Tập 5 - Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

No Hero – Vol 5 – Thiên Sứ Sa Đọa

Ta vén rèm cửa sổ sát đất, cùng lúc ánh mặt trời chiếu vào cũng chú ý đến rèm cửa hình như đã đổi. Rèm cửa màu trắng bạc lúc trước bây giờ lại thay bằng màu tím. Rèm cửa này phần lớn là của Melody mua đi?

Tối qua vừa mới về nhà, mặc dù người ở trong nhà cũng không có thay đổi, nhưng mọi người thoạt nhìn đều có chút biến đổi. Tóc trắng của Tencha tiên sinh hình như trở nên nhiều hơn một chút; May đã đổi kiểu tóc; Tiểu Yu xỏ ba cái lỗ tai ở bên tai trái, còn đeo bông tai sẽ phát sáng đổi màu, anh ta nói đây là ăn mặc lưu hành nhất hiện nay.

Thay đổi của mọi người đều đang nhắc nhở ta, thời gian thực sự đã qua một năm, hơn nữa cuộc sống của thiếu gia trong khoảng thời gian này hình như có sự thay đổi long trời lở đất.

Không thể không thừa nhận đây thật sự khiến người có chút hoảng hốt bất an, một quản gia xứng đáng hẳn nên nắm bắt tốt sinh hoạt của chủ nhân mọi lúc mọi nơi, đây mới thật sự phục vụ chủ nhân tốt, nhưng ta lại rời khỏi một năm, thật không thể không lo lắng phục vụ của mình có chỗ nào xuất hiện không chu đáo.

“Charles.”

“Vâng! Thiếu gia.”

Nghe thấy tiếng gọi của thiếu gia, ta vội vàng quay người qua. Thiếu gia đứng ở trước mặt ta, cậu ấy mặc đồ vận động, hình như định ra ngoài vận động. Ta có chút thở phào, thói quen sáng sớm năm giờ ra ngoài vận động của thiếu gia hình như không có thay đổi, mặc dù đồ vận động đã đổi bộ khác rồi, ngay cả phong cách cũng khác xa. Lúc trước, đồ vận động của thiếu gia mặc khá giản dị, nhưng đồ vận động bây giờ cậu ấy mặc trên người rõ ràng là kiểu dáng đã qua thiết kế, phía trên còn có biểu tượng của X-Killer.

Tay trái của thiếu gia cầm một sợi dây buộc tóc, tay phải thì là một cái lược, cậu ấy vươn hai tay với ta, nói: “Charles, giúp tôi buộc tóc.”

“Vâng.” Ta vội vàng nhận lấy lược và buộc tóc trên tay cậu ấy, sau đó đi đến phía sau thiếu gia giúp cậu ấy buộc tóc.

Lúc trước thiếu gia cũng không buộc tóc, chẳng qua lúc đó đuôi tóc của cậu ấy chỉ đến vai, nhưng lúc này đã dài đến eo rồi, đúng là không tiện hoạt động. Ta suy nghĩ một chút, tết tóc của thiếu gia thành một cái bím chắc chắn, thế này hẳn là tiện hoạt động hơn, cũng sẽ không có sợi tóc tung bay quấy nhiễu.

Sau khi dùng dây buộc tóc cột thành nơ con bướm, ta quan sát một chút, lúc này mới phát hiện bím tóc và nơ con bướm không hợp thiếu gia lắm… thật ra cũng không phải không thích hợp, chỉ là hai thứ này đều khiến cho cậu ấy càng giống con gái.

Lúc này, thiếu gia từ trong túi lấy ra một cái kính mát lớn màu tím mang lên, nửa khuôn mặt của cậu ấy đều bị kính mát che khuất, hơn nữa kiểu dáng kính mát hình như là của nữ, đây khiến cho cậu ấy thoạt nhìn hoàn toàn như là một cô gái theo phong cách vận động. Cái kính này hẳn sẽ không cũng là của Melody mua đi?

Ta vội vàng nói: “Thiếu gia, kiểu tóc này hình như có hơi quá nữ tính hóa, có thể để cho tôi giúp ngài buộc kiểu khác nhé?”

Thiếu gia vươn tay sờ bím tóc, lại rất hài lòng nói: “Không sao, buộc thành bím rất tiện lợi, không cần buộc lại, hơn nữa bị coi thành con gái cũng tốt! Như thế sẽ không dễ bị nhận ra hơn.”

Bị nhận ra? Ta có chút nghi hoặc, chẳng qua thiếu gia hài lòng cái kiểu tóc này thì được rồi.

“Xin hỏi thiếu gia, hôm nay có đặc biệt muốn ăn bữa sáng gì không?”

Thiếu gia lập tức nói: “Giống trước kia là được, tôi rất nhớ bữa sáng anh nấu đó! Yahan mỗi buổi sáng đều chỉ biết rang cơm làm bữa sáng cho mọi người, cậu ấy nói lượng ăn của tôi lớn như thế, cộng thêm những người khác cũng cần ăn, cho nên làm cơm rang là tiện lợi nhất, chỉ cần đem một đống cơm, thịt và rau bỏ hết vào trong nồi xào một cái là được rồi… A! Đúng rồi.”

Cậu ấy kinh hô xong, mặt chau mày ủ, nói: “Charles, tôi không ăn cơm rang đâu nhé!”

“Vâng, tuyệt đối sẽ không có cơm rang.” Ta cười trả lời.

Thiếu gia vô cùng hài lòng mà đi vận động, thoạt nhìn hình như vô cùng mong đợi về nhà ăn bữa sáng.

Cho nên khi cậu ấy vừa rời khỏi, ta cũng lập tức tiến vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, hôm nay sẽ làm sáu loại bữa sáng thiếu gia thích nhất.

Khi ta đang bận đi rửa rau, xào thịt và hầm canh, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng: “Ủa?”

Quay đầu nhìn, một người trẻ tuổi cao lớn đứng ở cửa, trên mặt còn mang biểu tình ngơ ngẩn.

Ta mỉm cười, nói: “Chào buổi sáng, Yahan.”

Người trẻ tuổi cao lớn này chính là Yahan. Cậu ta vẫn ở phòng cách vách, thiếu gia tối qua đã nói, một năm qua đều là Yahan nấu cơm cộng với hô hào mọi người quét dọn phòng, cho nên khu nhà ở này mới miễn cưỡng không dơ bẩn đến mức độ không thể ở.

Buổi tối hôm qua lúc lần đầu tiên nhìn thấy Yahan, ta căn bản hoàn toàn nhận không ra, cậu ta ít nhất cao thêm hai mươi cm đi, chiều cao bây giờ khoảng chừng có 190cm, đứng ở cửa phòng gần như sắp dụng khuôn cửa rồi.

Trong một năm cao hơn 20cm, căn cứ vào cách nói của An Đặc Khiết tiên sinh, đây là bởi vì thuốc áp chế tính điên của người sói có tác dụng phụ thay đổi thể hình. Ngoài chiều cao thay đổi, nghe nói còn có tác dụng phụ khác, ví dụ như cho dù không biến thân cũng có sức lực rất lớn… Đây khiến cho ta sâu sắc mà hoài nghi đây thật sự là “tác dụng phụ” mà không phải “tác dụng chính” sao? Có lẽ An Đặc Khiết tiên sinh vẫn là len lén dùng thuốc thí nghiệm ở trên người Yahan?

Yahan ngẩn một chút, lúc này mới hồi thần nói: “Thì ra là anh Charles, tôi suýt nữa quên anh đã về rồi.”

“Một năm qua thật là vất vả cho cậu rồi.”

Cậu ta gãi đầu, nói: “Cũng không có vất vả lắm, tôi ở đây lại không trả tiền phòng, chung quy phải làm cái gì đó, hơn nữa tôi chỉ biết nấu cơm rang, mì nước và lẩu, ăn đến nỗi tôi cũng sắp không chịu nổi rồi. Mặc dù muốn làm thứ khác ăn, nhưng nấu ra rất khó ăn… chẳng qua cơm của Tiểu Yu và May nấu càng khó ăn! Chị Melody thậm chí ngay cả dầu ăn và nước rửa chén cũng phân biệt không được! Anh Charles à, anh về thật là tốt quá!”

Ta cười, nhìn thấy Yahan thật sự vô cùng phấn chấn khi ta về, đây khiến cho tâm tình hoảng hốt bất an lúc trước của ta lui đi không ít, mang theo tâm tình vui sướng, vừa rửa rau vừa nói với cậu ta: “Chờ lát nữa là có thể ăn cơm rồi.”

Yahan hỏi lên tiếng: “Cần giúp không? Quên đi, tôi thấy tôi chỉ sẽ càng giúp càng bận, thật nhiều vật liệu nhìn không ra là cái gì… cái bình đỏ đỏ đó là ớt sao?”

Ta lắc đầu nói: “Không phải, đó là nghệ.”

“Nghệ?” Yahan cả mặt mù tịt nói: “Tôi ra ngoài xem tivi đây.”

“Ừ.”

◊◊◊◊

Ta đi đến phòng khách bày chén đũa, nhìn thấy Tiểu Yu nằm trải ở trên salon như mọi khi; May thì làm yoga, anh ta đem hai chân đều đưa lên cổ, tư thế này thoạt nhìn so với tư thế lúc trước càng không thoải mái; Tencha như mọi khi vùi ở trong tờ báo, chỉ ở lúc ta đến gần bàn ăn mới ngẩng đầu liếc ta một cái; Yahan thì ngồi ở bên bàn ăn, tùy ý bấm điều khiền, chuyển tới chuyển lui giữa rất nhiều chương trình tivi.

Lúc vừa đưa một cái dĩa lên bàn, Tiểu Yu và May hai người đồng thời quay đầu nhìn ta sau đó cùng sững sờ.

Ta vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“A!” Tiểu Yu đột nhiên cả người từ trên salon nhảy dựng lên, la lớn: “Suýt nữa quên mất! Quản gia về rồi! Hôm nay cuối cùng không cần ăn cơm rang nữa!”

Mặc dù ta có thể lý giải hưng phấn của Tiểu Yu, nhưng Yahan ngồi ngay bên cạnh, nói như thế thật có chút bất lịch sự đi?

Yahan quay đầu trừng Tiểu Yu, lạnh lùng nói: “Có ăn là tốt rồi, còn dám chê?”

Tiểu Yu lại vênh váo hét lớn: “Tôi thế nhưng không sợ cậu đâu! Lúc trước luôn thích dùng ‘không muốn ăn thì đừng ăn’ uy hiếp tôi! Bây giờ có quản gia nấu cơm rồi! Tôi còn lâu mới sợ cậu!”

Yahan “hừ” một tiếng, nhưng lại không thèm để ý Tiểu Yu lắm, tầm mắt lại trở về tivi.

“Thiếu gia, thiếu gia sắp về rồi đi!” Tiểu Yu kêu gào: “Tôi muốn bữa sáng, bữa sáng của quản gia làm! Quản gia anh hôm nay có làm nhiều một chút chứ? Tôi muốn ăn gấp đôi… không, gấp ba bình thường!”

“Anh muốn ăn bao nhiêu đều được, cho dù không đủ, tôi cũng có thể lại vào bếp làm.” Ta cười nói với Tiểu Yu xong, sau đó quay đầu hỏi May: “Cậu hôm nay cũng là ăn canh rau xanh, trái cây và trứng luộc như trước kia sao?”

May lập tức lắc đầu nói: “Tôi ăn bữa sáng giống mọi người.”

Ta có chút nhạ dị, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”

Tiểu Yu “ha” một tiếng, nói: “Ăn một năm cơm rang, ngay cả May cái người ăn cỏ qua ngày này cũng chịu không nổi!”

“Ai ăn cỏ hả?” May khó chịu nói: “Đó là ẩm thực khỏe mạnh!”

Tiểu Yu thoạt nhìn còn muốn tranh biện, nhưng lúc này cửa đột nhiên truyền đến một câu “tôi về rồi”, khiến cho mọi người đều sửng sốt một chút rồi mới nhìn hướng cửa, thiếu gia đi vào… thiếu gia vậy mà đã về rồi?

Lúc thiếu gia trở về, ta đáng lẽ phải đứng ở cửa nghênh đón cậu ấy mới phải, chẳng lẽ tính sai thời gian rồi? Ta vội vàng bỏ chén đũa xuống, hối hả đi đến cửa, vừa đưa khăn lông treo trên tay cho thiếu gia, vừa xin lỗi: “Thiếu gia, vô cùng xin lỗi, Charles vậy mà không có ở cửa đón tiếp ngài.”

“Charles, anh không cần căng thẳng! Là tôi về sớm thôi.” Thiếu gia có chút chột dạ mà nhỏ giọng nói: “Bởi vì tôi rất muốn mau chóng về ăn bữa sáng… Charles, anh đã nấu cái gì?”

Ta lập tức trả lời: “Thịt bò nấu tiêu, lẩu mì ô long, sandwich tổng hợp, gà quay miếng, bánh bao thịt heo quay và cơm nắm cá hồi chiên, ngoài ra còn có khoai tây chiên sợi ăn kèm, tráng miệng là tháp viên sô cô la chuối.”

Thực ra bữa sáng bình thường không có ăn kèm và tráng miệng, nhưng bởi vì là bữa đầu tiên sau một năm xa cách, cho nên ta không nhịn được làm nhiều thêm một số đồ ăn thiếu gia thích.

Thiếu gia “oh,oh” hai tiếng, hai mắt đều phát sáng rồi, những người khác cũng như thế, ngay cả Tencha tiên sinh cũng bỏ báo trong tay xuống, Tiểu Yu còn là làm ra tư thế muốn ngất, mọi người thoạt nhìn như thể một năm không có ăn bữa sáng.

Thiếu gia không nhịn được nói: “Ăn cơm trước đi! Tôi lát nữa tắm sau được rồi.”

“Vâng.”

Bởi vì thiếu gia về sớm và quyết định ăn cơm trước rồi tắm sau, bởi thế bớt đi một ít thời gian chuẩn bị, dẫn đến tiếp theo thật là có chút luống cuống tay chân, nhưng may là chủng loại món ăn hôm nay rất nhiều, cho nên tạm thời vẫn có thể lấy ra một số đồ ăn có thể làm xong sớm đưa đến phòng khách làm khai vị, khiến cho ta có thời gian chuẩn bị những đồ ăn cần chế biến khác.

Rất bất ngờ, mặc dù đã làm không ít, nhưng không ngờ lại có thể vẫn không đủ, ta cũng chỉ có năm lần bảy lượt ra vào bếp, cho đến khi nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn lại không nhiều lắm, ta bắt đầu lo lắng không thể mang đồ ăn ra nữa, mọi người mới ôm bụng nói no rồi.

Thiếu gia ăn hết phần mười người; Tiểu Yu ăn phần ba người; Tencha tiên sinh và May mỗi người ăn hết phần hai người; nhưng, một mình Yahan đã ăn hết bữa sáng phần mười hai người!

Có lẽ ta nên mua một cái tủ lạnh, tủ lạnh bây giờ sợ rằng ngay cả đồ ăn cho một ngày cũng chứa không nổi, càng huống chi còn phải chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, tránh cho thiếu gia sau khi hoạt động nhiều lại muốn ăn gì đó.

Mặc dù mọi người ôm bụng nói no, nhưng khi ta bưng lên tháp viên sô cô la chuối và các loại đồ uống, mọi người vẫn là bạt mạng tranh ăn, như thể chậm một bước sẽ ăn không được, nhưng thật ra, ta đã làm tám mươi cái tháp viên, một người có thể ăn mười mấy cái, hẳn là không cần tranh… Eh! Nếu như mọi người duy trì tốc độ ba giây giải quyết một cái tháp viên, vậy có lẽ vẫn là phải tranh.

Có nên sử dụng nguyên liệu nấu ăn còn lại làm thêm một hai loại đồ ăn không đây?

Ta có chút do dự không quyết, nhìn bộ dạng của mọi người hẳn là đã no rồi, nhưng bọn họ lại không ngừng tranh ăn… lúc này, trong túi trước ngực đột nhiên truyền đến tiếng chuông, sau khi tiếp điện thoại liền truyền đến tiếng của Melody: “Quản gia, anh nhớ cho kỹ, hành trình hôm nay của thiếu gia chỉ có một giờ đến sáu giờ chiều tới phòng thu âm để thu âm, cứ thế nhé, anh theo thiếu gia đi làm đi! Tôi đi ngủ đây.”

Đến phòng thu âm thu âm?

“Xin chờ một chút…” Mặc dù muốn hỏi, nhưng điện thoại lại chỉ còn tiếng “tít tít tít”, ta cũng chỉ đành bất đắc dĩ cất điện thoại, sau đó báo cáo không sót một chữ với thiếu gia.

Thiếu gia ngừng lại động tác tranh ăn tháp viên, kinh hô: “Hôm nay phải đi thu âm rồi sao?”

Ta có chút khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, nhưng ngài không phải là người mẫu sao? Vì sao cần thu âm đây?”

Thiếu gia vô cùng vui vẻ nói: “Oh! Bởi vì quảng cáo phải làm một bài hát để làm nhạc nền, anh Sơ Phong đã hỏi tôi có muốn tự mình hát, tôi liền nói muốn hát bài “vampire” này! Cho nên Melody đã giúp tôi mua bản quyền ca khúc rồi.”

Nói xong, cậu ấy vừa lại “A” một tiếng, vội vàng nói: “Đúng rồi, Charles anh vẫn không biết đi? Melody bây giờ là người đại diện của tôi.”

Melody làm người đại diện của thiếu gia? Ta có chút lo lắng nói: “Thiếu gia, để cho vampire đi bàn bạc công việc sợ rằng đối với thanh danh của ngài không tốt lắm, mặc dù phần lớn người không nhận ra vampire, nhưng vẫn có không ít người có năng lực phân biệt được.”

Tiểu Yu lớn tiếng rêu rao: “Bàn bạc cái gì chứ? Melody là phụ trách đẩy bớt công việc đi?”

Đẩy bớt công việc? Ta có chút mê hoặc, công việc của người đại diện hẳn là phụ trách bàn bạc công việc mà không phải đẩy bớt công việc chứ?

“Charles, anh cùng tôi đến phòng thu âm có được không?” Thiếu gia có chút do dự nói: “Tôi biết buổi sáng là thời gian ngủ của anh, nhưng tôi là lần đầu tiên đến thu âm…”

“Không vấn đề.” Ta lập tức đáp ứng, sau đó mang theo giọng điệu đùa giỡn nói: “Thiếu gia, tôi đã ngủ suốt cả một năm đây! Sợ rằng phải có mấy ngày không ngủ được rồi.”

Thiếu gia bật cười.

Ta đưa ra đề nghị: “Thiếu gia, cách một giờ chiều còn có một ít thời gian, ngài có cần luyện tập hát thử ở trước mặt chúng tôi không?”

Nghe vậy, thiếu gia lập tức trở nên có chút căng thẳng.

“Hát rồi, hát rồi!”

Tiểu Yu lớn tiếng kêu la, còn thỉnh thoảng huýt gió, làm cho May cũng phải mở miệng bảo anh ta “đừng ồn”, nhưng dáng vẻ không nghiêm chỉnh này của anh ta lại khiến cho thiếu gia buông lỏng không ít.

Ta vội vàng rót một ly nước ấm, nói: “Thiếu gia, trước uống chút nước cho thuận giọng đi!”

Thiếu gia sau khi nhận lấy nước uống hai ba ngụm, lúc đưa ly nước cho ta lại nhìn thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, đây hiển nhiên khiến cho cậu ấy vừa lại nổi lên căng thẳng.

“Thiếu gia.” Ta gọi một tiếng, khi thiếu gia quay đầu nhìn ta, ta mỉm cười nói: “Đây khiến cho tôi nhớ lại tình huống thiếu gia lần đầu tiên đến KTV, buổi tối hôm đó thiếu gia đã hát bài vampire này mười lần đi? Ngài thật sự rất thích bài ca này nhỉ!”

“Ừ.” Cậu ấy ra sức gật đầu.

“Không biết Charles có thể thất lễ mà xin thiếu gia hát lại một lần cho tôi nghe không?”

Thiếu gia nhìn ta, ta cũng mỉm cười nhìn lại cậu ấy, tươi cười hình như khiến cho cậu ấy thả lỏng một chút, thậm chí có thể cười nói: “Được thôi! Vậy tôi hát nhé?”

Ta mỉm cười gật đầu.

Thiếu gia hít sâu một lần, sau đó mở miệng, hát ra tiếng ca trong trẻo…

Đồng hổ cổ gõ mười hai lần
Quan tài cũ nát mở nắp
Ánh mặt trời đáng yêu quyến rũ
Đã bị tấm màn màu đen nuốt chửng

Đừng la hét
Không hề gì
Ban đêm không phải là ám ảnh của bóng tối điên cuồng

Đừng nhìn
Ngoan ngoãn ngủ
Ban ngày không có quái vật vampire đáng sợ

Vampire bước trên đường, người lạ chớ lại gần, máu tươi là thức uống ta yêu nhất
Đừng hô Hallelujah, Chúa đang đi nghỉ, Maria cũng ngoan ngoãn ngủ say
Ta tiêu sái vung áo choàng lộ ra răng nanh, đừng rối loạn, ta rất dịu dàng
Gặp phải vampire hãy mau la hét
God Bless You

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro