4 - 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ bảy: Endless, Alexis cuối cùng.

Tiếp đến, mình lặng lẽ mà theo hai người đến phòng thí nghiệm, cũng một đường đánh vào phòng thí nghiệm, cuối cùng cũng tìm được con sâu kia rồi.

Không thể không nói, con sâu đó thật sự xấu kinh khủng. Nếu muốn tuyệt giao với bạn bè, tặng con sâu này cho đối phương nhất định có thể thành công… Trừ phi cái người đó là An Hướng Dạ.

Cậu ta vừa sáng mắt, vừa tán thán: “Đúng là con sâu vừa thật lớn vừa thật xấu! Ezart không có gạt mình!”

Mang con sâu về và tiêu hủy tại chỗ, để cho mình bỏ phiếu một trăm lần, mình đều sẽ bỏ phiếu cho tiêu hủy tại chỗ, chẳng qua An Hướng Dạ hoàn toàn không có cho mình cơ hội bỏ phiếu, cậu ta vừa nhìn thấy sâu liền rất cao hứng mà nói cuối cùng cũng có thể mang vật lưu niệm về nhà rồi.

May là, Jingji kiên quyết không chịu để cho a Dạ mang sâu về nhà, cô bé tức giận, khóc lóc, bĩu môi, ăn vạ, lăn lộn trên mặt đất, thậm chí uy hiếp sau này sẽ không đi tìm An Hướng Dạ nữa.

A Dạ méo miệng, giữa con sâu và vị hôn thê, cậu ta không cam tâm tình nguyện mà chọn vị hôn thê, sau đó đem phòng thí nghiệm lẫn con sâu đều nổ tung.

Từ lúc này trở đi, mình thay đổi chủ kiến rồi. Mặc dù Jingji nhỏ hơn a Dạ mười tuổi, hơn nữa bây giờ mới mười hai tuổi, chẳng qua vì không để cho An Hướng Dạ mang những thứ nguy hiểm quái lạ về khu nhà ở, mình ủng hộ Jingji bây giờ gả ngay cho An Hướng Dạ! Chẳng qua, cái đề nghị này bị hai người đồng thời bác bỏ, a Dạ nói pháp luật không cho, Jingji nói ba không cho.

Cuối cùng sự kiện đã giải quyết, có thể về nhà ngủ rồi. Mặc dù trên đường về nhà, mình đã ngủ ở trên xe rồi, ngủ đến một nửa, lại bị An Hướng Dạ đánh thức: “Yahan, Abner gọi điện thoại nói khu nam có chuyện xảy ra, bảo cậu mau chạy qua.”

“…”

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Vì để cho thiếu gia vui vẻ, ta hẳn phải nói dối.

Bao gồm kỳ hạn hợp đồng vừa rồi cũng nên nói dối, không có người lại nói với chủ thuê một năm sau sẽ muốn từ chức, dù đây là sự thật. Bất luận hai mươi bộ quần áo có phải quá nhiều hay không, kỳ thực thiếu gia căn bản không để ý phí tổn của hai mươi bộ quần áo kia, cho nên ta hẳn nên nói dối, nếu như thế, chúng ta lúc này đã vui vẻ mà đi X-Killer mua quần áo rồi. Đau khổ của một năm sau cứ để một năm sau nói tiếp đi!

Phụ thân đại nhân cũng từng nói, một quản gia tận trách đầu tiên hẳn nên học nói dối.

Cho dù đối mặt với khách đáng ghét, quản gia cũng có thể lấy lễ độ và ca ngợi để chiêu đãi họ.

Cho dù tên đáng ghét chính là bản thân chủ thuê, quản gia cũng có thể bảo trì bổn phận quản gia.

Cho dù tâm tình tốt hay xấu, trên mặt quản gia vĩnh viễn không thể lộ ra một chút cảm tình riêng tư.

Một quản gia tận trách nhất sẽ là kẻ nói dối cao minh nhất.

Nhưng chuyện đời đều có ngoại lệ, con trai của ta, có một số chủ thuê chính là sẽ khiến người không thể nói dối với họ, hơn nữa họ cũng không cần nói dối của con.

Loại chủ thuê này rất phiền phức, rất phiền phức… nếu như gặp phải, con có thể lựa chọn rời khỏi, hoặc là bỏ ra mọi chân thành, kết quả cuối cùng có lẽ là chọc giận đối phương dẫn đến bị đuổi việc, nhưng cũng có khả năng là từ đó phải phục vụ người đó cả đời.

Con phải theo người đó cùng trở nên già đi, nhìn con của người đó lớn lên, nhìn con của người đó kết hôn, nhìn người đó đùa giỡn với cháu, đứa cháu đó có lẽ còn sẽ gọi con là ông quản gia.

Cuối cùng, còn có thể cùng với chủ thuê thi đấu rốt cuộc ai sẽ chết trước, người thua sẽ phải phụ trách chủ trì tang lễ của đối phương… Ớ!

Khi đó phụ thân như là đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức chuyển đề tài.

Đúng vậy, ông ấy đích xác nhớ tới cái gì, ông ấy nhớ tới con của ông ấy là vampire, con của ông ấy chẳng những sẽ thua, thậm chí sẽ không già.

Con của ông ấy chỉ có thể nhìn chủ thuê của mình từng ngày từng ngày già đi; nhìn con của chủ thuê lớn lên, kết hôn, sau đó cũng bắt đầu trở nên già; lại nhìn cháu của chủ thuê ra đời; cuối cùng nhìn chủ thuê mình chết.

“Charles…”

Ta nhìn hướng thiếu gia, cậu ấy nhìn ta, chờ đợi trả lời của ta, mặc dù khóc đến một đôi mắt tràn đầy tơ máu, nhưng thoạt nhìn lại càng khiến người yêu quý, người vây xem chung quanh mặc dù không rõ nội tình, nhưng lại nhất loạt đều dùng biểu tình không nỡ mà nhìn cậu ấy.

Thiếu gia, ngài bây giờ thực sự rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp, giống như những người khác nói, tựa như một thiên sứ, hơn nữa còn là cái chủ thuê tốt như thế… xin tha thứ cho tôi, tôi là quản gia không đủ tốt, tôi có thể đừng ở bên cạnh ngài, nhìn ngài trở nên trưởng thành, nhìn ngài già đi, nhìn ngài chết không?

“Thiếu gia, ngài quên rồi sao? Charles là vampire, sẽ không cầu khẩn bất cứ ai, bao gồm anh hùng.”

Âm thanh của ta tuy nhỏ, nhưng người đứng khá gần xung quanh phần lớn vẫn là nghe thấy được, nhưng, đó cũng đều không quan trọng nữa.

Thiếu gia nhìn ta, biểu tình bi thương dần dần nhuộm lên phẫn nộ, cậu ấy nắm chặt hai tay, ta bắt đầu suy nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ động thủ đánh ta, nhưng lại nói không được là tốt hay xấu, nếu như cậu ấy thật sự động thủ đánh ta, có lẽ sẽ khiến cho ta cảm giác tốt hơn một chút, nhưng nếu thật đến mức độ đó, sợ rằng cũng không cần chờ đến kỳ hạn hợp đồng, ta buổi tối hôm nay đã có thể thu dọn hành lý rồi.

Nếu như có thể, ta vẫn là hi vọng có thể ở thêm một thời gian. Dù sao, ta không biết có thể tìm được một chủ thuê đối xử với ta như quản gia nữa hay không.

“Tránh ra.” Thiếu gia chỉ là khẽ nói hai chữ này.

“Vâng, thiếu gia.”

Ta cúi đầu rồi xoay người rời khỏi, dọc đường đi thứ có thể phản xạ không ít, cho nên ta vẫn là có thể từ trong phản xạ nhìn thấy thiếu gia, cậu ấy ngồi lên ghế trên vỉa hè, thoạt nhìn như đang ngẩn ngơ, vệt nước mắt trên mặt chưa khô, sau đó, cậu ấy cũng nhấc hai chân lên ghế, hai tay ôm đầu gối, ngay cả mặt cũng vùi ở giữa đầu gối.

Không ít người dừng chân ở gần đó nhìn cậu ấy, có người lo lắng, có người không hiểu gì cả, cũng có một số người mang theo thần sắc không tốt.

Ta có chút lo lắng, nên có người đến cùng thiếu gia mới được.

Tìm Melody sao? Nhưng lời cô ấy nói tối qua bị thiếu gia nghe thấy rồi, bây giờ tìm cô ấy đến sợ rằng không ổn lắm.

Tìm Sơ Phong? Từ sau sự kiện con tin, Quý Lạc Sơ đã không thể đối xử với thiếu gia như một thiếu niên.

Nhóm Tencha càng không được, bọn họ là thuộc hạ của thiếu gia, thiếu gia chỉ cần ra lệnh một tiếng “tránh ra”, bọn họ nhất định phải đi.

Có ai… Rốt cuộc có ai có thể đứng ở trên vị trí bình đẳng, không cần e dè cái gì, dù thiếu gia lớn tiếng ra lệnh cho người đó, người đó cũng có thể không đi, chính là cứ theo thiếu gia đây?

Suy nghĩ hồi lâu, ta mới bấm điện thoại: “Yahan, cậu có thể qua đây một lát không?”

“… Tôi vừa mới thoát khỏi một đống cảnh sát, bây giờ muốn về nhà ngủ.”

Giọng của Yahan nghe lên là thật sự rất mệt mỏi. Ta trầm mặc một hồi, vẫn là không thể không nói: “Tôi không biết còn có thể nhờ ai nữa.”

Cậu ta cũng trầm mặc một hồi, may là, cậu ta trả lời: “Muốn tôi đi đâu?”

Trong khoảng khắc ngắt điện thoại, điện thoại lại lập tức vang lên tiếng chuông, khiến cho ta giật mình, thật là trùng hợp, đúng lúc như thế có người gọi điện thoại tới. Không biết là ai đây? Là thiếu gia sao? Ta hít sâu mấy hơi, lúc này mới tiếp điện thoại.

“Endless lão gia!”

“Curtis?” Ta có chút nhạ dị, bởi vì giọng của anh ta nghe lên vô cùng kinh hoảng: “Xảy ra chuyện gì rồi? Anh chậm rãi nói, đừng cuống.”

“Lão, lão gia… Máy bay Sadina phu nhân ngồi ở trên rơi xuống ở sân bay lần trước xảy ra sự kiện rớt máy bay rồi!”

Cái gì?

Sau khi nghe xong, ta sửng sốt mấy giây mới thật sự hiểu ý của câu này, nhưng trong nhất thời lại hoàn toàn không biết có cảm nhận gì, trong đầu giống như đều trống rống. Ta chỉ có khó hiểu hỏi: “Đây làm sao có thể? Cô ấy không phải sẽ không qua sao?”

“Đó là gạt ngài, phu nhân sợ ngài bởi vì không muốn nhìn thấy bà ấy mà vừa lại chạy trốn, nhưng phu nhân tuổi lớn rồi, bà ấy dù thế nào cũng muốn gặp mặt ngài một lần, cho nên mới nói như thế.”

Sadina… Em vì sao ngốc như thế? Nếu như thật sự muốn nhìn thấy ta, kiên trì đòi ta về không phải được rồi sao? Nếu thật sự rớt máy bay lần nữa, ta cũng chưa chắc sẽ chết, nhưng em, em…

“Lão gia, ngài ở đâu?”

Một hồi sau, ta mới có biện pháp mở miệng trả lời: “Ở, ở trên đường.”

“Ngài vẫn ổn chứ? Giọng nghe lên thật khàn… Cho dù thế nào, xin ngài chặn đại một chiếc taxi, mau chóng qua đây đi!”

“Được.”

Cúp điện thoại, ta đến bên đường, vẫy một chiếc taxi.

“Đến phi trường nhỏ ở ngoại thành, đến trong vòng một giờ.”

Tài xế ngẩn người, chửi ầm lên: “Một giờ? Đây không thể à! Anh cho rằng đây là trực thăng hả? Tôi là tài xế taxi đấy nhé!”

Ta lấy ví ra, đem toàn bộ tiền mặt bên trong ném hết đến chỗ lái xe.

“… Đây là bao gồm tiền cho tôi trả hóa đơn tiền phạt sao?”

“Không bao gồm.”

“Một giờ hả? Không vấn đề! Cam đoan nhất định đến!”

“Tới rồi đấy! Ha, mới năm mươi phút, mình quả nhiên tay nghề chưa già, vị tiên sinh này, anh là muốn bắt máy bay sao? Có muốn nhanh chóng trả tiền phạt một cái, anh cứ mau đi bắt máy bay?”

Ta xuống xe, vốn còn có chút không dám dối diện phi trường, nhưng tài xế lại thao thao bất tuyệt, đây khiến cho ta cảm giác rất kỳ quái, chỗ không xa cái xe chính là phi trường rồi, tài xế không thể không nhìn thấy một chiếc máy bay xảy ra chuyện, nhưng anh ta thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không như một người nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ.

Ta nghi hoặc mà nhìn về phía chỗ đậu máy bay, nhưng, trên chỗ đậu căn bản không có bất cứ máy bay nào, càng đừng nói đến máy bay xảy ra chuyện, cảm giác hình như có chỗ nào rất kỳ quái?

“Kỳ quái, ở đây hình như không có người… A! Đúng rồi, lúc trước tin tức có nói, bên này chẳng phải xảy ra tai nạn máy bay tông đài quan sát?”

Đúng! Ta đột nhiên nhớ tới, không lâu trước mới vừa xảy ra chuyện, mặc dù xác máy bay đã chuyển đi rồi, nhưng đài quan sát căn bản chưa tu sửa, phi trường này căn bản không thể sử dụng!

Mặc dù Sadina cũng có thể vì để tiết kiệm thời gian mà cố sử dụng, nhưng ta cũng không có nhìn thấy máy bay tai nạn, đây không như Curtis nói… Anh ta gạt ta? Vì sao?

Chẳng lẽ, là Sadina muốn anh ta gạt ta tới gặp cô ấy… Không! Sadina mặc dù có lúc thật sự hết sức làm ẩu, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không dùng “cái chết” để lừa gạt ta, cô ấy biết, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể lấy để nói giỡn với ta.

“Ugh!”

Ta xoay người qua, đúng lúc nhìn thấy tài xế mềm nhũn mà ngã xuống, nhưng sau lưng anh ta là một cô gái mang nụ cười ngọt ngào, cô gái này mặc dù mang theo nụ cười ngọt ngào, lại làm ra hành động khiến người hoàn toàn cười không nổi, cô ta vặn gãy cổ của tài xế.

Nữ giới bình thường sẽ không có loại lực lượng đó, hai tay của cô ta cũng không cải tạo, nhưng, cô ta không cần cải tạo đã có thể có lực lượng cường đại, bởi vì cô ta là vampire đời sáu, Cung Phượng Hương.

“Mặc dù, ngươi chỉ là cái vampire chưa thành niên một trăm năm mươi tuổi, chẳng qua, bọn ta vẫn là sử dụng hai vampire đời sáu.” Cô ta phủi phủi tay, giẫm qua thi thể tài xế, đi về phía ta, vừa nói: “Rất cảm động chứ? Charles tiểu thiếu gia.”

Hai tên? Ta theo trực giác nhìn về phía sau một cái, chỗ cách khoảng mười bước có đứng một gã nam, hắn đến chỗ gần như vậy, ta lại ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng không có nghe thấy, không còn nghi ngờ gì nữa hắn cũng là vampire. Cung Phượng Hương nói hắn cũng là đời sáu sao? Là một tên huyết thống dưới khác của Avrisila sao?

Ta căn bản đánh không thắng vampire đời sáu tuổi cao như thế, càng đừng nói đến hai tên, nhưng bọn chúng hẳn là không biết ta biết cực tốc, có lẽ vẫn chạy thoát được…

Vừa mới định chuyển động, Cung Phượng Hương liền lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng hòng chạy, trừ phi ngươi không cần người tình già của mình nữa.”

Người tình già? Ta sửng sốt, lại không hiểu ý của cô ta là gì, hay chỉ là nói xạo để đánh lạc chú ý của ta?

Cô ta cười nói: “Chẳng qua, Sadina cũng đã như ngọc trai ngả màu rồi, ngươi không muốn cô ta cũng là bình thường. Chậc! Đây thật không phải cái con tin tốt, đáng lẽ phải bắt cái An Thiếu gia kia mới phải, cậu ta thế nhưng thật xinh đẹp, không phải sao? Cho dù là đàn ông cũng thích cậu ta đi! Đáng tiếc, vị thiếu gia đó thực sự có hơi khó giải quyết.”

Sadina… Đây là không thể nào! Bình tĩnh một chút, nếu bọn chúng có thể bắt được Sadina, năm đó thì lại làm sao sẽ bị cô ấy tàn sát đến cả tộc bỏ chạy? Ta lãnh tĩnh trả lời: “Các ngươi không bắt được Sadina.”

“Oh?” Cung Phượng Hương khẽ cười mà nói: “Ngươi cho rằng là ai lừa ngươi đến đây, huh?”

Curtis… Chẳng lẽ, người sống sót trên máy bay nói trong gia tộc có phản bội, chính là chỉ Curtis sao? Nhưng đây làm sao có thể? Anh ta căn bản không có lý do để phản bội gia tộc Alexis, anh ta là tộc trưởng tiếp theo! Alexis là thuộc về anh ta!

Chẳng lẽ anh ta tưởng rằng Sadina muốn trả vị trí tộc trưởng cho ta, cho nên thiết lập bẫy muốn giết ta? Nhưng, nhưng Sadina hẳn là sẽ nói rõ với anh ta… đầu của ta hỗn loạn, căn bản không tìm được lý do hợp lý, chỉ có tràn ngập ba chữ “không thể nào”.

Cung Phượng Hương đang gạt ta, có lẽ người gọi điện thoại tới căn bản không phải Curtis… ta nên bỏ chạy!

Ta lập tức thi triển cực tốc, mặc dù không thể một mạch dùng cực tốc trở về Tà Dương thị, nhưng chỉ cần kéo khoảng cách, bọn chúng hẳn là sẽ không đuổi được ta.

Phía sau, truyền đến gào rít đặc thù của vampire: “Charles Endless, Curtis là huyết phó của ta! Ngươi dám bỏ chạy, ta liền ra lệnh hắn tự tay giết người tình cũ của ngươi!”

Huyết phó… nhất thời phân tâm, ta suýt nữa vấp ngã, loạng choạng mấy bước mới đứng vững, lúc này, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Ta biết mình không nên ngừng lại, nhưng, lại vẫn là không nhịn được tiếp lấy điện thoại.

“Endless lão gia, xin ngừng lại.”

Thật sự là giọng của Curtis. Ta ngừng chân lại, vừa nghe điện thoại không thể thi triển cực tốc, nếu không thi triển cực tốc, ta cũng không cần chạy trốn nữa, bởi vì mình tuyệt đối chạy không thắng vampire đời sáu tuổi rất nhiều.

Điện thoại truyền đến tiếng nói nhỏ của Curtis: “Xin nói chuyện, bà nội, xin ngài nói chuyện…”

Ta nắm chặt điện thại, đối phương trầm mặc một hồi, sau đó là một tiếng thở dài yếu ớt: “Anh họ Charles, mặc dù em biết nói cũng vô dụng, nhưng… Ôi, nếu như ngay cả anh cũng bị bắt, chúng ta thật sự xong rồi…”

Một tiếng tát lanh lảnh ngắt lời cô ấy, ta rống giận: “KHông được động vào cô ấy!”

Curtis dứt khoát nói: “Vậy thì đừng nhúc nhích.”

Phía sau, tiếng cười của Cung Phượng Hượng chói tai giống như lưỡi đao va chạm.

“Charles thiếu gia à! Nói cho ngươi biết, cái tát vừa rồi thế nhưng là của Curtis đó! Chẳng qua đừng trách hắn, hắn thế nhưng là vô cùng kính yêu bà nội đấy! Dù sao cha mẹ mất sớm, hắn và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, cho nên khi bà nội hạ lệnh để cho hắn lấy thân phận tộc trưởng tiếp theo của gia tộc Alexis đi phục vụ một tên vampire, cho dù cả gia tộc đều nói hoang đường, hắn vẫn là đi làm theo lời bà nội nói, phục vụ một vampire.”

“Chỉ có điều, hậu quả của ngoan ngoãn nghe lời là bị biến thành huyết phó, bồi thường bằng cả đời.”

Cháu trai duy nhất của Sadina đã biến thành huyết phó! Ta gần như vô hồn lẩm bẩm: “Huyết phó? Làm sao có thể? Rốt cuộc là lúc nào…”

“Là ngươi để hắn lại cho ta, Charles tiểu thiếu gia, ngươi quên rồi sao?”

Bàn tay lạnh băng của vampire phủ lên cổ ta, cô ta ấn xuống nút khuếch âm của điện thoại, sau đó phả hơi thở nói chuyện lên mặt ta: “Lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, ngươi bảo hắn đi mua đồ ăn, để ta ở lại nhà chờ ngươi, ta không chờ được ngươi, nhưng lại chờ được tộc trưởng tiếp theo của Alexis mua đồ ăn về.”

“…”

Cô ta cười lớn: “Ha ha ha! Bọn ta vốn chỉ là nghĩ thời gian đã qua lâu như thế rồi, nếu cầu tình với ngươi, ngươi biết đâu sẽ bỏ qua cho gia tộc Endless. Avrisila bá tước phu nhân từng nói, ngươi là gã ngu xuẩn mềm lòng! Sau đó, thuận tiện xem xem có thể thông qua ngươi, đi kết giao với Yi Alkus tiếng tăm lừng lẫy, nếu như có thể kéo hắn vào gia tộc, đó thật là một trợ giúp lớn.”

“Nhưng không ngờ, ta lại gặp phải con mồi càng tuyệt! Tộc trưởng tiếp theo của Alexis, bây giờ, là huyết phó của ta!”

Cung Phượng Hương không ngừng cười, cười đến hổn hển, cô ta nói với điện thoại: “A! Sadina, ngươi bây giờ hiểu rồi chứ? Là Charles thiếu gia đem cháu trai nhỏ yêu quý của ngươi để lại cho vampire, khiến cho cháu trai nhỏ của ngươi biến thành con rối của vampire!”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, Sadina nhàn nhạt nói: “Lúc đó đại khái là chủ nhân của anh ấy xảy ra chuyện đi, đây cũng không có gì phải kỳ quái, anh ấy là một Alexis chân chính, huyết mạch của quản gia thế gia. Một quản gia tận trách nhất, trong mắt vĩnh viễn đều chỉ nhìn chủ nhân, nếu như không phải như thế, đường đường là đại gia tộc Alexis làm sao lại khiến cho chỉ còn lại một mạch đơn truyền? Bởi vì, chờ đến lúc quản gia nhớ phải về nhà mình xem thử, vợ cũng không biết đã chạy mất từ đời nào rồi, làm sao có thể sinh được con nối dõi, ha ha!”

Sadina, em luôn à bao dung ta như thế, dung túng ta, ta cũng không đáng…

“Thật không hổ là Sadina phu nhân, thật thông suốt.” Cung Phượng Hương hừ lạnh một tiếng, sau đó lại bật cười, làm ra vẻ nghi hoặc nói: “Nhưng không biết, cháu trai của ngài là nghĩ làm sao? Curtis, nói thử xem, ngươi có cảm tưởng gì với với Alexis cuối cùng này?”

“Ta hận hắn.” Curtis dứt khoát mà trả lời.

Ta biết, anh hẳn là hận ta.

“A!” Cung Phượng Hương cười chói tai nói: “Nói thêm một chút, vì sao hận hắn? Bởi vì hắn là vampire, bởi vì hắn hại ngươi biến thành huyết phó, bởi vì hắn đã hủy cả đời của ngươi, đúng chứ? Đem mọi bất mãn của ngươi đối với hắn nói ra!”

Huyết phó không thể chống lại mệnh lệnh, nhưng anh ta lại trầm mặc một chút, mới bắt đầu trả lời: “Sau khi cha mẹ chết, ta chỉ còn lại bà nội mà thôi, bà nội lại không chỉ có ta, bà ấy luôn là nhìn bức họa của Charles, luôn là nói Charles thế này, anh họ thế kia. Bà nội muốn ta tiếp nối vị trí của bà ấy, chuyện đầu tiên muốn ta đáp ứng không phải kinh doanh gia tộc cho tốt, lại là muốn ta tiếp tục bảo vệ Charles.”

Sadina trách mắng: “Curtis! Đừng nói nữa!”

Nhưng dưới mệnh lệnh của chủ nhân, anh ta căn bản không thể ngừng trả lời: “Charles… ngươi vứt bỏ bà nội, vứt bỏ gia tộc Alexis, nhưng bà nội lại dùng cả gia tộc để bảo vệ ngươi! Cho dù bà ấy tuổi tác lớn như thế rồi, trong lòng muốn cũng không phải an hưởng tuổi già, lại là muốn truy sát một cái gia tộc vampire, trước khi chết nhất định phải tiêu diệt bọn chúng, chính là vì, vì muốn bảo vệ ngươi!”

Nói tới đây, anh ta đã không nhịn được gào lên: “Bà nội yêu ngươi như thế, bà ấy yêu ngươi còn hơn đứa cháu trai duy nhất của mình! Ngươi làm sao có thể vứt bỏ bà ấy? Ngươi làm sao có thể ở lúc bà ấy còn lại không còn bao nhiêu năm tháng, lại vẫn không chịu về cùng bà ấy! Ngươi đồ cái tên đáng chết, vampire lạnh băng vô tình! Ngươi căn bản không đáng được yêu!”

Đột nhiên, điện thoại vang lên tiếng tít tít, màn hình đưa ra một cuộc gọi khác, có muốn tiếp hay không.

“Ai?” Cung Phượng Hương cảnh giới mà hỏi.

Ta nhìn màn hình điện thoại, máy móc trả lời: “Là thiếu gia.”

“Curtis, cúp điện thoại.” Cung Phượng Hương ra lệnh xong, nói với ta: “Ngươi tiếp điện thoại, nói với cậu ta ngươi muốn từ chức, đừng để cho cậu ta nổi lên bất cứ hoài nghi nào, nếu không, ngươi hẳn nên biết hậu quả là cái gì.”

Ta ấn xuống nút nghe điện thoại.

“Charles, anh đi đâu rồi, làm sao không có về nhà… quên đi.” Thiếu gia hình như không muốn truy hỏi: “Anh tới X-Killer tìm tôi đi, nếu hai mươi bộ quần áo quá nhiều, ít nhất cũng phải mua mấy bộ, nếu không anh cứ phải tiếp tục mặc những bộ hở da kia rồi. Charles? Anh có đang nghe không?”

“Tôi đang nghe…” Ta trầm mặc một chút, dùng giọng cứng lạnh nói: “Thiếu gia, tôi cho rằng, mình đã không thích hợp làm quản gia của ngài nữa.”

Thiếu gia trầm mặc rất lâu, rất lâu, lại chỉ nói một câu: “Nhiệm kỳ trên giấy hợp đồng còn có hơn một năm.”

“Tôi biết, nhưng…” Ta lại nói không ra lý do, một cái cũng không tìm được, cuối cùng, chỉ có thể nói: “Tôi sẽ đem đơn từ chức và tiền vi ước cùng gửi cho ngài. Vĩnh biệt, thiếu gia.”

“Charles!” Thiếu gia hoảng hốt la lớn: “Đừng rời khỏi! Thực ra tôi…”

Ta lập tức cắt đứt điện thoại, đồng thời, Cung Phượng Hương lấy đi điện thoại, sau đó một phát bóp nát nó.

“Thật là, Charles thiếu gia ngươi thế nhưng thật là xấu, lại có thể khiến cho mỗi một loài người bên cạnh đều đau lòng như thế…”

Cung Phượng Hương nói đến một nửa, ngẩng đầu nhìn ta, lời nói khựng lại, sau đó tay của cô ta vỗ lên mặt ta, lúc thu hồi tay còn liếm ngón tay của mình.

“Thật mặn… An thiếu gia của ngươi khóc lên khiến người thương tiếc, chẳng qua, dáng vẻ ngươi chảy nước mắt cũng không thua kém thiếu gia nhà ngươi đây! Ngay cả ta cũng cảm giác thật không nỡ đấy! Chẳng trách ngươi có thể làm Sadina mê mẩn đến chết mê chết mệt nhiều năm như thế!”

“Không được nói cô ấy như thế!” Ta giận dữ, hóa ra kiếm tây dương đâm về phía cô ta.

Tươi cười của Cung Phượng Hương cứng lại, đột nhiên bộc phát ra lượng lớn huyết năng, đánh ta lùi mấy bước… Ugh! Sau khi trên lưng đau nhói, tiếp đến còn có một lực đẩy thật lớn, ta ngã nhào xuống đất, phun ra một hơi máu, tiếp theo lại là chân phải truyền đến đau nhức, ta không nhịn được rên một tiếng, quay đầu nhìn, gã vampire vẫn luôn đứng ở phía sau đang giẫm lên chân ta, còn dần dần gia tăng sức lực.

“Crail, đừng đạp gãy chân hắn.”

Nam vampire nhạo báng nói: “Thế nào, ngươi đau lòng à? Hẳn không phải nhìn trúng hắn rồi chứ?”

Cung Phượng Hương lạnh lùng nói: “Hắn là thứ của Avrisila phu nhân, phu nhân thế nhưng là đặc biệt căn dặn ta phải để lại mọi hành hạ cho phu nhân. Ngươi muốn động vào hắn thì cứ động đi! Dù sao ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đến lúc đó phu nhân không vui, cũng sẽ không trừng phạt ta.”

“Đừng nóng giận mà! Ta nói đùa… Muốn đánh lén?”

Trên lưng đột nhiên bị đạp mạnh một cái, đau đến ta suýt nữa ngất đi, lúc này, có người túm lấy hàm của ta, giơ cả người ta lên không trung, sức lực lớn đến ta cảm thấy khó thở.

Người giơ ta lên là Cung Phượng Hương, ta túm lấy tay của cô ta…

Cô ta gầm lên: “Ngươi còn dám công kích một lần nữa, ta sẽ về Tà Dương thị, tùy tiện chọn một người thiếu gia nhà ngươi quen biết để làm bữa tối! Chọn cái bé gái kia thì thế nào? Hay là cái gã nhiếp ảnh sư? Bạn học đại học của hắn?”

Ta lập tức buông tay, miễng cưỡng nặn ra lời: “Đừng…”

Crail lạnh lùng nói: “Phượng Hương, bẻ hắn mấy cái xương đi! Cứ nói với phu nhân là hắn định bỏ chạy, không thể không ra tay.”

“Đúng là nên trừng phạt hắn một chút.” Cung Phượng Hương nói xong, đột nhiên ném ta cho Crail, ra lệnh: “Giữ hắn cho tốt.”

Crail từ sau lưng dùng sức mà ôm giữ ta, hưng phấn nói: “Không vấn đề, đánh mạnh một chút, về phía phu nhân thì có ta giúp ngươi lấp liếm.”

Hắn đi lên mấy bước, ta đã chuẩn bị sắp bị đánh rồi, nhưng, cô ta lại ngẩng đầu lên, hôn ta.
Crail lớn tiếng kháng nghị: “Này, có lộn không hả! Ngươi muốn cưỡng gian hắn còn muốn ta làm giường?”

Cô ta không thèm để ý Crail, chỉ là ra sức túm lấy đầu của ta, gần như là đang gặm mà hôn ta, hôn rồi lại hôn, đến cuối cùng, cô ta thậm chí lộ ra răng nanh, dùng răng nanh cắn đứt môi ta, sau đó cắn một mạch xuống dưới, cổ, vai, cuối cùng một phát cắn xương quai xanh của ta, ta thậm chí có thể cảm giác được răng nanh và xương cốt va chạm…

Crail lẩm bẩm: “Được rồi, thế này cũng coi như là trừng phạt, nhìn cũng thấy đau.”

Sau khi cắn xong xương quai xanh, Cung Phượng Hương mới ngừng lại, cô ta hài lòng vỗ vỗ mặt ta, nói: “Nên ngoan như thế này sớm hơn. Được rồi, bây giờ ngủ một giấc đi! Ngủ cho tốt, đây thế nhưng là giấc ngủ yên cuối cùng của ngươi, sau khi tỉnh lại, ngươi phải đối mặt thế nhưng là địa ngục đấy!”

Địa ngục hay là đâu cũng được, nhưng xin buông tha cho Sadina và Curtis… buông tha bọn họ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro