4 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ năm: Bài, bài xích người mà diễn trò của người

Bản thân An Hướng Dạ không bình thường, người tụ tập ở bên cạnh cậu ta quả nhiên cũng đều không bình thường!

Con sâu mà coi là vật lưu niệm cái gì?

Đây còn chưa tính, dù sao a Dạ thoạt nhìn có vẻ nhận được con gián cũng sẽ rất cao hứng.

Mình muốn ngủ muốn chết, vốn tưởng rằng chỉ là đi lấy con sâu là có thể về nhà ngủ rồi, kết quả đến phòng thí nghiệm xong, lại được báo là con sâu bị trộm đi rồi. hơn nữa người trộm sâu đi là phòng thí nghiệm đối địch thử từ trong con sâu luyện ra vũ khí sinh hóa, cho nên nhiệm vụ của bọn mình là đi lấy sâu từ trong tay đối phương về hoặc là tiêu hủy ngay tại chỗ… đây nghe làm sao đều giống như là tình tiết của phim ly kỳ!

Kết quả, ba người bọn mình còn mang theo một bé gái bị buộc tạm thời đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ làm đến một nửa, cái Ezart kia lại có thể nói có cái đội thám hiểm tìm cậu ta đi thám hiểm mộ cổ, lập tức liền muốn xuất phát, cho nên cậu ta phải đi trước.

Sau đó, cậu ta lại có thể thật sự cứ như thế đi mất! Còn con sâu? Còn nhiệm vụ? Người của phòng thí nghiệm chẳng phải nói nếu không thiêu hủy con sâu, đối phương sẽ lấy để hủy diệt thế giới sao?

Giải cứu thế giới giải cứu đến một nửa, có thể nói tôi có chuyện cho nên muốn đi trước sao? Phim ly kỳ cũng đâu có diễn như thế!

Mình muốn ngủ, mình cũng phải đi trước! A Dạ cậu tha cho tôi đi!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Lúc vòng xoáy sắp nuốt chửng ta, ta lại nghe thấy tên của mình.

“Charles… A!”

Giọng nói ngày là… ta quay đầu nhìn, thiếu gia đứng ở cửa, lại bị bọt nước vụn của vòng xoáy phun ra đánh trúng, kết quả trọng tâm không vững mà ngã ra sau, nhưng sau lưng của cậu ấy lại là một đoạn bậc thang rất dài…

Ta giật mình, kinh hô: “Thiếu gia!”

Kinh hô xong, ta lại đột nhiên nhớ tới thiếu gia thế nhưng là Huyền Nhật, cậu ấy sẽ không sao. Cái ý nghĩ này khiến cho ta chậm nửa nhịp, lúc muốn vọt qua bắt lấy thiếu gia, lại có cái bóng người vọt qua còn nhanh hơn ta.

Thủy yêu một phát ôm lấy thiếu gia đang ngã về sau, hắn lại không có đỡ thiếu gia thẳng dậy, mà cứ như thế ôm eo cậu ấy, sau đó mê mẩn mà nhìn mặt của cậu ấy, tư thế của hai người giống hệt hai vũ công khiêu vũ đến khúc cuối, nữ vũ công ngửa ra sau đang được nam vũ công ôm eo, sau đó hai người còn nhìn nhau nồng nàn…

Ta nhìn bốn phía một chút, vòng nước xoáy khí thế to lớn vừa rồi vậy mà biến mất tăm rồi, thậm chí ngay cả dòng nước cũng lần nữa trở về trong ống nước của trần nhà, cho dù ống nước vẫn là rạn nứt, nhưng nước hoàn toàn không có từ kẽ nứt chảy ra.

“Eo của tôi có hơi mỏi, có thể đứng lên không?” Thiếu gia mở miệng nói.

Thủy yêu lúc này mới như vừa tỉnh mộng, sau khi đỡ thiếu gia thẳng dậy, hắn vội vàng hỏi: “Không sao chứ? Cậu không té bị thương chứ?”

Thiếu gia chớp mắt hỏi: “Không sao, tôi căn bản không có té mà! Chẳng qua cậu là ai?”

Thủy Yêu lộ ta tươi cười hết sức đẹp đẽ nói: “Gọi tôi là Poseidon đi, thiên sứ thân ái.”

“Cậu là con gái sao? Tôi vừa rồi tưởng rằng cậu là nam…” Thiếu gia hỏi đến một nửa, hình như là nhìn thấy ta, cậu ấy la lớn: “Charles!”

Ta do dự một chút, vẫn là thu lại mọi huyết năng, lúc đang muốn đi tới, thiếu gia đã chạy tới rồi, cậu ấy bực tức nói: “Anh, anh vì sao không nói tiếng nào đã chạy mất rồi? Gọi điện thoại cho anh cũng không tiếp, tôi tưởng rằng anh không làm quản gia của tôi nên lén chạy mất! Tôi tìm anh khắp nơi!”

Poseidon vậy mà cũng tiếp lời: “Đúng thế! Đúng thế! Làm sao có thể không nói tiếng nào liền chạy mất đây? Người hầu là làm như thế sao? Thật không có quy củ! Quản gia kém cỏi như thế, không bằng sa thải đi cho rồi!”

Ta chạy mất chẳng phải là bởi vì người bắt Yue Gang sao?

“Ngươi là ai?” Thiếu gia lại đột nhiên quay đầu hỏi Poseidon.

“Thiên sứ, cậu quên rồi sao? Vừa mới nói cho cậu, tôi là…”

Thiếu gia dùng giọng điệu rất hăng ngắt lời hắn: “Ta không cần biết ngươi là ai, không được mắng quản gia của ta!”

Poseidon đầu tiên là sửng sốt, sau đó vừa lại lần nữa mê mẩn nhìn thiếu gia, nhưng thiếu gia lại không thèm để ý hắn, mà là quay đầu nhìn ta, hơn nữa biểu tình hình như có vẻ hết sức tức giận.

Thiếu gia đang tức giận ta?

Mặc dù quản gia ở thời gian làm việc tự mình rời khỏi đúng là sẽ khiến cho chủ thuê hết sức tức giận, nhưng ta không phải lần đầu làm thế này, mới bắt đầu khi làm quản gia của thiếu gia, ta đã hiểu lầm cậu ấy bị bắt cóc, cũng bởi thế từng rời khỏi, nhưng cậu ấy lúc đó căn bản không có tức giận, thiếu gia rất ít… không, là căn bản chưa từng tức giận với ta.

Vì sao cậu ấy bây giờ thoạt nhìn tức giận như thế? Ta thử giải thích: “Thiếu gia, bọn họ bắt Yue Gang đi, cho nên tôi phải đến cứu anh ta.”

“Tôi biết, tôi đã xem màn hình máy theo dõi trong phòng, có nghe thấy điện thoại của Yue Gang gọi tới.”

Nếu đã như thế, thiếu gia vì sao lại tức giận đây? Ta càng khó hiểu, nhưng cũng chỉ có xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, tôi không nên tự tiện rời khỏi, khiến ngài tức giận là lỗi của tôi…”

“Không phải bởi vì cái này!” Cậu ấy ngắt lời ta, sau đó kích động nói: “Vì sao không nói với nhóm Tencha? Bọn họ có thể liên lạc tôi, anh vì sao không tìm tôi giúp đỡ? Bởi vì chúng ta chỉ là chủ tớ, tôi tớ không thể yêu cầu chủ nhân giúp mình sao?”

“Không phải, thiếu gia, đây là cái bẫy nhằm vào tôi, làm sao có thể phiền ngài…”

Ta ngậm miệng, đột nhiên hiểu được trả lời thế này chẳng phải chính là lời thiếu gia vừa nói sao? Bởi vì chúng ta chỉ là chủ tớ, tôi tớ làm sao có thể phiền chủ nhân đây? Đương nhiên lúc thiếu gia nói như thế, ta muốn biện giải “Không phải, tôi không có nghĩ như thế”, nhưng thì ra, mình đúng là nghĩ như thế.

Đến đây, ta không biết nên làm sao tiếp tục mới phải, tạm thời sửa miệng sao? Nhưng thiếu gia đã nghe thấy rồi.

Thiếu gia đột nhiên mở miệng nói: “Tối quá, ở đây làm sao tối như thế, ta ghét tối… mở đèn!”

Đèn vẫn là không có sáng, nhưng một giây sau, Poseidon cũng hô lớn: “Mở đèn!”

Ánh đèn phát sáng, chớp mắt đó, thiếu gia và ta bốn mắt nhìn nhau, ta nhìn thấy thần sắc vừa phẫn nộ lại vừa bi thương của cậu ấy, mà cậu ấy ở trên mặt ta vừa lại nhìn thấy cái gì? Một giây sau, cậu ấy lập tức quay người qua đối diện Poseidon.

Ta cũng quan sát xung quanh có bao nhiêu phi nhân, nhưng lại nhìn thấy thứ không ngờ, bốn phía mặc dù là tường thủy tinh, nhưng vẫn có cột không trong suốt, trên cột toàn là dán áp phích quảng cáo của thiếu gia.

“Thả Yue Gang ra.” Thiếu gia không chút khách khí mà nới với Poseidon.

Số lượng áp phích trên tường, hình như là mọi quảng cáo thiếu gia từng chụp đều có, hắn hình như thật sự rất say mê thiếu gia, đây khiến cho ta kinh ngạc, không ngờ ngay cả phi nhân cũng mê mẩn trang phục thiên sứ của thiếu gia.

“Đây thế nhưng không được đâu!” Poseidon mặc dù cười tít mắt, nhưng lại nói ra lời từ chối: “Nói làm sao tôi cũng là ông chủ của Bài, có kẻ bên ngoài coi thường phi nhân của Tà Dương thị, tôi thế nhưng không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa tôi cũng đã ra tay rồi, đâu có đạo lý vô duyên vô cớ thu tay lại, thiên sứ cậu nói đúng không?”

Thiếu gia nhìn Poseidon, thoạt nhìn hình như là đang quan sát thần sắc của hắn, lúc ta đang có chút lo lắng thiếu gia sẽ bất chấp hết thảy mà ra tay chiến đấu, cậu ấy lại lộ ra tươi cười, có chút làm nũng nói: “Vậy thì, Poseidon, nể mặt tôi, thả Charles và Yue Gang ra, có được không?”

Lo lắng của ta đúng là thừa, khi làm chính sự, thiếu gia vẫn luôn đều là người lý trí nhất.

Poseidon bảo trì mỉm cười, hình như không định đáp ứng, thiếu gia thu lại tươi cười, dần dần lộ ra biểu tình thất vọng, ngay tiếp đến mím chặt môi, hốc mắt đỏ lên… Biểu tình thất vọng của thiếu gia luôn luôn không người nào có thể cự tuyệt, nhưng không biết phi nhân có thể cự tuyệt hay không thôi.

“A! Thiên sứ, cậu thật là… Được thôi! Chẳng qua thế nhưng là có điều kiện đó!”

Poseidon đến gần thiếu gia mấy bước, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn tên của cậu, tên chân chính, còn có một nụ hôn, trao đổi hai người kia.”

Ta biến sắc, vội vàng noi: “Thiếu gia, ngài không cần làm như thế…”

“Im đi!” Thiếu gia đột ngột quay đầu qua hỏi ngược lại: “Tôi tớ không có tư cách quản lý chủ nhân muốn làm sao chứ?”

Đúng là vậy. Ta cứng họng, xem ra thiếu gia đang trong cơn giận dữ, lời khuyên của ta sợ rằng sẽ gây ra phản tác dụng, nhưng bất luận thế nào, cũng không thể để cho thiếu gia vì chuyện của ta, đi hôn một người xa lạ.

Ta đang suy nghĩ dùng lão gia hay là Jingji, lý do ngăn cản nào sẽ tốt hơn, thiếu gia lại đã đi lên hai bước, không chút do dự mà dùng hai tay nâng mặt của Poseidon, sau đó liền hôn…

Không phải hôn má hay trán, mà là trực tiếp hôn môi, cậu ấy thậm chí không phải hôn một chút liền chớp mắt tách ra, ta sững sờ mấy giây, nhưng thiếu gia vẫn như cũ đang hôn đối phương.

Rõ ràng, Poseidon cũng không ngờ thiếu gia lại thẳng thừng như thế, hắn trợn lớn mắt, thoạt nhìn luống cuống hơn thiếu gia nhiều.

Thiếu gia hôn ít nhất hai mươi giây mới kết thúc nụ hôn này, cậu ấy lúc này buông lỏng tay ôm Poseidon, thần sắc như thường mà nói với đối tượng hôn môi của mình: “Tôi là Nhật Hướng Dạ, gọi tôi là a Dạ được rồi.”

Thiếu gia, ngài vậy mà còn nói họ chân chính… là bởi vì Poseidon muốn “tên chân chính” sao?

“A Dạ, a Dạ…” Poseidon lẩm bẩm mấy lần, ngẩng đầu lên, vừa lại dùng thần sắc mê mẩn nhìn thiếu gia nói: “Cậu so với tưởng tượng của tôi còn mê người hơn, tôi tưởng rằng chỉ cần nhìn thấy cậu thật sự, liền nhất định sẽ vỡ mộng đây! Nhưng tôi hình như càng thích cậu rồi, thật là, nên làm sao đây?”

“Yue Gang ở đâu?” Thiếu gia không chút dây dưa hỏi, cậu ấy đối với vấn đề vỡ mộng hay không của Poseidon chẳng có một chút quan tâm.

“Nếu cậu đã trực tiếp như thế, tôi cũng nên dứt khoát một chút.” Poseidon cười nói xong, vỗ vỗ tay, hai viên phục vụ từ quầy bar khiêng ra một người, chính là Yue Gang đang hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù anh ta hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn phát ra tiếng gáy hết sức vang dội, hình như có vẻ ngủ được rất thoải mái, thoạt nhìn hẳn là không có bị thương, cùng lắm là bị rút một chút máu làm đồ uống cho ta. Ta vừa rồi thật nên uống sạch cái ly máu đó, đỡ khỏi lãng phí.

Thiếu gia nhìn Yue Gang một chút, quay đầu hỏi ta: “Charles, anh biết Yue Gang sống ở đâu không?”

Ta sửng sốt, trả lời: “Không biết nữa.”

“Được rồi, vậy anh đi khiêng anh ta lên, mang anh ta về nhà chúng ta là được.”

Ta gật đầu, đi tới khiêng Yue Gang lên, vốn còn có chút lo lắng Poseidon không phải thật sự muốn để cho chúng ta rời khỏi, cho nên âm thầm cảnh giới, nhưng hắn lại thật sự không có ra tay, chỉ là vẫn luôn mê mẩn nhìn thiếu gia.

Thiếu gia xoay người rời khỏi, ta vội vàng đi theo, nhưng, vừa mới đi đến cửa, sau lưng liền truyền đến tiếng hô hoán của Poseidon: “Chờ một chút!”

Thiếu gia ngừng bước chân nhưng không có quay đầu, không nhìn thấy thần tình của cậu ấy, nhưng lại có thể nhìn thấy cậu ấy nắm chặt nắm tay. Ta có chút lo lắng, tâm tình hôm nay của thiếu gia hình như vô cùng tệ.

Thiếu gia vẫn không qua quay người, trực tiếp hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Poseidon chạy bộ tới, nhét một thứ vào trong tay thiếu gia, nói: “Đây là thẻ hội viên của Bài, hoan nghênh cậu lui tới!”

Thiếu gia sửng sốt, cúi đầu nhìn thẻ hội viên trên tay, thẻ hội viên toàn màu đen, chính diện tấm thẻ dùng ánh sáng viết cái chữ “Bài”, bởi vì do không có màu sắc, cho nên chỉ có lúc chiếu sáng mới có thể thấp thoáng nhìn thấy cái chữ này.

Thiếu gia đột ngột quay đầu qua, như là tuyên bố mà lớn tiếng nói: “Ta là người!”

“Không.”

Rắc một tiếng, thiếu gia bẻ gẫy tấm thẻ nắm chặt ở lòng bàn tay.

Poseidon rõ ràng nghe thấy rồi, nhưng hắn cười một cái, nói: “Cậu là thiên sứ à!”

Thiếu gia sửng sốt.

“Xin lỗi, chọc cậu tức giận.” Poseidon vừa nói, vừa lấy đi thẻ gẫy trên tay thiếu gia, vừa lại nhét một tấm thẻ mới vào trong tay cậu ấy, nói: “Mặc dù dáng vẻ tức giận của cậu cũng rất đáng yêu, chẳng qua lúc không tức giận, thật sự chẳng khác gì thiên sứ! Cười một cái đi mà!”

Thiếu gia cúi đầu nhìn tấm thẻ, hình như đang suy tư, cậu ấy thu lại vẻ giận dữ, cũng thu lấy tấm thẻ, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không phải thiên sứ, đó chỉ là quảng cáo mà thôi.” Cậu ấy nói xong, ngừng lại một chút, còn lén liếc Poseidon mấy cái, cuối cùng mới không nhịn được hỏi: “Poseidon, Đế của cậu là Đế có chữ thảo hay là Đế không có chữ thảo?” (Poseidon: Ba Tái Đế)

Ta nghĩ, thiếu gia muốn hỏi thật ra hẳn là giới tính của Poseidon.

“Coi tôi là nữ hay nam đều được.” Poseidon nhún vai nói: “Tộc của chúng tôi là lưỡng tính.”

Ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Lưỡng tính, cho dù là ở trong phi nhân, cũng là vô cùng hiếm thấy.

“Oh! Thì ra là thế à! Chẳng trách tôi nhìn không ra cậu là nam hay là nữ.” Thiếu gia gật đầu, thoạt nhìn không giật mình chút nào.

Trái ngược là Poseidon kinh ngạc nói: “Cậu không cảm thấy kỳ quái? Trên thế giới này không phải nam thì chính là nữ, tôi là là lưỡng tính, đây một chút cũng không khiến cậu cảm thấy kỳ quái?”

“Cậu có thể khống chế nước còn kỳ quái hơn.” Thiếu gia thành thật nói: “Rốt cuộc là làm thế nào? Thật là rất kỳ quái đó!”

Poseidon bật cười: “Có gì phải kỳ quái? Quản gia của cậu cũng có thể khống chế máu rồi, tôi vì sao không thể khống chế nước? Tôi thế nhưng là nhân ngư đó!”

Thiếu gia trợn lớn mắt, lập tức phản bác: “Xạo quá! Cậu đâu có đuôi cá chứ.”

“Quản gia vampire của cậu bây giờ thế nhưng cũng đâu có răng nanh, nếu quản gia của cậu có thể giấu răng nanh, tôi đương nhiên cũng có thể giấu đuôi cá… Cậu thật sự không tin?” Đại khái là ánh mắt của thiếu gia quá hoài nghi, Poseidon cười như không cười nói: “Thế này đi, nếu lần sau cậu tới Bài chơi, tôi sẽ biến cho cậu xem.”

“Thật chứ?” Thiếu gia lập tức hai mắt phát sáng, giống như sợ Poseidon nuốt lời, vội vàng nói: “Nói rồi đó! Lần sau tôi đến, cậu liền biến cho tôi xem đó!”

Lần này, Poseidon lại suy nghĩ một chút, rồi lại tăng thêm điều kiện mới: “Cậu mặc bộ trang phục thiên sứ kia trên quảng cáo đến, tôi sẽ biến cho cậu xem.”

“Không vấn đề!” Thiếu gia một hơi đáp ứng, sau đó quay đầu nói với ta: “Charles, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Lần này, thiếu gia và ta thuận lợi đi ra khỏi Bài, không có bị ngăn trở nữa.

Sau khi đi ra khỏi Bài, thiếu gia đột nhiên chỉ một cái ngõ hẻm nào đó, nói: “Đi bên kia.”

Cậu ấy đi vào ngõ hẻm, ta cũng đi vào theo, vừa mới đi vào liền nhìn thấy hai tên côn đồ cầm súng đứng ở trước mặt thiếu gia, buộc cậu ấy đưa túi tiền ra. Trị an của khu nam quả nhiên tệ hại.

Thiếu gia một phát đoạt lấy súng của tên côn đồ phía trước, dùng súng đánh ngất đối phương, sau đó nổ súng bắn rớt súng của tên côn đồ phía sau, trước kia đối phương kêu ra tiếng, cậu ấy đã đá một cú đem người đá ngất.

Cậu ấy một phát bóp nát khẩu súng, sau khi ném đi mảnh vụn, chỉ lên phía trước với ta: “Đi lên trên.”

“Vâng.”

Ta đi lên mặt tường, thiếu gia cũng đi theo, nhưng cậu ấy là dùng cả tay chân trèo lên, mà không phải đi lên, đây khiến cho ta có chút nhạ dị, thiếu gia nếu đã có thể dùng bước trượt rồi, vì sao không đi lên giống như ta đây?

Thiếu gia nhìn ta, lộ ra biểu tình mê hoặc nói: “Chỉ có cái này học không được, thật là kỳ lạ quá… A! Không đúng, năng lực thao túng máu cũng học không nổi.”

Học? Ta thốt ra: “Bước trượt của thiếu gia là do học?” Làm sao có thể đây? Chưa từng nghe nói có người có thể học bước trượt của vampire.

Thiếu gia gật đầu nói: “Nhìn của anh học, thật sự là có hơi khó, phải có đôi chân rất cường tráng và sức bật mới được, tốn một thời gian mới học được, chẳng qua huyết năng thì thật sự không biết phải học làm sao rồi.”

Có hơi khó… Ta chỉ có thể cười khổ mà thôi, từ trước đến nay, bước trượt vẫn luôn đều là năng lực chuyên thuộc của vampire, chưa từng nghe thấy có ngoại tộc học được, nhưng đối với thiếu gia mà nói, chỉ có hơi khó học sao?

“Đến rồi.” Thiếu gia nhảy lên tầng thượng.

Sau khi theo thiếu gia nhảy lên tầng thượng, ta liếc mắt nhìn thấy người không ngờ, thốt ra: “Bạch Thạch tiên sinh!”

Chim ưng khổng lồ thân rồng cả người cuộn ở trong bóng tối, nhìn sơ vô cùng giống một pho tượng đá, nhưng sau khi ta thốt ra, chim ưng ngẩng đầu lên, cặp mắt ưng nhìn ta chằm chằm, miệng ưng mấp máy vang lên tiếng khá bén nhọn: “Oh, thẳng quỷ sứ Poseidon đó nói cho cậu sao?”

“Đúng vậy.” Ta vội vàng trả lời, đồng thời đem Yue Gang trên vai bỏ xuống đất.

Thiếu gia đi đến bên cạnh Bạch Thạch tiên sinh, bắt đầu sờ lông vũ và vẩy cá của ông ấy, vừa nói: “Lúc tôi đang tìm lung tung khắp nơi ở bên ngoài, đã gặp gỡ Đại Thạch tiên sinh, là ông ấy dẫn tôi tới Bài, nếu không, tôi căn bản không biết anh đã đi đâu.”

Ta quan sát thần sắc của Bạch Thạch tiên sinh, ban đầu còn có chút lo lắng hành động của thiếu gia có làm tức giận ông ấy hay không, nhưng ông ấy thoạt nhìn cũng không có tức giận… Er, thật ra ta cũng không thể nhìn ra biểu tình của chim ưng, nhưng Bạch Thạch tiên sinh nếu đã không có dùng cánh đẩy thiếu gia ra, hẳn là không có tức giận mới phải.

“Đại Thạch tiên sinh còn nói, phi nhân kiếm anh không có ác ý, chỉ là đối với chuyện xảy ra gần đây không vui lắm, nhưng bọn họ tìm không được Yi Alkus, cũng không muốn thật sự đối nghịch với anh hùng, cho nên đành chỉnh lý anh thôi.”

Cho nên, sự kiện lần này thuộc về phạm vi ngoài ý muốn bị cuốn vào rồi. Ta chỉ có thể cười khổ.

Thiếu gia vỗ vỗ vai ta, nói: “Tôi lần sau tới tìm Poseidon, bảo cậu ta đừng ghét anh.”

Bạch Thạch tiên sinh phát ra tiếng cười bén nhọn, nói: “Cậu hiểu lầm rồi, Poseidon căn bản không có ý đó, hắn là phi nhân thích ứng với cuộc sống loài người nhất, ngay cả loài người cũng đã kết giao không ít, cho nên, hắn còn rất thích quản gia vampire của cậu.”

Thích ta? Ta khéo léo nói: “Nhưng hắn nói, nếu như tôi còn liên lạc với Alkus, liền sẽ giết tôi.”

“Nếu như cậu vì mạng sống mà bỏ rơi bạn bè, hắn mới thật sự sẽ giết cậu.” Bạch Thạch tiên sinh ung dung nói: “Hắn đang kiểm tra cậu. Oh, còn có muốn dụ thiếu gia nhà cậu tới, tôi đoán, cậu hẳn là biết vì sao rồi?”

Ta cười khổ gật đầu. Poseidon rất say mê thiếu gia, đổi thành cách nói của loài người, chính là fan cuồng đi? Chỉ là hắn không có đi truy sao, mà là dụ sao đến quán bar của mình.

“Nếu Poseidon đã để cho cậu đi ra khỏi Bài, sau này cũng sẽ không tìm cậu làm phiền, hơn nữa cậu đã vượt qua kiểm tra của hắn, phi nhân hắn quen biết hẳn sẽ nể mặt hắn không tìm cậu làm phiền.”

Nói xong, Bạch Thạch tiên sinh giương cánh như cánh dơi, hơi vỗ mấy cái, hình như muốn rời khỏi rồi.

Thì ra như thế, cho nên Bạch Thạch tiên sinh mới ở đây coi chừng, mà không phải trước đó ngăn cản ta đến Bài. Ta từ đáy lòng nói: “Thật sự vô cùng cảm tạ ngài.”

“Không cần cám ơn ta, cám ơn Sadina phu nhân đi.”

Bạch Thạch tiên sinh dùng sức vỗ cánh một chút, chân rời khỏi mặt đất…

“Đại Thạch tiên sinh!”

Thiếu gia gọi một tiếng, do dự một chút, hỏi: “Tôi có thể gọi ngài là Đại Thạch ca không? Đại Thạch ca là nam giới đi?”

Thiếu gia, ngài gọi Tencha chỉ có bốn năm mươi tuổi là “chú” Tencha, lại định gọi Bạch Thạch tiên sinh ít nhất sáu trăm tuổi trở lên là ca ca sao? Ngài rốt cuộc là chia xưng hô làm sao?

Bạch Thạch tiên sinh thu lại đôi cánh, lần nữa hạ xuống đất, nhìn thiếu gia nói: “Ta là nam, chẳng qua lấy tuổi tác của ta, cậu cho dù ở trước từ cụ cố cộng thêm mười bậc nữa cũng không đủ để xưng hô ta, cho dù đổi thành tuổi tác loài người, cậu cũng nên gọi là ông nội.”

“Ơ?” Thiếu gia sửng sốt, sau đó nổi lên hưng phấn một cách rõ ràng: “Thật sao? Tốt quá rồi, tôi một ông nội cũng không có! Bây giờ chung quy cũng có một người rồi, ông nội Đại Thạch!”

Thiếu gia, người bình thường cũng chỉ sẽ có một ông nội đi? Không, cho dù là bình thường hay là không, người hoặc phi nhân, đều chỉ có một ông nội.

Bạch Thạch tiên sinh phát ra tiếng cười: “Được thôi, cậu cũng có một đôi cánh, nể đôi cánh, ta làm cái ông nội miễn phí cũng không tệ. Cho nên, cháu trai nhỏ, cháu gọi ta làm cái gì đây?”

Thiếu gia lộ ra ánh mắt vô cùng vô cùng khát vọng, dò hỏi: “Ông Đại Thạch, cháu sau này có thể đi tìm ông cùng bay không?”

“Chỉ là cái này?” Bạch Thạch vừa lại phát ra tiếng cười: “Cháu bây giờ đã có thể cùng bay với ta, mặc dù phương hướng khác nhau, nhưng chúng ta có thể trước cùng bay một đoạn.”

Thiếu gia lập tức hưng phấn mà ra sức gật đầu, nhưng gật đầu xong vừa lại chần chờ, cậu ấy quay đầu liếc ta một cái, có chút tiếc nuối từ chối: “Không được, Charles không biết bay, anh ta không thể theo chúng ta cùng bay về.”

Ta vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi có thể tự mình đi về…”

Thiếu gia đột nhiên quay đầu, hung dữ trừng ta một cái, ta đột ngột ngừng lại, cậu ấy mới quay đầu đi, xin lỗi với Bạch Thạch tiên sinh: “Xin lỗi, ông Đại Thạch, lần tới cùng bay với ông sau nhé!”

“Chỉ cần đừng ở ban ngày tìm ta là được.”

Bạch Thạch tiên sinh nói xong, sau đó giương cánh, chạy nhảy mấy bước liền trực tiếp nhảy xuống cao ốc, nói cũng kỳ lạ, hình thể của ông ấy thật ra là rất lớn, nhưng lúc ông ấy bay cao hơn chúng ta, ta liền không thể nhìn thấy thân ảnh của ông ấy nữa, đơn giản cứ như là bị bóng đêm nuốt chửng rồi.

Thiếu gia nhìn bầu trời rất lâu… Có lẽ cậu ấy vẫn là muốn cùng bay với Bạch Thạch tiên sinh đi? Nếu đã như thế, vì sao thiếu gia không chịu để cho ta tự mình đi về đây?

Lúc này, thiếu gia đột nhiên vươn tay đến trong túi của mình, móc ra một thẻ hội viên của Bài, lúc cúi đầu nhìn tấm thẻ đó, cậu ấy có chút chần chờ hỏi: “Charles, Bài… nghĩa là phi nhân đi? Đó là quán bar của phi nhân sao?”

“Đúng vậy.” Cùng lúc trả lời, ta có chút hiểu rồi, thiếu gia vẫn là rất quan tâm vấn đề mình có phải là người hay không, cho nên khi Poseidon đưa tấm thẻ thuộc về phi nhân cho cậu ấy, cậu ấy mới phẫn nộ như thế.

“Nhưng, thật sự không có loài người nào đến đó sao?”

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn ta, hình như rất hi vọng ta trả lời “có”, ta lại không thể gạt cậu ấy, cho nên vẫn là trả lời: “Không có, ít nhất tôi chưa từng thấy qua.”

Thiếu gia “oh” một tiếng, sau đó lặng lẽ cất tấm thẻ lại trong túi.

Ta không nhịn được mở miệng nói: “Thiếu gia, nếu Bạch Thạch tiên sinh biết ngài là Huyền Nhật, Poseidon hẳn là cũng biết, ngài lần trước ở quảng trường dùng bước trượt chuyên dụng của vampire, cho nên hắn có lẽ cho rằng ngài là vampire…”

“Ha!” Thiếu gia bật cười, lắc đầu nói: “Charles, trên phim sẽ không xuất hiện vampire, nếu như ta là vampire, làm sao có thể chụp quảng cáo!”

A… ta vội vàng tìm cách nói khác: “Thiếu gia, có lẽ là năng lực Huyền Nhật biểu hiện ra quá cường đại, loài người thông thường không có cường đại như thế, cho nên mọi người mới hiểu lầm.”

“Uh.” Thiếu gia cười cười, đi qua bên cạnh ta, nói: “Đi thôi, chúng ta nên về nhà rồi.”

Ta quay người qua, nhìn thấy bóng lưng của thiếu gia, bóng lưng của cậu ấy luôn là thẳng tắp, thoạt nhìn cứ cảm thấy là một người kiên cường, so với dáng vẻ luôn là lom khom của người trẻ tuổi đương thời, thực sự đáng khen ngợi, nhưng lúc này, ta lại cảm thấy bóng lưng kiên cường này thật là cô tịch.

“Thiếu gia, ngài từng đáp ứng tôi, nếu như tôi nói cho ngài chuyện có liên quan đến Avrisila phu  nhân, ngài sau này lúc buồn rầu muốn khóc thì sẽ trực tiếp khóc, sẽ không tìm lý do nữa.”

Cậu ấy ngừng chân lại, ta cũng không có mở miệng nữa, chỉ là chờ đợi.

“Tôi không muốn khóc.”

Thiếu gia quay người lại nhìn ta, trong mắt đích xác không có nước mắt, nhưng lại lộ ra đau thương, cậu ấy có chút do dự, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Vì để tìm anh, cho nên tôi lấy hình ảnh của máy theo dõi trong nhà, mặc dù không thấy được anh, nhưng có âm thanh, tôi nghe thấy anh và Yue Gang nói điện thoại, cũng, cũng nghe thấy lời của Melody nói với anh.”

Lời của Melody nói với ta… Thì ra như thế!

… Tàn sát loài người mới biến tôi thành phi nhân chân chính. Chờ sau khi anh đã làm như thế, anh mới sẽ hiểu, khác biệt của người và phi nhân rốt cuộc ở đâu.

Chẳng qua… Thiếu gia nhà chúng ta phát điên lên, trái lại vẫn thật sự có thể đem người giết như heo rừng.

“Melody cô ấy say rồi.” Lần này, ta chọn ra lời nói trái với lòng: “Cô ấy không biết mình đang nói cái gì.”

Thiếu gia lại lắc đầu nói: “Tôi không có trách cô ấy, Melody chỉ là nói sự thật mà thôi, chỉ cần phát điên, tôi có thể giống như cô ấy mà đem người của cả thôn tàn sát như giết heo… không, nếu như có người giết anh tôi, tôi không quan tâm rốt cuộc sẽ chết bao nhiêu người, đó đều không quan trọng!”

Cùng nói đến tàn sát loài người như nhau, thần tình của Melody là khinh bỉ, thiếu gia lại là hoàn toàn thờ ơ, người trước còn có biểu tình, người sau lại cho ta một loại cảm giác cậu ấy cũng không phải người sống, nhưng loại dáng vẻ này lại không xa lạ, đó là thần sắc của Huyền Nhật.

Huyền Nhật luôn là mang kính bảo hộ, người khác có lẽ rất ít thấy biểu tình của Huyền Nhật, nhưng ta lại rất thường nhìn thấy, lúc Huyền Nhật sáng sớm về nhà, luôn là ta nghênh đón cậu ấy.

Mới đầu, lúc Huyền Nhật tháo kính bảo hộ xuống, ta thường thường nhất thời không thể nhận ra chính là thiếu gia.

Thiếu gia thiện lương khiến người yêu thích, cùng với Huyền Nhật không giống người sống… Người đứng ở trên giới tuyến, còn có thiếu gia.

“A!”

Thiếu gia đột nhiên khẽ kêu một tiếng, thần sắc lạnh nhạt toàn bộ lui đi, cậu ấy trợn lớn mắt nhìn bên chân… Yue Gang vừa túm chân của thiếu gia bò lên, vừa kêu gào: “Ui da ui da! Cổ của tôi đau chết mất! Ớ! Em trai, cậu ở đây làm gì… đây là đâu? Shit, tầng thượng?”

Sau đó anh ta nhìn thấy ta, lập tức đổi kêu gào thành la lớn: “Charles, cậu làm sao không đến cứu tôi hả! Anh em là làm như thế sao?”

“Tôi không đến cứu anh?” Ta khó chịu nói: “Anh cho rằng tôi ở đây làm cái gì? Anh bị người ném ở đây, tôi và a Dạ khó khăn lắm mới tìm được anh.”

Yue Gang sửng sốt, gãi đầu: “A? Là như thế à? Ha ha ha! Coi như tôi chưa nói, coi như tôi chưa nói, cậu thật là anh em tốt, bạn bè tốt! Tốt vô cùng, đơn giản chính là cái gì mà vì anh em không tiếc cắm hai súng à!”

Ta thở dài, đính chính: “Là không tiếc cắm hai đao.” (Lưỡng lặc sáp đao: thành ngữ của TQ, đại khái nghĩa là vì bạn bè không tiếc cắm hai đao)

“Đao?” Yue Gang lại hoàn toàn không cho là đúng nói: “Không phải tôi muốn nói, Charles cậu thật sự là lạc hậu rồi! Bây giờ ai còn dùng đao chứ! Đương nhiên là súng à!”

“Vâng, vâng, lần sau nếu tôi có khó khăn, nhất định sẽ nhớ cắm hai súng vào xương sườn của anh, nhưng anh phải nhớ đừng mua loại súng rất giống ống hỏa tiễn kia, tôi vẫn thật không biết nên làm sao cắm loại súng đó vào, mà anh lại sẽ không từ giữa gãy thành hai nửa.”

“Oh, vậy tốt hơn vẫn là cắm đao!”

Nghe nói chuyện của ta và Yue Gang, thiếu gia vẫn luôn cười không ngừng, thần tình bi thường vừa rồi toàn bộ biến mất, mặc dù, ta vẫn không cho rằng đây là chuyện tốt, cậu ấy chỉ là lại đem chuyện chôn ở trong lòng, lặng lẽ chịu đựng mà thôi.

Thiếu gia kéo kéo tay áo của ta, vẻ mặt đau khổ nói: “Charles… ca! Em đói bụng quá, rất là đói đó!”

Ta nhìn sắc trời một chút, phương xa vậy mà đã bắt đầu tờ mờ sáng rồi, thiếu gia sau cả đêm bôn ba ở bên ngoài vừa lại chạy tới tìm ta, phần lớn chưa ăn cái gì, nhất định chịu đói rất lâu rồi.

Phụ thân đại nhân, biểu hiện của con gần đây so với lính mới quản gia còn muốn tệ hơn, ngay cả cầu nguyện với ngài cũng cảm thấy xấu hổ.

“Chúng ta bây giờ liền đi ăn cơm!” Ta vội vàng nói với thiếu gia: “Thiếu… Bao nhiêu cũng mua cho ngài… em ăn.”

“Charles “ca”, anh thật tốt!” Thiếu gia nhấn mạnh cái chữ “ca” này, sau đó cố gắng muốn khắc chế nụ cười trên mặt, nhưng khóe miệng vẫn không ngừng giơ lên.

“Em trai đói bụng à?” Yue Gang ra sức vỗ ngực nói: “Anh đây mời em ăn khuya!”

Ta thử nhìn ánh mặt trời dâng lên ở phương xa, đính chính: “Là bữa sáng đi? Hơn nữa anh thật sự có tiền sao?”

“Tùy ý đi! Bớt dài dòng, theo tôi đi là được!”

Yue Gang đi đến cửa ra vào duy nhất của tầng thượng, ấn cửa mấy lần, lại “ủa” một tiếng nói: “Làm sao mở không ra?”

Ta vội vàng đi lên trước, mạnh mẽ ấn xuống cửa, sau cửa truyền đến tiếng thứ gì đó gãy nứt, may là không quá lớn.

“Đại khái có chút rỉ sét đi, mau đi thôi! A Dạ thoạt nhìn thật sự rất đói.”

Yue Gang nhún vai, quay đầu hô lên tiếng với thiếu gia “em trai, đi thôi”, sau đó dẫn đầu đi vào cửa, may là tòa cao ốc này hình như chỉ là chỗ ở bình thường, nếu là cao ốc công thương, sợ rằng ta vừa vặn gãy cánh cửa, hệ thống bảo toàn liền vang lên rồi.

“Được, tới đây!” Thiếu gia hưởng ứng xong, lúc đi đến bên cạnh ta, cậu ấy thấp giọng nói: “Charles, đừng nói cho Melody tôi đã nghe những lời đó của cô ấy, cứ coi như chuyện gì cũng không có.”

Ta cũng khẽ giọng hồi ứng: “Vâng, thiếu gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro