8 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.6: Tiền bạc của phản bội

"Anh."

A Dạ vừa mới gọi một tiếng, ta liền cảm giác không ổn, vất vả lắm mới nhận được điện thoại của nó, tâm tình đang tốt biến mất trong nháy mắt, giọng điệu này, sự ngập ngừng này, tiếng gọi anh này nhất định không bình thường!

Chẳng lẽ lại là bị thương rồi? Không đúng, nếu như là bị thương, a Dạ giấu ta còn không kịp, căn bản sẽ không gọi điện thoại tới, chắc chắn là chuyện khác càng nghiêm trọng hơn!

"A Dạ, đã xảy ra chuyện gì? Ai có gan dám động vào em —-"

"Không có! Không có chuyện gì lớn, anh đừng căng thẳng..."

"Em lại gạt anh rồi! Không có chuyện lớn em làm sao lại gọi điện thoại tới!"

"Nói cái gì mà em không xảy ra chuyện lớn thì sẽ không gọi cho anh chứ! Em buổi tối không phải đều sẽ gọi điện thoại cho anh sao?"

Nghe đến đây, ta hừ một tiếng nói: "Gần đây ba ngày mới gọi một lần."

Kỳ thực ngay cả ba ngày một lần cũng không có, nhưng không thể nói thật, nếu không sau này a Dạ chắc chắn sẽ như chuyện đương nhiên mà cứ cách như thế gọi điện thoại, kỳ thực bây giờ năm ngày có một cuộc đã là không tệ rồi, nếu còn xuống nữa... Hết thảy đều tại tên quản gia kia! Hắn ngay cả chuyện nhắc nhở a Dạ gọi điện thoại cũng không làm được sao?

"Ba, ba ngày gọi một lần cũng đâu có ít..."

Dùng sức ném đồ chặn giấy trên bàn về phía Bạch Liên Nguyệt ở bên cạnh, hắn một tay tiếp lấy, còn lườm một cái, sau đó ta bình tâm tĩnh khí dò hỏi: "A Dạ, nói cho anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bây giờ không phải lúc tranh biện mấy ngày gọi điện thoại một lần, a Dạ hiếm khi xin ta giúp đỡ, cứ kéo lạc đề thế này, nó sau này càng sẽ không gọi điện thoại về xin giúp đỡ nữa.

"Anh... La Diệp còn sống."

Hồi lâu nói không ra lời, ta ngàn suy vạn đoán cũng không nghĩ đến sẽ là cái chuyện cũ năm xưa này, làm sao lại còn sống đây? Năm đó cha rải thiên la địa võng, trừ phi là chết rồi mới có thể bắt không được, làm sao có thể vẫn còn sống?

Huống hồ cha cũng đã chết nhiều năm như thế, ông ta bây giờ mới xuất hiện thì lại là vì cái gì? Vì sao đi tiếp xúc a Dạ mà không phải ta, ông ta có biết chân tướng hay không... Không nghĩ! Trước đừng nghĩ những cái này, a Dạ còn đang chờ ta mở miệng, nó nhất định không biết nên làm cái gì bây giờ, a Dạ quá tin người, bị người dỗ dành một chút sợ rằng sẽ tin ngay.

La Diệp, có thể sống sót dưới truy sát của cha, tuyệt đối là gã không đơn giản.

Ta mở miệng, phát hiện âm thanh có chút khàn, nói: "Hắn đang ở chỗ em đi? Giao cho anh, anh sẽ xử lý hắn."

Lời vừa mới nói xong, ta liền biết thôi rồi, mình vậy mà nói như thế, a Dạ chắc chắn không muốn...

"Không được! Anh nếu dám làm, em sẽ không bao giờ để ý anh nữa!"

Điện thoại bị cúp rồi, a Dạ vậy mà cúp điện thoại của ta, nghe lên có vẻ tức giận không nhẹ, xem ra nó sẽ không giao gã kia ra rồi, mình làm sao lại sơ suất như thế, nhất thời thốt ra khiến a Dạ nghe hiểu ta muốn "xử lý" làm sao, chuyện lần này phiền rồi...

"Chết tiệt!"

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Cám ơn cậu, Matt." Ta từ đáy lòng cảm tạ, Mấy ngày qua, cậu ta chẳng những giúp ta cứu La Diệp tiên sinh, bây giờ vừa lại khiến chân của ta có thể hành động tự nhiên, thực sự là người bạn cực kỳ đáng tin.

"Cám ơn thì khỏi, chỉ cần cậu làm ơn đừng tiếp tục khiêu chiến cực hạn của tôi nữa." Matt yếu ớt nói: "Mặc dù cố hết sức cố định chỗ bị thương rồi, chẳng qua tôi phải nói cho cậu, đau thì không tránh được, tôi tin cậu có thể nhịn, nhưng làm ơn, thật sự làm ơn, đầu gối trúng đạn nên tĩnh dưỡng cho tốt, không phải chạy đi bắn nhau! Đáp ứng tôi, chỉ cần một khi giải quyết xong sự việc, cậu phải thật sự nghỉ ngơi cho tốt."

"Được." Chỉ cần sự việc kết thúc mà nói.

"Vết thương có bất cứ vấn đề nào thì phải nói cho tôi." Matt hết sức bất an nói: "Tôi vẫn là lần đầu tiên giúp người bị thương đi tham gia bắn nhau, cậu đừng để tôi hối hận cả đời."

"Được, nhất định sẽ nói cho cậu."

Ta xuống xe, động chân động tay, quả thật có thể hành động tự nhiên rồi, mặc dù không biết có thể sử dụng cực tốc hay không, nhưng ít nhất không cần người vác.

"Tộc trưởng." Đông Phương Luy từ chỗ điều khiển phóng xa, suýt nữa tiếp tục vác ta lên vai, ta vội vàng lùi hai bước.

Anh ta lặng đi một chút, cúi đầu nhìn chân của ta. Ta bình tĩnh nói: "Tôi đã nói có thể tự xử lý, đi mau! Bên Curtis không biết đã xảy ra chuyện gì, không thể tiếp tục kéo dài nữa."

"Vâng!" Đông Phương Luy quay đầu nói với những người khác: "Đi."

Lúc này, tiểu đội nơ đỏ đều đã thu hồi súng giới vào trong cặp táp, cài lên toàn số nút trên tây trang, lập tức từ bộ đội đặc chủng khôi phục thành bộ đội thư ký, Đông Phương Luy sau khi ra hiệu với ta liền dẫn đầu mở đường, ta đi ở phía sau anh ta, trước sau trái phải đều có đội viên nơ đỏ.

Nhân viên khách sạn đi lên đón tiếp, Đông Phương Luy nhàn nhạt nói: "Chúng tôi lên lầu 106."

Nhân viên ngẩn ra, thái độ càng thêm cung kính nói "vâng", sau đó vội vàng đi giúp ấn thang máy, cái thang máy này ghi rõ "thang máy chuyên thuộc", không mở ra cho người phòng bình thường, lớn như một cái thang máy chuyển hàng hóa, cũng nhờ vậy, nếu không vẫn thật không thể để cho mọi đội viên nơ đỏ đi vào.

Thiếu gia lại không có ở tầng lầu cần thang máy chuyên thuộc, bởi vì phòng cậu ấy ở là của đoàn phim thuê, đoàn phim có thể ở tại khách sạn khá xa hoa này, hẳn là đã là Bạch thư ký đặc biệt dặn dò, thậm chí có khả năng là để tránh cho thiếu gia bị người nói có đãi ngộ đặc biệt, mới sẽ cho cả đoàn phim đều ở đây.

"Tộc trưởng, mọi người đến rồi sao?" Tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng của Curtis.

Ta ấn giữ tai nghe, vội vàng trả lời: "Sắp đến rồi."

Trầm mặc một chút, mặc dù biết không nên bộc lộ bọn ta đã phát hiện không ổn, nhưng ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn tôi tới, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Curtis vậy mà cười một tiếng: "Không có gì, chỉ là nhớ bà nội, muốn cùng tộc trưởng trò chuyện, nhớ lúc ngài và bà nội bị nhốt trong lồng, tôi —- trước không nhắc đến nữa, chờ ngài đến rồi trò chuyện sau đi."

Lúc ta và Sadina bị nhốt trong lồng —- Curtis đang bị hạ huyết thân của Avrisila khống chế!

"Curtis bị người khống chế rồi." Ta khẽ giọng nói với Đông Phương Luy, bởi vì lo lắng ở đây có thể có máy theo dõi.

Lời vừa ra, thần sắc của Đông Phương Luy lập tức thay đổi, khuôn mặt vốn có thể nói là tuấn tú ở dưới thần sắc phẫn nộ, vậy mà có thể trở nên đáng sợ như ác quỷ, đẹp ngang như là vampire biến mặt!

Ta giật mình, vô thức nhìn thử trái phải những người khác cũng có hết hồn như thế hay không, nhưng trái lại nhìn thấy mười mấy khuôn mặt ác quỷ...

Đầu tiên là kinh hãi, tiếp đến ta lại cảm thấy vui mừng, bộ đội nơ đỏ phẫn nộ như thế đối với chuyện Curtis lâm vào hiểm cảnh, biểu thị cảm tình của bọn họ và Curtis hẳn là tương đối không tệ, đây là không thể tốt hơn rồi.

Cửa thang máy vừa mở, hai bóng người cứ như thế ngang nhiên đứng ở trên hành lang, một trái một phải, mặc dù hành lang rất rộng, đủ để chứa năm người sóng vai nhau cũng dư sức, nhưng hai người này lại cứ đứng như thế, lại khiến người có cảm giác không thể nào thông qua.

Đèn thạch anh phía trên bọn họ quá sáng, khiến người không thấy rõ mặt, nhưng đáy lòng ta lại có loại cảm giác kỳ quái, tiến lên muốn nhìn rõ đối phương, đi chưa tới mấy bước đã bị Đông Phương Luy một tay ngăn lại, nhưng cho dù như thế, ở lúc mắt đã quen với ánh sáng của đèn thạch anh, cho dù càng ngày càng không dám tin, ta lại vẫn dần dần nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

"Linh mục Yue?" Ta không dám tin nói: "Vì sao ông lại ở đây? Ông, ông làm sao lại dính líu vào trong chuyện này?"

Linh mục Yue mang theo vẻ mặt áy náy, nói: "Tôi cần hành tung của Yi Alkus."

Lại là Alkus, cho dù giáo hội trụ tại Tà Dương thị hệt như bị bỏ hoang, nhưng linh mục Yue quả thật vẫn là người trong giáo hội, hơn nữa lai lịch hình như rất không đơn giản, rõ ràng sớm đã biết những chuyện này, sớm đã không nên quá tín nhiệm đối phương —- ta lại vẫn có loại phẫn nộ mãnh liệt của bị phản bội!

Đối phương là cha của Yue Gang, hơn nữa luôn luôn hết sức thân thiện với thiếu gia, vốn cho rằng hiếm hoi, khi có thể thân thiện như thế với người trong giáo hội, ta thậm chí lạc quan cho rằng, nếu như có thể tiếp tục tình hữu nghị như thế, có lẽ ngay cả thù oán giữa Alkus và giáo hội cũng có một ngày hóa giải đi?

Nhưng chung cuộc vẫn là cái mộng tưởng không thể thực hiện. Mang theo phẫn nộ bị lừa dối, ta gầm lên: "Ông từng hứa sẽ không nguy hại Alkus!"

"Tôi sẽ không!" Linh mục Yue vội vàng nói: "Hãy tin tôi, tôi không phải muốn giết hắn!"

"Chúng tôi chỉ là muốn hóa giải thù hận giữa Yi Alkus và giáo hội."

Một người khác, Alex, thành khẩn mà từ đáy lòng nói.

Ta vẫn nhìn linh mục Yue, về phần Alex, ta trước giờ đã cho rằng hắn có mưu đồ khác, nếu không phải có linh mục Yue, lúc trước không thể xuất hiện tình huống ba người ngồi xuống trò chuyện.

Đông Phương Luy có chút kiềm chế nói: "Tộc trưởng, tình huống tộc trưởng đại diện không rõ, có thể cưỡng chế đột phá không?"

"Chờ một chút." Mặc dù rất lo lắng trạng huống của Curtis, nhưng ta vẫn dằn lòng hỏi: "Linh mục Yue, là ai muốn đem hành tung của Alkus nói cho ông?"

Mặc dù thấp thoáng có suy đoán, lại vẫn không hi vọng là người đó, bởi vì kẻ địch này thực sự quá cường đại, khiến người không khỏi cảm thấy lạnh lẽo...

Linh mục Yue nhíu mày.

"Là Nhật Hoàng sao?" Ta đột ngột nói ra người ngờ tới.

Phản ứng của linh mục Yue cũng không lớn, trái lại là Đông Phương Luy đột ngột quay đầu nhìn ta một cái.

"Hắn dùng hành tung của Alkus trao đổi cái gì với ông?"

Đây mới là trọng điểm ta chân chính quan tâm, nếu như có thể, hi vọng chỉ là nhằm vào ta, mà không phải Curtis, ta thực sự không hi vọng nhìn thấy gia tộc Alexis và Nhật Hoàng khởi xung đột, cho dù Curtis từng nói gia tộc Alexis sẽ không dễ dàng thua bởi Nhật Hoàng, nhưng Nhật Hoàng vẫn là cái đối tượng phải cực lực né tránh cùng với xung đột.

Linh mục Yue do dự một chút, một người khác lại mở miệng nói trước.

"Judas vì tiền bạc mà phản bội thầy của mình, cho dù biết giáo huấn trong quá khứ, nhưng giờ đây có người vung tiền bạc xuống, tôi lại vẫn không thể không khom lưng nhặt lên, cam tâm tình nguyện cúi mình với hắn, thật không hổ là —-

Alex ngượng ngùng cười cười, nói: "Mặc dù không tán đồng thái độ làm người của người đó, nhưng cũng không thể không tán đồng năng lực làm việc của hắn, chẳng qua thật ngại quá, chúng tôi không thừa nhận hành động này có liên quan đến Nhật Hoàng."

Không thừa nhận có liên quan với Nhật Hoàng... cho nên xác thực có liên quan đến Nhật Hoàng không? Nhưng đây là vì cái gì? Nhật Hoàng không phải chỉ muốn giết La Diệp sao? Chỉ là tin tức của Alkus đã đủ uy hiếp ta rồi, căn bản không cần dính dáng đến Curtis và gia tộc Alexis, thậm chí là giáo hội, đây chỉ sẽ khiến cho sự tình trở nên càng phức tạp mà thôi.

Hay kỳ thực là giáo hội? Dù sao linh mục Yue và Alex đều là người trong giáo hội, hay tệ hơn..."

"Nhật Hoàng đã hợp tác với giáo hội rồi sao?" Ta sâu sắc hi vọng sự tình đừng đến nỗi như thế.

"Chúng tôi không đại biểu giáo hội." Linh mục Yue một hơi bác bỏ, thậm chí lập tức làm sáng tỏ: "Giáo hội không biết hành động của chúng tôi, bọn họ chỉ muốn giết Yi Alkus, mục đích khác với chúng tôi, tôi và Alex là hành động riêng."

Ta ngẩn ra, phát hiện đối phương không có mặc áo bào linh mục, chỉ là ăn mặc kiểu cũng không khác linh mục bao nhiêu, cho nên mãi không phát hiện.

Mặc dù vẫn là chưa rõ tình huống trước mắt, nhưng ta đã không định tiếp tục dây dưa nữa, bất luận là Nhật Hoàng hay là giáo hội, thậm chí song phương liên thủ —- trước mắt đều là an nguy của Curtis trọng yếu nhất!

Ta hạ lệnh: "Đông Phương, chúng ta đi —-"

"Rất xin lỗi, chúng tôi bây giờ không thể để các người qua, xin phiền ở lại tại chỗ, không cần lâu đâu, hai mươi phút là được."

Cùng lúc nói chuyện, linh mục Yue cầm lấy một cái túi thể thao màu đen ở bên chân, cái túi đó lớn đến có thể đem cả người thiếu gia gấp lại bỏ vào bên trong, nhưng từ âm thanh nghe lên, trong đó hiển nhiên không phải người mà là đồ kim loại nặng nề.

Tiếp đến, linh mục Yue từ trong rút ra một khẩu súng dài, kiểu dáng rất cổ điển, giống như khẩu súng dài bằng bạc từng nhìn thấy trong tủ sưu tập súng giới của ông ta lúc trước.

"Tộc trưởng, làm sao đây?" Đông Phương Luy quay đầu nhìn ta, mặc dù biểu tình vẫn hết sức kiềm chế, nhưng không biết có phải ảo giác của ta hay không, mắt của anh ta hình như có hơi quá đỏ.

Vừa nghe thấy là hai mươi phút, ta liền cảm giác không ổn lắm, trong hai mươi phút này sẽ xảy ra chuyện gì đây?

"Cưỡng chế thông qua!"

Đông Phương Luy thấp giọng hỏi: "Có cần để ý tới tính mạng của đối phương?"

Tính mạng của đối phương... đối phương là cha của Yue Gang, nhưng... cắn răng một cái, ta hô lớn: "Chúng ta phải quan tâm là tính mạng của Curtis, nếu như có người dám cản trở chúng ta tiến lên, hết thảy tiêu diệt!"

Cảnh cáo đã ra, nếu như linh mục Yue vẫn không chịu nhường đường, vậy ta cũng không thể tiếp tục hạ thủ lưu tình, dù sao tình huống của Curtis không rõ, hơn nữa ta cũng không muốn Đông Phương Luy và đội viên nơ đỏ bởi vì lưu thủ mà bị thương, đây đều là những chiến lực trọng yếu trong gia tộc, ở dưới loại tình huống không biết kẻ địch là Nhật Hoàng hay là giáo hội, thậm chí có thể là song phương này, quyết không thể dễ dàng tổn hại!

Lúc này, linh mục Yue lại vác cái túi thể thao to lớn kia ở phía sau, hơn nữa miệng túi của ba lô đã mở, lộ ra đủ loại nòng súng, ông ta tán thán nói: "Charles, lâu rồi không thấy, anh thoạt nhìn hình như có quyết đoán hơn nhiều."

Dưới loại tình huống này, ta không muốn trò chuyện thêm với đối phương, trực tiếp hạ lênh: "Chuẩn bị hỏa tiễn!"

"Làm ơn đừng làm như thế." Alex vẫn tay không tấc sắt, chỉ là nắm thập tự giá trước ngực, từ đáy lòng nói: "Sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều dân chúng vô tội, có lẽ các anh không để ý điểm này, nhưng các anh cũng không biết đối tượng muốn cứu đang ở đâu, tùy tiện sử dụng hỏa tiễn như vậy, chẳng lẽ không sợ tạo ra chuyện đáng tiếc sao?"

Mặc dù biết đây rất có khả năng là cái cớ của đối phương khi đỡ không nổi hỏa lực nặng, nhưng ta không thể không băn khoăn điểm này, Curtis chỉ là người bình thường, thật sự không chịu nổi uy lực của một phát hỏa tiễn.

"Tộc trưởng!"

Đông Phương Luy đột nhiên đẩy ta ra, phóng lên phía trước, dùng súng đỡ một cái móc bạc xoay vòng mà tới, nhưng một giây sau, súng của anh ta liền tuột khỏi tay, một mạch bị kéo đến tay của Alex.

Thập tự giá của Alex trở thành một cái liên đao, ở đuôi vươn ra xích bạc, ở đỉnh thì bật ra mũi đao, chính là cái thứ này bay tới cũng chính nó kéo súng của Đông Phương Luy đi.

"Nổ súng!"

Đông Phương Luy hạ lệnh, nhưng linh mục Yue lại còn nhanh hơn anh ta, lấy một loại tốc độ khó tin khiến viên đạn bắn ra, vậy mà bức bên ta không thể không lùi lại, lánh vào trong chỗ rẽ, lợi dụng vách tường để chắn đạn, Đông Phương Luy còn bị bức đến lấy lá chắn cặp ra, mới có thể bình yên lùi về chỗ rẽ.

Linh mục Yue đối diện ngay cả lá chắn cũng không có, ông ta chỉ không ngừng né tránh trái phải, cộng thêm lấy mưa bom bão đạn để bảo vệ mình, triệt để quán triệt nguyên tắc công kích chính là phòng ngự tốt nhất.

Nếu như Yue Gang có thể có thân thủ như linh mục Yue, nhưng trang bị hạng nặng kia của anh ta có lẽ chỉ cần mua súng.

Lúc này, Alex từ trên người lấy ra càng nhiều thập tự giá, hiển nhiên toàn bộ đều là liên đao, nhưng hắn cũng không phụ trách công kích, mà là vung xích thành như một tấm lưới, cũng không biết sợi xích đó rốt cuộc làm từ gì, đạn đánh lên trên không ngừng phát ra tiếng lanh lảnh, nhưng dây xích lại không có đứt, hình như vẫn thật sự ngăn được đạn.

Thỉnh thoảng, những liên đao này còn quấn lên vũ khí hoặc là lá chắn bên ta, sau đó cứ như thế kéo đi, vũ khí bị lấy đi thậm chí còn trở thành vũ khí mới trên tay linh mục Yue.

"Đông Phương!" Ta có chút sốt ruột hô lớn: "Thế này là sao? Các người đánh không trúng sao?"

Mưa bom bão đạn dày đặc như thế, cho dù Alex thật sự quăng ra một tấm lưới, đạn cũng có thể từ mắt lưới xuyên qua, huống chi mật độ của liên đao kém xa cái lưới.

"Áo bào linh mục của bọn họ có vấn đề, chúng tôi tuyệt đối bắn trúng rồi!" Đông Phương Luy cắn răng nói: "Tộc trưởng, xin hạ lệnh để chúng tôi có thể sử dụng lực lượng dị quỷ!"

Dị quỷ? Ta ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ là lấy ánh mắt kiên định nhìn lại, tình huống khẩn cấp như thế, ta hẳn nên lập tức nói "được", nhưng thần sắc của anh ta và đội viên nơ đỏ xung quanh lộ ra khiến ta do dự, đó không giống biểu tình sắp đại triển thân thủ, trái lại đó giống như một loại ý thức.

Chuyện cần ý thức thông thường đều không phải chuyện tốt.

"Không bằng ta dùng cực tốc đột phá —-"

"Tộc trưởng!" Đông Phương Luy phẫn nộ gầm lên: "Ngài là đối tượng được bảo vệ, không phải người bảo vệ chúng tôi!"

Ta cũng biết, nhưng những ý thức này... cắn răng một cái, nếu bọn họ đều đã có ý thức, ta thì lại làm sao có thể bác bỏ quyết tâm của bọn họ?

"Đội viên nơ đỏ, sử dụng lực lượng dị quỷ!"

Lời vừa mới hô xong, ta liền trơ mắt nhìn Đông Phương Luy nổi lên dị trạng, đầu tiên là trán của anh ta, từ giữa lông mày bắt đầu tuôn ra từng sợi gân xanh lan tràn đến trán, tiếp đến cổ cũng nổi lên rất nhiều gân xanh, nhưng đây vẫn chưa hết, hai mắt cũng nổi lên biến hóa, con ngươi của anh ta ít nhất phóng to gấp đôi, gần như không nhìn thấy lòng trắng, Đông Phương Luy vốn thanh tú bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không giống loài người, hung dữ tựa như ác quỷ.

Nhưng dị trạng của Đông Phương Luy sợ rằng đã coi như là nhẹ nhất, những người khác càng thêm minh hiển, có một người bên ngoài thân thể mọc ra rất nhiều vẩy, ngay cả mặt cũng không ngoại lệ, khiến ta nhớ tới người phụ nữ mặc xương cốt ở bên ngoài từng nhìn thấy lúc trước.

Có người hai tay trở nên hết sức dài, khi hành động sẽ xuất hiện độ cong quỷ dị, như thể cả cái tay căn bản không có xương, biến thành thứ giống như chân bạch tuộc.

Có người sau lưng mọc ra tám cái gì đó giống như chân nhện, thậm chí còn có một người hoàn toàn biến thành một khối gì đó trong suốt, rõ ràng vẫn bảo trì hình người cơ bản, nhưng thỉnh thoảng sẽ "chảy" thành hình bất quy tắc...

Là phi nhân sao? Hình như không phải, bọn họ chỉ là có đủ loại "dị trạng", mỗi một người đều khác xa nhau, cũng không phải chủng tộc phi nhân nào ta từng nghe nói.

"Dị loại sao?" Alex khẽ kinh hô: "Không ngờ gia tộc Alexis vậy mà tụ tập nhiều dị loại như thế, tôi tưởng rằng chỉ có trong P29 của Nhật Hoàng có lượng lớn dị loại."

Đám người Đông Phương Luy hung tợn trừng Alex, hiển nhiên cảm thấy hết sức phẫn nộ với cái từ "dị loại" này.

Ta hết sức khó hiểu, từ lúc nào cái thế giới này có thêm "dị loại"? Nhưng từ trong lời Alex, ta nắm được từ mấu chốt —- "trong P29 có dị loại", nếu như lý giải của mình không sai, dị loại hẳn là chỉ những loài người có năng lực đặc thù.

Đông Phương Luy nhìn hướng ta, không biết vì sao, thần sắc hình như có chút căng thẳng, chỉ mong không phải ta nhìn sai, bộ dạng hiện tại của anh ta thực sự không dễ dàng nhìn ra tâm tình nhỏ nhặt lắm.

Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện tâm tình này, ta hạ lệnh với anh ta: "Mau đột phá!"

Đông Phương Luy và những tiểu đội viên khác vậy mà ngơ ngác nhìn ta, Đông Phương Luy do dự một chút, hỏi: "Ngài không cảm thấy chúng tôi rất quái dị sao?"

Ta ngẩn ra, nói: "Tôi là vampire, các anh cảm thấy tôi có tư cách nói các anh quái dị sao?"

Đông Phương Luy nhếch khóe miệng — dưới hình tượng hiện giờ của anh ta, thoạt nhìn thật có cảm giác ác ma đang mỉm cười với ta.

"Tộc trưởng, ngài qua trước, các khác giao cho chúng tôi."

"Tôi làm sao qua —–"

Đông Phương Luy quay đầu với mọi người hô tiếng "xung phong", người dạng nước chảy trong suốt là người đầu tiên xông lên, tiếng súng như điên cuồng kia của linh mục Yue vừa lại vang lên, toàn bộ đánh vào trên thân người đó, rất nhiều viên đạn ứ đọng ở trong nước, không có một phát xuyên qua bức "tường người" này.

Dựa vào bức tường này, đám người Đông Phương Luy bắt đầu phát động công kích, cảnh tượng đó thật sự không giống dáng vẻ loài người tiến công, nếu thật muốn nói, có lẽ cái từ "bách quỷ dạ hành" này trái lại rất thích hợp.

"Yue, đổi vũ khí năng lượng!" Alex vội vàng nói.

Linh mục Yue lập tức bỏ súng trong tay, dùng chân câu lên hai thanh vũ khí khác, nhưng Đông Phương Luy lại đã đến trước mắt ông ta, một quyền vung tới, bức ông ta không thể không né tránh mà bỏ cuộc cầm lấy vũ khí.

Ta nhìn được một cách rõ ràng, Đông Phương Luy hoàn toàn là giây này còn đang ở tại chỗ, vừa chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt linh mục Yue, đây căn bản không phải vấn đề cực tốc, anh ta... dịch chuyển tức thời sao?

Linh mục Yue và Alex sau khi bị mọi người ngăn chặn, bức tường người trong suốt đó đột nhiên nhào qua phía ta, vững vàng bao vây ta lại, sau đó bất chấp kẻ địch đối diện, cố vọt lên như làn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro