Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan ngồi ngay ngắn trên ghế lông êm ái, phía trước mặt cậu có rất nhiều máy quay với ánh đèn nhấp nháy liên tục. Bởi vì đã quá quen nên thao tác của cậu trước ống kính đều rất thuần thục, nhìn không ra bất kì điểm thiếu chuyên nghiệp nào.

"Chào mừng mọi người trở lại với talkshow của tuần này. Và ngày hôm nay chương trình của chúng tôi vinh dự mời đến một vị khách mời đặc biệt, người hiện tại đã lấy cắp đi trái tim của rất nhiều chị em phụ nữ. Không để các bạn chờ đợi lâu nữa, chúng ta hãy cùng nhau chào đón vị khách mời của ngày hôm nay".

Khi người dẫn chương trình kết thúc màn giới thiệu, máy quay liền chĩa ống kính sang người đàn ông đẹp trai, kiêu ngạo đang ngồi phía đối diện.

"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Lee Haechan ".

Cô MC mỉm cười, dẫn dắt cả hai vào chủ đề của chương trình ngày hôm nay.

"Bắt đầu với câu hỏi đầu tiên mà các fan hâm mộ đã đặt cho chương trình. Rằng là cậu cảm thấy vai diễn trong bộ phim vừa rồi như thế nào?"

Haechan hướng đến ống kính máy quay, khẽ cười duyên dáng, "Tôi cảm thấy nó rất giống tính cách thật của tôi. Lúc nào cũng nghĩ về người đàn ông hiện diện trong cuộc sống của mình".

"Trước khi sang đến câu hỏi tiếp theo, chúng ta hãy cùng gặp gỡ thêm một vị khách mời nữa. Và tôi nghĩ chắc chắn các bạn cũng đã đoán được người đó là ai rồi phải không nào, xin mời".

Người đàn ông bước ra với dáng vẻ thư sinh của một diễn viên chỉ mới vào nghề. Cậu ta cúi đầu chào mọi người, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Lee Haechan.

"Xin chào tất cả mọi người, tên của tôi là Kang Dong-hyun".

Cả ba cùng nhau trò chuyện trước ống kính, sau đó theo các thử thách của chương trình rồi thực hiện. Kang Dong-hyun là bạn diễn trong phim của Haechan nhưng chỉ là vai phụ phản diện mà thôi. Thế nên đa phần các thử thách của chương trình đều là xoay quanh các phân đoạn nhỏ trong phim, khán giả muốn họ một lần nữa diễn lại.

Mặc dù diễn xuất của Kang Dong-hyun vẫn chưa tốt lắm nhưng trong suốt cả chương trình đều không nhìn ra được điểm đáng chê nào. Bởi vì được Lee Haechan giúp đỡ che chắn thế nên talkshow ngày hôm nay đã nhanh chóng hoàn thành. Tất cả mọi người có mặt ở đấy đều cúi đầu cảm ơn cậu lia lịa.

Ở phía sau hậu trường, mọi người tất bật dọn dẹp, Lee Haechan ngồi ở ghế trang điểm, đợi trợ lý đến đón.

Kang Dong-hyun từ xa bước đến, trên tay là một cốc nước ấm đưa cho cậu, lễ phép nói, "Tiền bối".

Haechan mỉm cười từ tốn nhận lấy cốc nước, lịch sự cho điện thoại vào lại túi quần rồi cùng Kang Dong-hyun trò chuyện.

"Bài hát bữa trước tiền bối cho em nghe thử thật sự rất hay, em đã nghe đi nghe lại nhiều lần lắm đó".

"Vậy sao?" cậu đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm.

"Khi nào thì tiền bối mới có ý định đăng nó lên ạ, em thấy tiền bối ngâm nó cũng lâu lắm rồi".

Haechan suy nghĩ một chút, nhớ lại bài hát mà mình đã sáng tác vào mùa hè năm trước. Đúng là đã ngâm quá lâu rồi, bởi vì cậu dự định chỉ để cho đồng nghiệp nghe thôi, còn công bố rộng rãi ra công chúng thì vẫn chưa tính tới vấn đề đó.

"Tôi cũng không biết nữa, nhưng nếu có thể thì chắc là vài tuần tới".

Kang Dong-hyun định nói thêm gì đó nhưng trợ lý của cậu ta đã đến đón nên chỉ đành cúi đầu chào thay cho lời tạm biệt. Haechan vẫn tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương một cách khó hiểu.

***

Lee Haechan nằm dài ở trên giường sau khi tắm xong, tự nhiên cảm thấy trong người cứ khó chịu. Cùng lúc ấy điện thoại thông báo có tin nhắn, cậu cầm lấy nhấn mở ra xem thì chính thức bị tin nhắn đó chọc cho phát hỏa.

[Jeno: Không cho phép cậu mua sắm nữa.]

[Haechan: Đồ keo kiệt, đồ bủn xỉn, đồ ích kỉ. Tôi ghét cậu.]

[Jeno: Còn hơn là phá sản.]

Haechan chân thực cảm nhận được lửa giận đang ngày một dâng trào, nói chuyện với hắn đúng là tức chết cậu mà. Rõ ràng cậi chỉ mới mua có bốn chiếc đồng hồ trong tuần này thôi mà, cũng đâu đến mức khiến hắn phá sản được.

Haechan định nhắn lại một tin, nhưng đột nhiên cảm thấy tay chân hơi bủn rủn, đầu óc truyền đến một trận đau nhói nên đã bất cẩn làm rơi điện thoại xuống sàn. Lee Haechan nghĩ có lẽ do cậu tắm khá trễ nên có đôi chút ảnh hưởng đến sức khỏe, cậu đành thở dài mặc kệ chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc vẫn đang nhấp nháy sáng mà đánh một giấc ngon lành.

[Jeno: Còn ở đó không?]

Lee Jeno thấy cậu không trả lời, hắn có chút lo lắng. Hắn sợ cậu thật sự đã giận hắn vì Haechan là một người giận dai lại rất khó dỗ.

Trừ khi đồng ý cho cậu mua sắm.

Đã trôi qua mười lăm phút, trạng thái của cậu vẫn hoạt động nhưng lại chẳng trả lời hắn một tin nhắn nào khiến hắn vô cùng sốt ruột, đành phải nhấc máy gọi cho Haechan một cuộc.

Nhưng vẫn là không có động tĩnh gì.

Cứ như vậy hắn đã gọi cho cậu hơn chục cuộc, nhưng tất cả đều trở thành cuộc gọi nhỡ không một chút hồi âm.

Lee Jeno vội rời khỏi công ty, lấy xe chạy đến nhà cậu ngay lập tức. Trên đường đi tiện thể không quên ghé mua cho cậu vài cái bánh ngọt, hắn còn nhớ lúc trước khi cậu giận hắn đã đòi hắn mua loại bánh ngọt này sau đó mới chịu nguôi giận.

Lee Jeno cho xe đậu vào gara, ngước nhìn đèn phòng của Haechan vẫn còn mở. Hắn lại càng thêm chắc chắn rằng cậu chỉ là đang giận hắn thôi. Lee Jeno vốn đã quen thuộc với căn nhà này nên cứ thế tùy tiện bước vào mà không thèm gõ cửa hay nhấn chuông.

Nhìn thấy Haechan đang nằm lộn xộn trên giường, hắn chỉ khẽ cười, từ bao giờ mà tướng ngủ của cậu lại trở nên khó coi đến như vậy.

Lee Jeno bước vào, đặt bánh ngọt lên bàn gỗ, sau đó cúi người giúp cậu dọn mấy túi đồ hiệu vẫn còn nguyên chưa kịp mở cùng với mấy cái áo còn chưa cắt mác bị quăng lung tung trên sàn. Đồ đã chất chồng chất đống đến mức này rồi, vậy mà vẫn còn muốn mua thêm sao. Lee Haechan đúng là bị điên thật mà.

Hắn đi đến phía đối diện nhặt điện thoại của cậu lên. Lúc ngẩng đầu thì vô tình bắt gặp gương mặt khó ở của cậu. Hai đầu lông mày nhíu lại, cả người đều thu hết lên. Nếu đắp thêm chăn lên toàn thân cho cậu, nhất định sẽ trông giống như một cục bông gòn nhỏ xíu.

Nhưng dường như là có điều gì đó không ổn lắm thì phải.

Jeno theo bản năng vươn tay sờ lên trán của cậu. Haechan vô thức cảm nhận được sự đụng chạm bất thường nên liền lấy tay mình nắm lại, miệng lẩm bẩm mấy câu không rành mạch

"Bắt được trộm rồi nha".

Jeno biết cậu đang nói mớ thế nên đành thuận đà trêu chọc một câu

"Ừ. Đến trộm trái tim cậu đây".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro