09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng đường từ cục cảnh sát tới khu vực ven biển cũng không hề ngắn, Lý Đế Nỗ gần như đã phóng xe vượt hết các cột đèn đỏ để đến khách sạn Shabbat. Lần này hắn không lái xe cảnh sát, vậy nên khỏi cần phải nói cũng có thể biết rằng xấp giấy phạt dành cho Lý Đế Nỗ hẳn sẽ được xếp chồng lên cao ngất, không chừng ngài cục phó còn có khả năng bị thu hồi giấy phép lái xe, thế nhưng giờ đây tất cả những điều ấy cũng chẳng đáng để hắn bận tâm. Lý Đế Nỗ gấp rút khóa cửa xe lại, sau đó vội vàng tiến vào cửa lớn của khách sạn Shabbat.

Hắn là khách quen của khách sạn Shabbat, thậm chí quá trình thiết kế kiến trúc của khách sạn này cũng có công sức của hắn, dù đương nhiên chỉ là phần nhỏ không quá đáng kể, bởi dẫu sao La Tại Dân cũng có vẻ rất kỳ thị kiểu thiết kế mang đậm tính chất công nghiệp cứng nhắc của Lý Đế Nỗ, thay vào đó cậu lại nhất quyết muốn xây dựng khách sạn theo phong cách hoàng kim.

"Màu vàng là đẹp nhất." La Tại Dân nói.

Do vậy, toàn bộ sảnh lớn của khách sạn không thể chỉ dùng hai chữ 'tráng lệ' để tóm gọn, mà cần phải được miêu tả bằng cụm từ 'tấc đất tấc vàng' cực kỳ xa hoa. Cứ mỗi lần bước đi, Lý Đế Nỗ đều có cảm giác mình đang đạp lên một đống tiền giấy chất cao như núi, lòng bàn chân như thể đang nóng bừng lên vì hoảng sợ, đồng thời cũng thầm nhủ con mèo nhà mình quả thật là một kẻ phá gia.

Trước đây, bởi vì La Tại Dân không phá nhà của hắn, vậy nên Lý Đế Nỗ chẳng thể nói gì xen vào.

Chỉ là hiện tại không còn giống như vậy nữa.

Do Lý Đế Nỗ đi rất vội nên đồng phục cảnh sát cũng chưa kịp cởi, để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết, hắn cố ý khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài. Dáng áo dài tôn lên hình thể tuyệt đẹp của hắn, hai bên cổ áo dựng thẳng, bao quanh đường xương hàm mạnh mẽ sắc bén, lạnh lẽo như trời tuyết chưa tan.

Các nhân viên trong khách sạn vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy hắn bước vào.

Không phải vì bọn họ sợ hãi trước vẻ ngoài của Lý Đế Nỗ, hay là bị chiếc huy hiệu cảnh sát sáng bóng vô tình lộ ra trên cổ áo của hắn dọa cho choáng váng. Thực ra phần lớn những nhân viên làm việc lâu năm tại khách sạn đều quen mặt với Lý Đế Nỗ, thậm chí đến cả những người mới tới đều đã từng nghe đồn, rằng sếp của bọn họ có một người tình đứng đầu cục cảnh sát.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lý Đế Nỗ đi từ cửa chính vào.

Với thân phận là người tình bí mật của La Tại Dân, quả thực Lý Đế Nỗ luôn tới khách sạn thông qua con đường bí mật. Hầm gửi xe của khách sạn có rất nhiều tầng, trong đó có một tầng duy nhất không được mở cửa công khai, chuyên dùng để đậu hàng chục chiếc ô tô riêng của La Tại Dân, ngoài ra còn có xe của Lý Đế Nỗ.

Thang máy tại hầm gửi xe dẫn thẳng lên tầng cao nhất, căn phòng xa hoa có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Asmaton chính là tổ ấm tình yêu bí mật của hai người họ. Do đó, Lý Đế Nỗ hoàn toàn có thể độc chiếm quyền lợi này cho riêng mình, không cần thiết phải ra vào khách sạn bằng cửa chính giống như những vị khách thông thường khác.

Vậy nhưng tình cảnh lén lút vụng trộm như thế này cũng khiến hắn cảm thấy không hề thoải mái, tựa như chuyện tình giữa hắn và La Tại Dân là một điều gì đó không thể công khai. Đương nhiên thì đúng là như vậy, chỉ có điều những ánh mắt săm soi tò mò của đám nhân viên nhìn hắn lúc này giống hệt như thể Lý Đế Nỗ vốn là một tên tình nhân bé nhỏ được La Tại Dân bao nuôi, giờ đây lại đường đường chính chính xông vào bằng kiệu lớn tám người khiêng như vợ cả vừa cưới qua cửa, thực sự khó tránh khỏi có chút kỳ cục. Tuy nhiên vì Lý Đế Nỗ đang rất gấp gáp, vậy nên hắn cũng chẳng thèm để tâm đến cái nhìn của những người còn lại nữa, chỉ vội vàng túm lấy một người phục vụ đi ngang qua rồi hỏi, "Buổi họp báo diễn ra ở tầng mấy?"

"Dạ? À, tầng sáu ạ. Ngài đi lên thang máy, sau đó rẽ trái... Ơ, thưa ngài!"

Lý Đế Nỗ không đợi người kia nói xong đã chạy vào thang máy rồi lập tức bấm nút. Tuy hôm nay là ngày đi làm nhưng vẫn có rất nhiều vị khách ra vào khách sạn Shabbat, thang máy đã tạm thời ngừng lại từ tầng năm mươi trở lên. Lý Đế Nỗ chờ tới mức mất sạch kiên nhẫn, dứt khoát mở cửa lối thoát hiểm, chạy lên cầu thang bằng tốc độ chóng mặt.

Cầu thang của khách sạn rất dài, nhưng đối với Lý Đế Nỗ cũng chẳng có gì đáng kể, chỉ là sau khi leo xong sáu tầng lầu, hắn vẫn đổ mồ hôi ướt nhẹp đuôi tóc, giống hệt một con cún bự vừa rơi xuống nước. Lý Đế Nỗ còn chưa kịp lấy lại nhịp thở đã lại vội vã men theo bức tường chạy về nơi có tiếng người nói chuyện.

Chưa kịp đợi hắn mở cửa, một giọng nói nhẹ nhàng đã lọt vào tai Lý Đế Nỗ.

"Xin hỏi tiểu thư Nana, tiểu thư nói cục phó Lý chính là vị hôn phu của cô, vậy tại sao trước đây ngài ấy chưa từng công khai thừa nhận mối quan hệ giữa hai người? Và tại sao tiểu thư cũng chưa từng đề cập đến chuyện này?"

Lý Đế Nỗ dừng lại.

Hắn đứng sững bên ngoài cửa phòng họp. Cánh cửa nặng trịch làm bằng đồng hé ra một khe nhỏ, tiếng cọt kẹt và âm thanh rè rè của micro cũng vọng ra từ đó, tạp âm huyên náo tựa như âm thanh vo ve của ruồi muỗi, khiến người khác không khỏi khó chịu.

Đột nhiên Lý Đế Nỗ cũng cảm thấy vô cùng phiền phức.

Hắn nhớ lại tin nhắn của Phác Chí Thành gửi tới, toàn bộ nội dung đều toát lên vẻ lo lắng không thôi, nói rằng có những ký giả báo lá cải âm thầm trà trộn vào cuộc họp, công khai chất vấn La Tại Dân về mối quan hệ của họ.

Vậy mà câu trả lời của La Tại Dân lại là, bọn họ đã kết hôn rồi.

Đúng là chuyện cười thiên hạ mà.

Theo cách tính tuổi của đất nước họ, năm nay hai người đều đã 27 tuổi, sớm đã vượt quá độ tuổi kết hôn hợp pháp. Danh tính hiện tại của La Tại Dân là tiểu thư Nana, giới tính trên thẻ công dân giả mạo cũng là nữ. Do đó, nếu bọn họ thực sự muốn kết hôn, hai người thậm chí không cần phải tới quê hương của Lý Mã Khắc để lấy quốc tịch thứ hai, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân có thể kết hôn trực tiếp ngay tại nơi này.

Thế nhưng suốt quãng thời gian năm năm ở cạnh nhau, chưa bên nào từng chủ động nhắc tới chuyện kết hôn, thậm chí cũng chưa từng công khai mối quan hệ yêu đương của bọn họ.

Về phần nguyên nhân, trong lòng cả hai người đều hiểu rõ.

Giúp đỡ nhau trong bóng tối sẽ thuận tiện hơn nhiều so với việc hành động ngoài ánh sáng.

Nếu như không phải La Tại Dân cố tình che giấu, Lý Đế Nỗ đã không công khai quan hệ của họ ngay trước khi Jerigo hoàn toàn sụp đổ. Chỉ là việc đã tới mức này, chuyện giữa hai người căn bản đã bị mọi người biết đến, dù cho đám phóng viên này có hỏi tới hay không cũng chẳng còn gì khác biệt nữa.

Nhưng La Tại Dân lại nói rằng bọn họ đã kết hôn.

Theo lẽ thường, La Tại Dân có thể không thừa nhận mối quan hệ với Lý Đế Nỗ, thay vào đó là dùng hai từ 'bạn bè' qua loa để tránh né. Còn nếu thực sự không thể giải quyết, La Tại Dân cứ thừa nhận mình chính là bạn gái của hắn cũng không có vấn đề gì, vậy nhưng không hiểu vì cớ gì cậu lại công khai trói buộc hai người bằng một tờ giấy chứng nhận kết hôn. Chẳng có nhẫn cưới, không một lời tuyên thệ, Lý Đế Nỗ cứ như vậy đột nhiên trở thành một người đàn ông đã có gia đình.

La Tại Dân... rốt cuộc muốn làm gì?

Từ trước đến nay, Lý Đế Nỗ luôn tự hào rằng mình rất hiểu La Tại Dân, dù có đôi khi trong đầu cậu luôn nảy ra những suy nghĩ kỳ lạ, nhưng dường như sóng não của hai người vẫn có thể bắt tần kể cả khi bọn họ cách nhau rất xa, nếu không thì bọn họ sẽ không lần lượt cùng chuyển tới thủ phủ sau khi được hai gia đình nhận nuôi. Thậm chí Lý Đế Nỗ còn cho rằng, sau này khi hai người lần lượt qua đời, chắc chắn sẽ cùng gặp lại đối phương ở trên thiên đàng.

Đương nhiên, hắn và La Tại Dân có lẽ sẽ thích hợp xuống địa ngục với nhau hơn.

Thế nhưng ngay lúc này đây, Lý Đế Nỗ càng ngày càng không thể hiểu nổi La Tại Dân đã nghĩ gì và muốn làm gì, tựa như hai linh hồn từng đan xen quấn quýt lấy nhau giờ đã bị chia cách bởi muôn trùng sóng biển. Hoặc có lẽ là bởi, hắn chưa từng thực sự hiểu rõ La Tại Dân.

Đúng lúc ấy, một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía trong căn phòng vẫn luôn bị sự im lặng bao phủ.

"Bởi vì trước đó chúng tôi không nghĩ đến việc công khai."

Câu trả lời rất mơ hồ, gần như muốn thay đổi dấu chấm sau câu nói của người kia rồi đem trả lại cho họ. Vậy nhưng tay phóng viên cũng không ngốc tới mức bị cậu lừa gạt, lập tức hỏi, "Tại sao lại không muốn công khai? Có phải là vì sợ chuyện cục phó Lý lạm quyền giúp J-smile đi cửa sau trên thị trường kinh doanh sẽ bị bại lộ—"

"Tại sao các người không đến hỏi tôi chuyện đó đi?"

Cánh cửa đồng nặng nề được đẩy ra, ánh đèn sáng trong căn phòng hòa vào với ánh đèn lập lòe ngoài hành lang, khiến cho không gian bỗng chốc trở nên mờ ảo. Mũi giày da giẫm lên tấm thảm dệt lộng lẫy, sợi hoa văn tơ vàng quấn quanh bàn chân tựa như những chiếc gai nhọn, lại bị từng bước chân vững vàng của người đàn ông đạp gãy.

Đôi mắt của Lý Đế Nỗ vẫn luôn hướng về La Tại Dân đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Hai bên lối đi là đám phóng viên với đủ loại máy ảnh ngắn dài trên tay, những ống kính đó thẳng tắp chĩa vào người hắn như những họng súng tàn nhẫn vô tình. Phía trước những ký giả truyền thông là một vài doanh nhân mặc vest và đi giày da trông vô cùng nghiêm túc. Ngay khi vừa nghe thấy tiếng động từ phía ngoài cửa, bọn họ đã vội quay đầu lại, nhìn Lý Đế Nỗ với ánh mắt mang ý dò xét.

Tuy vậy, Lý Đế Nỗ cũng chẳng hề nhìn tới đám người kia, hắn chỉ đặt một mình La Tại Dân trong tầm mắt.

Bọn họ đã không gặp đối phương trong suốt nhiều ngày liền.

Đã gần mười ngày kể từ khi buổi đấu giá kết thúc. Nếu như hỏi Lý Đế Nỗ, hắn sẽ trả lời rằng chính xác là chín ngày rưỡi, vì suốt nửa ngày còn lại kia, La Tại Dân vẫn luôn nhắm mắt. Lý Đế Nỗ ngắm nhìn sườn mặt của La Tại Dân thật lâu, đến từng lỗ chân lông trên làn da của cậu đều bị hắn thu vào trong mắt một cách rõ ràng. Kỳ thực gương mặt của La Tại Dân vô cùng hoàn mỹ, lỗ chân lông rất nhỏ, cho dù hiện tại trông cậu có vẻ khá tiều tụy so với lần cuối gặp mặt, bóng đen dưới bầu mắt cũng chẳng rõ là do ánh đèn chiếu xuống lông mi hay là quầng thâm vì thiếu ngủ. Vậy nhưng điều đó cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu, ngược lại còn tăng thêm phần đáng thương, giống như một con mèo ướt mưa cuộn tròn bên lề đường.

Tất nhiên, đó chỉ là La Tại Dân trong mắt của Lý Đế Nỗ. Đối với người ngoài, cậu vẫn luôn là La Tại Dân mạnh mẽ và kiêu ngạo, mặc cho đám người giới truyền thông không biết từ đâu kéo tới liên tục gây khó dễ, cậu cũng chưa bao giờ tỏ vẻ yếu thế khuất phục.

Chỉ là màn sương u ám trong đôi mắt to tròn của cậu đã lập tức tan biến, ngay từ giây phút cậu trông thấy Lý Đế Nỗ bước vào.

Thảm dệt trải dài dưới chân như đang kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau hơn. Tấm thảm màu đỏ sẫm trông hệt như thảm đỏ trong lễ cưới xa hoa, dẫn đường cho chú rể tới với người vợ đang rơi nước mắt vì nghĩ rằng tân lang của mình đã bỏ trốn. Rõ ràng đây là một cảnh tượng có vẻ rất lãng mạn, lại bỗng trở nên vô cùng nghiêm trọng bởi vẻ mặt nghiêm nghị có phần nặng nề của Lý Đế Nỗ.

Vốn dĩ hắn đã muốn nổi giận ngay tại đây.

Thực ra tính tình của Lý Đế Nỗ rất tốt, hắn rất hiếm khi bộc phát cơn giận của mình. Lý Đế Nỗ thường hay dùng vẻ mặt tươi cười để đối diện với người khác, vậy nhưng nụ cười của hắn cũng rất lạnh lùng, chỉ khi ở bên cạnh La Tại Dân hoặc những người thân thiết, nét cười của hắn mới tỏa ra một chút ánh sáng ấm áp.

Vậy nên tên ất ơ nào đó kia dựa vào cái đếch gì mà dám cả gan chĩa mũi vào chuyện giữa hắn và La Tại Dân cơ chứ?

Trước đây hắn chưa từng thừa nhận mối quan hệ với La Tại Dân thì làm sao? Lợi dụng chức quyền để mở đường cho La Tại Dân tại mảnh đất Asmaton này thì làm sao? La Tại Dân muốn cái gì hắn đều có thể cho cậu, kể cả là Jerigo, Asmaton hay bất kể thứ gì khác... Chỉ cần La Tại Dân muốn, hắn sẽ đem tới cho cậu, chuyện này thì có liên quan gì tới đám người ngoài như bọn họ chứ?

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn kiềm chế lại, vì hắn biết nếu mình nổi giận trước đám phóng viên ngay lúc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hình tượng của La Tại Dân. Dù sao hiện tại hắn cũng mang danh nghĩa là chồng của La Tại Dân, mọi hành động của hắn đều sẽ gắn liền với danh tiếng cậu.

Vì bọn họ vốn là một thể.

Mối liên kết vẫn luôn ẩn giấu sau bóng tối cuối cùng cũng được phơi bày trước mặt tất cả mọi người. Lý Đế Nỗ bước lên bậc thềm, vòng qua chiếc bàn dài rồi đi tới bên cạnh La Tại Dân. Bên cạnh ghế chủ tọa là một người đàn ông trung niên đầu trọc, có lẽ chính là một trong những người phát ngôn của J-smile. Thấy Lý Đế Nỗ đến gần, ông ta có chút sửng sốt, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, sau cùng lại đứng dậy muốn nhường ghế cho hắn.

Lý Đế Nỗ phất tay ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, sau đó đứng ra sau ghế của La Tại Dân.

Từ vị trí này nhìn xuống, khóe mắt của Lý Đế Nỗ lại tình cờ liếc tới xoáy tóc đáng yêu của người ngồi phía dưới. Nửa tháng không gặp, tóc của La Tại Dân hình như đã dài ra một chút, tùy tiện rủ xuống bên tai, trông càng có nét giống con gái hơn. Chiếc áo vest màu trắng che đi cánh tay của cậu, bao lấy chiếc váy suông đang ôm trọn lấy vùng ngực phẳng. Bởi vì vải váy siết hơi chặt, khiến Lý Đế Nỗ không thể nhìn thấy hai đầu vú nhỏ xinh mà hắn yêu nhất, nhưng từ góc độ này, hắn lại có thể trông thấy đôi bàn tay của La Tại Dân đang đặt ngay ngắn trên đùi, mềm mại và tròn trịa. Những ngón tay cậu đan chặt lại, nhưng hai bên ngón cái lại không ngừng cọ vào nhau, dường như muốn cậy bật cả móng tay bên khóe ra.

Lý Đế Nỗ liếc nhìn ánh đèn flash chớp nháy liên tục, đột nhiên cúi xuống, đặt một tay lên mu bàn tay của La Tại Dân.

La Tại Dân sững sờ trong giây lát. Ngược lại, ngay khi giới truyền thông bắt gặp cảnh này, tiếng nháy máy thậm chí còn vang lên to hơn, tạo thành một bản nhạc lộn xộn không hồi kết. Rõ ràng, hành động của Lý Đế Nỗ đã trực tiếp xác nhận mối quan hệ giữa hai người, ám chỉ rằng đó là quan hệ đính hôn hợp pháp. Việc bọn họ là tình nhân sớm đã bại lộ trong buổi đấu giá ngày hôm ấy, chỉ là Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đều đã cố gắng kiểm soát nguồn tin tuồn ra ngoài, vậy nên sự việc mới không bị đẩy đến cao trào.

Vậy nhưng thật không may, đây này lại là cuộc họp báo cáo hàng quý của J-smile. Các cổ đông dưới khán đài đều hiểu rằng tin tức này sẽ cực kỳ thu hút cơn bão dư luận. Tuy rằng việc này có thể sẽ đem lại lợi ích cho khu vực Asmaton, bởi dẫu sao sau lưng Lý Đế Nỗ cũng là chính đảng cầm quyền của nhà nước, nhưng thân phận của La Tại Dân lại vô cùng đặc thù, khó tránh khỏi việc gây ảnh hưởng tới công ty. Nghĩ tới đây, đám cổ đông đều không khỏi cau mày, cố gắng nháy mắt ra hiệu với La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, khuyên họ hãy hành động cẩn thận.

Lý Đế Nỗ vẫn chẳng hề liếc nhìn bọn họ, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm bên tai La Tại Dân:

"Nana, yên tâm."

Nói xong, hắn cũng không để ý tới phản ứng của La Tại Dân nữa. Sau khi lưu luyến vuốt ve bàn tay đã rất lâu không được nắm lấy, Lý Đế Nỗ đứng thẳng dậy, nắm lấy thành ghế làm điểm tựa, mang theo nụ cười tiêu chuẩn đứng từ trên cao nhìn xuống đám người phía dưới.

"Hiện tại tôi đã ở đây rồi, cứ thoải mái hỏi bất kỳ điều gì các người muốn biết. Đương nhiên, nếu đó là một câu hỏi quá mức xâm phạm đến quyền riêng tư, tôi nghĩ phu nhân của tôi cũng sẽ có quyền đuổi các người ra khỏi đây."

Những tiếng thì thầm lập tức nổi lên khắp hội trường. La Tại Dân khẽ mấp máy đôi môi, nâng khuôn mặt trắng bệch ngước lên nhìn hắn. Lý Đế Nỗ không nhìn lại cậu, bàn tay đặt sau lưng ghế của La Tại Dân lại âm thầm run lên, nhưng là run rẩy vì sự hưng phấn đang chảy trôi trong huyết mạch. Hai từ 'phu nhân' thực sự đem đến cho hắn cảm giác thỏa mãn tột độ, nhưng chỉ qua vài giây sau, Lý Đế Nỗ đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày. Với tư cách là người nắm quyền của cục cảnh sát, hắn đã sớm quen với việc đối mặt cùng giới truyền thông, hoàn toàn không để lộ ra vẻ lúng túng. Nhưng với tư cách là chồng hợp pháp của La Tại Dân, suy cho cùng Lý Đế Nỗ vẫn cảm thấy có chút mới lạ.

Ngay sau đó, câu hỏi đầu tiên liền ập tới.

"Xin hỏi ngài Lý, ngài và tiểu thư Nana đã ở bên nhau từ khi nào?"

Món khai vị thường sẽ luôn nhẹ nhàng và đơn giản, nhưng cũng không kém phần sắc bén. Lý Đế Nỗ và La Tại Dân đã ở bên nhau được năm năm, nhưng tiểu thư Nana mới chỉ tới Asmaton vào khoảng hai năm trước, vậy nên Lý Đế Nỗ quyết định chọn một mốc thời gian trong vùng an toàn, "Một năm sáu tháng lẻ bảy ngày."

Tên phòng viên đặt câu hỏi bỗng chốc sững người, trong lòng thầm nhủ tại sao hắn còn nhớ được cả số lẻ vậy chứ.

Lý Đế Nỗ cúi đầu liếc nhìn La Tại Dân.

... Sao lại tiếp tục cậy móng tay nữa rồi?

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là La Tại Dân vẫn nhớ được mốc thời gian mà hắn vừa nói đến là khi nào, chính là ngày sinh nhật của Lý Đế Nỗ vào hai năm trước.

Thực ra bản thân hắn cũng không coi trọng ngày sinh nhật cho lắm, ngược lại, La Tại Dân có vẻ vô cùng quan tâm tới ngày này, thậm chí còn đánh dấu sinh nhật của hắn trước đó một tháng.

Thế nhưng cũng đúng vào hôm sinh nhật ấy, La Tại Dân thất hẹn.

Khi đó La Tại Dân vừa thay đổi thân phận, mặc lại quần áo phụ nữ đã ba năm không mặc, trở lại Asmaton với tư cách là thiên kim vừa chữa khỏi bệnh nặng của chủ tịch tập đoàn J-smile. Những bữa tiệc hào nhoáng, những buổi gặp xã giao... đủ thứ tẻ nhạt vô vị dần chiếm hết thời gian của cậu, khiến La Tại Dân phải dùng hai thân phận khác nhau để xử lý hai phần công việc chất đống. Bởi vậy, suốt khoảng thời gian đó cậu đều bận tới tối tăm mặt mũi, thậm chí vào ngày sinh nhật của Lý Đế Nỗ, toàn bộ lịch trình của cậu cũng chỉ còn lại hàng tá những công việc chất chồng, hoàn toàn không còn thừa chỗ cho buổi hẹn với hắn.

Cậu cũng quên mất hôm đó là sinh nhật của Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ vẫn nhớ rằng hắn đã ngồi đợi trong nhà hàng riêng mà bọn họ hẹn trước cho tới tận khi nơi đó đóng cửa, sau đó lại ngồi trên lề đường trước cửa nhà hàng để hút thuốc. Màn mưa nặng nề đã dập tắt điếu thuốc thứ bảy của hắn, nhưng La Tại Dân vẫn không đến.

Mãi cho đến ngày hôm sau, khi La Tại Dân đang ngồi ngủ gật trên bàn làm việc mới chợt nhớ ra hôm qua chính là sinh nhật của Lý Đế Nỗ. Cậu hoảng hốt gọi vào điện thoại của Lý Đế Nỗ nhưng không thấy hắn bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Lúc này La Tại Dân mới vội vàng kêu Phác Chí Thành đưa cậu tới nhà Lý Đế Nỗ, vậy nhưng rốt cuộc vẫn không gặp được hắn. Sau khi lái xe một vòng qua cục cảnh sát, La Tại Dân mới run rẩy kêu Phác Chí Thành chở cậu tới nhà hàng.

Dưới nhà gửi xe đạp bên ngoài cửa nhà hàng, một con cún ướt sũng đang ngồi co ro ở đó. Gió lạnh vào buổi sáng sớm cũng không thể hong khô hơi ẩm trên người hắn, bộ tây trang phẳng phiu giờ đã trở nên nhăn nhúm, mà khuôn mặt của hắn trông cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

La Tại Dân đóng sầm cửa xe, đi giày cao gót chạy tới trước mặt hắn. Nhìn bộ dạng đáng thương của Lý Đế Nỗ lúc này, cậu cũng không biết phải nói gì, cho dù là lời xin lỗi hay câu oán trách tại sao hắn không gọi cho cậu đều chẳng thể thốt ra thành lời.

Đột nhiên Lý Đế Nỗ ngã về phía trước, ôm lấy chân cậu.

Nhiệt độ truyền qua lớp tất mỏng, nóng tới dọa người.

La Tại Dân sững sờ, biết rằng Lý Đế Nỗ hẳn là đã phát sốt, liền vội vàng muốn đỡ hắn dậy. Vậy nhưng con cún bự này nặng muốn chết, kéo một cái cũng không tài nào nhấc nổi hắn lên. Ngay lúc cậu chuẩn bị kéo thêm một lần nữa, Lý Đế Nỗ mới bắt đầu phản ứng lại.

"Em vẫn chưa nói chúc mừng sinh nhật anh..."

Sau khi nói xong, Lý Đế Nỗ ngất lịm.

La Tại Dân dở khóc dở cười, chỉ đành gọi Phác Chí Thành tới giúp đưa Lý Đế Nỗ vào trong xe rồi đặt lên ghế sau, sau đó cúi đầu hôn lên mặt hắn, khẽ thì thầm, "Chúc mừng sinh nhật."

Về phần Lý Đế Nỗ sau khi tỉnh dậy đã chịch cho cậu không xuống nổi giường đều là chuyện của sau đó, tạm thời không cần nhắc tới.

Trong chuyện ấy cũng chẳng thể nói rõ là ai đúng ai sai, Lý Đế Nỗ vốn không có ý định trách cứ La Tại Dân, hắn cũng chỉ tình cờ nghĩ ra mà thôi. Nhưng rõ ràng La Tại Dân đã hiểu lầm hắn, đầu ngón tay tròn xinh bị cậu cậy tới mức trọc lóc, trông vô cùng xấu xí.

Nhưng trong mắt Lý Đế Nỗ chỉ toàn là nỗi xót xa.

Hắn không quên rằng bản thân vẫn còn đang tức giận, vẫn đang chiến tranh lạnh cùng La Tại Dân, vết rạn nứt trong câu chuyện của họ vẫn chưa có lời giải thích thích đáng. Nếu như không phải hôm nay xảy ra trường hợp ngoại lệ, khẳng định với tính cách của La Tại Dân, cậu sẽ còn cứng rắn đối đầu với hắn thêm ít ngày nữa, sẽ tiếp tục gửi những tin nhắn ba hoa vụn vặt kia cho Lý Đế Nỗ.

Thực chất hắn là một người dễ mềm lòng.

Mỗi khi đối diện với La Tại Dân, sự hung dữ của hắn cũng chỉ là giả bộ bên ngoài mặt, rất dễ dàng bị một hai câu nói của cậu dỗ dành. Hơn nữa, dù cho khi ấy hắn có tức giận tới mức nào, thì sau nửa tháng cũng đã nguôi hết cơn giận.

Bàn tay chống lên lưng ghế dần dần trượt xuống, chạm vào vai La Tại Dân rồi siết nhẹ.

Gầy đi rồi.

Đột nhiên Lý Đế Nỗ chợt nghĩ, cãi nhau với La Tại Dân cũng chẳng khác nào hắn đang tự tra tấn bản thân mình, hoặc có thể hắn thực sự có xu hướng muốn chịu khổ, chỉ là trước đây chưa từng nhận ra. Hắn chỉ cảm thấy bắp thịt dưới tay đã mỏng hơn nhiều so với lúc trước, trong lòng không khỏi tự hỏi những ngày vừa qua La Tại Dân đã sống như thế nào. Hắn nhớ lại những tin nhắn báo cáo mà Phác Chí Thành gửi đến cho mình, và cả những điều mà có lẽ đến cả Phác Chí Thành cũng chẳng hề hay biết. Hắn nghĩ tới cảnh La Tại Dân một mình ăn cơm rồi lại đi ngủ trong căn biệt thự rộng lớn, đến nửa đêm lại bị trào ngược dạ dày, sau khi nôn hết những thứ đã ăn ra sẽ ôm bụng ngồi xổm trên nền đất mà nức nở. Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn như bị dao đâm, hận không thể đánh cho bản thân của trước kia một trận, rồi đánh cho bản thân của hiện tại thêm một trận nữa.

Hắn đã nghĩ rất nhiều điều, nhưng kỳ thực lại chỉ giữ im lặng trong khoảng nửa phút. Trước khi đám phóng viên tiếp tục cất tiếng, Lý Đế Nỗ lại liếc nhìn tay của La Tại Dân.

Bàn tay vẫn ngoan ngoãn đặt ở đó, chỉ là không còn cậy móng nữa.

Lý Đế Nỗ thở dài một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đám ký giả.

"Xin hỏi tại sao ngài Lý và tiểu Nana lại quyết định ở bên nhau? Là vì nguyên nhân gia tộc hay còn có lý do nào khác? Bình thường cuộc sống yêu đương của hai người diễn ra như thế nào? Có thường xuyên cãi nhau không?"

Món chính thường rất đầy đặn và phong phú, tên phóng viên này đặt ra rất nhiều câu hỏi, vậy nhưng rõ ràng đã thể hiện được rằng cậu ta không phải là một người tinh ý. Sẽ chẳng có một phóng viên giàu kinh nghiệm nào lại hỏi một cách thẳng thắn như vậy, do đó Lý Đế Nỗ chỉ mỉm cười, "Tôi từ chối trả lời."

"Chuyện yêu đương giữa tôi và phu nhân, tại sao tôi lại phải kể cho người khác nghe?" Hắn nói.

Quả thật Lý Đế Nỗ vô cùng khó chịu với những câu hỏi dò xét chuyện riêng tư như thế này, nhưng đồng thời lại có chút chột dạ. Dù sao hiện tại hắn và La Tại Dân cũng đang cãi nhau, mặc cho hắn trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng sẽ khiến lòng hắn cảm thấy không yên.

Nhưng lời vào tai của đám ký giả kia, 'từ chối trả lời' có đôi lúc cũng đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận. Phần lớn những phóng viên có mặt tại đây đều lộ ra ánh mắt soi xét, ngoài ra người phát ngôn ngồi bên cạnh cũng âm thầm nháy mắt với La Tại Dân, ý bảo không thể bỏ qua câu hỏi này dễ dàng như vậy được.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng La Tại Dân cũng lên tiếng.

"Đương nhiên tôi và chồng tôi ở bên nhau là vì rất yêu đối phương, bình thường tình cảm cũng rất tốt, chưa từng cãi nhau... Vẫn mong rằng các ký giả không nên hỏi những vấn đề này nữa, nếu không tôi sẽ cho người mời các vị rời khỏi đây."

Câu từ của cậu rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng, chỉ khi nhắc đến 'chồng tôi' mới có chút trúc trắc, còn xen lẫn vài phần xấu hổ do vẫn chưa thích ứng được với hai chữ này. Lý Đế Nỗ nghe xong liền cảm thấy bụng dưới nóng lên, khẽ liếm môi, sau đó không nhịn được lại cúi người nói nhỏ vào tai cậu, "Em gọi anh như vậy... là muốn anh đè em xuống chịch ngay tại đây sao?"

La Tại Dân lập tức quay đầu, đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn hắn đầy sợ hãi, giống hệt như con mèo mà Lý Đế Nỗ nuôi ở căn nhà tại thủ phủ, vừa bị nắm đuôi liền tức thì dựng lông lên. Lý Đế Nỗ trêu cậu xong lại đứng thẳng lên, bàn tay đang nắm lấy vai của La Tại Dân bắt đầu biến thành những cái vuốt ve mờ ám.

Đương nhiên điệu bộ tán tỉnh này hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt tinh ranh của đám người trong giới truyền thông kia.

Bọn họ cũng ngầm hiểu ý, không tiếp tục hỏi những vấn đề quá mức riêng tư nữa, bởi dẫu sao thông tin có được trong ngày hôm nay cũng đã đủ để họ thu được bộn tiền trong tháng tới. Sau vài câu hỏi qua loa khác, một phóng viên đột nhiên cất lời: "Xin hỏi, cục phó Lý đã từng lạm dụng quyền riêng để giúp đỡ cho công việc kinh doanh của J-smile hay chưa?"

Câu hỏi vừa được thốt ra, toàn bộ tiếng nháy máy trong hội trường lập tức ngừng lại.

Trong tích tắc, những ống máy vương mùi thuốc súng đều đã biến thành nòng súng giảm thanh, còn đám ký giả lại đóng vai những tay thợ săn gian ác đang kiên nhẫn chờ thời cơ ập tới. Tất cả đều đang đợi Lý Đế Nỗ trả lời câu hỏi này. Màn kịch về lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát và thiên kim quyền quý của tập đoàn giàu có luôn luôn đem lại cảm giác tò mò và thích thú, trong đó, thứ khiến đám người đó quan tâm nhất là liệu có thỏa thuận nào đó tồn tại giữa bọn họ hay không, và liệu rằng điều đó có đủ sức để bôi nhọ danh tiếng của cả hai người hay không.

Ở Asmaton, cục cảnh sát có quyền lực rất lớn. Đó không chỉ là cơ quan phòng chống và bắt giữ tội phạm, ngoài ra những việc như đăng ký hộ khẩu, quy hoạch đất đai của công dân cùng vô vàn những sự kiện khác đều sẽ phải thông qua con dấu chính thức của cục cảnh sát. Cho dù có những vấn đề không thuộc vào thẩm quyền của bên phía cảnh sát, dựa vào thân phận của Lý Đế Nỗ, việc hắn mở cửa sau giúp La Tại Dân cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nếu hắn trả lời câu hỏi này không cẩn thận, văn phòng công tố sẽ lập tức ra mặt can thiệp.

Hệ thống chính trị của Asmaton luôn xoay quanh sự cân bằng. Mặc dù những mối liên hệ không rõ ràng giữa ba thế lực vẫn luôn tồn tại, đồng thời đám quan chức cũng sẽ bảo vệ lẫn nhau, vậy nhưng kể từ sau khi Lý Đế Nỗ đến Asmaton, hắn đã động chạm tới đường sống của rất nhiều người. Nếu hắn thực sự xảy ra chuyện, bọn họ đều sẽ cố gắng tìm cách dồn hắn vào con đường chết.

Không cần nói tới những người khác, Già Nam sẽ là người nổ phát súng đầu tiên để tiễn hắn ra đi.

Nếu hắn ngã xuống, La Tại Dân cũng sẽ gục ngã, kể cả Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách cũng sẽ bật gốc hàng loạt, dù cho cha hắn có là thống đốc thì cũng không thể làm gì khác. Các đảng phái chính trị vẫn luôn đấu đá lẫn nhau, chỉ cần có một tiếng xấu truyền ra cũng có thể dễ dàng xáo trộn cục diện ban đầu, mặt hồ phẳng lặng ắt sẽ nổi lên những đợt sóng dữ tợn.

Hậu quả để lại rất nghiêm trọng, nhưng Lý Đế Nỗ lại chỉ nheo mắt, nhẹ nhàng đáp lời:

"Có."

Cả hội trường lập tức bùng nổ.

Lò lửa vốn đang le lói như bị đánh thêm mồi lửa, đột ngột bùng lên trong tích tắc. Lời qua tiếng lại của cả đám người giống hệt như một nồi nước vừa bị lửa nóng trong lò đun sôi, phát ra âm thanh bén nhọn đâm thủng màng nhĩ của chính họ và đối phương, đồng thời tiếng bấm máy cũng liên tục vang lên. So với đám ký giả đói khát kia, các cổ đông và đối tác của J-smile còn kích động hơn cả, nhưng sự kích động của họ phần nhiều là hoảng loạn và hoang mang. Ai nấy đều vội vàng liếc nhìn La Tại Dân đang ngồi trên bục cao, trong lòng thầm suy tính xem phải cứu vớt tình hình này như thế nào, hoặc là nên tháo chạy ra sao.

Tuy nhiên, vẻ mặt của La Tại Dân lại rất bình tĩnh, thậm chí cậu còn buông đôi tay đan chặt vào nhau ra, sau đó chạm lên bàn tay đang đặt trên vai mình.

Bàn tay vốn đang nhiễm hơi lạnh khắc nghiệt của tiết trời mùa đông, đột nhiên lại trở trên vô cùng ấm áp chỉ qua một cái chạm nhẹ.

"Nếu để tiện cho việc xử lý các công việc kinh doanh của J-smile theo như luật pháp quy định, vậy chắc cũng sẽ được tính là có."

Hội trường vốn ồn áo và huyên náo bỗng nhiên trở nên im lặng ngay khi câu nói tiếp theo truyền qua micro. Đám phóng viên đang chực chờ tuôn ra hàng loạt câu hỏi dành cho Lý Đế Nỗ và La Tại Dân vẫn giữ nguyên tư thế há miệng, thế nhưng cổ họng lại chẳng thể thốt ra một âm thanh nào, trông hệt như những kẻ ngốc.

Nói xong, La Tại Dân cười nhẹ một tiếng, khẽ dựa lưng vào ghế ngồi, tựa như đang ngả vào vòng tay của Lý Đế Nỗ mà đưa mắt nhìn mọi người dưới khán đài, "Vấn đề riêng tư hỏi đến đây là đủ rồi, nếu không còn câu hỏi gì liên quan tới báo cáo, vậy thì tôi xin phép kết thúc buổi họp."

Những phóng viên được La Tại Dân thuê tới nhanh chóng đưa chủ đề trở lại đúng hướng ngay khi nghe được lời nói mang ý cảnh cáo của cậu. Sau khi buổi họp báo cáo chính thức kết thúc, La Tại Dân liếc mắt ra hiệu cho Phác Chí Thành đang đứng tiễn khách ngoài cửa. Phác Chí Thành hiểu ý, lập tức đi đến góc tường truyền lệnh qua máy bộ đàm.

Đám đông trong phòng họp dần trở nên thưa thớt, nhưng La Tại Dân và Lý Đế Nỗ ngồi ở ghế chủ tọa vẫn không hề nhúc nhích, tiếp tục giữ nguyên vị trí ban đầu. Lý Đế Nỗ uể oải đứng dựa vào lưng ghế, bàn tay nhanh chóng duỗi ra trước ngực La Tại Dân, nhân lúc không ai để ý liền dùng ngón tay véo nhẹ lên núm vú nhỏ qua lớp váy.

"Teo đi mất rồi."

La Tại Dân vội vàng hất tay hắn ra, hai lỗ tai cũng đỏ bừng lên, "Anh nói bậy bạ cái gì đấy?"

Sau khi bị đẩy ra, bàn tay của Lý Đế Nỗ vẫn cố chấp mò lại về vị trí cũ, dứt khoát xoa khắp vùng ngực phẳng lì của cậu, "Xem ra gần đây không được uống sữa... nên cũng không chảy sữa nữa rồi."

Trong phòng họp vẫn còn sót lại một vài nhân viên, vừa nhìn thấy hai người họ đang tán tỉnh nhau liền đồng loạt cúi đầu xuống, chỉ sợ nếu lỡ nhìn nhiều thêm một chút nữa không biết chừng sẽ rước họa vào thân. Hơn nữa Lý Đế Nỗ cũng biết rằng đám người đó sẽ không dám ho he ý kiến, vậy nên hành xử cũng ngày càng hạ lưu, lời nói thốt ra cực kỳ tục tĩu, giống hệt như một tên côn đồ chuyên đi quấy rối con gái nhà lành.

Tuy vậy, La Tại Dân vẫn cố gắng nói chuyện nghiêm túc với hắn.

"Anh không cần phải ra mặt với giới truyền thông như vậy."

"Anh cứng rồi."

"Rõ ràng anh cũng biết là đám người đó... vốn chẳng bao giờ nói được những lời tốt đẹp. Nhỡ đâu bọn họ lại bịa chuyện bôi xấu anh thì phải làm sao đây..."

"Anh muốn chịch em."

"Tại sao phải chọc tới bọn họ làm gì..."

"Cho anh chịch nhé."

"Này!" La Tại Dân hất văng bàn tay đang sờ mó trước ngực mình ra, giận dữ nói, "Anh có đang nghe em nói không vậy!"

Bàn tay của con cún bự nhanh chóng nổi lên một mảng đỏ. Làn da của Lý Đế Nỗ rất trắng, tuy rằng không trắng bằng đám người da trắng kia, vậy nhưng so với gen châu Á cũng nổi bật hơn rất nhiều. Do đó, mỗi khi cơ thể hắn xuất hiện vết đỏ đều sẽ trở nên cực kỳ bắt mắt.

Chẳng hạn như, vành mắt.

La Tại Dân vừa quay đầu liền phát hiện vành mắt của Lý Đế Nỗ đã đỏ lên, lập tức hoảng hốt đứng phắt dậy, nắm lấy tay hắn rồi ra sức thổi lên mu bàn tay đỏ bừng, sau đó lo lắng hỏi, "Em làm anh đau à?"

Con mèo ngốc.

Mặc dù sức của La Tại Dân không hề nhỏ, nhưng Lý Đế Nỗ cũng chẳng phải loại người yếu ớt cần được bảo vệ. Bình thường vết cào mà La Tại Dân để lại trên người hắn mỗi khi lên giường còn sâu hơn thế này, làm sao có thể làm hắn đau tới khóc được.

Tất cả là bởi vì hắn đang tức giận.

Không phải giận La Tại Dân, mà là giận chính bản thân mình.

"Nếu như là trường hợp khác, anh sẽ không bao giờ nói như vậy." Sau khi ngắm nhìn La Tại Dân vẫn đang cố gắng phồng má thổi vào vết đỏ trên tay hắn, Lý Đế Nỗ đột nhiên mở miệng đáp lại câu hỏi vừa rồi của cậu, "Nhưng vì đó là đám người mà Nana tự mình mời vào... nên dù anh có thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không có vấn đề gì."

Hai bên má phồng lên của La Tại Dân dần dần xẹp xuống, tựa như một quả bóng bay bị xì hơi, thế nhưng cái miệng nhỏ vẫn đang bĩu ra, trông càng thêm ngốc nghếch và đáng yêu.

Mãi một lúc sau, cậu mới khẽ lẩm bẩm, "Anh đã biết rõ đó là người em cố tình thả vào... vậy tại sao vẫn..."

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn em bị đám người đó bắt nạt?"

Lý Đế Nỗ cảm thấy dáng vẻ bĩu môi của La Tại Dân trông rất buồn cười, bèn cố ý vươn tay bóp chặt hai cánh môi lại, nhìn giống hệt như mỏ của một chú vịt. Thực ra La Tại Dân diễn cũng không tồi, nhưng kịch bản này vốn đã tồn tại rất nhiều sơ hở. Cậu hoàn toàn có thể dùng thân phận chủ khách sạn để đuổi đám truyền thông nhiều chuyện đó đi, vậy nhưng La Tại Dân lại cố ý để những phóng viên lạ mặt này ở lại, đồng thời cũng căn dặn Phác Chí Thành gửi tin nhắn tới cho Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ đã biết tên nhóc Phác Chí Thành kia là một kẻ hai mặt từ lâu. Hắn bảo Phác Chí Thành gửi tin nhắn cho mình, cậu ta lại cố ý chắt lọc sự việc rồi mới kể lại cho hắn. Kỳ thực Lý Đế Nỗ phát hiện ra chuyện này không phải vì lý do nào khác, mà chỉ đơn giản là bởi trong tin nhắn không hề nhắc tới Già Nam.

Sau khi Lý Đế Nỗ rời đi, La Tại Dân chắc chắn sẽ tìm gặp Già Nam, gã vốn cũng không phải là người kiên nhẫn tới mức đó. Với tư cách là thư ký của La Tại Dân, Phác Chí Thành không thể nào không biết việc này, vậy nhưng cậu ta lại không hề nói gì về vấn đề đó.

Vậy nên La Tại Dân chắc hẳn đã biết chuyện Phác Chí Thành gửi tin nhắn cho hắn, sau đó lại mượn cơ hội dựng lên một màn 'công bố kết hôn'. Tuy rằng Lý Đế Nỗ không thực sự hiểu rõ toàn bộ dụng ý của việc 'kết hôn' là gì, nhưng hắn có thể khẳng định được mục đích mà La Tại Dân cố tình dụ hắn tới đây.

Thành ý.

Không thể phủ nhận rằng phần 'thành ý' này vô cùng đầy đủ, cơn giận của Lý Đế Nỗ đối với La Tại Dân gần như đã hoàn toàn biến mất. Lần này hắn tức giận, đều là vì trách bản thân quá dễ mềm lòng.

Rõ ràng La Tại Dân còn chưa chịu nói sự thật với hắn, vậy mà Lý Đế Nỗ đã buông giáp đầu hàng.

Cái miệng nhỏ của La Tại Dân vẫn bị hắn bóp chặt, ưm ưm a a không thể nói ra thành lời, vậy nhưng trông cậu lại giống như nhất định muốn mở miệng nói chuyện, khóe môi liên tục nhếch lên hạ xuống nhìn cực kỳ đáng yêu. Lý Đế Nỗ lại véo thêm một hồi rồi mới buông tay, con vịt nhỏ lập tức vừa được thả ra liền thở gấp, nhỏ giọng hỏi, "Vậy bây giờ... anh không giận em nữa rồi phải không?"

Lý Đế Nỗ hừm nhẹ một tiếng.

"Em..." La Tại Dân cắn nhẹ lên lớp son trên môi, hai hàng lông mày cũng trĩu xuống, trông càng giống một bé mèo sữa đáng thương, "Già Nam... và cả những chuyện khác, em đều sẽ nói hết với anh. Sẽ nói nhanh thôi... vậy nên..."

"Còn muối thì sao?"

La Tại Dân im lặng một lúc.

"Cũng... cũng sẽ nói cho anh nghe."

La Tại Dân vừa buồn bã trầm giọng thốt ra câu đó xong, liền lập tức vòng tay qua cổ Lý Đế Nỗ rồi kéo hắn lại gần, sau đó dùng thân thể mềm mại xinh đẹp cọ vào người hắn, nũng nịu thỏ thẻ: "Đế Nỗ... sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Em sẽ nói cho anh nghe hết mọi chuyện... anh đừng giận em nữa mà..."

Mục đích của cậu vốn rất dễ bị nhìn thấu. La Tại Dân xen đùi vào giữa hai chân Lý Đế Nỗ, cố ý trêu chọc dương vật đã sớm nhô cao của hắn, cánh môi ẩm ướt đỏ hồng cũng liên tục quấn quýt lấy đôi môi vẫn đang mím chặt, nghịch ngợm tới mức khiến cho môi của Lý Đế Nỗ cũng dần nhiễm sắc đỏ, thậm chí còn đỏ hơn cả vành mắt của hắn.

Lý Đế Nỗ cúi đầu, nhìn lướt qua lớp vải phồng lên đang cọ xát dưới thân hai người, khẽ thở dài một hơi rồi vươn tay ôm lấy La Tại Dân.

"Lên lầu đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro