Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jieun là em gái ruột của Lee Jeno. Cô năm nay đã mười tám tuổi, so với Lee Haechan thì nhỏ hơn tận mười tuổi. Nhưng thái độ của cô đối với cậu cứ như ngang hàng. Nói thẳng ra là cô rất ghét Lee Haechan, ghét từ khi cậu bước vào Lee gia. Chỉ một lý do duy nhất đó là xuất phát từ lòng ghen tị, từ lúc Haechan cưới anh trai của cô thì hầu như tất cả mọi người trong nhà đều chỉ chăm chăm để ý đến cậu mà quên mất đứa con gái bé bỏng này.

"Tôi còn tưởng anh dâu ở trong giới giải trí nổi tiếng như vậy thì phải bận rộn lắm cơ chứ. Lại còn có thời gian đến cưỡi ngựa à?"

Lee Haechan thôi vuốt ve chú ngựa của mình, chỉ khẽ cười đáp lại cho có lệ

"Không phải em chồng đây cũng rất bận hay sao? Tôi nghe mẹ kể em gọi điện cho bà ấy, nói rằng em đang trong thời gian thi cử, một phút cũng không dám lơ là. Vậy mà bây giờ lại có thời gian rảnh đi cưỡi ngựa, tối về đăng ảnh đi pub?"

Haechan đương nhiên không muốn kết bạn với những loại người như thế này, chỉ là mấy ngày trước cậu có vô tình xem mạng xã hội của Jeno, cũng nhờ vậy mà lướt thấy mấy tấm hình đi pub của cô ta. Lee Jieun không ưa Lee Haechan, cũng đừng nghĩ đến chuyện Lee Haechan sẽ ưa cô ta. Đúng là giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng.

Zhong Chenle thấy bầu không khí có chút căng thẳng liền tùy tiện chen vào một câu

"Anh Jeno mới nhắn là muốn gặp anh Haechan vào chiều nay, nên nếu chúng ta còn trò chuyện như này thì tôi e là anh ấy sẽ không có thời gian để cưỡi ngựa đâu. Vậy nên tôi xin phép vị tiểu thư có thể ngắt cuộc trò chuyện tại đây nhé".

Thật ra thì, chẳng có tin nhắn nào ở đây cả.

Kim Minhyuk cũng biết ý, liền đi đến mở cửa chuồng ngựa, sau đó dắt Cloudie ra bên ngoài sân lớn. Lee Haechan khá lâu rồi chưa cưỡi ngựa nên có chút lúng túng ban đầu. Lại thêm phía sau là chú ngựa của Lee Jieun chèn ép khiến cậu áp lực vô cùng.

Nếu như để ngã thì cả đời này cậu sẽ chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn cô ta nữa.

Mỗi khi Cloudie tiến một bước, chú ngựa phía sau cũng tiến theo một bước. Sau đó nhanh chóng bắt kịp cả hai, Lee Jieun kênh kiệu ngồi trên lưng ngựa cố ý đánh đòn vào tâm lý của cậu, khiến cậu hơi chao đảo.

"Có cần tôi dạy cho một khóa không, anh dâu?"

Lee Jieun càng lúc càng để chú ngựa của mình dí sát vào Cloudie, khiến nó mất đà kêu lên một tiếng. May thay, phía sau còn có Zhong Chenle giải vây.

Chenle nhìn Haechan, khẽ chậc lưỡi. Chenle biết rõ cậu đang rất bực bội nhưng vẫn phải nhịn bởi vì cô ta là em chồng cậu, cậu không thể làm gì hơn là nhẫn nhịn cho qua. Nhưng đôi khi cũng đừng hiền quá như thế, vì Chenle thấy dường như cô ta sắp leo lên đầu Haechan ngồi rồi.

Cả hai dần dần tách ra xa hơn, Zhong Chenle vẫn luôn cưỡi ở phía sau để theo dõi từng nhất cử nhất động của Lee Haechan. Nếu như gặp chuyện gì khó khăn liền ngay lập tức chạy lên giúp đỡ.

Trời gần chiều tà, Lee Haechan cưỡi ngựa đã hơn ba tiếng, cũng dần thuần thục hơn, không còn cảm giác người hơi nghiêng về một bên nữa.

Điện thoại trong túi Zhong Chenle khẽ thông báo một tiếng, hóa ra là tin nhắn từ người tình trong mộng. Chenle không nhắn lại, chỉ tiến đến nói với Haechan đang ngồi trên lưng ngựa.

"Anh Jaemin hẹn em đi ăn, nên tí nữa em không thể đưa anh về được. Hay là em nhắn anh Jeno đến đón anh nhé."

Lee Haechan nghe vậy chỉ nhẹ nhàng đáp lại, về chuyện tình của Na Jaemin và Zhong Chenle thì cậu cũng đã biết qua. Nếu nói thì cả hai quen nhau còn trước cả cậu và Lee Jeno nữa. Thế nên nếu bắt Zhong Chenle vì cậu mà ở lại, lỡ hẹn với Na Jaemin thì Lee Haechan cảm thấy bản thân cứ như người thứ ba chen vào mối nhân duyên này.

"Ừ. Nhắn cho cậu ấy đến trễ một tí nhé, anh vẫn còn muốn cưỡi".

Zhong Chenle khẽ gật đầu, sau đó nhắn cho Na Jaemin một tin, muốn Jaemin truyền lại cho Lee Jeno.

Thế là sau khi Zhong Chenle rời đi được một lúc, Lee Jieun lại có cớ để tiếp cận kiếm chuyện với cậu

"Này, có muốn đua không?"

Với bản tính có hơi hiếu thắng của mình, Haechan ngay lập tức trả lời mà không một giây do dự, "Được".

Nếu như cậu nói không, chẳng phải là đang tự mình không tin tưởng mình hay sao?

Địa điểm đua là một khu rừng phía sau trường cưỡi ngựa. Đa phần là cây cối bao trùm, nếu như không cẩn thận để lạc thì sẽ rất khó tìm đường ra. Nhưng bởi vì Lee Jieun đã quá nắm rõ từng ngóc ngách nơi này nên mới dám thách cậu như thế.

Cả hai nhanh chóng xuất phát, ngựa của Lee Jieun đương nhiên là nhanh hơn nhưng cô ta lại giả vờ giảm lực, muốn đi song song với Lee Haechan. Cũng không biết là có ý gì mà càng ngày càng lấn tới, làm cánh tay Haechan vô tình trúng vào thân cây. Gai nhọn xuyên qua một đường mỏng, máu theo đó rỉ ra nhưng cũng không có gì gọi là quá đau đớn nên cậu không hề cảm nhận được.

"Anh dâu, cẩn thận phía trước".

Lee Haechan lúng túng cho ngựa dừng lại, nhưng mãi vẫn không có tiến triển gì. Lee Jieun nhanh chóng cho ngựa của mình phi lên, chặn cái hố sâu ở phía trước.

Nhưng Cloudie vẫn ngã xuống, mang theo cả Lee Haechan ngã theo. Hóa ra là bên dưới có một cái gai nhọn to dùng đâm trúng chân nó.

Lee Jieun đi đến xem xét, chỉ nhìn thấy chú ngựa của cậu đau đớn kêu lên mấy tiếng thống khổ, còn Lee Haechan thì đang khổ sở ôm chân.

"Có sao không?"

Lee Haechan ngẩng đầu, vì quá đau nên hai mắt nheo lại. Nhưng vẫn muốn vớt vát chút thể diện cuối cùng đáp lại

"Không sao".

Lee Jieun nhảy xuống ngựa, sau đó cột dây của Cloudie vào chú ngựa của cô. Xong liền đi đến chìa tay ra, ý là muốn giúp cậu đứng dậy.

Nhưng Lee Haechan lại không muốn nhận lòng tốt đó.

"Em đưa Cloudie về trước đi, chân của nó chảy máu rồi".

Lee Jieun biết cậu đang sĩ diện, vậy nên cũng đành mặc kệ. Trước khi đi chỉ bỏ lại một câu.

"Ở yên, đừng có đi đâu".

Lee Haechan khổ sở xoa chân, bởi vì trời đã quá tối thế nên cậu chẳng thể nhìn thấy rõ chân mình hiện đang thành ra như thế nào. Phía bên dưới cỏ cây đâm vào chân vô cùng ngứa ngáy, Lee Haechan thật chỉ là muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Đột nhiên, Lee Haechan ngẩng đầu, trong bóng tối bắt gặp một đôi mắt sáng màu đỏ hoét. Nó hình như đang trừng mắt nhìn cậu, đối với loại tình huống này Lee Haechan chỉ có thể cố gắng đứng dậy, chạy trốn trong vô định.

Cậu cũng không biết bản thân chạy được trong bao xa, đến khi không còn nghe thấy tiếng động và cảm thấy đôi chân đã quá sức chịu đựng thì mới chợt dừng lại, cả người bám vào thân cây rồi ngồi bệt xuống. Lee Haechan bỗng nhiên nhớ lại lời dặn khi nãy, chẳng phải nếu như cậu rời khỏi nơi đó thì Lee Jieun làm sao có thể đến và đưa cậu ra khỏi đây được.

Lee Haechan vừa lo lắng suy nghĩ thì những tiếng động lạ một lần nữa từ phía xa truyền đến khiến anh sợ hãi thu người. Lee Haechan vội lục tìm điện thoại nhưng mãi chẳng thấy đâu, chợt nhớ là bản thân đã hậu đậu bỏ quên ở nhà, lúc bây giờ cậu chính thức cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Giữa bóng tối và sợ hãi bủa vây, Lee Haechan bình thường kiêu ngạo bao nhiêu thì nay lại sợ sệt bấy nhiêu, cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ. Một đứa trẻ cầu mong có ai đó mau đến giúp đỡ, mang cậu ra khỏi nơi u ám này.

Dường như đã trôi qua rất lâu sau đó, đầu gối của Lee Haechan cũng đã tê rần vậy mà chẳng có chút động tĩnh nào gọi là sẽ có người đến giải cứu, chỉ càng ngày càng nghe được muôn vàn những âm thanh không rõ ràng.

Lee Haechan xin hứa, nếu như được cứu ra khỏi đây thì cậu nhất định sẽ không mua sắm trong vòng hai mươi bốn giờ!

Vậy nên, ai đó hãy đến cứu lấy Haechan đi.

Trong những mơ màng của dòng lệ nóng hổi, Lee Haechan nhìn thấy một chút ánh sáng le lói cùng với tiếng gọi thân thuộc mà cậu muốn nghe nhất.

"Lee Haechan, cậu có đang ở đây không, mau lên tiếng đi".

Đến khi luồng ánh sáng ấy tiến đến thật gần, Haechan mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cậu cố gắng đứng dậy, mặc cho đôi chân đang run lẩy bẩy, không chần chừ mà nhào đến ôm lấy người kia, một lần nữa òa khóc thật to.

Lee Jeno nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lưng cậu trấn an. Nói cậu ngốc quả thật không sai, đến cả điện thoại cũng không chịu mang theo bên người.

"Ngoan nào, đừng khóc".

Mãi thật lâu sau Lee Haechan mới nín nhưng vẫn không ngừng thút thít, tay vẫn ôm chặt lấy bờ vai hắn. Giữa những bộn bề của cảm xúc và sự sợ hãi bủa vây, Lee Jeno như chiếc phao cứu sinh của cậu, hắn xuất hiện như ngọn lửa thắp sáng cõi lòng gần như tuyệt vọng của cậu. Lee Haechan không dám buông hắn ra, chỉ có thể là càng ôm càng thêm chặt. Một đợt gió thoảng khẽ lướt qua bọn họ, mang theo tiếng nói nhỏ vụn của Haechan bay vào hư không.

"Lee Jeno, em sợ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro