~ Chap 5 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này triệt để bị doạ sợ, Hai tay cậu bám vào song sắt, kêu thảm

"Không, không, không..đừng tới gần đây! @&/?!£¥$%€"

Hắn nhíu mày, nắm lấy cổ áo cậu lôi ra
"Ồn chết được"

Cậu vẫn sống chết không thả ra, miệng lảm nhảm tuyệt vọng..đến lúc hết kiên nhẫn, hắn lại giở thói lưu manh:

"Vào hay muốn ăn đấm?"

Hù doạ đến vậy mà cậu vẫn trơ ra, hắn nổi điên, tay nắm thành đấm vung lên. Cậu nhắm mắt lại, dù bị đánh vẫn không phục. Có đôi khi cậu thật sự cứng đầu, vượt qua tính cách nhút nhát thường ngày.

"Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? "

Cả hai quay đầu lại, người phụ nữ trung niên rất đẹp đứng phía sau, ánh mắt dò hỏi. Hắn bỏ tay xuống, nói lơ đãng

"Mẹ, không có gì đâu. Đây là bạn học của con."

Nge hắn nói, cậu như bắt được phao cứu sinh. Hai mắt ngập nước nhìn về phía bà ấy
"Dì ơi..cháu muốn về nhưng cậu ấy.."

Ái chà, cậu bé thật đáng yêu, thật muốn giữ lại trong nhà mà nuôi. Hai mắt bà mẹ phát sáng như đèn ôtô. " Cháu nói gì thế, vừa đến đã về làm sao được. Hiếm khi thằng nhóc này dẫn bạn về. Mau vào nhà uống nước nào"

Mẹ hắn đon đả, một tay lôi lôi kéo kéo cậu phía trước,phía sau lại có hắn kè kè bên cạnh. Cậu ủ rũ đi theo,dù sao có mẹ hắn cũng an toàn hơn một chút..

Bên trong căn nhà được trang trí vô cùng hiện đại, sang trọng. Cậu tròn mắt nhìn vài đồ vật lạ lẫm, thỉnh thoảng còn lấy tay sờ một cách thích thú. Nhất thời quên mất ban nãy đã kiên quyết không muốn vào ra sao.

Cả ba ngồi ở phòng bếp xa hoa, người giúp việc bưng rất nhiều món ăn lên. Đồ ăn ngon như vậy, lại chất đầy bàn, đúng là mắc bệnh nhà giàu. Cậu cảm thấy thật lãng phí, ra sức ăn.

Mẹ hắn ngồi sát bên cậu, thỉnh thoảng xoa đầu, niết mặt cậu. Âu yếm như thú cưng. Oa, làn da mềm mềm thật muốn cắn. Không giống thằng nhóc nhà mình, một chút cũng không đáng yêu bằng. Hắn khó chịu, lên tiếng

"Mẹ à, dừng lại đi. Xem cậu ấy bị mẹ dọa đến không ăn được kìa"

"Chỉ đùa một chút thôi mà, bé cưng, không phiền phải không?"

Mẹ hắn bày ra khuôn mặt hào hứng hỏi. Cậu chỉ đành nuốt thức ăn cho qua, dù trong lòng vô cùng khó chịu.

7h tối, lớp học thêm giờ này đã ra về. Cậu đứng lên nói mình phải đi. Mẹ hắn đang gọt táo, biểu tình vô cùng luyến tiếc

"Hôm nay ở đây một đêm được không? Cháu ở cùng phòng với nó đi. Dì sẽ gọi điện nói một tiếng với mẹ cháu."

Cậu xua tay
"Không cần đâu. Cháu không quen ngủ ở chổ lạ. Vả lại mẹ sẽ lo lắng.."

"Chẳng lẽ cháu không thích ở đây sao? Cháu không thích dì à?"

"Không, không phải.." cậu phản ứng yếu ớt.

"Vậy thì được rồi, con trai, đưa cậu bé vào phòng cất đồ đi."

Chẳng biết có phải mình hoa mắt hay không. Cậu thấy trên đầu hắn và bà cô đều mọc ra hai cái tai nhọn ác quỷ, mắt long lên nhìn mình.

. . . . . . . . . .. . .

Sau khi ở dưới phòng khách xem tivi với mẹ hắn, bị niết mặt mấy cái, còn phải trả lời bao nhiêu câu hỏi cậu mới được buông tha.

Bước ra từ phòng tắm, cậu kéo kéo vạt áo rộng thùng thình. Len lén nhìn sang bên cạnh. Hắn nằm trên giường, vạt áo tắm rộng mở, một tay chống cằm, tay kia nhàm chán ấn điều khiển chuyển kênh.
không có vẻ gì để ý đến mình, cậu khụ khụ hai tiếng, mở miệng

"À..cậu xem đi nhé. tôi ngủ ở phòng khách được rồi."

"Không được" hắn liếc mắt. Quần áo hắn quá to so với cậu, trên cổ lộ một mảng lớn da thịt, hai tay cậu thỉnh thoảng nắm chặt mép quần như mời gọi.

Hắn ngay lập tức giở bản tánh háo sắc, đi tới gần cậu ám muội cười

"Đã không còn sớm nữa, lên giường thôi."

Cậu lùi lại cảnh cáo hắn, nhưng gương mặt mếu máo đã bán đứng cậu

"Cậu không được làm bậy. Tôi gọi mẹ cậu đến đấy."

" kêu đi. Kêu cho lớn vào. Phòng này cách âm không tồi đâu."
Hắn hất mặt, như thể ông đây thách mi. Ngay lúc cậu tính bỏ chạy, hắn đã nhanh chóng ôm ngang người cậu quăng lên giường.

Cậu giãy dụa, chưa bao thấy tuyệt vọng như lúc này. Chuyện ở phòng học hôm trước như ùa đến, cậu hoảng loạn, hai chân vùng vẫy, tay đánh loạn xạ vào ngực hắn. Miệng không ngừng chửi mắng

"đồ khốn! Tên cầm thú! Vô lại .. ."

Hắn đè người cậu xuống, nắm chặt tay cậu. Gương mặt trẻ con khi cười hiện lên lúm đồng tiền thật sâu, nhập vai sở khanh rất thuần thục. Hắn ghé vào tai cậu cắn nhẹ

"Đợi lát nữa cho cậu biết...cầm thú chân chính là thế nào."

Cậu ước gì có thể vùng dậy cho hắn một cái tát. Chỉ có điều gương mặt đỏ hồng cộng với ánh mắt ướt át trừng lớn chỉ làm hạ thân tên cầm thú nào đó thêm khô nóng.

Hắn cởi chiếc áo rộng thùng thình. Dùng tay thô bạo xoa nắn người cậu. đôi môi khai mở khớp hàm, vị đạo nam tính xâm chiếm khuôn miệng cậu. Hai tay hắn luồn đến lưng quần cậu , kéo xuống.

Nhận thấy không ổn, cậu giãy ra khỏi hắn. Nước mắt trào ra. Miệng run rẩy cầu xin hắn

"Đừng như vậy, làm ơn...xin cậu..."

Gương mặt cậu nhòe nhoẹt nước mắt lẫn nước mũi, thút thít vô cùng ủy khuất.. Tim hắn như bị bàn tay nhỏ bé hung hăng đánh một quyền, không đau nhưng đủ làm hắn nhận ra tình cảm của mình...

Thì ra yêu một người, là không thể cưỡng ép.

Hắn dừng lại, thô lỗ lau nước mắt cho cậu. Không biết xấu hổ nói

"Suốt ngày chỉ biết khóc như con gái. Làm như ông đây cưỡng hiếp cậu vậy. Mất cả hứng. Ngủ"

Cậu như nhận được ân xá, tiến sát về mép giường, cuộn tròn người lại. Vẫn chưa hết sợ mở trừng hai mắt đỏ oạch đề phòng hắn.

Hắn tức giận, nói như hét, bộ dáng công tử phong lưu ngày thường biết mất

"Ai cho cậu lăn xa như vậy? Lại đây!"

Cậu lắc đầu nguầy nguậy. Hắn hết kiên nhẫn vồ lấy cậu, đem cậu siết chặt vào lòng, cảnh cáo

"Lần này tha cho cậu, nhưng lần sau..chuẩn bị tinh thần đi."

Cậu nằm yên không nhúc nhích. Thấy cậu im lặng, hắn nâng cằm cậu lên thô bạo hôn môi.
chỉ có điều lần này, cậu không giãy dụa nữa...
. . . . . . . . . . . .

Ai bảo lưu manh là ko ôn nhu nào.. =3=
Klq nhưng ai chờ H thì hịhị...lọt hố nhá 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro