5 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol5-1

Thiên Sứ Sa Đọa chương thứ nhất: Vươn tay, móng vuốt kim loại sắc bén

“Anh, em nói cho anh nè…”

Lát nữa nghe em nói sau, Lạc Luân, anh phải xem xong những tư liệu người mẫu này mới được, nếu còn không tìm được người mẫu hài lòng, quảng cáo thật sẽ phải bỏ trống rồi.

“Em chính là muốn nói với anh về người mẫu đấy! Nói cho anh, hôm nay có một khách đến tiệm, dáng vẻ cậu ta siêu xinh đẹp, ngay cả Olga cũng khen ngợi khí chất cậu ta rất tốt đó!”

Oh? Olga khen ngợi khí chất tốt? Là con gái sao?

“Không phải, là nam.”

Một cậu bé xinh đẹp? A, em xem thử đống nam người mẫu này trong tay anh, ai không xinh đẹp hả?

“Úi dào! Những người này không bằng a Dạ! Tóm lại, anh tới xem thử là biết thôi, nhất định phải tới đó!”

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Đừng la hét không hề gì

Ban đêm không phải là ám ảnh của bóng tối điên cuồng

“OK, perfect! Rất hoàn mỹ! Trước nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu thu tiếp một đoạn.”

Cho đến khi chuyên viên thu âm nhảy dựng lên nói ra câu này, tâm tình thấp thỏm của ta cuối cùng mới yên ổn một chút. Chuyên viên thu âm này thật sự vô cùng nghiêm khắc, từ một giờ đến sáu giờ cuối cùng mới ghi xong một đoạn ca khúc.

Ta thậm chí bắt đầu cho rằng chuyên viên thu âm này là cố ý làm khó thiếu gia, nhưng giờ đây thấy bộ dạng hết sức phấn khởi của anh ta, lại hình như thật sự vô cùng cao hứng.

Thiếu gia từ phòng thu âm đi ra, chuyên viên thu âm vỗ vỗ vai cậu ấy, nói: “Uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút.” Sau đó liền cùng những nhân viên khác bắt đầu nói chuyện.

Chuyên viên thu âm và những người khác vô cùng nghiêm túc thảo luận, còn không ngừng cao giọng tranh biện rất nhiều chi tiết của ca khúc, đây khiến cho ta từ đáy lòng mà cảm thấy có lỗi, ta nghĩ anh ta thật sự là theo đuổi hoàn mỹ, mà không phải cố ý làm khó thiếu gia.

Ta cầm lấy bình thủy rót một ly sữa nóng, sau đó đưa cho thiếu gia, đồng thời nói: “Thiếu gia, ngài vất vả rồi.”

Thiếu gia ừng ực uống sữa, liên tiếp uống hết ba ly, lúc này mới thỏa mãn mà thở ra một hơi dài. Cậu ấy quay đầu nhìn đồng hồ trên tường một cái, sau đó nói với ta: “Charles, tôi đã hẹn với Poseidon hôm nay bảy giờ qua ăn tối, chẳng qua hình như không thể đến đúng giờ rồi, anh đến Bài trước nói với cậu ấy tôi sẽ đến trễ một chút.”

“Vâng.” Ta gật đầu đáp ứng, sau đó hỏi: “Thiếu gia, có cần trước chuẩn bị cho ngài một ít món lót dạ không?”

“Không sao, tôi qua ăn sau là được rồi.” Thiếu gia xoa bụng nói: “Bữa sáng và bữa trưa hôm nay đều ăn quá no!”

Ta cười nói: “Vâng.”

“A Dạ, đến thu đoạn cuối cùng đi!” Chuyên viên thu âm vẫy tay, hưng phấn đến nỗi hai mắt cũng tỏa sáng.

Thiếu gia vẫy vẫy tay với ta, ý bảo ta có thể đi rồi, ta cúi người một cái, sau đó nhìn thiếu gia đi vào gian thu âm, lúc này mới quay người rời khỏi phòng thu âm.

Đi xuống cao ốc của phòng thu rồi đi tới đường, đoàn người đơn giản là có thể dùng sóng lớn cuộn trào để hình dung. Phòng thu âm nằm ở khu Tây phồn hoa nhất của Tà Dương thị, hơn nữa thời gian đúng lúc vào giờ tan tầm, đoàn người đông đảo như thế cũng không bất ngờ, bất ngờ chính là trên đường không chỉ có người thậm chí còn có phi nhân đi lại, hơn nữa bọn họ còn không chút ngụy trang, trực tiếp lấy mặt thật của phi nhân mà xuất hiện.

Không trung thỉnh thoảng lóe qua ánh sáng đủ mọi màu sắc, đó là yêu tinh “Nymph” trong giới tự nhiên, bọn họ giống như là cô gái thu nhỏ, một số có cánh, một số thì có đuôi, nhưng giống nhau chính là bọn họ có thể phát sáng, mà tùy theo nơi cư ngụ khác nhau, chủng loại của Nymph cũng không giống.

Nymph ở ven biển được gọi là nymph biển; ở trong rừng rậm là nymph cây; nhưng ở trong thành phố… đây khiến cho ta có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là nymph đô thị?

Bên tường có ba con “lang bôn” dựa vào, lang bôn cũng là một loại yêu tinh, có bề ngoài của sói, nhưng cũng không giống người sói có thể biến thành hình người, là một loại chủng tộc đan xen giữa người và người sói.

Nhưng so với người sói khó tránh khỏi nhiễm phải máu, lang  bôn thật ra cũng không nguy hiểm, chỉ cần đừng chọc chúng, chúng cũng sẽ không chọc bất cứ người nào. Trên thực tế, chuyện chúng thích làm nhất chỉ có dùng hai chân sau đứng thẳng dựa vào tường ngẩn ngơ, nếu không nhìn kỹ, thật ra chẳng khác gì chó hoang trên đường.

Ta thậm chí nhìn thấy một “dạ nhân” cầm kèn đi qua bên cạnh ta.

Dạ nhân đáng lẽ ở ven biển mới đúng, họ là một loại yêu tinh có thể đự đoán bão tố, mỗi khi có bão tới, họ sẽ thổi kèn cảnh báo ngư dân.

Nhưng bây giờ, dạ nhân gần như sắp tuyệt chủng rồi, bởi vì ngư dân bây giờ chỉ cần mở tivi liền có dự báo thời tiết để xem rồi, bọn họ căn bản không cần dạ nhân, mà rất nhiều chủng tộc yêu tinh nếu như không được cần liền sẽ dần dần tiêu vong.

Phi nhân cứ như thế đi trên đường một cách quang minh chính đại, mọi người thoạt nhìn hình như không phải rất quen thuộc, nhưng bọn họ cũng không phải sợ hãi, trái lại như là đang trong sở thú nhìn thấy thú hung dữ, vừa hưng phấn vừa lại tò mò mà trợn lớn đôi mắt. Mặc dù phần lớn người chỉ dám len lén dùng đuôi mắt liếc phi nhân bên cạnh, nhưng cũng thỉnh thoảng có người quang minh chính đại thậm chí có chút khiêu khích mà nhìn chằm chằm bọn họ.

Trong một năm qua, tồn tại của phi nhân trở nên càng công khai rồi.

Trên đường đến phòng thu âm, thiếu gia đã giải thích với ta rồi, thật ra từ sau trận đại xung đột của phi nhân và giáo hội ở trên quảng trường, phi nhân liền không còn là cái bí mật, một năm qua, hiển nhiên tình huống càng công khai, nhất là Tà Dương thị cái đô thị đại bản doanh của phi nhân này.

Một năm trước, đối với việc loài người đã biết tồn tại của phi nhân này, cảm nhận của ta vẫn không có sâu sắc như bây giờ, có lẽ là bởi vì lúc đó phi nhân phần lớn sẽ không xuất hiện ở ban ngày, mà là lựa chọn đêm khuya mới ra hoạt động, nhưng giờ đây…

Bây giờ mới khoảng sẩm tối, mặt trời chiều chiếu hướng tây, sắc trời vẫn hết sức sáng sủa, đoàn người qua qua lại lại, trong đó xen lẫn không ít phi nhân, mặc dù phi nhân vẫn dẫn đến chú ý đặc biệt của mọi người, nhưng cũng chỉ là lén liếc cộng với tránh xa mấy bước mà thôi, la hét, sợ hãi và chạy trốn của trước kia tất cả đều không thấy bóng dáng…

Có lẽ ngày nào đó, giữa người và phi nhân thật sẽ không có khác biệt nữa rồi đi?

Ta vẫy một chiếc taxi, sau khi lên xe mới phát hiện tài xế vậy mà là một dạ nhân, anh ta nhìn ta một cái, nói: “Tôi không có máu có thể cho anh hút, còn có không quét thẻ, không cho thiếu cũng không nhận máu người.”

“…”

Ta lấy ra một tờ tiền mặt một ngàn yuan, nói: “Đi Bài.”

Dạ nhân nhận lấy tiền mặt, lúc này mới khởi động taxi.

Dọc đường, xe chạy vô cùng êm, không giật xe, không có chạy lên vỉa hè, ngay cả lúc ngừng xe, dây an toàn cũng không có đột nhiên ghì ngực của ta, đây khiến cho ta không nhịn được xin danh thiếp anh ta, hi vọng sau này có thể ngồi lên chiếc xe an toàn đáng tin như thế nhiều hơn.

Người sống ở trong đô thị xác thực cần taxi, ta nghĩ đây hẳn cũng là nguyên nhân dạ nhân lựa chọn công việc này, bọn họ cần “được cần” mới có thể đủ sinh tồn.

Cúi đầu nhìn danh thiếp của tài xế, tên phía trên ghi “Diệp Nhân”, ta mỉm cười một cái.

Lúc này, tài xế quay đầu nhìn ta hỏi: “Tên của anh?”

“Charles Endless.”

Diệp Nhân gật đầu, nói: “Tôi sẽ nhớ. Lát nữa cần đến đón anh không?”

“Oh, không cần.” Ta cười nói: “Nếu như tôi cần, sẽ gọi điện cho anh.”

Anh ta chỉ là gật đầu, không nói một câu, nhưng đây cũng không bất ngờ, bởi vì an tĩnh và cô độc vẫn luôn đều là đặc trưng của dạ nhân.

Xuống xe, ta ngẩng đầu nhìn, bảng hiệu của Bài vẫn là bảng hiệu gỗ không bắt mắt, hoàn cảnh chung quan vô cùng u ám, đây là con đường vắng lặng và không thích hợp mở quán.

Quét thẻ đi vào, đi qua bậc thang vừa dài vừa u ám, sau đó đến đại sảnh, đại sảnh tối tăm, chỉ có quầy bar phát sáng, quan trọng nhất chính là ở đây vẫn là chỉ có phi nhân mà không có loài người tồn tại.

Bài vẫn là Bài.

Ta thở phào một hơi, mặc dù ta cũng không ngại thay đổi, nhưng cũng không hi vọng thay đổi quá nhanh quá mãnh liệt, nhất là khi mình vừa mới tỉnh lại.

Đây cũng nhắc nhở ta, cần phải nhớ gửi mail hỏi thăm tình hình gần đây của Alkus, anh ta so với ta càng không thể thích ứng với thế giới thay đổi nhanh chóng.

Alkus luôn là tức giận bất bình hỏi: Chẳng lẽ thế giới này cứ không thể bảo trì hiện trạng sao?

“Thật là lâu rồi không thấy, Charles Endless.”

Giọng này là Poseidon… Cũng có lẽ là “Poseidy”? (Thật ra cách đọc hai tên này y chang nhau đều là [bōsàidì], nhưng âm cuối cách ghi khác nhau (theo cách ghi chữ TQ), tên sau nữ tính hơn)

Anh ta… cô ta mặc một bộ váy màu trắng, làn váy từ dưới lên trên nhuộm màu xanh nước biển, chân đi giày cùng một hệ màu sắc, trên mặt son phấn nhẹ, mái tóc xanh nước dài cũng dùng buộc tóc quấn lại, chải chuốt chỉnh tề.

Anh ta một năm trước khó phân biệt nam nữ, nhưng cô ta bây giờ lại hoàn toàn như nữ giới, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng thanh tú đẹp đẽ, tuổi tác thoạt nhìn chỉ có hai mươi tuổi đầu.

Thay đổi của Poseidy có liên quan với thiếu gia sao? Mặc dù là câu hỏi, nhưng ta lại có chút khẳng định.

Poseidy vốn đã thích thiếu gia, hôm nay thiếu gia còn hẹn với cô ta ăn tối, điểm quan trọng nhất chính là giới tính của thiếu gia là nam, đối tượng đương nhiên là nữ, có lẽ đây chính là nguyên nhân Poseidy thiên hướng nữ tính hóa?

“A Dạ đâu?” Poseidy lên tiếng hỏi.

Ta vội vàng giải thích: “Thiếu gia vẫn đang ở phòng thu âm, bảo tôi đến trước nói cho cô cậu ấy sẽ đến muộn một chút.”

Poseidy suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đúng rồi, cậu ấy lần trước đã nói với tôi phải hát một bài làm nhạc quảng cáo, tôi vẫn chưa nghe qua a Dạ hát đây. A Dạ hát dễ nghe không? Anh hẳn là đã nghe đi?”

Ta gật đầu nói: “Giọng của thiếu gia rất trong trẻo, nhưng còn cần rèn luyện.”

“Bản chất tốt nhưng vẫn cần rèn luyện nhiều hơn, thiếu gia nhà anh vẫn luôn đều là như thế.” Poseidy cười cười, tươi cười này so với một năm trước dịu dàng hơn nhiều, cô ta nhẹ giọng nói: “Gọi một chút máu tươi nhé?”

“Được, cám ơn.”

Poseidy cười cười, bắt đầu bắt tay chuẩn bị đồ uống.

Đầu tiên là nhìn thấy trong đoàn người xen lẫn phi nhân, bây giờ vừa lại nhìn thấy thay đổi của Poseidy, ta không khỏi cảm khái nói: “Chẳng qua chỉ là một năm ngắn ngủi, người lại có thể đã tiếp nhận tồn tại của phi nhân, thay đổi này thật là quá lớn rồi.”

Poseidy đưa một cái ly đế cao chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi, đồng thời trả lời: “Cũng không lớn như thế, chỉ là số ít người khẳng định tồn tại của phi nhân biến thành phần lớn người khẳng định mà thôi.”

“Khẳng định?” Cái từ này dùng thật là kỳ.

“Trên đời có nhiều câu chuyện về người sói, nhân ngư và vampire như thế, anh cho rằng loài người thật sự không tin phi nhân tồn tại?” Poseidy tinh nghịch nói: “Bọn họ thậm chí cũng sẽ không khẳng định mà nói ra cái câu “trong vũ trụ không có người ngoài hành tinh” này, càng huống chi chúng ta và loài người vẫn là cư dân cùng trên trái đất đây!”

“Cô nói đúng.” Ta đột nhiên nhẹ nhõm rồi, thật ra một năm trước đã có rất nhiều người tiếp nhận ta cái vampire này, Tencha tiên sinh, May, Tiểu Yu, thậm chí linh mục Yue của giáo đường, tình huống như hôm nay cũng chi là thêm một số người biết mà thôi, thay đổi này đích xác không lớn lắm.

Trong túi trước ngực truyền đến tiếng chuông điện thoại, có lẽ là thiếu gia gọi tới? Ta vội vàng tiếp điện thoại, nhưng vừa tiếp thông liền nghe thấy một trận la hét: “Charles, cậu thật sự tỉnh rồi?”

Ta sửng sốt, lúc này mới nhận ra đây là tiếng của Yue Gang, vội vàng trả lời: “Phải.”

“Cậu ở bệnh viện nào? Hay là đã về Tà Dương thị rồi?”

“Bệnh viện?” Ta có chút mê hoặc.

“Đúng thế! “Mẫn cảm ánh sáng” của cậu rốt cuộc trị khỏi chưa? Em trai cậu một năm qua rất lo lắng cho cậu, thỉnh thoảng cứ lẩm bẩm “nếu chữa trị thất bại thì làm sao đây” còn nhiều lần đến giáo đường cầu nguyện, thấy vậy ông già tôi cũng đau lòng muốn chết!”

Chẳng lẽ, Yue Gang vẫn cho rằng ta mẫn cảm với ánh sáng? Hơn nữa một năm qua cho rằng ta là đi trị liệu? Ta nhớ mình đã không chỉ một lần phơi dưới ánh sáng ở trước mặt anh ta, huống hồ bây giờ mọi người đều đã biết vampire xác thực tồn tại, nhưng Yue Gang lại vẫn cho rằng ra là một loài người sao?

Rốt cuộc là ta thật sự quá giống loài người, hay là Yue Gang thật sự quá đần độn?

“Này? Làm gì mà không nói vậy? Bệnh của cậu rốt cuộc trị khỏi chưa thế?”

Ta chỉ có thể trả lời: “Đã khỏi rồi.”

“Cậu đã về Tà Dương thị chưa?”

“Đã về rồi.”

“Tốt lắm, tôi hai ngày nữa sẽ đến nhà cậu xem thử, bây giờ không nói nữa! Tôi vội đi làm nhiệm vụ, Ta Uy đang trừng tôi rồi!”

Tạ Uy? Mặc dù còn muốn hỏi, nhưng điện thoại lại chỉ còn tiếng “tút tút tút”, tốc độ cúp điện thoại của Yue Gang cũng dứt khoát gọn gàng như một năm trước.

Xem ra chỉ có chờ lúc thiếu gia đến, hỏi một chút tình huống sau thôi, nếu không sợ rằng không thể thuận lợi bịa chuyện.

“A Dạ có lẽ không ăn được bữa tối, chỉ có thể ăn bữa khuya rồi.”

Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Poseidy, cô ta đang nhìn tivi treo ở dưới trần nhà, thần sắc thoạt nhìn có chút oán giận.

Tivi đang chiếu xen ngang một tin tức, nội dung đại khái là trong bệnh viện tâm thần vùng ngoại thành có bệnh nhân tâm thần bỏ trốn, nghi đã chạy vào Tà Dương thị, phía cảnh sát và anh hùng đang trong truy bắt, xin dân chúng đừng đến con đường nào đấy của khu tây.

Ta lại cảm thấy có chút nghi hoặc, lẩm bẩm: “Phạm nhân của bệnh viện tâm thần? Loại phạm nhân này hẳn không cần phải xuất động anh hùng chứ?”

Poseidy không cho là đúng nói: “Bệnh viện tâm thần đại khái là cách nói của phía chính phủ, đó có lẽ là từ P29 chạy ra đi? P29 cách Tà Dương thị không xa, đích xác coi là vùng ngoại thành.”

“P29? Đó là cái gì?” Ta có chút khó hiểu hỏi.

“Anh không biết P29?” Poseidy lại ngạc nhiên hỏi ngược lại.

Ta thành thật thừa nhận: “Tôi chỉ là đã nghe khu 51 là nơi chính phủ dùng để nghiên cứu người ngoài hành tinh, nhưng không có nghe qua P29.”

Poseidy bật cười, giải thích: “Mặc dù loài người trước kia không thừa nhận tồn tại của phi nhân, chẳng qua khó tránh cũng sẽ bắt được một số thứ không quá giống người, hoặc là một số “người” có năng lực đặc dị, những người này đều không phải phạm nhân phòng giam bình thường có thể nhốt được, cho nên liền xuất hiện nhà ngục P29, chuyên môn dùng để nhốt một số tội phạm không phải người bình thường.”

Nói đến đây, cô ta liếc ta một cái, nói: “Phần lớn phi nhân đều biết P29, bởi vì đó là nhà ngục duy nhất có phi nhân bị giam ở bên trong, nhưng bọn họ rất ít nghe qua khu 51, phi nhân thế nhưng không thường đi rạp chiếu phim xem phim người ngoài hành tinh.”

Ta cũng không thường, trên thực tế, ta thích phim anh hùng hơn.

“Ít nhất, phi nhân trước kia là không thường đến rạp chiếu phim.” Poseidy bổ sung.

Nhưng tương lai sợ rằng sẽ có càng ngày càng nhiều phi nhân nghe qua khu 51 đi? Chẳng qua, trọng điểm của lúc này cũng không phải khu 51 mà là P29.

Chú ý của ta trở lại tin tức, nói: “Chuyện xảy ra ở khu phía tây, đó là chỗ của Sơ Phong, Huyền Nhật chưa chắc sẽ qua.”

Poseidy khó chịu nói: “Sơ Phong gần đây bận đến phát điên, căn bản không có thời gian đi cứu người, phần lớn đều là Long An hoặc là Huyền Nhật qua hỗ trợ.”

Ta nhìn xung quanh, may là không có phi nhân ngồi quá gần quầy bar, bọn họ phần lớn ngồi ở góc, nhưng ta vẫn là đè thấp giọng hỏi: “Quý Lạc Sơ gần đây rất bận?”

“Là bận điên rồi!” Poseidy cũng đè thấp giọng, lại hết sức nhấn mạnh nói: “Anh chẳng lẽ vẫn không biết a Dạ bây giờ nổi tiếng bao nhiêu sao?”

Ta sửng sốt, vội vàng nói: “Tôi thật sự không biết, làm phiền xin nói cho tôi thêm một số chuyện có liên quan thiếu gia.”

“Từ sau khi anh… trọng thương bất tỉnh.” Poseidy nhún vai nói: “A Dạ liền bạt mạng làm việc, Melody cũng là ở lúc đó trở thành người đại diện của a Dạ, phụ trách tiếp công việc để cậu ấy làm. Mới bắt đầu là người mẫu chụp ảnh tĩnh, về sau chụp rất nhiều quảng cáo tivi ảnh động, catwalk, các loại đại sứ sản phẩm, còn có tham dự hoạt động công ích… cho dù là công việc gì, a Dạ đều nhận hết, cho nên liền càng ngày càng nổi tiếng, gần đây còn vừa mới được bầu là người phát ngôn tốt nhất của Tà Dương thị, số phiếu thậm chí đánh bại “Huyền Nhật” đó!”

Câu cuối cùng của Poseidy mang theo ý cười nồng đậm.

“thiếu gia hẳn là không đến mức nổi tiếng như một số ca sĩ chứ?” Ta có chút lo lắng mình thực sự lỡ mất quá nhiều chuyện, có thể sẽ khiến cho phục vụ không đủ chu đáo.

Poseidy nhún vai nói: “Ở Tà Dương thị là đủ nỏi tiếng rồi, nhưng nơi khác có lẽ vẫn ổn đi? Công việc a Dạ nhận mặc dù nhiều, nhưng cậu ấy chưa từng nhận công việc cần rời khỏi Tà Dương thị.”

Ta gật đầu nói: “Thiếu gia không thể rời khỏi Tà Dương thị, bởi vì cậu ấy là…” Huyền Nhật.

Poseidy lại lắc đầu nói: “Không, DSII thường thường làm thế thân của cậu ấy, nhất là những chuyện như hoạt động người phát ngôn, gần như là DSII thay thế a Dạ tham gia hoạt động, chỉ có chụp ảnh hay là quảng cáo mới là tự mình cậu ấy đi chụp, nếu không a Dạ làm sao có thể vừa đi học vừa làm việc, sau đó còn có thể phân thân đi làm anh hùng?”

Nói đến đây, cô ta ngừng một chút, nhìn thẳng vào ta, nói: “A Dạ không rời khỏi Tà Dương thị là bởi vì cậu ấy sợ lúc anh trở về không tìm được người.”

Nghe vậy, ta sửng sốt, rất lâu sau mới có thể nói ra một câu: “Tôi rất xin lỗi.”

“Người dễ dàng từ bỏ sinh mạng nên cảm thấy có lỗi.” Poseidy gật đầu, sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn tin tức, “A” một tiếng, khẽ giọng oán giận: “Quả nhiên là a Dạ đi hỗ trợ, cậu ấy cứ không thể làm biếng một chút sao?”

Poseidy vừa oán giận vừa dùng điều khiển hạ xuống một cái màn hình khổng lồ. sau đó chia màn hình thành chín ô, mỗi một ô đều đổi kênh khác nhau, nhưng những hình ảnh này đều đang chiếu cái sự kiện đó, chỉ là góc độ quay không giống nhau.

Ta cũng ngẩng đầu lên, chuyên tâm nhìn màn hình tin tức, phía trên đúng lúc lóe qua một đường sáng bạc, là Huyền Nhật cưỡi xe chạy đến hiện trường.

Hiện trường có rất nhiều xe cảnh sát vây thành một cái vòng tròn, nhưng bởi vì ống kính của phóng viên đều chỉa vào chỗ của Huyền Nhật, cho nên không thể biết xe cảnh sát bao vây là người nào.

Huyền Nhật xuống xe, vừa đi về phía cảnh sát, vừa nói: “Tôi nhận được thông báo cần trợ giúp…”

Ngay tiếp theo lại là tiếng súng nổi dậy… cảnh sát vậy mà cầm súng bắn quét vào Huyền Nhật!

Ta đột ngột đứng dậy, kinh hô: “Đây là chuyện làm sao? Poseidy, một năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nhưng biểu tình của Poseidy còn kinh ngạc hơn ta, cô ta lắp bắp nói: “Đây, đây làm sao có thể? Một năm qua, cảnh sát và Huyền Nhật phối hợp rất tốt, cảnh sát còn thường thường chủ động liên lạc Huyền Nhật giúp đỡ, làm sao lại…”

“Ngừng bắn!”

Tivi truyền đến tiếng hô của Huyền Nhật, còn kèm theo rất nhiều tiếng la hét, hình ảnh trên màn hình không ngừng lay động, căn bản nhìn không rõ tình huống của hiện trường thế nào.

“Tôi, tôi qua xem thử.” Nói xong, ta quay người liền đi.

“Đó là khu tây, đây là khu nam, đợi anh chạy đến đó, chuyện đã xong rồi. Charles Endless, ngồi xuống! Poseidy quát xong, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia nhà anh không cần người khác lo lắng an nguy của cậu ấy, anh nên biết rõ nhất, không phải sao?”

Ta nhìn Poseidy một chút, thần sắc của cô ta hết sức kiên quyết, khiến cho ta bất giác đã ngồi xuống trở lại, sau đó ngẩng đầu nhìn màn hình với cô ta.

Hình ảnh trên màn hình vẫn tiếp tục lay động, truyền đến lượng lớn tiếng súng và tiếng la hét, về sau thậm chí chỉ còn lại tràng cảnh của chụp từ xa, căn bản không thể biết tình huống thế nào.

Có lẽ qua khoảng mười phút, mặc dù ta cảm thấy thời gian chậm như đã trải qua mười giờ, nhưng thời gian trên màn hình tin tức đích xác chỉ qua mười phút, hình ảnh cuối cùng cũng đứng im lại, trong đó có một ô hình ảnh chầm chậm mà đến gần chỗ xảy ra chuyện… cảm tạ sự gan lỳ không sợ chết của phóng viên tiên sinh.

Hình ảnh cách hiện trường xảy ra chuyện càng ngày càng gần, bóng dáng của Huyền Nhật cũng dần dần rõ ràng có thể thấy, trên người của cậu ấy mang theo một số vết đạn và vết máu, rõ ràng không có hoàn toàn né tránh được công kích đột ngột của cảnh sát, ở dưới chân cậu ấy ngã theo rất nhiều cảnh sát, bọn họ hoặc nằm hoặc ngã, nhìn không ra sống chết.

“Bọn họ chết rồi sao?” Trên màn hình truyền đến câu hỏi run rẩy.

Nói lại lần nữa, phóng viên vì săn tin thật là gan lỳ không sợ chết, cho dù đối mặt với anh hùng đẫm máu và cảnh sát không biết sống chết nằm la liệt, bọn họ vậy mà còn dám đến gần và đặt câu hỏi, loại can đảm này thật khiến người kính phục không thôi.

Huyền Nhật lắc đầu nói: “KHông có, chỉ là bị đánh bất tỉnh.”

Phóng viên trên màn hình thở phào một hơi thật lớn, ta cũng thở phào, nhưng không phải bởi vì cảnh sát không có chết, thiếu gia tuy thật sự có thể giết người nhưng cũng sẽ không dễ dàng giết người, ta là mừng vì thiếu gia không giống trước kia cái gì cũng không giải thích, mặc người khác hiểu lầm mình.

Phóng viên nhìn vết đạn và vết máu khiếp đảm trên người Huyền Nhật, lo lắng hỏi: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”

Huyền Nhật chỉ là lắc đầu, cậu ấy cúi đầu nhìn cảnh sát trên đất, sau đó đi đến xe cảnh sát bên cạnh, cầm lấy vô tuyến trên xe nói: “Tôi hoàn toàn không hiểu các người vì sao muốn công kích tôi, đây là tuyên chiến sao?”

“Không! Không phải như thế!” Vô tuyến truyền đến tiếng hoảng hốt của cảnh sát, anh ta lắp ba lắp bắp nói: “Phạm, phạm nhân lần này hình như có năng lực đặc thù…”

“Năng lực đặc thù gì?”

Vô tuyến truyền đến trả lời bất đắc dĩ: “Chúng tôi cũng không biết, thượng cấp không chịu nói rõ, chỉ nói phạm nhân có năng lực kỳ quái, bảo bọn tôi tự mình chú ý một chút.”

Huyền Nhật lạnh lùng nói: “Vậy cái phạm nhân này để cho thượng cấp các người đi bắt đi.”

Lời vừa nói xong, cậu ấy ném vô tuyến xuống, sau đó xoay người liền đi.

“Chờ một chút… làm ơn, xin chờ một chút!”

Mặc dù trong vô tuyến nhiều lần truyền ra tiếng thỉnh cầu, nhưng Huyền Nhật lại một chút cũng không mềm lòng, một mạch đi về phía xe, nhưng trên người cậu ấy đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, cậu ấy từ trong người lấy ra điện thoại để nghe, chỉ nói câu “Yue Gang”, sau đó liền an tĩnh mà nghe điện thoại.

Ta có chút nhạ dị, bởi vì Huyền Nhật trước giờ chưa từng mang điện thoại.

Có lẽ là thần sắc của ta quá kinh ngạc rồi, Poseidy chủ động giải thích: “Vì để tiện lợi cho anh hùng và cảnh sát chi viện lẫn nhau, a Dạ làm ra mấy cái điện thoại, bốn cái cho tứ đại anh hùng, phía cảnh sát thì cho Yue Gang và Tạ Uy mỗi người một cái, mấy cái điện thoại này chỉ có thể gọi lẫn nhau, hơn nữa không thể truy tung tích, chẳng qua cái trên tay a Dạ đương nhiên ngoại lệ.”

Tạ Uy? Mấy lần đều nghe qua cái tên này, xem ra cũng phải hỏi một chút chuyện có liên quan đến Tạ Uy, nhớ một năm trước anh ta còn ôm theo địch ý với thiếu gia và anh hùng, hơn nữa hình như cư xử với Yue Gang không tốt, nhưng bây giờ nghe lên hình như không phải chuyện như thế nữa.

Đột nhiên, Huyền Nhật gầm lên với điện thoại: “Nếu không nói rõ chân tướng, tôi không giúp!”

“Huyền Nhật! Cứu, cứu mạng với…”

Huyền Nhật quay đầu nhìn, một cảnh sát toàn thân là máu lảo đảo mà từ trong cao ốc bị xe cảnh sát bao vây đi ra, cậu ấy do dự một chút vẫn là chạy về phía cảnh sát đó.

Phóng viên cũng muốn đi theo, nhưng Huyền Nhật quay đầu hô lên: “Đừng đến quá gần, rất nguy hiểm!” Hình ảnh ngừng lại, nhưng cũng không có chuyển ra ra, rõ ràng những phóng viên là ở lại tại chỗ, chỉ nhìn thấy Huyền Nhật chạy đến bên cạnh cảnh sát đó, vươn tay muốn đỡ anh ta… nhưng lại đột nhiên đẩy mạnh đối phương ra xa.

Ta và Poseidy đều trợn lớn mắt, tuy muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng màn hình lại đột nhiên trở nên lắc lư nhanh chóng.

“Nhìn ô bên kia!” Poseidy kinh hô.

Màn hình khác biểu thị vừa mới có mấy phóng viên và nhiếp ảnh sư cầm micro tiến lên đánh Huyền Nhật, thậm chí ngay cả máy ảnh cũng biến thành vũ khí công kích, may là có mấy phóng viên ở chỗ xa hơn chụp ảnh, bọn họ hình như không có ý công kích Huyền Nhật, cho nên vẫn là có thể từ trong kênh tin tức khác nhìn thấy tình huống.

Đối mặt với phóng viên tay cẩm micro và máy ảnh, Huyền Nhật hiển nhiên không làm sao để ý, chỉ là dùng động tác đơn giản né tránh công kích của phóng viên, sau đó đồng thời quan sát tình huống của phóng viên và cảnh sát, nhưng lúc này, tên cảnh sát kia lại móc ra súng bắn Huyền Nhật.

Phóng viên và cảnh sát đều đang công kích Huyền Nhật, nhưng lúc Huyền Nhật né tránh lại vẫn phải bận tâm an nguy của phóng viên, thỉnh thoảng phải kéo bọn họ một cái, tránh cho bọn họ bị đạn của cảnh sát bắn trúng.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Ta rất mê hoặc, nhưng Poseidy hình như cũng mê hoặc như ta, hơn nữa lấy việc Huyền Nhật chỉ là không ngừng né tránh mà không có áp dụng bất cứ hành động nào để xem, sợ rằng cậu ấy cũng mê hoặc như thế.

Lúc này, Huyền Nhật cuối cùng cũng ra tay, cậu ấy sau khi cậu ấy dùng tay đánh bất tỉnh hai phóng viên, lánh người đến trước mặt cảnh sát, vung tay một cái liền đánh rớt khẩu súng trên tay hắn, sau đó túm lấy cổ áo của hắn, nói: “Là trò quỷ của ngươi? Ngươi không phải cảnh sát.”

Cảnh sát đó nhạ dị nói: “Ngươi làm sao lại biết?”

Huyền Nhật chỉ huy hiệu cảnh sát trước ngực của cảnh sát đó, nói: “Cảnh sát mã số 39576 không phải ngươi, ngươi là ai?”

“Ta trái lại muốn hỏi ngươi rốt cuộc là ai?” Cảnh sát lại hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi không nghe lời? Chỉ cần ta nói chuyện, mọi người đều sẽ nghe lời của ta mới đúng, chẳng lẽ ngươi là người máy sao?”

Huyền Nhật sửng sốt.

“Thật là kỳ quái, quá khó tin rồi, khoảng cách của chúng ta gần như thế, ngươi không thể không nghe lời! Chẳng lẽ là ta vừa rồi mới khống chế quá nhiều cảnh sát, cho nên mệt rồi sao?” Cảnh sát lại đột nhiên lớn tiếng la hét: “Này, Thả ta ra! Ngươi tránh ra! Rời khỏi nơi này!”

Nhưng, Huyền Nhật vẫn vững vàng mà túm lấy cổ áo hắn không buông.

Cảnh sát ngơ ngác mà trừng Huyền Nhật, la lớn: “Ta biết rồi! Ngươi thật sự là người máy… Wow! Ta chưa từng nhìn thấy người máy giống người thật như thế đó!”

Huyền Nhật hình như có chút phát cáu, cậu ấy gầm lên: “Ta không phải người máy!”

“Đừng động!” Cảnh sát lại dùng giọng càng lớn hồi ứng.

Huyền Nhật không có phản ứng, tiếp đến, cảnh sát đó cố kéo cổ áo từ trong tay Huyền Nhật xuống, còn liên tục lùi về sau mấy bước, hình như muốn chạy trốn. Đối với cái này, Huyền Nhật lại không có phản ứng gì… Không, cậu ấy thật sự không một chút nhúc nhích!

Tên cảnh sát kia chạy mấy bước liền dừng lại, cẩn thận mà quan sát tình huống, xem ra vậy mà không định tiếp tục chạy trốn, hơn nữa còn chạy trở lại bên cạnh Huyền Nhật, sau đó vươn tay vẫy mấy cái trước mắt cậu ấy, nhưng Huyền Nhật lại không hề có dấu hiệu động đậy.

Thấy vậy, cảnh sát ha ha cười lớn, nói: “Nói đùa thôi! Ta biết ngươi là Huyền Nhật, ngươi thế nhưng là anh hùng nổi tiếng, đương nhiên không phải người máy rồi! Chẳng qua đành phải vậy, trên thế giới này chính là có một số người có ý chí kiên cường, hơn nữa ta vẫn chưa từng gặp qua người nào có ý chí mạnh như thế, đành phải giở chút thủ đoạn khiến ngươi dao động thôi!”

Tên cảnh sát đó tháo mũ xuống ném đi, vừa lại kéo lỏng cà vạt, sau đó quanh quẩn nhìn Huyền Nhật một vòng, cười he he nói: “Ngươi thật là rất đẹp trai, không phải tin tức cố ý lấy góc độ rất đẹp nhỉ! Đẹp thế này làm sao không đi làm người mẫu? Làm cái thứ anh hùng này làm gì… Ngươi có nghe không đấy? Ta bảo ngươi đi làm chuyện vui vẻ, đi làm chuyện ngươi muốn làm, đừng luôn là đi cứu người nữa!”

Huyền Nhật vẫn không nhúc nhích.

Cảnh sát cười hi hi nói: “Mang kính bảo hộ đã đẹp như thế, bây giờ đến xem thử mặt thật rốt cuộc có bao nhiêu đẹp đi?”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu hô lớn với phía xa: “Ê! Phóng viên bên kia qua đây một chút nào! Chẳng lẽ các người không muốn chụp mặt thật của Huyền Nhật sao?”

Hình ảnh truyền đến tiếng hít mạnh của phóng viên, nhưng lại không làm sao dám đến gần, chỉ là bạt mạng bảo nhiếp ảnh kéo ống kính gần một chút.

Cảnh sát hình như có chút bất mãn hô lớn: “Mau qua đây đi chứ! Ta sắp gỡ đó!” Cùng lúc nói chuyện, hắn còn đặt tay lên kính bảo hộ của Huyền Nhật.

Nhìn thấy hành động này, phóng viên và nhiếp ảnh như thể sôi sục, bọn họ liên tục kinh hô: “Gay rồi, Huyền Nhật quay lưng vào chúng ta, ở đây chụp không được… liều thôi!”

Nói xong “liều thôi”, đám phóng viên mỗi một người đều thật sự liều rồi, mọi người như thể tuyển thủ thi chạy một trăm mét, chớp mắt đã đến chỗ của tên cảnh sát kia và Huyền Nhật. Lấy hình ảnh để xem, phóng viên và bọn họ cách nhau sợ rằng không tới năm mét, bây giờ mọi màn hình đều toàn là nửa thân trên của cảnh sát và Huyền Nhật, nếu kính bảo hộ của Huyền Nhật bị gỡ xuống, mặt sợ rằng sẽ bị chụp được rất rõ ràng.

Thấy vậy, tên cảnh sát kia hình như rất hài lòng, gật đầu nói: “Tốt lắm tốt lắm, vậy ta tháo đây! Một, hai, ba, tháo…”

Tay của hắn đột nhiên bị một người túm lấy —- là Huyền Nhật túm tay hắn!

Huyền Nhật thậm chí chậm rãi quay đầu nhìn hắn, đây khiến cho hắn lộ ra biểu tình sợ hãi, hình như hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao, hắn thậm chí không có ý chạy trốn, nhưng đột nhiên một tiếng súng vang lên, hắn cũng không cần quyết định phải chọn hành động gì nữa, chỉ là mềm nhũn mà ngã xuống, sau đó không động đậy nữa.

Tình huống thật sự xảy ra quá đột ngột, gần như mọi người đều phản ứng không kịp, nhưng mọi người ở đây cũng không bao gồm Huyền Nhật. Huyền Nhật chỉ là cúi đầu nhìn cảnh sát ngã xuống đất, sau đó lập tức quay đầu nhìn cái phương hướng nào đó, lúc này những phóng viên hình như đã phản ứng lại rồi, hình ảnh tới tấp chuyển qua hướng cậu ấy nhìn.

Người mặc tây trang màu đen, trên mặt còn mang kính mát màu đen, từng người một từ trong bóng tối đi ra, bọn họ có nam cũng có nữ, nhưng ngay cả nữ cũng mặc quần màu đen, cuối cùng tổng cộng đi ra hai mươi mấy người, những người này từ bốn phương tám hướng bước chân đều nhịp mà đồng loạt đi về phía Huyền Nhật.

Đối mặt với hơn hai mươi người, Huyền Nhật chỉ là có độc thân một mình, thoạt nhìn hết sức cô lập… hai bóng người đột nhiên từ trời mà xuống, xuất hiện ở trước thân Huyền Nhật.

Áo choàng màu trắng của Sơ Phong tung bay theo gió, tư thái tự nhiên; Cô Điệp tư thế đứng thẳng tắp, một tay đặt lên túi súng bên hông, dáng người hệt như nữ tước cao ngạo; Cuối cùng là một cơn động đất kèm theo tiếng vang lớn, bóng người khổng lồ liền đứng ở bên cạnh Huyền Nhật, Long An cũng đến rồi.

Bốn anh hùng đều đến rồi, mặc dù số người kém xa những người mặc tây trang màu đen, nhưng khí thế lại một chút cũng không thua kém bọn họ.

Đám người mặc tây trang màu đen đó ngừng lại bước chân, nhưng lại có một người tiếp tục tiến về phía Huyền Nhật, hắn thoạt nhìn không có gì khác biệt với những người mặc đồ đen, tuổi tác khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, nhưng từ hành động của những người đồ đen xem ra, người này hình như là nhân vật lĩnh tụ của những người này.

Hắn đi tới phía trước bốn anh hùng, dùng ánh mắt dò xét bọn họ, sau đó biểu lộ chứng minh thân phận một cách điêu luyện, đồng thời nói: “Chúng tôi là ngành tội phạm đặc biệt của tổ chức hình cảnh tội phạm quốc tế, gọi tắt là SCIP, tôi là tổ trưởng Tạ Nguyên Kiệt, phạm nhân phía sau các người là do SCIP phụ trách truy bắt, làm phiền xin giao hắn cho tôi.”

Sơ Phong nhíu mày nói: “Hắn còn sống sao? Các người đã nổ súng với hắn.”

Tạ Nguyên Kiệt dùng giọng công sự hóa giải thích: “Đạn sử dụng là đạn gây tê, hắn chỉ là hôn mê mà thôi.”

Sơ Phong gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Huyền Nhật, thậm chí ngay cả Long An và Cô Điệp cũng quay đầu nhìn Huyền Nhật, lúc này, Huyền Nhật lại thấp thoáng có loại dáng vẻ của lĩnh tụ anh hùng.

Huyền Nhật đi lên trước, vượt qua ba anh hùng khác, đứng vững ở trước mặt lĩnh tụ người đồ đen, lạnh lùng nói: “Hắn là của ta.”

Người đồ đen hình như không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Huyền Nhật gào to “Ta nói, hắn là tội phạm của ta”, đồng thời đá ra một cước, đá bay người đồ đen đó một đoạn, trực tiếp tông lên xe cảnh sát ngã xuống không dậy nổi.

Mọi người đều sững sỡ.

“Huyền Nhật, cậu làm gì vậy?” Cô Điệp là người đầu tiên phản ứng, trách mắng: “Không cần phải đánh người chứ? Bọn họ cũng không động thủ!”

Huyền Nhật lại quay đầu quát lên: “Bọn chúng động thủ với phạm nhân của ta!”

Đối mặt với tiếng quát của Huyền Nhật, ba anh hùng đều sửng sốt, Sơ Phong càng nghi hoặc hỏi: “Huyền Nhật, cậu làm sao rồi?”

Cách hồi ứng của Huyền Nhật lại là đầu ngón tay hai tay bật ra móng vuốt dài phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo…

Thiếu gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro