8 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.4: Ẩn núp trong bóng tối...

"A Viêm..."

"Là Nhật Hoàng!" Ta tức giận nhìn hướng đối phương, hai tên thư ký, một tên ở lâu liền láo xược, một tên nghe lời thì nghe lời, lại công tư bất phân không biết lớn nhỏ, không tên nào có thể khiến người vừa lòng đẹp ý!

Bạch Liên Nguyệt ủy khuất nói: "Tôi chỉ là muốn hỏi cậu bữa tối muốn ăn cái gì mà thôi."

"Ngươi đợi không được bữa tối đâu, lát nữa sẽ phải đến chỗ a Dạ."

"Cậu bảo tôi tới chính là định phái tôi đến bên cạnh em trai cậu —" Bạch Liên Nguyệt lập tức giận dỗi, nhưng nói đến nửa chừng vừa lại lẩm bẩm: "Không đúng, Kyle không ở bên cạnh cậu, cậu sẽ không lại phái tôi ra ngoài."

Không nghe lời thì không nghe lời, nhưng không hổ là thư ký của ta chọn, vẫn có một chút không minh: "Đương nhiên, ngươi buổi chiều qua xử lý chuyện của a Dạ, sáng sớm trở về làm việc."

"Cậu..." Bạch Liên Nguyệt sắc mặt âm trầm nói: "Quên đi, cậu trước giờ coi thư ký không cần ngủ, Kyle thật là làm hư cậu rồi! Muốn tôi đến chỗ a Dạ làm cái gì?"

"Phạm nhân của P29 bỏ trốn ra ngoài, a Dạ sẽ không buông tay mặc kệ." Ta nhìn hướng thư ký, nhíu mày hỏi: "Kyle nói P29 là tổ chức của ngươi chủ đạo, ngươi ở đó đã làm cái gì?"

"Cũng không có làm cái gì, phần lớn giam giữ nghiên cứu, xem xem có thể phục chế những năng lực nào, nhưng đến trước mắt cũng chẳng nghiên cứu ra cái gì, tôi đã giảm kinh phí đến thấp nhất rồi, chỉ có tiếp tục một chút nghiên cứu và huấn luyện, người có thể dùng thì thả ra dùng, nhưng cũng không thả ra mấy tên, những phạm nhân kia hình như tên nào cũng có vấn đề, bọn chúng phần lớn thật sự là tội phạm, P29 là vụ làm ăn lỗ vốn, còn không thể không tiếp tục làm, hừ hừ! May là tôi uy hiếp chính phủ muốn thả hết bọn chúng ra, lúc này mới kiếm được không ít trợ cấp đề cân bằng thu chi."

Ta hừ lạnh một tiếng: "Có năng lực là muốn dùng, tự cho là thiên hạ vô địch, có mấy tên có thể thiện lương như a Dạ của ta, có chỗ dựa và lực lượng cường đại cũng hoàn toàn không trở nên xấu."

"Vâng vâng vâng, a Dạ của cậu là đáng yêu nhất cường hãn nhất thiện lương nhất —- cho nên nhiệm vụ của tôi là không để cho a Dạ truy bắt những tội phạm đó?"

"A Dạ sẽ không nghe lời." Ta nói một cách có chút buồn bực, ném ra một kẹp văn kiện: "Cho nên đây có cái kế hoạch điện ảnh, ngươi lấy đi để khiến nó phân tâm, tội phạm chỉ định trong đó nếu tra được hành tung, thì để cho a Dạ đi thu dọn bọn chúng."

"Được." Trả lời xong, Bạch Liên Nguyệt suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Khoan khoan, quyền hạn của a Dạ trong liên minh Thái Dương ở trên tôi, tôi muốn che giấu nó quá khó."

"Không cần giấu nó, trong kế hoạch không có bất cứ dối trá nào, chẳng những dính dáng đến giáo hội, hơn nữa tội phạm chỉ định đều là cấp nguy hiểm."

Bạch Liên Nguyệt tò mò nhìn ta hỏi: "Cậu thật sự cam lòng?"

Ta trầm mặc một hồi: "Không cam lòng. Nhưng so với để a Dạ đi xông vào nguy hiểm chưa biết, thà rằng để nó đi bắt đối tượng nó hoàn toàn có năng lực thu thập. Giáo hội vẫn phải kiêng dè ta, so với cái thứ khốn kiếp chán sống đã ký ta một cái, bọn chúng trái lại sẽ không dễ dàng động thủ với a Dạ."

"Có lý." Bạch Liên Nguyệt gật đầu: "Chẳng qua giáo hội thì để tôi đi giải quyết là được, không cần để a Dạ đi dây vào đâu."

"Không được." Ta bình tĩnh nói: "Chính là muốn để cho a Dạ dây vào."

Bạch Liên Nguyệt trợn lớn mắt, ta có thể hiểu sự kinh ngạc của hắn, nếu như không phải báo cáo của An Đặc Khiết, ta tuyệt đối sẽ không để a Dạ dính vào phiền toái —-

"Ngươi, ngươi tuyệt đối không phải a Viêm, ngươi rốt cuộc là ai? Vậy mà dám giả trang Nhật Hoàng!"

"..."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Lại là khách sạn, bọn chúng không thể tìm nơi hoang tàn hơn một chút để trốn sao?"

Giọng của thiếu gia nghe lên có chút bực bội, tức giận nói: "Nơi thế này nếu muốn đánh nhau, căn bản không thể không dẫn đến chú ý của giáo hội!"

"Biết đâu chính là bọn giáo hội bắt vợ cậu đi!" Ezart như chuyện đương nhiên nói: "Bọn họ đương nhiên không sợ thu hút chú ý của người nhà mình."

Thiếu gia đầu tiên phản bác ngay một câu "vẫn chưa phải vợ mà" rồi mới nói: "Hẳn không phải bọn họ bắt tiểu Ji, chúng tôi còn đang hợp tác quay phim, hơn nữa không có khả năng trở mặt lắm, sau lưng tôi có anh tôi, bọn họ hẳn là vẫn không phải thật sự muốn khai chiến, cho nên sẽ không bắt tiểu Ji đi."

Ezart "oh" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cầu thang dài lê thê, nói: "Chúng ta cứ ngang nhiên như thế mà đi lên được sao? Mặc dù là thang thoát hiểm, chẳng qua hẳn vẫn là sẽ bị phát hiện đi?"

"Tôi vốn định đi thang máy."

"Thế à..."

"Nhưng tôi sợ bọn chúng sẽ cho nổ thang máy, nếu gây lên động tĩnh quá lớn thì không hay."

Cảm tạ thiếu gia không đi thang máy, nếu như thiếu gia và Ezart đi thang máy, vậy ta chỉ có thể ở lầu dưới nhìn thang máy dừng ở lầu mấy, sau đó một hơi phóng lên trên, không như bây giờ có thể tiếp tục theo dõi bọn họ.

Mặc dù thang thoát hiểm trống trải mà bít bùng, nhưng phát ra một chút xíu âm thanh nào cũng sẽ bị phóng đại, khiến ta phải vạn phần cẩn thận, bất luận thế nào, có thể theo thiếu gia là được.

"Lúc bọn chúng bắt tiểu Ji không có đặc biệt tránh máy theo dõi, hẳn là muốn để chúng ta theo, cũng có lẽ là muốn nói điều kiện đi."

Chẳng trách thiếu gia không làm sao nôn nóng, nếu như muốn nói điều kiện, vậy thì sẽ không làm hại Jingji.

Thiếu gia do dự một chút, nói: "Tôi cảm thấy người mang tiểu Ji đi có thể là Lợi Đức, cái người đó mặc áo khoác dài màu kem, lúc trước Lợi Đức chính là mặc như thế."

"A Thọ à? Vậy thì không cần lo rồi, mặc dù đầu óc gã đó có chút vấn đề, chẳng qua vẫn coi là người rất có nguyên tắc, sẽ không làm hại cô vợ bé con nhà cậu. Chậc chậc! Bây giờ thoạt nhìn, cậu tìm cô bé con làm vợ thật không tệ."

"Đã nói vẫn chưa phải vợ mà!" Thiếu gia nghe lên có chút bực mình: "Lợi Đức hắn làm nhiều chuyện xấu như thế, cậu còn nói giúp cho hắn!"

"Tôi nào có nói giúp cho hắn —-"

Lúc này, thiếu gia đột nhiên xoay người một cái, vung một quyền về phía Ezart, một tiếng kêu thảm thiết, một người nặng nề tông vào tường, sau đó ngã ở bên tường...

Ezart vẫn đứng tốt đẹp như cũ, không dám tin nhìn người sau khi ngã xuống đất mới xuất hiện thân hình, phát ra rống giận: "Tàng hình? Đây là ăn gian nhá!"

"Cho nên tôi ghét nhất là những năng lực phiền toái này!" Thiếu gia nghiến răng nghiến lợi nói.

Một cú đá chân, Ezart bổ một cước vào người kia, đối phương rên một tiếng, ngay cả la hét cũng không kịp đã ngất đi, sau đó quay đầu hỏi: "Cậu làm sao phát hiện gã này? Shit, chân hắn còn chỉ có đi vớ, đây ngay cả tiếng bước chân cũng không có đi!"

"Hắn đến quá gần, tôi nghe thấy tiếng hít thở."

Thiếu gia cúi đầu nhìn cái người hôn mê kia, do dự một lát, đạp một cái nặng nề lên cẳng chân đối phương, tiếng xương gãy kèm theo tiếng kêu thảm, nhưng hắn cũng không có kêu bao lâu đã vừa lại đau ngất đi rồi.

Ta nghĩ, mình thật sự nên nghiêm túc bảo trì cự ly mười bước trở lên.

"Không thịt luôn à?" Ezart nhíu mày nói: "Loại năng lực tàng hình này thật là phiền, nếu hắn cách xa một chút nổ súng, cậu cũng phát giác không được đi?"

"P29 chạy thoát rất nhiều người, muốn giết hết thì phải giết quá nhiều." Thiếu gia lắc lắc đầu, không biết nhét cái gì lên thân thể người kia, nói: "Anh Kyle sau đó sẽ thu hồi hắn về P29, có lẽ cái người này chưa có làm chuyện gì xấu, vừa mới từ P29 ra không bao lâu, vừa lại phải lánh nạn khắp nơi, hẳn là không có quá nhiều thời gian làm cái gì."

"Cậu trở nên mềm lòng rồi." Ezart tặc lưỡi nói: "Trước kia có người chỉ cần nguy hại đến anh cậu hoặc là người bên cạnh cậu, cậu giết bọn chúng còn nhanh hơn cắt củ cải."

Nghe vậy, thiếu gia nhíu mày, do dự nói: "Trở nên mềm lòng hình như không tốt lắm?"

Ezart lại nói: "Không có à, rất tốt."

Thiếu gia liếc Ezart một cái, không trả lời thêm cái gì, chỉ là nói: "Đeo găng đi, còn có những người khác."

"Uh, lại là kẻ có năng lực?" Ezart nhíu mày.

Ngữ khí thiếu gia lạnh lẽo: "Không phải, là vampire!"

Không xong, bị phát hiện rồi!

"Kiểu hành động và nơi trốn đều rất giống Charles." Thiếu gia "hừ" một tiếng nói: "Chẳng qua kém hơn Charles quá nhiều!"

... Thì ra vampire thiếu gia nói không phải chỉ ta sao?

Hai tay của Ezart vừa đeo găng lên, trần nhà liền hạ xuống một đống bóng ảnh, khoảng chừng mười người, mặc dù không có mặc "trang bị tiêu chuẩn của vampire", chỉ là trang phục màu đen gọn nhẹ, nhưng răng nanh bên miệng biểu lộ ra bọn chúng quả thật đều là vampire.

"Chẳng phải nói thành thị này không có phi nhân sao?" Ezart rống giận: "Đống này là cái gì? Loài người cải tạo răng nanh?"

Thiếu gia không trả lời câu này, chỉ là lẩm bẩm: "Quả nhiên không phải giáo hội bắt cóc tiểu Ji, nhưng nhiều vampire thế này là của ai phái tới?"

Ezart đập hai găng tay vào nhau tạo ra tiếng vang rung động, la lớn: "Mặc kệ nó! Tóm lại lát nữa cứ đạp gãy chân bọn chúng trước, đợi đến lúc chúng ta tìm được vợ cậu rồi từ từ hỏi sau."

Thiếu gia không nói thêm cái gì, chỉ là im lặng vươn ra móng tay màu bạc.

Chống lại thiếu gia và Ezart, những đồng tộc này thật có chút không đủ mạnh, nhìn màu sắc huyết năng của chúng, ta nghĩ số đời của chúng cũng không gần lắm, phải bỏ ra cố gắng vô cùng lớn và năm tháng lâu dài mới có thể trở thành vampire cường hãn chân chính, có lẽ đây là nguyên nhân bọn chúng sẽ chịu làm thuê cho người.

Thiếu gia trượt một cái khiến những vampire kia trợn lớn mắt, hình như có chút không dám tin vào mắt mình, nhân lúc bọn chúng ngẩn ra, thiếu gia liền bắt lấy đầu của một vampire trong đó, nặng nề xô vào tường, "rầm" một tiếng, vách tường bị tông lõm một mảng, tên vampire kia mềm nhũn mà trượt xuống đất, không còn có chút động tĩnh nào nữa.

Ezart nhướn mày, nói: "Cậu muốn đánh chết bọn chúng à?"

"Bọn chúng là vampire, không ra tay nặng một chút, chờ chúng ta đi tìm tiểu Ji trở lại, bọn chúng đã chạy mất rồi."

"Oh!" Ezart vừa trả lời xong, liền nện nguyên bộ găng vào bụng tên vampire nào đó, khiến đối phương suýt nữa ngay cả dạ dày cũng ói ra.

Đánh quá nặng rồi... Bọn chúng có thể sẽ chết. Ta cảm thấy có chút đồng cảm, có lẽ là lực chịu đòn của mình khiến thiếu gia cảm thấy vampire có thể chịu đựng thương tổn nặng như thế?

Nhưng ta là vampire bẩm sinh, số đời lại là đời năm, mặc dù số tuổi hơi nhỏ, nhưng có ưu thế của bẩm sinh, mà những vampire số đời quá xa này sợ rằng không có lực chịu đòn như thế.

Trên thực tế, chiến đấu của bọn chúng với thiếu gia và Ezart thảm đến nỗi ta không nỡ miêu tả, đây không phải chiến đấu, thuần túy là hội đồng —- thiểu số hội đồng đa số.

"Dừng, dừng! Đừng đánh nữa, tôi khai! Tôi cái gì cũng khai hết!" Tên vampire cuối cùng ngã xuống đất, sợ hãi nói: "Con tin ở tầng lầu cao nhất, không, không bị thương!"

Thiếu gia gật đầu, sau đó vươn tay một cái, túm lấy đầu của hắn đập vào đất, phát ra tiếng động vang dội, nhưng đầu của tên vampire kia cũng không có nổ tung, ta nghĩ hẳn là thang thoát hiểm thông khoáng đã khuếch đại âm thanh... chắc vậy.

"Ezart, đừng thu găng, tôi cảm thấy chuyện càng ngày càng kỳ quái rồi." Thiếu gia nhìn vampire la liệt, tràn ngập thần sắc nghi hoặc, nhưng cậu ấy lắc mạnh đầu, nói: "Mặc kệ đi, trước đi cứu Jingji."

"Được."

Mặc dù dọc đường, thiếu gia vẫn có thể cùng Ezart đấu võ mồm, nhưng đến cự ly gần như thế, cậu ấy cuối cùng cũng không thể cười nói nữa, chỉ là gấp rút một mạch xông lên, đến lối ra, cậu ấy một cước đạp cửa thang thoát hiểm, khiến hai cánh cửa kiên cố kia chỉ có thể lủng lẳng ở một bên.

Ta không dám tiến vào hành lang đèn đuốc sáng rực, chỉ có thể trốn ở trong thang thoát hiển nhìn lén thiếu gia, đối phương hình như không có do dự muốn tiến vào cái phòng kia, mà đi thẳng về phía mục tiêu, sau khi thoát ly khỏi tầm nhìn của ta rồi truyền đến một tiếng nổ vang dội, xem ra thiếu gia đã dùng chân mở cửa giống như vừa rồi.

Nghĩ đến cậu ấy hẳn là đã tiến vào phòng, ta đánh bạo bước lên hành lang sáng ngời và gần như không có vật che chắn, phát hiện ở đây có thể gọi là cái "phòng tổng thống", cả tầng lầu trừ hành lang và thang máy, thì chỉ có một cánh cửa lớn kiểu chia đôi, là cửa gỗ khá trang nhã, thậm chí có lỗ chìa khóa kiểu cũ, cũng bởi thế thiếu gia có thể dùng chân mở cửa.

"Tiểu Ji!"

Nghe thấy tiếng quát của thiếu gia, lại không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì, ta bất chấp bị phát hiện, len lén đi đến bên cửa, Ezart đang đứng ở đó.

"Ezart, là tôi, Charles." Ta vô cùng khẽ giọng nói: "Đừng động, tôi cần cậu che chắn tôi."

Đối phương cứng đờ, cố ý đập đôi găng tạo ra tiếng vang lớn, sau đó thừa dịp nói: "Đừng nói chuyện, a Dạ sẽ phát hiện!"

Ta nhéo nhéo sau lưng của cậu ta biểu thị đã hiểu, sau đó lén nhìn tình huống trong phòng.

"Anh a Dạ, xin lỗi..."

Jingji đứng ở bên salon, dè dặt không dám ngẩng đầu lên, nhưng xem ra cũng không có bị thương, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao, tiểu Ji em đừng nhúc nhích."

Jingji nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thiếu gia.

Thiếu gia lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì! Bắt cóc Jingji, vừa lại phái một số vampire căn bản không phải đối thủ để ngăn cản ta, những vampire kia hoàn toàn không muốn làm hại ta!"

Lúc này, ta mới phát hiện trên salon còn ngồi một người khác, hắn đối lưng vào cửa phòng, chỉ nhìn thấy tóc và một chút cổ áo —- cổ áo khoác màu kem.

Đối phương không có trả lời, trái lại là Jingji trợn lớn mắt, dáng vẻ hình như hết sức kinh ngạc, cô bé quay đầu nhìn người đàn ông kia, vừa lại nhìn thiếu gia, mở miệng nói: "Anh a Dạ, không phải anh phát hiện em len lén đến Thần Tinh thị, cho nên kêu anh ấy đến đón em sao?"

"Cái gì?" Thiếu gia thở hổn hển nói: "Anh làm sao sẽ phái "hắn" đến đón em, tiểu Ji em bị ngốc sao? Vậy mà tùy tiện đi theo người ta!"

Jingji ngẩn người, lộ ra thần sắc ủy khuất, nhưng chỉ là một thoáng rồi biến mất, sau đó vừa lại lộ ra thần sắc lĩnh ngộ, ảo não nói: "Đúng rồi, anh a Dạ bây giờ đang cãi nhau với ca ca, sẽ không kêu anh ấy đến đón em, em quên mất."

Bất luận là thiếu gia có cãi nhau với Nhật Hoàng hay không, đều không khả năng sẽ gọi Lợi Đức đến đón tiểu Ji, tiểu Ji nói như thế rốt cuộc nghĩa là gì đây?

Thiếu gia hiển nhiên cũng không hiểu, lặng đi một chút, nhìn hướng người đàn ông mặc áo khoác vẫn đưa lưng về phía cậu ấy, suy tư một hồi, vậy mà dùng giọng ra lệnh nói: "Đứng lên."

Đối phương vẫn thật sự đứng lên. Ta có chút không dám tin, Lợi Đức là người ngoan ngoãn nghe lời như thế sao?

"Quay sang đây nhìn ta." Thiếu gia lần nữa hạ lệnh.

Đối phương cũng thật sự làm theo, quay người đối mặt thiếu gia, không ngờ đến đó vậy mà là —-

Kyle tiên sinh!

Kyle tiên sinh trước kia luôn là tây trang phẳng phiu, anh ta bây giờ vẫn là như thế, chỉ là bên ngoài thêm một bộ áo khoác màu kem mà thôi, anh ta thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.

Đến tận đây, ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao Jingji lại ngoan ngoãn đi theo anh ta, hơn nữa vừa rồi còn lộ ra biểu tình kinh ngạc đối với trách móc của thiếu gia, nếu như là Kyle tiên sinh, đừng nói là Jingji, ta cũng sẽ không nổi lên nghi ngờ gì.

Sắc mặt của thiếu gia hết sức khó coi, thoạt nhìn cũng không phải kinh ngạc, có lẽ trong lúc cậu ấy dùng giọng hạ lệnh, có thể đã nghĩ đến là ai rồi.

"Anh Kyle, là ca ca phái anh đến sao... Chết rồi! Bên chỗ của chú!"

Thiếu gia xông lên bế lấy Jingji, sau đó gọi một tiếng: "Ezart, chúng ta đi!"

Kyle tiên sinh mở miệng nhắc nhở: "Không kịp đâu, thiếu gia."

Thiếu gia đầu cũng không quay lại nói: "Không có chuyện không kịp, nhóm Melody đều ở đó, anh đừng quá xem thường người của tôi."

Kyle tiên sinh chầm chậm nói: "Thiếu gia, người của ngài đều là người của Nhật Hoàng, bọn họ không thể vi kháng Nhật Hoàng."

Thiếu gia rốt cuộc ngừng chân lại, quay người qua trừng Kyle, nhưng cậu ấy chỉ là lặp lại lần nữa: "Anh quá coi thường người của tôi rồi."

Kyle tiên sinh không có trả lời, mặc dù thần sắc của anh ta cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng vẫn có thể nhìn ra, anh ta cũng không tán đồng lời của thiếu gia.

"Vì sao ca ca anh ấy cứ muốn giết La Diệp như thế?" Thiếu gia phẫn nộ nói: "Ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu? Nếu như anh ấy chịu gặp mặt một lần, trò chuyện một chút, vậy sau đó có làm sao, tôi đều không quản nữa!"

Kyle tiên sinh có chút bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, tôi chỉ là một thư ký nghe lệnh làm việc, không thể biết Nhật Hoàng đang nghĩ cái gì, nhưng tôi sẽ truyền đạt yêu cầu của ngài cho Nhật Hoàng."

Thiếu gia bực tức nói: "Không cần truyền đạt! Ca ca anh ấy còn lâu mới nghe lời của anh, bảo anh ấy tiếp điện thoại của tôi nghe tôi nói!" Nói xong, cậu ấy không lưu lại nữa, xoay người liền đi ngay.

Kyle tiên sinh hô lớn: "Thiếu gia, ngài có thể để Jingji ở lại đây, tôi sẽ phụ trách an nguy của cô bé."

Thiếu gia không ngó ngàng đến anh ta, cũng không bỏ Jingji xuống, một mạch đi về phía cửa.

Không xong! Ta căn bản không kịp né tránh, lúc này, Ezart bước ra sau một bước, tiện tay kéo cánh cửa xiêu vẹo ra ngoài, thoạt nhìn như là đang giúp thiếu gia mở cửa, nhưng ta thầm hiểu mà trốn vào phía sau cửa, thậm chí tạm thời ngừng thở —- ta thế nhưng chưa quên kết cục của cái tên tàng hình kia.

Khi thiếu gia đi qua, truyền đến mấy tiếng thì thầm: "Tiểu Ji ôm chặt anh, anh chạy rất nhanh, động tác sẽ rất mạnh."

Jingji "dạ" một tiếng, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh a Dạ, em mang đến phiền toái cho anh rồi."

Thiếu gia chỉ là vừa chạy vừa xoa đầu cô bé, khẽ giọng nói: "Không việc gì, em không sao là được."

Ezart bực mình nói: "Cậu còn tiếp tục lề mề nữa, ông chú nhà cậu sợ rằng đã chết ngay cả xương cũng có thể đánh trống rồi!"

"Làm gì có!" Thiếu gia ảo não nói: "Cho ca ca "xử lý", chắc chắn ngay cả tro cốt cũng tìm không được, đâu ra xương để đánh trống."

Ezart cứng họng.

Mặc dù hai người ngoài miệng đấu không ngừng, nhưng kỳ thực bước chân của bọn họ hết sức nhanh chóng, một mạch chạy ra khỏi phòng rồi xông thẳng vào thang máy, trong lúc này, thần sắc của thiếu gia đều hết sức lạnh cứng, nếu không phải Ezart thỉnh thoảng nói chuyện kéo dãn bầu không khí, sợ rằng biểu tình trên mặt thiếu gia thậm chí có thể dọa sợ Jingji.

Thiếu gia bây giờ... sợ rằng ít nhất có một nửa là trạng thái Huyền Nhật. Ta nhìn thấy một cách rõ ràng.

Mới rồi, lúc thiếu gia đi ngang qua bên cạnh ta chỉ có ngăn cách bởi một cánh cửa, có lẽ là cậu ấy đang tập trung vào Jingji, hoặc là sốt ruột cho tình huống của La Diệp, cũng có lẽ là công lao của cánh cửa... Nhưng ta nghĩ, mình có thể rút ngắn khoảng cách theo dõi đến năm bước, cự ly này có thể nhìn được thần sắc của thiếu gia rõ hơn.

Thiếu gia quả nhiên là đúng.

Ta là một thích khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro