Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu bảo bối, ta đi làm đây. Em ở nhà ngoan nhé ~"

"Mau đi đi!"

"Đến trưa sẽ có người mang đồ ăn tới cho em, nhớ cách mở cửa chứ?"

Sơn Phong ăn hay không cũng chẳng quan trọng, ôm gối ngồi trên sofa, tay bấm bấm điều khiển tivi, "Nhớ rồi."

Ngọc Tảo Tiền cũng không dây dưa nữa, rất nhanh liền rời đi.

Mà Sơn Phong đang ngồi đó, lại buông điều khiển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm màn hình.

Trên tivi đang phát một bộ phim truyền hình, nhân vật nam chính giây trước săn sóc nữ chính, lát sau liền đằng sau lưng phỉ nhổ, hai mặt khôn cùng.

Sơn Phong day day cái mũi, "Xem ngươi diễn kịch được tới khi nào..."

Đôi khi có những chuyện, luôn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Làm gì có chuyện đối tốt với ai vô điều kiện chứ?

Sơn Phong đương nhiên biết, Ngọc Tảo Tiền để y ở lại đây, ôn nhu quan tâm y, thực chất là vì sức mạnh này của y.

Khắp nơi ở cái thế giới này đều quá sạch sẽ, không có lấy chút yêu khí, đại yêu quái như Ngọc Tảo Tiền dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ chống đỡ được đến vậy thôi. Không có nguồn yêu lực tiếp ứng, hắn sẽ chết.

Mà Sơn Phong lúc này, chính là con mồi tuyệt hảo.

Sơn Phong chán ghét bĩu môi, lười biếng vươn vai, nằm dài trên sofa.

"Thoải mái ghê ~"

Cái thứ này làm từ gì a, lại êm như vậy? Bình thường giờ này y là đang đi tuần sơn, mấy khi được làm biếng như thế. Y nhìn TV, cuối cùng không chịu nổi sự nhàm chán của phim truyền hình, chuyển kênh!

Ồ, là chương trình khám phá thế giới động vật. Y dường như cảm thấy hứng thú, nhích người lên trên để nhìn cho rõ. Giữa đám gối ôm to đùng, lộ ra mái tóc mềm mềm màu đen, cùng một đôi mắt long lanh theo dõi TV.

Chủ đề hôm nay chính là về loài sói, nhắc đến sói Sơn Phong lại khó chịu. Y nghiến răng, vươn tay với bỏng ngô trước khi đi Ngọc Tảo Tiền để trên bàn, nhai rồm rộp như để xả giận.

Nhìn qua không có vẻ gì là khẩn trương của một con mồi đang trong tầm ngắm...

A, Sơn Phong cũng không phải loại yếu ớt, dồn đến đường cùng vẫn có thể phản kháng, cùng lắm là đồng quy vu tận! Chẳng qua ở đây cái gì cũng lạ, không còn lựa chọn nào đành đồng ý ở lại nhà Ngọc Tảo Tiền.

Y là sơn lâm chi vương a, ai nhìn vẻ ngoài có thể nói y yếu ớt, nhưng tuyệt đối Sơn Phong là một yêu quái mạnh mẽ.

Sau một lúc lâu, Sơn Phong đứng lên vận động gân cốt. Nhìn ra ngoài, căn hộ này của Ngọc Tảo Tiền là căn đắt nhất trong tiểu khu Heian, bên ngoài có cả sân vườn riêng, bèn ra đó hít thở.

Tiểu khu này là hạng cao cấp, không gian thoáng đãng sạch sẽ, cây xanh khắp nơi, nhìn rất thoải mái.

Sơn Phong vươn vai một cái, tay mô phỏng động tác cầm kiếm, tập vài đường cơ bản. 
Đột nhiên, từ đâu lao tới một thứ gì đó màu trắng, to xù mềm mại, cứ thế xông về phía Sơn Phong. Y nhảy lên tránh nó, nhìn kỹ. Nó là cái gì vậy, có chút lạ...

Con vật quay đầu lại nhìn Sơn Phong, lè lưỡi, khóe miệng nhếch lên, 'Gâu!'

Gâu...?

Là chó sao? Sơn Phong nghi hoặc nhìn nó, lát sau hơi tiến đến, vươn tay chộp lấy con chó.

Con chó xù gâu gâu thêm mấy tiếng, cũng không giãy ra, chỉ mở to đôi mắt ướt lấp lánh nhìn Sơn Phong. Trong một giây, y có cảm giác nó đang nói, "Cái tên kia, còn không mau bế lão tử cho tử tế?"

Y lật con chó lại xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới, thật kỳ lạ! Giống chó này là gì vậy, chưa thấy bao giờ?

Ngay lúc này, cửa căn nhà đối diện bật mở, một chàng trai trẻ tóc bạch kim chạy tới, "Oa, cho tôi xin lỗi, Cầu Cầu lại chạy lung tung!"

Sơn Phong hơi gật đầu tỏ ý không sao, thả con chó ra, nhích sang một bên. Tỳ Mộc tò mò nhìn y một cái, bế Cầu Cầu còn đang tiếc nuối vì không được Sơn Phong ôm kia lên, "Cậu mới chuyển tới sao?"

"À, phải..."

"Ồ, vậy từ nay chúng ta là hàng xóm rồi, cậu tên là gì?"

"Sơn Phong."

"Ừm, Tiểu Phong a, tôi là Tỳ Mộc Đồng Tử, cứ gọi là Tỳ Mộc. À phải rồi, cậu bao nhiêu tuổi?"

"Hai..." Sơn Phong định nói hai nghìn, lại sực nhớ ra không nên, sửa miệng, "Hai mươi!"

"A, vậy là bằng tuổi rồi, chào mừng a, khi khác nói chuyện nhé, tôi đi có việc chút."

"Được." Sơn Phong cũng đang định vào nhà, cũng không giữ cậu lại.

Y chạy vào nhà, cảm thấy cũng không có gì chơi, có chút buồn chán.

Đột nhiên, tầm nhìn của y rơi xuống cái vuông vuông trên bàn. Sau khi lại bò lên sofa làm ổ, Sơn Phong bắt đầu nghiên cứu thứ Ngọc Tảo Tiền bảo là điện thoại này...

Bật lên bằng cách nào a... Sơn Phong hoang mang nhìn điện thoại, cuối cùng đặt về chỗ cũ.

Ôi, sao đột nhiên thật chán quá đi!

Sơn Phong bĩu môi, quyết định lên nhà ngủ một giấc. Cho đến khi chuông cửa vang lên, y mới tỉnh lại ...

-----

QAQ lâu ra chap quá, xin lỗi các cậu
Đều tại An lười huhu QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro