8 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.2: Eva của ta

"Bill, ngươi cảm thấy ngoại trừ ta, bên cạnh a Dạ người trọng yếu nhất là ai?"

"Là Kyle." Kyle không chút chần chừ thốt ra.

"..."

Thư ký ngượng ngùng ho mấy tiếng, nói: "Tôi là sửa đúng tên của tôi là Kyle, mà không phải Bill, không phải trả lời vấn đề của ngài."

"Ngươi cảm thấy sửa đúng so với trả lời vấn đề của ta quan trọng hơn sao? Bill?"

Kyle lập tức liền trả lời: "Không nghi ngờ gì chính là quản gia —- nếu như ngài không đếm xỉa tới bác sĩ An Đặc Khiết."

Quả nhiên là tên vampire kia! Ta oán hận nói: "Vị hôn thê cũng không quan trọng bằng quản gia?"

"... Ngài vẫn thật sự không đếm xỉa tới bác sĩ An Đặc Khiết, hắn đang ở ngay bên cạnh, mặc dù là nằm trên salon mê man."

"Nói cái gì? Lớn tiếng một chút cho ta?"

Cái gã Kyle này, lá gan càng ngày càng lớn rồi, có nên giáng chức hắn... không, danh hiệu dù có giáng làm sao chẳng phải vẫn là làm thư ký bên cạnh ta như cũ sao?

Hay là giảm lương —- chết tiệt, hắn hình như lần trước mới nhắc tới chi cổ phiếu kia kiếm được ít nhiều tiền, quên đếm bao nhiêu, nhưng nhớ hình như so với lương một năm của hắn nhiều hơn không chỉ mấy lần.

Không bằng kéo đi đánh một trận, nhưng hắn nếu là thừa dịp xin nghỉ bệnh, vậy những công văn kia... vẫn là chửi một trận cho rồi.

Mặt ta trầm xuống, gầm lên: "Bill ngươi thật là to gan —"

"Nhật Hoàng, thiếu gia cậu ấy sở dĩ coi trọng quản gia như thế, là có nguyên nhân đặc biệt."

Vậy mà còn dám ngắt lời ta —- huh? A Dạ có nguyên nhân gì?

Kyle thong thả nói: "Tôi cho rằng tồn tại của quản gia tương đối đặc biệt, đối với thiếu gia mà nói, Charles Endless không chỉ là quản gia, còn là "tồn tại giống nhau" với chính cậu ấy, bọn họ đều vắt ngang ở giữa người và phi nhân —-"

Ta cực kỳ phẫn nộ ngắt lời hắn: "A Dạ là người!"

"Vâng! Tôi hiểu, chỉ là nhất thời lỡ mồm." Kyle không chút chần chừ cúi đầu nhận sai.

Không thể tha thứ! Lần này đừng hòng dùng bất cứ lý do nào đùn đẩy!

Kyle thành khẩn nói: "Nhật Hoàng, thật sự không phải tôi hoài nghi thiếu gia, là thiếu gia tự hoài nghi mình, ngài muốn trừng phạt tôi, giáng chức đánh đòn đều được, nhưng xin nghe tôi nói xong."

"... Nói đi."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sau khi thiếu gia rời khỏi, mọi người ngồi ở salon tiếp tục ăn cơm, nhưng thoạt nhìn có chút căng thẳng, thỉnh thoảng nhìn hướng cửa, rất sợ thiếu gia đột nhiên xông vào —- thiếu gia thật sự sẽ không đột nhiên qua tìm Ezart sao?

"A Dạ không có thẻ phòng, muốn tiến vào phải ấn chuông cửa trước." Ezart nhìn thần sắc căng thẳng của mọi người, hình như cảm thấy hết sức thú vị. Bản thân cậu ta thì ngã ngồi ở trên ghế salon đơn, trên tay cầm một bình coca, biếng nhác mà nói: "Quản gia, có thu hoạch gì không?"

Ta đang thu dọn căn phòng bừa bộn, còn thật sự tìm được một túi xương gà ăn thừa, sau khi nghe thấy câu hỏi không khỏi nhớ tới chuyện vừa rồi ở giáo đường, có chút vô lực nói: "Có, còn thu được quá nhiều."

Đột nhiên biết được nhiều tin tức như thế, khiến ta có loại cảm giác tiếp nhận không nổi, làm sao cũng không ngờ linh mục Yue có dính líu trong đó, may là Yue Gang cái gì cũng không biết, nếu không sau này muốn duy trì hữu nghị đơn thuần sợ rằng là rất khó khăn rồi.

Những chuyện này nên tìm cơ hội nói cho thiếu gia, nhưng hiện giờ ta là ... một trong những "dân nhập cư trái phép", nên làm sao nói cho thiếu gia, lại sẽ không bị phát hiện ta trốn ở đây?

Lại nhiều thêm một chuyện khổ não, ta thở dài, dò hỏi: "Thiếu gia hôm nay quay phim vẫn thuận lợi chứ?"

Ta vừa nói ra, rất rõ ràng, lực chú ý của Jingji và Poseidy đều bị thu hút qua.

Ezart nhún vai: "Không có gì, chỉ quay phim, tên đạo diễn rỗi hơi kia còn nhao nhao muốn tôi xen một chân vào, chẳng qua tôi bây giờ vừa lại không thiếu tiền, không có hứng."

"Thiếu gia thích quay phim không?" Ta hết sức tò mò, mặc dù điện ảnh chỉ là cái ngụy trang, nhưng "nghề nghiệp" của thiếu gia dù sao cũng là... là cái gì đây?

Ta vậy mà có chút không rõ rồi, vốn là người mẫu ảnh, về sau quay quảng cáo, tiếp nữa ra dĩa nhạc, nhưng chỉ có ra một cái, bây giờ vừa lại quay phim, nhưng phim cũng còn chưa có quay xong, vẫn thật khó nói thiếu già là người mẫu, ca sĩ hay là diễn viên, nhưng trước mắt công việc nhận nhiều nhất vẫn là quay quảng cáo, hẳn vẫn coi là người mẫu đi?

"Không tệ! Cậu ta cảm thấy rất vui, thằng nhóc đó vốn đã rất biết giả vờ, về sau suốt ngày đều phải lừa anh mình, công lực diễn kịch thế nhưng cao theo luôn!"

Đây thật là cách huấn luyện kỹ năng diễn hết sức bất đắc dĩ.

Ezart dùng miệng xé một túi đồ ăn vặt, trên tay bấm loạn đồ điều khiển chuyển kênh, nói: "Chẳng qua cậu ta nói cái nhân vật này quá giống cậu ta, không có tính thử thách, về sau còn muốn diễn loại nhân vật không giống mình."

Đây trái lại là lần đầu tiên thiếu gia rất minh xác mà nói ra cậu muốn tiếp tục làm, lần trước thu xong dĩa nhạc, cậu ấy cũng không có nói muốn tiếp tục thu dĩa thứ hai, xem ra thiếu gia xác thực rất thích quay phim.

Bên cạnh truyền đến tiếng lẩm bẩm của Jingji: "Anh a Dạ càng ngày càng nổi tiếng rồi."

Poseidy tò mò hỏi: "Nổi tiếng không tốt sao?"

Jingji lắc đầu nói: "Vậy thì càng ngày càng nhiều người thích anh a Dạ rồi, anh ấy vừa lại không biết từ chối người..."

Cô bé cũng không có tiếp tục nói, nhưng ta nghĩ mọi người ở đây đều hiểu ý của cô.

Poseidy nhíu mày nói: "Tiểu Ji nói đúng, chúng ta phải trông kỹ a Dạ mới được! Chuyến này quả nhiên nên tới!"

Bên cạnh, Tencha tiên sinh nghiêng đầu, mặc dù vẫn không nói cái gì, nhưng con gái mới mười ba tuổi đã phải phiền não vấn đề vị hôn phu bắt cá hai tay, còn có quá nổi tiếng quá thu hút người vân vân, ta nghĩ tâm tình của Tencha tiên sinh hẳn là hết sức phức tạp.

Điện thoại vang lên, hi vọng không phải thiếu gia, ta thật sự không muốn lừa gạt thiếu gia nữa... may là, thật sự không phải thiếu gia.

Tiếp điện thoại, Curtis dùng giọng cung kính báo cáo: "Tộc trưởng, chúng tôi tìm được anh ta rồi."

Tìm được rồi sao? Ta thở phào, nhưng sau đó lại nổi lên lo lắng, vội vàng hỏi: "Tìm được anh ta dễ dàng như thế sao?"

Nếu như Curtis có thể tìm được anh ta dễ dàng như thế, vậy những người khác có phải cũng có thể dễ dàng tìm được anh ta đây?

"Không, không dễ dàng như thế." Curtis ngừng lại một chút, nói: "Nhưng có ngài thì rất dễ dàng, tìm người sợ nhất không có điểm đột phá, chỉ có thể mò kim đáy bể, đó là phương pháp không có hiệu suất nhất. Người đó hình như không liên lạc với ai, nhưng ngài là ngoại lệ duy nhất, có giúp đỡ của ngài, cung cấp thư điện tử, điện thoại vân vân, tìm dễ hơn gấp bội phần."

Chẳng trách người muốn tìm anh ta luôn là sẽ tìm đến ta, rốt cuộc nên làm sao mới có thể không trở thành nhược điểm của anh ta đây? Đúng lúc Poseidy ở đây, có nên thỉnh giáo cô ta thêm một số phương thức chiến đấu?

"Tộc trưởng, muốn mang anh ta về tộc không?"

Nếu như có thể, ta cũng muốn làm như thế, nhưng sợ rằng không được, anh ta tuyệt đối sẽ không đi theo Curtis. Ta không nhịn được thở dài.

"Tộc trưởng?" Giọng của Curtis lập tức trở nên nghiêm túc, truy hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì." Ta vội vàng nói.

"... Có lẽ thiếu gia của ngài là đúng, ngài nên về gia tộc tạm nghỉ một hồi."

Ta nhấn mạnh nói: "Thật sự không có gì! Tôi chỉ là nghĩ đến anh ta nhất định sẽ không đi theo anh, cảm thấy có chút khổ não mà thôi."

Curtis chỉ là bình tĩnh nói: "Tôi có thể xử lý."

"Không, anh ta sẽ không đi theo anh, các anh đừng khởi xung đột với anh ta!"

Ta đột nhiên nổi lên lo lắng, tính khí của anh ta trước giờ không tốt, mặc dù ta đã trước gửi thư qua nói rõ nguyên do, nhưng muốn anh ta phối hợp sợ rằng là chuyện không thể, anh ta không lập tức bỏ chạy đã là may rồi.

"Theo dõi anh ta là được, nếu như bị phát hiện, thì tiến lên tỏ rõ thân phận, đừng để ý anh ta nói thế nào, nếu như anh ta muốn động thủ, các người lập tức rời khỏi, sau đó tiếp tục âm thầm theo dõi... nhưng bất luận thế nào, Curtis, đáp ứng tôi, bất luận thế nào anh cũng không được khởi xung đột với anh ta."

Curtis không có lập tức đáp ứng, mà là hỏi ngược lại: "Xin hỏi tính trọng yếu của người này cao bao nhiêu?"

Ta ngẩn ra, tính trọng yếu của anh ta...

"Vừa là cha vừa là anh."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Hiểu rồi? Ta muốn mở miệng nhắc nhở Curtis, người đó cũng không thích ta xen vào chuyện của anh ta, nhất là sử dụng lực lượng của gia tộc, nhưng nghĩ đến loại tình huống hiện tại, ta lại không hi vọng Curtis thật sự đừng xen vào, hé miệng mấy lần cũng không thể nói ra lời ngăn cản, trái lại nói ra: "Làm phiền anh rồi."

Chỉ hi vọng người đó sẽ không đột nhiên giận dữ...

"Không có gì." Curtis trả lời đơn giản rồi lại nói: "Tộc trưởng, tôi đáp ứng để cho ngài ở lại Thần Tinh thị, nhưng hi vọng ngài có thể chú ý an toàn, mỗi ngày phải gọi điện thoại báo bị."

Cúp điện thoại một cách dứt khoát, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mọi người đều chăm chú nhìn ta, Ezart còn nhướn mày hỏi: "Ai thế?"

"Curtis."

"Nói cái gì?"

Ta nhíu mày, không có trả lời cậu ta.

Ezart ngồi thẳng dậy, không phục nói: "Tôi thế nhưng là giúp anh gạt a Dạ, anh sẽ không lấy oán báo ân gạt tôi chuyện gì chứ? Nếu anh muốn làm như thế, tôi cũng không làm nữa! Ngay bây giờ đi nói cho a Dạ, quản gia của nhà cậu ta ở đây, để cho anh không có cơ hội lấy oán báo ân!"

"Là chuyện của Alkus." Ta nghĩ nói như thế hẳn là có thể khiến Ezart không hỏi nữa, nhưng đột nhiên nghĩ đến Ezart hình như chưa từng thấy Alkus, cậu ta rất có thể không biết là ai, vội vàng giải thích bổ sung: "Alkus là —-"

Ezart hiểu rõ nói: "Tôi biết, anh trai anh chứ gì! A Dạ từng nói anh cực kỳ thích anh mình, thích anh ta xấp xỉ cậu ta."

Thiếu gia là nói như thế sao? Ta cười nói: "Sợ rằng không bằng tấm lòng thiếu gia đối với Nhật Hoàng."

Ezart vẫy vẫy tay nói: "Không khác lắm! Gã a Dạ kia không nhìn nổi anh mình xước miếng da, nhưng bình thường cũng chưa chắc nhớ gọi điện thoại cho ông anh của mình."

Đây đúng là thật, thiếu gia thậm chí muốn ta định kỳ nhắc cậu ấy gọi điện thoại cho Nhật Hoàng, nếu không sợ rằng chính là Nhật Hoàng gọi điện tới.

Không lâu trước, Curtis từng hiếm hoi ba ngày không gọi điện hỏi ta có chuyện gì hay không, ta hết sức tò mò —- nhưng cũng không muốn gọi điện dò hỏi —- ngày thứ tư cuối cùng cũng nhận được điện thoại của anh ta, anh ta nghe lên rất mệt mỏi.

Thì ra gần đây Nhật Hoàng hoạt động đều đều, căn cứ vào cách nói của Curtis chính là "Đại sát tứ phương, máu chảy thành sông, thà rằng tự mất năm ngàn cũng muốn giết địch một vạn, không biết sau lưng có kế hoạch khổng lồ gì hay không..."

Ta suy tư một chút, thiếu gia hình như có mười ngày không gọi điện thoại cho Nhật Hoàng rồi, sau khi nhắc nhở thiếu gia, Curtis vừa lại khôi phục mỗi ngày gọi điện thoại đến hỏi ta có chuyện gì hay không.

Thấy mọi người ăn gần như xong rồi, ta mang chén bát vào phòng bếp cỡ nhỏ đính kèm bên cạnh, mặc dù khách sạn ngày mai sẽ phái người đến quét dọn, nhưng ta định đem chén bát rửa một chút, tránh cho trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn.

"Quản gia, pha bình cà phê đi!" Phòng khách truyền đến tiếng của Tiểu Yu.

Ta nhìn xung quanh một chút, cuối cùng cầm lấy một bình hồng trà đến phòng khách nhỏ, vừa rót trà cho mọi người, vừa nói: "Ở đây chỉ có cà phê hòa tan tặng kèm, đều là ba trong một, tôi nghĩ mọi người hẳn là không thích, cho nên đã pha trà, nhưng túi trà lần này uống hết cũng không còn nữa."

Tencha tiên sinh nhíu mày, ông ấy không thích cà phê, nhưng mỗi sáng nhất định uống trà, May và Tiểu Yu thì mỗi ngày nhất định uống cà phê, ngoại trừ cái này, Tiểu Yu còn dùng coca như nước uống, May thì thích dùng nước trái cây như nước uống.

"Tôi đã nói có thứ quên mua mà!" Tiểu Yu vỗ tay một cái, lớn tiếng kêu: "Mình cái tên đần này làm sao chỉ mua mỗi coca."

Chỉ mua mỗi coca? Ta khẽ lật túi nhựa, bên trong chỉ có một tờ báo chiều, coca, mì gói và mấy cây bàn chải đánh răng, ngay cả khăn lông cũng không có, mặc dù có thể mượn khách sạn mấy cái khăn lông, nhưng ở đây quá nhiều người, nếu như muốn năm, sáu cái khăn lông, sợ rằng sẽ dẫn đến hoài nghi.

Nếu chỉ có mấy người Tencha tiên sinh, tạm thời ở mấy ngày cũng không phải vấn đề, nhưng ở đây còn có Jingji và Poseidy, hơn nữa sợ rằng phải ở một thời gian, ta nghĩ những thứ này vẫn là còn lâu mới đủ.

Thở dài, ta nói: "Tôi ra ngoài mua một số đồ cần thiết về."

"Cà phê!"

Tiểu Yu lập tức lớn tiếng kêu, âm thanh lớn đến khiến ta hết sức lo lắng, nhưng lúc này tv lại truyền đến từng trận nổ, đó là một bộ phim hành động, đúng lúc chiếu đến cảnh một chuỗi tiếng nổ, ta đột nhiên có chút hiểu ra vì sao thiếu gia vừa đi, Ezart liền mở tv, âm lượng cũng mở không nhỏ, xem ra cậu ta hình như không hời hợt như bề ngoài, trái lại hết sức cẩn thận.

Ta gật đầu, dò hỏi: "Còn có gì cần tôi mua về không?"

Tencha tiên sinh nhìn ta một cái, chậm rãi nói: "Nếu là anh, hẳn không cần căn dặn nhiều, tùy anh liệu là được."

Ta mỉm cười gật đầu nói: "Vâng."

"Anh Charles, em đi theo anh." Jingji đột nhiên mở miệng nói.

Không ngờ cô bé sẽ nói như thế, ta có chút khó hiểu nhìn đối phương, nói: "Tôi đi là được rồi."

Jingji hết sức kiên trì nói: "Em muốn đi theo anh!"

Ta liếc Tencha tiên sinh một cái, đối phương nhìn ta, gật đầu.

Đây khiến ta cảm thấy có chút nhạ dị, mặc dù nơi muốn đi chỉ là siêu thị, Tencha tiên sinh cũng không phản đối, nhưng ở đây dù sao cũng là Thần Tinh thi, có cẩn thận cũng không quá đáng.

Poseidy có chút căng thẳng nói: "Tiểu Ji, chị cũng đi theo! Ở đây là Thần Tinh thị —"

Jingji lắc đầu nói: "Em chỉ là một bé gái loài người, Thần Tinh thị an toàn hơn Tà Dương thị của chúng ta ở đi?"

"Poseidy, chị chẳng phải nói anh Charles rất biết ẩn núp sao? Chỉ cần anh ấy không xuất hiện là được rồi." Jingji quay đầu qua nói với ta: "Anh Charles, anh xuất hiện ở siêu thị thì không tốt lắm đi? Máy theo dõi của cái thành thị này có ít hơn Tà Dương thị của chúng ta sao? Anh Charles, anh đi ở siêu thị thật sự rất nổi bật, mọi người đều sẽ quay đầu nhìn anh!"

"Tôi không có mặc trang phục của vampire." Ta cúi đầu nhìn, mình đang mặc một bộ quần áo đen, vô cùng thích hợp ẩn núp —- nhưng có lẽ không quá thích hợp đi ở siêu thị nơi tràn ngập các bà các cô?

Jingji nhìn ta, thở dài nói: "Anh May, anh Tiểu Yu, nếu như các anh không quen biết anh Charles, nhìn thấy anh ấy ở siêu thị, có sẽ quay đầu liếc anh ấy một cái không?"

Tiểu Yu không chút do dự nói: "Nhất định sẽ!"'

May suy nghĩ một lát rồi nói: "Đúng vậy."

Quả thật là đen toàn thân quá thu hút chú ý sao? Ta vội vàng nói: "Tôi có thể đổi bộ nhàn nhã hơn."

May lắc đầu nói: "Không liên quan đến quần áo, anh chính là không hợp."

Ta đã đi siêu thị và chợ truyền thống một thời gian rồi... nhưng nói đi thì nói lại, lúc bắt đầu xác thực thu hút không ít người chú ý.

Jingji giơ cái ví dụ nói: "Nếu như anh trai của a Dạ xách một cái giỏ đồ ăn, lựa củ cải ở siêu thị, anh Charles, anh có sẽ quay đầu nhìn anh ấy một cái không?"

Nhật Hoàng xách giỏ đồ ăn lựa củ cải ở siêu thị... Ta sững sờ ở tại chỗ, cả buổi không nhúc nhích được.

Quay đầu nhìn, sắc mặt của những người khác cũng trắng bệch như thế, lực sát thương của cái ví dụ này thực sự quá lớn.

"Tôi không phải Nhật Hoàng." Ta lắc đầu nói: "Càng không có khí thế như vậy."

Jingji hùng hồn nói: "Nhưng chú Curtis thường thường gọi anh là tộc trưởng mà! Cho dù không có lợi hại như Nhật Hoàng, nhưng cũng rất lợi hại đi?"

Có lẽ đã từng lợi hại, nhưng bây giờ đã chỉ còn lại hồi ức thôi... hơn nữa Jingji em xưng hô tôi là anh Charles, nhưng lại gọi Curtis là chú sao?

Jingji nghiêm túc nói: "Anh Charles, anh mang em đến siêu thị, sau đó anh trốn cho tốt, em đi mua là được rồi, nếu không anh nhất định sẽ bị phát hiện! Thật đó!"

Nghe thấy lời này, ta cũng do dự, máy theo dõi của Thần Tinh thị hẳn không ít hơn Tà Dương thị, nếu như giáo hội cố tình theo dõi xung quanh khách sạn, có lẽ thật sự sẽ bị phát hiện.

"Đi thôi! Anh Charles." Jingji đi đến bên cạnh ta, sau đó dắt lấy tay ta một cách tự nhiên, nếu không phải hành động thế này, ta nghĩ mình cũng sắp quên Jingji là một bé gái mười ba tuổi rồi.

Ta nhìn hướng Tencha tiên sinh, ông ấy cầm lấy tờ báo chiều, hình như không có ý kiến.

"Tiểu Ji, để cho chị theo đi!" Poseidy dịu giọng nói, nhìn thần thái của cô ta gần như có chút giống đang làm nũng rồi.

Jingji lắc đầu nói: "Poseidy, chị lại không thiện trường ẩn núp, anh Charles có thể bế em đi, nhưng anh ấy không thể bế theo chị, hơn nữa bọn em đi một lát là về."

Chỉ thiếu mỗi việc không nói ra "ở nhà ngoan nhé", rốt cuộc một năm ta say ngủ đó đã xảy ra chuyện gì đây? Vì sao quan hệ của Poseidy và Jingji lại trở nên tốt như thế? Mà thấp thoáng có thể nhìn ra là lấy Jingji làm chủ.

"Anh Charles." Jingji ngẩng đầu nhìn ta, dò hỏi: "Đi thôi?"

Ta nhìn cô bé, cuối cùng gật đầu: "Được." Jingji tiểu thư.

◊◊◊◊

Đặt Jingji xuống, ta tỉ mỉ nói cho cô bé từng thứ cần mua.

"Nhớ chưa?" Ta có chút lo lắng, những thứ vừa mới nói không ít, muốn nhớ không sót cũng không dễ lắm, đáng tiếc bên tay ta không có giấy bút để ghi lại.

Jingji gật đầu, nói: "Không khác những thứ cần chuẩn bị lúc papa đi công tác lắm."

Nghe thấy lời này, ta thật sự yên tâm rồi, ở phương diện nào đó mà nói, có lẽ Jingji là người ở trong cái phòng vừa rồi khiến người yên tâm nhất.

"Vậy em đi đây!"

Nói xong, cô bé xoay người đi về phía siêu thị, xem ra giống như là học sinh bình thường sau khi tan học đến siêu thị dạo chơi, xác thực như cô bé nói, sẽ không thu hút chú ý của người khác.

Ta thì trốn ở trong hẻm, vừa rồi đã cẩn thận kiểm tra rồi, ở đây không có máy theo dõi, Jingji cũng đồng ý điểm này, cô bé nói thiếu gia đã dạy cô rất nhiều phương pháp phân loại và vị trí của máy theo dõi.

Không có chuyện gì để làm, ta chỉ có cảnh giới bốn phía, con hẻm hết sức ngăn nắp, đợi ở đây trái lại không khó chịu, nếu là ở Tà Dương thị, những chỗ như con hẻm luôn là tràn ngập rác rưởi, hôi thối cộng với dân lang thang lay lắt —- hoặc là thi thể lay lắt.

Lúc này, ở ngực vừa lại truyền đến tiếng chuông điện thoại, từ sau khi phục vụ thiếu gia, cái điện thoại mười năm cũng chưa chắc có người gọi một cuộc, giờ trở nên một ngày ít nhất phải tiếp mười lần, số lần hình như còn tăng theo ngày.

Ta liếc màn hình điện thoại một cái, đây là điện thoại của người mà trước mắt không muốn tiếp nhất, lại vẫn là phải ấn nút trả lời.

"Ngươi cho rằng rời khỏi bên cạnh a Dạ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi?" Đối phương thậm chí không trước hết nói mình là ai —- có lẽ bởi vì hắn chưa bao giờ cần nói rõ thân phận của mình, toàn thế giới đều nhận biết hắn.

"Tôi không có cho rằng như thế, Nhật Hoàng." Ta bình tĩnh trả lời.

Ngữ khí của Nhật Hoàng hết sức lãnh khốc, giống như đế vương mà ra lệnh: "Thời hạn vẫn vậy, trong vòng mười ngày ngươi không dẫn người đó đến địa điểm ta chỉ định —-"

"La Diệp."

"Cái gì?" Đối phương ngẩn ra.

" "Người đó" trong miệng ngài nói tên là La Diệp." Ta đột nhiên phát hiện, Nhật Hoàng hình như trước sau không nói ra tên của đối pương, đây là trùng hợp hay là cố ý đây?

"Tên của hắn không quan trọng chút nào!"

Nhật Hoàng nghe có vẻ hơi phát nộ rồi, vì sao đây? Chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi, xem ra hắn cũng không phải vô tình lược qua, mà là cố ý không muốn nhắc đến tên của đối phương.

"La Diệp tiên sinh là chú của ngài."

Ta thử nhắc nhở đối phương, người hắn muốn giết cũng không phải người xa lạ, mà là thân thích có quan hệ huyết thống với hắn, mà lấy trạng huống hiện nay của Nhật gia mà nói, thân thích thực sự là điều vô cùng hiếm hoi rồi.

"Hắn không phải, hắn cái gì cũng không phải!"

Giọng của Nhật Hoàng nghe lên phẫn nộ cùng cực, ta có phải không nên tiếp tục kích động đối phương? Nhưng Nhật Hoàng lãnh khốc và Nhật Hoàng nổi giận, không biết vì sao, ta cảm thấy cái sau vẫn là tốt hơn một chút, tức giận ít nhất biểu thị hắn đối với lời của ta nói cũng không phải không chút động lòng, càng không phải đang lãnh khốc mà tính toán cái gì.

Ta càng nỗ lực khuyên: "Bất luận ngài có thừa nhận ông ta hay không, nhưng chung cuộc có quan hệ huyết thống, vô duyên vô cớ giết chết đối phương —"

"Cha ta đã lùng sục nhiều năm như thế, người này mới đột nhiên xuất hiện, hắn trước đó đã ở đâu? Ngươi cho rằng lùng sục của liên minh Thái Dương là dễ thoát như thế sao?"

Nhật Hoàng khiển trách một trận, đây là đang... giải thích?

"A Dạ nói với ta hắn ở Thần Tinh thị, cái búa! Tổng bộ lúc trước của liên minh Thái Dương chính là đặt ở Thần Tinh thị, hắn trốn ở đâu cũng không thể trốn ở chỗ tổng bộ của liên minh Thái Dương!"

Càng nghe càng khiến người nổi lên trầm tư, đúng vậy. Thần Tinh thị là nơi đặt tổng bộ của rất nhiều liên minh kinh tế, số lượng máy theo dõi chỉ có thừa không có thiếu, dưới loại tình huống này, một người bình thường thật có thể ẩn núp nhiều năm sao?

Cho dù là Vampire thiện trường ẩn núp, muốn ẩn nấp nhiều năm cũng là chuyện hết sức khó có thể làm được, nhìn Alkus thì biết, anh ta bởi vì bị giáo hội truy bắt, chỉ cò thể nhiều năm ẩn náu, lang thang khắp nơi trên thế giới.

"Ngươi đi về hỏi cái tên kia của nhà ngươi, hắn ở Thần Tinh thị có bao nhiêu tai mắt, có bao nhiêu chiến lực, người hắn muốn tìm nếu như trốn ở Thần Tinh thị, có khả năng tìm không ra, hay có khả năng không bắt được hay không!"

Nghe thấy lời này, ta nghĩ cũng không cần dò hỏi Curtis, Nhật Hoàng nếu đã nói như thế, còn đặc biệt bảo ta đi hỏi, vậy ta nghĩ mình chỉ sẽ từ chỗ Curtis nghiệm chứng lời của Nhật Hoàng nói là đúng.

Ta có chút thắc mắc dò hỏi: "Vì sao ngài lúc trước không có nhắc đến những nghi điểm này?"

Nhật Hoàng trầm mặc một lát, sau đó dùng giọng nổi quạu rống: "Ta không cần giải thích với một tên quản gia bất cứ chuyện gì!"

Ta tiến thêm một bước nói: "Nhưng thiếu gia cần chút giải thích."

Đối phương đột nhiên an tĩnh lại.

"Ngài từng nhắc đến những nghi điểm này với cậu ấy chưa?"

Đầu bên kia điện thoại vẫn bảo trì trầm mặc.

Ta hết sức khó hiểu hỏi: "Vì sao ngài không nói với thiếu gia đây?"

Nhật Hoàng cuối cùng cũng mở miệng, hắn dùng giọng gượng gạo nói: "A Dạ không cần lo lắng những chuyện này, nó chỉ cần sống vui vẻ là được!"

Nhưng thiếu gia rất rõ ràng bởi vì chuyện giữa Nhật Hoàng và La Diệp mà không vui, vì sao không nói cho cậu ấy nghi điểm này, để nhận được thấu hiểu của cậu ấy đây? Thậm chí hiện giờ cũng là nói cho ta, mà không phải nói cho thiếu gia.

Hồi tưởng lại, trước kia nếu thiếu gia lâu quá không gọi điện về nhà, Nhật Hoàng cũng là gọi điện thoại cảnh cáo ta, mà không phải trực tiếp gọi cho thiếu gia... Nhật Hoàng có phải là rất không giỏi giao tiếp với thiếu gia hay không đây?

Đang muốn mở miệng dò hỏi Nhật Hoàng, có muốn ta chuyển đạt những chuyện này cho thiếu gia, hắn lại nói một câu "Nhớ, kỳ hạn mười ngày" sau đó liền cúp điện thoại, rõ ràng không muốn nói thêm nữa —- hoặc là không muốn nghe ta nói thêm.

Ta cất điện thoại, sự tình phải nghĩ biện pháp nói cho thiếu gia hình như lại nhiều thêm một cái.

Động tĩnh phía sau đã có một lúc rồi, quay người nhìn, Jingji quả nhiên đã đứng ở phía sau, ta tiến lên cầm lấy túi nhựa cô bé đang xách.

Jingji tò mò nói: "Điện thoại vừa rồi là của ca ca gọi tới sao?"

"Ca ca?" Ta ngẩn ra, không hiểu cô bé đang chỉ ai.

Cô bé vội vàng nói: "Anh trai của anh a Dạ, bởi vì anh a Dạ đều gọi anh ấy là ca ca, cho nên em cũng gọi ca ca theo."

Không biết Nhật Hoàng nếu bị Jingji gọi là ca ca ngay trước mặt, sẽ có phản ứng gì đây? Ta cười, trả lời: "Đúng vậy, điện thoại vừa rồi là của Nhật Hoàng gọi tới."

"Ca ca cũng từng điện thoại cho em." Jingji ngừng một lát rồi nói: "Kỳ thực anh ấy đã cho em một cái điện thoại."

Nhật Hoàng đã cho... ta có chút nhạ dị nhìn Jingji, nhưng sau đó vừa lại không cảm giác kỳ quái nữa, Nhật Hoàng coi trọng thiếu gia như thế, thì lại làm sao có thể không ngó ngàng đến vị hôn thê của thiếu gia, trừ phi coi cái danh hiệu vị hôn thê của thiếu gia này là trò đùa của con nít — nhưng người bình thường đều sẽ coi là trò đùa, dù sao Jingji bây giờ mới mười ba tuổi.

Chẳng qua thiếu gia là nghiêm túc, ta nghĩ Nhật Hoàng hẳn cũng rất rõ điểm này, dù sao bọn họ cũng là anh em, hẳn là quá hiểu nhau rồi, mặc dù bọn họ luôn là gây với nhau.

"Lão gia đã nói gì với em vậy?" Ta nhất thời bắt đầu cân nhắc có nên nhắc nhở thiếu gia điều này, nếu như nói Jingji là gọi điện thoại tìm ta kể khổ, thiếu gia hẳn là sẽ không sinh nghi.

Jingji cẩn thận hồi tưởng, nói: "Ca ca hỏi em là có nghiêm túc hay không, có phải rất yêu anh a Dạ hay không, có nguyện ý vì anh a Dạ hi sinh tính mạng không?"

Ta nhíu mày, những vấn đề này lấy để hỏi một bé gái mười ba tuổi, hình như có hơi quá đáng rồi.

"Vậy em trả lời thế nào?"

Jingji thành thật nói: "Em nói em không biết."

"Nhật Hoàng đã khiến em cảm thấy khó xử sao?" Ta nghiêm túc cảm thấy nên nói với thiếu gia một tiếng.

Jingji lắc đầu nói: "Em còn cho rằng anh trai của anh a Dạ nhất định sẽ không để em ở cùng với anh ấy."

Nói như thế cũng đúng, nhà quyền quý luôn là chú ý đến môn đăng hộ đối, lão gia coi trọng thiếu gia như thế, tự nhiên sẽ càng kén chọn đối tượng của thiếu gia, mà Jingji chỉ là con gái của bảo vệ, kém thiếu gia mười tuổi, hơn nữa bây giờ tuổi còn nhỏ, mới mười ba tuổi, đừng nói là lão gia, phụ mẫu huynh trưởng bình thường đều sẽ phản đối.

"Nhưng ca ca không nói không cho, còn nói nếu như em muốn làm vợ của anh a Dạ, ít nhất phải là tiến sĩ kinh tế học."

Kinh tế học? Ta nghi hoặc một chút, có lẽ là muốn để cho Jingji giúp quản lý liên minh Thái Dương, dù sao Nhật Hoàng cũng không có thân thích gì, mà thiếu gia hiển nhiên đối với mặt thương nghiệp này không chút can thiệp, Nhật Hoàng hình như cũng không có ý muốn thiếu gia giúp quản lý liên minh Thái Dương.

Jingji suy nghĩ một chút, nói: "Còn có muốn em sau khi có kinh nguyệt phải đi kiểm tra sức khỏe, xem thân thể có khỏe mạnh hay không, có thể sinh con hay không."

Lão gia ngài... nói chuyện kinh nguyệt và sinh con với một bé gái mười ba tuổi sao?

Jingji đột nhiên cúi đầu, ngượng ngùng khẽ giọng nói: "Em còn cho rằng anh a Dạ không thể sinh con đây!"

"Huh? Vì sao lại nghĩ như thế đây?" Kỳ thực ta càng muốn hỏi vì sao em lại nghĩ đến loại chuyện này đây? Đứa trẻ mười ba tuổi bình thường sẽ nghĩ đến loại chuyện sinh dục này sao?

"Bởi vì anh a Dạ từng nói toàn thân anh ấy đều đã tiến hành cải tạo, khắp nơi đều tràn ngập kim loại, em đã, đã cho rằng không được, nghe thấy ca ca nói như thế, em không biết ca ca là không nghĩ đến anh a Dạ có khả năng không thể sinh con, hay thật sự là có thể..."

Jingji dù có hiểu chuyện chín chắn làm sao, hình như cũng ngại nói tiếp.

"Tôi sẽ giúp em hỏi An Đặc Khiết tiên sinh, ông ấy hẳn là người biết rõ nhất."

"Vâng!" Jingji hết sức vui vè, gật đầu, xem ra vấn đề này thật đã vây khốn cô bé rất lâu rồi.

Nghe đến hiện tại, ta phát hiện một năm mình say ngủ đó, thật sự đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, bất luận là giữa Jingji và Poseisy, hay là giữa Jingji và Nhật Hoàng, những người đối với thiếu gia mà nói đều là trọng yếu này, mà ta lại không hề biết, thế này làm sao có thể phục vụ tốt thiếu gia đây!

"Anh Charles?"

Jingji nghi hoặc nhìn ta, ta vội vàng hồi thần, nói: "Tiểu Ji em mới mười ba tuồi, có thể không cần phiền não nhiều chuyện như thế."

"Em sắp mười bốn rồi." Jingji lắc đầu nói: "Nếu như muốn thi tiến sĩ kinh tế học, vậy thì phải bắt đầu từ bây giờ cố gắng đọc sách mới được, ca ca còn nói không phải đọc sách là được, còn phải ngay từ trung học bắt đầu rút thời gian đi thực tập, thế này thật sự cần nỗ lực tốt."

Jingji dùng giọng chín chắn quá mức bé gái mười ba tuổi nên có, nói: "Mới đầu, papa nói em và anh a Dạ là không có khả năng, cho dù anh a Dạ là nghiêm túc, Nhật Hoàng cũng không thể nào để chúng em cùng nhau! Papa còn muốn em đừng quá nghiêm túc với anh a Dạ đây! Nhưng bây giờ ca ca chịu cho em cơ hội, em đương nhiên phải rất nỗ lực chứ!"

Xác thực, Nhật gia không hổ là đương kim đệ nhất nhà quyền quý, mặc dù nhà quyền quý này không có mấy người, hơn nữa thiếu gia bởi vì cũng rất dễ gần, nhưng chung cuộc không thể tự do yêu đương mà không chút trở ngại, hôn nhân của nhà quyền quý phần lớn là có mục đích, không ngờ Nhật Hoàng vậy mà có thể tiếp nhận Jingji, điểm này trái lại khiến ta hết sức kinh ngạc.

Mà lấy mức độ coi trọng đối với thiếu gia của Nhật Hoàng, ta nghĩ Jingji bắt đầu nỗ lực trở thành vợ của thiếu gia từ bây giờ, có lẽ thật sự không coi là quá sớm.

Đến tận đây, ta có chút hiểu rõ: "Tiểu Ji, em kiên trì muốn theo tôi ra ngoài, chính là muốn nói những chuyện này sao?"

Jingji quả thật gật đầu, ngượng ngùng nói: "Ca ca nói không được nói chuyện anh ấy có liên lạc với em nói cho anh a Dạ, cho nên em không thể nói với anh a Dạ, chỉ nói với papa một chút, nhưng không thể nói quá nhiều, papa nếu biết ca ca bảo em loại chuyện về sau đi kiểm tra sức khỏe, xem xem có thể sinh con hay không này, ông ấy nhất định sẽ tức giận!"

Ta có thể lý giải sự phẫn nộ của Tencha tiên sinh.

"Nhưng..." Jingji ngập ngừng nói: "Em, em rất muốn nói cái này với ai đó, papa không được, anh a Dạ cũng không được, bạn học càng không được, Poseidy chị ấy nghe một chút cũng trở nên rất tức giận, chị ấy nói Nhật Hoàng có gì giỏi, nhưng —"

Ta ngắt lời nói càng ngày càng ấp úng của cô bé: "Nhật Hoàng xác thực rất giỏi, bất luận đánh giá của cô ấy là thế nào, Nhật Hoàng cũng đã tạo ra một cái đế quốc thương nghiệp vô cùng đáng kinh ngạc, không hổ cái danh hiệu "hoàng" này.

Jingji gật đầu liên tục, thoạt nhìn hết sức lo lắng.

"Thiếu gia cũng vậy." Ta bất đắc dĩ cười, cố ý nói: "Ngoại trừ là em trai yêu quý nhất của Nhật Hoàng, cậu ấy còn là một anh hùng, bây giờ vậy mà còn biến thành minh tinh rồi, thực sự khiến người rất muốn bảo cậu ấy đừng có thiện lương vừa lại nỗ lực như thế có được không hả."

Jingji bật cười, chỉ là tươi cười này lại có chút cay đắng.

Thấy vậy, ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Tiểu Ji, tương lai em phải đi tuyệt đối sẽ rất khó, có lẽ sẽ cực nhọc đến khiến em hối hận vì đáp ứng cầu hôn của thiếu gia —-"

"Sẽ không!" Jingji lập tức phản bác: "Tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Thấy cô bé kiên định như thế, ta cũng cảm giác an tâm rồi, thái độ thiếu gia đối với Jingji chưa từng thay đổi, nếu như Jingji cũng kiên định như thế, vậy thì bọn họ có lẽ thật là một đôi vô cùng thích hợp.

Ta cười hỏi: "Vậy thì thích thiếu gia không?"

Jingji đỏ mặt, nhưng lại ra sức gật đầu trả lời: "Vâng!"

Lúc này, ta đột nhiên nhớ tới tình huống tương xử của cô bé và Poseidy, vội vàng hỏi: "Em không để ý chuyện của thiếu gia và Poseidy nữa?"

Jingji cong miệng lên, hiếm khi có một chút thần thái của một bé gái bướng bỉnh, oán giận: "Anh a Dạ nói chỉ cần em vẫn còn, anh ấy sẽ không cùng một chỗ với Poseidy, nếu không, em còn lâu mới tha thứ anh ấy!"

Cô bé lộ ra biểu tình bực tức, nói: "Anh a Dạ đúng là rất tốt! Nhưng nếu giống như papa nói, con cháu nhà quyền quý như thế chính là sẽ có rất nhiều phụ nữ, em, em... dù sao em chính là không cho!"

Nói đến đây, cô bé đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh a Dạ từng hôn Poseidy, đúng không?"

"Đúng vậy." Ta gật đầu, đó là khi thiếu gia và Poseidy lần đầu gặp mặt, lúc đó vì để cứu Yue Gang về, Poseidy đã đề xuất yêu cầu, mà thiếu gia cũng thật sự làm theo.

"Đáng ghét, đáng ghét!" Jingji bực tức đến liên tục đá hòn đá nhỏ dưới đất mấy cái, thấp giọng lầm bầm: "Poseidy nói em đi hôn anh a Dạ hai lần là thắng chị ấy rồi, nhưng, nhưng em vẫn còn quá nhỏ, papa sẽ tức giận, anh a Dạ anh ấy..."

"Thiếu gia sẽ không tức giận." Cậu ấy sẽ rất cao hứng. Ta sâu sắc cho rằng như thế.

Jingji cả mặt khốn khổ nói: "Nhưng anh ấy sẽ cứ muốn hôn hoài, như lúc trước tắm xong còn muốn ôm... Em mới mười ba tuổi đó!"

Ta suýt nữa bật cười, xem ra không cần lo lắng thiếu gia để người khác xếp hàng nữa, tình hình sinh hoạt riêng tư trong tương lai của cậu ấy hẳn sẽ như bây giờ, hơn nữa có rất nhiều năm sẽ không thay đổi.

Lúc này, Jingji đột nhiên dùng ánh mắt tò mò nhìn ta, nói: "Anh Charles đúng là có khác, hình như chuyện gì cũng có thể nói với anh, nói xong còn trở nên thật nhẹ nhõm."

"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em đến tìm tôi trò chuyện." Ta xoa đầu cô bé, mặc dù đối với nữ chủ nhân tương lai, hành động thế này thực sự quá không trang trọng, nhưng hiện tại... không ngại tạm thời coi đối phương như bé gái bình thường.

Jingji cười gật đầu, tươi cười hết sức vui tươi, đã có mùi vị của thiếu nữ rồi, có lẽ, thiếu gia trưởng thành chậm và tiểu thư trưởng thành sớm, thật là một đôi trời sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro