Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Haechan thức dậy thì cũng đã quá trưa. Một mình cậu sửa soạn ra khỏi phòng, để lại Lee Jieun vẫn còn đang ngủ nướng.

Lee Jeno đã thuê một chiếc xế hộp, hắn lái xe đưa cả hai đến địa điểm mà cậu đã bàn từ trước.

"Thịt xông khói và trứng khi nãy rất ngon".

Lee Jeno vẫn chuyên tâm lái xe, một bên lắng nghe Lee Haechan nói.

"Đúng là không tệ".

Haechan mím môi, đầu hơi nghiêng về phía hắn, "Đột nhiên làm em nhớ cũng đã rất lâu rồi anh chưa nấu ăn cho em thì phải".

Lee Jeno hơi đảo mắt, biết cậu đã có ý đồ này từ rất lâu, hắn cũng chỉ ậm ừ một tiếng khiến Lee Haechan bên này bất mãn vô cùng.

"Vậy không phải anh nên...."

"Đến nơi rồi".

Cậu khó hiểu trơ mắt nhìn hắn, chỉ đành ngậm ngùi đợi hắn tháo dây an toàn. Bất mãn như thế cũng chỉ có thể nghiến răng, không đành lòng nhìn hắn mở cửa xe cho cậu.

Lee Haechan ghim!

"Oa, đúng là đẹp thật"

Cậu đứng trước viện bảo tàng mà không ngừng cảm thán, dường như so với mấy tấm ảnh mà cậu lượm nhặt trên mạng thì nó quả nhiên to hơn rất nhiều. Nếu có thể đứng ở trên cao nhìn xuống, chắc chắn cậu so với nó chỉ là một chấm nhỏ xíu mà thôi.

Trước khi có ý định đến đây, Haechan đã tìm hiểu nơi này rất cẩn thận. Được biết viện bảo tàng Brooklyn là nơi đứng thứ ba về kích thước tại New York và chứa hơn 1,5 triệu các tác phẩm nghệ thuật trên khắp châu Âu, châu Phi và châu Mỹ. Vốn dĩ nắm được chút ít sở thích của Jeno, cho nên lúc cậu nhìn thấy được lịch sử của nơi này liền cảm thấy nếu cùng Jeno đến đây, hắn chắc chắn sẽ rất hứng thú.

Cả hai cùng dạo vài vòng quanh bảo tàng, bên trong chỉ có tiếng bước chân và những lời nói bàn tán. Lee Jeno đang đi, bỗng dừng lại trước bức tranh "Cung điện của Doge" - đây chính là một kiệt tác của danh họa Claude Monet đã vẽ.

Haechan chăm chú quan sát hắn, nhìn thấy hắn dường như khá thích bức tranh này. Đôi mắt tam bạch của người đàn ông như phát sáng, cậu im lặng lén lùi về sau, cẩn thận chụp cho hắn một bức ảnh. Lúc cậu ngắm nghía lại, quả thật chỉ có thể đặt ra một câu hỏi.

Sao trên đời lại tồn tại một người đàn ông đẹp đến động lòng người như vậy?

Cả một đoạn, Haechan lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng hắn. Ban đầu còn có vẻ hứng khởi, lúc sau đã bị sự yên tĩnh của nơi này làm cho nghẹt thở.

"Haechan"

Đôi mắt cậu lờ đờ, vốn đã đi cùng hắn gần hai tiếng rồi, mệt mỏi vô cùng. Nghe thấy hắn gọi, cậu chỉ vô thức đáp lại, "Sao?"

"Có đói không?"

Lee Haechan ngẩng đầu nhìn hắn, có chút thắc mắc, nhanh như vậy mà hắn đã đói rồi sao?

"Vừa mới ăn đây mà".

Lee Jeno chậm rãi bước đi, ánh mắt vẫn dán lên các bức tượng.

"Thấy em hơi uể oải".

Haechan trong lòng thầm nở hoa, hắn mặc dù chăm chú như vậy thế mà vẫn quan tâm tới cậu.

"Em không sao, anh xem thêm chút đi, tí nữa em dẫn anh đến nơi này đảm bảo anh sẽ rất thích".

Lee Jeno gật đầu đồng ý, Lee Haechan lúc này mới hào hứng được thêm một chút, cùng hắn trò chuyện về các bức tranh.

Đoạn đi ngang qua một khuôn viên nhỏ, Lee Haechan vội nắm lấy một cánh tay của hắn, trên khuôn miệng lộ rõ ý cười.

"Đi, cùng em đi xem thứ này".

Lee Jeno ngây ngốc không hiểu ý cậu, chỉ đành thuận thế để cậu nắm lấy bàn tay mình kéo đi. Có chút thừa nhận, tim cậu đang đập rất nhanh.

Haechan cùng hắn dừng lại trước một đài phun nước tuyệt đẹp. Quả là không ngoài dự đoán, ánh mắt của Jeno so với khi nãy còn sáng hơn vạn phần.

"Làm sao em biết được?"

Haechan nhìn hắn khẽ cười, hạ giọng nói, "Sở thích của chúng ta rất giống nhau mà".

Lúc còn nhỏ, lần đầu tiên hắn thấy đài phun nước chính là lúc hắn đi chơi trò chơi giải trí cùng bà nội. Thực chất chẳng có điều gì đặc sắc cả. Lee Jeno đứng đài phun nước chỉ tỏ ra thích thú một chút, sau đó lại muốn rời đi.

Chỉ là, có một thứ mơ hồ làm cậu bé năm ấy động lòng...

Còn nhớ khoảnh khắc của rất nhiều năm về trước.

Cậu bé Lee Jeno chuẩn bị quay đầu cùng bà nội rời đi, đột nhiên lại bị một giọng nói trẻ con thu hút.

"Thích thật đấy".

Lee Jeno từ nhỏ rất thích ra dáng anh cả, lúc nhìn thấy có một cậu bé nhỏ xíu đứng bên cạnh mình đã không kìm lòng được mà cúi người, ghé sát vào mặt cậu bé

"Nước ở đây dơ lắm, em đừng chạm vào nhé"

Cậu bé ấy khẽ quay đầu, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn

"Anh thử chút đi, cảm giác rất thích"

Nói rồi, cậu bé ấy không đợi hắn có đồng ý hay không, bàn tay nhỏ nhỏ bé ấy nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn lại mà đưa lên giữa không trung, đem cả hai chạm vào những tia nước đang bắn lên không ngừng.

Khoảnh khắc ấy, là lần đầu tiên cậu bé Lee Jeno biết rung động.

Nhưg có lẽ hắn không hề hay biết, Lee Haechan ở bên này cũng không ngừng nghĩ ngợi.

Bọn họ im lặng, đứng cạnh nhau ngắm nhìn một màn thi vị ở trước mắt. Lại không hề hay biết, tâm trí bọn họ đều đang nghĩ về đối phương. Chẳng một ai nhận ra rằng, cậu bé năm ấy mà mình đem lòng thương nhớ, hiện tại lại đang đứng cạnh mình ở một khoảng cách gần như vậy.

Lee Jeno đột nhiên lên tiếng

"Lee Haechan"

Đợi đến khi cậu nhìn vào mắt hắn, hắn mới lại nói tiếp

"Tôi luôn cảm thấy giữa mình và em có gì đó rất thân thuộc".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro