Tập 8 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu NO.1: Thành phố tội ác

Ta uống một ngụm cà phê đen, vừa đặc vừa đắng, khiến người không khỏi nhíu mày, nhưng thanh tỉnh rất nhiều.

Thư ký ngồi ở một bên, đánh máy hoặc trực tiếp dùng giọng nói chuyện, cho dù đến niên đại hiện nay đã không sử dụng giấy nhiều nữa, trên bàn của hắn vẫn bày biện công văn cao như núi, bận rộn không dứt được.

"Kyle, báo cáo hành trình hôm nay —-"

"Nhật Hướng Viêm!" Một người tiến vào như gió lốc, trên mặt mang theo thần sắc điên cuồng, bề ngoài lộn xộn không biết đã bao lâu không chỉnh đốn, chỉ cần ném ở bên đường là liền lập tức dung nhập hàng ngũ lang thang, hoàn toàn thích hợp.

Vậy mà dám trực tiếp hô tên của ta. Ta mặt vô biểu tình nói: "Bill, lôi hắn xuống giết đi."

Như mọi khi, Kyle không có ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, vừa xử lý tin tức đầy màn hình vừa nói: "Chỉ bằng việc hắn khiến ngài vất vả sửa chữa, cái thói quen xấu thích gọi sai tên của tôi vừa lại xuất hiện rồi, xác thực nên giết, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn dạy xong quản gia của thiếu gia, vì thiếu gia, ngài chờ thêm một chút đi."

A Dạ... ta nhíu mày, bất mãn hỏi: "Vẫn chưa dạy xong? Đây cũng đã qua bao lâu rồi?"

"Chưa tới nửa năm." Kyle đáng chết nhắc nhở.

Nửa năm xác thực quá ngắn, a Dạ cũng không thể xảy ra sai lỗi dù chỉ nửa chút, học mười năm tám năm cũng vẫn không đủ.

"Nhật Hướng, a a không, là Nhật Hoàng, tóm lại ngài nghe tôi nói nè!" An Đặc Khiết khoa tay múa chân, cao hứng đến nỗi chỉ thiếu mỗi việc bay lên trời, hình như hoàn toàn cảm giác không được sát khí xung quanh càng ngày càng dày đặc.

Mức độ điên khùng của gã này làm sao càng ngày càng khoa trương rồi? Lại vẫn cứ là người không thể thay đổi... Ta tức giận rống: "Ta không muốn nghe ngươi nói!"

"Là chuyện của a Dạ đó!"

"... Ngươi nói đi."

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

"Tôi đoán anh không cần đồ uống?"

Linh mục Alex bưng tới một cái khay, phía trên có một bình cà phê và hai cái ly, sau đó cười với ta một cái, nói: "Nhưng nếu như anh có ống kim dùng để rút máu, tôi cũng có thể cung cấp đồ uống dạng này."

Ta cười khổ, khéo léo nói: "Tôi không quen uống máu đồng thời cùng chủ nhân của máu nói chuyện lắm."

Mặc dù cũng không phải chưa từng làm như thế.

Alex khẽ cười: "Đúng là vậy, nếu như buổi trưa ăn thịt bò, tôi cũng sẽ không muốn nhìn thấy con bò đó."

Nhưng nói xong, hắn thân là "thịt bò" thản nhiên mà ngồi xuống bên cạnh vampire, bắt đầu đun cà phê, trong phòng lập tức tràn ngập hương cà phê.

Linh mục Alex ngồi ở bên cạnh ta, mà người đối diện ta thì là linh mục Yue mặt đầy tươi cười, nếu như là lúc bình thường, cùng hai người tươi cười thế này uống cà phê trò chuyện, sẽ là chuyện khiến người cảm thấy thoải mái, cho dù đối phương là linh mục.

Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm giác vô cùng hoang đường, thân là gián điệp, vì sao đến cuối, ta lại cùng đối tượng bị điều tra ngồi xuống uống cà phê đây?

"Tôi còn cho rằng sẽ là Huyền Nhật tới." Linh mục Yue thích thú mà nhìn ta: "Không ngờ lại có thể là anh."

Nghe thấy lời này, ta đột nhiên nhớ tới, linh mục Yue biết thiếu gia chính là Huyền Nhật, vậy thì linh mục Alex có biết không?

"Tôi biết." Alex đột nhiên nói một câu, nhưng tư thái lại rất bình tĩnh, giơ bình cà phê, lọc cà phê vừa đun xong rồi đổ vào ly.

Ta lặng đi một chút mới phản ứng, nhưng, nhưng hắn thì lại làm sao biết đây? Là biểu tình của mình tiết lộ rồi sao... Không, vừa rồi cũng không phải quá chấn động, mặc dù thiếu gia luôn là nói lông mày hoặc khóe miệng của ta giơ lên không chấm không mấy cm, nhưng ta tin tưởng, người có loại năng lực có thể từ trên mặt người khác phát giác không chấm không mấy cm hẳn là không quá nhiều mới đúng.

Với lại, cho dù biểu tình của ta có thay đổi, có thể dễ dàng như thế đoán được ngay là đang nghĩ đến chuyện của thiếu gia sao?

"Anh biết cái gì... Ái chà! Là chuyện của a Dạ sao?" Linh mục Yue nói đến dở chừng liền tự mình nghĩ thông rồi, cười tít mắt mà tiếp lấy cà phê của Alex đưa qua, nói: "Alex đúng là biết chuyện của a Dạ, chẳng qua đây thế nhưng không liên quan đến tôi, nếu tầng lớp cao giáo hội đều biết rồi, anh ta thì lại làm sao mà không biết đây?"

Ta bình tĩnh hỏi: "Cho nên, linh mục Alex chính là tầng lớp cao của giáo hội rồi?"

Hai người đều sửng sốt, sau đó, linh mục Alex dùng biểu tình bất đắc dĩ nhìn hướng linh mục Yue.

"Ái chà! Ái chà!" Linh mục Yue mặt mang áy náy nói: "Thật là xin lỗi, Alex, Charles hình như có một loại năng lực đặc thù, chính là khiến người muốn nói cho anh ta rất nhiều chuyện."

Linh mục Alex đã khôi phục thần sắc tự nhiên, nói: "Ông đã nói cho rôi rồi, trước mắt thoạt nhìn xác thực như thế, đây thật là năng lực không thể tưởng, không phải sao?"

Mỗi quản gia của Alexis ít nhiều đều có loại năng lực không tưởng này.

Vất vả lắm mới nhận được một chút tin tức hữu dụng, ta không bỏ cuộc tiếp tục dò hỏi: "Linh mục Alex, anh rốt cuộc là ai?"

Alex có chút bất đắc dĩ uống một ngụm cà phê, dưới cái nhìn hả hê của linh mục Yue, hắn thở dài nói: "Trên thực tế, tôi là cái đồ dự phòng."

Đồ dự phòng? Ta khó hiểu hỏi: "Đồ dự phòng của "cái gì"?"

Alex mỉm cười một cái, nói: "Đồ dự phòng của "Sin"."

Của Sin... Ta hơi hơi hé miệng, lại không biết nên tiếp tục hỏi cái gì, nhất là khi linh mục Yue đang lộ ra thần sắc thương xót với Alex —-

Alex liếc linh mục Yue một cái, người sau cười cười với hắn, hắn lúc này mới bắt đầu kể: "Khoảng chừng hơn một trăm năm trước, xuất hiện một "Sin" cường đại đến vượt mức tưởng tượng, nghe nói lúc đó từng thật sự bắt được Yi Alkus, chỉ là về sau vừa lại để hắn bỏ trốn."

Hơn một trăm năm trước? Là cái lần Alkus không từ mà biệt, qua nhiều năm sau mới có tin tức, hơn nữa để lại lâu đài cho ta sao? Anh ta không từ mà biệt là bị bắt đi? Hay chỉ là ta hiểu lầm, dù sao "hơn một trăm năm trước" phạm vi của cái thời gian này thực sự quá rộng rồi.

Alex nhàn nhạt miêu tả: "Sin của lúc đó tuy vô cùng cường hãn, nhưng chung cuộc vẫn là loài người, hắn sẽ già cũng sẽ chết, cho nên giáo hội luôn muốn huấn luyện ra người thay thế có thể sánh ngang với hắn, nhưng trước sau làm không được, cuối cùng, bọn họ nhận định chỉ có vị Sin kia mới có thể đạt đến độ cao đó, bởi vậy đã —-"

"Người phức chế?" Ta lập tức thốt lên, có tiền lệ của thiếu gia, mình gần như lập tức nghĩ ngay đến điểm này.

Alex tò mò nhìn ta: "Không, cho dù là hiện tai, người phức chế cũng không thể thoát khỏi cái khuyết điểm trí lực khiếm khuyết này, huống chi là một trăm năm trước."

A... đúng vậy, xác thực như thế, thiếu gia cũng từng nói điều này, cái người phức chế DSII này cũng là lấy chip để khống chế, cho nên trên thực tế DSII là người máy, dùng thể phức chế của thiếu gia để cải tạo ra —- mặc dù ta vẫn luôn cho rằng DSII so với rất nhiều người đều càng giống người thật.

"Tôi nghĩ sai rồi." Ta gật đầu, tỏ ý đối phương có thể tiếp tục nói.

"Bọn họ chỉ là cho rằng hổ cha không thể sinh ra chó, loại cường hãn này có lẽ cũng có thể "di truyền"." Alex cười nói: "Cho nên "thụ tinh nhân tạo", nhưng đứa con thì lại không nhất định sẽ giống cha, cho nên đã có rất nhiều "người ứng cử", bọn họ sẽ chọn đứa trẻ mạnh nhất trong đó trở thành Sin, những người khác —- như là tôi —- chính là đồ dự phòng."

Ta hiểu rồi, suy luận nói: "Cho nên anh là anh em của Sin, hắn phái anh đến tiếp cận thiếu gia —-"

"Không, không!" Linh mục Alex ngắt lời ta, cười cười nói: "Đồ dự phòng không tiến vào sở trừ tội, tránh cho chuyện như đoạt quyền, trong lịch sử hình như đã xuất hiện tiền lệ không tốt, hơn nữa anh nói anh ta là anh em của tôi cũng không đúng hoàn toàn, nhưng trên thực tế, tôi chỉ từng xa xa mà nhìn anh ta thôi, người ứng cử đều là chia ra huấn luyện."

Ta trầm mặc một hồi, nghĩ không ra sơ hở nào, hơn nữa linh mục Yue cũng ở đây, nãy giờ đều không có nói lời phản bác, có lẽ cách nói "đồ dự phòng" này là thật sự?

Nhưng, cho dù biết được Alex không phải Sin, ta lại càng thêm mê hoặc, khó hiểu hỏi: "Anh vì sao muốn nói cho tôi nhiều chuyện như thế?"

"Vì sao không?"

Không ngờ linh mục Alex lại trả lời như thế, sau đó còn tán thán nói: "Charles, năng lực ẩn núp của anh thật sự rất mạnh, lúc anh tiến vào, không có bất cứ anh em nào phát hiện, nếu không phải như thế, tôi cũng không dám tiếp xúc riêng với anh, càng không thể giải thích nhiều như thế, tôi không có mục đích gì, chỉ hi vọng anh và a Dạ đừng hiểu lầm tôi nữa."

Bị theo dõi sao? Ta nhíu mày nói: "Giáo hội đối xử với anh như thế..."

Alex cười, thoải mái nói: "Anh có chút hiểu lầm, những anh em đối với tôi rất tốt, bọn họ bây giờ không cần tôi, tương lai "có lẽ" cần tôi, nhưng bọn họ cũng không có thu xếp tôi ở cơ cấu bí mật tối tăm nào đó, khi tôi đề xuất nguyện vọng muốn làm một linh mục bình thường, bọn họ liền để cho tôi như ý, có gì không tốt đây?"

"Nhưng bọn họ vẫn phái anh đến tiếp cận thiếu gia." Ta vẫn không tin giáo hội sẽ chịu để cho đồ dự phòng của Sin làm một linh mục bình thường, chỉ là những cái bồi dưỡng huấn luyện kia sợ rằng đã tốn vô số chi phí, thành quả lại chỉ có một linh mục bình thường? Đây thực sự khiến người khó có thể tin.

"Xin tin tưởng, đây chỉ là một trùng hợp." Alex cười khổ nói: "Tôi lên làm người phát ngôn của Thần Tinh thị thật sự là một cái hiểu lầm, có một số anh em đùa giỡn báo danh thay tôi, tiếp đến vừa lại cho rằng đây là phương pháp tốt để tuyên dương Chúa, cho nên âm thầm giúp không ít, cuối cùng liền trở thành tình huống như thế."

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Trên thực tế, tôi cho rằng mình chắc chắn sẽ thua người phát ngôn của Tà Dương thị, lúc trước từng nhìn thấy quảng cáo của An Hướng Dạ, cậu ấy thật là một thiếu niên khiến người thương yêu, không hổ danh hiệu thiên sứ, cho nên tôi cũng mặc cho anh em đi thao tác, cho rằng chỉ cần không phải hạng nhất, thanh danh này cũng sẽ không kéo dài quá lâu, dứt khoát thừa dịp này nỗ lực giảng đạo cho đại chúng, để càng nhiều người tiếp nhận phúc âm, không ngờ..."

Không ngờ thân phận của thiếu gia bị tiết lộ, thanh danh của Nhật Hoàng vừa lại giúp anh ta một phát, cứ như thế ngồi lên ngôi hạng nhất.

"Xin tin tôi, trò đùa của đám anh em cũng khiến giáo hội hết sức đau đầu." Alex khẽ nói: "Sin không phải rất cao hứng, anh ta cũng không vui khi thấy tôi người "anh em" này quá nổi tiếng."

Ta nhìn Alex, thần sắc của đối phương hết sức thành khẩn, mà cho tới bây giờ, anh ta cũng xác thực không có bất cứ nơi nào khả nghi, có nên tin tưởng mà không tiếp tục điều tra anh ta nữa, dùng thời gian ở chỗ người khác hay không đây?

Nếu như có thể nói những chuyện này cho thiếu gia thì tốt rồi, thiếu gia nhất định có thể căn cứ vào những chuyện này suy đoán ra rất nhiều kết luận, mà ta chỉ cảm giác trong đầu là một vùng hỗn loạn, không biết có thể tin cái gì, mà những chuyện đó vừa lại hết sức đáng nghi.

Hít sâu một hơi, ta nghĩ, tin hay không tin linh mục Alex không quan trọng, bởi vì mình cũng không phải bởi vì anh ta mới nguyện ý hiện thân ra trò chuyện, mà là bởi vì một người khác.

Ta chuyển hướng người khác, nói: "Linh mục Yue, tôi có thể tin ông sẽ không làm hại thiếu gia không?"

"Đương nhiên." Linh mục Yue lập tức nói: "Tôi làm sao sẽ hại đứa trẻ đó đây? Nếu tôi dám làm như thế, vợ tôi cũng muốn ly dị với tôi rồi."

Các người chẳng phải chưa kết hôn sao?

"Nhưng, Alkus thì sao?" Ta nhìn thẳng ông ta, không bỏ qua một chút xíu biểu tình nào, "Người giáo hội muốn trước giờ không phải thiếu gia, mà là Alkus, linh mục Yue ông có muốn giúp bọn họ bắt Alkus không?"

Thần sắc của linh mục Yue từ mỉm cười biến thành nghiêm nghị, nhìn lại ta, không có một chút ý tứ tránh né, nghiêm túc mà nói: "Hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý định làm hại Yi Alkus."

Ta nghĩ, ngoại trừ tin tưởng, mình hình như cũng không có quá nhiều lựa chọn.

◊◊◊◊

Ta cẩn thận bước vào khách sạn, mặc dù khách sạn này hiện nay phòng bị nghiêm ngặt hơn khách sạn bình thường, bởi vì thiếu gia và đoàn phim ở đây, cho nên giáo hội phái người phòng thủ ở phụ cận, cho dù như thế, lại cũng không có bất cứ ai phát giác được ta, nhưng tốt hơn vẫn tận khả năng ẩn núp, bởi vì năng lực của thiếu gia vô cùng kinh người, hơn nữa cũng rất quen thuộc phương thức hành động của ta.

Thiếu gia từng nói, đến gần trong vòng năm bước, cậu ấy nhất định có thể phát hiện ta, mười bước thì không chắc lắm, nhưng ngoài mười bước thì khẳng định không có biện pháp, cho nên ta quyết định cách thiếu gia hai mươi bước.

Trước khi ta rời khỏi, Ezart ở phòng cách vách thiếu gia, nhưng cậu ta ở cùng với Diệp Nhân, thình lình xông vào có lẽ sẽ bị Diệp Nhân phát hiện, cũng có khả năng Ezart bây giờ đang ở cùng chỗ với thiếu gia hoặc là La Diệp, thình lình đến phòng cậu ta thế này thực sự quá mạo hiểm rồi.

Ta mở điện thoại, kiểm tra một chút, xác định không có ai gọi tới, lúc này mới bấm điện thoại, cấp tốc khẽ giọng nói: "Ezart, là tôi."

Bên kia truyền tới một tiếng "Oh", tiếp đến nổi lên lẩm bẩm: "Tôi đang ở chỗ bạn học trung học, đúng đúng, chính là cái thiên sứ kia, người phát ngôn của Tà Dương thị... anh ở đâu?"

Ezart nói ra một chuỗi, nhưng đại khái chính là ám chỉ cậu ta ở cùng chỗ với thiếu gia, ta đè giọng càng thấp: "Tôi đang ở trong khách sạn, nhưng không dám đến tầng lầu chỗ anh và thiếu gia ở."

"Thế à? Tôi để một số thứ ở địa bàn của chúng ta, anh trước đi xem, tôi bây giờ không ở phòng, không có dùng máy tính, lát nữa về phòng rồi online gặp anh sau. Được, không nói nữa, tôi bận lắm!"

Nói xong, cậu ta liền cúp điện thoại, ta cẩn thận suy nghĩ lời cậu ta vừa mới nói, đầu tiên là "địa bàn của chúng ta", sau đó vừa lại nhắc đến "phòng", cho nên là muốn ta trước tới phòng của cậu ta, sau đó chờ cậu ta sao? Để một số thứ thì lại là cái gì đây?

Dưới suy tư, ám chỉ Ezart bảo ta đến phòng hẳn là không có sai, vậy thì trước đi qua đi.

Từ thang an toàn lên đến tầng lầu của thiếu gia ở, khe khẽ đẩy cửa, nhìn hành lang không một bóng người, trong lòng có chút lo lắng thiếu gia biết đâu đúng lúc mở cửa phòng? Nhưng sau đó vừa lại cảm giác mình lo lắng không đâu rồi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện trùng hợp như thế, huống chi...

Sử dụng cực tốc, ta chớp mắt tới cửa phòng của Ezart, đồng thời cũng sớm đã lấy ra thẻ phòng, quét một cái vào khóa cảm ứng, cửa mở liền lập tức lách người vào, cuối cùng đóng cửa lại.

Cho dù tính thời gian máy cảm ứng thẻ phòng, trước sau chỉ tốn ba giây, nếu thế này cũng "đúng lúc" bị thiếu gia bắt gặp, vậy thì ta nghĩ sợ rằng bất luận thế nào cũng sẽ bị phát hiện.

"Charles Endless?"

Ta sửng sốt, ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nước.

"Poseidy! Cô làm sao ở đây..."

Lời còn chưa nói xong, lại nhìn thấy một người từ phía sau Poseidy ló đầu ra, trên mặt đầy là thần sắc rụt rè, lần này, ta thật sự chấn động đến ngay cả lời cũng nói không nổi.

Poseidy ở đây, thuần túy chỉ là khiến người có chút kinh ngạc, nhưng kỳ thực nguyên nhân cũng rất minh hiển, cô ta là tới tìm thiếu gia.

Mặc dù đối với phi nhân mà nói, Thần Tinh thị rất nguy hiểm, mà chuyện thiếu gia đang làm cũng rất nguy hiểm, nhưng Poseidy là một phi nhân cường đại, cho dù ở đây là Thần Tinh thị cấm phi nhân vào, đối với cô ta mà nói có lẽ cũng không có nguy hiểm như thế —- chỉ cần cô ta không thử xung đột chính diện với giáo hội.

Nhưng, "cái người" trốn ở phía sau Poseidy lại bất luận thế nào cũng không nên ở đây!

"Xin lỗi, anh Charles." Đối phương cúi đầu, giống như đứa trẻ nhận lỗi nói: "Em biết em không nên đến đây."

Nếu đã biết, vậy vì sao lại muốn đến? Ta cảm thấy có chút vô lực nói: "Jingji tiểu thư, nếu đã biết, vậy ngài vừa lại vì sao muốn đến đây? Thiếu gia biết ngài ở đây chưa?"

"Anh a Dạ không biết... Anh Charles, đừng gọi em là tiểu thư nữa!" Jingji có chút lúng túng nói: "Gọi thế này thật kỳ quái, em không phải tiểu thư gì cả."

Ta mỉm cười, nói: "Nếu ngài là vị hôn thê của thiếu gia, tôi liền nên xưng hô ngài là tiểu thư."

"Cũng đừng dùng "ngài"!" Jingji hết sức ủy khuất mà nhìn ta, nói: "Anh Charles, em không có anh trai, cho nên vẫn luôn thật sự coi anh như anh trai, bây giờ anh trai lại gọi em là tiểu thư..."

Anh trai sao? Ta cúi đầu nhìn Jingji, mặc dù tính cách của cô bé tương đối chín chắn, nhưng vẫn là một cô bé mười ba tuổi, lúc này đang ủy khuất mà nhìn ta, xác thực giống như một đứa em gái, còn ủy khuất như thể một đứa em gái bị anh trai bắt nạt.

"Được, trước khi ngài... trước khi Jingji tròn mười sáu tuổi, tôi sẽ không sử dụng kính ngữ, nhưng sau đó tuyệt đối phải sử dụng kính xưng, đây là chức trách của tôi thân là quản gia, được không?"

"Không được, ít nhất phải sau mười tám tuổi!" Jingji lập tức đáp trả.

Ta có loại cảm giác mua đồ ăn siết giá bị ông chủ nâng cao giá tiền, hơn nữa ông chủ đối diện thoạt nhìn hết sức khôn khéo, gặp phải ông chủ kiểu này, siết giá thông thường chỉ có thể siết đến 20% cơ bản nhất.

Ta cười nói: "Nhưng em xác định trước mười tám tuổi thật sự sẽ không trở thành cô dâu của thiếu gia sao?"

Jingji cuối cùng cũng gạt đi biểu tình ủy khuất, bật cười: "Papa nói trước mười tám tuổi không cho nói với ông ấy hai từ kết hôn , nếu không ông ấy liền muốn nuốt đạn tự sát."

Mười tám tuổi? Ta cho rằng Tencha tiên sinh ít nhất sẽ nói hai mươi tuổi, xem ra qua mấy năm này, độ tiếp thụ của Tencha tiên sinh đã gia tăng rồi.

"Được thôi, vậy thì mười tám tuổi." Ta hết sức thành khẩn thỉnh cầu: "Nếu Jingji coi tôi như anh trai, vậy thì nghe lời anh, trở về Tà Dương thị được không?"

Jingji trợn lớn mắt nhìn ta, vô cùng kiên định nói: "Không muốn!"

Nói xong, cô bé liền trốn trở lại phía sau của Poseidy, mà Poseidy cũng tiến lên một bước, biểu lộ hàm xúc anh dám ép buộc cô bé này thì cứ thử đi.

Poseidy thì không nói làm gì, bản thân cô ta chính là phi nhân cường đại, nếu như muốn ở Thần Tinh thị, thậm chí là đi vào giáo đường tham quan, ta cũng sẽ không có bất cứ ý tứ ngăn cản nào, nhưng Jingji lại không giống, cô bé chỉ là một bé gái mười ba tuổi trói gà không chặt, căn bản không có năng lực tự bảo vệ.

Ta hít sâu một hơi, trầm giọng cảnh cáo: "Poseidy, nếu như thiếu gia biết cô mang Jingji tới, cậu ấy thật sự sẽ vô cùng tức giận!"

Nghe vậy, Poseidy lần đầu xuất hiện thần sắc do dự, đây khiến ta thở phào, may là cô ta còn để ý thiếu gia sẽ tức giận, nếu không thì thật không biết nên làm sao khuyên cô ta mang Jingji về.

Hốc mắt Jingji đỏ ửng, hô lên: "Không muốn! Em không muốn đi về! Lần nào cũng đều chỉ có em không được theo, chỉ có thể nhìn papa đi công tác, có lúc còn sẽ bị thương trở về, bây giờ còn có anh a Dạ, anh ấy lần nào cũng đều bị thương rất nặng rất nặng... anh a Dạ rõ ràng nói anh ấy rất mạnh, vì sao vẫn luôn bị thương!"

Ta ngẩn ra, cảm giác lời này thực sự rất quen tai.

"Tiểu Ji đừng buồn."

Poseidy quay người lại, ngồi xổm xuống, nhìn thấy Jingji ngay cả nước mắt cũng nhỏ xuống rồi, cô ta lập tức đau lòng mà lấy ra khăn tay, động tác dịu dàng giúp Jingji lau nước mắt, còn cam đoan với cô bé: "Chị sẽ không để người đưa em đi, em đừng lo lắng, không ai có thể động vào em dù chỉ là sợi lông!"

"Uh!" Jingji nặng nề mà gật đầu.

Poseidy hình như so với thiếu gia còn yêu thương Jingji tiểu thư hơn, gần đây mấy lần đều thấy cô ta mang theo Jingji, còn nhiều hơn thời gian thiếu gia mang theo Jingji, lại nghĩ đến "cô ta" kỳ thực có loại đặc chất sở hữu hai giới tính, có thể tùy ý mà chuyển đổi giới tính, ta nhất thời có loại cảm giác thế này hình như không ổn lắm.

Nhưng bất luận thế nào, vừa rồi trong não ta chợt lóe qua, loại tình yêu tam giác hoang đường cực độ này hẳn là sẽ không thật sự xảy ra... đi?

Mặc dù ánh mắt của Poseidy hết sức hung dữ, nhưng Jingji quá trọng yếu, cho dù mình có thể sẽ bị trầm vào góc biển cũng không thể mặc kệ chuyện này, nếu cái lý do "thiếu gia" này thất bại, vậy thì thử cái khác.

"Tiểu Ji, Tencha tiên sinh cũng sẽ rất lo lắng cho em, em nếu như bị thương, ông ấy..."

Càng nói càng cảm giác không đúng, Jingji không có bị thuyết phục, cũng không coi là chuyện kỳ quái, nhưng vì sao phản ứng của cô bé lại là nhìn ta cười đây?

Ta ngừng lại, đang lúc muốn mở miệng dò hỏi, cửa chính phía sau lại phát ra tiếng vang, đừng nói là thiếu gia qua đây rồi?

Trong lòng cả kinh, nhưng lại nhìn thấy Poseidy và Jingji lộ ra biểu tình cười như không cười, hai người bọn họ đang trốn thiếu gia, nếu như người mở cửa là thiếu gia, hẳn sẽ không có thần sắc như thế, chẳng lẽ là Ezart? Nhưng vừa lại vì sao lộ ra loại biểu tình này với Ezart, ta quay người qua nhìn hướng người tiến vào —

"Tencha tiên sinh!" Còn có Tiểu Yu và May...

Ba người Tencha tiên sinh trên tay cầm một đống túi nhựa, thấp thoáng truyền tới mùi thơm, hẳn là đồ ăn, bọn họ sau khi nhìn thấy ta, cứng ngắc ở tại chỗ, hình như không biết làm sao —- giống như ta.

Chúng ta bất động nhìn nhau mấy cái, Poseidy liên tục thúc giục: "Mấy người ngẩn gì thế? Còn không mau tiến vào, cũng đóng cửa lại luôn, nếu bị a Dạ phát hiện thì làm sao?"

May lập tức quay đầu kéo cửa, ba người đi vào phòng, ta thuận tay tiếp lấy túi nhựa trên tay đối phương rồi liền bắt đầu chỉnh lý, quả thật có mấy túi là đồ ăn, còn có thứ khiến ta càng lo lắng —- bàn chải đánh răng.

Có nhiều người như thế trốn ở đây, bàn chải đánh răng phòng khách sạn cung cấp nhất định không đủ, mà đây cũng đại biểu "mọi người" nhóm Tencha tiên sinh định ở lâu dài tại cái phòng này.

Vừa bày xong đồ ăn và dụng cụ, Poseidy lập tức kêu gọi Jingji cùng ăn, Tiểu Yu và May cũng lập tức ngồi ở bên bàn, cúi đầu nỗ lực ăn, hoàn toàn không có ngẩng đầu.

Ta nhìn Tencha tiên sinh, mặc dù ông ấy mới đầu hình như cũng định ngồi xuống ăn, chẳng qua dưới chăm chú của ta, rốt cục vẫn là không có làm như thể, chỉ là ra vẻ hờ hững hỏi: "Làm sao? Có chuyện gì?"

"Ông vì sao lại ở đây? Tencha tiên sinh?"

Tencha tiên sinh vờ ho mấy tiếng rồi nói: "Chúng tôi là bảo vệ của thiếu gia, bất luận là lên núi đao xuống biển máu, thiếu gia ở đâu, chúng tôi liền ở đó!"

Nếu như là bảo vệ bình thường nói như thế, ta sẽ tương đối khâm phục tinh thần kính nghiệp của đối phương, nhưng thân phận của thiếu gia và tình huống hiện nay đều chỉ sẽ khiến ta cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.

"Vậy thì, Jingji vì sao lại ở đây?"

Vừa nghe thấy "Jingji", Tencha tiên sinh lập tức lộ ra thần sắc vạn phần bất đắc dĩ, đau đầu nói: "Con bé này cứ muốn tới, không thể nào làm khó nó được!"

Ta nhíu mày nói: "Tencha tiên sinh, ở đây thật sự quá nguy hiểm, xin lập tức mang Jingji về, ông tuyệt đối không hi vọng cô bé bị thương chứ?"

Jingji đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng cô không có nói chuyện, chỉ là nắm lấy tay của Poseidy.

"Đương nhiên!" Tencha tiên sinh bình thản thừa nhận: "Poseidy đáp ứng tôi sẽ lấy mạng bảo vệ Jingji, nếu không tôi làm sao cũng sẽ không để con bé này tới."

Ta lắc đầu: "Thần Tinh thị là thành thị giáo hội có thế lực lớn nhất, mệnh danh không có phi nhân, ở đây, phi nhân chỉ là muốn bảo toàn mình đã là cái nhiệm vụ hết sức khó khăn rồi."

Tencha tiên sinh xuất hiện thần sắc do dự, cũng không khó thuyết phục, nghĩ đến ông ấy hẳn là cũng không muốn để Jingji tới loại nơi nguy hiểm này,

Lúc này, Poseidy tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Người tôi dùng mạng bảo vệ, ai cũng đừng hòng tổn thương một sợi lông của cô bé, cho dù là giáo hội cũng vậy! Nếu như anh có nghi ngờ đối với thực lực của tôi, có thể đi hỏi Diệp Nhân, anh ta cũng ở đây chứ?"

Ta gật đầu.

Poseidy hừ lạnh một tiếng: "Các người đúng là rất biết chọn người, Diệp Nhân ở trong tộc của mình, thực lực cũng là mạnh số một số hai! Nếu như không phải tình huống của tộc Dạ Nhân bây giờ gay go đến cực điểm, nếu là mấy năm trước, đối với lời mời của các người, anh ta ngay cả liếc cũng không thèm liếc các người!"

Trên thực tế, thiếu gia và ta là nhìn vào kỹ thuật lái xe, cũng không phải thực lực đánh nhau, lúc ngỏ lời mời, thậm chí cũng không biết anh ta biết chiến đấu —

Hai tiếng "bang bang" đột ngột truyền tới, mọi người đều giật nảy mình, vừa mới quay đầu nhìn liền nghe thấy tiếng của Ezart.

"Chậc chậc, cửa này có hơi kẹt!"

"Kẹt? Có cần tôi xem thử không?" Đây là giọng của thiếu gia!

"Cậu xem? Hừ, chỉ nói đến sức lực, cậu có lớn bằng tôi không?"

"Hình như cũng không có, vậy có cần tìm người của khách sạn đến giúp..."

Mọi người bắt đầu điên cuồng hành động, Poseidy bỏ mặc hết thảy kéo ngay Jingji vào phòng tắm, ba người Tencha tiên sinh bắt đầu điên cuồng quét đồ ăn chén bát trên bàn, thấy vậy, ta lập tức giúp thu dọn bàn ăn.

"Chà, hình như ổn trở lại rồi!" Ezart cao giọng rõ ràng là muốn cảnh báo chúng ta.

Ba người Tencha tiên sinh lập tức xoay người bỏ chạy, Tencha tiên sinh mở tủ đồ lánh vào, May vậy mà tự nhét mình vào trong tủ phía dưới tv, Tiểu Yu thì lăn một cái chui vào phía dưới bàn làm việc.

Thấy vậy, ta chỉ có ôm lấy mọi dụng cụ ăn trên bàn, lộn một cái nhảy lên trần nhà, sau đó nằm ở phía trên xà ngang, cảm tạ căn phòng này xa hoa như thế, thậm chí còn có xà ngang dùng để trang trí, vậy mới miễn cưỡng có thể trốn ở đây, nếu không chỗ khác đều trốn đầy người, ta vẫn thật không biết mình có thể trốn ở đâu.

Một giây sau, cửa phòng liền mở ra.

Ezart đi vào trước, sau đó người tiến vào quả nhiên là thiếu gia, nhưng ta cũng không dám ló đầu nhìn, chỉ là nghe thấy giọng của cậu ấy: "Huh? Làm sao có mùi đồ ăn?"

"Có lẽ là thịt gà ăn lúc chiều đi!" Công lực nói dối của Ezart có lẽ còn tốt hơn ta tưởng tượng.

"Buổi trưa cậu ăn không no à? Làm sao buổi chiều còn chạy đi mua đồ ăn."

"Bên đường nhìn thấy có người xếp hàng thì mua thôi!"

"Oh, ăn ngon không?"

"Dở ẹc, cái tiệm thoạt nhìn như cái nhà hàng cao cấp, gà mua về còn dở hơn hàng bên đường gấp trăm lần!"

Nghe thấy âm thanh từ cửa dần dần di chuyển tới phòng khách nhỏ, ta càng thêm không dám nhúc nhích, năng lực của thiếu gia tuyệt đối không được coi thường, cự ly gần như thế thực sự rất dễ bị phát hiện.

"Ezart, cậu thật sự không qua phòng tôi ở cùng sao?" Thiếu gia nghi hoặc hỏi: "Phòng rất là lớn! Qua cùng giúp tôi trông nom chú đi!"

"Không phải có Diệp Nhân rồi sao? Tôi còn đi qua chen chúc làm gì! Nói nè, tự cậu bây giờ cũng phải chú ý nhiều một chút."

"Chú ý cái gì?"

"Cậu không biết mình bây giờ rất nổi tiếng sao? Người trong đội mạo hiểm kia của tôi vừa biết tôi quen cậu, ai cũng hỏi không ngừng, có gã lại có thể còn hỏi tôi có cùng với cậu cái này cái kia... Đây rốt cuộc đều cái này cái kia! Nếu còn ở trong phòng cậu, bị ký giả phát hiện, còn không thật là cái này cái kia rồi!"

"Cái gì là cái này cái kia vậy hả!" Thiếu gia bật cười: "Được thôi, tùy cậu, dù sao buổi tối tôi ở đây, tự mình trông cũng được."

"Tôi thấy cậu vẫn là mau đi giải quyết ông anh cậu đi, nếu không là muốn trông đến lúc nào?"

Thiếu gia thở dài nói: "Anh ấy vẫn né tránh tôi."

"Cậu thì tra không ra anh ta ở đâu?"

Phía dưới trầm mặc một hồi, mới truyền đến một câu: "Hẳn là có thể."

Tiếp đến vừa lại trầm mặc, mặc dù ta rất muốn biết vì sao thiếu gia có thể tìm được Nhật Hoàng lại không muốn tìm, nhưng Ezart trái lại không có tiếp tục mở miệng hỏi, rất lâu, mới lại truyền đến một câu.

"Ezart, vì sao anh ấy kiên trì muốn giết ba của mình như thế?"

... Ba của mình?

"Tôi nào biết chứ! Quan hệ huyết thống loạn cào cào của mấy người, chẳng qua ông ba trước của các cậu là phẩm chất đó, anh ta sẽ không muốn mọc thêm một ông ba nữa cũng không kỳ quái."

"Nhưng chú thoạt nhìn không tệ như ba mà!" Thiếu gia lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên nói: "Charles không biết đến nhà chưa, tốt hơn tôi gọi điện cho anh ta."

... Chết rồi! Ta vừa mới mở điện thoại, nhưng bây giờ đi tắt máy hoặc chỉnh thành rung, sợ rằng cũng sẽ dẫn tới chú ý của thiếu gia, cự ly gần như thế căn bản không thể có bất cứ động tác nào, nếu không nhất định sẽ bị thiếu gia phát hiện... Ezart, làm ơn mau ngăn cản thiếu gia!

"Bộ cậu là bảo mẫu của quản gia hả? Từ từ gọi, tôi đi tắm trước đây!"

Ezart!

"Oh? Vậy tôi về phòng trước, chỉ có Diệp Nhân trông nom chú, không tốt lắm."

Không ngờ, thiếu gia trái lại nói như thế, chẳng lẽ Ezart có thể đoán được phản ứng của thiếu gia? Nếu như là như thế, ta cái quản gia làm không được này thực sự quá thất trách rồi...

"Ezart, cậu tắm xong muốn làm gì?"

"Lên mạng, có người đang chờ tôi."

"Oh, đúng, cuộc điện thoại kia... nhớ đừng đáp ứng đi thám hiểm đó! Trước giúp tôi trông chú."

"Được rồi!"

Tiếp đến liền truyền tới tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, sau đó là tv được mở lên, cuối cùng là tiếng biếng nhác của Ezart: "Có thể ra rồi!"

Ta từ xà ngang trở mình xuống, lặng yên không tiếng đứng ở phía sau Ezart, cậu ta quay người qua đột ngột nhìn thấy ta, cả người chấn động, suýt nữa ngay cả nắm đấm cũng muốn vung ra rồi, ta vội vàng lùi một bước.

"Anh bốc ra từ đâu vậy?" Ezart ngây ngẩn mà thu hồi nắm đấm.

Ta chỉ xà ngang, giải thích: "Tôi trốn ở phía trên, trực tiếp lộn xuống."

Ezart trợn lớn mắt, không tin hô lên: "Anh trốn ở trên đó? Làm sao có thể? Tôi còn tưởng anh ở phòng tắm..."

Cậu ta nói đến đây, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Poseidy và Jingji đi ra.

"Nếu không thì là trong tủ áo." Tencha tiên sinh đẩy cửa tủ đi ra ngoài.

"Dưới bàn cũng là chỗ trốn người không tệ." Tiểu Yu đứng dậy.

Ezart khó có thể tin nói: "Kết quả anh vậy mà trốn ở trên cái xà ngang căn bản trốn không được người đó? Xem ra thằng nhóc a Dạ kia nói không sai, anh quả thật là hợp với ám sát!"

Lúc này, May lấy một loại tư thế vô cùng kỳ lạ bước ra khỏi tủ tv, sau đó tháo gỡ chi thể xoắn xuýt, động động tay chân thả lỏng gân cốt.

Ezart lặng đi một chút, cười ha ha lên, cười đến hổn hển nói: "Anh là chui ra từ đoàn xiếc hả? Mấy gã bên cạnh a Dạ thật thú vị!"

Nhưng không biết vì sao, mọi người đều không có ngó ngàng cậu ta, mà là nhìn chằm chằm vào ta, lúc đang muốn hỏi, điện thoại lại đột nhiên vang lên, ta cúi đầu nhìn, là thiếu gia gọi tới, vội vàng tiếp điện thoại.

"Charles, anh đến nhà của Curtis chưa?"

Ta lập tức trả lời: "Đến rồi, đến từ tối qua rồi."

"... Anh đang giận sao?"

"Không có, thiếu gia, tôi làm sao lại tức giận đây?"

Ta chỉ cảm thấy xấu hổ mà thôi, thân là quản gia, chẳng những không có giúp được gì, trái lại mang đến phiền toái cho chủ nhân, mặc dù là do thuốc mê, nhưng lại cũng đại biểu lực khống chế của mình quá kém.

"Oh, vậy thì tốt." Thiếu gia thở phào một hơi, quan tâm hỏi: "Thuốc mê lui chưa?"

"Đã lui rồi." Ta vừa ứng đối với thiếu gia, vừa nhìn mọi người, mọi người đều nhìn chằm chằm vào ta không rời, cũng không dám thở một tiếng, chỉ sợ bị thiếu gia nghe thấy.

"Curtis đâu? Anh ta có ở bên cạnh anh không?"

"Anh ta không ở đây, có lẽ là đang họp, anh ta vẫn luôn rất bận."

Ta cũng không có nói dối, Curtis xác thực không ở đây, anh ta cũng rất có thể đang họp vì công việc bộn bề, "cách nói kiểu che giấu" của Ezart dạy, hi vọng thật sự có thể không làm thiếu gia chú ý... nhưng vì sao cảm giác tệ như thế đây? Cho dù ta không có nói dối, nhưng đây thật sự không coi là lừa gạt thiếu gia sao?

"Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, thừa dịp này học y với Matt đi!" Thiếu gia hình như không có sinh nghi.

"Vâng." Xem ra phải tốn chút thời gian "học thêm" với Matt rồi.

Cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi vừa lại khó hiểu nhìn ta.

Poseidy dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta nói: "Chúng tôi trốn là bởi vì chúng tôi lén tới đây, không thể bị a Dạ phát hiện, nhưng anh trốn cái gì? Anh không phải vốn đã theo bên cạnh a Dạ sao?"

Ta còn chưa kịp trả lời, Ezart liền cười lớn nói: "Gã này gây họa, bị a Dạ đuổi về nhà rồi!"

Họa này hình như là của cậu gây, Ezart.

Mọi người trợn lớn mắt nhìn ta, hình như có chút khó có thể tin.

"Quản gia có thể gây họa gì?" Tiểu Yu không dám tin nói: "Anh ta chẳng phải phụ trách rửa bát nấu cơm quét nhà cọ bồn cầu sao?"

"Mấy người giống a Dạ quá coi thường anh ta! Gã này đánh với tôi một trận, đánh vỡ luôn cả cửa sổ của khách sạn đấy!"

Ta đột nhiên nhớ tới chuyện này, bỏ qua ánh nhìn của người khác, vội vàng hỏi: "Cửa sổ cũng vỡ rồi, thiếu gia làm sao vẫn ở trong phòng cũ?"

Ezart nhún vai: "A Dạ không muốn đổi phòng, sợ phòng mới bị anh cậu ta động tay động chân, cho nên để khách sạn nhân lúc cậu ta quay phim ban ngày, gấp rút tu sửa."

Thì ra như thế.

"Charles Endless!" Poseidy cao giọng nói: "Thì ra anh cũng là dân nhập cư trái phép! Vừa rồi vậy mà còn dám dùng việc a Dạ sẽ tức giận này để đưa Jingji về nhà, hứ! A Dạ nếu thật sự tức giận rồi, tôi thấy tất cả chúng ta đừng hòng ở bên cạnh cậu ấy, chuẩn bị cùng bị tống đi hết! Chẳng qua nếu chúng ta thật sự bị tống đi, hừ hừ..."

Dân nhập cư trái phép... Tiếng nứt toác từ phòng tắm truyền tới là vòi nước hay là bồn tắm đây?

"Tôi biết vampire cũng có thể chết đuối! Anh không quên tôi là "gì" chứ?"

Đúng vậy, nhân ngư... Lúc này, ta đột nhiên hoài niệm những ngày phi nhân không xuất hiện một cách công khai, mà cá thì sẽ ngoan ngoãn ở trong nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro