8 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.8: Cái hộp của Pandora

"Tại sao?"

A Dạ đứng ở trước cửa sổ vỡ nát, cúi đầu nhìn phía dưới, gió bên ngoài thổi vào rất mạnh, thổi tóc nó bay tứ tán, ta vốn định cởi áo khoác phủ thêm cho nó, nhưng cuối cùng không làm như thế, bởi vì biết rõ chút lạnh này căn bản không làm nó rét được, mình còn tương đối cần cái áo khoác này hơn.

Nó quay người lại, liền hỏi một câu vì sao, trên mặt đầy ngỡ ngàng và lúng túng, hình như vẫn chưa kịp cảm thấy bi thương.

Ta nhàn nhạt giải thích: "Chỉ là muốn dụ em rời khỏi bên cạnh La Diệp, em cũng không cần xuống lầu nữa, dù sao hắn chết chắc rồi!"

A Dạ nhìn ta, ánh mắt hết sức kỳ quái, cười khổ lắc đầu.

A Dạ của ta từ lúc nào đã biết kiềm chế nước mắt? Rõ ràng là đứa trẻ thích khóc như thế, chỉ cần người bên cạnh bị thương, nó liền vừa khóc vừa gào vừa đau lòng, bây giờ cũng đã nổ súng với tên quản gia kia rồi, lại vẫn có thể nhẫn nhịn nước mắt?

"Ca, anh vẫn là không hiểu, em căn bản đi không được, Charles muốn giết anh, anh ta quá cường đại, em không thể rời khỏi bên cạnh anh, đừng nói là La Diệp, cho dù người đội tài quyết muốn giết là nhóm Melody, em cũng không cách nào rời khỏi anh."

Không có cách nào... Là không muốn, hay là không có cách nào?

"Ca, Charles vì sao muốn động thủ với anh?" Nó nhìn thẳng vào ta, thoạt nhìn tin tưởng tên quản gia kia còn nhiều hơn tin tưởng ta một chút.

Ta lộ ra thần sắc bực mình nói: "Hắn động thủ với anh, em lại hỏi anh vì sao?"

A Dạ mấp máy môi lại không có giải thích, quay mặt đi, nói: "Charles đi rồi, em không thể hỏi anh ta."

"Vậy chờ anh tìm hắn về, em hỏi hắn sau đi."

A Dạ đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng sợ, cầu xin: "Anh, đừng tìm Charles trở về, đừng đi tìm anh ta!"

Ta ngẩn ra, đây thế nhưng không phải nội dung kế hoạch, lập tức giả vờ nổi giận gầm lên: "Hắn dám động thủ với anh, cho dù em cầu xin làm sao, anh cũng tất phải trừng phạt hắn!"

"Trừng phạt?"

A Dạ cười một cách vô cùng cay đắng, ta chưa từng thấy nó có loại biểu tình này.

A Dạ, em chẳng qua ở bên ngoài có mấy năm, lại trưởng thành nhanh như thế, khiến cho ca ca cũng có chút theo không kịp rồi, em có thể đi chậm một chút, để ca ca chiếu cố em thêm mấy năm không?

"Anh, Charles động thủ với anh rồi, chỉ cần vừa nhìn thấy anh ta, em, em liền phải giết anh ta, trừng phạt gì... Nếu như có thể chỉ trừng phạt anh ta là tốt rồi."

Rốt cuộc cũng nhìn thấy nước mắt đảo quanh ở hốc mắt a Dạ, mặc dù khiến người đau lòng, vừa lại có chút an tâm.

Vẫn chưa có, nó vẫn chưa có trưởng thành đến mức độ không còn rơi nước mắt nữa.

Cuối cùng đè nén không nổi ý nghĩ muốn an ủi nó, ta mở miệng nói: "Em có lẽ căn bản không giết được tên kia, em nhìn thấy tốc độ của hắn chưa?"

A Dạ do dự một chút, thần sắc thương tâm tuyệt vọng cuối cùng lui đi một ít, gật đầu nói: "Vâng, lúc trước hẳn là anh ta đã theo dõi em, em cứ luôn cảm thấy không đúng lắm, nhưng vừa lại tìm không được người, thì ra là Charles... A!"

"Làm sao vậy?" Ta vội vàng hỏi.

Mặt của a Dạ trầm xuống, nói: "Ezart! Nhất định là cậu ấy giúp Charles trốn ở bên cạnh em."

Con ngươi đen của nó không ngừng nhấp nháy, đây không phải từ hình dung, mà là thật sự đang nhấp nháy rất nhiều ký hiệu, mỗi khi nó chuyển sang "hình thức Huyền Nhật", luôn sẽ có loại tình huống này, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này, ta luôn nghĩ đến đôi mắt của a dạ rốt cuộc nhìn thấy thế giới kiểu gì?

A Dạ luôn là nói không có gì khác biệt, nhưng nó từ bảy tuổi đã bị cải tạo, thật sự còn nhớ được diện mạo ban đầu của thế giới sao?

A Dạ cầm lấy điện thoại gọi: "Ezart, mau đi lên, tầng lầu là... tôi cần cậu giúp, mau lên, tôi —-"

Ta ngẩn ra, a Dạ cúp điện thoại, từ đầu đến đuôi, biểu tình của nó đều là yên ả không chút gợn sóng, giọng điệu lại nôn nóng giống như thể tính mạng đang chập chờn, hệt như vừa rồi dùng "cứu tôi" để lừa tên quản gia kia quay đầu.

Ta nhìn nó, thần sắc lạnh nhạt, ngay cả nước mắt đảo quanh hốc mắt cũng biến mất tăm.

Ezart cũng bị cuốn vào rồi, đây đối với kế hoạch của ta càng thêm có lợi, nhưng mạo hiểm cũng càng cao, nếu như xảy ra sai lầm, a Dạ sẽ...

Ta phải chăng thật sự đã đánh cuộc hơi quá lớn?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Alkus, rời khỏi, tôi rất xin lỗi, nhưng anh làm ơn lập tức bỏ qua, đừng trả lời, đừng hồi âm, đừng tin tưởng bất cứ thư tín nào, mau đi, mau trốn đến nơi không ai có thể tìm được anh!

Vừa mới gửi thư, ta đang muốn lập tức tắt mọi trang mạng, màn hình lại nhảy ra thông báo nhận được thư... Anh ta chính là không thể nghe khuyên bảo một lần sao?

Ta do dự một chút, vẫn không nhịn được mở thư.

Cậu ở đâu?

Nếu chỉ có hàng chữ này, có lẽ ta căn bản không dám trả lời, chỉ sợ bị Nhật Hoàng hoặc là Curtis chặn thư, thậm chí đây có khả năng căn bản không phải của Alkus ghi, nhưng đằng sau ba chữ này lại có một hàng chữ nhỏ: "Lúc trước khi cậu làm quản gia của ta, bên cạnh ta có một cô gái, cô ấy họ gì?

Đồng. Ta không thể nói chỗ của mình, thư có lẽ đã bị giám sát rồi, ta tất phải rời khỏi trong vòng năm phút. Tên của Đồng tiểu thư là gì?

Tiểu thư đó... nhớ lại lúc ở chung, bí mật trên người Alkus thật là nhiều như sao, nhưng cách duy nhất chung sống hòa thuận với anh ta chính là đừng thăm dò chuyện của anh ta, cho nên ta cũng chỉ có thể đem bí mật đầy bụng nuốt xuống.

Tiểu Ái. Ta đã cho cậu một cái điện thoại, cậu hẳn là đã xem sổ điện thoại? Trong đó có số của ta, gọi điện thoại cho ta.

Ta lặng đi một chút, lúc điện thoại được gửi tới sớm đã hỏng rồi, hơn nữa niên đại vừa lại rất xưa, căn bản không thể mở máy, càng huống chi nó bị để lại trong khoang kim loại ở Tà Dương thị rồi.

Alkus nói lời này rốt cuộc là ý gì đây? Ta cẩn thận suy nghĩ, mặc dù cái điện thoại đó không thể mở máy, nhưng trang sức trên điện thoại lại có một chùm số điện thoại, ghi kèm "nhặt được máy này xin gọi số này để trả".

Mặc dù điện thoại bây giờ không ở trên tay của ta, nhưng mình xác thực nhớ mã số đó, khi ấy Alkus đột nhiên gửi cái này qua, ta dưới tò mò từng đem cái điện thoại đó lật qua lật lại kiểm tra rất nhiều lần, chỉ là sợ chọc giận Alkus, cho nên không dám thật sự gọi vào số đó.

Chẳng lẽ Alkus là muốn ta gọi vào số đó sao? Suy nghĩ một chút, ta trả lời một bức thư cuối cùng, sau đó tắt máy đứng dậy rời khỏi.

Điện thoại không ở trên tay tôi, không thể kiểm tra sổ điện thoại. Tôi phải rời khỏi rồi. Đồng tiểu thư về sau làm sao rồi?

Cái vấn đề cuối cùng, ta không biết đáp án, đương nhiên cũng không mong đợi Alkus sẽ trả lời.

Đi ra khỏi quán cà phê cung cấp mạng và máy tính, vừa bước lên vũng nước đọng mới phát hiện đang có mưa phùn, ta kéo vành mũ áo khoác, không ngờ loại quần áo này còn có công năng che mưa, quả thật là đồ cần thiết để ẩn náu, thiếu gia quả thật...

Vai trái đột nhiên đau nhói, ở đó kẹt một viên đạn, ta vẫn chưa có thời gian xử lý nó, mặc dù có thuốc tê nên không cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn phải tìm thời gian lấy đạn ra mới được, nếu không hành động tiếp đến đều sẽ chịu ảnh hưởng, may là không phải đạn bạc, thật hiếm có, thương chịu gần đây gần như đều có dấu vết của "bạc".

Thiếu gia không có chuẩn bị muốn coi ta là kẻ địch... ta lắc lắc đầu.

Dùng lời nói lừa gạt ta quay đầu lại, nổ súng một cách quyết đoán, đạn còn kẹt ở vai thấp thoáng đau đớn, cũng đã đến mức này rồi, mình vẫn còn đang nghĩ cái gì! Bây giờ đã là cục diện sai một ly đi một dặm, không cho phép có sai lầm nữa.

Ẩn vào trong bóng tối, ta bước lên mặt tường, hành tiến ở giữa những tòa cao ốc, đi hết mấy con đường, vất vả lắm mới tìm được một cái trạm điện thoại công cộng, ở cái niên đại bây giờ vẫn thật là không dễ tìm được thứ này.

Tiếng chuông vang lên rồi lại vang lên, ở lúc ta tưởng rằng mình hiểu sai ý của Alkus, điện thoại rốt cuộc mới thông.

"Endless, cậu ở đâu?"

Thật sự là tiếng của Alkus...

Ta không khỏi nhíu mày nói: "Alkus, điện thoại có lẽ sẽ bị nghe lén —-"

"Bớt nói nhảm, cậu ở đâu?"

Ta trầm mặc không nói, không biết có nên nói cho Alkus, phiền toái của đối phương đã đủ nhiều rồi, mà thành thị ở chỗ ta đối với anh ta mà nói thực sự quá nguy hiểm, nếu như nói cho Alkus, anh ta lại tới đây...

Alkus lạnh lùng nói: "Charles Endless, nếu cậu không nói, sau này đừng hòng nhìn thấy ta nữa!"

"Anh không gặp tôi — cũng tốt."

Ta đã không còn che chở của gia tộc Alexis, căn cứ vào kinh nghiệm dĩ vãng, sợ rằng mình sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của Alkus, nếu Alkus thật sự bởi vì ta mà bị giáo hội bắt đi, mình chính là chết trăm lần cũng không thể bù đắp cái sai lầm này!

Ta hít sâu một hơi, lúc này mới có dũng khí nói: "Tạm biệt, Alkus — không, là vĩnh biệt rồi."

"Charles!" Alkus rống giận: "Cậu dám thật sự vĩnh biệt, ta liền đến giáo đường của Thần Tinh thị gào rống tên của cậu!"

"..." Ta có chút hoài niệm nói: "Lâu lắm không có nghe thấy anh gọi tôi là Charles rồi.

"Charles Endless!" Alkus từng chữ từng chữ cắn răng nói: "Cậu rốt cuộc đang ở đâu?"

Ta bất đắc dĩ nói: "Alkus, anh biết chỗ của tôi để làm cái gì?"

"Đi tìm cậu." Không ngờ, anh ta hết sức dứt khoát nói.

Cười khổ một chút, ta lắc đầu nói: "Ở đây là Thần Tinh thị, thành thị nơi tổng bộ của giáo hội, anh làm sao có thể đến đây? Huống chi, anh đến rồi thì lại có thể làm cái gì đây?"

"Cho cậu tiền và máu."

... Đây vẫn thật là thứ ta cần gấp, tiền mặt trên người không nhiều, cũng không cần nhắc đến thẻ ATM và thẻ tín dụng nữa, nhưng Alkus bất luận thế nào đều không thể đến Thần Tinh thị, ta phải khuyên anh ta bỏ đi cái ý nghĩ đó mới được.

Nói lâu như thế, ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài trạm điện thoại, rất sợ có người đang xếp hàng ở bên ngoài, lúc này mới phát hiện mưa vậy mà càng lúc càng lớn, đoàn người rối rít tránh mưa, bên ngoài trạm điện thoại cũng không có người đang chờ.

Nói cũng phải, bây giờ ở cái niên đại này, còn có ai sẽ dùng trạm điện thoại đây?

Nhớ năm đó, bên ngoài trạm điện thoại luôn là có người xếp hàng, cho dù trời mưa, cũng có rất nhiều người không chịu rời khỏi, không biết là vì chuyện gì người nào, thà rằng dầm mưa cũng muốn xếp hàng gọi một cuộc điện thoại, nhưng ngay sau đó di động xuất hiện, tiếp đến có smartphone tiên tiến hơn, cái thứ trạm điện thoại lỗi thời này làm sao có thể không bị đào thải...

"Charles? Chỗ ẩn thân của cậu ở đâu?"

"Ở một khu đổ nát của Thần Tinh thị, trong một tòa nhà màu đỏ." Nói xong, ta mới đột nhiên phát hiện mình vậy mà nói ra khỏi miệng rồi! Rốt cuộc vì sao? Chẳng lẽ có liên quan tới thuốc tê sao?

"Khu đổ nát? Nơi có rất nhiều cao ốc bỏ hoang?"

"Anh biết?" Alkus từng tới Thần Tinh thị? Cái thành thị nơi tổng bộ của giáo hội này?

"Ta từng ở chỗ đó."

◊◊◊◊

Sau khi đi vào phòng, ta thuận tay đóng cửa phòng, đi đến bên giường, người bị trói ở trên giường quay đầu nhìn ta, biểu tình đã không còn là trợn mắt há hốc mồm nữa, chỉ có một vẻ bình tĩnh.

Ta để một bộ quần áo ở bên cạnh anh ta, nói: "Thất lễ rồi, Kyle tổng quản."

"Là thư ký!" Kyle tổng quản nhướn mày, nói: "Tôi còn phải sửa anh mấy lần, anh mới sẽ không gọi sai nữa? Charles Endless, xem ra anh vốn không dễ bảo như bề ngoài."

Ta cởi dây thừng trói tay chân của anh ta.

Kyle tổng quản lặng đi một chút, ngồi dậy, hoài nghi nhìn ta, hỏi: "Anh xác định muốn thả tôi ra?"

"Tôi đang ở ngay đây, huống hồ nếu không thả anh ra, anh phải làm sao thay quần áo và ăn chút gì đó."

Kyle tổng quản bây giờ chỉ mặc một cái áo choàng tắm, mặc dù ban đêm cũng không làm sao lạnh, nhưng cứ để đối phương mặc quần áo như thế còn trói tay trói chân, cũng thực sự quá sỉ nhục người rồi.

Bởi vì không thể xác nhận trên người đối phương rốt cuộc có thứ gì có thể giấu máy theo dõi, cho nên đành để lại toàn bộ ở trong khách sạn, chỉ vớ lấy áo choàng tắm để đối phương khoác lên.

Ta thậm chí ngay cả hàm răng của anh ta cũng kiểm tra qua một lần, dù sao trong phim thường có tình tiết giấu máy phát tín hiệu ở răng gì gì đó, may là hàm răng của Kyle tổng quản hiển nhiên là hoàn hảo — ta cũng không muốn ngay tại chỗ nhổ răng của đối phương.

Kyle tổng quản mặc quần áo một cách tự nhiên thoải mái, sau đó ăn sạch đồ ăn, trong lúc đó ngay cả một câu hỏi cũng không có, mãi đến khi quét sạch đồ ăn, anh ta mới buông dụng cụ ăn xuống, nghiêm mặt hỏi: "Vì sao bắt tôi?"

"Ngài... tự anh hẳn là biết vì sao." Ta bỏ đi kính ngữ, đã không cần thiết dùng kính ngữ đối với bất cứ người nào nữa, bao gồm thiếu gia —- Không! Bao gồm Nhật Hướng Dạ!

Kyle tổng... Kyle nhíu mày, anh ta không mang mắt kính, thực sự khiến ta có chút nhìn không quen, nhưng không có gì để oán trách, bởi vì bộ mắt kính đó cũng là bị ta vứt đi.

"Không, trên thực tế tôi không biết."

Ta thản nhiên nói: "Anh thân là tổng quản tối cao của Nhật Hoàng, làm sao có thể không biết."

"Là "thư ký" tối cao. Tôi đích xác không biết." Kyle xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu nói: "Nhật Hoàng vừa lại làm cái gì?"

Ta nhàn nhạt cười một cái, nói: "Tôi không nói sự tình là do Nhật Hoàng làm."

"Anh bắt tôi tới, biểu thị hẳn là không phải vấn đề của thiếu gia, chỉ có Nhật Hoàng mới sẽ khiến anh nghĩ đến tôi đi? Anh biết tôi ở khách sạn này, là thiếu gia mang anh —–"

Nói đến đây, Kyle đột nhiên ngừng lại, giống như tự lẩm bẩm: "Không đúng, thiếu gia xác thực muốn anh trở về trong bảo hộ của gia tộc Alexis, không hi vọng anh dây vào trong vũng nước đục này, cho nên cậu ấy sẽ không giúp anh ẩn núp ở Thần Tinh thị."

Anh ta ngẩng đầu nhìn ta, không xác định lắm nói: "Anh theo dõi thiếu gia đến chỗ tôi? Anh vậy mà có biện pháp theo dõi cậu ấy?"

"Tôi có thể. Bây giờ đổi lại anh trả lời câu hỏi, anh vì sao muốn mang Jingji đi?"

Kyle đánh giá ta, nhưng không bao lâu liền trả lời: "Nhật Hoàng muốn giết La Diệp, bảo tôi điệu hổ ly sơn, lừa thiếu gia ra ngoài. Mệnh lệnh tôi nhận được chính là như thế, sau đó hẳn là chuyện của Bạch thư ký, hắn gần đây đều ở bên cạnh Nhật Hoàng, tôi bị phái ra ngoài rồi, chuyện biết được không nhiều."

Anh ta thở dài nói: "Nếu sự tình bây giờ phát triển thành thế này, tôi đại khái hiểu vì sao Nhật Hoàng gần đây luôn mang theo Bạch thư ký, chậm chạp không điều tôi trở về, bởi vì đối với chuyện của thiếu gia, tôi sẽ khuyên Nhật Hoàng đừng nhúng tay quá nhiều, nhưng Bạch thư ký thì sẽ không khuyên ngài ta."

Nói đến đây, anh ta hết sức thành khẩn nhìn ta, nói: "Anh trước tiên phải nói cho tôi, Nhật Hoàng rốt cuộc đã làm cái gì —-"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vang, giống như là tiếng có người đá vào cái bình sắt, hai người bọn ta đều quay đầu nhìn, khi Kyle đoán một câu "có thể là dân lang thang", ta lần nữa đánh ngất anh ta.

"Charles Endless!"

Ta ngẩn ra, tiếng này là —-

"Alkus?"

Ta vội vàng chạy ra, không bao lâu liền ở đại sảnh nhìn thấy anh ta, thật sự là Alkus!

Khó có thể tin nhìn người đó đi một mạch qua, anh ta hiếm thấy vậy mà mặc một bộ tây phục chính trang, trên mặt còn mang mắt kính, thoạt nhìn giống như một người đi làm, hẳn nên nói, một người đi làm tràn ngập khí thế giống như Kyle.

"Alkus anh..." Ta kinh ngạc lắp ba lắp bắp, một đống câu hỏi liên tiếp ném ra: "Anh, anh làm sao nhanh như thế? Anh đừng nói là ở ngay Thần Tinh thị đi? Làm sao tránh được truy lùng của giáo hội?"

"Ừ." Alkus chỉ cho một cái trả lời khẳng định, anh ta tháo mắt kính cất vào trong túi trước ngực, thoạt nhìn hết sức chán ghét nó.

"Anh lại có thể ở tại thành thị nơi tổng bộ của giáo hội!" Ta hổn hển nói: "Anh rốt cuộc muốn cái gì?"

Alkus nhàn nhạt nói: "Bình thường mà nói, ta rất ít khi ở đây, nhưng —- có gì không được?"

Ta lo lắng nói: "Ở đây có rất nhiều người của giáo hội, anh —-"

Anh ta không kiên nhẫn vẫy tay ngăn lại: "Ta cũng đâu phải định xung đột chính diện với bọn họ, nếu nói về năng lực chạy trốn, ai thắng được vampire?"

Là ai thắng được anh đi?

Alkus trên dưới đánh giá ta: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu vậy mà ngay cả Alexis cũng không tin nữa?"

Ta trầm mặc một chút, chỉ về phía căn phòng chỗ Kyle, nói: "Trước hết đến đó."

Vừa rồi sự tình khẩn cấp, không có trói Kyle lại, để một mình anh ta ở trong phòng, ta không phải rất yên tâm, nếu anh ta đào thoát, sợ rằng ta và Alkus thật sự sẽ gặp nạn đến nơi.

May là, Kyle vẫn ở trong phòng, gục đầu ở bên giường, giống như bộ dạng bị đánh ngất vừa rồi, ta để anh ta trở lại giường, lần nữa trói chặt tay chân.

Lúc này, Alkus ngoại trừ lúc mới đầu nhìn thấy Kyle mà nhướn lông mày, sau đó hoàn toàn không quan tâm cái người này là ai, ngay cả hỏi một tiếng cũng không có, chỉ là nhìn ta đặt Kyle lên giường xong, sau đó tiếp tục trừng vào ta, thần sắc hết sức nguy hiểm, nếu như ta còn không nói cho rõ sự tình, sợ rằng cũng không cần chờ Nhật Hoàng đến thu dọn mình nữa.

Ta đành nói hết ngọn nguồn cho Alkus, nhưng kỳ thực trong đó tràn ngập câu đố, ta căn bản không hiểu Nhật Hoàng làm sao lại đích thân xuất hiện, hơn nữa hắn rốt cuộc đã cùng giáo hội và Curtis làm giao dịch gì.

Nghe xong, Alkus chỉ là cười lạnh một tiếng: "Lấy ta làm giao dịch? A, tóm lại cậu bây giờ đang một thân một mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng không trọng yếu —-"

"Không!" Rống giận của ta cắt ngang lời của anh ta: "Rất trọng yếu!"

Trong lòng tràn ngập giận dữ không biết do đâu, là do thuốc tê sao? Nhưng vai trái không ngừng truyền đến đau nhói, hiệu quả của thuốc tê hẳn là đã lui đi không ít mới đúng.

Ta kích động gần như không thể tự kiềm chế, đối phương trái lại rất bình tĩnh, đây không giống cách đối xử bình thường giữa ta và Alkus, bình thường đều là ngược lại mới đúng, mình thật sự quá kích động rồi, thế này không tốt... nên lãnh tĩnh lại, lãnh tĩnh!

Alkus lại ở lúc này hỏi: "Cái gì rất trọng yếu?"

Ta ngẩng đầu nhìn anh ta, bởi vì vừa rồi cứ luôn nghĩ phải lãnh tĩnh lại, cho nên lúc nghe thấy câu hỏi này, có chút phản ứng không kịp ý tứ của Alkus.

"Cái gì?"

Alkus vậy mà mang theo thương xót nói: "Kayso sớm đã chết rồi, không lâu trước Sadina cũng chết rồi, bây giờ đối với cậu mà nói, còn có chuyện gì là trọng yếu sao?"

Không ngờ Alkus vậy mà sẽ nói ra lời thế này, ta sững sờ nhìn anh ta, gầm lên: "Alkus, anh nói lời này là ý gì?"

Alkus lại càng lãnh khốc nói: "Ý của ta là, nếu người cậu yêu thương đều chết rồi, "rất trọng yếu" vừa rồi cậu nói thật sự trọng yếu sao? Đối với cậu bây giờ mà nói, hẳn là không có chuyện gì là trọng yếu, nếu đã như thế —-"

"Anh rất trọng yếu!" Ta trừng anh ta, cơn giận dữ vất vả lắm mới lui đi được một ít ở đáy lòng lần nữa bộc phát, lần này cũng không áp chế được nữa.

Nghe thấy trả lời này, Alkus khựng lại.

"Thiếu gia rất trọng yếu." Mở miệng rồi cũng không thể dừng lại được nữa, từng khuôn mặt nối tiếp lóe lên trong đầu, ta hô lên từng cái tên của bọn họ: "Curtis rất trọng yếu, Melody cũng rất trọng yếu, nhóm Tencha tiên sinh và DSII đều rất trọng yếu, nhóm anh hùng rất trọng yếu, dù là tòa nhà của thiếu gia và tôi ở cũng rất trọng yếu!"

Trong bất tri bất giác, người sự vật trọng yếu vậy mà trở nên nhiều như thế, mất đi phụ thân đại nhân, tiếp đến vừa lại mất đi Sadina, chuyện trọng yếu trái lại càng ngày càng nhiều... Ta không muốn mất đi tất cả cái này, không muốn mất đi thiếu gia vất vả lắm mới tìm được!

Nhưng chuyện đến bây giờ, ta thậm chí đã ra tay với Nhật Hoàng, bản năng của thiếu gia là trừ khử mọi kẻ địch của Nhật Hoàng, loại tình huống này thật sự còn có đường cứu vãn sao?

Vì sao sự tình phát triển đột ngột như thế? Ở lúc ta còn cho rằng giải quyết xong sự kiện, có thể trở về Tà Dương thị trải qua cuộc sống thường ngày, sự tình đã diễn biến đến mức độ không thể cứu vãn rồi?

"Chân tướng rất trọng yếu... Tôi muốn biết mọi thứ! Tôi muốn biết Nhật Hoàng vì sao phải giết La Diệp bằng được; tôi muốn biết những bí mật thiếu gia từng nhắc tới là những chuyện gì; tôi muốn biết Curtis vì sao muốn phản bội tôi, anh ta rốt cuộc đã làm giao dịch gì với Nhật Hoàng; tôi càng muốn biết —-"

Đột ngột dừng lại, thật sự quá mất khống chế rồi... nhưng ta thật sự rất muốn biết, rất muốn biết chân tướng khiến mình đột nhiên mất đi mọi thứ rốt cuộc là cái gì!

"Càng muốn biết cái gì?"

Alkus nhìn ta chăm chú, hoàn toàn không cho một chút cơ hội né tránh, ta cũng đã mất khống chế như thế rồi, anh ta lại vẫn muốn tiếp tục gây sự!

Bị bức đến mức độ này, trong ngực xúc động phẫn nộ không dứt, sớm đã phân không rõ là tức giận hay là đau lòng, nếu không phải Alkus là trưởng bối vừa là cha vừa là anh, sợ rằng ta sớm đã vung một quyền qua, nhưng cho dù là bây giờ, hai tay của ta cũng nắm rất chặt, không muốn né tránh vấn đề nữa.

"Càng muốn biết lúc thiếu gia nổ súng vào tôi, có hay không một chút do dự."

Vai trái càng ngày càng đau đớn, thuốc tê đã hết hiệu lực rồi sao? Thật sự nên lấy đạn ra rồi.

Alkus đột nhiên cười một cái, ung dung nói: "Tốt lắm! Cậu rốt cuộc giống cái người trẻ tuổi rồi."

"... Tôi đã một trăm năm mươi tuổi rồi."

Ta có chút vô lực buông lỏng nắm tay, rốt cuộc hiểu rõ đối phương vì sao muốn nói những lời này, đã đến loại thời khắc này, Alkus vậy mà vẫn giống như trước kia dùng mọi cách để chọc giận ta.

Alkus nhàn nhạt nói: "Còn chưa đến hai trăm tuổi, vampire trẻ tuổi như thế, so với tuổi của ta, cậu thậm chí chỉ tính là đứa trẻ sơ sinh! Còn có gì muốn phản bác sao?"

Ta cứng họng.

Anh ta có chút bất đắc dĩ nói: "Cậu không biết bắt đầu từ lúc nào đã là dáng vẻ như thế, cứ dửng dưng, sau khi Kayso chết, cậu chỉ muốn an an tĩnh tĩnh trốn đến chết, so với vampire ngàn năm ta đây càng giống như đã sống ngàn năm, cậu biết mình còn phải trải qua mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm mới chết không? Cậu định cứ tiếp tục trải qua như thế?"

"Tôi cũng không hi vọng có thể sống hơn ngàn năm lâu như thế." Sống qua ngàn năm, chỉ là nghĩ đã cảm thấy khiến người vô cùng sợ hãi.

"Vậy cậu đang sợ hãi cái gì?"

"Cái gì?" Ta lặng đi một chút. Sợ hãi?

Alkus túm lấy hai vai của ta, đau đến ta khẽ kêu lên một tiếng, nhưng anh ta hoàn toàn mặc kệ, chỉ là nói một cách hống hách: "Cậu đã sống một trăm năm mươi năm, tự mình cũng cho rằng sống đủ rồi, vậy cậu rốt cuộc còn đang sợ cái gì? Vì sao làm cho mình sống một cách sợ hãi rụt rè như thế, so với người bị truy sát như ta còn không dám làm cái này cái nọ? Nếu như thật sự muốn biết bí mật của những người tai to mặt lớn kia, vậy thì sá gì dùng mạng đổi lấy!"

Sá gì... nếu như thế này mới có thể biết được chân tướng khiến ta mất đi mọi thứ, dùng mạng đổi lấy thì có làm sao!

"Được." Ta cắn răng một cái.

Nghe trả lời của ta, Alkus càng xuất hiện vẻ vui mừng hiếm có, giống như không phải nghe thấy chuyện có thể sẽ mất mạng này, mà là chuyện vui to lớn, nếu như không phải quá hiểu rõ Alkus, sợ rằng cũng muốn cho rằng anh ta nóng lòng muốn ta vứt mạng đi cho mau.

"Alkus, làm phiền buông tay, vai của tôi đã bị trúng một súng."

Alkus vậy mà vẫn mở miệng hỏi: "Bị thiếu gia nhà cậu bắn? Nơi trúng đạn đau sao?" Anh ta vậy mà vừa lại túm lấy vai ta một lần.

"Đau..."

Alkus trầm mặc một chút, nói: "Ta chỉ là đặt tay lên mà thôi, đầu gối của cậu thoạt nhìn nghiêm trọng hơn nhiều, muốn đau cũng nên là đau đầu gối mới đúng, cậu rốt cuộc đã làm cái gì? Ta cảm thấy trạng huống của cậu không đúng lắm, mặt trắng bệch như tờ giấy."

"Có khả năng là do thuốc tê, tôi đã chích bốn mũi."

Nói đến đây, ta cũng nổi lên nghi hoặc, cho dù thuốc tê lui rồi, đúng như Alkus nói, muốn đau cũng là đau đầu gối, vì sao luôn là vai trái đau, đạn của thiếu gia có cái gì đặc thù sao? Hay là...

Alkus nhíu mày nói: "Nghe cậu nói, cậu hẳn là vượt quá cực hạn của mình rồi, cho dù có thuốc tê, nhưng thời gian qua lâu như thế, cậu hẳn là bởi vì vượt quá cực hạn mà ngất đi, nhưng nghe miêu tả của cậu hình như không có ngất qua?"

"Tôi không có ngất." Suy nghĩ một lát, ta có chút mê hoặc nói: "Tôi hình như hoàn toàn không có buồn ngủ, nhưng đã liên tục hoạt động vượt quá ba mươi giờ, hơn nữa còn có nhiều trận chiến đấu, thời gian dài sử dụng cực tốc, đây rốt cuộc —-"

Ta đột nhiên nhớ tới —- Thuốc của Lợi Đức! Năng lực không cần ngủ!

"Cậu căn bản không đau."

"Cái gì?" Ta khó hiểu nhìn hướng Alkus.

Alkus nhíu mày nói: "Ta vừa mới thừa dịp cậu ngẩn ngơ đã ấn vai của cậu, nhưng cậu căn bản không có phản ứng, hiệu quả của thuốc tê chưa có lui."

Ta ngẩn ra, nếu như không có lui, vì sao vai trái thỉnh thoảng đau nhức?

"Thiếu gia nhà cậu đả thương cậu quá sâu."

Anh ta nhàn nhạt nói xong, đem cái va li xách ở trên tay để lên bàn bên cạnh, từ trong lấy ra túi máu ném cho ta.

"Mau uống, vừa uống vừa nghe ta nói."

Ta gật đầu, cắn túi máu, ngụm máu đầu tiên vừa mới vào cổ họng liền phát hiện mình có bao nhiêu đói khát, thuốc tê này thật là quá nguy hiểm, bây giờ vừa lại cộng thêm năng lực không cần ngủ... chẳng lẽ ta ngay cả năng lực "ngất xỉu" cũng biến mất rồi?

Đây thực sự là chuyện vô cùng không ổn, ngất xỉu kỳ thực là một loại cơ chế phòng vệ, khiến người biết được thân thể đã quá tải, không thể tiếp tục... mà thôi, bây giờ ngay cả mạng cũng sắp không đếm xỉa rồi, không ngất xỉu mới là chuyện tốt.

"Tiền mặt của ta không nhiều, phần lớn là vàng."

Alkus mở va li, vật phẩm bên trong đều dùng rất nhiều hộp xắp xếp, nhìn không ra là cái gì, anh ta tiện tay mở một cái cho ta xem, trong đó là một bộ trang sức vàng, hơn nữa đều là kiểu dáng lỗi thời, nếu lấy ra cầm cố, xác thực sẽ không quá khiến người chú ý.

"Trang sức vàng một lần bán một hai cái là được, quá nhiều sẽ dẫn tới hoài nghi không cần thiết, cái khác đều là túi máu, không có nhiều lắm, thể tích túi máu quá lớn không dễ mang theo, nếu như cậu không bị truy quá căng, cứ tìm loài người hút máu, nhưng đừng giết chết bọn họ."

Ta khó hiểu hỏi: "Nhưng bọn họ nếu như nói ra chuyện bị vampire hút máu, có lẽ sẽ khiến cho giáo hội dần dần truy được hành tung của tôi."

"Yên tâm." Alkus bình tĩnh nói: "Đây là Thần Tinh thị, ta rất quen thuộc loại đô thị này, người ở đây sẽ không tùy tiện nói loại chuyện "đã bị vampire cắn" này, bọn họ sợ bị coi thành dị loại, điên, cũng sợ người khác sẽ hoài nghi mình sau khi bị cắn sẽ biến thành vampire, cho nên không đến mức trọng thương gây chết người, bọn họ đều sẽ không dễ dàng nói toạc ra."

Alkus vươn tay mở một cái hộp dẹp trong va li hành lý, trong đó là nguyên bộ tây trang, anh ta lại mở một cái hộp hình tứ phương, trong đó là một bộ tóc màu nâu, hẳn là tóc giả.

Anh ta vừa chỉ những thứ kia, vừa giải thích: "Ngụy trang của cậu vẫn có thể, nhưng ở loại thành thị này, cải trang thành người đi làm thích hợp hơn."

Ta cười khổ nói: "Tôi cho rằng anh là vampire bảo thủ mặc kệ thế sự, không ngờ anh thì ra có thể hòa nhập đoàn người như thế sao?"

Alkus trầm mặc một hồi, sau đó mang theo phẫn hận vô cùng nói: "Ta là mặc kệ thế sự, ít nhất trước đây là vậy, cho đến khi mỗi tòa đô thị đều lắp đầy máy theo dõi, mỗi một người đều có di động có thể liên lạc người khác bất cứ lúc nào, còn có đáng chết nhất là lưới mạng có thể phát tán tin tức toàn thế giới!"

Ta lẳng lặng lắng nghe, mặc dù thời gian không dài, nhưng mình xác thực cũng bắt đầu lĩnh hội được sự khủng bố của máy theo dõi, nếu không phải thiếu gia từng nhắc tới làm sao né tránh máy theo dõi, sợ rằng mình căn bản không thể ẩn núp bao lâu đã bị bắt rồi.

"Nếu như không học dung nhập vào đoàn người, giáo hội liền như giòi bám vào xương, gạt không đi, ở đâu cũng không có chỗ cho ta dung thân, không có một khắc có thể buông lỏng! Cái, cái —- thế giới đáng chết này!"

Ta không biết nên làm sao an ủi đối phương, hơn nữa qua tiếp mấy năm, mình có lẽ cũng sẽ mắng ra lời này —- nếu như ta vẫn còn có mấy năm để sống.

Alkus đặt quần áo và tóc giả lên tay ta, nói: "Charles, mang mắt kính và tóc giả vào, nếu như gia tộc Alexis không bảo hộ cậu nữa, cậu đã ở vào nguy hiểm lớn, theo ta cũng sẽ không an toàn hơn, mục tiêu hai người quá minh hiển, hơn nữa giáo hội vẫn luôn đuổi ở phía sau ta."

Anh ta càng nói càng nhíu chặt mày, giống như người sắp lần đầu bước vào hành trình trốn chạy là anh ta mà không phải ta.

"Nhưng cậu hẳn là không có vấn đề." Alkus nhìn ta, sắc mặt hơi buông lỏng một chút, nói: "Cậu vẫn luôn sống ở trong đoàn người, thoạt nhìn ôn hòa dễ bắt nạt, chỉ cần không gặp phải người quen, không ai sẽ cho rằng cậu là vampire."

Đây là khen ngợi sao?

"Mạnh mẽ lên, Charles, mạnh lên!" Alkus dùng lực vỗ vỗ vai ta: "Ta biết Kayso không muốn cậu quá mạnh, nhưng lúc đó là năm 1960, cậu đứng bất động để loài người nổ súng cũng sẽ không chết!"

Alkus, anh đối với cường độ của vampire nhất định có chỗ nào sai lầm rồi, Sadina từng suýt nữa dùng một con dao rọc thư giết tôi.

"Cũng bởi vì Kayso tộc trưởng của gia tộc Alexis là cha của cậu, ông ta có đủ quyền thế để bảo vệ cậu, nhưng loài người bây giờ đem mình cải tạo quá mức cường đại, mà Kayso đã qua đời nhiều năm, bây giờ ngay cả Sadina cũng chết rồi —"

Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Alkus, anh ta chỉ là nhướn mày một cái, không chút e dè, từ trước kia đã là như thế, sau khi phụ thân đại nhân qua đời, anh ta cũng là thái độ như thế, giống như qua đời không phải chuyện buồn khiến người bi ai, mà là chuyện vui đáng để thường xuyên lấy ra nói... đối với Alkus đã sống ngàn năm mà nói, có lẽ chết thật sự là chuyện vui?

Sau khi nghĩ thông, ta cũng không để ý Alkus cứ luôn nhắc đến phụ thân đại nhân và Sadina nữa.

Bỏ túi máu hút cạn xuống, ta cười khổ hỏi: "Alkus, tôi quá yếu, phải không?"

Alkus cười một tiếng, vừa lại đưa cho ta một túi máu, thình lình nói: "Cậu rốt cuộc cũng để ý thực lực rồi. Trên thực tế, lấy tuổi của cậu mà nói, cậu cũng không yếu, trái lại mạnh quá mức."

"Mạnh quá mức?" Ta lắc đầu nói: "Anh xác định là nói tôi?"

Anh ta nhàn nhạt nói: "Vampire chưa đầy hai trăm tuổi nào không trốn khắp nơi? Ai nhận thức tôi như cậu, ở chỗ mà ai cũng biết ở đâu, còn tìm một anh hùng làm thiếu gia, cậu nếu như cứ luôn ở lãnh địa Alexis thì không nói, nhưng cậu không ở đó rất lâu rồi đi?"

Ta thấp giọng nói: "Cho dù không ở đó, tôi vẫn được gia tộc bảo hộ."

"Không sai." Alkus gật đầu nói: "Cho nên đối với thiếu gia cậu tìm, ta vẫn coi như hài lòng cậu ta thật là biết rước họa lên người, khiến cậu có không ít rèn luyện."

"Thiếu... Nhật Hướng Dạ cậu ta..." rất ngoan. Ngẫm lại chuyện xảy ra mấy năm gần đây, ta vậy mà nói không ra hai chữ rất ngoan.

"Thiếu gia nhà cậu thì không tệ, nhưng cậu nếu trở mặt với cậu ta rồi, cậu ta liền biến thành kẻ địch đáng sợ nhất của cậu." Alkus chăm chú nhìn ta nói: "Cậu ta đã dạy cậu không ít, nhưng cũng bởi vì là cậu ta dạy cậu, cho nên cậu ta là người hiểu rõ cậu nhất, nếu như có người có thể bắt được cậu trong lúc cậu đang ẩn núp, đó chắc chắn là cậu ta!"

Xác thực, nếu không phải cậu ta dạy, cũng là Poseidy dạy, nhưng đều không có gì khác biệt, Poseidy ở ngay bên cạnh thiếu gia.

Làm sao ở trong thời gian ngắn mạnh hơn đây? Tăng cường huyết năng là không thể rồi, đây chỉ có thể dựa vào tích lũy của thời gian, năng lực duy nhất có thể hơi tăng tiến là thao túng huyết năng, nhưng trước kia đã ở dưới chỉ đạo của Poseidy tăng tiến không ít, cô ta cũng đã nói ta tiếp đến chỉ có dựa vào chiến đấu thực tế mới có thể tiếp tục tiến bộ.

Dưới suy đi nghĩ lại, ta đột nhiên nhớ tới lời Lợi Đức từng nói.

"Alkus, một thanh vũ khí năng lượng đối với thực lực của tôi có trợ giúp hay không?"

Alkus quay đầu qua nhìn ta, trầm mặc một hồi, nói: "Mua loại chủy thủ là được."

Loại chủy thủ... ta quả thật là thích khách.

"vì sao lại nghĩ đến muốn dùng vũ khí năng lượng?" Alkus nhíu mày nói: "Cậu là vampire, đao huyết năng là căn nguyên lực lượng của một vampire, mặc dù tình huống bây giờ khẩn cấp, cho nên để cậu dùng vũ khí năng lượng, nhưng cậu tuyệt đối không được lạc đường, lực lượng của vampire trước sau luôn là huyết năng!"

"Tôi biết." Ta vội vàng nói: "Từng có người nói tôi có thể rất mạnh, bởi vì tốc độ của tôi vô cùng nhanh, hắn nói "lực lượng có thể dựa vào ngoại lực không ngừng tăng lên, nhưng tốc độ lại trước sau có cái cực hạn, cho nên nếu như trên tay tôi có thanh vũ khí không gì phá nổi, liền không ai có thể ngăn cản tôi"."

Nói đến cuối có chút chột dạ, mặc dù Lợi Đức nói hết sức như đinh đóng cột, nhưng Alkus trước mắt thì có thể dễ dàng ngăn cản ta, không ai có thể ngăn cản, lời này thực sự không biết trời cao đất rộng, nhưng bây giờ cần gấp lực lượng, cũng bất chấp lời này có phải là khen tặng quá độ của Lợi Đức hay không.

"Nhưng huyết năng của tôi còn xa mới đạt đến mức độ không gì phá nổi, bởi thế mới nghĩ đến lợi dụng vũ khí năng lượng để bù đắp."

Alkus nhíu chặt mày, khiến ta thấy vậy có chút hoảng hốt bất an, nghĩ đến thiếu gia... là Nhật Hướng Dạ! Vì sao cứ không thể sửa chữa xưng hô đây? Giả thiết nhất định phải xung đột chính diện với cậu ấy, vừa chiến đấu vừa gọi đối phương là thiếu gia, đây khó tránh quá trào phúng rồi!

Ta hít sâu một hơi. Nhật Hướng Dạ cũng có vũ khí năng lượng, hơn nữa tuyệt đối thuần thục hơn ta nhiều, mình cho dù cầm vũ khí năng lượng, thì lại có thể làm cái gì? Nghĩ cầm vũ khí năng lượng liền có thể trở nên mạnh, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Khóe miệng của Alkus nhếch lên, cười như không cười nhìn ta, hôm nay số lần nhìn thấy anh ta lộ ra tươi cười còn nhiều hơn trăm năm quá khứ cộng lại, khiến ta có loại cảm giác vô lực sâu sắc, Alkus hình như rất cao hứng ta rốt cuộc cũng lâm vào hiểm cảnh...

Nhưng anh ta không có ác ý, chỉ là luôn luôn cho rằng ta được bảo hộ quá tốt, cho rằng năng lực chiến đấu của ta quá kém, không nên cứ luôn ỷ lại gia tộc, mà bây giờ cũng chứng thực rồi, Alkus là đúng.

"Charles Endless, có lẽ cậu sẽ là cái tồn tại càng đáng sợ hơn thiếu gia nhà cậu."

... Huh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro