8 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.10: Trò chơi của vương giả

"Charles ở đâu?"

Tay của a Dạ đang túm ở bụng của Ezart, áp chế cả người hắn lên tường, mà ta vừa mới tận mắt nhìn thấy a Dạ vươn ra móng tay kim loại.

Nó hung hãn uy hiếp: "Nếu không nói, tôi sẽ móc ruột của cậu ra!"

Ezart đau đến nhe răng trợn mắt, cắn răng nói: "Tôi nói —- tôi nói đời này của tôi chuyện xui xẻo nhất chính là quen biết cậu cái tên khốn này!"

Vậy mà dám nói với a Dạ như thế! Ta vội vàng nhìn hướng a Dạ, thần sắc của nó vẫn lãnh khốc như cũ, nhưng đôi mắt lại trừng hết sức lớn, giống như đang cực lực nhẫn nại đau đớn...

"A Dạ!" Ta vội vàng hô lên: "Anh thấy hắn là thật sự không biết, em không cần bức nữa."

A Dạ lại không chút dao động.

Ta cắn răng một cái hạ lệnh: "Huyền Nhật, ta mệnh lệnh cho ngươi buông hắn ra!"

A Dạ cứng đờ một chút, ta bắt đầu lo lắng nó có sẽ bởi vì nguyên tắc tối cao "săn mọi kẻ địch của ta" kia, mà lựa chọn tiếp tục bức cung, đây thế nhưng không phải kế hoạch của ta dự định, Ezart không thể cuốn vào chuyện này, hắn là phương thức bảo hiểm cuối cùng, không thể cuốn vào!

May là, a Dạ lựa chọn thu tay, Ezart vừa thoát thân, hừ lạnh một tiếng, ôm cái bụng nhỏ máu xoay người rời khỏi.

"Cậu đi đâu?" A Dạ mở miệng hỏi.

Ezart hung hăng nói: "Đi xuống xem bảo vệ của cậu chết sạch chưa!"

A Dạ nhìn bóng lưng của Ezart, trầm mặc một lát, nói: "Nếu như cảm thấy quen biết tôi là xui xẻo, kỳ thực Ezart cậu có thể rời khỏi."

Ezart chỉ tạm dừng bước chân, vừa lại tiếp tục cất bước, đầu cũng không quay lại mà mắng: "Muốn tôi cút? Muộn rồi! Nghĩ cũng đừng hòng! Cậu nợ tôi nhiều như thế, tôi đây tuyệt đối sẽ không cho cậu lấp liếm!"

A Dạ nhìn Ezart rời khỏi, mãi đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của đối phương nữa, nó mới xoay người đối diện ta, hỏi: "Ca, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Tới rồi! Ta nhàn nhạt nói: "Chủ yếu là diệt trừ La Diệp, thuận tiệng bức ra thực lực ẩn giấu của giáo hội và Alexis, nhất là "kẻ sau", cái quản gia thế gia này quá thiện trường ẩn giấu, vốn không làm sao chú ý bọn chúng, cho đến gần đây mới phát hiện bọn chúng thực sự không đơn giản."

"Thật không?"

Nhìn ánh mắt đánh giá của a Dạ, da đầu ta đột nhiên có chút tê dại, lập tức nói: "Đương nhiên! Chuyện anh có đội tài quyết sớm đã công bố thế giới, làm sao có thể để cho bọn chúng tiếp tục ẩn giấu thực lực!"

A Dạ lại bình tĩnh hỏi: "Không phải, ca, ý của em là chỉ có "như vậy" sao?"

Ta khựng lại, biểu lộ ra thần sắc tổn thương, bất đắc dĩ nói: "Nếu không còn có "làm sao" đây? Em đang hoài nghi anh? Em cho rằng anh sẽ hại em sao?"

A Dạ lắc đầu nói: "Ca, anh đương nhiên sẽ không hại em."

"Em biết là tốt." Ta luôn là vì tốt cho em, mọi chuyện, đều là vì tốt cho em, a Dạ... nhưng bây giờ, "làm cho a Dạ tin ta" cũng không phải kế hoạch của ta.

"Cái tên quản gia khốn kiếp kia lại có thể muốn giết anh, em gần đây trước hết ở bên cạnh anh, nếu như hắn xuất hiện —-"

"Giết chết hắn!" Ngữ khí của a Dạ lạnh đến khiến ta nổi lên một đợt da gà, lần nữa suy nghĩ mình có phải thật sự đánh cược quá lớn rồi hay không.

An Đặc Khiết, ngươi tốt nhất là thành công cho ta, nếu như thất bại, khiến a Dạ nó... ta thật sự sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Các người đã giết La Diệp?"

Ta nhìn Melody, trong lòng cảm thấy ai thương, vì thiếu gia muốn bảo trụ La Diệp, vì bảo trụ mình lại phải giết La Diệp, tình huống cứ giống như mình bị bức phải lựa chọn một trong hai giữa phản bội thiếu gia hoặc là phản bội Alkus.

Nếu bọn họ còn sống, La Diệp vừa lại biến mất, nghĩ đến hẳn là đã lựa chọn bảo toàn mình, mặc dù thiếu gia có lẽ sẽ không thật sự trách tội bọn họ, nhưng đối với Melody và bọn họ phải làm lựa chọn ở trong mệnh lệnh của Nhật Hoàng và thiếu gia, vì sao Nhật Hoàng nhất định phải bức mọi người lâm vào tình trạng lưỡng nan này?

"Không." Biểu tình của Melody trở nên có chút kỳ lạ: "Chúng tôi vẫn chưa làm xong quyết định, Ezart liền trở về rồi."

"Thiếu gia về rồi sao?" Lời vừa nói xong, ta liền cảm giác không đúng lắm, vừa rồi Melody nói Ezart trở về rồi?

Nếu như thiếu gia cũng trở về rồi, Melody tuyệt đối sẽ không nói là Ezart về rồi, cho dù Ezart đi ở phía trước thiếu gia, đối với bọn ta mà nói, trọng điểm vẫn là thiếu gia mà không phải Ezart.

Ta nhìn hướng Melody, đối phương cười như không cười, phản ứng này rốt cuộc đại biểu ý gì, thực sự khiến người khó hiểu.

"Anh vừa lại gọi cậu ấy là "thiếu gia" rồi."

Ta ngẩn ra, vội vàng giải thích: "Chỉ là quen thói mà nhất thời lỡ lời."

"Làm gì cậy mạnh đây?" Melody lại thở dài một hơi nói: "Thật không biết xảy ra chuyện gì có thể khiến anh và thiếu gia trở mặt, quên đi quên đi, anh mau nghe tôi nói xong, sau đó nói cho tôi xảy ra chuyện gì."

◊◊◊◊

"Này —- các người vẫn chưa chết đi?"

Đám người Melody ngây ngẩn nhìn hướng cửa, bọn họ đều nghe ra là tiếng của Ezart, nhưng lần này thật sự không biết nên làm phản ứng gì rồi.

Ezart vọt vào, liếc mắt liền nhìn thấy DSII, hắn lặng đi một chút: "A Dạ cậu làm sao còn nhanh hơn tôi... không đúng! Ngươi là ai?"

"DSII." Lần này DSII thành thật thừa nhận rồi.

"Ezart, thiếu gia đâu?" Vừa lại không thấy thiếu gia, Melody cũng có cảm giác muốn khóc rồi, bây giờ ngươi duy nhất có thể cứu bọn họ lại chậm chạp không xuất hiện.

Ezart nhíu mày nhìn lưỡi hái tử thần trên tay DSII, nói: "Không biết, chúng tôi mới vừa đến cửa khách sạn, cậu ta đột nhiên hô một câu "phải đi cứu ca ca" liền chạy rồi."

Nhật Hoàng cũng gặp phải tập kích? Melody ngạc nhiên, cô thật sự không hiểu bây giờ là tình huống gì, chẳng lẽ đội tài quyết căn bản không phải chiếu theo mệnh lệnh của Nhật Hoàng đến tập kích bọn họ, tờ công văn đó là Nhật Hoàng phát ra dưới bị uy hiếp?

Cô càng nghĩ càng hỗn loạn, cuối cùng quyết định cái gì cũng mặc kệ, Nhật Hoàng nếu không muốn giết bọn họ, vậy mọi người đều không sao, nếu thật muốn giết bọn họ, vậy chỉ đành xem thiếu gia có bảo trụ được bọn họ những người này hay không thôi, nếu không bảo trụ được, cô chỉ đành đi gặp người yêu rồi.

"DSII, a Dạ bảo ngươi đến bảo hộ bọn họ?" Ezart vừa đi về phía đám người Melody vừa nói: "Ngươi đến nhanh thật, a Dạ chưa nói ngươi đến rồi."

DSII chặn lại, nói: "Ezart không cần qua."

Ezart nghiêng mắt liếc DSII một cái, bất mãn nói: "Ngươi nói lời này là ý gì?"

"Cậu không cần lựa chọn." DSII cầm lấy lưỡi hái chỉ vào đám người Melody: "Nhưng bọn họ phải lựa chọn!"

Lựa chọn? Melody bắt đầu cảm giác có chút không đúng lắm, DSII trên cơ bản không có gì khác đội tài quyết, nó sẽ không tự chủ trương, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh, nếu như nó tiếp được mệnh lệnh phải giết La Diệp, hẳn là sẽ trực tiếp động thủ mới đúng, tình huống bây giờ lại là muốn bọn họ làm lựa chọn... chẳng lẽ Nhật Hoàng muốn kiểm tra bọn họ rốt cuộc sẽ nghe lời từ ai sao?

Vậy phải lựa chọn nghe mệnh lệnh của ai mới là chính xác đây? Là Nhật Hoàng? Hay là thiếu gia?

"Lựa chọn gì?" Ezart đứng ở giữa DSII và đám người Melody.

DSII cười nói: "Nếu như bọn họ giết La Diệp, tôi liền không giết bọn họ, nếu như bọn họ không chịu, tôi sẽ giết bọn họ, lựa chọn như vậy đó!"

"Oh." Ezart gật đầu biểu thị hiểu rồi, đột nhiên nện một quyền về hướng DSII, rống: "Vậy ta chọn "giết chết người"!"

Melody trong lòng mừng rỡ, suýt nữa muốn phóng lên chụt Ezart một phát, cô lập tức phóng lên đi chi viện Ezart, ra tay ác liệt, không nể tình DSII một chút nào, cô thế nhưng là từng nhìn thấy thiếu gia chặt đầu của DSII xuống, nhưng vẫn chẳng phải nối lại rồi! Cho nên đứt đầu mình không bằng đứt đầu của DSII, nó nối lại được, mình thế nhưng không thể.

Tiếng súng nổi dậy, đám người Tencha cũng nghĩ thông rồi, thì ra bọn họ vẫn còn đang rối rắm nên làm sao, Ezart chỉ ra một cái lựa chọn không tệ, Melody còn không chút chần chừ liền phóng lên, tập hợp lực lượng của mọi người, bọn họ không tin vẫn không thể đánh ngã một tên DSII!

◊◊◊◊

"Các người thắng rồi?"

Ta rất muốn biết sau đó xảy ra chuyện gì, mà Melody đứng ở đây chứng tỏ bọn họ xác thực thắng rồi, nếu đã như thế, quá trình chiến đấu cứ lược đi, ta cũng không quá muốn nghe bọn họ làm sao chặt đầu của DSII, ở trạng huống bây giờ, đó chỉ sẽ khiến ta nghĩ đến kết cục cuối cùng của mình có lẽ sẽ không đi xa DSII.

"Đúng vậy, chúng tôi thắng rồi, DSII và thiếu gia vẫn là chênh lệch quá xa, nó nếu như mang vũ khí năng lượng thì không nói làm gì, nhưng nó lại mang lưỡi hái tử thần của thiếu gia, căn bản là dùng không thuận mà! Cho nên không tính là quá khó đối phó, Poseidy dùng dòng nước xịt đến DSII căn bản không thể đứng lên, Diệp Nhân không biết thọc mấy cái lên người nó, cuối cùng Ezart vặn gãy cổ của nó."

Đến trước mắt, mọi chuyện đều giải thích được rồi, chỉ có một chuyện là chưa được giải đáp —- La Diệp đâu?

Ta nhìn hướng Melody, cô ta hình như cũng biết ta muốn hỏi cái gì, trực tiếp mở miệng nói: "Chúng tôi cũng tưởng rằng mọi thứ kết thúc rồi, nhưng lúc đó đội tài quyết vừa lại xuất hiện, bọn chúng vẫn là muốn giết La Diệp, chỉ là không hỏi chúng tôi muốn lựa chọn cái gì nữa, mặc dù chúng tôi có thể đánh thắng, nhưng bọn chúng cứ cuồn cuộn không dứt, căn bản không có một khắc đánh xong."

"Thương trên thân các người chính là bị lúc đó?"

"Phần lớn là vậy." Melody gật đầu, đơn giản nói: "Hỏa lực của bọn chúng quá cường đại, hơn nữa vũ khí vô cùng đa dạng hóa, khó lòng phòng bị, may là bọn chúng không muốn giết chúng tôi, chỉ là muốn giết La Diệp mà thôi, cho nên không có xuất hiện thứ quá khoa trương."

Ví dụ như tên lửa sao? Đáng tiếc bọn họ không biết, lúc đó Nhật Hoàng ở ngay tầng lầu phía trên bọn họ, cho nên không thể dùng tên lửa nổ khách sạn.

"Nhân viên khách sạn đều không có phản ứng?" Song phương ẩu đả đến mức độ này, dù là ở Tà Dương thị cũng nên có cảnh sát xuất hiện rồi, chẳng lẽ trị an của Thần Tinh thị còn không bằng Tà Dương thị?

Melody bĩu môi nói: "Lúc đó mấy tầng lầu trên dưới đều bị phong tỏa rồi, bọn họ nói với nhân viên khách sạn là đang "quay phim", cộng thêm không có dùng đến ống hỏa tiễn gì đó, cho nên căn bản không có người tới quản."

Đoàn phim dùng quay phim để làm cớ, đúng thật là không chê vào đâu được...

"Lúc đánh đến nhũn tay, Ezart vậy mà còn tiếp điện thoại, nói một câu "tôi đi cứu a Dạ" liền chạy mất, chúng tôi suýt nữa hộc máu, may là Poseidy và Diệp Nhân không có chạy theo, nếu không chúng tôi thật cắt cổ tự sát cho rồi."

"Cứu thiếu gia?" Ta vội vàng hỏi: "Lúc tôi đi, thiếu gia cũng không có bất cứ nguy hiểm nào, cậu ấy không sao chứ? Bị thương rồi sao —-"

Lời nói ngừng đột ngột, mình làm sao lại...

May là Melody không chú ý điểm này, chỉ là tiếp tục nói: "Đừng vội, nghe tôi nói xong. Sau đó có một người thừa dịp xuất hiện lúc chúng tôi vừa một hơi giải quyết một đống đội tài quyết."

Melody hít sâu một hơi, nói: "Hắn vừa xuất hiện liền hét lớn một tiếng "đừng nhúc nhích", sau đó chúng tôi liền thật sự không thể nhúc nhích, tôi nghĩ hắn có thể là cái người lúc trước khống chế thiếu gia —-"

Ta nhíu mày, bác bỏ suy đoán này: "Không! Không phải Yossi, tôi cho rằng đó là Lợi Đức, hắn nhận được năng lực kỳ lạ, có thể phục chế năng lực đặc thù của người khác. Hắn có phải là mặc áo gió màu kem, mang mắt kính?"

Nhưng Lợi Đức vì sao muốn mang La Diệp đi? Hắn và La Diệp hẳn là không có bất cứ giao thiệp nào mới đúng.

Melody lắc đầu, nói: "Hắn mặc một cái áo khoác màu nâu, trên mặt còn mang mặt nạ... đúng rồi, trên trán có một cái biểu tượng chữ thập ngược."

Xác thực là Lợi Đức.

"Gã đó hạ lệnh muốn chúng tôi đi ngăn cản đội tài quyết, hắn liền túm lấy La Diệp rồi thừa dịp loạn bỏ chạy, sau khi hắn đi không lâu, chúng tôi liền phát hiện mình thoát khỏi khống chế, cho nên không tiếp tục công kích đội tài quyết, những tên đội tài quyết kia vừa không nhìn thấy La Diệp, cũng không tiếp tục công kích nữa, lúc chúng tôi còn đang do dự có muốn bỏ chạy hay không, Ezart liền trở về, còn mang theo vết thương trên bụng."

Melody ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn ta, nói: "Mặc dù chuyện Ezart chịu nói không nhiều, chẳng qua có nhắc đến thiếu gia không sao."

Cô ta vẫn là chú ý đến rồi. Ta có chút xấu hổ.

"Bây giờ đổi lại anh." Melody bình tĩnh nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà khiến anh cùng thiếu gia trở mặt, tôi thà rằng tin ngày mai tận thế cũng còn hơn tin anh và thiếu gia sẽ trở mặt thành thù."

"Xác thực không có trở mặt thành thù." Ta không khỏi mở miệng biện bác.

Melody nhìn ta, không có dò hỏi, chỉ là an tĩnh chờ ta mở miệng.

Ta hít sâu một hơi, nói: "Là Nhật Hoàng, hắn nắm trong tay tung tích của Alkus, bức tôi giết chết La Diệp, nếu không hắn sẽ tiết lộ hành tung của Alkus cho giáo hội."

"Lại là lựa chọn?" Melody nhíu mày càu nhàu, sau đó dò hỏi: "Anh đã chọn cái gì?"

"Tôi còn chưa kịp làm ra lựa chọn, Nhật Hoàng đã tiết lộ hành tung của Alkus cho giáo hội."

Melody kinh hô: "Alkus bị giáo hội tìm được rồi?"

"Không có." Ta lắc đầu nói: "May là Alkus không có nghe lời của tôi, anh ta không có nán lại dưới bảo hộ của Curtis —-"

"Khoan khoan! Hắn ở bên cạnh Curtis có gì không tốt?" Melody khó hiểu nói: "Có thể ở dưới tay giáo hội bảo vệ được Alkus, ngoại trừ Nhật Hoàng, tôi cũng chỉ nghĩ ra được cháu ngoại nhà anh thôi."

Ta nhàn nhạt cười một cái, nói: "Cháu ngoại nhà tôi cố ý giả vờ xảy ra chuyện, dụ tôi đến chỗ của Nhật Hoàng."

Melody thì thào: "Alkus cộng thêm Curtis, chẳng trách anh lại tức đến ngay cả "thiếu gia" cũng không chịu gọi..." Cô ta ngẩng đầu lên chất vấn: "Cho nên thiếu gia lúc đó nói với Ezart muốn đi cứu ca ca, là cứu từ trên tay của anh? Anh thật sự muốn giết Nhật Hoàng?"

Ta thật sự muốn giết Nhật Hoàng sao? Mình xác thực vô cùng phẫn nộ, Nhật Hoàng đầu tiên là thiết lập loại lựa chọn lưỡng nan đó, liên thủ với Curtis trù tính ta, còn khiến Alkus lâm vào hiểm cảnh, ta đích xác tức điên rồi, cũng thật sự đã ra tay, nhưng mình sẽ tự tay giết chết Nhật Hoàng sao? Giết chết anh trai thiếu gia coi trọng nhất...

Ta quăng đi ý nghĩ thừa thãi, tiếp tục nói: "Tóm lại tôi không có thành công đả thương đến Nhật Hoàng, thiếu gia đột nhiên xuất hiện, ngăn cản tôi tiếp tục công kích hắn, sau đó tôi liền đào tẩu rồi."

Melody trầm ngâm không nói, như là đang suy nghĩ chuyện gì, ta khẽ nói: "Tôi nên đi rồi, nhưng không nói gặp lại, lần sau gặp mặt có lẽ chính là kẻ địch —-"

"Khoan khoan! Anh không cảm thấy Nhật Hoàng hình như có mưu đồ gì sao? So với nói hắn muốn giết chết La Diệp, hình như "muốn chúng ta làm lựa chọn" trái lại càng là mục đích trọng yếu hơn, hơn nữa lần này, Nhật Hoàng hình như hoàn toàn không quan tâm thiếu gia có sẽ thương tâm hay không —-"

Nói đến đây, sắc mặt của Melody đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: "Đi mau!"

Ta cũng phát giác rồi, lập tức xoay người nhìn, đầu hẻm đang đứng một bóng người không thể quen thuộc hơn, cho dù đối lưng về phía ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, ta vẫn liếc một cái liền nhận ra.

Thiếu gia!

Cậu ấy đã đến bao lâu? Đã nghe thấy bao nhiêu đây? Có bởi thế mà thông cảm cho sự bất đắc dĩ của ta không? Ta khẽ gọi: "Thiếu gia, tôi thật sự không phải..."

Lời còn chưa nói xong, đã nhận được hồi ứng, đôi móng tay kim loại có thể xé rách người kia vô thanh vô tức vươn ra, cậu ấy bình tĩnh không gợn sóng nói: "Melody, rời khỏi."

Melody trì trệ một chút, thở dài, đi qua bên cạnh thiếu gia, còn quay đầu vô thanh nói: "Chạy mau."

Ta sờ cái nhẫn trên ngón tay cái, suy nghĩ có nên chích một chút thuốc tê, nhưng sau khi chích rồi, mình thật sự có thể ra tay với thiếu gia sao? Cho dù sửa chữa làm sao, "Nhật Hướng Dạ" chung quy không thuận miệng bằng "thiếu gia", ngay cả xưng hô cũng đổi không được, làm sao ra tay làm sao đả thương cậu ấy?

"Đứng lại!" Thiếu gia thét lên một tiếng: "Anh dám chạy, tôi sẽ ghim chết anh."

Ghim chết ta? Ta ngẩn ra, nhìn thấy tay của thiếu gia vươn sang bên cạnh, từ bên tường lấy ra một cái rương hành lý, cậu ấy ấn lên cái rương một cái, phía trên xuất hiện mấy sợi tơ bạc, lập tức toàn bộ triển khai ra, đáy rương để ngang lưỡi đao to lớn của lưỡi hái tử thần, nắp trên cái rương thì phân thành mấy khúc thân đao của lưỡi hái.

Đây có hiệu quả giống như cặp giấy tờ của đám người Đông Phương Luy, chỉ cần bỏ đồ vào trong rương, bất luận bên trong là vật phẩm nguy hiểm gì, hình như cũng không có người sẽ để ý, có thể tùy ý mang đi.

Thiếu gia thật sự định giết ta. Mặc dù sớm đã có ý thức, nhưng thật sự đến khoảng khắc này, vẫn là không nhịn được cảm thấy bi thương, ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Cho dù thiếu gia ngài biết rõ đây là cục diện do Nhật Hoàng sắp đặt, cũng định làm theo kế hoạch của hắn giết tôi sao?"

Thiếu gia không có trả lời, bởi vì do ngược sáng, mặt của cậu ấy chôn ở trong bóng tối — cũng tốt, bất luận thiếu gia là lãnh khốc hoặc tệ hơn là không hề động lòng, ta cũng thà rằng không nhìn thấy.

Ta lên tiếng khẩn cầu: "Nếu như tôi không chạy, vậy ngài ít nhất có thể bỏ qua Alkus không? Anh ta và những chuyện này hoàn toàn không có quan hệ!"

Thiếu gia trầm mặc một hồi, mới mở miệng trầm thấp nói: "Tôi sẽ cố gắng."

Ta thở phào, mặc dù thiếu gia không phải cho trả lời khẳng định, chỉ là "cố gắng", nhưng cậu ấy luôn luôn giữ chữ tín, tiếng "cố gắng" này đã đủ rồi.

Nếu đã lấy không chạy để đổi lấy an toàn của Alkus, ta cũng liền đứng nguyên tại chỗ bất động, cho dù sớm đã chờ đợi cái chết rất nhiều năm rồi, thật sự đến cái ngày này, ta lại vẫn là không nhịn được run lên.

Nếu như là ở trước khi gặp được thiếu gia, kí điều ước Endless, mình có lẽ có thể thản nhiên đối mặt với cái chết hơn đi, nhưng bây giờ lại khó tránh có chút tiếc nuối...

Lưỡi hái tử thần vung tới, ta nhắm hai mắt, chờ đợi đau đớn như tưởng tượng, lấy năng lực của thiếu gia, có lẽ có thể một kích kết thúc, nếu như vậy hẳn là không cảm thấy đau đớn gì đi?

Cho dù nhắm mắt, trực giác bẩm sinh của vampire vẫn khiến ta cảm giác được vị trí đại khái của lưỡi dao, trong lòng căng thằng, tới rồi —

Rầm!

... thật sự không có đau đớn, ta chết rồi sao? Lúc đang nghi hoặc, bên tai truyền tới tiếng rống vô cùng giận dữ.

"Charles anh vì sao cứ là không chịu nghe lời? Tôi bảo anh rời khỏi Thần Tinh thị, anh vì sao không đi! Vì sao muốn ở lại đây!"

Đột nhiên mở mắt, thiếu gia ở ngay trước mắt, lưỡi đao khổng lồ lại ở bên hông ta, đâm sâu vào trong vách tường mà không phải ta, lúc này, ta rốt cuộc nhìn rõ thần sắc của thiếu gia, cậu ấy thoạt nhìn vô cùng bi thương, bên má còn mang hai hàng lệ... thật sự là thiếu gia, không phải Huyền Nhật.

Một chút tiếc nuối trong lòng đột nhiên biến mất tăm.

Cậu ấy khóc hô: "Anh vì sao muốn động thủ với anh tôi! Anh biết rõ tôi không thể vi kháng nguyên nhân tồn tại căn bản của mình, tôi phải bảo hộ ca ca, tôi phải —- giết anh!"

Thiếu gia rút lưỡi hái tử thần ra, động tác và lời nói lại hoàn toàn tương phản, cậu ấy thấp giọng nói: "Chạy! Charles, vọt vào trong kiến trúc vật, nơi quá chật hẹp không thể khiến cho lưỡi đao bay đi, tôi cũng không đuổi kịp tốc độ của anh, chạy mau!"

Chạy trước rồi nói! Ta không muốn chết nữa, ít nhất không thể chết ở trên tay của thiếu gia.

Còn chưa kịp hành động, liền bị thân gậy của lưỡi hái quét trúng bụng, một cơn đau đớn kịch liệt thậm chí khiến trước mắt ta phát đen, theo trực giác lăn sang bên cạnh, lưỡi hái hung hăng nện xuống, lực đạo lớn đến nửa khúc đều đâm vào nền đất, nếu ta còn ở nguyên tại chỗ, sợ rằng đã bị chọc xuyên rồi.

Thiếu gia với lưỡi hái tử thần trong tay thật là mạnh đến khó tin, mặt đao lưỡi hái khổng lồ không ngừng xoay vòng, phong tỏa mọi lộ tuyến chạy trốn, ta thậm chí nắm không được thời cơ sử dụng cực tốc, chỉ sợ vừa tạm ngừng lấy đà trước khi cực tốc sẽ khiến mình từ đây đứt thành hai khúc.

Bạt mạng né tránh là chuyện duy nhất bây giờ ta có thể làm, nhưng mấy lần đều lấy tư thái vạn phần hiểm hóc để né qua lưỡi hái, mình rốt cuộc còn có thể cầm cự bao lâu —-

"Ặc!"

Thân gậy trúng ngay thái dương của ta, lực đạo lớn đến khiến ta té xuống đất, đầu đau như thể muốn nổ tung ra rồi.

"Charles, mau né —-"

Ta ngẩng đầu, trước mắt chỉ thấy ánh bạc lóe lên...

"Toàn bộ không được nhúc nhích!"

Toàn thân đột nhiên cứng ngắc, trước mắt dần dần không còn phát đen nữa, lúc này mới nhìn rõ vệt sáng bạc kia, mũi đao của lưỡi hái dừng ngay ở trên mặt của ta, cự ly không quá mấy cm, ta suýt nữa không thể hô hấp.

Phía sau lưỡi hái, thiếu gia cũng không có động đậy, sắc mặt của cậu ấy tái nhợt.

Ta muốn đứng dậy bỏ chạy, lại phát hiện mình động đậy không được, lúc này mới phát giác không đúng, tiếng "không được nhúc nhích" vừa rồi là của ai hô?

"Xem ra tôi đến đúng lúc, suýt nữa là đến muộn rồi."

Một bóng người đi đến bên cạnh, ta cố gắng di động tròng mắt, không ngờ cái động tác này lại sẽ khó khăn như thế, cuối cùng vẫn là hắn ngồi xuống, ta mới nhìn rõ mặt của hắn.

Lợi Đức.

"Không nói nhiều lời thừa thãi." Lợi Đức dè đặt đẩy lưỡi hái gần ngay trước mắt kia ra, sau đó vậy mà vác ta lên vai, thở dài nói: "Cảm tạ trời cao, anh nhẹ hơn so với bề ngoài thoạt nhìn, thú vị đấy, thể trọng của vampire đều nhẹ hơn loài người sao?"

Không có chuyện đó.

Lợi Đức đi qua bên cạnh thiếu gia, còn cố ý lùi ra mấy bước nói: "Thiếu gia nhà anh đã từng có tiền lệ vi kháng thành công, chúng ta cũng không nên dừng lâu ở đây, thiếu gia nhà anh thật mạnh đến khó tin rồi, nếu là bị cậu ta vùng thoát, chúng ta thế nhưng sẽ thành vong hồn dưới lưỡi hái mất, tốt hơn chạy là thượng sách!"

Mặc dù ngữ khí giống như là đang nói đùa, nhưng động tác của Lợi Đức lại thật sự hết sức nhanh chóng, hắn vọt ra con hẻm, đi đến một cái xe màu đen, ném ta vào chỗ lái phụ.

"Lợi Đức!" Phương xa truyền đến tiếng rống của thiếu gia: "Ngươi dám làm hại Charles thì cứ thử xem! Ta sẽ giết ngươi, bằm thây ngươi vạn đoạn!"

"Cậu suýt nữa giết hắn rồi, còn để ý tôi có làm tổn hại hắn hay không?" Lợi Đức ngồi vào chỗ điều khiển, khẽ nói: "Chậc chậc, Charles à, anh và thiếu gia nhà anh vẫn thật có chút giống quan hệ tình lữ vì yêu sinh hận —- ơ, hẳn không phải chứ?"

Ta trừng hắn, vất vả lắm mới từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Nói bậy..."

Lợi Đức "chậc" một tiếng, cả mặt biểu tình tiếc nuối, sau đó xe phóng đi, nhưng ta cảm thấy hết sức kỳ quái, mục tiêu là cái xe lớn như thế, hắn là làm sao thoát khỏi máy theo dõi đây?

"Charles ơi Charles, tôi thật sự bị anh đánh bại rồi, anh và thiếu gia nhà anh đầu tiên là bị giáo hội đùa giỡn, sau đó anh vừa lại bị Nhật Hướng Viêm coi như đạo cụ."

Lợi Đức than vắn thở dài nói: "Bất luận là vampire ngàn năm của anh, thậm chí là tộc trưởng của quản gia thế gia, Nhật Hướng Viêm căn bản đều không để ở trong lòng, chỉ là coi anh như một cái đạo cụ, để đạt đến mục đích của hắn, anh bây giờ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn chưa?"

Ta chỉ có thể trừng vào hắn, phản ứng gì cũng làm không ra.

"Anh muốn nói cái gì? Nói đi." Lợi Đức tò mò nói.

Ta lập tức thốt lên: "Ngươi ngay từ đầu tiếp cận ta cũng là vì lợi dụng, thì lại có gì khác nhau?"

Sắc mặt của Lợi Đức cứng đờ, sau đó vừa lại ung dung nói: "Anh luôn là khiến tôi giật mình, Charles, anh nói đúng, tôi không có gì khác, mỗi một người đều như thế."

Có thể nói chuyện rồi? Vừa phát hiện điều này, ta lập tức hỏi: "Lợi Đức, ngươi lần này vừa lại muốn lợi dụng ta làm cái gì?"

"A, lần này thật sự rất xin lỗi." Lợi Đức lộ ra thần sắc áy náy nói: "Tôi là bị Nhật Hoàng đuổi đến lên trời xuống đất, thực sự không còn cách nào khác, để tìm kiếm che chở, đành hợp tác với giáo hội, nhiệm vụ của tôi là ở một bên tùy thời hành động, vừa có cơ hội liền bắt Yi Alkus hoặc anh giao cho bọn họ."

Trái tim của ta suýt nữa ngưng kết, muốn chạy trốn lại động đậy không được, thậm chí ngay cả năng lực tự sát cũng không có...

"Charles, kỳ thực tôi thật sự rất thích anh, nếu như là tình huống khác, chúng ta hẳn có thể kết bạn."

Lợi Đức mang theo thần sắc tiếc nuối, khẽ giọng nói: "Sau khi giao anh ra, nếu như có cơ hội, tôi sẽ nghĩ biện pháp giết anh, tôi thề đấy."

"Đó thế nhưng không được."

Ta ngẩn ra, "không được" này không phải Lợi Đức nói, đương nhiên cũng không phải ta nói —- chỗ ngồi phía sau có người?

Nhìn hướng kính chiếu hậu, nhưng phía sau thực sự quá tối, cửa sổ xe hai bên đều kéo rèm đen, chẳng qua cho dù nhìn không rõ đối phương là ai, ta ít nhất nhìn thấy một đôi chân, quần tây cộng với giày da, sẽ là ai đây? Tiếng vừa rồi... xác thực có chút quen tai.

Lợi Đức vươn tay một cái, phía sau đột nhiên sáng đèn, khuôn mặt hiện lên trong kính chiếu hậu khiến ta hoàn toàn nói không ra lời.

Lợi Đức khẽ cười lên: "Biết tôi vì sao nói các người ngu ngốc rồi chứ?"

Ta không ngó ngàng tới hắn, mà là vô cùng phẫn nộ la lên với người ở ghế sau: "Vì sao? Thiếu gia là con của ông! Hơn nữa cậu ấy vẫn luôn bảo hộ ông!"

"Thật không?" Ánh mắt của La Diệp hờ hững, cười nhưng không có ý cười, thần tình thoạt nhìn... hệt như Nhật Hoàng.

Ông ta biết! Ta đột nhiên lĩnh ngộ, kỳ thực La Diệp căn bản đã biết thiếu gia không phải con của ông ta!

"Vì sao?" Muôn đầu nghìn mối, ta chỉ có thể hỏi ra hai chữ này.

"Không có người che chở, ta không ra khỏi P29 được." La Diệp bình tĩnh nói: "Trước trước sau sau, ta mất đi của mình hơn hai mươi năm rồi, đừng nói là không phải con của ta, cho dù là con ruột của ta cũng phải lợi dụng."

P29? Ta đột nhiên có chút không hiểu làm sao lại dính đến P29.

Lợi Đức cười ha ha: "Còn nghĩ không ra? Vị La Diệp tiên sinh này chính là người mà các người đau khổ tìm kiếm, tên tội phạm mà giáo hội cần kia, quá khứ ông ta vẫn luôn đều bị nhốt ở P29, vì để ra khỏi đó, đành giống như tôi tìm kiếm bảo hộ của giáo hội, chẳng qua công dụng của ông ta lớn hơn tôi nhiều, tôi chỉ cần ở gần các người tùy thời hành động, ông ta thì được phái đến bên cạnh các người."

La Diệp trầm mặt nói: "Ta không phải bị nhốt ở P29, là tự mình trốn vào đó."

Lợi Đức trào phúng nói: "Đều là đi không ra, trốn và nhốt thì lại có bao nhiêu khác biệt? Cho dù tình huống ở đây bây giờ là bị người quản chế, thì lại tốt hơn bị nhốt bao nhiêu?"

La Diệp vậy mà chính là tên tội phạm đó? Ta không biết nên làm cảm tưởng gì, kết quả Nhật Hoàng vậy mà lại chính xác, La Diệp xác thực không ôm hảo ý.

"Tốt hơn nhiều." La Diệp thấp giọng thì thào: "Chờ ngươi chỉ có thể ở trong một căn phòng hơn hai mươi năm, ngươi sẽ hiểu thôi, thật sự tốt hơn nhiều. Bản thân cho dù là bị hạn chế cũng đáng hi sinh mọi thứ!"

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười: "Có lẽ ngươi tiếp đến sẽ hiểu thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro