Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jieun nghe vậy thì có chút bất ngờ, "Anh nói sao?"

Ban đầu, việc cả hai kết hôn theo hợp đồng người trong nhà chỉ có cô và ông Lee biết. Vậy nên ở buổi kết hôn của cả hai, cô hoàn toàn không thèm đến dự. Vì cô biết, Lee Haechan kết hôn với anh trai đều chỉ mong có lợi ích, khiến hình ảnh Haechan ở trong mắt cô ngay từ đầu đã không có chút giá trị nào.

Lần này, nghe Lee Jeno đột ngột nói như vậy khiến cô vô cùng bất ngờ. Bởi lẽ, cô biết Lee Jeno rất thích Lim Yeon-ah, chỉ vì Lim Yeon-ah phải đi du học nên hắn đành tạm gác lại tình cảm của mình, đem nó chôn vùi vào dĩ vãng. Những tưởng hắn ở bên cạnh cuộc hôn nhân này không hề có hạnh phúc, lại thật sự không ngờ tới trong suốt khoảng thời gian ở cùng nhau, Lee Haechan đã khiến Lee Jeno không thể động lòng với ai được nữa ngoại trừ cậu.

"Anh không biết bản thân nghĩ gì nữa, chỉ là khi anh ở bên cạnh Haechan, em ấy khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái".

Lee Jeno cũng không hiểu nổi, bản thân thừa nhận mình thích Lee Haechan với người khác thì rất đơn giản, nhưng khi ở trước mặt cậu, nói mấy câu thật lòng như thế này hắn lại không làm được.

Đến lúc gần ăn xong, Lee Jeno chuẩn bị lấy ví ra thanh toán lại đột nhiên nhớ ra lúc hắn ra khỏi phòng khách sạn lại quên mất không mang theo.

"Anh để quên ví trên phòng rồi, em ngồi đây đợi chút".

Lee Jeno khẩn trương trở về phòng, vừa nhìn ví tiền nằm trên đầu tủ hắn liền tự mắng bản thân, đúng là bị Lee Haechan lây tính ngốc rồi mà.

Đoạn đi ngang qua phòng của Lee Haechan, hắn bỗng nhiên nán lại, nghĩ ngợi gì đó, bàn tay không nghe lời mà nắm lên khóa chốt cửa, sau đó đẩy ra.

Haechan vẫn còn nằm ngủ, hẳn là rất mệt. Cậu so với khi nãy không thay đổi chút nào, Jeno đặc biệt thích tướng ngủ của cậu, rất ngoan ngoãn không hề đạp phá lung tung.

Hắn chậm rãi bước đến thật gần, sau đó từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, chăm chú ngắm nhìn gương mặt ấy thật lâu

[Jeno: Rồi ông ấy nói thế nào?]

[Jaemin: Bác nói, nếu như cậu thích Haechan thì hãy tiếp tục ở bên cậu ấy. Ông không ghét Haechan, ông chỉ sợ cậu không có được hạnh phúc.]

[Jaemin: Jeno, tôi không phải là người trong cuộc, nhưng tôi nhìn ra được cậu đã yêu Haechan rất nhiều.]

[Jaemin: Tôi biết có vài chuyện cậu không muốn thừa nhận nhưng tôi chắc chắn lúc cậu ở bên cạnh Haechan trái tim cậu sẽ vô thức đập loạn, chỉ là cậu không cảm nhận được, hoặc cậu không muốn đối diện.]

Lee Jeno nâng bàn tay mình lên giữa không trung, vô thức đặt trên mái đầu Lee Haechan. Quả nhiên, chỉ một hành động nhỏ như vậy, cả bàn tay hắn đã bất giác run lên.

Trở lại bàn ăn, Lee Jeno thanh toán tiền xong thì để Lee Jieun lên phòng trước, bản thân một mình đi dạo dưới đường lớn.

Lúc Lee Jieun trở về phòng, vừa vặn Lee Haechan cũng đã thức giấc.

Cậu khẽ động đậy người, vươn tay tìm điện thoại di động. Lúc đưa bàn tay sang trái, đột nhiên vướng phải thứ gì đó khá nhỏ, cậu tò mò ngẩng đầu tìm kiếm.

Ánh sáng từ viên kim cương trên chiếc nhẫn rơi thẳng vào mắt Haechan. Cậu vừa nhìn đã nhận ra đây là nhẫn cưới của anh với Jeno. Haechan sớm đã vứt nó ở một nơi nào đó mà chính cậu cũng không nhớ rõ, vậy nên chiếc nhẫn xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là của cậu.

Lâu lắm rồi không nhìn ngắm lại nhẫn cưới, đúng là Lee Jeno rất có mắt nhìn, đến cả nhẫn cưới mà hắn chọn cũng thật đẹp.

Nhìn thấy Lee Jieun vừa từ đâu đó trở về, cậu thắc mắc

"Vừa đi đâu vậy?"

Lee Jieun lấy đồ ngủ từ trong vali, "Đi ăn"

Lee Haechan thấy vậy thì lật đật ngồi dậy, vào nhà tắm rửa mặt, định sẽ sang phòng của Lee Jeno cùng hắn hàn huyên một chút

Lee Jieun thấy cậu ra ngoài mà không thèm mang theo áo khoác, nhớ lại lời của Lee Jeno khi nãy đột nhiên lại có chút động lòng

"Anh Jeno đang đi dạo, vẫn chưa về phòng".

Lee Haechan đang xỏ giày, nghe cô nói như vậy thì vội vàng quay lại mang theo áo khoác, trước khi ra khỏi cửa liền nói vọng lại

"Gần đây có một tiệm bánh pancake, tiện đường sẽ mua cho em hai cái. Khoan hẵng ngủ đó".

Đợi đến khi Lee Haechan rời khỏi, tiếng khóa cửa vang lên cũng là lúc trong lòng Lee Jieun nở một nụ cười không tự chủ.

Lee Haechan bước ra khỏi khách sạn, ngó nghiêng bốn phía, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lee Jeno đang đi về phía mình

"Jeno".

Nghe tiếng gọi, Jeno chợt dừng lại, ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt xinh đẹp của Haechan ở đó. Cách hắn một khoảng không xa, Haechan đang nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, giống như đang mơ hình ảnh tựa như một tầng sương mờ ảo. Đợi đến khi Haechan ở trước mặt hắn thật gần, hắn mới biết, hóa ra những nơi có cậu xuất hiện, trong ánh mắt hắn mọi thứ khác đều bị cậu làm cho lu mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro