8 - 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.9: Người được lựa chọn

Ezart phóng vào, tên này là người bạn đầu tiên của a Dạ, một đầu tóc nhuộm màu cam, trên mặt trái xăm hình, toàn thân cơ bắp —- vừa biết cái tên thế này là bạn của a Dạ, ta chỉ muốn giết hắn.

Nếu không phải An Đặc Khiết nói người bạn đầu tiên chết vì tai nạn hoặc là bốc hơi giữa nhân gian, sẽ mang đến cho a Dạ ảnh hưởng không tốt, ta thật sự sẽ khiến hắn biến mất triệt để.

A Dạ chọn bạn bè căn bản không có tiêu chuẩn đáng nói, đủ hạng người đều có, mới đầu cho rằng a Dạ chỉ là dễ dàng tin người, nhưng người ta chọn đi cho nó ai nấy văn võ song toàn, nó lại không chịu giữ lại, nếu như chỉ là không muốn người mà ta đưa tới, nó lại tiếp nhận cái nữ vampire kia và ba tên bảo vệ.

Vậy mà toàn bộ thông qua kiểm tra rồi, những người đó.

Có lẽ ánh mắt chọn người của a Dạ tốt hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, có lẽ không cần phải làm quá tận cùng...

Ezart vừa nhìn thấy trạng huống trong phòng, thu hồi nắm tay, hồ nghi nhìn hướng a Dạ.

A Dạ vẻ mặt đau thương nói: "Ezart, Charles anh ta công kích tôi."

"Quản gia công kích cậu?" Ezart ngẩn ra, hỏi: " "Cái quản gia kia" làm sao có thể sẽ ra tay với cậu! Hơn nữa anh ta nào đánh thắng được cậu, muốn chết sao?"

A Dạ khựng lại, nói: "Charles rất mạnh, tốc độ của anh ta càng nhanh hơn so với trước kia, anh ta công kích ca... anh ta công kích tôi!"

Ezart vẫn cả mặt hồ nghi, thằng khốn! Vậy mà không tin lời a Dạ nói... mặc dù nó xác thực đang nói dối.

"Charles nói Ezart cậu cũng đứng ở bên anh ta?" A Dạ cả mặt bi thương: "Còn giúp anh ta ẩn thân, là thật sự sao?"

Ezart gãi đầu nói: "Tôi là giúp anh ta trốn thôi, chẳng qua đứng ở bên đó làm gì, không có loại chuyện đó đi! A Dạ cậu có nhầm không vậy? Cái quản gia kia không đứng cùng một bên với cậu? Anh ta có phải vừa lại bị người khống chế?"

"Không phải, anh ta rất thanh tỉnh." Nói dối của a Dạ hình như cũng sắp nói không nổi nữa rồi, nó cắt vào trọng điểm: "Ezart, Charles trốn ở đâu? Tôi muốn đi tìm anh ta hỏi cho rõ!"

"Tôi nào biết chứ!"

Trên mặt của a Dạ trong chớp mắt lóe qua thần sắc lãnh khốc của Huyền Nhật, nói: "Cậu thật sự đứng ở bên anh ta sao?"

"Nói bậy gì vậy!" Ezart mặt thay đổi, rống giận: "Đó là quản gia cậu vừa lại không phải quản gia tôi, tôi đứng ở bên anh ta làm gì?"

A Dạ trầm mặc một chút, nói: "Tôi phân biệt không ra."

"Cái gì?"

"Tôi phân biệt không ra cậu nói là sự thật hay là nói dối."

Sắc mặt của Ezart thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào a Dạ, chỉ phun ra hai chữ: "Huyền Nhật?"

A Dạ một câu cũng không có trả lời, nhưng thần sắc liền như Ezart nói, đó là Huyền Nhật.

"Vì sao biến thành Huyền Nhật?" Ezart chậm rãi thối lui, cảnh giới hỏi: "Cậu rốt cuộc làm gì quản gia rồi?"

"Charles đang ở đâu?"

A Dạ từng bước bức cận Ezart, đối mặt với bạn tốt nhiều năm, khuôn mặt của Huyền Nhật kia cũng không hề có một chút dao động, nhưng ta có thể nghe thấy kêu khóc thống khổ của nó, đằng sau khuôn mặt Huyền Nhật kia đang ẩn trốn a Dạ yếu đuối bất lực...

Chỉ cần thủ tiêu kế hoạch, nói rõ hết mọi thứ, a Dạ lập tức sẽ không cần hứng nhận đau khổ của bây giờ, nhưng cái từ "ngàn năm" này lập tức nhảy vào trong đầu của ta, đau khổ của bây giờ chỉ là ngắn ngủi, vì ngàn năm, những cái này là cần thiết, những cái này đều là cần thiết...

Vì ngàn năm về sau của a Dạ.

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Trạng thái bây giờ quả thật kỳ quái, ta hoàn toàn không có buồn ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần một hồi liền đứng dậy.

Mặc dù lấy trạng huống của bây giờ mà nói, không cần ngủ có lẽ là chuyện tốt, nhưng cứ kéo dài thế này thật sự sẽ không xảy ra vấn đề sao?

Đối với thuốc của Lợi Đức, Alkus cũng nói không ra nguyên do, chỉ là bảo ta uống thêm chút máu, mà ta cũng thật sự đã uống bốn túi máu, một túi là 250cc, trước kia uống 1000cc máu đã có thể khiến ta cả ngày đều không cảm thấy đói, nếu không có hoạt động quá nhiều, chống giữ hai ngày cũng không có vấn đề, nhưng vừa rồi vậy mà uống một hơi bốn túi máu vẫn không có cảm giác no, nếu không phải Alkus lo lắng túi máu không đủ, đuổi ta ra ngoài trực tiếp tìm máu người tươi, sợ rằng vẫn có thể uống nhiều hơn.

"Đi kiếm ăn cho ta! Nhất định phải uống đến cảm giác no, kiểm tra cậu rốt cuộc phải uống bao nhiêu mới đủ."

Mệnh lệnh của Alkus không hề có đường xoay chuyển, ta vừa mới lấy đạn ở vai trái ra, liền bị anh ta đuổi ra ngoài, thậm chí không kịp khuyên anh ta mau chóng rời khỏi.

Ta bỏ người đàn ông trong tay xuống, để hắn dựa lên tường trong hẻm, trong đó đã dựa hai người rồi, đều là người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, mất đi 500cc máu sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn, hơn nữa trị an của Thần Tinh thị tốt, để bọn họ ở trong hẻm hẳn là sẽ không có chuyện.

Lúc này rốt cuộc có cảm giác no rồi, 1000cc uống trước đó cộng thêm ba người mỗi người uống 500cc, ước chừng 2500cc mới có thể khiến ta uống no sao? Đây là trạng thái bình thường, hay là ta bị thương quá nặng, cho nên mới cần nhiều máu như thế?

Không xác định lượng máu này có thể chống giữ bao lâu, mặc dù ở niên đại hiện giờ, máu lấy được cũng không khó khăn, nhưng nếu như thỉnh thoảng cảm thấy đói, vậy cũng rất không tiện.

Uống đủ máu, tinh thần cảm giác tốt hơn rất nhiều, cảm giác nặng nề ở đầu gối cũng giảm nhẹ rất nhiều, chỉ có vai trái vẫn thỉnh thoảng truyền tới đau nhói, nhưng chút đau này cũng không ảnh hưởng động tác.

Ta động động tay chân, xác định các loại động tác đều không trở ngại, lúc này mới chạy tới nơi mục đích, chuyện bây giờ phải làm thực sự quá mạo hiểm, tất phải vạn phần cẩn thận mới được.

Mặc dù đã ngụy trang, tóc giả màu nâu, mắt kính bản to, và tây trang đi làm, nếu không nhìn gần, chính ta cũng không nhận ra mình, nhưng vẫn rất sợ bị phát hiện, do dự rất lâu mới bước lên xe taxi, không sử dụng cực tốc, chỉ bằng vào đi bộ và bước trượt thực sự quá tốn thời gian và tinh lực rồi.

Còn cách hai con phố liền đã xuống xe, ta chậm rãi đi ở trong bóng râm, trên đường không biết đã đi qua bao nhiêu trạm gác ngầm, cái nơi này thật sự là quá nguy hiểm rồi, nhưng ta lại không thể không đến đây —- khách sạn lúc trước mới trốn khỏi.

Đi lên mặt tường của khách sạn, cẩn thận né tránh máy theo dõi gần như chỗ nào cũng có, ta nhìn hướng cửa sổ sát đất, phía trên nhiều chỗ đều nứt thành hình lưới nhện, vất vả lắm mới tìm được một mảnh nhỏ vẫn trong suốt, nhìn vào, trong lòng mừng rỡ người trong phòng không có đổi phòng.

Mỗi một người trong phòng đều mang súng, hơn nữa nhìn ra được là băng bó một cách tùy tiện, Tencha im lìm uống trà, hình như không có ly trà, ông ấy uống là trà chứa trong bình, mỗi một ngụm liền nhíu mày, trên cánh tay trái của ông ấy quấn băng vải, chỗ khác bị quần áo che lấp rồi, nhìn không ra chỗ nào bị thương, nhưng lại có mấy chỗ đều dính máu.

May ngồi trên ghế sa lon, cúi đầu không nói, trên mặt trái có một vết bầm lớn, mắt trái cũng sưng đến chỉ có thể mở một nửa, nửa khuôn mặt thanh tú nửa khuôn mặt hủy dung, thoạt nhìn hết sức dọa người.

Tiểu Yu vừa mới uể oải nằm trải lên sa lon ba chỗ, không có mặc áo, nửa bộ ngực đều quấn băng vải, mặc dù thần tình của cậu ta biếng nhác, nhưng sắc mặt lại hết sức tái nhợt.

Melody ngồi ở trên một cái ghế làm việc duy nhất, hờ hững ngắm nghía mười ngón tay sơn đỏ, trên bàn còn có đặt một ly máu sắp uống hết, người coi đẹp như mạng như cô ta từ cổ đến vai là một vùng vết bỏng cháy đen, không có băng bó, đối với vampire mà nói, thuốc men không bằng uống thêm mấy ngụm máu.

Ta đi đến một cái cửa sổ khác, mặc dù rèm cửa ở đây kéo xuống rồi, nhưng vẫn có kẽ hở nhỏ, từ trong nhìn vào, Jingji đang nằm trên giường, hình như ngủ không được an ổn lắm, thỉnh thoảng lật qua lật lại, bên giường ngồi một người đang dùng thần sắc lo âu nhìn cô bé, đó là Poseidy, hai người này thoạt nhìn không có bị thương.

Diệp Nhân lặng lẽ đứng ở phía sau Poseidy, cũng là góc cuối của phòng, thoạt nhìn như là đang thủ hộ hai người này.

Lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, người đi ra là Ezart, cậu ta không có mặc áo, giữa phần bụng quấn băng vải, nhưng băng vải lộ ra màu máu, thoạt nhìn sau khi băng bó vẫn rỉ ra không ít máu.

Cậu ta và Poseidy nhìn nhau một cái, hai người đều không có nói chuyện, Ezart đi về phía phòng khách.

Nhìn đến đây, tình huống trong phòng đã nhìn không còn sót gì, trừ phi gian vệ sinh vẫn còn có người —- ta nghĩ Ezart hẳn không có khả năng dùng chung nhà vệ sinh với người khác.

La Diệp đâu? Đã bị giết chết rồi sao?

Dưới suy tư, ta nhảy xuống lầu, nhắm chuẩn cái người nào đó vừa nói xong điện thoại, đi sát qua hắn, thuận tay lấy đi điện thoại của hắn, đương nhiên, không quên ném một cái nhẫn vàng vào.

Sau đó lần nữa trở về cửa sổ sát đất của khách sạn, bấm số điện thoại của Melody.

"Đừng nói chuyện."

Melody trong phòng trợn lớn mắt.

"Cô hẳn là nghe ra được giọng của tôi, bây giờ một mình rời khỏi phòng, đừng kinh động người khác, không được lấy bất cứ sản phẩm điện tử nào, sau đó đi đến nơi ít người, chỉ cần cô liên lạc người khác hoặc là bên cạnh có người đi theo, tôi sẽ lập tức rời khỏi."

Melody đã bình tĩnh lại rồi, lãnh tĩnh nói: "Thế à, được, bây giờ đến chỗ anh lấy ngay."

Cô ta đón nhận ánh mắt dò hỏi của mọi người, giải thích: "Máu tôi đặt hàng đưa tới rồi, anh ta đang chờ bên ngoài, tôi đi lấy một lát, các người thế nhưng phải trông hai bà vợ yêu dấu của thiếu gia cho tốt."

Tiểu Yu mỉa mai nói: "Tiểu Ji đương nhiên không có gì để nói, nhưng muốn trông tốt người kia... tôi thấy là cô ta phải trông chúng ta cho tốt đi!"

Sắc mặt của Tencha càng trầm rồi, đầu của May cúi càng thấp.

Melody nhướn mày: "Nói cái gì vậy? Bảo vệ! Con cá đó mạnh thì mạnh, nhưng tính cảnh giác cũng thật là tệ, đợi cô ta phát hiện có nguy hiểm, mình tám phần cũng chết một nửa rồi, các người không trông còn muốn ai trông?"

Tiểu Yu ngồi dậy, May cũng ngẩng đầu lên, Tencha còn một hơi uống cạn bình trà. Tiểu Yu cười hì hì nói: "Đương nhiên là chúng tôi trông rồi!"

Melody hừ hừ hai tiếng, từ trong túi lấy ra một cái khăn, che lấp vết bỏng trên cổ mình, sau đó bước kêu lanh lảnh ra khỏi phòng, ta chờ một lát liền thấy cô ta từ cửa khách sạn đi ra, từ chối đề nghị gọi taxi cho cô ta của bồi bàn, một mình đi trên đường, tư thái mỹ diễm ưu nhã, thu hút ánh mắt tán thưởng của không ít người.

Đi một đoạn, cô ta rẽ vào con hẻm, một mạch đi đến tận cùng con hẻm, lúc này mới la to: "Đi ra đi! Ở đây là con hẻm duy nhất ở phụ cận không có máy theo dõi rồi, tôi thế nhưng không thể rời khỏi khách sạn quá xa."

Ta dò xét bốn phía một hồi, ở lúc cô ta mất kiên nhẫn định xoay người rời khỏi, nhảy vào miệng con hẻm, chặn đường ra của cô ta.

Melody sửng sốt, nói: "Thân thủ anh tiến bộ trái lại rất nhanh, chẳng lẽ là ưu thế của vampire bẩm sinh sao? Quên đi, đó không trọng yếu, quản gia, là thiếu gia gọi anh đến nói cái gì sao?"

Ta trầm mặc không nói, không hiểu được thiếu... Nhật Hướng Dạ rốt cuộc đã nói với Melody bao nhiêu chuyện đây? Cô ta nghe lên hình như không biết ta và Nhật Hướng Dạ đã khởi xung đột.

"Tôi muốn biết hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, La Diệp đâu? Ông ta chết rồi sao?"

"Thiếu gia và Ezart không có nói cho anh? Đúng rồi, Ezart rốt cuộc làm sao vậy? Hỏi cậu ta cái gì cũng không nói, cậu ta hôm qua đánh được dở chừng đột nhiên vọt ra ngoài, đây cũng coi như thôi, nhưng lúc cậu ta đi rõ ràng bụng cũng không bị thương, lúc trở về lại là bộ dạng suýt nữa bị phanh ngực mổ bụng, hỏi cậu ta là ai đả thương, cậu ta nửa câu cũng không nói, cả mặt khó ngửi gần chết."

Nói đến đây, cô ta nhìn ta, hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ là anh đả thương?"

Ta lắc đầu: "Tôi hôm qua không gặp cậu ta."

Melody gật đầu, xem ra cũng không chất vấn lời ta nói, chỉ là hỏi: "Thiếu gia ở chỗ Nhật Hoàng đúng không? Lúc cậu ấy gọi điện về, nghe xong báo cáo của chúng tôi chỉ là bảo chúng tôi ở nguyên tại chỗ đợi lệnh, cái gì cũng không nói, cũng không để cho nhóm Tencha theo, ba người bọn họ ủ rũ đến suýt nữa muốn từ chức không làm rồi."

Từ chức? Ta đầu tiên là nhạ dị, sau đó lặng lẽ nói: "Bọn họ từ chức có lẽ là chuyện tốt."

Melody sửng sốt, không dám tin nhìn ta, hỏi: "Anh nói cái gì? Anh, anh là quản gia sao? Cái quản gia kia?"

"... Nếu như quản gia cô nói là chỉ Charles Endless, tôi xác thực là "cái quản gia kia"."

Melody trừng mắt nhìn ta, hình như rốt cuộc bắt đầu hiểu sự tình không ổn, sau đó lùi mấy bước, cảnh giới nói: "Anh thoạt nhìn không giống anh ta, "cái quản gia kia" thế nhưng đánh không thắng tôi, nhưng anh... cứ luôn cho tôi cảm giác rất nguy hiểm!"

"Tôi đã đánh rất nhiều thuốc tê." Ta không nhịn được mở miệng giải thích, nhưng vừa nói ra liền cảm giác đây giống như là cái lý do ngu xuẩn, bất luận có thuốc tê hay không, mình cũng không còn là "cái quản gia trước kia" nữa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Melody thu hồi thái độ tùy tiện đối với người quen, nghiêm túc dò hỏi, vừa lại bổ sung một câu: "Anh thế nhưng đừng lại gần đây!"

Chút khoảng cách này đối với cực tốc mà nói chẳng khác nào không có khoảng cách. Ta không có nhắc nhở cô ta, chỉ là có chút tò mò hỏi: "Nhật Hướng Dạ không có nói cho cô?"

Cô ta trợn tròn mắt, dùng giọng kỳ quái hỏi: "Anh gọi cậu ấy là gì?"

"Charles Endless, anh đã động thủ với thiếu gia sao?" Biểu tình của Melody trở nên nghiêm khắc, âm thanh còn là tiếng gầm trống rỗng đặc thù của vampire.

"... Không có." Là cậu ta động thủ với ta.

Thần sắc của cô ta hòa hoãn một chút, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén nói: "Được, tôi sẽ nói cho anh xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng phải nói cho tôi, giữa anh và thiếu gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Còn có Ezart đang làm trò quỷ gì!"

"Tôi không biết chuyện của Ezart."

Melody giận dữ nói: "Cho dù anh thật không biết cậu ta đã xảy ra chuyện gì, anh ít nhất cũng biết một số chuyện! Đúng đi?"

Ta suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Melody hít sâu một hơi, bắt đầu kể chuyện hôm đó.

"Tôi được thiếu gia triệu hồi tới, cậu ấy mệnh lệnh toàn bộ chúng tôi chờ ở phòng của cậu ấy, cũng không biết muốn làm gì, tất cả đành mắt lớn trừng mắt nhỏ, thật không phải tôi muốn nói, nhưng tôi thực sự không thích cái gã kia."

"Gã kia là chỉ người nào?" Ta khó hiểu hỏi, chẳng lẽ là Ezart sao? Nhưng lúc đó cậu ta và thiếu gia đi cứu Jingji rồi, hẳn là sẽ không ở trong phòng.

Melody bĩu môi: "Còn ai nữa, chẳng phải chính là cái La Diệp kia sao!"

"Ông ta trông rất giống Nhật Hoàng." Ta có chút nhạ dị, còn cho rằng Melody sẽ bởi thế mà thích ông ta, không ngờ trái lại là ghét.

Melody hừ lạnh một tiếng, nói: "Đế vương cao cao tại thượng một người đã đủ rồi, ông ta vừa lại không phải vị kia, bày ra loại tư thái đó chỉ sẽ khiến người ghét! Ông ta cho rằng ông ta là ai chứ! Hừ! Chẳng qua ghét thì ghét, thiếu gia muốn chúng tôi bảo vệ ông ta, vậy thì phải làm theo mệnh lệnh."

Lúc này, cô ta đột nhiên lộ ra biểu tình kỳ quái, nói: "Nhưng hôm đó xông vào không phải ai khác, lại là đội tài quyết."

Quả nhiên như thế, ta nhìn Melody nhíu mày, nhớ tới lời Kyle nói: người của thiếu gia đều là người của Nhật Hoàng.

Melody, cô thì lại là người của ai đây?

◊◊◊◊

"Yo!" Melody vừa tiến vào cửa liền nhìn thấy trên sa lon đã ngồi rất nhiều người quen với sắc mặt trầm trọng, nhưng trong đó người nên ở đây chỉ có một mình Diệp Nhân, không khỏi hỏi: "Các người đã đến bao lâu rồi?"

"Hôm nay mới đến." Tiểu Yu chán nản nói.

Melody cười phì cười: "Các người đây vẫn là bảo vệ chuyên nghiệp sao? Còn chưa đến một ngày đã bị thiếu gia phát hiện rồi?"

Ba bảo vệ đều không biết nói gì, ngoại trừ Tiểu Yu lộ ra bộ dạng đáng thương, Tencha và May đều là sắc mặt nghiêm túc khó coi.

"Được rồi!" Melody an ủi nói: "Thiếu gia đó là ai? Muốn giấu cậu ấy còn khó hơn lên trời, cho dù bị thiếu gia phát hiện cũng không có gì, tôi sẽ giúp các người nói vài câu đi, tính cách tiểu thiếu gia nhà chúng ta các người cũng biết, cậu ấy tức không nổi bao lâu, tôi thấy cậu ấy ngay cả phạt cũng nỡ phạt các người."

"Jingji biến mất rồi." Poseidy nắm chặt tay, nếu không phải a Dạ nghiêm khắc cấm chỉ, nếu không cô tuyệt đối sẽ ra ngoài tìm.

Melody cả kinh: "Các người cũng mang Jingji tới?"

Từ trên mặt mọi người nhận được hồi ứng khẳng định, cô vô lực nói: "Mấy người ăn no rửng mỡ hay là có khuynh hướng thích bị ngược đãi vậy hả? Mang bảo bối của thiếu gia đến loại nơi này, là muốn bức cậu ấy phạt các người sao?"

"Ai là bảo bối của Hướng Dạ?" La Diệp đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe thấy hai chữ "Hướng Dạ", mọi người suýt nữa phản ứng không lại, thực sự quá ít người sẽ gọi thiếu gia như thế, nếu không phải kêu thiếu gia, phần lớn chỉ còn lại cái biệt danh a Dạ này.

"Con gái ông ta." Melody tùy ý chỉ vào Tencha, nói: "Cũng là vị hôn thê của thiếu gia."

Nói xong, cô hứng thú chỉ vào Poseidy nói: "Đây là vị hôn thê dự bị."

"Hướng Dạ còn trẻ như thế đã đính hôn hai người?" La Diệp kinh ngạc hỏi: "Nhật Hoàng giúp nó đính hôn sao?"

Melody suýt nữa muốn trợn trắng mắt, trọng điểm là quá trẻ tuổi mà không phải đã đính hôn "hai người" sao? Những tên khốn giàu có này... cô nhẫn nhịn nói: "Đương nhiên không phải, nếu là Nhật Hoàng chọn, sẽ giúp thiếu gia tìm con gái của bảo vệ đính hôn sao?"

Tencha nhướn mày, trái lại không nói cái gì, mọi người ở chung lâu rồi đều hiểu tính cách của lẫn nhau, hắn biết Melody không có ác ý.

La Diệp lạnh lùng nói: "Chính là Nhật Hoàng mới sẽ làm như thế."

"Đây là bạn gái thiếu gia tự mình tìm, ai dám ngăn cản cậu ấy và Jingji qua lại, cậu ấy thế nhưng sẽ lập tức trở mặt không nhận người." Melody cố ý dùng cách khoa trương để nói rõ, tránh cho cái gã không biết ở đâu chạy ra này muốn ngăn cản chuyện tốt của thiếu gia, chọc ra một đống thị phi.

La Diệp nhíu mày, hình như cũng phát giác hiện tại không phải lúc quản loại chuyện này, cũng không nói nhiều nữa.

Melody quay đầu hỏi mọi người: "Nói như thế, có người cướp đi Jingji từ trên tay các người?"

Mọi người trầm mặc không nói, cô nhìn trái nhìn phải, đám người Tencha là nhân sĩ cấp chuyên nghiệp, biểu tình không nhúc nhích, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng Poseidy thế nhưng không phải, cô cũng biết mình khó giấu, quay mặt đi, không muốn nhìn Melody.

Melody thật cảm giác không ổn rồi, vội vàng hỏi: "Các người không thể nào để cho Jingji một mình đi ra chứ? Hm, tôi nghĩ không thể nào, Tencha ông yêu quý con gái như thế, tuyệt đối không thể nào... là ai cùng Jingji đi ra?"

Mọi người cố đè nén kinh hoảng, Melody thật là còn khó giấu hơn thiếu gia nhiều.

"Ezart sao? Cậu ta cũng mất tích rồi?"

Mọi người vẫn giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng.

"Tôi hiểu rồi." Melody như nghĩ tới cái gì mà nói: "Là quản gia đúng không? Anh ta căn bản không có rời khỏi."

Mọi người biến sắc.

"Tôi biết mà!" Cô vỗ tay một cái.

"Cô làm sao lại biết chứ?" Poseidy rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

"Có bao nhiêu khó đoán?" Melody bật cười: "Người bên cạnh thiếu gia vừa lại không nhiều, hơn nữa phần lớn đều ở đây rồi, trong những người còn lại, người có thể làm cho các người tín nhiệm thì lại có mấy người? Tôi nói nếu không phải Yahan hoặc Sơ Phong, bằng không chính là quản gia rồi, nhưng cái người sẽ khiến cho các người không dám nói ra, khẳng định là quản gia bị thiếu gia đuổi đi!"

Mọi người đối mặt nhìn nhau, Tiểu Yu âm u nói: "May là thiếu gia không thông minh như thế."

Melody "hừ hừ" hai tiếng: "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta là quan tâm quá bị loạn, chờ cậu ấy phản ứng lại, phần lớn cũng có thể đoán ra chuyện không đúng, các người chờ chịu phạt đi!"

"Không liên quan đến chuyện chúng tôi à!" Tiểu Yu lớn tiếng kêu rên: "Lúc vừa thấy quản gia, chúng tôi đều vẫn không biết anh ta đã bị thiếu gia đuổi về rồi!"

"Jingij chung quy là các người mang đến." Melody bỏ đá xuống giếng bổ sung xong, liếc mắt nhìn Tencha và Poseidy, an ủi nói: "Không có gì đâu, bất luận là phe nào bắt đi Jingji, đều sẽ không cố ý đi làm hại một bé gái."

Tencha nhíu mày, không nói cái gì, Poseidy càng ủ rũ, không phải tin tưởng lời này lắm.

La Diệp không vui nói: "Hướng Dạ vì sao lại cuốn vào nhiều phiền phức như thế, thân là huynh trưởng, Nhật Hướng Viêm chẳng lẽ không có ra tay giúp nó trừ bỏ phiền phức? Đây đối với đường đường là Nhật Hoàng mà nói, hẳn là chuyện nhỏ, hắn ngay cả cái này cũng không muốn làm sao?"

Melody cười một tiếng: "Sở thích của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi chính là tự tìm phiền toái, ai cũng ngăn cậu ấy không được, dù là Nhật Hoàng cũng làm không được!"

La Diệp nhìn cô một cái, lời này trên mặt chữ thoạt nhìn là nghĩa xấu, nhưng thần sắc của mọi người lại thấp thoáng lộ ra vẻ kiêu ngạo, hắn hiểu mình bị ngăn cách ở bên ngoài, trầm mặc không nói nhiều nữa.

Thời gian chờ đợi không có gì để làm, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, bởi vì tiểu Ji mất tích không biết an nguy, ngay cả Tiểu Yu cũng không dám đùa giỡn, chỉ có Melody vẫn không biết an tĩnh là gì, quấy Diệp Nhân muốn hắn gỡ mắt kính xuống xem thử, nhưng Diệp Nhân ngay cả phản ứng cũng không cho, tự mình chuyển kênh TV.

Đột nhiên, ba người Tencha nhảy dựng lên, thấy vậy, Melody cũng biết có trạng huống rồi, cô lập tức trượt một cái phóng đến trước mặt ba người Tencha, nhưng không phải cô xem thường đối phương, hỏa lực của ba người bọn họ ngay cả cô cũng kiêng kỵ không thôi, nếu song phương cách nhau quá xa, cô vẫn chưa chắc chiếm được thượng phong, cũng bởi thế, cô sẽ lựa chọn đứng ở phía trước ba người, để cho bọn họ ở phía sau nổ súng, đạt được hiệu ích lớn nhất của chiến lực.

Lúc này, Diệp Nhân cũng đứng đến bên cạnh Melody, cô nhìn hai thanh tam xoa kích ngắn trên tay đối phương, hiểu đối phương cũng thiện trường cận chiến, mỉm cười: "Vũ khí này thế nhưng hiếm lạ rồi."

Hướng mọi người cùng đối mặt là cửa phòng, vốn Melody đã làm xong dự định xấu nhất, cửa bị đá bay là chuyện nhỏ, xui một chút đại khái là trực tiếp nổ sập, không ngờ cửa phòng lại mở ra một cách quy quy củ củ.

"Thiếu gia ngài về rồi sao?" Cô mừng rỡ hô ra bên ngoài.

Trên mặt mọi người đều mang theo kỳ vọng, người tiến vào lại không phải người trong tưởng tượng của bọn họ, người tới có mười mấy người, tất cả đều một thân quân phục màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, chính giữa mặt nạ là biểu tượng mặt trời mà mọi người đều nhận ra được.

Mặc dù, mọi người trong phòng và đội tài quyết trước mắt, thượng cấp cuối cùng của song phương là cùng một người, nhưng muốn đạt đến điểm cuối cùng kia, trung gian không biết còn phải trải qua mấy lớp, tóm lại mà nói, Melody, đám người Tencha thế nhưng không có ý định coi đội tài quyết là đồng sự.

Nhưng bất luận có coi đối phương thành đồng sự hay không, ít nhất không thể coi thành kẻ địch, Melody là người cấp cao nhất ở đây, thế là cô chủ động đi lên giao thiệp.

Đội tài quyết cũng có người đi ra, hắn một câu cũng không nói, chỉ là đưa một tờ công văn.

Melody nhận lấy nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, đây là một bức lệnh giết, do Nhật Hoàng đích thân ký tên, đối tượng là —- La Diệp.

Cô biết mình chỉ có mấy giây để quyết định nên làm sao, đội tài quyết không phải người, bọn họ sẽ không cho cô thời gian dư dật để phản ứng, cũng không thể lôi kéo tình cảm kéo dài thời gian, bọn họ chỉ sẽ chấp hành mệnh lệnh.

Melody quay đầu hét lớn: "Gọi điện thoại cho thiếu gia!"

May lập tức có động tác, nhưng hắn vừa lấy điện thoại nhìn thoáng qua liền bỏ xuống.

"Điện thoại bị tắt từ xa rồi."

Bị tắt rồi? Đến đây, Melody nghĩ không ra biện pháp rồi, đội tài quyết thật là "thứ tốt", không thể thương lượng, không thể thỏa hiệp, trừ phi bị đánh đến toàn quân bị diệt, nếu không bọn họ liền sẽ chấp hành nhiệm vụ tới cùng.

Những người khác cũng phát giác không ổn, cho dù người đối mặt là đội tài quyết của cùng thượng cấp, súng trên tay bọn họ cũng hoàn toàn không có ý bỏ xuống.

Melody cay đắng nói: "Bọn họ phụng lệnh Nhật Hoàng đến giết La Diệp."

La Diệp đứng lên, sắc mặt chỉ là tái một chút, thái độ vẫn hết sức trấn định.

Melody đầu tiên nhìn hướng Diệp Nhân, đối phương hơi hơi gật đầu với cô, sau đó cô vừa lại nhìn hướng Poseidy, hai người này là người duy nhất không cần nghe Nhật Hoàng ra lệnh, hơn nữa thực lực của hai người này đều không yếu, nhất là Poseidy, nếu cô ta chịu ra tay, có lẽ thật có thể dựa vào hai người này ngăn cản đội tài quyết, như thế, người khác liền không cần chọn một trong hai giữa lệnh bảo vệ của thiếu gia và lệnh giết của Nhật Hoàng.

Poseidy nhướn mày nói: "Đừng nhìn tôi, tôi thế nhưng không phải bảo vệ, người tôi đáp ứng bảo hộ chỉ có Jingji mà thôi!"

Không đùa rồi! Melody oán hận nhìn Poseidy một cái, nhưng lại biết đối phương không sai, chỉ có thể tự mình tức giận.

Đội tài quyết đã có động tác, người ở trước nhất đi qua bên cạnh Melody, cô nhất thời có chút không biết làm sao, ba người Tencha cũng nhíu mày, mặc dù không biết bọn họ muốn làm sao, nhưng cô biết mình là người cấp cao nhất, đối với ba người thân là bảo vệ mà nói, quyết định của cô hẳn sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Thiếu gia... Nhật Hoàng...

"Diệp Nhân, chúng ta lên!" Melody cắn răng một cái, vừa lại rống với ba người Tencha: "Các người tự mình quyết định cho tôi!"

Nói xong, cô hóa ra huyết trảo, thừa dịp đội tài quyết vẫn chưa có phản ứng, liền cào một vuốt qua.

Chết chắc rồi, lần này thật sự chết chắc rồi đi?

Melody nhếch lên mỉm cười, tâm tình đột nhiên nổi lên sung sướng. Nói không chừng lần này thật sự có thể đi gặp người yêu rồi.

Huyết trảo và tam xoa kích đồng loạt xuất ra, tên đội tài quyết trước mặt ngã xuống, bớt đi gã này che lấp tầm nhìn, Melody nhìn thấy ba người Tencha giơ súng lên.

Đối tượng bọn họ nổ súng là mình hay là...

Ý nghĩ này còn chưa nghĩ xong, đạn đã gào rít mà bắn ra.

◊◊◊◊

"Các người đều làm trái mệnh lệnh của Nhật Hoàng?"

Ta có chút nhạ dị, Melody sẽ động thủ cũng không khiến người bất ngờ, mặc dù cô ta thoạt nhìn đối với chuyện gì cũng dửng dưng, nhưng ta lại có thể cảm thấy cô ta kỳ thực hết sức coi trọng thiếu gia, nếu như có thể tự do lựa chọn xưng hô, cô ta nhất định sẽ gọi thiếu gia là "đệ đệ" đi? Nhưng ngay cả Tencha, May và Tiểu Yu cũng làm như thế?

Mặc dù Melody dừng ở đây không có tiếp tục nói, nhưng cô ta nếu đã đứng ở đây, vừa rồi cũng ở cùng một phòng với nhóm Tencha, ta nghĩ đối tượng súng ngắm vào hẳn không phải cô ta.

"Đúng thế, nếu là anh cũng khẳng định sẽ động thủ, làm gì kinh ngạc như thế?"

Ta... hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi: "Tiếp đến thì sao?"

"Tiếp đến là đánh chứ gì!" Melody đột nhiên cười phụt ra: "Chẳng qua Poseidy cũng ra tay rồi, cô ta miệng nói không chịu ra tay, nhưng lại len lén dùng dòng nước giúp đỡ, sau đó..."

Cô ta đột nhiên nhíu mày, ta có chút không nhịn được tò mò, mở miệng dò hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Viện quân đã tới." Cô ta nhàn nhạt nói: "Thực lực của những tên đội tài quyết đó không tệ, nhưng như thế vẫn không dọa được người, chúng tôi lúc đầu thế nhưng là người của lão gia để ở bên cạnh thiếu gia, những tên đội tài quyết kia vẫn không thể làm gì chúng tôi, nhưng bọn chúng cũng có ưu thế của bọn chúng, số lượng nhiều giống như đồ chơi xản xuất dây chuyền trong nhà xưởng, chúng tôi bị lớp lớp bao vây, ngay cả Poseidy cũng không thể không nghiêm túc ra tay..."

◊◊◊◊

"Ở đây không thể nán lại nữa!"

Melody vừa đánh vừa lui, thậm chí không có thời gian quay đầu, trực tiếp dùng tiếng rống của vampire: "Bất chấp thiếu gia muốn chúng ta ở lại đây, nhảy cửa sổ!"

Nhảy cửa sổ lựa chọn này đối với ba người Tencha mà nói căn bản chỉ có chết, bình thường bọn họ có thể lợi dụng trang bị trên người tiến hành đu xuống, nhưng bây giờ xung quanh toàn là kẻ địch, là thật sự phải trực tiếp "nhảy" cửa sổ, nhưng ba người Tencha lại không phải vampire, đương nhiên cũng không biết mọc cánh.

Nhưng Nếu Melody đã nói như thế, bọn họ không chút chần chừ bắt đầu vừa nổ súng vừa bảo vệ La Diệp đi ra sau, mới vừa quay đầu, Tiểu Yu thầm chửi một tiếng, May lập tức cao giọng hồi báo: "Ngoài cửa sổ có kẻ địch, chúng ta bị bao vây rồi! Lặp lại, chúng ta bị bao vây!"

Melody dù có bận đến hai tay phải dùng như mười quyền làm sao, cũng không thể không quay đầu nhìn xem là tình huống gì, kinh ngạc phát hiện một đống quân phục màu đen đang đu ở ngoài cửa sổ, mặc dù không biết vì sao bọn chúng không có phá cửa tiến vào, nhưng hiển nhiên cũng sẽ không để cho bọn họ yên ổn phá cửa mà ra.

Melody hít một hơi, kết cục tốt nhất có có thể nghĩ đến là những gã đội tài quyết này chỉ sẽ hoàn thành cho xong nhiệm vụ, giết chết La Diệp liền đi, sẽ không bởi vì bọn họ động thủ mà thuận tiện diệt trừ luôn bọn họ.

Cô rất hiểu rõ không thể nào, mặc dù không coi là đồng sự, nhưng Melody khác với nhóm bảo vệ Tencha, cô cũng từng làm cái nhiệm vụ gọi là "diệt trừ", "tiêu diệt" này, trong đội ngũ lúc đó đương nhiên cũng có đội tài quyết.

Chỉ cần không bị cấm chỉ, đội tài quyết sẽ ra tay diệt trừ tất cả những ai dám ra tay với bọn chúng, bởi vì đó là tương đương tuyên chiến với liên minh Thái Dương.

"Melody!"

Cổ vừa nóng lên, Melody lập tức trượt một cái, bởi vì phụ cận đều là kẻ địch, cô còn tông ra mấy gã đội tài quyết, nhất thời toàn thân đau nhức, nhưng cô không kịp kiểm tra thương thế liền phải bắt đầu phòng ngự, công kích bốn phương tám hướng ập tới, khiến cô gần như trở tay không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ mấy chỗ hiểm, chỗ khác đã lo không nổi rồi...

Trước mắt chợt lóe, chỉ thấy một vùng trắng lóa, bên tai truyền đến tiếng sóng hệt như đang đứng ở cạnh biển, Melody trợn lớn mắt, động cũng không dám động, bởi vì hai bên sườn cô đều là dòng nước, cũng không phải dòng nước nhỏ, thanh thế này sợ rằng chỉ có bão ngoài bờ biển mới nhìn thấy được.

Đội tài quyết trước mắt giống như là gió thu cuốn lá vàng mà bị quét sạch, Melody đứng lên, thở dốc, cho tới bây giờ mới cảm giác cổ truyền tới đau nhức, khiến cô nhất thời đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Một người đi đến bên cạnh Melody, vươn tay đến chỗ cổ của cô, đau đớn trên cổ lập tức giảm bớt, thậm chí có cảm giác ngâm ở trong nước ấm.

Melody thoải mái đến gần như có loại cảm giác biếng nhác, nói: "Có lực công kích vừa lại có năng lực trị liệu, Poseidy, cô là phi nhân truyền thuyết đi?"

"Truyền thuyết cái gì?" Poseidy hừ lạnh một tiếng, nói: "Danh hiệu nhàm chán!"

Melody không nói nhiều, nếu đã có Bạch Thạch loại truyền thuyết mà toàn phi nhân Tà Dương thị đều biết tồn tại, đương nhiên cũng có Poseidy loại truyền thuyết hoàn toàn không muốn người khác biết này, nhưng bất luận làm sao, thuận theo ý của bọn họ luôn là không sai.

"Thiếu gia không biết lúc nào mới —-"

Lời nói bị tiếng bước chân đều nhịp cắt ngang, dòng nước vừa rồi hiển nhiên không thể khiến những gã đội tài quyết kia mất đi năng lực hành động, bọn chúng trở về rồi.

Sắc mặt của Poseidy âm tình bất định, đám người Melody cũng khá có khí phách, hoàn toàn không muốn mở miệng cầu Poseidy ra tay, ngay cả ánh mắt cũng không ném qua, nhưng đây trái lại khiến Poseidy cảm thấy áy náy, cắn răng một cái, quay đầu nói với mọi người: "Các người tất cả nợ tôi một mạng! Trốn sang bên cạnh tôi."

Mặc dù thân là bảo vệ còn phải được người bảo hộ, nội tâm của mọi người xác thực rất không phải dễ chịu, nhưng bọn họ cũng không định vì chút không dễ chịu này mà bồi thường tính mạng, tấn tốc tụ tập ở bên cạnh Poseidy.

Dòng nước từ bốn phương tám hướng ập tới, vòi nước trong nhà tắm thậm chí là thiết bị phun nước phòng cháy trên đỉnh, mặc dù đây là tầng cao của cao ốc, nhưng xã hội hiện giờ, chỗ nào không có hệ thống cấp nước đây? Hơn nữa chỗ này là một căn khách sạn, số lượng và dung lượng tháp nước trên tầng thượng không phải một hộ gia đình bình thường có thể bì được.

Chỉ cần có nước cuồn cuộn không dứt, Poseidy liền có vũ khí vô tận, cô tiến lên một bước, nửa thân dưới đều chôn ở trong nước trong suốt hơi có màu lam, kỳ quái chính là người phía sau cô lại không cô lại không có dính một chút xíu nước đọng.

Dòng nước xác thực là thứ khiến người khó có thể ngăn cản, nhìn kẻ địch bị "nước" thứ chỗ nào cũng có, bình thường không ai ngó ngàng này chỉnh cho đến thất điên bát đảo, Melody từ đáy lòng hi vọng Poseidy sẽ cùng thiếu gia nhà mình hạnh phúc vui vẻ đến vĩnh viễn — làm người tình với cô ta tuyệt đối tốt hơn làm kẻ địch!

"Bọn chúng, bọn chúng rốt cuộc là làm từ cái gì?" Poseidy hổn hển rống lên, sau mấy lần sóng nước trùng kích, đội tài quyết lại vẫn đứng lên.

"Kim loại xen lẫn thịt người đi?" Melody hết sức thành thật nói.

"... Cô có thể buồn nôn thêm một chút!" Poseidy nghiến răng nghiến lợi nói.

Melody nhướn mày nói: "Chồng tương lai của cô cũng là kim loại xen lẫn thịt người."

"..." Ngay cả Tencha, Tiểu Yu và May ba người đều liếc xéo, nhất là Tencha, bởi vì "kim loại xen lẫn thịt người" đó cũng là "chồng tương lai" của con gái mình.

Tiếng bước chân lần nữa truyền đến, Poseidy rốt cuộc phát điên, rống to: "Tôi mặc kệ! Hủy luôn tòa nhà này cũng không quan hệ chứ!"

Không, quan hệ thế nhưng lớn rồi, ở dưới mí mắt của giáo hội hủy đi một căn khách sạn, nghe lên thật sự không phải chuyện có thể toàn thân trở ra. Melody cảm giác da đầu tê dại.

"Cô hủy đi." Melody vô lực nói. Dù sao mệnh lệnh của Nhật Hoàng cũng vi phản rồi, chết cũng chết chắc rồi, thêm cái giáo hội cũng sẽ không chết thêm lần nữa.

Poseidy lập tức giơ cao tay, dòng nước cuồng bạo đến khiến mọi người đều có loại cảm giác thân ở trong bão táp trên biển, nếu không phải mọi người bận tâm đến mình là bảo vệ có huấn luyện, chết sống cũng phải để lại mặt mũi, nếu không sớm đã ôm nhau một đống lớn tiếng la hét rồi.

Tiếng bước chân dừng lại, động tác của Poseidy cũng đình trệ, khuôn mặt của cô lãnh khốc như băng, chờ đối phương tiến vào, đừng nói kim loại xen lẫn thịt người, cho dù là người toàn kim loại cũng muốn bọn chúng biến thành phế kim!

Một bóng người rẽ vào, Poseidy vẫy tay một cái, dòng nước cuồng bạo vọt qua, nhưng đôi mắt đẹp của cô đột nhiên trợn tròn, khẽ quát một tiếng, bẻ mọi dòng nước rẽ đi, nhưng vẫn thu quá chậm, không cẩn thận tông vỡ cửa và lò sưởi trang trí.

Cô mừng rỡ hô lớn: "A Dạ!"

"Thiếu gia!" Melody cao hứng hét lên một tiếng. Cứu tinh rốt cuộc đến rồi... lạ quá, cây gậy thiếu gia cầm trên tay là cái gì? Nghi hoặc của cô vừa nổi lên, Nhật Hướng Dạ vừa lại đi mấy bước, lập tức xuất hiện giải đáp, phía sau cây gậy dài dài nối liền với lưỡi đao khổng lồ —- lưỡi hái tử thần.

Thiếu gia có mang lưỡi hái tử thần tới? Melody thắc mắc một chút.

"A Dạ!" Poseidy chạy đến bên cạnh Nhật Hướng Dạ, cười tít mắt nói: "Cậu cuối cùng cũng trở về rồi, tiểu Ji đâu?"

Nhật Hướng Dạ lại một chữ cũng không nói, thần sắc lãnh khốc, không có ngó ngàng tới Poseidy, nhìn thẳng vào Melody và đám người Tencha.

"A Dạ?" Poseidy nhìn trước nhìn sau đều không có nhìn thấy Jingji, vừa lại không nhận được hồi ứng của Nhật Hướng Dạ, bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Da đầu của Melody tê dại, cô nhớ tới, trong đầu của thiếu gia có lắp con chip không thể vi kháng, cậu ấy sẽ nghe theo mệnh lệnh của lão gia, sau này, lão gia cưng chiều thiếu gia cưng chiều đến vô biên vô hạn, sẽ không hạ bất cứ mệnh lệnh nào đối với thiếu gia, nhưng giờ đây... giờ đây rốt cuộc là trạng huống gì đây?

Nhật Hướng Dạ đem lưỡi hái tử thần từ vác ở trên vai chuyển thành cầm ở trên tay, lúc này, mũi nhọn của mặt đao không ngừng lóe sáng, khiến người nhìn đều giống như bị cắt mấy đao, dưới lòng đều có chút rõ ràng, chỉ là vẫn không muốn tin... dù sao bọn họ cũng vừa mới hạ quyết định, vì thiếu gia mà phản kháng mệnh lệnh của Nhật Hoàng, nhưng bọn họ không chết ở dưới đội tài quyết của Nhật Hoàng, lại nói không chừng phải chết ở dưới tay của thiếu gia rồi, trào phúng làm sao!

"A Dạ, cậu muốn làm cái gì?" Poseidy trợn lớn mắt, nhìn Nhật Hướng Dạ tay cầm lưỡi hái tử thần, trong lòng cô càng ngày càng căng thẳng.

Thiếu gia bình tĩnh nói: "Poseidy, Diệp Nhân, đây không có quan hệ với các người, lui xuống!"

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Diệp Nhân nhíu mày, do dự không có lui xuống như lời, Poseidy nhìn đám người Melody một cái, tâm tình cô hết sức phức tạp, nói: "A Dạ, cậu muốn giết bọn họ sao?"

Nhật Hướng Dạ thật sự gật đầu nói: "Bọn họ làm trái mệnh lệnh của ca ca, cho nên ca ca bảo tôi đến giết sạch bọn họ, đành phải vậy."

Lòng Poseidy không khỏi trầm xuống, mặc dù lúc đầu cô chỉ là thích a Dạ, cho nên thường qua lại khu chung cư đó mới quen biết đám người Melody, nhưng cũng cùng bọn họ chung sống không ít ngày, muốn thản nhiên nhìn bọn họ bị giết chết, Poseidy cho rằng mình vẫn không có máu lạnh như thế.

"A Dạ, cậu cầu xin anh trai cậu đi." Poseidy mở miệng cầu tình: "Anh trai cậu cái gì cũng nghe cậu, cậu cầu xin anh ta, anh ta nhất định sẽ nghe lời cậu bỏ qua cho nhóm Melody."

"Không được." Thiếu gia từng bước bức cận, nói: "Ca ca hạ lệnh rồi, tất phải tuân thủ."

Melody rốt cuộc bắt đầu chậm rãi lùi lại, Nhật Hướng Dạ lại chuyển động lưỡi hái phóng lên, cô lập tức dùng bước trượt thối lui, nhưng đám người Tencha lại không biết loại công phu đó, chỉ có hết sức ăn ý tản ra ba hướng, như thế cho dù Nhật Hướng Dạ thật sự động thủ, cũng chỉ có thể đuổi theo một người, về phần sẽ đuổi theo người nào, vậy thì xem mạng ai kém thôi.

May đột nhiên cảm thấy một cơn rùng mình ở phía sau cổ, đột nhiên có người đạp hắn một cước, khiến cả người hắn nặng nề té xuống đất, mặt thậm chí trực tiếp đập vào mặt đất, nhưng hắn căn bản không có thời gian kêu đau, vội vàng quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một vệt sáng bạc lóe qua, Diệp Nhân thì ngồi ở một bên né qua kích này, vừa nếu không phải anh ta kịp thời xuất cước, sợ rằng May bây giờ đã đầu mình ở riêng rồi.

Nhưng nguy hiểm vẫn không có qua đi, May cố vặn người mấy cái, liên tiếp né qua mũi đao không ngừng đâm tới, nhưng mặc cho hắn đem thân thể của mình luyện cho mềm dẻo làm sao cũng chung quy có cái cực hạn, lưỡi hái rạch qua hông của May, lập tức chảy ra máu, lúc thấy sắp bị chém eo chết thê thảm, cả người May đột nhiên di chuyển ra sau, Tencha và Tiểu Yu đã lôi hắn ra.

Nhật Hướng Dạ tiếp tục truy kích, lúc định đem mấy người này một lưới đánh tận, ngay cả Diệp Nhân kháng lệnh cũng không bỏ qua, huyết trảo đỏ sậm khổng lồ vung xuống Nhật Hướng Dạ, khiến cả người cậu văng đi đập lên tường.

"Melody!" Poseidy hét lớn: "Không được động thủ với a Dạ! Cậu ấy cũng là bất đắc dĩ —-"

Melody vậy mà rống trở lại: "Nó không phải thiếu gia, là DSII! Động tác của thiếu gia lưu loát hơn, cậu ấy dùng lưỡi hái tử thần cũng không có tốn sức như thế, thiếu gia biết bước trượt, DSII không biết! Hơn nữa —- Nhật Hoàng thật sự sẽ để cho thiếu gia đến giết chúng ta sao?"

Mọi người ngẩn ra, Melody hết sức nắm chắc nói: "Nhật Hoàng muốn giết chúng ta, có thừa cách, Nhật Hoàng sẽ để cho thiếu gia tự mình ra tay giết chúng ta? Chúng ta đều là người thân cận nhất của thiếu gia, nếu thiếu gia tự tay giết sạch chúng ta, cậu ấy sẽ có bao nhiêu thương tâm, Nhật Hoàng thật sự nỡ sao?"

Mọi người bắt đầu nổi lên nghi ngờ, chỉ có La Diệp mang theo ngữ khí "quả nhiên như thế" nói: "Ta sớm đã nói cho các ngươi, Nhật Hoàng tuyệt đối sẽ không mang quá nhiều hảo tâm đối với Hướng Dạ, đó chỉ là ngụy trang, các ngươi lại không tin ta!"

Nhưng mọi người thế nhưng không tin lời này, Nhật Hoàng quá khứ đối đãi với Nhật Hướng Dạ thế nào, bọn họ đều rõ mồn một, đó là cưng chiều vô pháp vô thiên, nếu không phải tính cách đặc biệt kia của Nhật Hướng Dạ, sợ rằng qua mấy năm, thế giới sẽ xuất hiện một tên nhị thế tổ mạnh nhất lịch sử!

Nhật Hướng Dạ bò người dậy, nhàn nhạt nói: "Melody, bất luận cô nói sang chuyện khác cũng vô dụng —-"

"DSII!" Melody nghiêm khắc cắt ngang lời cậu, rống to: "Ngươi muốn giết cứ giết, không được ngụy trang thành thiếu gia nữa! Ta không biết thiếu gia có nhất định phải nghe mệnh lệnh của Nhật Hoàng hay không, nhưng cậu ấy tuyệt đối sẽ không dùng loại thái độ dửng dưng này để giết bọn ta, tuyệt đối sẽ không!"

"Không sai! Thiếu gia tuyệt đối không vô tình như thế!" Tiểu Yu lớn tiếng hét.

"Đồng ý!" May kiên định nói.

Tencha chỉ là gật đầu.

Nhật Hướng dạ lạnh lùng nhìn quanh mọi người —- sau đó bật cười, khí chất cả người đều thay đổi, cười dài, vừa không phải lãnh khốc của Huyền Nhật, cũng không giống Nhật Hướng Dạ, nếu thật muốn nói, trái lại giống như Nhật Hướng Dạ có thêm một đứa em trai nghịch ngợm.

"Melody thật là lợi hại! Ca ca đã nói, nếu như các người nhận ra tôi không phải a Dạ, vậy thì cho các người thêm một cơ hội cuối cùng —- giết La Diệp, các người liền vô tội rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro