4 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ chín: Huyền Nhật, ánh sáng sinh ở bóng tối

“Thiếu gia, trong khoang kim loại của quản gia có ảnh chụp của cha, có ảnh chụp của một phụ nữ, có một cái máy điện thoại hỏng, còn có bức vẽ ngài tặng cho anh ta, thật không dám tin, cái quản gia đó lại có thể bỏ mặc mấy thứ này?”

Sau khi chị Melody sắc mặt âm trầm từ phòng của anh Charles đi ra, liền nói như thế với An Hướng Dạ, lúc đó mình lập tức đã cảm thấy không thể nào! Nhưng An Hướng Dạ lại nói “Có lẽ anh ta chỉ là không cần nữa”.

“Thiếu gia! Tôi tìm được điện thoại của quản gia tiên sinh rồi! Điện thoại vậy mà bị bóp nát vứt bỏ! Cái quản gia kia! Anh ta như vậy coi như từ chức rồi, lại bóp nát điện thoại của ngài cho anh ta sao?” Anh Tiểu Yu dùng giọng kinh ngạc nói.

Mình cũng rất kinh ngạc, mặc dù quen biết anh Charles không bao lâu, nhưng anh ta tuyệt đối không phải người sẽ làm hỏng đồ. An Hướng Dạ lại nói “Dù sao anh ta cũng không cần điện thoại nữa”.

A Dạ, cậu thật sự cảm thấy anh Charles thật sự là người sẽ gọi điện thoại tới từ chức, chỉ nói sẽ trả tiền vi phạm, ngay cả câu xin lỗi cũng không có liền biến mất sao?

Cuối cùng, mình cuối cùng cũng không nhịn được túm lấy vai của An Hướng Dạ, bạt mạng lắc, bạt mạng gào, xem xem có thể khiến cho cậu ta thanh tỉnh một chút. Anh Charles nhất định là bị bắt cóc rồi! Mặc dù không có người tới đòi tiền chuộc… chẳng qua nhất định là bị bắt đi rồi!

An Hướng Dạ lại vùng vẫy, sau đó gào còn lớn tiếng hơn mình: “Nếu như tìm được anh ta, anh ta thật sự chỉ là muốn rời khỏi tôi, lý do gì cũng không có thì sao? Lúc đó tôi nên làm sao đây?”

Cứ đánh anh ta cho gần chết!

Mình không chút chần chờ trả lời. Nếu như anh ta thật sự lý do gì cũng không có, vậy anh ta ít nhất nợ cậu một trận đòn! Thế nào? Cậu rốt cuộc có muốn đi tìm anh Charles không?

“Tôi…”

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Thời gian đã qua bao lâu, ta thật sự không có một chút khái niệm, chỉ là bị túm ra khỏi lồng sắt, bị ném vào lồng sắt, cười nhìn Avrisila, cười nhìn Sadian, mặc dù hai người trả về cho ta chính là biểu tình hoàn toàn khác nhau, nhưng ta đều cảm thấy đau khổ như nhau, Avrisila khiến thân ta đau, Sadina lại khiến lòng ta đau.

“Ngươi vì sao không khóc? Ngươi cười cái gì?”

Avrisila càng ngày càng cáu kỉnh, nếu không phải Crail và Cung Phượng Hương thay phiên ngăn cản, có lẽ bà ta sớm đã giết ta rồi.

Cung Phượng Hương an ủi Avrisila cả buổi, sau đó đi tới, cúi đầu nhìn ta, thở dài nói: “Vì sao không khóc? Charles thiếu gia, ngươi cũng thật cố chấp… đã bị thương thành thế này rồi, hẳn là rất đau đi? Khóc một chút thì có làm sao? Ngươi chỉ cần chịu lên tiếng cầu phu nhân, ta đảm bảo bà ấy sẽ bớt tổn hại ngươi một chút, bằng không cứ tiếp tục bị thương, ngươi sợ rằng cũng sẽ chết.”

Ta nhìn cô ta, lại cũng không muốn nói chuyện, thậm chí cũng không có cười… đã sắp không còn sức để cười rồi, ta thà rằng giữ lại tươi cười cho Sadina.

“Tàn nhẫn đánh cho ta!” Avrisila rống giận: “Ta không muốn lại nhìn thấy hắn cười!”

“Phu nhân, nếu còn đánh, hắn thật sự muốn chết rồi.” Cung Phượng Hương có chút khó xử mà nói xong, sau đó thở dài, quay người qua hô: “Curtis, ngươi qua đây.”

Curtis theo lời đi tới, đứng ở bên chân ta, ta nhìn anh ta, không phải cố ý, chỉ là thà rằng nhìn anh ta cũng không muốn nhìn những người khác, vốn cho rằng anh ta hẳn vẫn là mặt vô biểu tình, nhưng ngoài ý liệu của ta, anh ta cúi đầu nhìn ta một cái, sau đó liền nhìn chằm chằm Cung Phượng Hương, nhưng sắc mặt lại trở nên vô cùng tái nhợt.

Ta nghĩ, bộ dạng ta bây giờ có lẽ thật sự rất dọa người đi?

“Kim bac, roi bạc, bột bạc, gậy chích điện…” Cung Phượng Hượng đưa từng thứ để lên tay anh ta, sau đó nói với Avrisila: “Phu nhân, để cho Curtis đánh đi! Hắn là loài người, sức lực ít, hẳn là không dễ đánh chết Charles thiếu gia, hơn nữa, nếu để cho hắn đánh, Sadina sẽ nhìn cháu trai hành hạ người trong lòng của bà ta, bà ta sẽ càng đau đớn hơn một chút.”

“Rất tốt, ra tay đi!” Nghe thấy mấy câu cuối cùng, Avrisila lúc này mới hài lòng đồng ý.

Cung Phượng Hương lặp lại mệnh lệnh lần nữa, Curtis không lập tức chấp hành mệnh lệnh, còn nói: “Không thể đánh nữa, hắn thật sự sắp chết rồi.”

Lấy huyết phó mà nói, Curtis thật sự không nghe lời lắm.

“Đây không cần ngươi lo lắng.” Cung Phượng Hương lạnh lùng nói: “Vampire không dễ chết như thế… Đừng làm làm thương cổ, ngực và động mạch bắp đùi của hắn.” Cô ta có chút chần chờ mà bổ sung.

Curtis gật đầu, mặt tái nhợt ngồi xuống, hình cụ trên tay rải đầy đất, anh ta lựa chọn trong mấy loại hình cụ, động tác hết sức chậm rãi, cuối cùng cầm lên kim bạc. Nói là kim bạc, thật ra không bằng nói là gậy bạc, cỡ gần như cây que để đan len.

Nhưng đó đã là thứ thoạt nhìn không có lực sát thương nhất trong hình cụ rồi… nhưng thật ra, đối với vampire mà nói, so với kim bạc có thể cắm vào trong cơ thể, roi chỉ đánh ở mặt ngoài mới là vũ khí có lực sát thường thấp nhất, mặc dù roi đích xác đau hơn.

Curtis nắm kim bạc, nhìn tới nhìn lui toàn thân ta, lại chậm chạp không có hạ thủ, trên mặt tuôn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

“Curtis!” Cung Phượng Hương không vui mà quát: “Ngươi đang làm cái gì? Mau động thủ!”

“Căn bản không có chỗ có thể hạ thủ.” Curtis khẽ trả lời: “Mỗi một nơi đều là thương.”

“Vậy chẳng phải càng tốt!” Cung Phượng Hương không nhịn được nói: “Thương cộng thêm thương mới đau, mau động thủ! Đừng để ta nói lần thứ ba!”

Curtis giơ kim châm lên, do dự một chút, sau đó dùng lực đâm xuống, kim bạc xỏ xuyên qua lòng bàn tay ta. Ta không rên một tiếng, nhưng Curtis lại run rẩy rất kịch liệt, như thể người bị kim bạc đâm xuyên tay thật ra là anh ta.

“Đừng lo lắng.” Ta cười nói.

Curtis sửng sốt, khó có thể tin nhìn ta.

Ta cố gắng kéo tươi cười, an ủi: “Đây thật sự không liên quan tới anh, mọi thứ đều là lỗi của ta, ta đã hại anh biến thành huyết phó, hại anh bị người khống chế, còn hại anh phải đi ngược ý mình để thương tổn ta, anh hẳn là nên tàn nhẫn đánh ta, đó là quyền của anh, căn bản không cần cảm thấy áy náy.”

“Xin lỗi, đã hủy cả đời của anh, ta thật sự… rất xin lỗi.”

Nói đến đây, ta nhắm lại mắt, cắn chặt răng, làm tốt chuẩn bị tâm lý, dù có đau cũng không thể rên ra tiếng… nhưng chậm chạp không có chờ được đau đớn trong tưởng tượng, lại có mấy giọt nước nhỏ lên mặt của ta… là ta đã đau đến ngay cả cảm giác cũng tê dại rồi sao? Đó hẳn không phải nước, có lẽ là bạc nóng bỏng?

Ta nghi hoặc mở mắt, kinh ngạc mà phát hiện Curtis vậy mà chảy nước mắt, anh ta lộ ra biểu tình đau khổ, trên tay mặc dù cầm hình cụ khác, lại chậm chạp không có xuống tay, anh ta miễn cưỡng nặn ra lời: “Đừng cười… nụ cười của anh còn đau hơn khóc.”

“Đủ rồi, ta nhìn đủ rồi!” Avrisila đứng dậy, gầm lên: “Phượng Hương, để cho huyết phó của ngươi phá hủy cái khuôn mặt tươi cười đáng chết đó, đợi đến khi mặt hắn nát thành bùn, ta không tin hắn còn cười được!”

Lời của Avrisila vừa ra, Curtis lập tức cứng đờ, biểu tình của anh ta thoạt nhìn hết sức sợ hãi, giống như người sắp bị hủy mặt thật ra là anh ta mà không phải ta.

“Phu nhân!”

Cung Phượng Hương chưa có hạ lệnh, trái lại mừng rỡ nói: “Chúng ta rốt cuộc chờ được con mồi rồi, Yi Alkus đã tới.”

… Alkus?

Nghe vậy, lực chú ý của Avrisila hoàn toàn bị chuyển đi, bà ta không thèm để ý ta và Curtis nữa, mà là lập tức cùng người khác thảo luận tình huống cộng với các loại bố trí mai phục.

Trong lúc này, Cung Phượng Hương hạ mệnh lệnh: “Curtis, khiêng Charles thiếu gia vào trong lồng, sau đó ngươi cũng vào theo.”

“Vâng.”

Curtis bế ta lên, bởi vì vết thương toàn thân đều bị động, ta nhịn không nổi rên một tiếng, sau khi anh ta khựng lại một cái, động tác trở nên càng nhẹ nhàng rồi.

“Cám ơn.”

Sau khi được để lên mặt đất, ta vùng vẫy muốn bò dậy, nhưng đau đớn và mệt mỏi lại khiến cho cái động tác đơn giản này trở nên khó khăn dị thường…

“Anh làm gì thế? Bị thương đến như vậy còn lộn xộn!” Sadina và Curtis vậy mà đồng loạt nói.

“… Tôi chỉ là muốn nhìn rõ hơn một chút.”

Hai người trầm mặc một lát, sau đó cùng đỡ ta lên, để cho nửa thân trên của ta dựa vào Sadina, có thể nhìn rõ tình huống ngoài lồng, phi nhân đi lại bên ngoài rất nhiều, chung quanh đều toàn là mai phục, tình huống có chút hỗn loạn.

Ta thấp giọng nói: “Sadina, đợi nếu có cơ hội, anh sẽ nghĩ biện pháp phá hỏng lồng, lúc đó em liền mang Curtis đi, ngàn vạn lần đừng muốn mang anh đi, đợi sau khi chạy ra đến cứu anh sau là được rồi.”

“Gã này rất khiến người lo lắng đi?”

Ta sửng sốt, hơi quay đầu nhìn, mới phát hiện cô ấy thì ra là đang hỏi Curtis, mà Curtis vậy mà thật sự gật đầu.

Sadina cảm thán nói: “A! Anh họ, anh không chỉ là bề ngoài không có thay đổi, ngay cả tính cách cũng trăm năm như một ngày, muốn anh có chỗ thay đổi, sợ rằng phải đợi đến lúc anh biến thành cụ cụ cụ cụ cố cũng đợi không được.”

“… Anh nói sai cái gì rồi sao?”

Không ngờ, cô ấy vẫn thật sự trả lời: “Sai thì có nhiều! Anh mười tám tuổi đã bỏ nhà đi, nói cho hoa mỹ là sa đọa, thật ra là bởi vì cha anh chưa kết hôn đã sinh con, đứa con còn là vampire, người trong tộc càng trách phạt với ông ấy, thậm chí phản đối ông ấy tiếp nhận vị trí tộc trưởng, cho nên anh mới rời khỏi ông ấy, lại có thể còn tìm cớ nói không hợp với loài người, cho nên muốn đi sa đọa… Anh biết không? Lúc cha anh nói đến chuyện cũ này với em, vừa nói đến anh lại có thể đem buổi tối đi quán bar và thỉnh thoảng hạ quyết tâm tìm cái cô gái làm tình một đêm coi thành “sa đọa”, ông ấy cũng sắp cười chết rồi! Sa đọa cái búa!”

“…” Sadina em đã tám mươi mấy tuổi rồi, có thể dùng cách nói của người hơn tám mươi tuổi không?

“Sau khi tiếp nhận vị trí tộc trưởng mười năm, anh lại tìm một đống cớ để rời khỏi gia tộc! Thật ra căn bản là bởi vì lúc đó vẫn có rất nhiều thế lực phát hiện tộc trưởng của Alexis là vampire, gia tộc chịu áp lực đến từ các nơi, cho nên anh mới lựa chọn rời khỏi! Lại lấy cớ mình căn bản không có cống hiến cho gia tộc, cho nên không muốn ở lại vị trí!”

“Còn có, anh rời khỏi em, mặc dù ngoài miệng nói bởi vì không muốn nhìn em già chết, thật ra anh càng không muốn chính là để cho em nhìn anh vĩnh viễn không thay đổi, mà chính em lại từng ngày già đi? Anh không biến em thành vampire, là bởi vì anh đã nhìn ra rồi đúng không? Nhìn ra em căn bản không muốn sống mãi… Nhưng anh lại nói anh không tin vĩnh hằng, anh không muốn về sau chúng ta không yêu nhau nữa mà chia tay.”

Ngoài miệng mắng, Sadina lại chảy nước mắt, không biết thương xót hay là mắng: “Anh là đồ khốn, có thể đừng luôn tự cho rằng nghĩ cho người khác là đúng, còn ôm mọi sai lầm và đau khổ vào người mình không.”

Ta vội vàng giải thích: “Rời khỏi em là thật sự không muốn nhìn theo em già chết!”

“Vậy lý do em nói thì sao? Anh thật sự không có cái ý đó?”

“… Rời khỏi thiếu gia là thật sự không muốn nhìn cậu ấy già chết! Thật sự!”

“Đừng tưởng chuyển đề tài là không cần trả lời! Đồ ngu!”

A! Curtis đột nhiên bật cười, nhưng lập tức khôi phục mặt vô biểu tình.

Sadina vươn tay, vừa vuốt lại tóc rối loạn của ta, vừa nói: “Bây giờ anh vừa lại bảo bọn em đi trước, anh cho rằng lần này Avrisila thật sự sẽ chờ em về cứu anh sao?”

“Sadina, anh…” ta nói đến một nửa, lại đột nhiên cảm thấy một cơn đau khó chịu ở ngực, suýt nữa thở không nổi.

“Làm sao vậy?” Cô ấy có chút hoảng loạn hỏi.

“Không sao… nói chuyện khiến cho cổ, ngực và phần bụng của anh đều rất đau.” Nói đến một nửa, ánh mắt Sadina trừng ta còn đáng sợ hơn Avrisila, ta chỉ có thể giữa đường sửa miệng, thành thật báo cáo.

“Vậy thì đừng nói nữa, không cho nói!”

Ta sửng sốt, cũng không khuyên cô ấy chạy nữa, chỉ là an tĩnh dựa vào trong lòng cô ấy, cảm giác cô ấy dùng tay vuốt tóc ta… nếu thật sự có thể ích kỷ một chút, ta thật sự rất muốn chết ngay bây giờ.

“Yi Alkus, thật sự là đại giá quang lâm!”

Avrisila cao giọng hô, đồng thời, một bóng người từ cửa tiến vao… thật sự là Alkus.

Anh vì sao lại tới đây? Cho dù thật sự bị gạt tới, vừa phát hiện không ổn, anh nên bỏ chạy ngay, mà không phải ngoan ngoãn đi vào. Anh không phải từng nói với tôi, anh có người nhất định phải bảo vệ, cho nên dù thế nào cũng không thể chết sao?

Lại là một người bị ta hại.

Alkus vừa đi vào, cửa lập tức bị đóng lại, bên cạnh cửa có Crail và mười mấy vampire, mà trên vương tọa của đại sảnh còn có Avrisila, bên cạnh bà ta là Cung Phượng Hương, hai bên đại sảnh còn ẩn giấu rất nhiều mai phục… dưới so sánh, Alkus đơn độc đứng ở chính giữa đại sảnh, thoạt nhìn vô cùng cô độc.

Nhưng anh ta lại hoàn toàn không có dị sắc, chỉ là thẳng tắp mà trừng ta, sắc mặt trầm xuống, nhưng anh ta không nói nửa câu với ta, mà là quay mặt qua đối diện Avrisila, cười lạnh một tiếng nói: “Lần này các ngươi thật sự chết chắc rồi, các ngươi chỉnh Endless thành thế này, thiếu gia nhà hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”

“An thiếu gia? Hắn căn bản sẽ không biết.” Cung Phượng Hương cười nói: “Charles thiếu gia của bọn ta thế nhưng là từ chức một cách đàng hoàng đấy! Người ta không muốn làm thiếu gia của hắn nữa, An thiếu gia thì lại làm sao?”

“Oh?” Alkus nhàn nhạt nói: “Đây thế nhưng thật kỳ quái rồi, là thiếu gia nhà hắn túm lấy cổ áo ta mắng: ‘Đều tại ngươi hại Charles bị người bắt đi rồi, lập tức mở hộp thư xem thử có thư đòi chuộc không’, ta mới mở hộp thư để xem.”

Thiếu gia! Ta dấy lên một tia hy vọng.

“Cho dù hắn biết thì lại thế nào?” Avrisila đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Cho dù hắn biết, cũng chẳng qua từ một người biến thành hai người, ta có cả một gia tộc! Hai người các ngươi vĩnh viên đều không thể đề kháng một gia tộc vampire!”

Alkus nhàn nhạt nói: “Ta là một người không sai, chẳng qua vị thiếu gia kia thế nhưng thì không có chuyện đó.”

“Ý người là gì…”

Cung Phượng Hương hỏi đến một nửa, thủy tinh xung quanh đại sảnh đột nhiên toàn bộ đều nứt toác, mảnh thủy tinh bay khắp nơi, không ít phi nhân bị bắn trúng mà rống giận, sau đó rất rất nhiều bóng người từ ngoài cửa sổ lách vào, nhảy vào, bay vào, xông vào…

“Hắn mang một đống người tới.” Alkus nhàn nhạt nói: “Huyền Nhật thế nhưng không phải ta, hắn cái gì cũng không thiếu, bao gồm không thiếu người.”

Chỗ cửa chính đột nhiên truyền đến tiếng nổ lớn, sau đó hai cánh cửa tàn khuyết ầm ầm đổ xuống, lộ ra một bóng người thon dài, thân hình bóng người này cũng không thô kệch, nhưng lại cầm vũ khí khổng lồ hoàn toàn không tương hợp với thân hình cậu ấy, tay trái của cậu ấy cầm một thùng pháo hỏa tiễn, mà tay phải thì cầm một thanh lưỡi hái tử thần, thân gậy còn muốn dài hơn chiều cao của cậu ấy, mặt đao lớn đến có thể đem người một đao chém thành hai mảnh.

Lưng đối ánh sáng, đường nét của cậu ấy thoạt nhìn cứ như tử thần, như cái hóa thân muốn hủy diệt mọi thứ, ta lại từ đáy lòng mà có loại cảm giác được cứu.

Huyền Nhật đi vào đại sảnh, người hai bên phá cửa sổ tiến vào toàn bộ đều nhìn cậu ấy.

Melody, Tencha, Tiểu Yu, May, Long An, Sơ Phong, Ezart, Elian, thanh niên mặt lạnh từng thấy ở bên cạnh lão gia, ta thậm chí nhìn thấy Poseidon, còn có cái bóng bay quanh ngoài cửa sổ, thoạt nhìn hẳn là Bạch Thạch tiên sinh.

Ngoài ra, còn có rất nhiều người ta gọi không ra tên, mặc dù nghĩ đến có lẽ là thuộc hạ của lão gia, nhưng, thoạt nhìn lại không giống, biểu tình bọn họ nhìn Huyền Nhật hoàn toàn không phải thần sắc của người xa lạ nên có.

Lúc này, Avrisila bật cười, trào phúng nói: “Người có nhiều thì thế nào? Các ngươi chỉ là người, một người, hai người, hai mươi người thì có gì khác biệt?”

“Huh? Thật không?” Alkus trào phúng nói: “Ta tưởng rằng ở đây không có loài người.”

“Ta, ta thật sự không phải người!”

Poseidon hết sức phấn khởi giơ tay thừa nhận, Alkus nhìn hướng hắn, ra vẻ kinh ngạc nói: “Thật không? Ta còn tưởng ngươi là loài người duy nhất trong đó.”

Poseidon không nói gì một chút, âm u thở dài nói: “Thực ra ta vừa rồi cũng có loại cảm giác này…”

Huyền Nhật giơ lưỡi hái tử thần một đường đi vào trong đại sảnh, lưỡi hái tử thần quét qua mặt đất, phát ra tiếng bén nhọn rất nhỏ.

Bọn Avrisila cũng không có phản ứng đặc biệt, ta nghĩ, bọn họ đại khái căn bản cũng không có ý định dùng ba người bọn ta để uy hiếp Huyền Nhật, người thiếu gia mang đến có lẽ chỉ có hơn hai mươi người, nhưng gia tộc Endless ít nhất có gần trăm tên, nhân số của bọn họ vẫn chiếm lợi thế hơn hẳn, hơn nữa bọn họ là phi nhân, đối phương chỉ là loài người… Nhưng, bọn họ thật sự quá coi thường “loài người” hiện tại rồi.

Sau đó, cậu ấy ngừng lại, quay đầu nhìn ta, kính bảo hộ che khuất mặt của cậu ấy,ta không nhìn được thần sắc của cậu ấy, nhưng tiếp đến, cậu ấy vừa lại quay đầu qua, nhìn người trên vương tọa, dùng giọng cuồng nộ mà ta chưa từng nghe qua gào lớn: “Avrisila?”

Avrisila hừ lạnh một tiếng, căn bản không trả lời. Alkus lẩm bẩm: “Đã nói hắn sẽ nổi điên mà.”

Huyền Nhật giơ lưỡi hái tử thần, chỉ thẳng Avrisila, sau đó tuyên bố với mọi người: “Ả là của ta, ai cũng không được nhúng tay!”

“Thật lớn gan!”

Avrisila đột nhiên giận dữ, nhưng ngay tiếp theo, Long An gầm lên một tiếng, một quyền đánh bay một tên người sói, bọn họ mới rốt cục bắt đầu phát giác không ổn rồi.

“Heh! Long An.” Ezart nóng lòng nói: “Tới thi ai giải quyết được nhiều hơn?”

Long An lại khinh khỉnh liếc cậu ta một cái: “Tên khốn có chuyện chuồn trước! Ai thèm đấu với ngươi!”

Ezart sửng sốt, hỏi: “Cậu là ai?”

“Yahan đây!”

“A Dạ, cậu lại có thể không nói với tôi Yahan chính là Long An… quên đi, gã đó căn bản nổi điên đến không nghe thấy cái gì rồi.”

Huyền Nhật giơ lưỡi hái tử thần phóng về phía Avrisila, lập tức có mười mấy phi nhân xông lên để ngăn cản, lúc này, Huyền Nhật nhảy lên, sau đó ở giữa không trung không ngừng xoay chuyển lưỡi hái tử thần, lưỡi hái vung thành một cái vòng tròn lập thể chết người, mọi phi nhân tiếp xúc đến vòng tròn đều bị chém đứt chi thể, thậm chí có người bị chém ngang eo, giữa đại sảnh nhất thời trở thành lò mổ, máu thịt tay chân bay tứ tung, trên mặt đất cứ như là trải thảm đỏ.

Lúc Huyền Nhật rơi xuống, hiện trường lạnh ngắt như tờ, cậu ấy tiếp tục đi về phía Avrisila, lúc này, Avrisila cũng không dám khinh thường, bà ta lập tức hóa ra huyết trảo khổng lồ, ngay cả Cung Phượng Hương cũng hóa ra hai thanh búa lớn dữ tợn, sắc mặt hai người đã không ung dung như vừa rồi nữa.

Alkus cũng hóa ra hai cái huyết trảo, anh ta vừa đi vừa nói: “Con nhãi bên cạnh Avrisila, đối thủ của ngươi là ta.”

Nghe vậy, sắc mặt Cung Phượng Hương lập tức trở nên tái nhợt, cô ta tuyệt đối không phải đối thủ của Alkus.

Nếu nói về thực lực, dù là Avrisila, sợ rằng cũng không bằng Alkus. Mặc dù Alkus chưa từng nói mình là đời mấy, nhưng, anh ta là vampire hơn ngàn tuổi, hơn nữa bị giáo hội truy sát trên ngàn năm vẫn chưa chết… bất cứ vampire nào đều sẽ nói mình làm không được.

“Ngươi cho rằng bọn ta sẽ đấu đơn với các ngươi sao?” Lời Avrisila vừa ra, Cung Phượng Hương lập tức khôi phục trầm ổn.

Huyền Nhật rống giận: “Bao nhiêu tên đều không sao cả! Ngươi vậy mà dám đối xử với Charles như thế! Cho dù bao nhiêu người ngăn ở trước mặt ngươi, ta đều sẽ giết sạch bọn chúng, sau đó làm thịt ngươi!”

Avrisila lóe qua một tia giận dữ, sau đó, lại nổi lên một nụ cười ác ý, mập mờ nói: “A! Ngươi thích đứa con Charles của ta như thế à? Các ngươi thật sự chỉ là quan hệ chủ tớ sao? Hay là, thật ra căn bản chính là quan hệ bạn giường đây? Đứa con này của ta đúng là rất xinh đẹp…”

“Ha ha ha!” Ezart đột nhiên cười lớn.

Những người khác đang chiến đầu đều tới tấp cười ha hả, còn lên tiếng cười nhạo: “Đồ ngu, a Dạ nào hiểu chuyện đó!” “Cho xin đi, cậu ta không biết có hiểu làm sao lên giường với phụ nữ chứ đừng nói nam!” “Cậu ta là thích trẻ con không phải đồng tính đâu!” “cậu ta thích thứ tròn tròn mềm mềm thôi.” “Cậu ta căn bản còn ở tuổi ôm búp bê ngủ!”

Thiếu gia, mọi người quả nhiên đều quen biết ngài.

Avrisila thoạt nhìn lại hoàn toàn không tin, bởi vì, Huyền Nhật trước mặt bà ta trên tay cầm là lưỡi hái tử thần vừa rồi một lần giết mười phi nhân, mà không phải búp bê gì.

Huyền Nhật xông lên, một phát vung lưỡi hái tử thần xuống, Avrisila tránh ra, hai người ngươi qua ta lại, mặc dù bây giờ thoạt nhìn thế lực ngang nhau, nhưng ta tin Huyền Nhật sẽ thắng, bởi vì cậu ấy là người có thể đánh ngang tay với Alkus.

Avrisila mặc dù không định đánh đơn độc, nhưng chiến đấu giữa hai người bọn họ, phi nhân có năng lực không đủ căn bản không thể nhúng tay, sợ rằng vừa đi lên sẽ bị bổ thành hai mảnh.

Có lẽ người có năng lực nhúng tay là Cung Phượng Hương và Crail. Nhưng Cung Phượng Hương lại bị Alkus khiêu chiến rồi, cô ta căn bản không dám đối kháng chính diện với Alkus, cô ta một mạch thối lui, giống như muốn cùng Crail liên thủ đối kháng Alkus.

Crail lại bận đối phó Long An và Sơ Phong, hai người bọn họ một người lực lượng cường đại, một người lấy tốc độ và kỹ xảo thủ thắng, hai người liên thủ lại, vậy mà cũng không thua kém vampire đời sáu.

Bọn họ sẽ thắng. Ta yên tâm rất nhiều, không quá chuyên chú mà quan sát chiến đấu nữa, bởi vì ta cảm giác rất mệt, rất mệt…

“Đánh thật là kịch liệt, đơn giản là còn hay hơn xem phim.”

Nghe vậy, ta nhìn hướng cửa, một người đàn ông tóc vàng đang lười biếng mà dựa ở bên cửa đã bị hỏng, bên cạnh anh ta Kyle tiên sinh đang cầm túi giấy tờ, ngoài ra, hai người bọn họ còn được hộ vệ lớp lớp vây quanh, hộ vệ đều toàn mặc quân trang màu đen, mang mặt nạ màu vàng, trên trán còn có biểu tượng mặt trời.

Mỗi một người… không, là mỗi một người và mỗi một phi nhân đều biết người đàn ông tóc vàng này là ai.

Nhật Hoàng.

Mới đầu, mọi người vẫn chưa có phát hiện anh ta đến, mà là trước chú ý đến đội tài quyết, nhưng tiếp theo người và phi nhân chú ý thấy càng ngày càng nhiều, người thiếu gia mang đến đều không kinh ngạc lắm, nhưng bên phi nhân đơn giản là nổi lên xao động.

Lúc Avrisila cũng chú ý đến, gần như mọi người đều ngừng lại chiến đấu rồi, bà ta mới phát hiện không ổn.

Nhưng, Huyền Nhật mới là người cuối cùng phát hiện, cho dù Avrisila ngừng tay, cậu ta cũng không có phát hiện, chỉ là cũng không có thừa dịp công kích, mà là ngừng tay theo, quan sát đối phương, có lẽ là biểu tình của Avrisila quá chấn động rồi, cậu ta mới quay đầu lại, sau đó “A” một tiếng.

Tình huống hiện tại vô cùng lạ lùng, mọi người đều chiến đấu đến một nửa, lại toàn bộ đều ngừng tay, tầm nhìn của mọi người đều ở trên người lão gia, mà lão gia lại nhìn Huyền Nhật.

Huyền Nhật gỡ kính bảo hộ xuống, không có kính bảo hộ che lấp, khuôn mặt như thiên sứ của thiếu gia so sánh với lưỡi hái tử thần trên tay, thoạt nhìn vô cùng không hòa hợp, đây khiến cho toàn bộ phi nhân đều lộ ra thần sắc quỷ dị.

Thiếu gia nhỏ giọng mà oán giận với Elian: “Anh Lian, chẳng phải đã nói đừng cho ca ca biết sao?”

Elian cười khổ nói: “A Dạ, cậu sử dụng mấy cái mạng lưới tình báo, năm đơn vị bộ đội đặc chủng, hai đội tài quyết, bảy cỗ máy phóng xạ, còn tốn một đống tiền, làm sao có thể gạt được Nhật Hoàng?”

“Chỉ như thế đã muốn gạt anh sao?” Lão gia trầm mặt xuống, thoạt nhìn vô cùng không vui.

Thiếu gia cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là sợ ca ca anh vừa lại muốn giết Charles…”

Lão gia lập tức gầm lên: “Sớm biết hắn phiền phức như thế, ngay từ đầu đã nên làm thịt hắn!”

“Anh! Không được…”

“Không được giết Charles, anh biết rồi! Không được giết cái này, không được giết cái kia, thật không biết lúc nào em mới đề xuất một chút nguyện vọng khác! Em không thể đi khắp nơi tìm người đẹp ăn chơi đàng điếm; nhìn thấy thứ thích thì nói với anh em muốn, dù phải cướp cũng sẽ cướp cho em; nếu như có người chọc em không vui cứ bảo anh giết tám đời tổ tông đối phương sao?”

“Loại chuyện đó quá đơn giản rồi, tự em đã có năng lực có thể giết mười đời tổ tông đối phương rồi, không cần nhờ đến ca ca anh!” Thiếu gia hùng hồn trả lời.

Lão gia thoạt nhìn rất buồn bực, anh ta oán hận nói: “Trở về nhất định phải kêu An Đặc Khiết không được sửa em mạnh hơn!”

Lúc anh em cãi nhau, người bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm, ngay cả Sadina sau lưng ta cũng lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh họ, bọn, bọn họ là…”

“Thiếu gia là em trai ruột của Nhật Hoàng.” Giọng của ta cũng không lớn, nhưng, hiển nhiên đã đủ để cho phi nhân trong đại sảnh nghe rõ rồi, cũng đủ để khiến cho bọn họ chấn động đến hoàn toàn cứng đờ.

Thiếu gia mất hứng nói: “Anh, anh rốt cuộc là đến làm gì? Em không phải bảo anh ở nhà đợi em về sao?”

Lão gia càng mất hứng “hừ” một tiếng. Tầm nhìn của thiếu gia chuyển hướng Kyle tiên sinh bên cạnh.

Kyle tiên sinh đẩy đẩy kính, dùng giọng báo cáo nói: “Thiếu gia, bởi vì nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi, mặc dù Nhật Hoàng chờ hoài chờ mãi, mỗi ngày đều chờ, mỗi ngày đều lẩm bẩm a Dạ làm sao vẫn chưa về, nhưng vẫn không chờ được thiếu gia ngài trở về gặp Nhật Hoàng, vất vả lắm mới phát hiện ngài đã sử dụng rất nhiều tài nguyên, Nhật Hoàng mới rốt cục tìm được cái cớ có thể đến hỏi thử ngài đang làm cái gì, cho nên liền không thể chờ được bức tôi mở ra loại máy bay chiến đấu vẫn còn đang trong thực nghiệm, hỏa tốc chạy tới.”

Lão gia trừng Kyle tiên sinh một cái, sau đó mắng thiếu gia: “Em tốn nhiều tiền lung tung như thế, thân là anh lớn, tiền tốn còn là tiền của anh, anh không thể tới hỏi em tốn vào đâu sao?”

“Anh… anh thật sự biết em đã tốn bao nhiêu tiền sao?”

Lão gia trầm mặt một chút, hô: “Tóm lại chính là rất nhiều tiền!”

Kyle tiên sinh dùng giọng điệu nghề nghiệp nói: “Tiền thiếu gia lần này tốn đại khái bằng với thùng rác trong khu nhà ở của cậu ấy.”

“… Ngươi chẳng phải báo cáo với ta nói không ít sao?”

“Nhật Hoàng, thùng rác ngài mua để ở trong khu nhà của thiếu gia là bình hoa cổ ba trăm năm trước.”

Lúc này, thiếu gia thở dài: “Thật là. Không nói với anh nữa, em phải đi xem Charles, anh ta bị thương rất nặng.”

Lời của cậu ấy vừa nói xong, tầm nhìn đầy địch ý của lão gia ném tới khiến cho thương của ta càng nặng… Sadina ôm ta càng chặt, thật là đau.

Thiếu gia đi tới, trước khi vào lồng cắm lưỡi hái tử thần xuống mặt đất, sau đó cậu ấy nắm chặt lan can sắt, hình như muốn tay không kéo nó ra, nhưng cái lồng này là dùng để nhốt vampire, kiên cố dị thường, sau khi cậu ấy kéo mở một chút, đổi lại dùng tóc cắt đứt lan can sắt sau đó đi vào.

Thiếu gia ngồi xuống, cúi đầu nhìn vết thương của ta, hốc mắt cũng đỏ lên, sau đó cậu ấy quay đầu hô: “Alkus, Charles anh ta…”

Alkus nhàn nhạt nói: “Thương thế rất nặng, nhưng hắn là vampire bẩm sinh, thế này vẫn chưa chết được.”

Biểu tình của thiếu gia buông lỏng rất nhiều, cậu ấy nhìn ta, vừa lại nhìn Sadina, thoạt nhìn hết sức tò mò. Nhưng tiếp theo, Avrisila mở miệng nói chuyện, khiến cho chúng ta đều nhìn bà ta.

“Nhật Hoàng, nếu như là ngài, Avrisila tôi tự nhiên thần phục ngài, gia tộc Endless của tôi cộng với gia tộc Alexis sắp nắm trong tay đều là của ngài rồi.”

“Alexis?” Lão gia không vui nói: “Ngươi là cái gì? Alexis chỉ có Sadina đủ tư cách nói chuyện với ta.”

Avrisila quay đầu nhìn hướng chúng ta, khinh thường nói: “Ngài là chỉ cái vị trong lồng kia sao?”

Ánh mắt của lão gia ném tới, lão gia nhìn Sadina một cái, sau đó nhìn ta, nhưng lại nhíu nhíu mày. Ta nghĩ, lão gia là thật sự không thích ta lắm.

Avrisila mang theo ngữ khí kiêu ngạo nói: “Sadina giờ đây đã là tù nhân của tôi rồi.”

Lão gia nhàn nhạt nói: “Không phải bắt được bà ta là có thể ra lệnh gia tộc Alexis, nếu đơn giản như thế, ta đã làm lâu rồi.”

Bà ta vội vàng giải thích: “Nhưng chúng tôi có thể ra lệnh bà ta, cháu trai duy nhất của bà ta đã là huyết phó của chúng tôi, chỉ cần giao Alkus cho giáo hội, bọn họ đã hứa không nhúng tay vào chuyện giữa chúng tôi và gia tộc Alexis.”

Lão gia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không phải ngu xuẩn đến mức cho rằng giáo hội thật sự sẽ tuân thủ lời hứa chứ? Ngươi có tư cách gì khiến cho giáo hội tuân thủ lời hứa?”

Avrisila biến sắc, nói: “Giữa chúng tôi đã ký giấy khế ước!”

“Giấy khế ước? Ngươi không phải thật sự cho rằng loài người sẽ tuân thủ khế ước với vampire chứ? Nếu giáo hội không tuân thủ, ngươi muốn làm sao? Đưa lên tòa tố cáo họ sao? Ha ha ha!”

Avrisila chấn động đến gần như nói không ra lời.

“Hm… chẳng qua vẫn là có thể được.” Sau khi cười một hồi, lão gia đột nhiên trầm tư: “Nếu như là do ta sử dụng thì khác, ta sẽ khiến cho giáo hội không muốn tuân thủ lời hứa cũng không được.”

“Vậy thì…” Mắt của Avrisila dấy lên hi vọng.

Sadina cũng có phản ứng, ta dựa ở trên người cô ấy, có thể cảm giác nhịp tim của cô ấy gia tốc một cách rõ ràng. Có lẽ, cô ấy lúc trước thật ra cũng có cách nghĩ giống Nhật Hoàng? Giáo hội có lẽ thật sự không định tuân thủ lời hứa với vampire, cũng sẽ không để cho Avrisila nắm giữ gia tộc Alexis.

Nhưng nếu là Nhật Hoàng…

Thiếu gia đứng lên, tức giận nói: “Ca ca, không được làm như thế!”

“Đừng náo loạn, ngươi cái đồ… Thiếu gia.” Avrisila ban đầu hình như muốn phát cáu, nhưng lại đột nhiên trở mặt, bà ta mang lên tươi cười, có chút nhún nhường nói: “Đây thế nhưng là gia tộc Alexis, chỉ cần Nhật Hoàng có được gia tộc Alexis, sẽ không còn có người có thể khiêu chiến địa vị của ngài ta nữa! Thiếu gia, ngài nếu thích vampire làm quản gia, trong gia tộc tôi thiếu gì vampire, nam nữ tùy ngài lựa chọn, cho dù toàn bộ đều cùng phục vụ ngài cũng không vấn đề.”

Thiếu gia lại hung hăng trừng bà ta một cái, sau đó nói với lão gia: “Anh! Không cho anh làm như thế!”

“Lại là không cho… được được, em đừng lộ ra biểu tình buồn rầu, không cho thì không cho.”

Nghe thấy lời này, tươi cười của Avrisila cứng lại trên mặt, bà ta hết sức miễn cưỡng nói: “Nhật Hoàng, ngài, ngài là nói đùa phải không?”

“Nói đùa cái gì?” Lão gia lạnh lùng trừng bà ta, gầm lên: “Ai rảnh đùa với ngươi? Ta không có hứng với đề nghị của ngươi! Còn có, vậy mà dám động vào người bên cạnh a Dạ, ngươi hẳn là chuẩn bị tốt tâm lý rồi chứ?”

“Nhật Hoàng, ngài, ngài thật sự không muốn xâm chiếm gia tộc Alexis?” Lúc này, Sadina có chút khó có thể tin nói: “Nắm trong tay gia tộc Alexis, ngài, ngài đơn giản chính là chân chính nắm trong tay toàn thế giới!”

“Ta đương nhiên muốn, nhưng em trai ta lại không cho, ta thì lại có cách nào?” Lão gia nhàn nhạt nhìn Sadina một cái nói: “Bà có thể có cái vampire yêu dấu dù thế nào cũng đều muốn bảo vệ, ta thì không thể có cái em trai yêu dấu còn quan trọng hơn cả thế giới sao?”

Nghe vậy, Sadina thả lỏng, cô ấy thấp giọng cười nói: “Đúng vậy, ngài đương nhiên có thể.”

Thanh niên mặt lạnh đột nhiên hô to: “Bảo vệ Nhật Hoàng!”

Anh ta vừa hô, thiếu gia lập tức xông ra khỏi lồng, thuận tay rút lên lưỡi hái tử thần, sau đó phóng về phía lão gia.

“Hỏng, không đúng, bà ta thay đổi mục tiêu, mục tiêu là…”

Avrisila đột nhiên xoay người, bà ta phóng về phía chúng ta, thù hằn trong mắt sớm đã bắn thẳng vào ta.

Ta cũng không kinh ngạc, sớm đã có chuẩn bị rồi, ta căn bản một chút cũng không cho rằng bà ra sẽ công kích Nhật Hoàng, hận bà ta đối với Nhật Hoàng chỉ là thoáng qua, đối với ta lại là khắc cốt ghi tâm.

Bà ta phóng ra lượng lớn huyết năng, mà ta lại căn bản không động đậy được, cũng bởi thế, ta có thể đem toàn bộ huyết năng phóng ra ngoài cơ thể, ngưng tụ ra huyết thuẫn khổng lồ mà rắn chắc, người huyết thuẫn chủ yếu bảo vệ lại không phải ta, mà là Sadina và Curtis.

Đối mặt với biểu tình dữ tợn của bà ta, ta không nhịn được mở miệng hỏi: “Vì sao bà hận ta như thế?”

“Vì sao các ngươi đều muốn quay lưng lại với ta, rời khỏi ta! Vì sao?”

Đi theo gào thét của Avrisila, trên huyết thuẫn truyền đến chấn động cường đại, ta lại không cảm thấy quá thống khổ, thân thể sớm đã trống rỗng rồi.

Trước mắt ta, lưỡi hái tử thần vung xuống, Avrisila bị phân thành hai mảnh, thân thể mỗi bên đổ xuống, xuất hiện ra, lại chính là bóng dáng của thiếu gia.

Cái lồng bị công kích của Avrisila hoàn toàn phá hỏng, thiếu gia quăng đi lưỡi hái tử thần, phóng đến trước mặt ta, cậu ấy lại hoàn toàn không dám chạm ta, biểu tình hoảng hốt vô cùng, y như đúc biểu tình của Sadina bây giờ.

Thiếu gia hoảng một chút, lập tức ngẩng đầu hô to: “Alkus, Alkus, Charles anh ta… anh ta sẽ không sao chứ?”

Alkus đi tới, cúi đầu nhìn ta, lại nhíu mày không nói.

“Charles anh ta…”

Thiếu gia hỏi đến một nửa, nhìn thấy biểu tình của Alkus, cậu ấy không có tiếp tục hỏi, trái lại quay đầu gào to với lão gia: “Anh, lần này không phải không cho giết nữa! Ngoại trừ Charles, em muốn tất cả người của gia tộc Endless đều chết! Bọn chúng không có tư cách dùng cái chữ Endless này!”

Cung Phượng Hương hoảng loạn hô to: “Nhật Hoàng đại nhân, cho dù Avrisila chết rồi, tôi cũng có thể làm Sadina thành huyết phó, nếu như ngài không muốn làm như thế, chúng tôi cũng rất hữu dụng! Xin đừng giết tôi!”

Lão gia không thèm nhìn Cung Phượng Hương, chỉ là lạnh lùng nói: “Lian, a Dạ muốn bọn chúng chết, còn không mau giết?”

“Thật sự xin lỗi, lập tức giết ngay.” Elian xin lỗi xong, chỉ huy mọi người bắt đầu hành động giết chóc.

Nhưng, Long An và Sơ Phong lại không có gia nhập trận giết chóc này, bọn họ đứng ở một bên, chỉ là lo lắng mà nhìn ta.

La hét và kêu khóc nghe lên đều vô cùng xa xôi, ta chỉ là nhìn hai khuôn mặt trước mắt, giới tính khác nhau, tính cách khác nhau… giờ đây thoạt nhìn, lại giống nhau như thế.

Sadina khóc hô: “Charles, anh họ… anh nói không muốn nhìn em chết mới rời khỏi em, bây giờ làm sao có thể để cho em nhìn anh chết! Đây thật không công bằng.”

Mắt thiếu gia đỏ rồi: “Charles, cho dù là trên giấy hợp đồng, anh cũng còn phải làm một năm quản gia của tôi!”

“Charles…”

“Charles!”

Charles, Charles, luôn là có người không ngừng hô tên của ta, cho dù sa đọa, cho dù chết, bọn họ đều không để ta rời khỏi. Phụ thân là như thế, Sadina là như thế, ngay cả thiếu gia cũng là như thế.

Nhưng, phụ thân, ngài chết rồi; Sadina, em già rồi; mà thiếu gia…

Ngài thật sự là chủ nhân quá tốt, tốt đến khiến cho tôi muốn cả đời phục vụ ngài, muốn cùng ngài trở nên già, muốn nhìn ngài và Jingji kết hôn, muốn nhìn con của ngài ra đời lớn lên có phải sẽ rất giống ngài còn trẻ, muốn nhìn ngài bế cháu, muốn cùng ngài nói đùa xem thử ai chết trước… nhưng, tôi lại là một vampire không già không chết.

Một trái một phải của ta, một già một trẻ đều dùng biểu tình sốt ruột vừa buồn rầu, khuôn mặt tuổi già của Sadina khiến cho ta hồi tưởng lúc cô ấy còn trẻ, khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu gia khiến cho ta thật muốn nhìn xem khuôn mặt tuổi già của cậu ấy… mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng có thể nhìn kỹ hai người này, biết bọn họ đều rất an toàn, sau khi chết đi, ta nghĩ mình đã rất may mắn rồi.

Ta lộ ra mỉm cười với hai người.

“Xin lỗi, tôi thật sự mệt rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro