6 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên quốc địa ngục tầng thứ ba: Chợ búa, huyên náo hỗn loạn cùng nhiệt tình gào thét

"Sơ Phong, chờ một lát! Khoan hẵng đi."

"Huh? Có chuyện?"

"Có chuyện muốn giải thích với anh một chút, tạp chí lá cải gần đây nói giữa hai người chúng ta có quan hệ ái muội..."

"A? Có chuyện này à? Tôi không quen xem tạp chí lá cải."

"... Tóm lại tôi là muốn nói với anh, hoàn toàn không có chuyện đó! Tôi một chút cũng không có ý thích anh!"

"Cô phủ nhận kiên quyết như thế vẫn thật là đả thương tôi, tôi có tệ như thế sao?"

"Không, không phải ý đó! Anh không tệ chút nào, tôi chỉ là, chỉ là... chỉ là không có biện pháp tiếp nhận người khác.

"Cô có muốn tâm sự chuyện của mình không? Nói ra sẽ tốt hơn rất nhiều."

"... Vậy chuyện của anh thì sao?"

"Tôi? Thật ra chuyện của tôi rất cũ mèm. Ba tôi sau khi buôn bán thất bại rơi vào nghiện ngập, nợ rất nhiều rồi nhảy xuống biển. Sau khi ba tôi chết, mẹ tôi cũng mang theo em trai tôi đốt than tự sát, may là tôi lúc đó từ đại học về nhà, kịp thời cứu hai người trở về từ cửa địa ngục."

"Anh chẳng phải nói song thân đều..."

"Mẹ tôi về sau từ tầng thượng bệnh viện nhảy xuống." Sơ Phong bình tĩnh nói.

"Rất vất vả đi? Ôm theo một đống nợ nần còn mang theo một đứa em trai."

"Ha ha, sau khi làm từ bỏ kế thừa, nợ nần liền không phải vấn đề nữa, mặc dù có khoảng thời gian bị người bán thuốc phiện đuổi theo đòi tiền, hơn nữa hay ở chỗ chính là bởi vì mang theo một đứa em trai! Mình phải kiếm tiền nuôi nó, còn phải mau chóng phấn chấn lên để khuyên bảo nó, nếu như không có mang theo nó, tôi có lẽ sớm đã suy sụp rồi!"

"Mặc dù cảm thấy hỏi quá nhiều, trước tiên nói một chút, anh có thể không trả lời tôi... anh làm sao có tiền cải tạo?"

"Ha ha ha, nói ra cô có thể không tin, là mua vé số trúng thưởng."

"..."

"Ôi, tôi thường nghĩ, cha tôi nếu như không nhảy xuống biển, tiền thưởng này đã có thể lấy đi trả nợ nần của ông ấy rồi, vì sao sớm bỏ cuộc như thế, không kiên trì thêm một chút, vì sao lựa chọn hít thuốc phiện trốn tránh..."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Quên lấy giỏ đồ ăn ra ngoài rồi.

Sau này khi đi học phải nhớ lấy giỏ đồ ăn, thế này sau khi tan học có thể thuận tiện đi mua đồ ăn, về nhà liền có thể lập tức nấu cơm, sẽ không trì hoãn thời gian, hẳn là có thể dùng bữa đúng giờ.

Trên đường, không ít xe cảnh sát tuần tra ngang qua, đầy trên đường không ngừng lập lòe đèn báo hiệu màu đỏ và còi báo động chói tai, thấy bọn họ giống như nhưng con ruồi bay loạn xạ, thoáng cái phóng hướng đông, thoáng cái hướng tây, hình như tìm không được bọn cướp.

Không ngờ bọn cướp lần này lại khó giải quyết như thế, dưới bọc đánh của anh hùng và cảnh sát, lại vẫn có thể chạy thoát thành công, dưới tình huống anh hùng càng ngày càng cường đại, không ngờ kẻ xấu cũng càng ngày càng cường hãn rồi, tiếp đến hình như vẫn cứ như vậy...

"Đến chợ đồ ăn rồi."

Ta ngẩng đầu lên, trong lúc đưa tiền đồng thời nói với tài xế taxi: "Cám ơn anh, Diệp Nhân."

"Không cần khách khí." Diệp Nhân chỉ là gật đầu nói: "Tôi chỉ là làm công việc của mình."

"Gần đây có thể sẽ thường thường làm phiền anh rồi."

Diệp Nhân gật đầu nói: "Vậy anh có muốn trực tiếp đặt tiền ở chỗ tôi, sau đó dùng cách khấu trừ để trả phí xe, đặt hơn năm ngàn yuan có thể giảm 10%, mười ngàn yuan có thể giảm 20%."

"Vậy đặt hai mươi ngàn yuan thì sao?" Ta lập tức hỏi.

Anh ta mặt vô biểu tình nói: "Lần trước Diệp Hải đã nói bất luận ngồi xe hay là vào night club đều giảm cho anh 20%, bây giờ giảm thêm giảm thêm 20% tổng cộng là giảm 36% rồi, anh còn muốn làm sao? Để tôi lấy lại tiền xăng hả?"

"Xin lỗi..."

Đưa mười ngàn yuan rồi xuống xe, ta đầu tiên là đi đến tiệm mì ở lối vào chợ, dò hỏi có nợ cần thanh toán hay không.

Bà chủ tiệm mỳ lại nói: "Cái người bạn cảnh sát kia của anh đã lâu không tới rồi!"

Quả nhiên không tới sao? Ta cười khổ một cái, nói: "Đúng vậy, gần đây anh ta rất bận."

"Thế nhưng đừng lại bận đến không có thời gian ăn cơm." Bà chủ lắc lắc đầu: "Anh là bạn tốt của anh ta mà! Trong miệng anh ta luôn là nói nếu không có anh, anh ta sớm đã chết đói rồi! Anh cũng khuyên bảo anh ta nhiều thêm, đừng luôn là ăn một bữa liền chống đỡ một ngày, như vậy không tốt đối với cơ thể!"

Nghe vậy, ta cũng hết sức lo lắng, không biết có thể nhờ bạn cảnh sát của Yue Gang mang chút đồ ăn cho anh ta? Nếu như xin bọn họ che giấu chuyện là của ta đưa, anh ta hẳn là sẽ chấp nhận đi?

Đưa gà rán cho anh ta chắc là được, ăn không hết có thể đông lạnh, muốn ăn thì gia nhiệt sau, mặc dù ăn không ngon, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng... sau khi nói tạm biệt với bà chủ quán mì, ta đi đến hàng bán gà, nói: "Ông chủ, cho tôi một tá gà." Món chính bữa tối dứt khoát chọn gà rán là được.

"Một tá?" Người bán gà lộ ra biểu tình khó có thể tin nói: "Charles à, mỗi lần anh đến, buôn bán hôm đó của tôi gần như có thể dọn hàng rồi! Lần này trong nhà lại thêm ai vậy? Một tá gà đều có thể mở tiệm buôn bán rồi!"

"Trong nhà không có thêm ai, là làm cho bạn ăn." Ta vội vàng giải thích: "Làm phiền chặt hết toàn bộ, tôi muốn làm gà rán."

"Bạn? Yue Gang phải không? Lâu lắm không thấy anh ta rồi! Là bận bắt người đi?" Người bán gà vừa chặt gà, vừa thở dài nói: "Ôi, trị an gần đây không được tốt, ngay cả tôi ra ngoài để bán gà đều phải mang theo hai khẩu súng bên người mới yên tâm, Charles tôi nói anh nè! Anh ra ngoài đều có mang súng chứ?"

"Có!" Mãi đến khi ta lấy súng từ trong ba lô ra, đối phương lúc này mới gật đầu.

"Không mang thật không được!" Người bán gà phàn nàn trị an của thành thị: "Chẳng qua tôi nói cho anh nhá! Súng là thứ không chắc chắn, chỉ là lấy ra dọa người mà thôi, nếu thật nổ súng, không phải bắn không trúng, thì cũng là bắn trúng áo phòng đạn, một chút hữu dụng cũng không có, muốn làm thật, vẫn là phải đao mới được!"

Nói đến chữ đao, người bán gà đột nhiên chặt dao phay trên tay xuống, một đao liền xẻ con gà từ chính giữa thành hai nửa.

"Nếu ai dám cướp tôi, tôi liền chặt tay phải của hắn, để hắn cả đời đều không thể cướp nữa!" Người bán gà vừa nặng nề mà chặt thịt gà, vừa nói muốn chặt tay người khác, khiến ta đột nhiên cảm giác tay phải có chút lành lạnh.

Nhìn núi thịt hình thành sau khi gà bị chặt, ta càng hối hận vì không mang giỏ rồi, thế này làm sao mang về đây?

"Tôi thấy tôi cho anh mượn một cái xe đẩy thức ăn đi?" người bán gà nhìn núi thịt gà, rõ ràng cũng cảm thấy thực sự không phải dễ cầm lắm.

Ta tràn đầy cảm kích nói: "Hết sức cảm tạ."

Người bán gà giúp bỏ thịt gà vào xe đẩy, ta vừa ngẩng đầu, lúc đang muốn lần nữa chào tạm biệt, lại nhìn thấy một cỗ xe xông vào chợ, khiến cho một số người đi đường rối rít la hét nhảy ra, sau đó bao vây cái xe lớn tiếng mắng chửi, kiểu lái xe này thật là quá nguy hiểm rồi.

Cửa xe bị một phát đẩy ra, năm người áo đen đầu đội mũ an toàn màu đen nhảy xuống xe... cách ăn mặc của những người này y như đúc bọn cướp ở quảng trường lúc trước! Sẽ không trùng hợp như thế chứ, hai nhóm trong năm nhóm cướp đều bị ta nhìn thấy?

Người mặc áo đen không nói nhiều lời liền nổ súng lên trời, rống giận: "Toàn bộ hai tay ôm đầu ngồi xuống hết cho ta!"

Người bán gà sau khi lặng đi một chút vậy mà mặt lộ tia hung dữ, xoay người vớ lên dao phay và súng, sau đó liền nổ súng về phía mấy tên áo đen.

"Chờ đã!" Ta cả kinh, những người áo đen kia nhìn thấy người trong chợ hoàn toàn không nghe lời, sợ rằng sẽ giết trước mấy người thị uy...

Bị nổ súng bắn, mấy tên áo đen lại không chút nào để ý, trái lại giơ súng lên nhắm vào người bán gà, thấy vậy, chàng chai bán gà trẻ tuổi hùng hổ này vậy mà vẫn nổ súng điên cuồng, vừa nổ súng còn vừa rống giận: "Áo phòng đạn chết tiệt!"

Người áo đen bị bắn đến có chút nổi nóng, mấy người trong bọn chúng đều lấy súng nhắm vào người bán gà, đối mặt với tiếng súng có hỏa lực cường đại, người bán gà hình như rốt cuộc cũng biết sợ rồi, anh ta kêu rú lên một tiếng, vội vàng muốn bỏ trốn, nhưng súng trên tay đối phương thế nhưng là súng máy, hơn nữa không chút do dự liền nổ súng.

Ở lúc này, người bán gà lại hoảng hốt đến té ngã xuống đất, ngay cả súng trên tay và dao phay đều văng ra ngoài, ngay tiếp theo tiếng súng vang dội, người bán gà cũng ôm đầu phát ra tiếng hét thảm thiết...

"A A A—–"

Anh ta kêu thảm một hồi, cuối cùng cũng dừng lại, còn sửng sốt, nhìn xem thân thể tứ chi của mình, ngay tiếp theo ngẩng đầu, thốt lên: "Charles?"

Ta ngăn ở phía trước người bán gà, thở dài nói: "Đừng quá kích động. Anh lần trước không phải mới nói vợ anh cuối cùng cũng đã mang thai, anh định để cho vợ trẻ một mình nuôi con sao?"

"Charles!" Không ngờ, người bán gà lại khóc thét lên: "Vì sao anh phải làm như thế! Anh còn có một đống anh chị em phải nuôi mà! Mất anh rồi, bọn họ phải làm sao đây!"

Bọn họ phải làm sao? Càng nghe càng cảm giác kỳ quái, ta vội vàng nói: "Tôi không sao."

Hơn nữa từ bao giờ vậy mà bị hiểu lầm thành ta phải nuôi anh chị em rồi? Ta nhớ trong bịa đặt đại gia đình của mình, cha, anh lớn, và hai đứa em trai, May và Tiểu Yu, bọn họ đều có công việc, ta là phụ trách nấu cơm cộng với chăm sóc hai đứa em nhỏ hơn, lúc nào diễn biến thành ta phải nuôi em rồi đây?

Người bán gà gào khóc càng bi thảm: "Làm sao có thể không sao, cho dù anh mặc áo chống đạn, não cũng bị bắn thủng thôi! Tôi xin lỗi anh, xin lỗi anh chị em của anh, xin lỗi cha mẹ anh, xin lỗi..."

"Tôi thật sự không sao, xin đừng lo lắng..."

Bang bang bang!

Nghe thấy tiếng súng ta quay người qua, những người áo đen kia đang bạt mạng nổ súng về phía ta, nhưng tất cả đều bị huyết năng ngăn lại, bọn chúng lại lấy ra súng giới có hỏa lực lớn hơn... do dự một chút, ta vẫn là quyết định ra tay giải quyết những người áo đen này, tránh cho những người bán hàng bị thương thậm chí tử vong, như vậy ưu đãi giảm giá khi mua đồ ăn vất vả lắm mới có thể lấy được liền biến mất rồi!

Trước hết hóa huyết năng thành tường phòng ngự mỏng, dùng để che chắn ở chung quanh của ta và người áo đen, rồi sau khi hóa ra tây dương kiếm quen dùng, ta dùng cực tốc như con thoi qua lại xung quanh những người áo đen kia, bọn chúng căn bản không thể nắm bắt được tốc độ này, chứ đừng nói là nhắm cho chuẩn.

Trong thời gian qua lại, ta thỉnh thoảng đâm kiếm tây dương ra, áo phòng đạn của những người này quả nhiên hết sức kiên cố, cho dù là tây dương kiếm huyết năng cũng không dễ dàng đâm vào, nhưng, cũng chỉ là không dễ lắm mà thôi.

Ta cố ý công kích ở vị trí các khớp, mặc dù ở đây cũng có đồ phòng ngự, nhưng để dễ hoạt động, cho nên thông thường lực phòng ngự thấp hơn, cộng thêm lực đạo của cực tốc, mũi kiếm của tây dương kiếm đâm vào cơ thể dễ dàng như lấy dao nóng cắt bơ.

Khớp khuỷu tay trái, khớp khuỷu tay phải... chỉ cần hai bộ phận này bị phá hỏng, bọn chúng liền không thể cầm súng, kẻ xấu không có súng, cho dù là người bán gà cũng có thể dùng dao phay giải quyết bọn chúng!

Một tên, hai tên... cuối cùng giải quyết xong mọi tên cướp, sau đó, ta đứng ở trước mặt cái người còn sót lại, hắn tuy vẫn cầm súng, nhưng lại hình như không có dũng khí nổ súng, chỉ là nhìn ta, run rẩy đến ngay cả nòng súng trên tay đều không ngừng lắc lư lên xuống...

"Ngươi, ngươi... đồ quái vật!"

Ta đi đến trước mặt hắn, sửng sốt, lâu rồi không nghe thấy cái từ này, có lẽ là từ... sau khi ở bên cạnh thiếu gia, hình như liền chưa có nghe qua cái từ này nữa, cho dù ở dưới tình huống đột ngột biết ta là vampire, cũng không có người hét ra cái từ này.

Trên thực tế, mọi người cùng lắm chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, thậm chí cũng không tính là giật mình, người bên cạnh thiếu gia thật sự đều không dễ dàng bị giật mình lắm, nhất là bị dọa đến phát run nói ra cái từ "quái vật" này.

Có lúc, ta vẫn thật sự sắp quên mình thật ra là vampire, là quái vật trong miệng loài người...

Thu hồi tây dương kiếm, ta túm lấy nòng súng của đối phương, sau khi ném súng đi rồi đánh ra một quyền, giải quyết hết thảy.

Cuối cùng giải quyết xong rồi, có nên gọi điện thoại báo cảnh sát, để cảnh sát tới bắt bọn cướp đi? Nhưng cảnh sát có thể sẽ kêu ta đi lập biên bản, ta vẫn phải về nhà nấu cơm mới được...

Đang lúc do dự, bên cạnh lại truyền đến tiếng sợ hãi: "Char-Charles, anh, anh... anh rốt cuộc là thứ gì?"

Ta quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, người bán gà đầy mặt sợ hãi mà nhìn ta, rồi quay đầu nhìn thử xung quanh, bất luận là ông chủ hàng đồ ăn hay là bà thím bán cá, tất cả đều là một kiểu biểu tình —- sợ hãi.

Bình thường, những người bán hàng này luôn thích kéo lấy tay áo của ta, nhất là nhóm các bà cô, muốn ta xem thử đồ ăn của bọn họ hoặc là xem thử con gái chưa chồng của mình, bây giờ, bọn họ cách ta khá xa, đầy mặt là thần sắc sợ hãi.

Chỉ nghĩ là những người bán hàng nếu bị thương vong, ta liền mất đi giảm giá, nhưng chỉ cần thân phận vampire bị vạch trần, vậy liền căn bản không thể ở đây mua đồ ăn rồi.

Ta cười khổ một chút, bây giờ mới nhớ đến cái này cũng hơi quá muộn, ngay từ lúc dùng huyết năng giúp người bán gà ngăn chặn đạn, những ngày tháng yên ổn có thể đến chợ mua đồ ăn liền không còn rồi.

Ta dùng ánh mắt dò xét mọi người, vô cùng chân thành mà xin lỗi: "Xin lỗi, trước giờ đã lừa gạt mọi người, thật ra tôi là..."

"Vampire, đứng yên!"

Ta lặng đi một chút, quay đầu nhìn, đối phương dùng một khẩu súng năng lượng chỉa vào ta, cả mặt anh ta lãnh khốc, để tóc húi cua, chỉ có một nhúm tóc bên hông phía trước bên trái khá dài, còn nhuộm thành màu tím nhạt.

Ta thốt lên gọi ra tên của đối phương: "Tạ Uy?"

Ngoại trừ Tạ Uy, phía sau anh ta còn có rất nhiều cảnh sát, lúc này ta mới phát hiện, không biết từ lúc nào, lối ra của chợ đã bị xe cảnh sát nhét đầy rồi.

Tạ Uy hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Sớm đã nói cho Yue Gang, cả nhà các người đều có vấn đề, anh ta cứ một mực không tin! Giơ hai tay ra!"

Ta làm theo lời, không ngờ anh ta túm lấy tay ta, sau đó liền còng lên một bộ còng tay, vậy mà còn là làm bằng bạc... Ta bị bắt rồi sao? Vì sao đây?

"Vì sao muốn bắt tôi?" Ta khó hiểu nhưng lại bình tĩnh dò hỏi, nếu không có lý do chính đáng, mình cũng không cần ngoan ngoãn chờ bị bắt, nhất là ta còn phải về nhà nấu cơm.

"Ngươi đánh vỡ tường tv trên quảng trường!" Tạ Uy hung dữ nói: "Đừng hòng giảo biện! Yue Gang đã báo cáo ngươi có ở đó! Tuyệt đối là chuyện hay ho của ngươi làm, chỉ có tốc độ của vampire mới có thể tránh khỏi máy theo dõi!"

Vậy mà bị phát hiện rồi! Hơn nữa sơ hở lại chính là tốc độ quá nhanh... Ôi, thực ra ta căn bản không cần đánh vỡ tường tv, bởi vì thiếu gia đuổi theo bọn cướp rồi, cậu ấy sẽ không qua quảng trường, càng sẽ không nhìn thấy tv, nhưng chuyện đến nước này, hối hận cũng vô dụng rồi.

Ta sâu sắc mà sám hối: "Thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý đánh vỡ tường tv... ơ, kỳ thực cũng nên coi là cố ý, tóm lại, thực sự rất xin lỗi."

Tạ Uy dùng rống giận đáp trả: "Nếu nói xin lỗi là được, thế giới này còn cần cảnh sát sao? Theo ta về cục cảnh sát!"

Hình như thật sự không tránh khỏi phải đi một chuyến đến cục cảnh sát, may chỉ là đánh vỡ tường tv, chắc không đến nỗi sẽ bị phán hình phạt quá nặng đi?

Ta gật đầu nói: "Được, vậy phiền để cho tôi lấy thịt gà tôi mua một lát được không?"

Nghe vậy, Tạ Uy ngẩn người: "Thịt gì?"

"Thịt gà, thịt gà dùng để làm gà rán."

Tạ Uy lộ ra biểu tình không biết xử trí thế nào, nhưng trong chớp mắt liền biến thành giận dữ, gầm lên: "Đừng cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội lấy vũ khí hoặc là gọi người!"

Lần này người không biết xử trí thế nào đổi lại thành ta rồi, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn lấy thịt gà, thịt gà căn bản không thể coi là vũ khí."

"Bớt ngụy biện cho ta! Lấy thịt gà làm cớ, lý do này cũng quá ngớ ngẩn rồi! Vampire đến chợ mua thịt gà? Nói ra ai tin!"

Ta thật sự chỉ là muốn lấy thịt gà mà thôi, phải làm sao mới có thể khiến cho đối phương tin tưởng đây? Nếu như không lấy, bữa tối liền không có món chính để ăn rồi.

"Mang hắn lên xe cảnh sát cho ta!" Tạ Uy rống to với cảnh sát vũ trang đầy đủ hai bên.

Mọi cảnh sát đều dùng hỏa lực cường đại nhắm vào ta, sau đó hai cảnh sát trang bị phòng ngự đặc biệt dày nặng tiến lên, dùng móc dài trên tay móc vào còng trên tay ta, sau đó lôi đi, đây là trang bị không tệ, có thể tránh cho cảnh sát tiếp xúc cận thân với phi nhân.

Cảnh sát thấp giọng nói: "Đừng vùng vẫy, cái móc này có thể dẫn điện, hơn nữa là điện cao áp, chỉ cần ngươi hơi vùng vẫy, cái móc sẽ tự động dẫn điện."

... Đây thật là thiết kế vô cùng không tệ, gần như không có phi nhân nào không sợ điện, cùng lắm là năng lực kháng điện tương đối cao mà thôi, nhưng cũng không thể nào không chút động lòng với điện cao áp.

Bây giờ chỉ có thể hi vọng Tạ Uy thật sự chỉ là muốn mang ta về cục cảnh sát thẩm vấn, mà không phải trực tiếp điện giật chết.

"Chờ một chút!"

Ta và cảnh sát đều sửng sốt, quay đầu nhìn, người hô lớn "chờ một chút" vậy mà là chàng trai bán gà kia.

Người bán gà đột nhiên la lớn: "Charles là người tốt... cho, cho dù là vampire, cũng là vampire tốt, anh ta đã cứu mạng tôi! Anh làm sao lại bắt anh ta?"

Tạ Uy rống giận: "Phi nhân đả thương người hết thảy đều phải mang về cục cảnh sát thẩm vấn!"

Đây vẫn thật giống như lời của giáo hội nói, chỉ là ôn hòa hơn nhiều, tổ trừ tội của giáo hội thông thường là nói: "Phi nhân đả thương người hết thảy đều tử hình", nếu như là vampire, cho dù không đả thương người, phần lớn cũng là xử tử.

"Người anh ta đả thương là kẻ xấu!" Người bán gà lớn tiếng rống giận: "Nào có đạo lý bảo vệ người dân thiện lương mà vẫn bị bắt vào cục cảnh sát! Cảnh sát rốt cuộc là bảo vệ chúng tôi, hay là bảo vệ kẻ xấu hả?"

Nghe vậy, sắc mặt của Tạ Uy trở nên càng khó coi hơn vừa rồi, nhưng anh ta cũng không có một chút ý tứ thả ta ra.

"Ricci." Ta gọi một tiếng, thỉnh cầu: "Có thể giúp tôi trước hết đông lạnh chỗ thịt gà kia để ở nhà anh được không? Tôi mấy ngày sau lại tới hàng anh lấy."

Ta nghĩ, hôm nay có lẽ không thể thuận lợi về nhà nấu bữa tối rồi.

Người bán gà... không, là Ricci, cả mặt anh ta thê thảm nói: "Charles ơi! Anh lần này đi đều không biết còn ra được hay không, làm sao có thể qua mấy ngày có biện pháp lấy thịt, anh đừng gạt tôi!"

Thần tình này đau thương như thể ta đã bị phán tử hình rồi, khiến ta cũng có chút trở nên khủng hoảng, không biết cục cảnh sát là làm sao xử trí phi nhân đây? Chỉ nghe nói NC là tiểu tổ đặc biệt dùng để đối phó phi nhân, nhưng rốt cuộc là cách "đối phó" như thế nào?

"Các vị phân xử xem!" Ricci hô lớn với những hàng quán xung quanh: "Charles bình thường ngoại trừ ép giá các người, còn đã làm chuyện xấu gì chưa?"

Ép, ép giá cũng tính ở trong chuyện xấu sao?

Ricci nhảy lên một cái quầy nào đó, hô to với các bà các cô và những người bán hàng phía dưới: "Ngay mới rồi, Charles còn đã cứu tôi! Chẳng qua, mọi người cũng phải cảm tạ anh ta, nếu vừa rồi kẻ xấu thật sự bắt giữ chúng ta, hôm nay cũng không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể xong chuyện! Mọi người nói xem, chúng ta làm sao có thể để cho cảnh sát bắt Charles đi! Đương nhiên không thể bắt!"

"Không thể bắt! Không thể bắt! Không thể..."

Lời nói hết sức mang tính kích động này của anh ta dẫn tới đối đáp lớn tiếng của những người bán hàng, người của chợ đồ ăn vốn đã thường thường chửi mắng, cổ họng của mỗi một người đều vang dội đến kinh người, đối đáp này vừa nổi lên, âm lượng hệt như cả một quân đội tinh thần phấn chấn đang hát quân ca, chấn động đến ngay cả màng nhĩ của ta cũng cảm thấy có chút nhói, ngực cũng theo ba chữ "không thể bắt" mà chấn động.

Mặc dù biết Ricci là cái người trẻ tuổi sức sống dồi dào, nhưng thật không ngờ đến anh ta lại có dũng khí đối kháng với bọn cướp và cảnh sát, càng không ngờ đến... Anh ta sẽ chịu vì ta cái người khách này —- còn là một vampire —- đối đầu với cảnh sát.

Nhưng, ta lại không thể để cho anh ta làm như thế, bởi vì ta tin mình sẽ không sao, vội vàng hô lớn: "Ricci! Tôi thật sự không sao, xin đừng..."

Nói đến một nửa, ta liền từ bỏ tiếp tục nói, bởi vì ngay cả chính ta cũng không nghe thấy giọng của mình, bên tai chỉ có hò hét của Ricci, hô ứng của những người bán hàng và la hét của các bà các cô.

Một bên là những người bán hàng trên tay chỉ có dao phay cộng với các bà cô xách giỏ đồ ăn, bên kia lại là cảnh sát trầm mặc đầy đủ vũ trang, hình ảnh này thoạt nhìn hoàn toàn không hài hòa, căn bản không thể tưởng tượng tình hình xung đột lên sẽ có bao nhiêu thê thảm.

Ta nhìn hướng cảnh sát, hi vọng dùng ánh mắt ám chỉ bọn họ mau mang ta đi, nhưng cảnh sát ngoại trừ Tạ Uy đều né né tránh tránh, căn bản không đối mắt cùng ta, đây là vì sao?

"Dám dân ngu các người!" Tạ Uy rống giận: "Cho rằng bọn ta rốt cuộc là vì bảo vệ ai hả?"

Vậy mà dùng từ "dân ngu" này, đây chỉ sẽ khiến tình huống trở nên càng nghiêm trọng đi?

"Bảo vệ kẻ xấu chứ gì! Nếu không còn bảo vệ ai?" Ricci phẫn nộ rống lại.

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Uy xám ngoét, biểu tình trở nên hết sức dọa người, hơn nữa không chỉ là anh ta, ngay cả những cảnh sát khác cũng biến sắc rồi, có người tức giận đỏ mặt, có người thì hết sức ủ rũ mà cúi đầu.

Mắt thấy xung đột của song phương càng ngày càng mãnh liệt, cứ tiếp tục thế này có lẽ thật phải diễn một vở hài kịch hoang đường cảnh sát và người dân chém giết ở chợ đồ ăn, đây tuyệt đối không phải tình huống ta muốn thấy.

"ĐỪNG ỒN ÀO NỮA!"

Ta dùng tiếng gào trống rỗng đặc thù của vampire, cuối cùng cũng át qua được tiếng của dân chúng, không chỉ như thế, còn khiến cho hiện trường trong chớp mắt lặng ngắt như tờ.

Ta quay đầu nhìn Ricci, gào lên: "Ta là vampire! Không cần người bình thường nhiều chuyện!"

Ricci sợ ngây người, ngay cả người bán hàng và các bà cô xung quanh cũng vậy, nhìn thấy biểu tình của bọn họ, ta đột nhiên cảm giác tâm tình hết sức nặng nề.

Cho dù đã biết tồn tại của phi nhân, thậm chí người đi ngang qua bên cạnh nói không chừng chính là phi nhân, nhưng đây so với thực tế nhìn thấy mặt đáng sợ của phi nhân, vẫn là có chênh lệch rất lớn.

Ta quay đầu thấp giọng nói với cảnh sát bên cạnh: "Làm phiền xin mau chóng dẫn tôi rời khỏi đây."

Cảnh sát sửng sốt, vội vàng kéo ta lên xe.

"Xin lỗi nhé! Charles."

Ta sửng sốt, nhìn hướng cảnh sát bên cạnh, anh ta có chút chột dạ mà không dám nhìn ta, nhưng lại dùng đuôi mắt nhìn lén Tạ Uy, thấy đối phương không chú ý, lúc này mới yên tâm.

Ta cười một cái, nghĩ thầm, đi cục cảnh sát chắc sẽ không có chuyện gì đi!

Sau khi bị áp giải lên xe, xe cảnh sát cũng không có lập tức rời khỏi, bởi vì phía cảnh sát còn phải cũng áp giải những người áo đen kia lên xe, mà bọn họ bị ta đánh vỡ khớp khuỷu tay, chỉ là khe khẽ di động đã lớn tiếng kêu rên không thôi, khiến cho cảnh sát cảm thấy hết sức đau đầu, đành phải liên lạc xe cứu thương tới trước.

"Ta còn tưởng bọn chúng chết sạch rồi." Tạ Uy ngồi vào xe cảnh sát, bổ đầu liền nói: "Ngươi vậy mà không giết bọn họ! Làm chi? Vampire vẫn còn lòng đồng cảm?"

Ta khéo léo nói: "Tôi chỉ là cho rằng, giết chết bọn chúng sẽ cho mình rất nhiều phiền toái."

Nghe vậy, Tạ Uy nhíu mày, nhưng lại không nói gì, chỉ là hạ lệnh với hai cảnh sát phía trước: "Chạy xe."

Cái xe khởi động, Tạ Uy vừa cởi mũ sắt, vừa trào phúng: "Ngươi sẽ không cho rằng Yue Gang sẽ bảo kê cho ngươi, cho nên mới ngoan ngoãn chờ bị bắt như thế?"

Không, ta cũng không nghĩ như thế, chỉ là cho rằng phía cảnh sát chắc không đến nỗi thật sự cho ta vào chỗ chết mà thôi.

"Đừng ngớ ngẩn, cậu ta tức đến nỗi muốn tống ngươi vào giáo đường!"

Vào giáo đường... linh mục Yue cùng lắm cũng chỉ sẽ bức ta ăn cơm đi?

Tạ Uy nheo mắt, khẽ quát: "Nói! Ngươi rốt cuộc đến chợ đồ ăn làm cái gì?"

Ta sửng sốt, thành thật khai báo: "Mua đồ ăn."

Ghế ngồi phía trước truyền đến tiếng cười khe khẽ.

"Cười cái gì?" Tạ Uy trừng cảnh sát ngồi phía trước một cái, sau đó rống với ta: "Vampire mà mua đồ ăn cái gì, các ngươi chỉ uống máu, căn bản không ăn thứ khác!"

"Đúng vậy, nhưng trong nhà có người cần ăn cơm."

Cảnh sát phía trước không nhịn được quay đầu xen miệng nói: "Charles là anh trai của thiên sứ đấy thôi!"

"Thiên sứ cái gì, là An Hướng Dạ!" Tạ Uy trừng anh ta một cái, sau đó hoài nghi hỏi ta: "An Hướng Dạ thật sự là loài người?"

"Đúng vậy, a Dạ thật sự là loài người."

Mặc dù trả lời, chẳng qua lại cho rằng Tạ Uy căn bản sẽ không tin lời ta nói, nhưng ngoài dự liệu của ta, anh ta chỉ là "uh" một tiếng, cũng không có chất vấn thêm.

Ta có chút tò mò mà nhìn anh ta.

Anh ta nhíu mày: " Ngươi nhìn cái gì?"

"Anh tin lời của tôi nói?"

"Đương nhiên không tin ngươi!" Tạ Uy rống giận, sau đó không cam tâm nói: "Ta đã tìm rất nhiều người giám định, không có ai biết nó là phi nhân chủng loại gì, chắc đúng là loài người."

Ta chớp mắt, cảm giác thực sự có chút buồn cười.

Lúc trước, bởi vì có bề ngoài hay năng lực đặc trưng mà loài người không có, cho nên bị quy loại là phi nhân, bây giờ lại là "bởi vì không phải phi nhân, cho nên là loài người" sao?

Ta nhìn hướng ngoài cửa sổ, thời gian đã gần tối, trên đường ngoại trừ người, còn có rất nhiều phi nhân đang đi lại, đây khiến cho tâm tình của ta đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, cho dù tay đang bị còng, cũng không phải trở ngại lớn lắm.

"Ngươi là đời mấy?" Tạ Uy đột nhiên mở miệng hỏi.

Ta quay đầu qua, có chút không biết nên trả lời làm sao, thành thật khai báo sao? Nhưng Tạ Uy hình như có một mức độ hiểu biết nhất định, nếu như nói cho anh ta, ta là đời năm, không biết anh ta có phản ứng gì?

"Quên đi." Tạ Uy lại đột nhiên hết hứng thú: "Ngươi thoạt nhìn không làm sao mạnh, Yue Gang cũng nói ngươi rất yếu, chẳng qua ngươi không sợ ánh nắng lắm, xấp xỉ là đời mười mấy đi, ngươi qua hai trăm tuổi chưa?"

"Hơn một trăm năm mươi tuổi rồi."

"Chậc!" Tạ Uy rõ ràng buông lỏng rất nhiều, loại tư thái đối chọi gay gắt kia cũng bớt đi phần lớn: "Còn chưa đến tuổi thành niên, ngang nhiên đi lảng vảng ở bên ngoài như thế, không sợ bị giáo hội diệt mất?"

"Tà Dương thị có rất nhiều phi nhân cư trú, giáo hội rất ít đến đây." Ta nghĩ, vẫn là đừng làm rõ chuyện mình đã thành niên tốt hơn.

"Rất nhiều? Rốt cuộc có bao nhiêu phi nhân sống ở đây?"

Ta ngẩn ra một chút, nói: "Có thể khoảng chừng ba mươi ngàn đi."

"Ba mươi ngàn phi nhân?" Tạ Uy suýt nữa nhảy dựng lên đập vào trần xe: "Tà Dương thị mới có sáu triệu dân cư, lại có thể có ba mươi ngàn phi nhân? Thế này, tỉ lệ người và phi nhân là 200:1!"

Ta vội vàng nói: "Chỉ là số lượng đại khái, tôi không xác định lắm, phi nhân cũng đâu có đi thống kê dân số."

"Đây làm sao có thể?" Tạ Uy vẫn không dám tin nói: "Tỷ lệ của những thành thị khác đều ít nhất có 500:1, thành trấn còn là tỉ lệ 1000:1 trở lên, Thần Tinh thị thậm chí mệnh danh không có phi nhân! Tà Dương thị vậy mà là 200:1?"

Cho nên, giáo hội cũng không đến Tà Dương thị, ngoại trừ số người, nghe nói còn có rất nhiều phi nhân mang tính truyền thuyết cư trú ở đây, ví dụ như Bạch Thạch tiên sinh, chỉ là nếu không có chuyện lớn, bọn họ sợ rằng cũng sẽ không lộ diện, cho dù là sự kiện lần trước giáo hội xâm nhập Tà Dương thị, trong những phi nhân truyền thuyết đó, cũng chỉ có Đại Thạch tiên sinh xuất hiện mà thôi.

Nói không chừng, thực ra Poseidy chính là một phi nhân truyền thuyết.

Chỉ là ta thực sự không quen thuộc lắm với chủng loại của phi nhân, phụ thân đại nhân chỉ có giúp ta điều tra ra sự tích của vampire, phi nhân chủng loại khác trái lại không làm sao để ý.

Tạ Uy nhíu mày, lẩm bẩm: "Nếu thật sự khai chiến, Tà Dương thị làm sao chống đỡ nổi ba mươi ngàn phi nhân!"

Thì ra là lo lắng loại chuyện này sao? Ta khéo léo giải thích: "Phi nhân phân thành rất nhiều chủng tộc, giữa những chủng tộc khác nhau có ngăn cách rất sâu, sẽ không dễ dàng đi giúp chủng tộc khác, cho nên dù là phi nhân có danh vọng làm sao, cũng chưa chắc có thể tụ tập được ngàn phi nhân trở lên. Anh xem lần trước giáo hội phái nhiều người như thế tới Tà Dương thị, phi nhân thật sự đứng ra đại chiến với bọn họ sợ rằng còn chưa tới một ngàn."

Nghe vậy, Tạ Uy lúc này mới yên tâm một chút.

"Đừng căng thẳng." Ta an ủi nói: "Phi nhân lựa chọn sống ở trong thành thị đều sẽ không muốn hủy diệt thành thị mà mình cư trú."

Tạ Uy liếc một cái, giận dữ nói một câu "Ai biết phi nhân nghĩ cái gì", sau đó quay đầu qua nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện với ta nữa.

Ta cũng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới bên thiếu gia không biết đã bắt được cướp chưa? Thiếu gia để cho DSII giả trang mình đi làm con tin, chắc sẽ không xảy ra vấn đề đi?

Thiếu gia rất mạnh, DSII cũng rất mạnh, hẳn là không có gì phải lo lắng, ta vẫn là lo cho mình lát nữa nên làm sao đi ra khỏi cục cảnh sát, đây hình như thực tế hơn một chút, còn có, sau này rốt cuộc phải đi đâu mua đồ ăn đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro