Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno bị tình thế khó xử này ép đến mức không biết phải nói gì thêm.

Lee Haechan tháo kính mát xuống, ánh mắt dần trở nên khó coi.

"Ai cho em được quyền gọi thẳng họ tên anh như vậy?"

Sắc mặt cô không một chút thay đổi, lại càng thêm kiêu ngạo, "Không phải chuyện của anh".

Lee Jeno lúc này mới nhận thấy xung quanh dường như ai ai cũng nhìn vào bọn họ. Thế nên hắn đành phải nhanh chóng đi đến phía trước giải vây.

"Jieun, Haechan dù sao cũng là anh dâu của em, em không được nói chuyện như vậy."

Haechan được một phen đắc ý, cười giễu cợt

Phải mất rất lâu, Jeno mới có thể cùng cả hai bước vào sảnh lớn của khách sạn. Cả một đoạn đường lớn, hắn chỉ có thể thở dài bất lực, đều tại Haechan ép hắn đến đường này.

"Cho tôi hai phòng, một phòng đơn và một phòng đôi".

Bởi vì Lee Jeno nói tiếng anh cho nên Lee Jieun có vài chỗ không hiểu, cô chỉ có thể đứng ngây ra, cố gắng phân tích từng chữ mà hắn vừa nói.

Lee Haechan nhìn ra được điểm yếu này của cô em chồng, liền châm chọc, "Jeno nói cho anh ấy hai phòng, một phòng đơn và một phòng đôi".

Lee Jieun nhìn thấy cậu lên mặt như vậy liền rất chướng mắt, "Tôi hiểu, không cần anh phải ra vẻ".

Lee Haechan khẽ cười, đáp lại cô bằng một câu tiếng anh dài ngoằng. Lee Jieun phút chốc nghệch mặt.

Cả ba cùng lên phòng khách sạn, lúc đứng trước cửa phòng đôi, Lee Jeno lại phải nghe bọn họ cãi nhau một trận nữa.

"Anh và Jeno kết hôn rồi, chẳng lẽ lại vì nhường cho em chồng mà phải ngủ riêng sao?"

"Thì sao chứ, anh ấy mời tôi đến đây, chẳng lẽ anh ấy lại để em gái mình ngủ phòng riêng trong khi anh ấy biết rõ tôi ngủ ở chỗ lạ một mình sẽ không thể chợp mắt được".

"Đó là chuyện của em, ngủ được hay không chẳng liên quan đến bọn anh".

Mười phút sau đó, Lee Jieun ở trong phòng không ngừng bĩu môi. Lee Haechan cũng không khá khẩm hơn, cậu chỉ biết thở dài thườn thượt.

Lee Jeno đã để cả hai người bọn họ ở phòng đôi, một mình hắn sang phòng đơn. Quả thật, rất thoải mái.

Buổi chiều hôm đó, Lee Haechan đang nằm nghỉ ngơi thì phía bên này Lee Jieun vẫn đang mải mê chơi game, tiếng ồn từ trò chơi phát ra khiến cho cậu khó mà có thể ngủ sâu được.

"Đúng là phiền phức".

Ở phòng bên cạnh, Lee Jeno vừa lúc tắm xong, hắn đi đến phía giường lớn thư giãn bấm điện thoại

[Jaemin: Chenle vừa nói Haechan cũng nghỉ dưỡng ở New York, cậu nên cẩn thận một chút, không may lại chạm mặt.]

[Jeno: Muộn rồi, giờ em ấy đang ở phòng bên cạnh.]

[Jaemin: Khổ sở vậy sao, rồi cậu tính thế nào?]

[Jeno: Đành chịu, tôi sẽ bay về sớm.]

[Jaemin: Khi nãy ba cậu đã gọi cho tôi.]

[Jeno: Ông ấy nói gì?]

[Jaemin: Ông ấy hỏi tôi, cậu với Haechan dạo này thế nào? Tôi đã nói, dạo gần đây thấy Haechan rất thường xuyên đến công ty xem cậu làm việc. Sau đó, ông ấy dặn tôi hỏi khéo cậu có chút nào thích Haechan hay không?]

Lee Jeno đọc được dòng tin nhắn này đột nhiên có chút do dự. Lần trước, ông ấy nói hắn đã đến lúc nên ly hôn với Lee Haechan sau đó đi tìm tình yêu thật sự của mình. Nhưng dường như quanh đi quẩn lại, trong hàng tá người mà hắn gặp qua đúng là không ai khiến cho hắn vừa mắt ngoài Lee Haechan. Cậu ấy hoàn hảo một cách vừa đủ, lại còn không phải là kiểu người tính tình kỳ cục, từ đầu đến cuối đều khiến cho hắn phải chấm điểm tuyệt đối.

[Jeno: Nếu tôi nói có thì sao, nói không thì sao?]

[Jaemin: Tôi biết cậu nhất định sẽ nói như vậy, cho nên tôi đã hỏi ông ấy thay cho cậu.]

[Jeno: Rồi ông ấy nói sao?]

***

Buổi tối, ngàn ánh sao lấp lánh tỏa sáng trên màn đêm. Những tòa nhà chọc trời cùng với ánh đèn điện thi nhau toả sáng, New York về đêm quả thực rất đẹp. Dưới con phố nhỏ, thời tiết vừa đủ lạnh để có thể ra đường mà chỉ cần mặc hai lớp áo.

Lee Jeno gõ cửa phòng Lee Haechan, hắn đứng bên ngoài điềm đạm cho tay vào túi quần. Lúc cửa mở ra, chỉ thấy Lee Jieun trên tay cầm điện thoại chơi game, bên trong hình như Lee Haechan đã ngủ say.

"Anh có chuyện gì sao?"

Lee Jeno dời ánh mắt khỏi Lee Haechan, nhanh chóng đáp lại

"Nghe nói ở sảnh khách sạn có nhiều món ngon, từ lúc đến đây em cũng chưa ăn gì mà."

"Đợi anh nói câu này, em đói đến hoa mắt rồi".

Lee Jieun quay đầu, chuẩn bị lấy áo khoác

"Để em kêu Lee Haechan dậy".

"Không cần đâu, cứ để em ấy nghỉ ngơi đi".

Nghe vậy, cô cũng không phản bác. Khẩn trương khoác một lớp áo khoác, cùng hắn xuống sảnh lớn. Lúc vừa bước ra khỏi cửa, Lee Jieun đã bị hắn cốc một cái đau điếng vào đầu.

"Em sau này phải gọi Haechan là anh dâu, đừng có tùy tiện gọi cả họ tên của em ấy như thế".

Lee Jieun bất mãn bĩu môi, "Không thèm, em gọi vậy quen rồi".

"Em ngoan ngoãn một chút Haechan đã không có hiềm khích với em".

"Anh ta rất đáng ghét, em không thích".

Đến nơi, cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn, Lee Jieun lại nói tiếp

"Này, em thấy chị Yeon-ah rất thích anh, hai người bọn anh lại còn là thanh mai trúc mã, đứng cạnh nhau thật sự rất đẹp đôi. Chị ấy lại còn hợp tính em, không như Lee Haechan."

Lee Jeno nhận lấy thực đơn, tùy tiện chọn vài món đặc sắc

"Ba cũng rất thích chị ấy, với lại hồi đó em đọc trộm nhật ký của anh, thấy anh viết rằng rất muốn sau này được cùng chị ấy tổ chức hôn lễ mà, không lẽ mới đó anh đã quên rồi sao?"

Lee Jeno chợt nhớ lại, hồi đó đúng là hắn có chút thích Lim Yeon-ah, nhưng dù gì cũng đã là chuyện của quá khứ, hiện tại bây giờ mọi thứ đã khác rồi.

"Em im lặng mà ăn đi".

Lee Jieun biết hắn đang suy nghĩ liền được đà lấn tới

"Anh mau nói đi, chị ấy đúng là không có điểm nào để chê đúng không?"

Lee Jeno bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng"

Lee Jieun nhận được câu trả lời của hắn thì rất hài lòng

"Nếu như anh thích chị ấy thì em bằng lòng ủng hộ".

Lee Jieun khẽ cười, cúi đầu thưởng thức món ăn vừa được mang đến.

Lee Jeno đột nhiên lại thốt lên

"Nhưng anh chỉ vừa ý một mình Haechan".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro