Ảo Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       "Cúp máy nhé? Tôi bận rồi."
       "Được được! Vậy chào Minh Vũ nhaa."
       "Ừm"
    *tút tút.....
Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, tôi liền phải sắp xếp lại cảm xúc hỗn loạn lúc bấy giờ từ vui, hạnh phúc, phấn khởi,... Có lẽ là tôi đã yêu Minh Vũ hơn rồi, nhưng biết làm sao giờ, đây chỉ là tình cảm đến từ 1 phía, là tình cảm đơn phương. Tôi đã cố gắng giấu nhẹm đi cái cảm xúc này mỗi khi gặp anh và cố gắng cư xử sao cho tự nhiên và không được quá phận.
          "haiz... Mới gọi hồi lúc nãy mà em lại cảm thấy nhớ anh rồi, Minh Vũ à."
       Tôi vùi mặt vào gối cố gắng ngăn chặn đầu óc tôi ngừng suy nghĩ về anh nhưng tôi không thể làm được vì tôi quá yêu anh mà. Ngay lập tức, tôi liền gửi đi dòng tin nhắn hỏi thăm anh
  [Minh Vũ đang làm gì đó?]
  [Minh Vũ đã ăn chưa?]
    Tôi lại đang chờ đợi phản hồi từ anh, chỉ là chờ anh ấy trả lời tin nhắn thôi mà tôi đã mất kiên nhẫn như vậy rồi. Sau này nếu lỡ có thổ lộ tình cảm thì phải làm sao  đây? Trong khi tôi còn đang chìm vào những suy nghĩ ấy thì đột nhiên
*ting ting
A, lại là âm thanh mà tôi mong chờ đây rồi. Sau khi tiếng thông báo ấy vang lên, tôi liền quẳng đi những suy nghĩ tàm phào nãy giờ và rồi nhanh chóng bật đoạn chat của tôi và anh lên nhưng rồi tim tôi lại hẫng đi một nhịp, chẳng có tin nhắn phản hồi nào từ Minh Vũ cả mà là tin nhắn bạn tôi gửi đến để hỏi bài tập.
  [Ê, m làm bài tập toán chưa? Chụp gửi t chép]
    Má.....Tại sao thứ tôi nhận được lại là cái tin nhắn xàm xí chết tiệt này đây?
  [Chưa làm]
  [Ồ vậy hả? Vậy thôi mai lên lớp mượn vở thằng T chép]
  [Ừa]
   Nhắn xong tôi liền quăng điện thoại vào góc giường và đi kiếm đồ ăn. Sau khi ăn xong tôi liền nhảy vọt lên giường, cầm điện thoại lên và thật quái lạ làm sao, tại sao Minh Vũ vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi? Có phải là anh ấy lại bận gì nữa chăng? Hay là mệt nhỉ? Không nghĩ nhiều tôi liền chạy xuống nhà, mặc tạm chiếc áo khoác và phóng thẳng lên xe đạp để đi mua sinh tố dâu cho Minh Vũ. Minh Vũ rất thích dâu và mỗi lần tôi làm anh ấy giận hay anh ấy mệt thì tôi đều mua sinh tố dâu cho anh. Đứng trước cổng nhà của anh, hơi thở thì dốc, đầu tóc rối bù và quần áo xộc xệch. Tôi phải mất vài phút để chỉnh trang lại và rồi nhấn chuông
*ding dong
    Tầm 5 phút sau một bạn nữ trông nhỏ nhỏ, mặc chiếc áo hoodie trông to hơn kích thước cơ thể của bạn ấy, sau khi tôi dụi mắt và nhìn lại thì đó chính là chiếc áo hoodie của Minh Vũ và rồi nối tiếp sau bạn là Minh Vũ. Tôi hắn giọng đưa ly sinh tố dâu cho Minh Vũ, ra hiệu cho anh hãy uống nó và sau đó tôi lẳng lặng chạy xe về. Trên đường chạy về nhà, trong tâm trí tôi có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi cứ lần lượt chen chút nhau mà hiện lên
"Bạn ấy là ai vậy nhỉ?"
"Bạn ấy còn đang mặc áo hoodie của Minh Vũ nữa chứ?"
"Bạn ấy là gì với Minh Vũ vậy nhỉ?"
   Sau khi về nhà, tôi nhảy thẳng lên giường và rồi định nhắn hỏi anh rằng bạn ấy là ai và tại sao lại mặc áo của anh vậy. Định gửi tin nhắn thì bỗng dưng tôi khựng lại và nhớ ra rằng tôi chẳng là gì với anh cả và đặc biệt hơn nữa tôi không hề biết rằng anh có tình cảm đặc biệt gì giành cho tôi không? Haha...Tôi ngu ngốc thật, cứ cố chấp đâm đầu vào mặc dù biết kết quả chẳng ra sao nhưng tôi vẫn kiên trì lao tới  và hy vọng rằng nỗ lực của mình sẽ được đền đáp, tình cảm tôi gói ghém tặng anh sẽ được anh đón nhận một cách cởi mở và rồi chính anh sẽ từ từ mở lớp gói ra để chính thức chạm đến trái tim tôi.
           --- hết chương 2---
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#buồn