đen mắt lục và phụ thân có rất nhiều chỗ giống nhau, còn có một khuôn mặt tươi cười vô cùng hòa nhã.

Cho nên, thật sự không phải là thành kiến của thiếu gia, ta thật sự có tươi cười hòa nhã sao?

Sau khi đi ra khỏi phòng, ta đi qua hành lang, hành lang hình như có trang hoàng lại, nhưng bố cục cũng không có thay đổi, ta vẫn vó thể thuận lợi đi đến nơi ta muốn đi. Trên đường cũng gặp qua người, phần lớn là người hầu, bọn họ nghi hoặc mà nhìn ta, ta hết thảy trả về cho bọn họ tươi cười. Không có người thử dò hỏi ta là ai.

Cuối cùng, ta đã đến nơi mục đích, thư phòng của tộc trưởng, trong gia tộc. Ta gõ cửa.

“Vào đi.”

Ta đẩy cửa đi vào, người ngồi ở sau bàn lớn không phải Sadina, ta nghi hoặc một chút, lúc này mới nhận ra anh ta vậy mà là Curtis. Anh ta lấy mắt kính xuống, cũng không có chải tóc chỉnh chỉnh tề tề ra sau nữa, thậm chí cũng không có mặc tây trang, mà là sơ mi thùng thình, dáng vẻ thoạt nhìn thật khác biệt.

Nhưng nhìn thấy anh ta ngồi ở vị trí chủ nhân gia tộc nên ngồi, ta cảm giác yên tâm rất nhiều.

Hai bên còn có rất nhiều người, hoặc ngồi hoặc đứng, đầu tiên là một số người nhìn ta, sau đó, gần như là toàn bộ người đều nhìn ta, nhưng ta gần như đều không quen biết bọn họ, có một số khuôn mặt quen mắt, lại cũng không nhớ ra là ai.

Curtis lại không có ngẩng đầu, anh ta cúi đầu nhìn lên bàn, hình như là một phần văn kiện. Sau khi nhìn mười mấy giây, anh ta không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn ta nói: “Đến trễ rồi, tự mình nên biết phải làm cái gì đi? Anh là mới tới sao? Không hiểu quy củ như thế… Tộc trưởng?”

Anh ta lập tức đứng lên, người hai bên lặng đi một chút, sau đó đồng loạt đứng lên, mỗi một người thoạt nhìn đều khá căng thẳng hơn nữa vô cùng kinh hoàng. Ta cũng kinh hoàng như thế, chỉ là không có biểu hiện ra, không ngờ Curtis lại có thể ở trước mặt nhiều người như thế trực tiếp gọi ta là tộc trưởng.

Nhưng tiếp đến, Curtis lại làm ra chuyện càng khiến người kinh hoàng, anh ta đi đến trước bàn, sau đó cúi người xin lỗi: “Tộc trưởng, vô cùng xin lỗi, tôi không biết là ngài, thật là thất lễ rồi.”

“…”

Ánh mắt hai bên ném tới thực sự quá kinh khủng rồi, nhưng Curtis hình như cũng không định làm cái gì, trái lại là một bộ dạng chờ đợi chỉ thị, ta chỉ có thể hạ lệnh với anh ta: “Bảo người khác rời khỏi.”

“Vâng.”

Curtis sau khi nhận được mệnh lệnh, ánh mắt quét qua người hai bên, khí thế tuyệt nhiên khác nhau, ta vậy mà có chút ảo giác, như thể đó là vị lão gia tóc vàng cao cao tại thượng kia ở đây, mà không phải Curtis vâng lệnh mà làm.

Có lẽ, Curtis đích xác là một quản gia còn tốt hơn tưởng tượng của ta… lấy một kẻ lãnh đạo gia tộc khí thế cường đại như vậy mà nói, thái độ anh ta đối với ta thật sự là quá cung kính rồi.

Anh ta nhàn nhạt nói: “Không có nghe thấy lời tộc trưởng nói sao?”

Người hai bên lập tức cứng đờ, sau đó đồng thanh hô: “Vâng.” Sau đó nối đuôi mà ra.

“Anh thật sự không cần cung kính với ta như thế.” Sau khi mọi người đều rời khỏi, ta cười khổ nói: “Lúc trước ta cho rằng anh vẫn chưa có bắt đầu xử lý sự vụ gia tộc, không ngờ, thì ra anh sớm đã nắm quyền rồi, thật là làm khó cho anh lúc trước phải hạ thấp tư thái phục vụ ta rồi.”

“Không có chuyện đó, đó là nên làm.” Curtis cung kính nói: “Bà nội nói cho tôi, tộc trưởng Alexis đồng thời cũng phải là một cái quản gia tốt, đối với chủ nhân mà nói, tôi chỉ là quản gia, tuyệt đối không thể coi mình là tộc trưởng… ý tôi là, coi là tộc trưởng đại diện.”

Ta cười cười, nhắc nhở anh ta: “Đừng nói như thế, anh không phải tộc trưởng đại diện, là tộc trưởng, bốn chữ tộc trưởng đại diện này lấy đi nói với Sadina là được rồi.”

Curtis sửng sốt.

“Bà nội…” Anh ta do dự một chút, nói: “Bà luôn là nói ngài có mỉm cười rất hòa nhã, bà luôn là không ngừng căn dặn tôi, muốn tôi bảo vệ mỉm cười của ngài.”

Ta lắc đầu nói: “Là Sadina quá ưu đãi ta rồi.”

“Tôi vốn không tin.” Curtis cười một chút nói: “Một vampire lại có mỉm cười hòa nhã? Mặc dù trên bức họa là vẽ như thế, nhưng đó là của bà nội vẽ, tôi không tin bức họa đó là khách quan.”

Ta bật cười, vậy mà cùng với lúc ta lần đầu nhìn thấy thiếu gia vẽ, cũng có chút nghi vấn như nhau.

“Cho đến khi nhìn thấy ngài, tôi mới tin thứ bà nội bảo vệ là thật sự tồn tại, ‘mỉm cười hòa nhã của một vampire’ nhưng, tôi vẫn không cho rằng đó là thứ đáng được bảo vệ.

Ta nhìn Curtis, mang theo mỉm cười cổ vũ anh ta nói tiếp, cho dù anh ta cuối cùng muốn nói chính là không muốn bảo vệ ta nữa, ta cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

“Tôi không muốn bảo vệ mỉm cười hòa nhã của ngài.” Curtis nhìn ta thẳng tắp, nói: “Nhưng, tôi cũng không muốn lại nhìn thấy ngài lộ ra ‘mỉm cười đau đớn’ đó thực sự quá đau lòng rồi, cho nên, tôi sẽ thay thế bà nội, tiếp tục bảo vệ ngài.”

Thay thế bà nội? Một thoáng bất an đột nhiên lóe qua, ta nghi hoặc hỏi: “Sadina ở đâu?”

Curtis lại trầm mặc, trầm mặc một hồi, nhưng ta lại hoàn toàn không muốn thúc giục anh ta trả lời, chỉ là bất an trong lòng càng ngày càng khuếch đại, khuếch đại…

“Bà nội qua đời rồi.”

Ta vẫn là hại cô ấy! Ta nhắm lại đôi mắt, lẩm bẩm: “Ta đã hại cô ấy.”

“Không phải!” Curtis vội vàng giải thích: “Ngài hiểu làm rồi, bà nội là qua đời ba tháng trước. Lúc trước, bà vội vã tiêu diệt gia tộc Endless, vội vã đưa tôi đi phục vụ ngài, chính là bởi vì bà biết mình sống không lâu nữa, bà bị bệnh, bác sĩ nói cho bà… rất khó nói, nửa năm đến ba năm đều có khả năng.”

Ba tháng trước? Ta mở mắt nhìn Curtis, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta.

Curtis bắt đầu tử tế giải thích: “Tộc trưởng, khi đó ngài ở dưới công kích của Avrisila, bị thương vô cùng nặng, dưới kiến nghị của Alkus, chúng tôi bỏ ngài ngâm trong hồ máu suốt một tuần, ông ta nói nếu như sau một tuần ngài không chết, thì bỏ ngài vào khoang kim loại, chờ sau khi thân thể của ngài tự mình khỏi hẳn, ngài sẽ tỉnh lại. Chỉ là chúng tôi không ngờ, đó vậy mà cần tốn một năm.”

Một năm?

“Bà nội vẫn là không thể chờ được ngài tỉnh lại, nhưng bà không tiếc nuối, trái lại rất cao hứng không cần để cho ngài nhìn bà chết.”

Sau khi nói xong, Curtis ngừng lại một chút, mới lại nói: “Cho nên, tộc trưởng, ngài đừng quá đau lòng, bà nội trước khi qua đời không có tiếc nuối cũng không có thống khổ, bà ấy rất an tường.”

Một hồi lâu, ta ngay cả một câu cũng nói không nổi, vất vả lắm mới nặn ra một câu nói: “Ta muốn về phòng rồi.”

Curtis sửng sốt, vội vàng nói: “Vậy thì, tôi bảo người đưa tới cho ngài một chút máu, ngài đã ngủ một năm, hẳn là rất đói…”

“Không!” Ta kích động mà ngắt lời anh ta, nhìn anh ta, cố gắng áp chế tâm tình, dùng giọng hạ lệnh nói: “Ai cũng đừng tới, anh cũng đừng tới.”

Anh ta thoạt nhìn rất kinh ngạc, ngây ngẩn trả lời: “Vâng.”

Ta rời khỏi Curtis, thần tốc mà đi qua hành lang, lại vẫn ngại không đủ nhanh, trực tiếp dùng cực tốc, chớp mắt đã trở về phòng. Sau khi tông cửa phòng, ta ngồi trượt xuống đất, nhìn bày trí căn phòng hoàn toàn không thay đổi, hồi ức từng đợt xông tới… Hồi ức ở cùng với Sadina gần như đều rất vui vẻ, cô ấy là cô gái tràn đầy sức sống, cho dù là chỉ nhìn cô ấy, cũng sẽ bị lây tâm tình vui vẻ…

Đau quá!

Ta túm lấy ngực, đau đến nói không ra lời, hoàn toàn không hiểu vì sao vẫn là khó chịu như thế? Vì sao hơn năm mươi năm xa cách vẫn không có một chút tác dụng?

Sadina, em luôn là dung túng ta, vì sao lần này… em biết rõ mình sắp chết, lại không chịu để cho anh đi trước em sớm một bước?

Em biết rõ anh sẽ có bao nhiêu đau khổ, khi phụ thân đại nhân chết đi, em là người duy nhất ở bên cạnh anh, em là người biết rõ nhất, không phải sao?

Không phải sao?

Ta rúc ở trên ghế salon đơn, ngơ ngẩn nhìn bức họa của phụ thân, phụ thân trong bức họa đang cười, nhưng tươi cười của ông ấy cũng không giống ta, tính cách của phụ thân mạnh mẽ hơn ta nhiều, tuổi tác trong bức họa khoảng là bảy mươi tuổi, ông ấy đã tóc trắng xóa, cho dù cười lên cũng hết sức có uy nghiêm.

Người trong gia tộc đều rất kính trọng phụ thân đại nhân, đối với bọn họ mà nói, ông ấy đơn giản là tộc trưởng hoàn mỹ, khuyết điểm duy nhất chính là có một đứa con vampire.

Vì đứa con vampire này, ông ấy thà rằng không kết hôn, không sinh đứa con khác, để cho huyết thống của Alexis buộc ở trên người đứa con vampire của ông ấy, dựa vào đó để bảo vệ nó.

Huyết thống của Alexis buộc ngay ở trên người ta, nếu ta chết rồi, Alexis liền thật sự đoạn tuyệt.

Ta không thể chết, cũng không thể tìm chết.

“Tộc trưởng…”

Tiếng của Curtis vang lên một cách do dự.

“Ta bảo anh đừng tới.”

Anh ta lại vẫn đi đến bên cạnh ta, để một bình thủy tinh lên bàn trà, chất lỏng trong bình là màu đỏ, phát ra mùi gỉ sắt nhàn nhạt.

“Đã qua ba ngày rồi, tộc trưởng, nếu ngài không muốn về khoang kim loại ngủ, ít nhất cũng uống một chút máu đi! Nếu không thân thể sẽ chống giữ không được.”

Ta một phát gạt cái bình xuống đất, máu tươi văng đầy đất, ta gào to với anh ta: “Anh, các người không thể để cho ta chết sao? Vì cái gì? Các người từng người một đều chết rồi, lại vẫn muốn bức ta sống sao?”

Anh ta trầm mặc một chút, nói: “Thiếu gia của ngài còn đang chờ ngài, cậu ấy muốn tôi nói cho ngài, bất luận ngài tỉnh dậy lúc nào, chức vị quản gia của cậu ấy đều trống.”

Thiếu gia…

“Sau đó thì sao?” Ta cười, cười nói: “Cậu ấy muốn để cho ta yêu cậu ấy yêu đến sâu sắc, sau đó như phụ thân của ta, như Sadina, không lâu sau liền chết ở trước mặt ta sao?”

Biểu tình của Curtis như thể đã bị đấm một phát, anh ta nhíu mày nói: “Đừng cười như thế… tộc trưởng, thiếu gia của ngài còn rất trẻ tuổi.”

“Cho dù cậu ta bây giờ mới sinh ra, cũng vẫn là không đủ trẻ! Anh biết ta có thể sống bao lâu không? Vĩnh viễn! Anh biết đó là hành hạ như thế nào không?”

Ta đứng lên, túm lấy cổ áo của Curtis, dùng âm thanh trống rỗng của vampire rít lên với anh ta, nhưng anh ta lại một chút cũng không kinh hoảng, giống như nhận định ta sẽ không thương tổn anh ta, cho nên anh ta căn bản không cần sợ hãi. Anh ta vậy mà đã nhận định như thế rồi sao? Anh ta đã hiểu ta như thế rồi sao?

Ta nhìn mặt của Curtis, anh ta lớn hơn thiếu gia rất nhiều, nhưng thật ra ta cũng không biết anh ta rốt cuộc mấy tuổi, có lẽ là hơn ba mươi một chút đi? Nhưng cho dù thế nào, anh ta sẽ chết sớm hơn thiếu gia rất nhiều năm, bởi vì anh ta từng trở thành huyết phó của vampire, đó sẽ rút ngắn tuổi thọ của anh ta…

Ta buông anh ta ra, quay người đối lưng với anh ta, dùng giọng cứng ngắc hạ lệnh: “Ta uống, anh để cho người hầu mỗi ngày đưa máu và một số sách tới, đừng tìm cùng một người hầu đưa, cấm chỉ lúc bọn họ đưa đồ tới nói chuyện với ta, mà anh cũng đừng tới tìm ta nữa.”

Curtis cũng không có lập tức trả lời, nhưng ta cũng không nhìn thấy thần sắc của anh ta, rốt cuộc sau một hồi, anh ta mới mở miệng trả lời: “Tộc trưởng, thiếu gia của ngài…”

“Cậu ấy không phải thiếu gia của ta!” Ta ngắt lời anh ta, lạnh lùng nói: “Ta đã từ chức rồi, ta và cậu ấy không có bất cứ quan hệ nào nữa, không được nói cho cậu ấy bất cứ chuyện gì, hết thảy trả lời ta chưa có tỉnh lại!”

“Tộc trưởng, ngài không thể vĩnh viễn đều không tiếp xúc với bất cứ người nào!”

“Ta là tộc trưởng, nếu như anh không nghe mệnh lệnh của ta, vậy đừng gọi ta như thế! Nếu như thế, ta cũng không có cần thiết phải ở lại gia tộc Alexis!”

“… Tuân mệnh.”

Ta đối mặt cửa sổ, nghe thấy tiếng thở dài, tiếng bước chân rời khỏi của Curtis, ngoài cửa sổ, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn hoa của lâu đài.

Một phát kéo rèm cửa sổ, ngăn cách hết thảy, chỉ có bóng tối có thể vĩnh viễn bầu bạn cùng ta.

Cộc cộc —-

Người hầu hôm nay có lẽ là người mới tới đi? Vậy mà không biết ta sẽ không trả lời tiếng gõ cửa, chỉ cần trực tiếp đẩy cửa tiến vào là được rồi.

Ta không có đáp lại, nhưng cửa vẫn là mở ra rồi.

“Tộc trưởng.”

Ta ngồi ở trên salon, tiếp tục đọc sách, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, mặc dù đã nghe ra đây là giọng của Curtis.

“Thiếu… Không, có một Nhật Hướng Dạ tiên sinh gọi điện thoại cho ngài.

Ta lật trang, đồng thời nhàn nhạt nói: “Ta đã nói cho anh nên làm sao trả lời rồi.”

“Nhưng vị tiên sinh đó gọi chính là điện thoại hình, ngài ta nói, nhãn cầu của tôi chuyển lên phía trên bên trái 0.03 cm, cho nên tuyệt đối là đang nói dối, nếu tôi không đưa điện thoại cho ngài, ngài ta sẽ trực tiếp tìm đến cửa. Cho nên, nếu ngài thật sự không muốn làm quản gia của ngài ta, cứ trực tiếp nói cho rõ với ngài ta đi! Cho dù ngài ta là ai, chung quy không thể cưỡng ép tộc trưởng của gia tộc Alexis đi làm quản gia của mình.”

Ta trầm mặc một chút, vẫn là tiếp nhận ống nghe trên tay Curtis.

“Charles, về nhà đi.”

Giọng của thiếu gia… Về nhà đi… cậu ấy lúc trước cũng đã nói qua câu này, luôn coi ta là một phần trong nhà một cách đương nhiên như thế. Ta bằng phẳng trả lời: “Rất xin lỗi, tôi đã không phải quản gia của ngài, nhà của tôi ở lâu đài của gia tộc Alexis, trừ đây ra, tôi cũng sẽ không đi đâu.”

“Charles, về nhà cùng tôi trải qua hành hạ vĩnh viễn vô tận đi.”

Ta sửng sốt, thốt lên: “Thiếu gia, ngài đang nói cái gì?”

“Anh cuối cùng cũng chịu gọi tôi rồi… Charles, bề ngoài của tôi trẻ hơn tuổi thực tế một chút, đúng chứ?”

Ta hết sức khó hiểu, vì sao đột nhiên nhắc tới điểm này? Nhưng vẫn là trả lời: “Phải, đúng vậy, nhưng cũng không chênh lệch lắm.”

“Sẽ càng ngày càng nhiều.” Cậu ấy ngừng lại một chút, nói: “Charles, tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói cho anh, nhưng vừa lại không dám nói… lúc trước khi anh muốn từ chức, tôi muốn nói, nhưng lại bị cúp điện thoại.”

“Ngài muốn nói cái gì?” Cứ nghe hết đi! Cuối cùng, cứ nghe hết lời thiếu gia muốn nói.

Thiếu gia trầm mặc một chút, ta dường như còn nghe thấy tiếng cậu ấy hít sâu, sau đó cậu ấy bắt đầu kể: “Tôi từ sau mười tám tuổi đã không có trưởng thành nữa, ba nói cho tôi, tôi sẽ luôn bảo trì cái dáng vẻ này, ông ấy không biết tôi rốt cuộc có thể sống bao lâu… ông, ông ấy nói tôi rất có khả năng vĩnh viễn sẽ không chết, trừ khi là bị giết. Tôi vẫn luôn muốn nói cho anh, nhưng vừa lại không dám nói, tôi đã rất không giống loài người rồi, bây giờ còn sẽ không chết… tôi rốt cuộc coi là thứ gì?”

Ta nắm ống nghe, lại không biết nên làm phản ứng gì, thậm chí ngay cả câu an ủi cũng nói không ra, ta không nên nghĩ như thế, không nên xuất hiện loại tâm tình này, thiếu gia là rất thống khổ, nhưng…

Là kỳ tích sao? Tuyệt vọng triệt để không tin cũng không cầu khẩn cũng có thể đón được kỳ tích sao?

“Charles, lúc trước nghe anh nói chuyện phụ thân chết đi, tôi rất sợ, thật sự rất sợ!” Giọng của thiếu gia nghẹn ngào rồi: “Nếu như anh trai và ba của tôi cùng những người khác cũng chết đi thì làm sao? Anh vì không muốn đau lòng cho nên rời khỏi Sadina, nhưng tôi bây giờ một chút cũng không muốn rời khỏi mọi người, nhưng, chỉ là nghĩ đến bọn họ sẽ chết, tôi liền rất buồn, nếu như tương lai bọn họ thật sự chết đi, tôi, tôi có phải tốt hơn dứt khoát tự sát theo…”

“Thiếu gia!” Ta ngắt lời cậu ấy.

“Huh?”

“Thiếu gia, tôi nghe ngài nói xong rồi, bây giờ có thể xin ngài hãy nghe tôi nói không?”

“…Được.”

Ta hít sâu mấy hơi, mới bắt đầu nói: “Thiếu gia, ngài là anh hùng, không cầu khẩn cũng không cần kỳ tích, nhưng tôi không phải anh hùng, tôi cần kỳ tích, tôi có thể cầu khẩn ngài không?”

“Anh muốn cầu tôi cái gì?” Giọng của cậu ấy nghe lên có chút nghi hoặc.

“Thiếu gia, tôi là một quản gia, tôi rất hướng tới lời phụ thân đại nhân từng nói, ông ấy nói, cầu khẩn lớn nhất của quản gia chính là có thể tìm được một chủ thuê mà mình nguyện ý cả đời phục vụ. Tôi từng không dám hi vọng xa vời, lại thật sự tìm được rồi, tôi đã tìm được ngài.”

“Mặc dù tìm được tồi, tôi lại không dám ở lại, mà lựa chọn rời khỏi, chỉ bởi vì đau khổ do không ngừng mất mát thực sự quá đau, tôi không thể gánh chịu lần nữa… nhưng tôi là vampire, tôi căn bản không thể tìm được chủ thuê có thể cùng tôi sống đến vĩnh hằng.”

Chuyện tưởng rằng không thể, lại ở vừa rồi, đã xuất hiện kỳ tích.

Ta mang theo kỳ vọng lớn nhất, cầu khẩn: “Thiếu gia, xin lỗi, tôi đã gạt ngài, nhưng cầu mong ngài, tin tôi một lần nữa, xin ngài ký với tôi hợp đồng Endless được không?”

Trên cảm giác, thiếu gia trầm mặc rất lâu, rất lâu, ta cảm giác rất sợ hãi, vô cùng sợ hãi, nhưng, cậu ấy đột nhiên nói: “Charles, tôi đã chuẩn bị xong “hợp đồng Endless” để cho anh ký, đóng dấu và vân tay, tôi thấy tốt hơn dứt khoát ngay cả DNA cũng lưu lại, sau này anh tuyệt đối cãi không được nữa!”

Ta há hốc miệng, lại nói không ra lời, hơn nửa buổi, mới có thể dùng giọng tương đối bình ổn trả lời: “Vâng, thiếu gia.”

“Mau về nhà đi! Bảo Curtis chuẩn bị cho anh máy bay nhanh nhất!”

“Vâng, thiếu gia, tôi lập tức về nhà.” Đồng ý xong, ta không nhịn được mừng rỡ nói: “May là, ngài có năng lực “xét mặt nhìn sắc” đặc biệt như thế, mới có thể phát hiện nói dối của Curtis.”

“A? Curtis đã nói dối cái gì?”

Ta sửng sốt, hỏi: “Lúc ngài gọi điện thoại tới dò hỏi, anh ta không phải nói với ngài tôi chưa có tỉnh sao?”

“Đâu có! Là anh ta gọi điện nói với tôi anh tỉnh rồi, nhưng bởi vì tôi không thể cùng anh đến vĩnh viễn, cho nên anh không chịu về làm quản gia của tôi.”

Ta nhìn sang bên cạnh, muốn dò hỏi Curtis, lúc này mới phát hiện anh ta vậy mà đã biến mất rồi.

Ring —-

Ta ấn chuông cửa, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng lại không có người đến trả lời cửa, liên tục ấn mấy lần đều như thế, lúc đang nghi hoặc, lại là cửa phòng cách vách mở ra, một người đẹp chói lọi, hơn nữa chỉ có mặc áo ngủ mỏng tang từ sau cửa đi ra.

Ta cười chào hỏi: “Melody, đã lâu không gặp…”

“Đồ khốn!” Melody lạnh lùng ngắt lời hỏi thăm của ta.

“Eh, trong nhà không có người sao?”

“Đồ ngu!”

“… Thiếu gia không ở nhà sao?”

“Vô lương tâm!”

Ta không nói gì mà chống đỡ, không biết nên làm sao nói chuyện với Melody, cô ta có phải vừa lại uống say rồi đây?

Lúc này, cô ta nổi giận đùng đùng đi tới, lúc ta vẫn chưa biết nên phản ứng thế nào, cô ta vậy mà dùng sức tát ta một cái, gào lên: “Anh còn về làm cái gì? Lại định làm hai năm muốn rời khỏi? Anh tưởng rằng thiếu gia là người sẽ chịu cách làm như thế sao? Cái tiểu thiếu gia này sau khi bỏ ra tình cảm cũng không thu lại rồi! Bất cứ người nào bên cạnh cậu ấy muốn rời khỏi cậu ấy, cậu ấy đều không thể tiếp nhận, càng huống chi còn là anh!”

Cô ta điên cuồng la hét: “Anh biết anh hại cậu ấy một năm qua có bao nhiêu buồn rầu không! Anh nếu như tương lai còn muốn rời khỏi, tôi dứt khoát giết anh ngay bây giờ!”

Ta lại cười, trả lời: “Trừ phi giết tôi, bây giờ chỉ có cái lý do chết này có thể khiến cho tôi không làm quản gia của thiếu gia nữa.”

“… Thiếu gia đến nhà thờ rồi.”

Ta đi vào nhà thờ, người bên trong cũng không nhiều, trên bục, linh mục Yue đang giảng đạo, dưới bục… ta không nhìn thấy người khác, chỉ thấy mái tóc trắng bạc đang phát sáng ngồi ở trước nhất, cho dù là tia sáng xuyên qua hoa văn màu trên thủy tinh chiếu lên mái tóc đó, nhưng vẫn bị dung hợp thành một vùng ánh trăng trắng bạc.

Ta đi đến bên cạnh thiếu gia, nhẹ giọng gọi: “Thiếu gia.”

Cậu ấy hơi hơi động, sau đó ngẩng đầu lên nhìn ta, dung mạo của cậu ấy một chút cũng không thay đổi, chỉ là tóc trở nên dài hơn, đuôi tóc dài nhất cũng buông đến lưng rồi. Nhưng, độ dài tóc của thiếu gia thật ra là có thể khống chế, có lẽ cậu ấy chỉ là dựa vào tóc chầm chậm dài ra để khiến cho mình có cảm giác lớn lên.

“Về rồi à?” Cậu ấy mở miệng hỏi.

“Vâng, thiếu gia.”

“Có ngủ đủ chưa?”

“Có, thiếu gia.”

“Lần sau nếu anh có ngủ một năm, tỉnh dậy mà không lập tức trở về, tôi thật sự sẽ không cần anh nữa!”

“Xin lỗi, thiếu gia, Charles không dám nữa.”

Thiếu gia đỏ mắt, nhưng cậu ấy lập tức hất mặt qua, một lúc sau mới chịu quay đầu, còn đem một tờ giấy nhét vào trước mặt ta, không cho bác bỏ mà nói: “Ký!”

Ta không chút do dự lấy bút ra, ký tên của mình xuống hợp đồng.

Sau khi ký xong đưa cho thiếu gia, cậu ấy cúi đầu nhìn giấy hợp động, cuối cùng cũng cười rồi, nhưng, cậu ấy đột nhiên do dự một chút, mang theo biểu tình lo lắng ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: “Charles, tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, thật ra ở đâu cũng được, anh, anh vẫn là muốn một chủ nhân ở trong lâu đài sao? Tôi có rất nhiều lâu đài, nhưng đều ở nơi khác, Tà Dương thị không có lâu đài…”

“Thiếu gia, ngài đang nói cái gì vậy?” Ta cười nói: “Chúng ta không phải đã ở trong lâu đài sao?”

Thiếu gia nhìn ta, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Ta cười giải thích: “Chúng ta chẳng phải ở trong một toà lâu đài khổng lồ tên là Tà Dương sao? Trong lâu đài cảnh sắc kỳ dị kiểu nào cũng có, hơn nữa còn cư trú đủ loại người và phi nhân, có loài người, anh hùng, người sói, vampire…”

Thiếu gia bật cười, như có chuyện lạ nói: “Đúng đó! Lâu đài này gọi là lâu đài Tà Dương? Lâu đài anh hùng? Đều thật khó nghe! Hay là gọi là lâu đài vampire? Hm, cái này dễ nghe hơn nhiều!”

Lâu đài vampire… ở đây đúng là lâu đài của ta, so với lâu đài trong mộng tưởng lúc trước càng tuyệt vời hơn, có bạn loài người có thể tiếp nhận vampire, có phi nhân có thể tiếp nhận loài người, thậm chí, còn có một vị chủ nhân có thể sinh ra kỳ tích.

“Charles, linh mục Yue đang trừng chúng ta kìa, ngồi xuống cầu nguyện đi!”

“Vâng, thiếu gia.”

Ta ngồi xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thập tự giá to lớn, trước đây, ta cũng không hiểu cái biểu tượng đơn giản này đại biểu cái gì, rốt cuộc có ý nghĩa gì, bây giờ, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Nhìn thập tự giá, ta lặng yên cầu nguyện.

Cảm tạ ngài, phụ thân; cảm tạ em, Sadina; cảm tạ anh, Curtis… cảm tạ tất cả những người làm bạn với tôi, buộc tôi đi đến đây, cám ơn mọi người kiên trì tin tưởng hơn tôi, tôi có thể nhận được kỳ tích.

“Charles, đi thôi!”

Thiếu gia đứng lên, nói: “Tôi phải vào chương trình rồi.”

Ta sửng sốt, hỏi: “Vào chương trình?”

Thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, nói: “A… tôi đã quên anh không biết. Charles, anh thật sự bỏ lỡ rất nhiều chuyện đó! Chẳng qua không sao, vừa đi vừa nói đi, nếu đến muộn, Yahan vừa lại muốn mắng tôi rồi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Ta đứng lên, đúng lúc nhìn thấy linh mục Yue trên bục cười với ta, ta cũng lấy tươi cười chào tạm biệt với ông ấy, sau đó xoay người, đi ra khỏi giáo đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro