Chap 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch!"

Cửa bị mở ra, rồi đóng lại. Na Jaemin nằm trên giường lập tức bừng tỉnh, đúng lúc đồng hồ báo thức vang lên, mười hai giờ. Hóa ra cậu mới ngủ có một giờ, nhưng lại nằm mơ tới nhiều như vậy...... Đây là cái gọi là cảm giác trước khi ly biệt sao?

[Au xin giải thích, Na Jaemin ở chap 1 vì đợi Lee Jeno nên ngủ thiếp đi, nhớ lại mọi chuyện cậu từng trải qua với anh, sau đó bừng tỉnh, và giờ là hiện tại]

Lee Jeno bước vào phòng ngủ, trong bóng tối, Jaemin có thể nghe thấy tiếng anh cởi quần áo sau đó, anh một câu cũng không nói nằm đến bên người cậu.

Jeno vươn tay, lập tức cởi áo ngủ trên người cậu, dụng ý vô cùng rõ ràng, mặc kệ cậu đợi bao lâu, mặc kệ cậu có đang ngủ hay không, tóm lại, anh muốn cậu!

Cậu ngửi được mùi nước hoa của phụ nữ khác, đó là điều cậu luôn luôn không có tư cách hỏi.

Nhưng, lần này cậu lại mở miệng nói:"Chờ một chút."

Anh dừng động tác, cậu rất ít khi nói chuyện ở thời điểm này, trừ phi đó là chuyện trọng yếu.

Jaemin hít sâu trước, cố lấy dũng khí, "Trước khi bắt đầu, tôi nghĩ nên cho anh biết một việc, chúng ta phải kết thúc thôi."

"Em nói cái gì?" Jeno nheo lại mắt, hoài nghi chính mình sở nghe được .

"Chúng ta như vậy cũng không phải biện pháp. Thẳng ra mà nói. Tôi muốn đi xem mắt , là tại đồng sự tôi giới thiệu , đối phương tốt lắm. Rất thành ý, hơn nữa, tuổi tôi cũng không nhỏ , tôi muốn có một gia đình của riêng mình."
Jaemin không biết luyện tập bao nhiêu lần, mới có thể thuận lợi nói ra những lời này.

Jeno trầm mặc một lát, Jaemin cơ hồ nghĩ anh muốn phát hỏa .

"Em dựa vào cái gì lại nghĩ tôi sẽ thả em đi?

"Tôi biết anh sắp kết hôn , đến lúc đó, sao còn có thể duy trì quan hệ như vậy? Chúng ta nên kết thúc, rồi đi trên con đường của riêng mình mới phải."

Jeno lại trầm mặc, lần này lâu hơn, càng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, "Em đã quyết định chuyện này lâu rồi phải không?"

"Tôi ......" Cậu nhất thời lặng tiếng, không dám trực tiếp trả lời:

"Tôi biết năm đó...... là tôi trêu chọc anh, nhưng qua nhiều năm như vậy, anh trả thù còn chưa đủ sao? Tôi...... tôi thật sự mệt mỏi."

"Mệt mỏi? Hay chính là chán ghét nhỉ?" Ngữ khí anh nói luôn có vẻ châm chọc, "Tôi biết. Kỳ thật tôi cũng đang muốn tìm cơ hội nói với em, chúng ta nên kết thúc."

"Thật?" Giọng nói của cậu không tự giác toát ra vẻ vui sướng, rồi cậu lập tức cảm giác được hai vai của cậu bị anh nắm chặt.

"Sao thế? Em rất vui phải không?" Lee Jeno cực kỳ không vừa lòng!

Jaemin không dám trả lời, e sợ chọc giận anh, "Tự do" có khả năng sẽ bị hủy.

"Đã là lần cuối cùng, vậy thì, để cho tôi lưu lại cái gì đó đặc biệt đi!"

Anh cúi đầu, trừng phạt đôi môi hé mở của cậu, nhắm mắt lại, thừa nhận nụ hôn nóng rực, cậu không phải không động tình, đây đã là lần cuối, cậu không thể phủ nhận với chính mình, anh luôn có khả năng làm cậu trở nên không giống bản thân mình.

Anh cúi đầu xuống, lướt lên thân thể mềm mại, thô lỗ đưa tay vào áo ngủ cậu, rồi triền miên dịu dàng vỗ về chơi đùa thân thể của cậu, làm cho cậu giống như hỏa thiêu, có lúc lại lạnh lẽo, cái lạnh nóng lần lượt thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro