Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno bế Lee Haechan ở trên tay đi vào nhà. Cả cánh tay cậu câu lấy cổ hắn, xấu hổ nép vào lồng ngực đang phập phồng kia.

Lúc hắn đặt cậu xuống giường, Lee Haechan cảm nhận được hắn hình như đang ẩn nhẫn sự tức giận. Lee Jeno mang đến một hộp dụng cụ sơ cứu mà lúc trước hắn đã mua cho cậu. Lúc đó, Lee Haechan còn chê lên chê xuống, nói hắn lo lắng thái quá. Cuối cùng không ngờ lại có ngày bản thân sẽ phải dùng đến nó.

Thấy hắn cứ cau mày khó chịu nãy giờ, cậu định nói vài câu để làm dịu tâm tình của hắn nhưng lại bị hắn nhanh hơn một bước nói chen vào.

"Biết lỗi của mình chưa?"

Lee Haechan nghe thấy giọng của Lee Jeno chua lè, một chút ngọt ngào cũng không có. Đột nhiên cảm giác tủi thân lại trào dâng, cậu bĩu môi, giọng nói có chút dỗi

"Người ta chỉ là muốn cưỡi ngựa một chút, không nghĩ sẽ thành ra như thế này".

Vừa nói vừa nhìn hắn với ánh mắt hơi dè chừng, không biết hắn đã biết có sự hiện diện của Lee Jieun chưa. Nhưng cậu mong là chưa, thà để bản thân nhận hết lỗi về mình, nếu không với bản tính của Lee Jeno thì nhất định sẽ mắng Lee Jieun một trận lôi đình.

Lee Jeno xoay cánh tay cậu lại, dùng bông gòn lau đi vệt máu đã khô cứng.Lee Haechan lúc này mới phát hiện hóa ra cả cánh tay cũng bị thương không ít.

Mặc dù những vết thương không quá sâu nhưng lúc chạm vào nước khử trùng vẫn có chút rát. Lee Haechan khẽ kêu lên, Lee Jeno mới từ từ nhẹ lại, vừa chấm vừa thổi

"Cũng biết đau sao?"

Lee Haechan đau đớn nhìn cánh tay toét một đường thật dài, vu vơ đáp lại

"Biết chứ, người ta đang rất đau đó nên anh hãy nhẹ nhàng thôi".

Jeno như nhận được câu trả lời vừa ý, hài lòng bỏ miếng bông gòn đã nhuốm một chút máu xuống. Sau đó dùng băng cá nhân dán lại miệng vết thương cho Haechan.

Xong xuôi, hắn đứng dậy, mang mọi thứ cất lại vào chỗ cũ. Lee Haechan ở bên này đã kéo chăn đến ngang ngực, chỉ còn đợi Lee Jeno tắt đèn phòng.

Điện thoại trên kệ tủ đã được Lee Jeno mang vào phòng cho cậu. Lee Haechan đang mải mê nhìn hắn trong bộ dạng chăm chỉ kia thì đột nhiên điện thoại trên đầu giường vang lên một tiếng nhỏ, vừa vặn để Lee Haechan nghe thấy.

[Chenle: Nghe nói anh bị lạc trong rừng, có sao không?]

[Haechan: Trầy trụa mình mẩy.]

[Chenle: Em thật tệ, vì tình yêu mà bỏ anh, xin lỗi anh Haechan nhiều T_T.]

[Chenle: Cơ mà ai đã mang anh ra thế?]

Lee Haechan ngẩng đầu, nhìn đến người đàn ông đang giúp cậu dọn dẹp thì mỉm cười đầy ngọt ngào.

[Haechan: Chồng anh.]

[Chenle: Bây giờ anh ấy đang làm gì nhỉ? Em đoán nhé, giúp anh dọn phòng?]

[Haechan: Bingo.]

[Chenle: Nhân cơ hội hâm nóng tình cảm đi.]

Lee Haechan trầm ngâm một hồi, lại cảm thấy bản thân sao mà thật ngốc. Lúc nào cũng luôn nghĩ đến cảnh hắn phá sản rồi sau đó ly hôn, đường ai nấy đi mà trong khi không chịu nhìn lại xem, Lee Jeno đối với cậu tốt đến dường nào, đúng chuẩn ông chồng lý tưởng của mọi thời đại.

Lee Haechan định đợi Zhong Chenle nhắn tiếp nhưng đèn phòng đã được tắt đi. Cậu thấy vậy liền buông điện thoại xuống, lại không nghĩ Lee Jeno vừa tắt đèn xong liền cầm áo khoác rời khỏi. Lee Haechan vội gọi một tiếng

"Lee Jeno".

Hắn dừng lại, quay đầu, khó hiểu nhìn cậu.

"Anh không định ngủ lại sao? Trời cũng đã khuya rồi".

Nếu là trước đây cậu ngỏ lời thì Lee Jeno chắc chắn là không nỡ từ chối nhưng hiện tại hắn cảm thấy hắn ở lại chỉ có thể khiến Lee Haechan càng thêm mệt mỏi, khó chịu, chưa kể cậu còn đang bị thương.

"Tôi không ở lại đâu, để cho cậu nghỉ ngơi".

Lee Haechan có chút hụt hẫng, đó giờ rất hiếm khi Lee Jeno từ chối cậu điều gì. Cậu nghĩ đủ mọi cách, chợt nghĩ ra một kế mà Zhong Chenle đã từng chỉ.

"Nhưng mà em đói, anh ở lại nấu cho em ăn nha".

***

Lee Jeno mang đĩa cơm nóng hổi đặt xuống bàn cho cậu. Lee Haechan thấy vậy thì lê từng bước đi đến lấy thêm một cái chén, xớt một phần nhỏ cho hắn.

"Anh ăn cùng với em đi".

Nhìn thấy Jeno không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi xuống sau đó múc một muỗng lên ăn. Haechan khẽ bật cười, cá cắn câu rồi.

"Sao lại đột nhiên thay đổi xưng hô như thế? Muốn mua gì cứ nói".

Lee Haechan ngẩng đầu, đem cơm trong miệng nhai hết một lượt mới chau mày đáp lại

"Em ở trong mắt anh là loại người thực dụng như thế à?"

Lee Jeno thẳng thắn trả lời, "Ừ".

Một khoảng không im lặng tràn đến. Lee Haechan buồn buồn chọc muỗng vào dĩa cơm, cảm thấy bản thân mình trước đây đúng thực là như Lee Jeno nói nhưng hắn cũng phải nên biết lựa lời mà nói kia chứ, nói như thế không biết Lee Haechan đây tổn thương lắm à.

Song, cậu nhanh chóng gạt sang một bên, dù sao bây giờ ngẫm lại thì thấy cách xưng hô vừa rồi cũng thú vị đấy chứ, tạo được đủ cảm giác thân mật, Lee Haechan quyết định từ nay về sau cứ xưng hô thế đi, đều là vợ chồng của nhau cả mà.

Ăn xong, Lee Jeno giúp cậu dọn dẹp bát dĩa dơ, sau đó lấy chìa khóa xe trên bàn rồi chuẩn bị ra về. Bởi vì chân đau nên Lee Haechan chỉ có thể đi từng bước khập khiễng, nhưng thoáng chốc thấy hắn đã ra đến tận cửa nên chỉ đành gọi với theo

"Lee Jeno".

Hắn đứng ở trước cửa xỏ giày, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Sao anh lại cứ muốn bỏ về?"

"Tôi đã nói sẽ để cho cậu nghỉ ngơi".

"Nhưng em muốn nghỉ ngơi cùng anh".

Nghỉ ngơi?

Cùng hắn á?

Hành động của cậu từ nãy đến giờ khiến tâm trí hắn xoay mòng mòng. Không lẽ là sau khi ngã ở trong rừng, đầu óc cũng bị ảnh hưởng không ít.

Nếu vậy thì hắn không phải nên vui mới đúng sao? Lại còn đứng trơ mắt ra đó nhìn cái gì kia chứ.

"Được".

Lee Haechan nhận được câu trả lời đúng ý liền chỉ biết âm thầm thở phào, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ. Đứng yên một lúc đợi hắn khóa cửa, lúc hắn đi ngang qua cậu, thấy cậu mãi không nhúc nhích liền nán lại một chút, xem cậu còn muốn giở trò gì nữa.

Lee Haechan vươn hai tay ra trước mặt hắn, đầu hơi nghiêng, nói với hắn bằng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy

"Bế đi".

Một Lee Haechan chủ động như thế thật khiến cho Lee Jeno cảm thấy có chút không quen.

"Em bị làm sao?"

"Chân của em đau".

Thế là hắn đành cúi người nhấc bổng cậu lên, bế cậu một mạch lên phòng.

Khóe miệng Lee Haechan không giấu nổi nụ cười toe toét, trong lòng cơ hồ nhảy múa.

Lee Jeno chỉ biết ngán ngẩm thở dài

"Em hình như nặng hơn rồi".

Lee Haechan bĩu môi.

"Vẫn còn ốm chán đó".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro