8 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.5: Chiếc nơ màu đỏ

"An Đặc Khiết báo cáo với ta, hắn tìm được điểm mấu chốt."

Tên Bạch Liên Nguyệt chết tiệt này căn bản không thèm để ý ta đã nói cái gì, chỉ là nhìn ta chằm chằm, đầy mặt thần sắc hoài nghi, giống như đang hoài nghi ta có phải Nhật Hoàng hay không.

"Ngươi còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, ta sẽ —-"

Bạch Liên Nguyệt hất cằm: "Sẽ thế nào? Bảo Huyền Nhật đến giết tôi sao?"

Huyền Nhật... Ta rống giận: "Nói bậy cái gì? Ta muốn giết ngươi sẽ không để a Dạ động thủ, ngay bây giờ lập tức gọi đội tài quyết đến bằm thây ngươi ra vạn đoạn!"

"Vừa tàn nhẫn như thế vừa yêu a Dạ như thế, cậu đúng là a Viêm rồi." Bạch Liên Nguyệt thở phào.

"..." Ta ấn xuống nút truyền tin trên bàn, nhưng lập tức lại có một bàn tay khác phủ lên.

"Được rồi! Không đùa với cậu nữa, chuyện của a Dạ quan trọng nhất, cậu nói đi, rốt cuộc là điểm mấu chốt gì, khiến cậu thậm chí muốn a Dạ khởi xung đột với giáo hội, thật là quá khó tin rồi!"

Gạt tay của Bạch Liên Nguyệt đi, ta bình tĩnh kể: "Huyền Nhật luôn luôn bị chip quy phạm, nó tất phải bảo vệ ta, cho dù bỏ cả tính mạng cũng không tiếc."

Bạch Liên Nguyệt ngẩn ra: "Đây chẳng phải là chuyện sớm đã biết sao?"

"Nhưng ta cuối cùng vẫn sẽ chết."

"Nói bậy gì vậy!" Bạch Liên Nguyệt nhíu mày nói: "Cậu mới có ba mươi mấy tuổi, nói cái gì mà chết với không chết! Bây giờ tuổi thọ bình quân của mọi người đều vượt quá một trăm hai rồi, a Dạ cũng chẳng qua chỉ nhỏ hơn cậu mười tuổi, hai anh em các cậu —-"

"A Dạ có thể sống hơn ngàn năm."

Bạch Liên Nguyệt kinh ngạc, không dám tin hỏi: "Thật sao?"

"Ta không rảnh nói xạo với ngươi!"

Kyle sẽ không hỏi lại thừa thãi như thế! Nhưng hắn sẽ nói nhảm càng nhiều để ngăn cản ta làm việc, thật là hai tên thư ký chẳng tên nào hoàn mỹ!

Ta quay lại vấn đề chính: "Nếu ta cái đối tượng nó tất phải bảo vệ này chết rồi, ngươi nghĩ a Dạ sẽ thế nào?"

"Sẽ thế nào?"

"Không biết, An Đặc Khiết đã làm đủ loại thí nghiệm, kết quả mỗi lần đều khác nhau, điểm chung duy nhất chính là —-"

Nghĩ đến những "kết quả" kia của a Dạ, ta hít sâu mấy hơi, mới có biện pháp tiếp tục nói: "Không có kết quả gì tốt."

Bạch Liên Nguyệt hiểu rồi: "Cho nên cậu muốn để a Dạ không dùng tính mạng bảo vệ cậu nữa? Có thể làm được sao?"

"Không thể, mãi cho đến mấy ngày trước."

Bạch Liên Nguyệt cao hứng nói: "Thế thì tốt quá rồi! Cậu sau này không cần phiền não a Dạ sẽ vì bảo vệ cậu mà bị thương nữa."

Thật sự quan tâm? Phần lớn là giả vờ cao hứng đi. Ta cười như không cười nhìn hắn nói: "Sửa đổi rất đơn giản, khó chính là không thể xác nhận rốt cuộc đã sửa đổi hay chưa, bất luận thế nào, ta nếu có nguy hiểm, a Dạ đều sẽ ra tay, bất luận trong não nó có con chip chết tiệt kia hay không."

"Cậu đấy, có đứa em trai như a Dạ, vừa kiêu ngạo vừa lại lo lắng."

Vừa kiêu ngạo vừa lại lo lắng, những từ này thật là xác thiết, a Dạ, em bây giờ lại đang làm cái gì vậy? Hi vọng em đang làm công việc người mẫu, mà không phải làm anh hùng.

A Dạ ơi a Dạ, ta kiêu ngạo vì em là một anh hùng nhưng vừa lại hận em là một anh hùng, em có thể hiểu được không?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta đứng ở trên đường, nhìn chiếc xe nghênh ngang mà đi, lần này không có cơ hội len lén lên xe, bởi vì thiếu gia hết sức cuống cuồng, cho nên cậu ấy tự lái xe, Ezart đương nhiên cũng không cách nào từ chỗ điều khiển giúp ta mở cửa buồng xe.

Lần này nên làm sao đây? Toàn lực phóng đi từ tầng thượng... Không, cự ly quá xa, cho dù tốc độ ta luồn lách ở tầng thượng không chậm hơn xe chạy trên đường, nhưng ta sợ rằng không thể duy trì lâu như xe, cho dù miễn cưỡng chạy tới nơi, sợ rằng cũng không còn sức làm cái gì nữa.

Thế là ta gọi điện thoại cho Curtis, yêu cầu anh ta cái xe nhanh nhất, mặc dù cảm giác mình đem người đường đường là chủ quản của gia tộc Alexis dùng như quản gia, thực sự là hành vi vô cùng không thích đáng, nhưng vẫn là mừng vì Curtis ở Thần Tinh thị, giúp ta giải quyết rất nhiều vấn đề.

"Vâng thưa tộc trưởng, xe lập tức tới ngay."

"Làm phiền anh rồi."

"Không phiền chút nào cả."

Không lâu sau, một cỗ xe thắng gấp ở trước mặt ta, bề ngoài xe toàn là màu đen, cửa sổ xe còn dán giấy che nắng màu đen, thân xe hơi dài hơn xe bình thường, mặc dù tổng thể thoạt nhìn không giống xe gia dụng lắm, nhưng cũng sẽ không quá nổi bật, nhất là theo quan sát Thần Tinh thị mấy ngày gần đây của ta, ở đây có quá nhiều xe nổi tiếng chạy ở trên đường, một cỗ xe màu đen hơi dài vẫn không đến nỗi khiến người chú ý.

Đường phố của Tà Dương thị trái lại không có nhiều loại xe nổi tiếng như thế, ta nghĩ hẳn là do Tà Dương thị có quá nhiều đánh lộn, nạo xe và đạn lạc, muốn duy trì thân xe trơn bóng thực sự không phải chuyện dễ dàng, nhất là xe nổi tiếng, được liệt vào trong những vật phẩm nhất định bị nạo vét.

Đối phương xuống xe, hình như muốn giúp ta mở của, nhưng thời gian cấp bách, ta sớm đã tự mình lên xe rồi, anh ta ngừng lại một chút, sau đó cũng trở lại chỗ điều khiển, quay đầu dò hỏi: "Xin hỏi đi đâu đây? Tộc trưởng?"

"Đông Phương Luy?" Ta có chút nhạ dị nhìn đối phương.

"Vâng, có gì phân phó?" Anh ta bộ dạng phục tùng, hết sức cung kính, địch ý minh hiển lúc trước đã biến mất tăm —- ít nhất che giấu rất tốt.

"Đến khách sạn thiếu gia ở —-"

Nói đến giữa chừng, ta nhớ tới đối phương không thể biết là khách sạn nào, nhưng Đông Phương Luy lại đã đáp "vâng".

Nhìn thấy anh ta không có bất cứ nghi hoặc nào, hơn nữa còn lập tức khởi động xe, đạp ga liền phóng đi, trong nháy mắt đó khiến cả phần lưng ta dán lên ghế, ta nghĩ mình hẳn là không cần giải thích thêm gì.

May là trước đây có kỹ thuật lái xe của DSII, thiếu gia và Melody, khiến ta bây giờ hoàn toàn không còn để ý phương thức lái xe có tốc độ kinh người và những cú luồn lách giật gân nữa.

Mặc dù có chút lo lắng tình huống của bên thiếu gia, nhưng cũng chỉ có thể ngồi trên xe chờ đợi, mà bầu không khí không biết vì sao có hơi nặng nề, ta nghĩ, Đông Phương Luy sợ rằng vẫn hết sức phản đối ta như cũ, nhưng anh ta có thể im lặng lái xe, ta lại không có chuyện gì để làm, dưới đắn do suy nghĩ đành phải gọi điện thoại.

"Curtis, anh làm sao lại phái quản gia bên người tới?" Vừa nói xong, ta liền phát hiện số lần mình gọi điện thoại đi hình như cũng tăng lên từng ngày với số lần tiếp điện thoại rồi.

Curtis như chuyện đương nhiên nói: "Bởi vì ngài muốn "nhanh nhất", cỗ xe cải tạo đặc thù này cộng thêm Đông Phương Luy làm tay lái, mới có thể phù hợp yêu cầu của ngài, tộc trưởng vẫn hài lòng tốc độ này chứ?"

Ta có chút cứng họng, xem ra sau này chỉ có thể nói "thật" nhanh, không thể dùng nhanh "nhất" nữa, tránh cho ngày nào đó bất cẩn nói ra muốn "máy bay nhanh nhất", có lẽ sẽ xuất hiện thứ hết sức khó tin.

"Thật là làm phiền anh rồi."

"Không phiền gì cả, hi vọng ngài đừng bị cách lái xe của Đông Phương Luy dọa sợ, lấy tình hình giao thông của Thần Tinh thị, nếu muốn nhanh nhất, chỉ có thể dùng cách lái xe như thế."

Ta không để ý cách lái xe, trái lại là giọng của Curtis nghe lên quả thật rất hớn hở, đúng như Sadina nói, anh ta thật sự có nhiệt tình phục vụ, có lẽ thật sự không cần để ý quá làm phiền anh ta, trái lại nên căn dặn một số chuyện cho Curtis, để anh ta có cái cảm giác làm quản gia.

"Tộc trưởng?"

"Anh ta lái rất tốt." Ta thành thật nói, xác thực đủ nhanh, hơn nữa lấy tốc độ và cách luồn lách này, kỳ thực đã rất bình ổn rồi, mặc dù so với Diệp Nhân vẫn có chút chênh lệch, nhưng ta nghĩ lấy phi nhân có thể thao túng nước làm mặt đường để chạy để làm so sánh, đối với Đông Phương Luy thật sự quá bất công rồi.

"Vậy thì, sắp tới Đông Phương Luy cứ ở lại chỗ ngài."

"Huh?"

"Ngài gần đây hẳn là rất cần dùng xe, lấy tính cách của tộc trưởng ngài, tôi nghĩ là không lái nổi xe nhanh."

"... Được rồi." Ta hoàn toàn không thể phản bác điểm này.

"Đông Phương có thể giúp ngài xử lý rất nhiều chuyện, xin cứ việc phân phó, nhất là chiến—-"

Đột nhiên, một tiếng vang lớn không biết từ đâu tới, cái xe xoay chuyển một cách điên cuồng, khi ta đang nhạ dị Đông Phương Luy vậy mà lái còn điên cuồng hơn Melody, một bên của xe lại đã rời mặt đất —- Không ổn!

Thân hình của ta xoay một cái, xuyên qua khoảng không giữa ghế điều khiển và ghế phụ, tay trái túm lấy Đông Phương Luy, tay phải bùm ra một đường huyết năng để đánh vỡ kính chặn gió, sau đó xuyên ra ngoài, lúc này cái xe đã ở trạng thái lật nghiêng giữa không trung.

Dưới cực tốc, mọi thứ sẽ trở nên giống hệt động tác quay chậm trong phim, lúc trước đã thấp thoáng có loại cảm giác này, tùy theo cực tốc càng ngày càng thuần phục, thời gian xung quanh cũng trở nên càng chậm.

Sau khi nhảy ra khỏi xe, chưa chạm đất đã nghe thấy một đợt súng bắn quét, chân của ta vừa chạm mặt đất, sau lưng liền truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, kèm theo đó còn có một luồng nhiệt nóng bỏng bổ tới, nhưng dưới tác dụng của cực tốc, ta rời khỏi phạm vi bạo tạc nguy hiểm một cách sít sao.

Mang theo Đông Phương Luy, ta không có dừng lại bước chân, sử dụng cực tốc, bất chấp trọng lực mà bước lên mặt tường, sau đó một mạch phóng lên tầng thượng, mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đứng ở tại chỗ làm bia ngắm đều là hành động không khôn ngoan.

"Tộc trưởng! Tộc trưởng —-"

Ta đem Đông Phương Luy đang kẹp ở tay trái thả xuống đất, lúc này mới có biện pháp trả lời tiếng gào thét từ điện thoại truyền tới, lại có chút nghi hoặc mình hẳn là không có mở chức năng khuếch âm của điện thoại, chẳng lẽ Curtis thật sự kêu được lớn tiếng như thế?

"Tôi đây."

"Xảy ra chuyện gì?" Curtis vội vàng hỏi, nhưng anh ta sau khi nhận được hồi ứng, ngữ khí bình ổn hơn vừa rồi nhiều.

"Chúng tôi bị lật xe, hơn nữa cái xe nổ tung rồi, hình như là bị súng bắn mà dẫn đến nổ tung." Ta kể lại chi tiết.

"... Tộc trưởng ngài có thể đừng dùng giọng bình tĩnh để kể chuyện nghiêm trọng như thế không?"

"Ừ —– chúng tôi bị lật xe mất rồi! Xe còn nổ tung nữa!" Không biết giọng điệu thế này có đủ nghiêm trọng chưa?

"..." Đối phương hiển nhiên không định cho điểm, đổi giọng vội hỏi: "Đông Phương đâu? Anh ta ngất rồi sao?"

Ta quay đầu qua, đánh giá một lượt trạng thái của Đông Phương Luy, đối phương hình như cũng đã hồi thần rồi, anh ta nhìn xung quanh một chút, trên mặt không có thần sắc hoảng hốt, mà là hết sức chuyên nghiệp mà coi xét hoàn cảnh xung quanh, nhưng lóe qua mấy lần thần sắc phẫn nộ, cuối cùng lại mang lên một khuôn mặt lạnh.

"Không cần lo, anh ta không có bị thương."

Lúc này, ta đột nhiên chú ý thấy cổ áo của Đông Phương Luy có thắt nơ hình con bướm màu đỏ, nếu như không nhớ sai, thắt cái này đại biểu —-

"Đông Phương!" Âm lượng điện thoại truyền tới đột nhiên to hơn, Curtis vô cùng lãnh khốc nói: "Tộc trưởng nếu như có bất cứ thương tổn nào, ngươi nên biết mình sẽ có kết cục gì!"

Đây tuyệt đối là chức năng khuếch âm, Curtis có thể điều khiển điện thoại của ta từ xa sao? Ta đột nhiên cảm giác có chút bất đắc dĩ, mặc dù Curtis không có cường thế như Sadina, nhưng một số thủ đoạn âm thầm trái lại so với Sadina nhiều hơn không ít.

"Vâng!" Mặt của Đông Phương Luy càng lạnh rồi, anh ta xoay qua đối mặt ta, cứng ngắc nói: "Vừa rồi cảm tạ tộc trưởng cứu giúp." Mặc dù là lời cảm ơn, nhưng trên mặt anh ta không có cảm kích, chỉ có khuất nhục, như thể ta không phải đã cứu anh ta, mà là tàn nhẫn làm anh ta nhục nhã.

Nhưng lấy "thân phận" của Đông Phương Luy mà nói, hành động ta cứu anh ta này có lẽ thật sự là bị làm nhục, ta nhấc điện thoại dò hỏi: "Đông Phương Luy là thành viên của tiểu đội nơ đỏ?"

"Phải, Đông Phương Luy là đội trưởng đại đội thứ nhất của bộ đội nơ đỏ."

"Bộ đội?" Ta có chút nghi hoặc hỏi: "Tôi nhớ mình năm đó lúc giao quyền cho nơ đỏ, đó chỉ là cái tiểu đội bảo vệ nhỏ, dùng để bảo vệ thành viên quan trọng trong gia tộc."

"Trước mắt vẫn là bộ đội bảo vệ, chỉ là mở rộng một chút."

Bên cạnh, Đông Phương Luy dùng tay ấn tai nghe ở tai trái, không ngừng rống giận: "Tiểu đội thứ hai toàn diện giới bị, chỉ cần có người đến gần tộc trưởng trong vòng một trăm mét, bất luận là ai, bắn chết hết! Tiểu đội thứ ba và thứ tư dàn hình tròn dò xét kẻ địch, nếu bắt sống được thì bắt, không được thì giết sạch! Tiểu đội thứ năm, tình huống máy theo dõi thế nào? Còn có tiểu đội thứ nhất mở đường đi đâu rồi? Vậy mà không phát hiện trên đường bị bố trí chướng ngại vật, sau khi nhiệm vụ kết thúc, các ngươi tốt hơn hết chuẩn bị tâm lý cho ta!"

... Mở rộng một chút, thật không?

Ta đặc biệt trầm giọng hỏi: "Curtis, anh rốt cuộc đã để bao nhiêu người ở bên cạnh tôi làm hộ vệ?"

"Tôi không biết, là Đông Phương Luy một tay phụ trách nhiệm vụ bảo hộ ngài, anh ta cho rằng cần bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu người." Curtis đẩy mọi trách nhiệm lên người Đông Phương Luy, nhưng bất luận thế nào, Đông Phương Luy chỉ là bảo vệ mà thôi, cho dù là đội trưởng cũng không có quyền làm chủ, anh ta muốn điều phái bao nhiêu nhân thủ tuyệt đối là dựa vào ý tứ của Curtis.

"Tôi là muốn âm thầm đi theo thiếu gia, anh phái nhiều người như thế đi theo tôi, tôi phải làm sao "âm thầm" làm việc đây?"

Ta đã bắt đầu có chút hối hận, vừa rồi trực tiếp ngồi xe taxi về khách sạn của thiếu gia là được tồi, không nên tìm Curtis... Có lẽ không ổn, cứ như vậy, cái xe lật có lẽ chính là xe taxi vô tội rồi.

"Tộc trưởng, ngài hiển nhiên đã không "âm thầm" rồi." Curtis lãnh tĩnh nói: "Xin trở về đi, ngài nếu bị giáo hội phát hiện, sợ rằng không giúp được gì, trái lại sẽ mang đến phiền toái cho thiếu gia của ngài."

Lời Curtis nói không sai, nhưng bên thiếu gia...

"Tiểu đội thứ nhất?" Đông Phương Luy liên tiếp gọi mấy tiếng, lại không có nhận được hồi ứng, anh ta mang theo sắc mặt khó coi nói với ta: "Tộc trưởng, chúng ta nên rời khỏi chỗ này rồi."

Cửa của tầng thượng đột nhiên bị tông ra, ta suýt nữa muốn túm lấy Đông Phương Luy nhảy lầu, nhưng người tiến vào đều mặc tây trang, mang theo kính râm và cổ thắt nơ đỏ, trên tay còn xách cặp táp, điểm duy nhất khác người đi làm chính là thể hình của bọn họ tương đối cao lớn tráng kiện, cộng thêm ăn mặc gần như nhau, đứng cùng một chỗ đơn giản giống như là phân thân vô hạn của một người.

Một người trong đó đứng ra nói: "Đội trưởng! Tiểu đội thứ ba đến tiếp ứng."

"Tiểu đội thứ nhất đâu?" Sắc mặt của Đông Phương Luy rất cứng ngắc, nói: "Bị diệt rồi?"

"Từ máy theo dõi phát hiện tiểu đội thứ nhất đang toàn lực chạy về, hẳn là thông tin trước đó bị quấy nhiễu, bọn họ không có gặp phải kẻ địch."

Đông Phương Luy gật đầu, sau khi biết được báo cáo này, sắc mặt của anh ta thoạt nhìn buông lỏng một chút, quay đầu lại nhìn ta.

"Tộc trưởng, dưới tình huống không rõ kẻ địch, tôi không kiến nghị làm theo kế hoạch dự định tiến đến khách sạn." Anh ta dứt khoát nói xong mấy câu này liền không nói thêm nữa, Curtis trong điện thoại cũng không có mở miệng nói chuyện.

Ta lặng lẽ gật đầu, mặc dù hết sức lo lắng tình huống bên thiếu gia, nhưng bây giờ mình đang bị kẻ địch chưa biết theo dõi, tùy tiện đi qua có thể sẽ mang đến càng nhiều nguy hiểm cho thiếu gia.

"Rời khỏi thôi."

Đông Phương Luy gật đầu, dưới bao quanh của bảo vệ, tiến về phía cửa.

Vô thanh vô tức, cửa đã đóng lại, cửa này khác với cửa sắt luôn là rỉ sét của tầng thượng Tà Dương thị, đây là cửa thủy tinh kiểu điện tử, không có chuyện bị gió thổi đến đóng cửa.

Trong tiểu đội có người tiến lên thử mở cửa, cắm một cái hộp nhỏ màu đen vào máy mở cửa kiểu quét thẻ bên cạnh, sau khi thao tác mười mấy giây liền quay đầu báo cáo: "Đội trưởng, mở không được."

"Cho nổ!" Đông Phương Luy không chút dài dòng mà hạ lệnh.

Người đó từ dưới tây trang móc súng ra bắn vài phát vào khóa cửa, cả cỗ máy đều bị bắn nát rồi, cửa lại vẫn không có mở ra, anh ta mở cặp táp, móc ra một khẩu súng khác cỡ lớn hơn, bắn về phía bốn góc của cửa thủy tinh.

Tiếng súng hết sức lớn, nhưng ta lại thấp thoáng nghe thấy loại âm thanh khác trong tiếng súng, hết sức nhỏ nhặt, hơn nữa rất quen tai, giống như —- tiếng động thiếu gia mỗi tối trèo trở về từ ban công!

Quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, rìa cao ốc có bóng người trèo lên, ta lập tức gào lên: "Đông Phương —-"

Đông Phương cũng phát hiện động tác của ta, anh ta quay đầu vừa nhìn, đồng thời hô: "Địch tập kích!"

Anh ta rút súng ra, không chút lưu tình nổ súng về phía bóng người, nhưng đối phương lại nhảy một phát lên, thân thể vặn vẹo một cách kỳ quái mà né qua phát súng kia, lúc này không chỉ là cái vị trí đó, bốn phương tám hướng đều nhảy lên rất nhiều bóng người, ở đây rõ ràng là tầng thượng, mà nơi bọn họ trèo lên là mặt tường cửa sổ thủy tinh trơn bóng của cao ốc!

Liên tiếp nhảy lên mười mấy người, tất cả đều mặc quân phục màu đen, ở chỗ hiểm có nạm tấm kim loại, đặc điểm quan trọng nhất là trên mặt mang một cái mặt nạ màu vàng, giữa mặt nạ là một cái ký hiệu mặt trời, người đời đều biết đây là —– đội tài quyết của Nhật Hoàng.

Giọng lạnh lùng của Đông Phương Luy biến mất triệt để, anh ta tức giận gầm lên: "Chết tiệt! Mọi người trang bị vũ trang, xếp thành hàng bảo vệ tộc trưởng."

Làm sao lại thế? Còn tưởng rằng là giáo hội công kích chúng ta, làm sao lại là Nhật Hoàng!

Mọi người đều mở cặp táp, hẳn nên nói, cặp táp tự mở ra, chứa bên trong chính là hai khẩu súng mà không phải văn kiện, thoạt nhìn như là súng máy cỡ nhỏ, dưới báng súng còn có lắp băng đạn bổ sung. Đông Phương Luy chạm vào tai nghe nhỏ ở tai trái, lầm bầm nói: "Chủ nhân, kẻ địch là Nhật Hoàng, tôi cần ngài chỉ thị thêm."

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt ta xòe lòng bàn tay, trên đó là một bộ tai nghe nhỏ, cung kính nói: "Tộc trưởng, xin mang tai nghe."

Ta gật đầu, để anh ta giúp mang tai nghe.

"Tình huống trước mắt thế nào?" Giọng của Curtis từ trong tai nghe truyền tới.

Đông Phương Luy hồi báo: "Người của đội tài quyết khoảng mười lăm người, trước mắt không có cử động —-"

Ta quỳ rạp xuống đất, đầu gối phải truyền đến một cơn đau nhức.

"Tộc trưởng?"

Đông Phương Luy ngạc nhiên muốn dìu ta lên, nhưng ta trái lại ấn đầu anh ta xuống, nói: "Có bắn tỉa!"

"Thành lập tường người bảo vệ tộc trưởng! Tiểu đội khác lập tức tìm ra tên bắn tỉa!" Đông Phương Luy lập tức hạ một chuỗi mệnh lệnh, đồng thời còn phân tâm kiểm tra thương thế của ta.

Tiểu đội khác hợp thành tường người vây quanh hai người chúng ta, vậy mà còn lấy cái cặp tới ngăn ở trước người, ta đang muốn mở miệng nhắc nhở đối phương là dùng đạn xuyên giáp, cặp táp sợ rằng chẳng ăn thua gì, thì phía trước cái cặp nổi lên một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt, thoạt nhìn hết sức quen mắt, tiếp đến cái cặp hình vuông dẹp vậy mà "triển khai" rồi, từ hình hộp biến thành một cái mặt phẳng có hơi phồng, hình dạng hệt như tấm khiên.

Tiếng va chạm liên tiếp truyền tới, đạn xuyên giáp đầu tiên là bị năng lượng màu trắng tiêu trừ phần lớn, lúc xuyên qua khiên năng lượng đánh vào cái khiên cặp, ngay cả vết đạn cũng không có lưu lại.

Xem ra ở phương diện vũ trang của gia tộc phát triển cũng rất tốt. Ta yên tâm rất nhiều, từ khi nhìn thấy đạn xuyên giáp của Nhật Hoàng và vũ khí năng lượng của giáo hội, ta liền hết sức lo lắng tình trạng phát triển của gia tộc, nhưng vừa lại không muốn dò hỏi quá nhiều, tránh cho người ta nghi ngờ muốn nhúng tay.

Tai nghe truyền đến tiếng sốt ruột của Curits: "Đông Phương, đã xảy ra chuyện gì?"

"Kẻ địch dùng súng bắn tỉa công kích tộc trưởng." Đông Phương Luy nghiến răng nghiến lợi báo cáo xong, ngay tiếp theo hạ lệnh: "Nổ súng! Không được để đội tài quyết có cơ hội tiếp cận!"

Tiếng súng nổi dậy, Đông Phương Luy cúi đầu nhìn đầu gối của ta, vẻ mặt hổ thẹn.

Thấy vậy, ta đột nhiên cảm thấy rất áy náy, vừa bị công kích, tự mình theo phản xạ nhảy lên tầng thượng, địa bàn của phi nhân, nhưng lại quên ở đây là Thần Tinh thị mà không phải Tà Dương thị, ở đây mệnh danh không có phi nhân, tầng thượng tự nhiên cũng không phải phạm vi thế lực của phi nhân, trái lại bởi vì không có vật trở ngại, hết sức dễ dàng bị đánh lén.

"Đông – Phương – Luy!" Curtis từng chữ từng chữ đọc ra cái tên này, ngữ khí phẫn nộ cùng cực, thậm chí khiến ta nhớ tới ngữ khí của anh ta lúc đó chất vấn ta căn bản không yêu Sadina, nhưng Sadina đã không còn, anh ta thì lại vì sao đột nhiên phẫn nộ như thế đây?

"Ngươi bảo vệ ta nhiều năm như thế đều không sao, phái ngươi đi bảo vệ tộc trưởng chưa tới nửa tiếng thì xảy ra chuyện —- ta cảnh cáo ngươi! Ta thật sự cảnh cáo ngươi! Tộc trưởng mà còn bị thương một sợi lông tơ, ta sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi!"

"Vâng!"

Ta đang muốn mở miệng bảo Curtis không cần như thế, lại bị tiếng súng xa gần liên tục truyền tới ngắt lời, bây giờ hình như không phải thời cơ tốt để đàm luận, ngay cả tay súng bắn tỉa của song phương đều đã bắt đầu giao thủ rồi.

Tiểu đội viên phá cánh cửa quay đầu hô: "Đội trưởng, cửa lớn đã đột phá!"

"Được rồi!" Đông Phương Luy túm lấy cánh tay ta, nói: "Tộc trưởng, tôi dìu ngài đi vào."

Ta muốn đứng lên nói "tôi có thể tự đi", nhưng lời đến bên miệng lại chỉ còn tiếng rên đau, đầu gối truyền tới đau đớn như lửa thiêu, giơ máu dính trên tay nhìn, trong máu mang theo một chấm bạc li ti, là bột bạc, Nhật Hoàng hiển nhiên hết sức hiểu rõ vampire —- có lẽ là ta khiến hắn càng hiểu rõ nhược điểm của vampire?

Tay trái của Đông Phương Luy đột nhiên chuyển qua eo của ta, khi đang cảm giác hết sức không ổn, anh ta một phát liền vác cả người ta lên... vừa rồi chẳng phải mới nói là "dìu" ta dậy sao?

Đây hẳn là không liên quan tới chuyện ta vừa rồi kẹp anh ta dưới nách, chạy ra khỏi xe chứ?

"Rút lui! Sáu, tám và chín đi lên mở đường!"

Đông Phương Luy vừa hô, mọi người đều bắt đầu đi chuyển, ba người một tay cầm tấm khiên cặp một tay cầm súng, thoạt nhìn cứ như bộ đội đặc chủng trong phim, giơ súng lấy tư thái vô cùng chuyên nghiệp, trông chừng trái phải tiến lên thăm dò nguy hiểm.

"An toàn!"

Đông Phương Luy vác theo ta xông lên phía trước, phía sau thì là những đội viên nơ đỏ kia, bọn họ vừa lui vừa xạ kích, lượng đạn và hỏa lực của súng giới trên tay đều hết sức kinh người, vậy mà ngay cả đội tài quyết cũng nhất thời không thể đột phá.

Thấy vậy, ta lập tức đề xuất: "Xin bỏ tôi xuống được không? Tôi có thể tự mình đi." Lần này có đau cũng không rên ra tiếng!

Đối phương hình như quá mức bận rộn mà không nghe thấy, chỉ là dùng bước chân vội vã một mạch phóng xuống cầu thang, đồng thời không ngừng dùng tai nghe đối thoại với đội viên.

"Xâm nhập hệ thống giám sát cao ốc chưa? Quyền điều khiển thang máy xác định ở trên tay chúng ta?"

"Không thể khẳng định!" Đội ngũ phía sau có người trả lời.

"Bỏ đi! Đi thang thoát hiểm." Đông Phương Luy quyết đoán hạ quyết định.

Ta lần nữa đề xuất kiến nghị: "Cầu thang dài như thế, anh vác tôi cực lắm, xin để tôi xuống đi đi."

Đông Phương Luy liếc ta một cái, cứ như nàng dâu nhỏ cúi đầu sám hối, ủy khuất nói: "Tộc trưởng cho rằng tôi làm không đủ tốt sao? Ngài có thể phản ánh với tộc trưởng đại điện, để ngài ấy khiến tôi tan thành tro bụi."

Ngữ khí này nghe lên cứ như "xin tộc trưởng đại điện nhớ chút công lao của tôi", mà không phải cách xử trí tan thành tro bụi nghiêm trọng này, hơn nữa trong lúc giống như một nàng dâu nhỏ sám hối, trên vai lại vác một người, bước chân xuống cầu thang nhanh như gió —- trọng điểm là Curtis có thể nghe thấy lời vừa rồi của Đông Phương Luy nói.

"Anh làm không tệ."

Mặc dù không tin Curtis thật sự sẽ khiến Đông Phương Luy tan thành tro bụi lắm, nhưng ta dù sao cũng không quen cách làm việc của Curtis, biết đâu anh ta thật sự sẽ làm như thế cũng không chừng, cho nên vẫn là khích lệ trước một cái.

"Địch tập kích!" Ba người mở đường phía trước cấp bách hô lên, đồng thời tiếng súng nổi dậy.

"Đông Phương!" Ta sốt ruột hô lên: "Bỏ tôi xuống!"

Đông Phương Luy hoàn toàn coi như không có nghe thấy —- lần này có lẽ là thật sự không có nghe thấy —- anh ta chỉ dùng tay trái vác ta, tay phải thì cầm một khẩu súng máy điên cuồng bắn quét, cộng thêm đội viên nơ đỏ xung quanh cũng đang nổ súng, tiếng súng đinh tai nhức óc, ta thậm chí sắp nghe không được tiếng mình nói rồi.

Những khẩu súng này có đạn vô hạn sao?

Ta cảm thấy hết sức nghi hoặc, quan sát những đội viên nơ đỏ này, phát hiện bọn họ cách mỗi một khoảng thời gian thì sẽ cắm súng vào hai bên sườn, sau đó vừa lại là một đợt nổ súng mãnh liệt —- ngoại trừ Đông Phương Luy phải dùng tay trái vác ta, những người khác nếu không phải tay cầm hai khẩu súng, thì cũng là một tay cầm súng cộng thêm một thanh đao năng lượng, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy vũ khí mấy người phía sau cầm hình như khá lớn có chút giống ống hỏa tiễn.

Lúc Đông Phương Luy cắm súng xuống sườn, ta đặc biệt chú ý động tác của anh ta, phát hiện dưới tây trang vậy mà toàn là băng đạn, bộ tây trang này đơn giản giống như là một bộ áo chống đạn kiểu băng đạn, chẳng trách thân hình của bọn họ thoạt nhìn đều đặc biệt tráng kiện, thì ra là có thêm lớp băng đạn!

Dưới loại lửa đạn mãnh liệt này, hai hàng người vậy mà vẫn một mạch đột phá tới gần, động tác của bọn chúng có chút tương tự thiếu gia, đương nhiên, vẫn là có chênh lệch rất lớn với thiếu gia, nhưng có lẽ, nhược điểm của bọn chúng cũng hết sức tương tự?

"Công kích khớp xương của bọn chúng!" Ta lập tức hô lên với mọi người, nhưng phát hiện âm thanh đều bị tiếng súng lấn át, bèn dùng tiếng rống trống rỗng của vampire lặp lại lần nữa.

Đông Phương Luy ngẩn ra một chút, lập tức hô: "Không nghe thấy lời của tộc trưởng à? Mau công kích chỗ khớp xương!" Hạ lệnh xong, anh ta ấn tai nghe, tiếng nói chuyện hết sức rõ ràng: "Tộc trưởng nếu muốn hạ lệnh, xin ấn nhẹ tai nghe, bất luận chung quanh có bao nhiêu ồn ào, người khác đều có thể nghe thấy mệnh lệnh của ngài."

Ta không có ý hạ lệnh, cũng không thiện trường chỉ huy chiến đấu, chỉ là đúng lúc nhớ tới bọn chúng có lẽ sẽ có cái nhược điểm này mà thôi.

"Đông Phương Luy." Giọng của Curtis đột nhiên từ tai nghe truyền tới, cho dù đang trong bắn nhau, quả thật cũng vô cùng rõ ràng, nhưng tai nghe này lại không trở ngại âm thanh bên ngoài, lực lượng khoa học kỹ thuật quả thật rất tài giỏi.

Bởi vì do bị vác, ta minh hiển cảm giác được thân thể của Đông Phương Luy cứng đờ, mới hồi ứng: "Vâng, tộc trưởng đại diện."

"Mang tộc trưởng tới chỗ ta."

Đông Phương Luy hiển nhiên có chút kinh ngạc, vội vàng nói: "Mang đến chỗ ngài? Nhưng —-"

Curtis dùng giọng hết sức lạnh nhạt nói: "Đây là mệnh lệnh, ngươi còn có vấn đề sao?"

"Không có!" Đông Phương Luy dùng tai nghe rống lên với thủ hạ: "Dùng ống hỏa tiễn mở đường, không cần lo ngại động tĩnh quá lớn, lập tức mở một con đường cho ta!"

Vậy mà thật sự phải dùng đến ống hỏa tiễn rồi, cú này nổ xuống, cầu thang thật sự sẽ không sập sao?

Đông Phương Luy vác theo ta lùi đến phía sau đội ngũ, đúng lúc hai đội viên nơ đỏ vác ống hỏa tiễn đi sát qua, người bọc hậu phía sau bạt mạng bắn quét, tránh cho đội tài quyết ở tầng thượng đuổi tới.

Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, căn bản không cần băn khoăn cầu thang có sập hay không, loại mưa bom bão đạn này hỏa lực cũng không có nhỏ hơn ống hỏa tiễn chỗ nào.

"Đông Phương, có gì không ổn sao?" Ta cảm giác phản ứng của anh ta đối với mệnh lệnh của Curtis thực sự có chút quỷ dị.

Đông Phương Luy do dự một chút, vậy mà lấy tai nghe xuống, ghé vào bên tai không mang tai nghe của ta nói: "Tộc trưởng đại diện chỉ có lúc vô cùng phẫn nộ mới gọi tên đầy đủ của tôi, ngài ấy bình thường gọi tôi là "Đông Phương", hơn nữa, hơn nữa..."

Anh ta muốn nói nhưng lại thôi, ta cũng lấy tai nghe xuống, nói: "Dính líu đến Curtis, tình huống hoàn toàn không ổn, anh còn muốn tiếp tục che giấu sao?"

Đông Phương Luy cắn răng một cái, nói: "Tộc trưởng đại điện bản thân ở ngay khách sạn thiếu gia của ngài đang ở, ngài ấy không muốn nói cho ngài điểm này, nói ngài nếu như biết được, cho dù ngài không muốn dùng quyền lợi của tộc trưởng, cũng sẽ hạ lệnh muốn ngài ấy rời khỏi đó, cho nên, ngài ấy vừa rồi đột nhiên muốn tôi mang ngài đi gặp ngài ấy, vô cùng không thích hợp!"

Vì sao Curtis lại dấn thân ở nơi nguy hiểm như thế?

Anh ta thế nhưng là cháu trai duy nhất của Sadina, cũng là người chủ sự của gia tộc Alexis, mà cái khách sạn đó chẳng những là nơi thiếu gia và giáo hội so đấu, La Diệp mà Nhật Hoàng muốn giết cũng ở đó, bây giờ ngay cả đội tài quyết cũng xuất hiện rồi, mặc dù không biết Nhật Hoàng vì sao muốn công kích ta, nhưng hiển nhiên không thể nào là biểu hiện của thân thiện!

Ta thốt lên: "Đông Phương, chúng ta lập tức qua chỗ Curtis!"

Đông Phương Luy vội vàng nói: "Nhưng đó có thể là cái bẫy —- Không! Đó chắc chắn là cái bẫy."

Ta phẫn nộ nói: "Đó là Curtis Christopher, tộc trưởng của gia tộc Alexis, đừng nói là bẫy, là địa ngục anh cũng phải xuống!"

Sau khi nói xong, Đông Phương Luy vậy mà vẫn ngơ ngác nhìn ta, không biết thời gian cấp bách sao?

"Đông Phương Luy!" Ta tức giận gầm lên: "Còn không mau qua chỗ Curtis!"

"Vâng!" Đông Phương Luy lần nữa mang lên tai nghe, không biết có phải là ảo giác, khóe miệng của anh ta vậy mà có hơi giơ lên, hạ lệnh: "Khai pháo! Mở ra một con đường cho tộc trưởng!"

Tiếng pháo của ống hỏa tiễn ầm ầm, cự ly gần như thế khiến tai ta bị chấn động đến đầy là tiếng ong ong, trong nhất thời cái gì cũng nghe không thấy nhìn không thấy, nhưng Đông Phương Luy và những thành viên nơ đỏ lại vẫn có thể nhanh chóng xuống lầu, hơn nữa cũng không phải chỉ có động tác xuống lầu đơn giản —- cầu thang bây giờ cũng không giống cầu thang nữa rồi —- bọn họ nhảy đông tránh tây, ở giữa đống đá vụn mà nhanh chóng hành động.

Nhất thời, ta cảm thấy tố chất thân thể của mình thực sự quá là kém, vampire mệnh danh không dễ chết vậy mà ngay cả tố chất thân thể của loài người cũng không bằng, thật là khiến người phân không rõ bên nào mới là phi nhân.

Không thể cứ như thế bị người khác vác đi làm cái thứ vướng víu, ta tập trung tinh thần kiểm tra thương thế, đầu tiên thử vươn tay chạm vào, chỉ chạm vào khe khẽ đã cảm thấy hết sức đau đớn, nhưng xương đầu gối hình như không có vỡ, thật là may mắn trong bất hạnh, nếu như vỡ rồi, vậy thì chỉ có thể chầm chậm khôi phục, chỉ là viên đạn hình như kẹt ở bên trong, nếu như có thể lấy ra, có lẽ ta đã có thể hành động tự nhiên rồi.

Không biết có phải là do ống hỏa tiễn, đi xuống đã không còn trở ngại, một mạch thuận lợi xuống đến đường phố, bước lên cỗ xe đến đón.

Ngồi trên xe, Đông Phương Luy lại không có lập tức lái xe, mà là quay đầu nhìn ta, do dự nói: "Ngài thật sự không cần vào bệnh viện sao?"

"Không cần!" Ta một hơi cự tuyệt: "Tôi là vampire, anh đưa tôi vào viện làm cái gì? Tôi tự mình có thể xử lý rồi, anh mau lái xe!"

Đông Phương Luy ngẩn ra, lúc này mới gật đầu, khởi động xe.

Nhưng đây là nói dối, cho dù là vampire, vết thương cũng cần phải băng bó, nếu như là vết thương ra nhiều máu thì càng cần phải lập tức cầm máu, mặc dù vampire có thể thao túng máu của mình, nhưng cũng không thể liên tục tiêu tốn tinh lực ngăn cản máu từ vết thương chảy ra.

Ta lấy ra máy tính bảng, cái máy tính này bây giờ hình như chỉ dùng để truyền tin cho một người, cho dù có nỗ lực tra duyệt tin tức y học làm sao, cũng không bằng trực tiếp truyền tin tức cho cậu ta, sau đó nhận được hồi ứng bằng hình minh họa, có lẽ còn có đoạn phim thao tác thực tế để quan sát.

"Matt."

"Hi!" Màn hình mở rồi, Matt trên màn hình đang cầm một tô mì, trên đầu kẹp bốn, năm cái cuộn tóc, nếu không phải hết sức quen thuộc đối phương, ta liếc mắt một cái có lẽ sẽ tưởng cậu ta là cô ta.

Không còn quá nhiều thời gian nữa, thế là ta nói thẳng: "Xin dạy tôi lấy đạn."

"Lại có người trúng đạn à?" Matt húp hai miếng mì nuốt xuống, tán thán nói: "Cuộc sống của mấy người có phải hơi quá phong phú rồi không? Lấy trúng đạn làm trò tiêu khiển à? Hơn nữa tôi lần trước chả phải đã dạy cậu rồi, quên rồi à? Cũng đúng, dạy một lần là phải biết, chỉ có ông già nhà tôi cái bác sĩ dữ dằn kia mới dạy như thế."

"Tình huống lần này tương đối phức tạp, bộ phận trúng đạn là đầu gối, hơn nữa tôi hi vọng sau khi lấy đạn có thể hành động tự nhiên."

"Đầu gối trúng đạn, sau khi lấy ra còn muốn lập tức hành động tự nhiên?" Vẻ mặt Matt... nên nói làm sao đây? Đại khái chính là cái ký tự biểu cảm nào đó mà cậu ta thường dùng —- "囧".

Ta không quen những ký tự lưu hành mà Matt sử dụng này lắm, nhưng giờ phút này không thể không thừa nhận, vẫn không có cái từ hình dung nào có thể truyền đạt ra biểu tình của Matt ngắn gọn hơn cái ký tự này.

Ta vội vàng nói: "Xương đầu gối không có vỡ, hơn nữa người bị thương cũng không phải loài người."

"Oh? Đầu tiên để tôi xem người bị thương." Nghe thấy không phải loài người, Matt hiển nhiên nổi lên hứng thú.

"Cậu đã thấy rồi." Ta thành thực nói: "Người bị thương là tôi."

Thế là Matt càng thêm —– "囧" rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro