8 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.3: Tội phạm thuần khiết nhất

"Theo tôi thấy, thiếu gia vốn đã rất để ý thân thể của mình trải qua lượng lớn cải tạo, từ sau khi cậu ấy biết vấn đề tuổi thọ của mình, mức độ để ý càng ngày càng cao."

Nghe vậy, ta quay đầu trừng An Đặc Khiết, nếu không phải tên này lắm mồm, a Dạ thì làm sao lại biết vấn đề tuổi thọ sớm như thế! Mặc dù là chính a Dạ hỏi hắn, nhưng hắn không biết qua quít cho xong chuyện sao?

"Nhật Hoàng, nếu như ngài biết bác sĩ An Đặc Khiết qua quít thiếu gia, ngài sẽ làm sao?"

Giết hắn luôn!

Kyle thở dài, ta hình như nghe thấy tiếng lẩm bẩm cái gì mà "gần vua như gần cọp", còn chưa kịp hạ lệnh lôi thư ký ra đánh một trận, hắn vừa lại mở miệng nói: "Nhưng từ sau khi mời vị quản gia kia, thiếu gia hình như càng ngày càng ít đề cập đến chuyện mình bị cải tạo, cậu ấy hình như đã không quá để ý nữa."

Xác thực như thế, nếu không ta cần gì phải khoan nhượng cho một tên vampire chết tiệt ở bên cạnh a Dạ! Một mình a Dạ đã đủ rước lấy họa, không cần phải thêm một tên —- chết tiệt! Ta đang nói cái gì, a Dạ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nó sẽ không rước lấy, lấy...

"Nhật Hoàng." Kyle an ủi nói: "Bất luận ngài nghĩ đến chuyện gì của thiếu gia, thả lỏng đi! Nghĩ quá nhiều sẽ chưa già đã yếu."

Ta nguy hiểm nheo lại mắt, hoài nghi hỏi: "Ngươi bình thường căn bản không muốn xen vào chuyện của a Dạ, nếu như không phải mệnh lệnh của ta, ngươi trốn còn không kịp, chỉ sợ rước họa vào thân, hôm nay vậy mà sẽ chủ động mở miệng?"

Kyle thành thật nói: "Bởi vì tôi cảm thấy sau khi Nhật Hoàng ngài nghe xong báo cáo của An Đặc Khiết tiên sinh, hình như muốn làm cái gì, tôi cảm thấy rất bất an, vì không để cho đại họa lâm đầu, tôi nghĩ bây giờ trước hết rước lấy chút họa là đáng."

"Đại họa lâm đầu gì chứ! Ta muốn làm cái gì cũng là vì tốt cho a Dạ —- Biểu tình này của ngươi là sao?"

Hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Nhật Hoàng, nhưng thiếu gia sẽ buồn bã không vui."

"Ngươi cũng chưa biết ta định làm cái gì, đã đốc định nó sẽ buồn bã không vui —- biểu tình này của ngươi thì lại là làm sao!"

"Kyle ngươi thật là càng ngày càng láo xược rồi, ta trọng dụng ngươi không đại biểu không thể không có ngươi!" Ta vô cùng lạnh lẽo nói: "Gọi Bạch Liên Nguyệt tới, ngươi từ bây giờ bắt đầu sang chi nhánh cho ta!"

Kyle chẳng những không sợ, trái lại lo lắng nói: "Nhật Hoàng ngài muốn điều tôi đi? Ngài rốt cuộc muốn làm cái gì —-"

Ta đập bàn một cái rống giận: "Ta nói rồi, lập tức cút cho ta!"

Kyle thở dài: "Được rồi." Hắn bắt đầu thu dọn công văn laptop vân vân.

Trước khi ra khỏi phòng làm việc, hắn quay đầu nhìn, lo lắng nói: "Nhật Hoàng, trước khi ngài làm cái gì, xin nghĩ đến khuôn mặt khóc lóc rơi lệ của thiếu gia."

"... Cút!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Đang muốn mang Jingji về, điện thoại vừa lại vang lên, có lẽ ta nên sửa mỗi ngày ít nhất tiếp mười cuộc điện thoại thành ba mươi cuộc mới đúng.

Vừa tiếp điện thoại liền truyền đến tiếng của Ezart: "Quản gia, a Dạ vừa nhận được tin tức của phạm nhân đào tẩu khỏi P29, cậu ta liền bảo tôi và Diệp Nhân cùng trông chừng La Diệp, cho nên tôi không thể theo a Dạ."

Có tin tức của phạm nhân trái lại không khiến người bất ngờ, trước kia thiếu gia cũng thường để ta và Diệp Nhân cùng trông La Diệp, bản thân thì đi tìm kiếm phạm nhân —- bây giờ ngẫm lại, nói không chừng thiếu gia là để Diệp nhân trông ta và La Diệp.

"Nhóm bảo vệ nói, tên phạm nhân đó là tên gây rối ở Tà Dương thị lúc trước, tên này từng khiến a Dạ trở nên rất quái, bọn họ không muốn để a Dạ đơn độc đi đối mặt tên đó, kêu anh đi theo."

Là cái tên tội phạm có thể dùng lời nói khống chế người kia? Nhớ Cô Điệp từng nói tên của hắn là Yossi, nếu hắn đã xuất hiện, chẳng lẽ Lợi Đức bây giờ cũng ở Thần Tinh thị sao? Lẽ nào hắn vẫn còn có mưu đồ với thiếu gia?

"Anh hãy đi theo xem thử đi, cũng chỉ có anh có thể len lén theo a Dạ thôi! Nhóm bảo vệ có vị trí của a Dạ, nói gì mà trực tiếp truyền lộ tuyến đến điện thoại của anh giống như lúc trước."

"Tôi hiểu rồi, bây giờ đi theo dõi thiếu gia liền —-" nói đến đây, ta đột nhiên nhìn thấy Jingji, vội vàng nói: "Tôi phải đưa Jingji về nhà trước."

"Không cần đâu, anh Charles, tốc độ của anh a Dạ cũng không chậm, nếu anh đưa em về, thật sự sẽ không đuổi kịp anh ấy." Jingji hết sức khôn khéo nói: "Để papa đến đón em đi, em trở lại chỗ siêu thị chờ ông ấy."

Đây trái lại là phương pháp khả thi, bất luận diện mạo trên thực tế của Thần Tinh thị thế nào, nhưng ít nhất trị an thoạt nhìn vẫn là không tệ, đèn đóm của siêu thị sáng rực hơn nữa người qua người lại, cho dù là một bé gái đơn độc đứng ở đó, hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm.

Chỉ là ta vẫn cho rằng tiểu Ji sẽ đòi đi theo, dù sao cô bé chẳng phải cũng đã đuổi đến Thần Tinh thị rồi sao?

Ta có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Ji em sẽ không muốn len lén đi theo chứ?"

Jingji trợn lớn mắt nhìn ta, không dám tin nói: "Anh Charles, em phải làm sao len lén theo anh? Cho dù là Poseidy cũng làm không được đi! Có khi ngay cả anh a Dạ cũng sẽ nói anh ấy không thể len lén đi theo anh đây!"

Đây trái lại cũng phải. Ta gần như muốn đỏ mặt bởi vì câu hỏi ngu xuẩn của mình rồi, nhưng bây giờ quan trọng nhất là theo dõi thiếu gia, không có thời gian xấu hổ.

Jingji thúc dục nói: "Anh Charles anh mau đi đi, em ghét tên phạm nhân đó, hắn lúc trước khiến anh a Dạ trở nên thật kỳ quái, đừng để một mình anh a Dạ đuổi theo cái người đó."

"Được, tôi lập tức đi ngay."

Cho dù nói như thế, ta vẫn trốn ở chỗ tối, nhìn Jingji đi đến cửa siêu thị, lúc này mới xoay người rời khỏi.

Nhìn hướng dẫn trên điện thoại, cự ly của thiếu gia cách ta không xa, tốc độ cũng không nhanh, hình như không có sử dụng phương tiện giao thông.

Ta xoay người một cái đạp lên mặt tường, chạy ngang trên mặt tường lầu bốn trở lên, đây cũng là do thiếu gia dạy, máy theo dõi hiếm khi sẽ quay mặt tường ở tầng lầu trung gian, bởi vì không có người nào có thể đi lại ở nơi thế này —- ít nhất quá khứ không có —- cho nên chỉ cần đi ở khu vực này sẽ không dễ dàng bị quay được.

Đối với vampire mà nói, cái kiến thức này thật là quá thực dụng, vì để đi ở loại nơi này, thiếu gia vẫn phải lợi dụng đủ loại phương thức, hoặc bò hoặc trèo hoặc bám hoặc nhảy để tiến lên, nhưng ta có thể trực tiếp đi ở trên tường, chạy như ở trên đất bằng.

Không lâu sau, ta đã đến chỗ gần thiếu gia, căn cứ vào điện thoại hiển thị, ta cách cậu ấy khoảng chừng năm mươi đến một trăm mét, do dự một chút, ta vẫn là trước hết tắt điện thoại, sau đó tìm kiếm tung tích của thiếu gia bốn phía.

Đây là một cái công viên, hết sức thoáng đãng, không phải là một tòa công trình kiến trúc, mặc dù không đến mức không một bóng người, nhưng người đi qua đi lại cũng không nhiều, hẳn là không khó tìm được cậu ấy.

Thứ công viên nhiều nhất là bóng cây, bây giờ sắc trời đã mờ tối, ta chỉ cần đi ở dưới bóng cây, đã là cách ẩn núp vô cùng tốt, nhưng cho dù như thế, vẫn phải uổng công tìm một hồi, ta bắt đầu do dự có lẽ nên mở điện thoại xem lại vị trí chính xác một chút...

"Anh trai, giúp em nhặt quả bóng có được không?"

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang đứng ở bên cạnh hồ phun nước, như muốn khóc mà nhìn trái bóng nhỏ trong hồ, đối tượng chúng nhờ giúp đỡ là một người trẻ tuổi, cậu ta quay người qua vươn dài tay, một thoáng đã vơ trái bóng trở lại, đưa cho đứa trẻ, mấy đứa trẻ hết sức phấn khởi rời khỏi, ngay cả tiếng cám ơn cũng không nói.

Người trẻ tuổi hình như cũng không để ý, vừa lại ngồi xuống bên bờ hồ phun nước của công viên, cậu ta mặc áo thun liền mũ, có kéo mũ lên, che lấp phần lớn khuôn mặt, nhưng thấp thoáng có thể nhìn thấy cậu ta mang theo một bộ kính đen to, hai tay thọc vào túi, một bộ dạng nhàn nhã.

Không có dấu hiệu biểu thị cậu ta có liên quan với thiếu gia, nhưng ta vẫn liếc mắt liền nhận ra đó chính là thiếu gia.

Sống lưng thẳng tắp lộ ra khí tức cô tịch mà kiên cường, cho dù ở Thần Tinh thị, vẫn thu hút ánh nhìn như cũ, thiếu gia xác thực không làm sao thích hợp ẩn núp, trong những người qua đường cũng có không ít người lén liếc nhìn cậu ấy.

Có lẽ thiếu gia bước lên con đường người mẫu cũng không phải ngẫu nhiên, mà là nhất định đi?

Ta tiến gần từng bước, thiếu gia từng nói, phải đến gần cậu ấy trong vòng mười bước, cậu ấy mới có thể phát giác được ta.

Ta tin lời của thiếu gia nói, chầm chậm di động tới cực ly cực hạn khoảng chừng mười bước, bây giờ đã biết thiếu gia là đến tìm phạm nhân, nếu như mình cách quá xa, vậy xảy ra chuyện gì cũng không thể tới giúp kịp rồi, cho nên phải gần hết mức có thể.

Bước chân yên lặng vô thanh, hơi thở bình ổn, tâm tình không chút biến động, khi ta di động đến dưới bóng cây không xa bên hông cậu ấy, cậu ấy thoạt nhìn cũng không có động tĩnh đặc biệt, hẳn là không có bị phát hiện... đi?

Ta bình tĩnh nhìn đối phương, càng thêm xác tín đây chính là thiếu gia, mặc dù có mũ che khuất, nhưng thân hình đó và đường cong dưới cằm —- Tuyệt đối sẽ không sai! Ta thậm chí từng dùng dao phẫu thuật mổ DSII mà DSII có bề ngoài y như đúc thiếu gia, đối với hình dáng tướng mạo của thiếu gia là quá rõ rồi.

Thiếu gia ngồi ở bờ hồ phun nước làm cái gì đây? Tư thế của cậu ấy vẫn luôn không có biến động, mặc dù không nhìn thấy mắt, nhưng cậu ấy không có quay đầu nhìn ngó bốn phía, mà là đang nhìn cái gì...

Ta thuận theo hướng đối diện cậu ấy nhìn qua, chỗ nền cát mà đám trẻ chơi đùa, có một bóng người không giống trẻ con lắm —- vậy mà là hắn!

Yossi.

Hắn ngồi ở trong đống cát, lấy một người lớn mà nói, chơi cát ở chỗ đó là chuyện vô cùng kỳ lạ và khiến người chú ý, những khu trò chơi khác đều có mấy đứa trẻ đang nô đùa, nhưng khu vực cát chỗ hắn lại chỉ có một mình hắn, nhìn thần tình của phụ huynh xung quanh, hình như cũng cảm thấy có chút nghi ngờ đối với Yossi.

Thiếu gia lặng lẽ nhìn Yossi, sau một lúc, sắc trời cuối cùng cũng đen nhánh một vùng, đèn đường lần lượt sáng lên, cha mẹ xung quanh dần dần mang con rời khỏi, cuối cùng lúc còn lại không bao nhiêu người, cậu ấy mới rốt cục chuyển động.

Thiếu gia đi đến bên chỗ cát, lẳng lặng đứng bất động, Yossi có chơi đùa quên mình làm sao, hình như cũng không thể không chú ý đến thiếu gia.

Yossi ngẩng đầu lên, đầu tiên là vẻ mặt không hiểu gì hết, nhưng tư thế hắn là ngồi xổm, do nhìn từ dưới lên, mũ áo hình như không che được góc độ này, cho nên hắn chỉ liếc một cái liền nhảy lên, ngón tay chỉ vào thiếu gia, đầy miệng "ngươi, ngươi", lại mãi vẫn nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Thiếu gia chỉ là lẳng lặng nói: "Ngồi yên đừng nhúc nhích."

Không biết Yossi rốt cuộc nhìn thấy cái gì, hắn chẳng những nghe lời, hơn nữa sắc mặt trắng bệch như giấy, còn quay đầu đi, không dám nhìn thiếu gia.

"Lợi Đức cũng ở đây sao?" Thiếu gia hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này.

Yossi sửng sốt, vội vàng phất tay nói: "Tôi không biết —- thật sự là không biết!"

Thiếu gia vẫn đứng bất động, nhưng Yossi lại càng ngày càng hoảng hốt, bạt mạng giải thích.

"Lợi Đức muốn tôi ngoan ngoãn chờ ở đây, không nói anh ta ở đâu, anh ta có nói cậu sẽ tới tìm tôi, nhưng, nhưng anh ta cũng nói cậu là người duy nhất có thể khiến tôi không bị bắt trở lại, cho nên không cho tôi chạy trốn, muốn tôi ngoan ngoãn ở đây chờ cậu tìm tới cửa."

Nghe thấy lời ngày, thiếu gia nghiêng đầu, nói: "Hắn muốn ta giết ngươi, vĩnh viễn trừ hậu họa."

Yossi lặng đi một chút, la lớn: "Mới không phải! Lợi Đức không phải loại người đó!"

Thiếu gia cười lạnh một tiếng.

Yossi hình như không làm sao dám phản bác thiếu gia, chỉ là dùng ngữ khí hết sức ủy khuất nói: "Mặc dù Lợi Đức rất dữ, nhưng anh ta sẽ không gạt tôi, anh ta nói nếu như cậu tìm đến tôi, cứ để tôi nói cho cậu, anh ta muốn làm một cái giao dịch với cậu."

"Giao dịch?" Ngữ khí của thiếu gia cực kỳ bình thản, hình như không có hứng thú lắm, có lẽ cậu ấy đã định chủ ý muốn vĩnh viễn trừ hậu họa.

Ngay từ đầu, lập trường thiếu gia lựa chọn chính là muốn bắt Yossi về P29, sau khi Yossi lợi dụng ta đi công kích thiếu gia, thiếu gia càng tức giận đến muốn trực tiếp giết chết đối phương, sau lúc đó, Lợi Đức vừa lại lợi dụng Yossi đi bắt thiếu gia và ta, tiến đến nguy hại lão gia...

Trên thực tế, Yossi sau khi bị thiếu gia tìm tới, vậy mà không có bị giết chết ngay từ đầu, đã khiến ta hết sức bất ngờ rời,thiếu gia trước giờ không dây dưa —- nhưng có lẽ cậu ấy chỉ là muốn trước tiên nghe ngóng chuyện của Lợi Đức.

Yossi gật đầu lia lịa, nói: "Lợi Đức anh ta, anh ta sau khi thám hiểm cổ mộ trở về, liền có lực lượng kỳ quái, anh ta muốn tôi nói với cậu, anh ta nguyện ý nói cho cậu về lực lượng mình nhận được từ cổ mộ, dùng để trao đổi tự do của tôi."

Nói đến hai chữ tự do, Yossi lộ ra khát vọng vô cùng, hắn thoạt nhìn hết sức sợ hãi thiếu gia, nhưng đối tượng hắn cầu khẩn tự do cũng là thiếu gia.

Thiếu gia đứng thẳng người, hai tay thọc ở trong túi, cúi đầu nhìn Yossi, dò hỏi: "Lợi Đức nhận được lực lượng gì?"

Yossi mừng rỡ, vội vàng nói: "Chỉ cần Lợi Đức nhìn hoàn chỉnh quá trình một người thi triển năng lực, anh ta liền có thể phục chế để dùng, như là loại năng lực khiến người nghe lời của tôi, nhưng, nhưng cũng không có tốt như tưởng tượng, bởi vì anh ta một lần chỉ có thể bảo lưu một loại năng lực, nếu như muốn đổi thành loại năng lực khác, thì phải từ bỏ cái lúc trước nhận được."

Nghe đến đây, ta đột nhiên chú ý đến thiếu gia cũng không có nói cậu ấy đáp ứng cuộc giao dịch này, chẳng lẽ...

"Phục chế năng lực của người khác?" Thiếu gia lẩm bẩm nói xong, thở dài thật sâu nói: "Những năng lực đặc thù này thật là phiền."

"Cậu, cậu sẽ không bắt tôi nữa chứ?" Yossi có chút thấp thỏm bất an dò hỏi, sau đó hoảng hốt nói: "Chết rồi, tôi quên nói một chuyện, Lợi Đức nói cái này rất trọng yếu, nhất định phải nói cho cậu, nếu không cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi."

Thiếu gia không nói chuyện, nhưng cũng không có ra tay đánh chết đối phương.

Yossi giơ tay lên, nghiêm túc nói: "Tôi thề, trừ khi đến thời khắc sống chết, nếu không tôi sẽ không bao giờ dùng năng lực của tôi nữa!"

Thiếu gia không có trả lời.

"Tôi chỉ muốn làm một người bình thường! Lợi Đức còn giúp tôi tìm một công việc tốt, là làm bảo vệ trường học, tôi đã đi làm mấy ngày rồi, mọi, mọi người đều rất thích tôi!"

Thấy thiếu gia vẫn không trả lời, Yossi cuống đến nước mắt cũng sắp chảy xuống, nói: "Thật đó, tôi sẽ không dùng năng lực nữa, tôi, tôi không muốn lại bị nhốt đâu! Người của P29 đều rất đáng ghét, cứ luôn cắm một đống ống dây vào người tôi, còn phải uống rất nhiều thuốc, cắm ống dây rất đau, rất nhiều thuốc uống vào đều rất khó chịu, làm ơn đừng bắt tôi về, cầu xin cậu đấy!"

Ta âm thầm thở dài. Yossi quả thật ngây thơ như Cô Điệp nói, bây giờ phương thức xử trí của thiếu gia nghĩ sợ rằng là trực tiếp giết chết hắn, mà không phải bắt hắn về, dù sao bây giờ thiếu gia vừa phải trông La Diệp, vừa lại phải quay phim, còn phải tiếp tục truy bắt những phạm nhân khác, chỉ sợ không có dư tâm sức để trông coi hắn.

Thiếu gia cuối cùng cũng mở miệng nói: "Bọn họ bắt ngươi làm vật thí nghiệm?"

Yossi lặng đi một chút, lộ ra biểu tình hoang mang, nói: "Tôi chỉ nhớ bọn họ hình như nói là phải khai phát tiềm năng của tôi, không phải vật thí nghiệm."

Thiếu gia phát ra một tiếng cười lạnh —- hắn là cười lạnh đi? Ta thực sự không thể khẳng định, thiếu gia rất ít khi phát ra loại tiếng cười như "cười lạnh" này, cậu ấy lúc thân là "a Dạ" sẽ không cười như thế, mà thân là "Huyền Nhật", có lẽ là sẽ, nhưng phần lớn thời gian kỳ thực là mặt vô biểu tình, hoặc vì để uy hiếp tội phạm, cho nên lộ ra biểu tình lãnh khốc và ngữ khí phẫn nộ.

Vì sao, thiếu gia lại phát ra cười lạnh đây?

Yossi căng thẳng vặn vẹo ngón tay, nhưng hình như không dám nói chuyện nữa.

Qua một hồi, thiếu gia mới mở miệng nói: "Thành giao, ta sẽ loại bỏ triệt để hồ sơ của ngươi từ P29, nhưng nhớ rằng, thời khắc sống chết mới được dùng năng lực của ngươi, hơn nữa có phải thời khắc sống chết hay không là do ta phán đoán, cho nên ngươi tốt nhất là đừng dùng nữa."

Yossi thở phào một hơi, ta thì có chút nhạ dị, thiếu gia vậy mà lựa chọn không giết hắn, mặc dù thiếu gia có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng ở loại chuyện này, cậu ấy luôn là tương đối giống "Huyền Nhật", lãnh khốc vô tình và tuyệt đối không dây dưa.

Thiếu gia lạnh lùng nói: "Tự do của ngươi là có hạn, chỉ có thể hoạt động ở Thần Tinh thị, tuyệt đối không cho phép rời khỏi đây."

"Được! Chỉ cần cậu không giết tôi, cái gì cũng được!" Yossi đáp ứng xong, do dự một chút vừa lại hỏi: "Cũng không thể du lịch sao? Tôi muốn nói sau này có thể đi tìm tiểu Điệp —-"

Một khẩu súng kê ở trên trán Yossi, ngoại trừ tay cầm súng, tư thái của thiếu gia hoàn toàn không có biến động, tay kia thậm chí vẫn thọc ở trong túi.

"Chỉ cần ngươi bước ra khỏi Thần Tinh thị một bước, ta liền bắn nát đầu ngươi! Tốt nhất đừng đến khu vực biên giới của thành thị, nếu như bước ra khỏi phạm vi Thần Tinh thị mà ta nhận định, ta cũng giết ngươi như thường!"

Yossi hai mắt ngập đầy nước, điên cuồng gật đầu.

Dần dần, thiếu gia thu hồi súng vào lòng, không chút hiếu chiến, lập tức xoay người rời khỏi.

"Cậu, cậu thật sự là Nhật Hướng Dạ sao?"

Thiếu gia ngừng bước chân.

"Huyền Nhật và Nhật Hướng Dạ thật sự là cùng một người sao?" Yossi không dám tin nói: "Lợi Đức rõ ràng nói Nhật Hướng Dạ rất thiện lương, cậu ấy sẽ đáp ứng giao dịch, cậu ấy sẽ không giết tôi, nhưng cậu, cậu... kỳ thực cậu và Nhật Hướng Dạ là song sinh, chỉ là tướng mạo giống nhau đi?"

Thiếu gia đứng yên một lát, hơi cúi đầu cộng thêm mũ áo khiến ta nhìn không thấy biểu tình của cậu ấy, không bao lâu, cậu ấy lần nữa cất bước, hoàn toàn không có hồi ứng những lời kia.

Yossi, thiếu gia xác thực không có giết ngươi.

Ta điều chỉnh tâm tình của mình, khôi phục trạng huống bình ổn, lúc này mới dám theo thiếu gia, may là thiếu gia đi không nhanh, gần như có thể nói là "tản bộ" rồi. cậu ấy hình như không vội trở về.

Thiếu gia không lo La Diệp tiên sinh sẽ bị Nhật Hoàng giết chết sao? Ta cảm thấy có chút nghi hoặc.

Cậu ấy một mạch từ công viên đi đến đường phố, ta chỉ có thể đi theo, mặc dù người trên đường không ít, nhưng ta lo mình bị máy theo dõi quay được, chỉ có thể cúi đầu đi, lúc này mới đột nhiên phát hiện thiếu gia mặc quần áo có mũ thật là quyết định chính xác.

Thấy thiếu gia ngừng lại nhìn đồ vật trong tủ kính cửa hàng, ta vội vàng tiến vào một cửa hàng bên cạnh, thừa dịp nhân viên không chú ý, lấy đi một cái mũ màu đen —- đương nhiên, không quên bỏ lại mấy tờ tiền ở quầy.

Sau khi đội mũ, ta cảm giác an tâm rất nhiều, nhất là kiểu dáng cái mũ này là vành mũ cụp xuống hết, có thể che phần lớn khuôn mặt... khoan khoan, thiếu gia đâu?

Nhìn quanh bốn phía, vẫn không có nhìn thấy thiếu gia, ta mất dấu rồi? Cậu ấy về khách sạn rồi sao? Ta có nên cũng quay về —- bình tĩnh! Trước đừng hoảng hốt, thiếu gia vừa rồi nhìn tủ kính của cửa hàng nào đó, có lẽ...

Ta đi đến trước tủ kính nhìn vào, quả thật nhìn thấy thiếu gia, cậu ấy đang đứng ở quầy trả tiền, hơn nữa trên người có thêm một cái áo khoác màu xanh quân đội, độ dài khoảng chừng đến đùi, kích thước thoạt nhìn lớn hơn mấy số, khiến thân hình của cậu ấy tỏ ra phồng hơn một chút, càng khó nhận ra là thiếu gia rồi.

Thiếu gia quả thật suy nghĩ chu đáo, ta lát nữa cũng nên mua một cái.

Trước khi thiếu gia đi ra, ta vội vàng nấp vào bóng tối, nhìn cậu ấy đi qua trước mặt mình, trong lòng có chút căng thẳng, cự ly này khoảng chừng chỉ có năm bước, thấp hơn nhiều với mười bước thiếu gia nói.

Sau khi thiếu gia đi qua, chờ cậu ấy đi mười bước mới đi theo, nhưng ta vừa cử động, thiếu gia liền đột nhiên khựng lại —- bị phát hiện rồi!

Một giây sau, thiếu gia vừa lại bắt đầu di chuyển, chỉ là từ trong lòng lấy ra điện thoại để nghe, thì ra là điện thoại reo sao?

Ta thở phào một hơi, tiếp tục đi theo.

"Cái gì?" Thiếu gia đột nhiên kêu lên một tiếng: "Tiểu Ji làm sao lại ở đây?"

Tiểu Ji? Là ai gọi tới, nhóm Tencha tiên sinh đều bị phát hiện rồi sao?

Tiếng kêu của thiếu gia không nhỏ, ở Tà Dương thị thì không đáng là gì, người trẻ tuổi gầm rú trên đường chỗ nào cũng có, nhưng ở Thần Tinh thị, đường phố cho dù vẫn là ồn ào, lại cũng không có người la lớn, thiếu gia vừa kêu lên, khiến không ít người nghiêng mắt nhìn cậu ấy.

Cậu ấy hình như cũng chú ý đến âm lượng của mình quá lớn, đè thấp giọng nói, ta nghe có chút đứt quãng, không thể không liều mình tới gần một chút, sau đó xoay người giả vờ nhìn một bộ áo khoác trong tủ kính, khoảng cách bây giờ ngay cả năm bước cũng chưa tới rồi.

"... Poseidy cũng có? Các người... Tiểu Ji rốt cuộc mất tích ở đâu?"

Tiểu Ji mất tích rồi?

"Các, các người thật là tức chết tôi rồi!" Bước chân của thiếu gia càng ngày càng vội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Kêu Ezart lái xe đến cửa siêu thị, Tencha, May, Tiểu Yu còn có Poseidy đều đến phòng của tôi cùng Diệp Nhân trông chừng La Diệp, sau đó gọi điện thoại cho Melody, bảo cô ấy bỏ công việc quản lý xuống, tất cả các người tối nay đều đợi ở phòng tôi, ngoại trừ các người, không cho bất cứ người nào tiến vào, các người cũng không được đi ra! Ngay cả phục vụ phòng cũng không được gọi!"

Jingji vậy mà mất tích rồi? Đó là một bé gái hiểu chuyện, sẽ không tự mình chạy loạn, chắc chắn là bị mang đi rồi... ta quả nhiên nên đưa cô bé về khách sạn mới đúng!

Thiếu gia sau khi cúp điện thoại, lập tức bắt đầu chạy bộ, thoạt nhìn hết sức vội vã, siêu thị cách đây không xa, cậu ấy hình như định trực tiếp chạy qua. Ta vội vàng đi theo.

Đến cửa siêu thị, thiếu gia quan sát chung quanh, sau đó đi vào con hẻm mà ta từng ở đó chờ Jingji, cậu ấy hẳn sẽ không phát hiện tồn tại của ta? Tencha tiên sinh rốt cuộc có nhắc đến ta không đây?

Không lâu sau, thiếu gia liền đi ra lại, cậu ấy nhíu chặt mày, cũng không biết có tìm được manh mối hay không.

Thừa dịp cậu ấy đi đến cửa siêu thị, ta từ một hướng khác tiến vào con hẻm, vừa lén nhìn thiếu gia, xác định cậu ấy vẫn ở cửa siêu thị chờ Ezart, sau đó vừa gọi điện thoại.

"Curtis, anh có bao nhiêu máy theo dõi ở Thần Tinh thị vậy?"

Curtis lập tức trả lời: "Nhiều như sao."

"Nhật Hoàng cũng có?" Ta đang nghĩ, thiếu gia hẳn là có biện pháp nhìn lén máy theo dõi của Nhật Hoàng.

"Vâng, mặc dù hắn đã dời tổng bộ đi, nhưng máy dõi vốn ở đây hẳn là sẽ không tháo bỏ, dù sao ở đây vẫn là đô thị thương nghiệp lớn nhất, cho dù tổng bộ không ở đây, Nhật Hoàng cũng cần phải nắm trong tay mọi thứ ở đây —- giải thích đến đây, tộc trưởng ngài hài lòng không?"

"... Hài lòng." Nhưng ta đối với câu hỏi đột ngột này có chút nghi ngờ.

"Vậy thì tiếp đến hi vọng giải thích của ngài cũng sẽ khiến người hài lòng."

Ngữ khí của Curtis hết sức bình tĩnh, nhưng ta lại có loại cảm giác nghe thấy Nhật Hoàng lãnh khốc nói chuyện, vội vàng nói sơ qua chuyện đã xảy ra, thuận tiện báo tên của siêu thị và tên đường xung quanh, có chút căng thẳng dò hỏi: "Anh có thể từ máy theo dõi nhìn thấy tôi không?"

Nếu như Curtis có thể nhìn thấy ta, vậy biểu thị thiếu gia sợ rằng cũng có thể phát hiện ta.

"Tộc trưởng xin chờ một chút." Nói xong, tiếng của anh ta trở nên có hơi xa: "Đông Phương, giúp tôi điều động máy theo dõi, tên đường là..."

Đông Phương? Đúng rồi, là quản gia Đông Phương Luy lần trước từng thấy, hiệu suất của đối phương hình như không tệ, chẳng qua vừa chuyển mắt, Curtis liền trả lời: "Không nhìn thấy tộc trưởng ngài trên máy theo dõi, nhưng tôi nhìn thấy cô bé kia rồi, cô bé từ siêu thị đi ra, sau khi lần thứ hai đi vào liền không có ra nữa."

Lần thứ hai đi vào đây? Tiểu Ji vì sao lại đi vào con hẻm này?

"Tìm được rồi."

"Cái gì?"

Trong con hẻm có đường, một người đàn ông mặc áo khoác mang theo cô bé đi vào, sau đó từ một con đường khác rời khỏi, có xe đến đón bọn họ." Curtis tán thán nòi: "Nhưng vẫn không có phát hiện tung tích của ngài, tộc trưởng, công lực ẩn núp của ngài thật là khiến tôi cảm giác bất an."

"Hết sức xin lỗi..."

"Đây là khen ngợi."

Thật không vậy?

Curtis nói: "Tộc trưởng ngài không cần lo lắng, tôi nghĩ thiếu gia của ngài hẳn cũng đã phát hiện tung tích của cô bé, cậu ta hình như đang chờ xe... chờ được rồi."

Cái gì? Ta vội vàng ló đầu ra, tiện tay tắt điện thoại.

Quả nhiên, thiếu gia lên xe, ngồi ở chỗ điều khiển phụ, người lái xe là Ezart, chết rồi, ta nên làm sao đây?

Rắc.

Âm thanh này là... Ta tập trung nhìn, thùng xe phía sau mở ra rồi, là Ezart, cậu ta thậm chí còn ra sức rồ ga mấy cái, giống như là một loại ám hiệu.

Nhắm đúng thời cơ, ta lập tức cấp tốc cúi người lánh vào thùng xe sau, sau đó khép hờ cửa thùng xe, tránh cho tiếng đóng lại quá lớn, sẽ kinh động thiếu gia.

"Ezart, mau lái xe, sau khi qua hai cái đèn xanh đỏ rồi quẹo trái..."

Phía trước thấp thoáng truyền tới tiếng của thiếu gia, ta nằm trong thùng xe, may không tính là quá chật chội, sau khi nghe thấy tiếng nói liền cố gắng tiến tới trước, muốn nghe rõ hơn một chút.

Thiếu gia hổn hển nói: "Tiểu Ji vì sao lại tới Thần Tinh thị? Cậu cũng biết sao? Vậy mà không nói cho tôi!"

"Oh, cô bé cũng vừa mới đến mà thôi! Tôi còn đang nghĩ có cần nói cho cậu, kết quả đã xảy ra chuyện rồi."

Thiếu gia kích động hô lớn: "Cậu đáng lẽ nên nói cho tôi ngay từ đầu! Hơn nữa làm sao có thể để cô ấy một mình ra ngoài!"

"Chính cô bé muốn đi, nói mình chỉ là bé gái bình thường, đi siêu thị cũng không sao, so với chúng tôi đi tốt hơn nhiều, cho nên mới đi."

Jingji cũng không phải một mình, nếu cô bé là một mình, ta nghĩ bất luận là Tencha tiên sinh, Poseidy thậm chí là Tiểu Yu cũng sẽ không đáp ứng để cô bé đi, nhưng Ezart lại không thể không nói như thế, xem ra tồn tại của ta hình như vẫn chưa có bị phơi bày.

"Tiểu Ji cô ấy..." Thiếu gia vô lực nói đến một nửa, hình như không biết nên nói cái gì.

"A Dạ, cậu ngang nhiên xuất hiện như thế có sao không? Hay là về bảo người khác đến tìm?"

Ezart hình như muốn đánh lạc đề, bất luận nói làm sao, bọn họ để Jingji đi siêu thị "một mình" đều quá khả nghi.

Thiếu gia không hề gì nói: "Không sao, dù gì giáo hội sớm đã biết tôi là ai, hơn nữa tôi bảo DSII lên máy bay sang đây rồi, chỉ cần tôi và DSII đồng thời xuất hiện, bọn họ liền không thể tố cáo tôi cái gì."

Ezart lắc đầu nói: "Cậu cũng không thể luôn trông cậy DSII ngụy trang, người bình thường thật sự sẽ đoán không ra DSII là người máy sao? Bây giờ mấy gã cải tạo thân thể mình đều đi đầy đường rồi."

"Không đâu, cho dù bọn họ muốn đối chất cũng không hề gì, DSII có ký ức của tôi, có thể làm ra động tác và phản ứng không khác biệt, nếu như nó không tỏ rõ mình là DSII, sợ rằng ngay cả anh Lạc Sơ cũng nhận không ra."

Thiếu gia trầm mặc một lát, rồi lại nói: "DSII rất kỳ quái, cho dù có chip điều khiển, phản ứng của nó cũng quá giống người thật, papa nói trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng không có người làm ra được người máy giống người thật như thế, bao gồm chính ông ấy, lúc đầu ca ca vì muốn triệt để che giấu bí mật tôi bị cải tạo, đã đem những con chip khác và nhân viên nghiên cứu hỏa thiêu hết một lượt rồi."

... Ngay, ngay cả nhân viên nghiên cứu cũng thiêu luôn?

Ezart tặc lưỡi nói: "Anh cậu làm việc mặc dù khoa trương vô tình bỏ mẹ, chẳng qua có lúc vẫn thật là có đạo lý."

"Nhưng Charles nhận ra được." Thiếu gia đột nhiên nói: "Anh ta vừa tới không lâu, tôi còn chưa tỏ rõ với anh ta mọi thứ, anh ta đã tự mình nhận ra DSII không phải tôi đấy!"

Ezart khó chịu nói: "Cậu nói cả trăm lần rồi, đồ ngốc, đừng có suốt ngày khoe khoang quản gia của mình tìm có bao nhiêu tốt nữa!"

"Tôi đã nói sao..."

"Cả trăm lần!"

"Oh, trước mặt quẹo phải."

Cái xe đột nhiên rẽ ngoặc một cái, ta cố gắng dùng tứ chi chống giữ mới không tông đầu vào xe, xem ra kỹ thuật lái xe của Ezart có phần tương tự với bề ngoài của mình, cũng càng khiến ta mừng vì thiếu gia đã tìm Diệp Nhân làm tài xế.

"Làm gì mặt thảm thiết không nói chuyện thế?"

Thiếu gia thật sự dùng giọng thảm thiết nói: "Ezart, tiểu Ji nếu bị thương thì làm sao đây?"

"Cô bé là con tin, vừa lại là bé gái, người ta không có chuyện gì sẽ không tổn hại cô bé, nếu cậu nôn nóng, không tìm Poseidy tới giúp à? Tôi thấy chuyện tìm người này, cô ta hẳn hữu dụng hơn tôi."

Thiếu gia lập tức nói: "Không được, Poseidy là phi nhân, để cô ấy thi triển năng lực ở đây, giáo hội liền có lý do khai chiến với chúng ta rồi."

Ezart không làm sao để ý nói: "Chẳng khác đi, dù sao giáo hội vốn đã muốn tìm cậu gây phiền mà!"

"Gây phiền và khai chiến không như nhau." Ngữ khí của thiếu gia hết sức nghiêm túc: "Giáo hội không phải một người là có thể quyết định khai chiến hay không khai chiến, anh trai tôi tương đối giống kẻ độc tài, anh ấy có thể tự mình hạ quyết định, nhưng giáo hội nhiều người, cho dù là loại chuyện lớn như truy bắt Alkus này, cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định phải bắt anh ta."

Xác thực như thế, ta lúc đầu cũng đã giấu Alkus len lén điều tra những chuyện này, không ngờ thiếu gia cũng tra rồi.

Giáo hội có lúc truy bắt bức bách, có lúc thì hết sức lỏng lẻo, dựa xem kẻ chủ sự lúc đó thái độ đối với chuyện này thế nào, cho nên Alkus có một lúc thậm chí có thể sống ở lâu đài, thuê phụ thân đại nhân và ta đến làm quản gia, mà không phải không ngừng chuyển chỗ như bây giờ.

Nhưng không thay đổi chính là, bọn họ trước sau không có từ bỏ truy bắt Alkus.

"Nhưng nếu như phi nhân gây nháo ở Thần Tinh thị, giáo hội bất luận là thế lực phe nào đều sẽ không cho phép!" Thiếu gia bực tức nói: "Cậu lần trước đánh thuốc mê Charles sau đó đánh nhau gây chuyện với anh ta, nếu như không phải bởi vì các cậu là đánh lẫn nhau, không dính dáng đến người khác, hơn nữa thân phận Charles vừa lại tương đối đặc biệt, sự tình sẽ rất nghiêm trọng!"

"Dù sao cuối cùng vẫn là không sao mà!"

Thiếu gia hừ mạnh một tiếng: "Nếu như lần này Poseidy vừa lại xuất iện, còn sử dụng năng lực của cô ấy, giáo hội là sẽ không bỏ qua cho cô ấy!" Cậu ấy ngừng một chút mới nói: "Bây giờ tốt nhất đừng lại dùng phi nhân để kích thích giáo hội nữa, tôi lúc đầu chỉ có nói muốn mang Melody và Charles tới, sau đó đã thêm Diệp Nhân, bây giờ vừa lại có Poseidy..."

"Cho nên cậu mới khóa hết bọn họ ở phòng khách sạn à? Cũng tốt thôi, tránh cho càng ngày càng phiền."

"Chính là càng ngày càng phiền!" Thiếu gia lớn tiếng phát ra kêu gào: "Chú Tencha bọn họ vì sao cũng muốn mang Jingji tới? Cô ấy lại không có năng lực tự bảo vệ mình, đến đây rất nguy hiểm!"

"Cô bé tự muốn tới." Ezart nói: "Cậu quan tâm vị hôn thê quá đi! Gạt người ta sang một bên, tự mình xông pha chiến đấu khắp nơi, điện thoại báo bình an cũng không gọi một cuộc, cô bé làm sao có thể không lo lắng."

Thiếu gia sau khi trầm mặc một hồi, ỉu xìu nói: "Gần đây quá nhiều chuyện, tương đối bận, nên, nên quên mất gọi điện thoại."

Ezart không ngó ngàng đến biện giải của cậu ấy, tiếp tục mắng: "Đừng nói Jingji, cậu ngay cả bảo vệ cũng không mang, có nhầm hay không hả? Cậu rốt cuộc coi bảo vệ là gì rồi? Là bọn họ bảo vệ cậu, hay là cậu bảo vệ bọn họ? Có xem thường bọn họ quá hay không?"

"Tôi không có xem thường nhóm chú Tencha —-"

"Cậu chính là xem thường bọn họ!" Ezart một hơi ngắt lời thiếu gia, ngữ khí vậy mà mang theo giận dữ: "Bảo vệ còn bị chủ nhân bỏ ở nhà, bởi vì đi theo chủ nhân quá nguy hiểm, mẹ kiếp! Nếu như bảo vệ đó là tôi, ông đây đã từ chức không làm rồi! Thế nào? Coi tôi là đứa ăn không ngồi rồi à!"

Thiếu gia trầm mặc không nói.

"Cái tính xấu thích tự mình gánh vác mọi thứ này của cậu đúng là vạn năm cũng không đổi!"

Thiếu gia cuối cùng cũng mở miệng biện giải: "Tôi có thay đổi, tôi kêu cậu ở lại giúp tôi rồi!"

Nghe thấy lời này, ngữ khí của Ezart chung quy mềm đi một chút: "Được rồi! Coi như cậu thay đổi một chút."

"Quẹo phải."

Lại là một cú rẽ gấp, ta bắt đầu suy nghĩ có lẽ không phải kỹ thuật lái xe của Ezart có vấn đề, mà là thời cơ thiếu gia mở miệng nhắc phương hướng có vấn đề.

"Ngừng xe."

Vừa dứt lời chính là một cú thắng gấp, lần này ta hết sức xác tín, thời cơ nhắc nhở của thiếu gia so với kỹ thuật lái xe của Ezart càng có vấn đề hơn một chút.

Xe đã tắt động cơ, ta len lén mở cửa thùng xe một khe hở, nhìn thấy thiếu gia và Ezart xuống xe, trước mắt hình như cũng là một khách sạn, lấy tầm mắt hạn hẹp của ta, chỉ có thể nhìn thấy một nửa cánh cửa, mặt tiền khá hào hoa và không mất trang nhã, ít nhất là khách sạn cỡ bốn, năm sao.

Ezart đưa chìa khóa cho một nhân viên đậu xe, nhân viên nhíu mày một chút, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Xin hỏi có nghỉ lại không?"

Hẳn là muốn tiền boa đậu xe. Ta hết sức muốn xông lên đi giúp thiếu gia trả tiền.

Thiếu gia đưa lưng về phía ta, ta nhìn không thấy biểu tình của cậu ấy, cậu ấy chỉ là đơn giản trả lời: "Tìm người."

Nhân viên đỗ xe không biết làm sao giật mình một cái, vội vàng nói: "Được, vậy thì giúp ngài đỗ xe." Hắn tiếp lấy chìa khóa, vội vã lái xe... vì sao cuống như thế đây?

Dưới bất đắc dĩ, ta đành quyết đoán mở cửa thùng xe, sau đó cực tốc lánh về sau, phóng qua làn xe trước khách sạn, sau đó trốn phía sau tượng trang trí trong sân.

Tim đập nhanh như thể muốn xông ra khỏi ngực, ta đặc biệt chờ mấy giây, mới quay đầu lén nhìn thiếu gia, đúng lúc nhìn thấy Ezart quay đầu hỏi thiếu gia: "Làm thế nào?"

"Dám động vào Tiểu Ji của ta!" Ngữ khí của thiếu gia vô cùng phẫn nộ: "Bất luận là ai, ta đều muốn bọn chúng trả giá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro