Chap 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Na Jaemin khi thiếu Lee Jeno tựa như chim chóc được thả khỏi lồng giam, có thể hít thở không khí tự do, làm cho cậu lúc nào cũng bài hát vui vẻ của Beethoven.

Nhưng đêm thứ Sáu đầu tiên không phải gặp anh, cậu vẫn không dám lập kế hoạch gì, chỉ học xong buổi nấu ăn là về thẳng nhà trọ ngay, ngây ngốc ngồi trên sô pha. Thời gian tích tắc trôi qua , điện thoại không vang lên, chuông cửa cũng không kêu chói tai, không có chuyện gì phát sinh, chỉ có con mèo nhỏ nuôi đang ở bên chân kêu nhỏ, muốn cùng chủ nhân chơi đùa.

Jaemin vẫn không dám tin việc này là thật, cậu thật sự không phải đi tìm anh nữa, thật sự không còn phải chịu sự uy hiếp của anh, thật sự có thể tự do vào thứ Sáu. Như bình thường đúng mười hai giờ, cậu nằm trên giường ngủ không làm gì, cậu cảm thấy từ đây cuộc sống mới bắt đầu.

Cuối tuần, cậu cùng Jaehyun hẹn buổi chiều đi nghe hòa nhạc, rồi cùng nhau ăn bữa tối.

Jaehyun là đối tượng giới thiệu cho cậu, anh ta là nhân viên công vụ, kỹ sư bảo vệ môi trường, năm nay ba mươi tuổi, tuấn tú lịch sự, thật thà thành khẩn. Quan trọng nhất là, anh ta tạo cho cậu một cảm giác an toàn, đây là cảm giác mà cậu chưa bao giờ cảm nhận qua.

Jaehyun khác hẳn Lee Jeno, anh thân thiết ôn hòa, cử chỉ có lễ, là người đàn ông điển hình chuẩn mực, còn nguyên nhân kết giao thất bại của anh cũng là vì đám đó cảm thấy anh không đủ khôi hài.

"Tôi thật sự không thấy tôi nhạt nhẽo và thiếu thú vị sao?" Khi Jaehyun tới đón cậu, lại thắc mắc hỏi vấn đề này trên xe.

Na Jaemin mỉm cười trả lời,"Em tuyệt không thấy vậy."

"Nhưng đối tượng xem mặt trước kia của tôi......" nói anh nhạt nhẽo, Jaehyun không tin tưởng lắm vào mình.

"đúng vậy mà, có lẽ cô bạn xem mắt kia của anh chê nhầm rồi"

"Vậy em cảm thấy tôi rốt cuộc có điểm nào tốt vậy?" Jaehyun đánh bạo truy vấn. Trong lòng anh thực thích cậu, muốn biết cậu có cùng cảm nhận hay không.

Na Jaemin vỗ vỗ tay anh đang lái xe,"tôi tin tưởng anh có rất nhiều ưu điểm, chỉ là ngày xưa không ai nhận ra để thưởng thức mà thôi."

Jaehyun được cổ vũ trong lòng can đảm tăng nhiều," Jaemin tôi...... Tôi có thể gọi em là Nana không?"

"Đương nhiên."

Hai người nhìn nhau cười, trong xe tràn ngập không khí ấm áp.

Chính là như vậy! cậu nói với chính mình, cậu chưa từng được cảm nhận tư vị hẹn hò, cũng không phải e thẹn, lựa lời để nói, đây nhất định là lý tưởng cậu đang theo đuổi!

Jaemin nói chuyện yêu đương ngọt ngào, muốn có một gia đình mỹ mãn, tuy rằng tất cả những điều này đến hai mươi bảy tuổi mới bắt đầu, nhưng cậu lại muốn hét lên cám ơn với ông trời!

Hai người tới rạp quốc gia nghe nhạc cổ điển, Jaehyun cố lấy dũng khí, cầm tay Jaemin. Đây chỉ là lần thứ ba hai người gặp nhau mà thôi, có lẽ này hành động có chút gấp gáp, nhưng Na Jaemin cũng không có cự tuyệt. Tay Jaehyun không giống tay Lee Jeno, không làm cho cậu run run, ngược lại làm cho cậu cảm thấy an tâm.

Đừng nhớ anh ta nữa! Cậu tự nói với bản thân. Luôn lấy Jaehyun so sánh với Lee Jeno như vậy là không công bằng với Jaehyun chính cậu cũng còn ràng buộc, nếu quyết định muốn có cuộc sống mới nên hoàn toàn quên quá khứ đi!

Dùng qua bữa tối, anh ấy lại lái xe đưa cậu đi núi Dương Minh xem cảnh đêm, bốn phía tình nhân đều đang thân thiết, hai người bọn họ không khỏi có chút xấu hổ.

"Na Jaemin, tôi...... Tôi có thể chưa nói qua, nhưng, tôi muốn nói cho em...... Tuy rằng lời này có hơi quá sớm, nhưng tôi là thật tình ! Tôi sẽ đối tốt với em!"

Na Jaemin cảm động nhìn anh, đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời ngon tiếng ngọt của đàn ông, hóa ra tình yêu chính là vậy, khó trách có vô số người lại điên cuồng vì yêu!

"Cám ơn anh, tôi rất vui." Cậu cúi đầu.

"Lễ Giáng Sinh nhanh đến, ngày đó vừa vặn là thứ Sáu, sau đấy lại có nhiều ngày nghỉ, em...... có đồng ý đón giáng sinh với tôi không?" Anh lắp bắp hỏi.

Cậu cố ý chần chờ một chút,"Thứ Sáu à......"

"Chẳng lẽ đã có hẹn sao?" Jaehyun khẩn trương hỏi.

Lúc này cậu mới nhoẻn miệng cười nói:"Vận khí của anh rất tốt, khóa học nấu ăn thứ Sáu của em kết thúc rồi, từ nay về sau thứ Sáu nào em cũng rảnh."

"Thật tốt quá!" Anh nhịn không được bắt đầu hoan hô.

Nhìn bộ dáng anh mừng rỡ, trong lòng cậu cũng vui theo, bởi vì những ngày thứ Sáu ác mộng cuối cùng cũng vĩnh viễn ngủ say bên trong trí nhớ.

※ ※ ※


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro