Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm dài đằng đẵng, Lee Jeno mang Lee Haechan trở lại trung tâm thành phố. Zhong Chenle biết cậu vừa hẹn hò về, cho nên hôm nay đã sắp xếp lịch nghỉ cho cậu.

Lee Jeno ở công ty đọc qua dãy số liệu, sau đó bận rộn đi đến các phòng nhân sự để xem xét tình hình tiến độ công việc của bọn họ.

Công ty của hắn chuyên nghiên cứu và phát triển robot phục vụ đời sống con người. Một vài trí tuệ nhân tạo do công ty hắn đã phát hành ra thị trường, mặc dù giá thành khá đắt nhưng chất lượng lại không thể bàn cãi được. Minh chứng cho điều ấy, chính là tại khu đô thị phồn hoa nơi hắn đang sống, các trụ sở lớn và một vài doanh nhân, người nổi tiếng đều sử dụng robot của công ty hắn.

Bởi vì lần trước thành công quá lớn, cho nên lần này hắn lại càng phải chăm chút cho sản phẩm của mình hơn nữa.

Loay hoay cả buổi trời, thân thể rã rời, đầu óc hắn tựa hồ quay cuồng, hiện tại nhắm mắt lại chỉ thấy các con số đang chạy vòng vòng.

"Cậu uống chút trà hoa sen đi, Lee Haechan vừa mang đến nhờ tôi đưa cho cậu".

Lee Jeno chậm rãi mở mắt, nhìn bình giữ nhiệt trước mặt mình, có chút cảm động trong lòng.

"Em ấy đến lâu chưa?"

Na Jaemin ngồi xuống ghế da gần đó, lấy một túi quà nhỏ đặt lên bàn tròn

"Vừa mới đây thôi, tôi bảo cậu ấy cứ thoải mái vào gặp cậu đi nhưng Haechan lại nói cậu ấy đến đưa trà cho cậu sau đó sẽ về ngay".

Lee Jeno đem trà từ trong bình rót ra, hơi trà bốc lên tỏa mùi hương ngào ngạt. Hắn nhấp môi uống một ngụm, cảm giác ấm áp chạy dọc khắp cơ thể hắn. Người đàn ông khẽ cười trong lòng, hôm qua hắn vừa kể với cậu rằng dạo gần đây vì tính chất công việc mà đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, lại chỉ thấy cậu ậm ừ cho qua, thế mà hôm sau đã đích thân lên tận công ty để đưa trà cho hắn.

Na Jaemin ở bên này cũng mỉm cười, dòng chữ "Anh ăn ngon nhé" trên tấm giấy note rơi hết vào trong đáy mắt, bánh quy này chỉ vừa nhìn liền biết Zhong Chenle đã tốn công đến nhường nào.

Na Jaemin đem bánh quy cho vào miệng, bánh dần tan ra, mặc dù là vị cà phê nhưng sao lại thấy ngọt ngào đến lạ

"Tôi nghĩ Lee Haechan chắc vẫn chưa rời đi đâu".

Lee Jeno đem tách trà đặt xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Na Jaemin, sau đó liền khẩn trương đứng dậy bước ra ngoài.

Công ty rộng lớn như vậy, hắn cũng không biết cậu sẽ đi đâu nếu như không có hắn.

Đoạn hắn vừa nghĩ như thế, lúc ngẩng đầu vừa vặn bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Lee Haechan cơ hồ bước đi rất chậm, hắn lẽo đẽo theo phía sau cậu, đến khi cậu bước vào thang máy, hắn mới bất ngờ xuất hiện.

Lee Haechan hơi ngây ra, "Đang là giờ nghỉ trưa mà anh cũng phải làm việc sao?"

Lee Jeno đứng cạnh cậu trong chiếc thang máy chật hẹp, hai bả vai chạm vào nhau có chút thích thú.

"Đúng vậy, anh không có thời gian nghỉ ngơi", hắn nói, giọng điệu rất thản nhiên.

Lee Haechan tròn mắt, "Hoá ra công việc của anh còn mệt mỏi hơn cả em, vậy mà bấy lâu nay lại không hiểu cho anh".

Lee Jeno cúi đầu cười trộm, hắn không thể phủ nhận rằng hắn rất thích vẻ mặt lo lắng của cậu.

"Vậy em có gì bù đắp cho anh không?"

Lee Haechan quay đầu nhìn hắn, phiến môi nhỏ khẽ vươn lên, "Sau này sẽ biết".

Thang máy vừa dừng lại, Lee Haechan vội vàng đi ra trước, bước chân so với khi nãy có phần nhanh hơn.

"Sao em lại lên đây?"

Nãy giờ chỉ lo để ý sự khả ái ấy, hắn lại quên không chú ý rằng tại sao câ· lại bấm thang máy dừng ở tầng mười bảy, là tầng làm việc của chủ tịch công ty.

"Đột nhiên ba gọi anh đến".

Lee Jeno hơi thắc mắc, "Ông ấy có nói gì nữa không?"

Lee Haechan lắc đầu, bọn họ đi vài bước đã tới trước cửa phòng chủ tịch.

Lee Haechan định gõ cửa, một bên này Lee Jeno đã thẳng tay đem cửa mở ra. Bên trong, căn phòng vô cùng rộng lớn cùng với nhiều thiết bị máy móc hiện đại, một con robot từ đâu xuất hiện chạy đến trước mặt hai người bọn họ, trên màn hình nhỏ quét qua một lượt, sau đó mới hài lòng rời đi.

Phía xa xa, chỉ thấy ông Lee đang ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Lim Yeon-ah. Lee Jeno bước đến trước, nhanh chóng hỏi ông.

"Có chuyện gì mà ba lại gọi em ấy đến vậy?"

Ông Lee lúc này mới ngẩng đầu, khoé miệng giương lên rất cao, sau khi nhìn qua phía Lee Haechan lại hơi trùng xuống.

"Đến rồi à."

Lim Yeon-ah quay đầu, dịu dàng nhìn hắn mỉm cười

"Anh Jeno, bác cũng vừa nhắc đến anh".

Lee Jeno nhìn thấy như vậy, liền vươn tay kéo một cánh tay của Lee Haechan lại gần mình, không do dự mà đem nó đan lại.

Ông Lee rũ mi, nhìn hai bàn tay ở trước mặt mình thản nhiên như vậy, trong đáy mắt hiện lên vô số cảm giác hài lòng.

"Jeno con dẫn Yeon-ah xem qua một chút đi, con bé rất muốn xem cảnh robot hoạt động".

Lee Jeno dần mất kiên nhẫn, bàn tay càng xiết chặt bàn tay cậu.

"Con hỏi ba gọi em ấy đến đây để làm gì?"

Ông Lee mỉm cười, cũng không biết nụ cười này có ý nghĩa đặc biệt gì.

"Ba muốn nói chuyện với cậu ta một chút, nếu lúc cậu ta bước ra trên người mất một sợi tóc nào thì con cứ việc trách".

Lee Haechan lúc này mới đem bàn tay mình thả lỏng, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Lee Jeno khẽ gật đầu một cái.

Hắn chỉ có thể ngậm ngùi đi ra bên ngoài, bước chân dừng ở cửa phòng, có chút tiếc nuối mà nhìn lại. Đến khi bóng lưng thâm trầm ấy ngồi xuống ghế da êm ái, hắn mới dặn lòng mình nhất định phải yên tâm.

Lim Yeon-ah không nói gì, cũng không biểu lộ nhiều. Cùng hắn chỉ vừa đi được ba bước, Lee Jeno đã dừng lại, lấy điện thoại từ trong túi gọi cho ai đó.

"Jaemin cậu giúp tôi dẫn Yeon-ah đi xem qua phòng máy móc một chút đi, sẵn tiện cho cô ấy xem sản phẩm sắp ra mắt".

Lim Yeon-ah không đành lòng nghe hắn nói chuyện điện thoại. Lee Jieun đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về cậu và hắn, cô lại chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai người bọn họ trước đây từng vì giữ địa vị trong xã hội mà kết hôn với nhau, hiện tại lại có thể hạnh phúc như vậy.

"Em đợi một chút, Jaemin sẽ sớm đến thôi".

Mi mắt cô rũ xuống, vừa vặn đem chiếc nhẫn trên tay người đàn ông thu vào tầm mắt. Cô đã xem qua các hình ảnh hắn chụp tập thể cùng nhân viên trong công ty, cũng đã xem qua nhiều video do fan quay lại khi bắt gặp hắn trên đường lớn. Lần nào cô cũng nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc này yên vị trên ngón áp út của hắn. Cô mặc dù đã sắp xếp về nước sớm hơn dự kiến, nhưng vốn vẫn không thể phủ nhận việc hắn đồng ý kết hôn với cậu ngay từ đầu chắc chắn đã có lý do.

Không phải vì yêu thì còn là gì?

"Em có vài chuyện cần nói với anh mới muốn cùng anh vừa xem vừa nói, anh lảng tránh như vậy làm em có chút thất vọng".

Lee Jeno chỉ nhìn thoáng qua cô một giây, giống như ánh mắt ấy bây giờ dành cho cô một chút cũng thấy thật lãng phí.

"Anh có việc quan trọng, để Jaemin đi cùng em sẽ tốt hơn".

"Anh bận việc gì?"

Na Jaemin lúc này cũng đã đến, chậm rãi bước đến chỗ hai người bọn họ.

Lee Jeno liếc mắt một cái, quay trở lại nhìn cô, khẽ nói.

"Anh muốn đợi chồng anh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro