Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno vốn chỉ định đi dạo một vòng rồi quay trở lại phòng nghỉ ngơi. Không ngờ hiện tại lại đang cùng Lee Haechan dạo lại con phố khi nãy một lần nữa.

"Jeno, anh nhìn này".

Haechan nhí nhảnh đưa bàn tay của mình lên trước mặt hắn, viên kim cương trong bóng tối vẫn sáng lấp lánh, ánh lên hào quang tuyệt đẹp. Jeno vừa nhìn đã biết, hẳn là khi nãy đã vô tình làm rơi ở giường cậu.

"Lúc em nhìn thấy chiếc nhẫn này, em đã không kiềm được mà vui sướng đó".

Haechan đung đưa chân, ánh mắt nhìn xuống mũi giày, chậm rãi cùng hắn bước đi.

"Anh đã đến phòng em, ở bên cạnh em trong lúc ngủ sao?", Lee Haechan ngẩng đầu nhìn một nửa sườn mặt của người bên cạnh, "Lee Jeno, em biết anh vẫn luôn giữ nhẫn cưới, em thì lại vô tâm không nhận ra điều này sớm hơn".

Lee Jeno im lặng, nghe cậu nói tiếp.

"Chúng ta vốn dĩ có thể hòa thuận như người một nhà, chỉ vì tính tình của em quá bướng bỉnh nên mới khiến mọi chuyện đi xa như vậy. Em biết, anh đến New York chính là để tránh em nhưng Jeno à, lần này em thật sự nghiêm túc, em sẽ theo đuổi anh, bù đắp lại những thứ mà trước kia em đã bỏ lỡ".

Lee Haechan ngẩng đầu, muốn nhìn thật rõ nét mặt của hắn.

"Có đói không?"

Lee Haechan tròn mắt, hắn nãy giờ rốt cuộc có để lời cậu nói vào tai không vậy?

"Khoan đã, anh có nghe những lời em vừa nói không đó?"

Lee Jeno có chút suy nghĩ, rất lâu sau đó mới nói tiếp

"Nghe rồi, không phải em đã nói từ bây giờ sẽ theo đuổi tôi sao? Trước tiên thì, tôi rất ghét người ép buộc mình quá mức".

Lee Jeno nghĩ đi nghĩ lại, hắn lúc trước đã từng có một khoảng thời gian khổ sở vì Lee Haechan, cũng bởi vì cậu quá kiêu ngạo khiến cho hắn vô cùng sầu não. Trong lòng hắn từ trước đến nay vẫn luôn nhớ rất rõ những việc mà cậu đã làm với hắn, nhưng cũng chỉ có thể để bụng, hoàn toàn không còn đường nghĩ đến chuyện trả thù. Nhưng may mắn thay, hiện tại Lee Haechan đã nói như vậy, cậu chắc nịch rằng cậu muốn theo đuổi hắn, vậy thì để hắn nhân cơ hội này trả sạch mối thù trước đây đi.

Haechan nghe hắn nói như vậy liền vui vẻ ra mặt, tông giọng cũng hạ đi vài phần

"Thế em sẽ không ép anh, mọi chuyện đều sẽ để anh tự nguyện nói ra".

Haechan bước lên trước một bước, muốn nhìn thật rõ gương mặt của hắn. Jeno chỉ đành lảng tránh, cậu hành động như vậy khiến hắn rất ngại ngùng.

"Gần đây có một tiệm bánh pancake, nếu em đói thì mình ghé qua xem thử".

"Anh cũng biết cửa hàng đó sao, em thật sự rất muốn thử".

Dứt lời, cả hai liền vừa vặn dừng trước một tiệm bánh khá lớn tại đó. Là một cửa hàng bánh vô cùng nổi tiếng, Lee Haechan trước khi đi đến New York đã tìm hiểu trên điện thoại, rất muốn thử qua một lần.

Haechan hí hửng bước vào bên trong cửa tiệm, mỉm cười order đồ ăn. Cả hai không ngồi lại tiệm mà cầm bánh ở trên tay vừa đi vừa thưởng thức.

"Ngày mai chúng ta cùng đến viện bảo tàng Brooklyn nhé."

"Em thích nơi đó à?"

Haechan cầm bánh pancake ở trên tay liên tục thổi, lúc đưa vào miệng thế mà vẫn bị bỏng một chút.

"A, nóng"

Lee Jeno vội vàng quay sang xem xét, thấy cậu không sao liền thở phào, theo thói quen cốc đầu cậu một cái

"Em ở đâu cũng ngốc được"

Haechan bĩu môi, "Chỉ có lúc ở bên cạnh anh mới ngốc".

Cả hai cùng trở về khách sạn, Lee Haechan mang bánh pancake ở trên tay đưa đến cho Lee Jieun. Cô để điện thoại đặt xuống giường lớn, khẽ mỉm cười hài lòng, "Xem như vẫn còn chút lương tâm".

Lee Haechan cười khinh bỉ, cậu biết bản thân cậu ở trong mắt Lee Jieun chẳng phải là loại người tốt đẹp gì. Thật sự rất muốn nói cho Lee Jieun biết, tôi không phải vì cô là em gái của Lee Jeno nên mới đối xử như vậy, mà bình thường tôi đã là một người tử tế như thế rồi, cô chính là nên nhận ra sớm hơn mới phải!

Lee Jieun đem bánh đưa lên miệng cắn một cái, phía bên này, Lee Haechan cúi người chuẩn bị đốt nến thơm đột nhiên lại phát hiện ra một chuyện.

"Cái gì? Tên tài khoản mạng xã hội của em là H1207?"

Lee Jieun thật thà gật đầu, "Phải".

Lee Haechan nghiến răng, đời đúng là có quá nhiều thứ trùng hợp đến mức này.

"Em thích Kang Dong-hyun sao?"

"Đúng vậy, anh ấy trông rất đáng yêu, lại còn biết sáng tác nhạc, diễn cũng giỏi nữa".

Lee Haechan cảm thấy chuyện này đúng thật là nực cười. Đáng yêu, biết sáng tác nhạc, diễn giỏi cái con khỉ ấy!

Trở lại giường, Lee Haechan liền lấy điện thoại của mình ra, nhanh chóng bấm vào tài khoản của Lee Jieun, không ngần ngại mà nhấn dòng chữ báo cáo.

Nửa đêm, bên ngoài New York vẫn sáng rực rỡ. Lee Jieun vốn đã ngủ rất say, chỉ còn Lee Haechan là thức giấc.

Cậu bật đèn ở bên cạnh, trên tay cầm một hộp trang sức nhỏ, vừa mở ra ánh đèn ngủ đã chiếu sáng lên mặt trang sức hình trái tim. Là chiếc vòng tay mà lúc trước cậu được tặng trong buổi chụp hình quảng bá cho công ty trang sức, cậu vẫn luôn mang theo bên người, vốn là để nhân dịp lãng mạn tặng nó cho Lee Jeno.

Lee Haechan càng nhìn lại càng thấy chiếc vòng tay này đúng là tuyệt đẹp. Ngày mai, nếu cùng Lee Jeno ở bảo tàng Brooklyn chiêm ngưỡng, sau đó bất ngờ mang chiếc vòng tay này đeo lên tay hắn, hắn chắc chắn sẽ rất cảm động.

Lee Haechan khẽ cười, quay người tắt đèn đi ngủ, trân trọng đem hộp trang sức đặt ở bên cạnh mình, vẻ mặt háo hức không tài nào giấu đi nổi. Kể cả đã ngủ say, ánh mắt vẫn vô thức kéo dãn, khóe miệng khẽ cong, dường như cả trong giấc mơ cậu vẫn đang mơ mộng về một ngày tuyệt vời ở bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro