Chap 14(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng tốt lắm nha, có thể dựa vào cánh tay mạnh mẽ của anh, dựa vào bờ vai rộng vững chãi, ấm áp của anh, một cảm giác an toàn dễ chịu lan tỏa trong cậu. Cậu ngây ngốc mỉm cười, không kiềm chế được lại dựa vào anh nhiều hơn, ít nhiều cậu đang chìm đắm trong giấc mơ cũ của chính mình. Chính là cảm giác hưởng thụ, có một chỗ để nương tựa như thế này.

Chẳng qua cậu chưa bao giờ nghĩ đối tượng của mình sẽ là anh thôi.

"Cái người này làm sao vậy? Chỉ là khoác tay thôi mà thích thú vậy sao?'' Jeno yên lặng đánh giá cậu.

Chuyện là hồi nãy đột nhiên anh nhớ lại tối Noel đó, anh nhớ vẻ mặt dịu dàng hạnh phúc của cậu khi khoác tay nam nhân kia, chính việc đó làm anh đột nhiên muốn thử làm lại với cậu, không ngờ lần này cậu cũng có cái bộ dáng đó. Rõ là ngốc, khoác tay như vậy chỉ làm chậm tốc độ di chuyển, làm phiền toái cho cả hai, mỹ thụ sao không có tí suy nghĩ nào như vậy nhỉ?

Nhưng là...... Nhìn cậu ngọt ngào mỉm cười, thì thôi có ngốc một chút anh thấy cũng... đáng lắm!

Vì đang cúi đầu miên man suy nghĩ nên cậu đã không nhìn thấy thâm tình hiện ra trong mắt anh nhìn cậu.....

Đến cửa hàng, bọn họ đi vào khu bán đồ gia dụng, cậu chọn mua một ít đồ dùng trong nhà mà cậu nghĩ là cần có thêm. Nhưng không chắc canh lắm, ngẩng đầu hỏi anh

"Anh thấy cái này thế nào?"

Anh tất nhiên là không có ý kiến, nếu mà cậu do dự suy tính, anh cầm luôn món hàng đưa ra quầy tính tiền.

"Anh chờ một tí đi, em còn chưa quyết định mua mà!" Cậu cuối cùng không nhịn được phản đối.

Jeno không nói lời nào, chỉ nhún vai. Mà xung quanh đông người, anh lại kéo cậu sát lại anh hơn.

"Anh có ý gì đây ? Nào giờ em chọn đồ rất kĩ!" Cậu nghĩ anh là muốn lấy tiền mua chuộc cậu.

Anh vẫn không nói lời nào, nhìn vào cái gáy trắng ngần của cậu, anh chỉ muốn cắn vào đó một cái..

Cậu không phải loại người qua loa,càng không có định nghĩa làm nũng,có ý gắt lên với anh.

"Sao!" Jaemin thiếu kiên nhẫn, "Anh đang tính toán cái gì?"

Nếu cậu biết cái anh muốn bây giờ chắc sẽ hét toáng rồi bỏ chạy thôi. Anh vừa nghĩ vừa mỉm cười đứng lên.

Lúc này, người bán hàng đưa đến biên lai tính tiền, anh ký tên xong người bán hàng liền cười nói: "Lee tiên sinh, Lee phu nhân, chúng tôi sẽ chuyển hàng đến nhà hai vị sớm, cám ơn đã mua hàng."

"Tôi với anh ta......" đâu phải vợ chồng! Cậu định chỉnh lại, anh đã cướp lời cậu, trả lời người bán hàng: "Nếu vợ tôi hài lòng, lần sau chúng tôi sẽ mua nữa."

Na Jaemin trừng mắt nhìn sang anh, Lee Jeno vòng ôm eo cậu, đẩy cậu đi xuống tầng trệt, khóe miệng tràn đầy đắc ý cười.

Anh vừa cười! Kỳ quái, hôm nay cười hơi nhiều đó, còn nhiều hơn số lần cậu nhìn thấy được trong chín năm qua!

Hồ nghi nhìn anh, không biết cái gì khiến anh thay đổi, anh như đã biến thành một người khác! Điều này làm cho cậu bất an lại thấy mơ màng, cậu tất nhiên cũng có một ít mong đợi điều gì đó.

Từ lúc mua đồ, trừ một ít đồ đạc nhỏ ra, còn lại đều do anh xách.

Na Jaemin muốn xách phụ, anh kiên quyết không chịu, làm cậu thấy mình quá vô dụng đi.

''Em sẽ xách,toàn đồ của em không nhờ đến anh,mau đưa cho em''.

"Tay em không phải dùng để làm việc này." Anh nói rất cương quyết không cho cậu đường để tranh cãi.

Hừ!

Về tới khu nhà, đi thang máy lên tầng 13, Na Jaemin chờ anh mở cửa, không nghĩ anh lại nói:"Chìa khóa trong túi tiền của anh." Hai tay anh đều đang xách đồ, ý anh là muốn cậu tự lục lấy .

Na Jaemin do dự một lát, bị ánh mắt thiếu kiên nhẫn của anh áp bức, đành phải vươn tay lục túi quần anh nhưng tìm không thấy, thế là quay sang cởi áo khoác của anh, lục sang túi áo, cũng không thấy.

"Anh để chỗ nào?" Mặt cậu không kiềm được lại đỏ ửng.

"Trong túi quần mà!" Giọng của Lee Jeno có gì đó cố nén.

Cậu cắn cắn môi, "Anh tự lấy đi."

"Em đâu phải chưa chạm qua chỗ đó, làm gì phải ngượng?" Anh cố ý chọc cậu.

Thì nói là nói vậy, nhưng cậu chưa bao giờ chủ động đụng chạm anh, giờ lại không phải trong bóng tối, kêu cậu làm vậy sao mà không ngượng được? Anh vẫn nhìn cậu với ý ra lệnh cậu tự tìm đi, cậu đành phải lục túi quần anh lần nữa, cố gắng kiếm cho được cái chìa khóa chết tiệt đó! Bên phải, không có, bên trái...... Có? Cậu đụng đến cái gì đó cứng cứng, nhưng mà, nó lại còn... nóng!

Hô hấp của anh trở nên dồn dập, thế là cậu đỏ mặt, cuống quít rút tay về,

"Thực xin lỗi!"

"Em đang sờ soạng anh?" Anh lập tức thả hết đồ đang xách trong tay, một tay áp cậu đến bên cạnh tường, nóng rực kề sát cô hỏi, "Em muốn chết hả?

"Là do anh bảo em!" Cậu vội vàng giải thích.

"Là em làm quá rồi!" Anh kéo quần của cậu xuống,nhẹ nhàng từng lớp một, kề sát giữa hai chân cậu.

"Em không có! Anh đừng làm vậy. Đừng, làm ơn, đừng làm vậy trong này. "

"Anh không thể chờ, là em khiêu khích anh!" Anh đẩy cậu dựa vào bờ tường, phía sau lạnh lẽo, phía trước lại là cơ thể nóng rực của nắng, hai bàn tay vô độ sờ soạng, khiến cậu hoa cả mắt.

"Em không có...... Anh vu khống!"

"Có! Em cố ý! Cả ngày nay em đều dụ dỗ anh, từng động tác nhỏ đều muốn anh chạm vào em, không được thì lại dùng ánh mắt câu dẫn!"

"Anh là muốn kiếm chuyện!" Cậu thua rồi.

"Do em thôi, em quyến rũ anh trước!" Anh rũ sạch trách nhiệm.

"Lỡ có người vào......" Cậu thấy không có cách nào nói được rồi, đành tìm cách này nhắc nhở anh, đồng thời đưa tay đẩy vai anh ra, chẳng ngờ tay cậu quá mềm mại, lại giống như đang âu yếm anh.

"Tầng này chỉ có mỗi chúng ta ở." Anh hôn thẳng đến ngực cậu,mơn trớn nụ hoa sớm cương cứng ửng đỏ, vừa cắn vừa liếm, để lại một vệt hồng trên ngực cậu.

"Nhưng mà, thang máy có máy quay..." Hơi thở cậu bắt đầu hỗn loạn, cả người cũng đã nóng lên, đều là do anh. Ông trời! Anh lại còn có thể kích thích người ta ngay trong thang máy nữa!

"Anh cho gỡ cái đó từ chín năm trước rồi!" Anh đã cởi được quần lót ren của cậu, quăng luôn về phía sau.

Hả! Anh thật muốn ngay tại đây sao...... Không thể nào! Cậu trừng lớn mắt, hai chân bắt đầu nhũn xuống.

Anh mở rộng hai chân cậu, khiến cậu vòng vào eo anh, bắt đầu tìm đường vào.

Cậu kinh hoảng vùng ra, "Không được! Xin anh, ít nhất là để vào phòng..."

Lee Jeno chặn lời cậu bằng cái hôn mạnh, mạnh bạo hơn trong cử động, hai người lúc đó không còn nói được gì, chỉ còn tiếng thở dốc.

Na Jaemin khẽ cắn bờ vai của anh, cố giữ tiếng rên trong họng, nhưng anh không buông tha, ghé vào tai cậu nói:

"Anh muốn nghe tiếng rên của em..."

Anh càng tiến sâu, càng nhanh, càng mạnh, mỗi cú thúc như muốn đùa chơi, lại như muốn tra tấn cô.

Cậu rốt cuộc không nhịn được bật ra tiếng than,

"Không cần, anh là kẻ độc ác...Arggg..ưm ...ư ..... Em...... Trời ạ......"

"Không cần? Thật sự không cần sao?"

Anh cẩn thận quan sát biểu hiện trên gương mặt cậu, anh biết cần phải mạnh hơn.

"Anh thật đáng giận... Em không cần... Thật sự...ưm..ưmmm..." Nhưng bàn tay của cậu bấu chặt lên vai của anh, cùng với gương mặt đỏ ửng và hơi thở dồn dập lại tiết lộ hết cảm xúc chân thật của cậu.

"Cái loại người này... Em thực biết cách làm anh nổi điên!"

Tiếng cầu xin của cậu càng làm anh kích thích, anh cởi luôn nút áo, bắt đầu xoa lên bộ ngực trần của cậu, cái nóng càng thiêu đốt hai người,miệng lưỡi anh xảo quyệt hôn đều trên nước da nõn nà,tiếng mút mát dây dưa không ngừng lại một giây nào. Lửa cháy càng lâu càng mạnh, tựa hồ không thể nào dập tắt được...

Không biết qua bao lâu, hai người đã đạt tới cao trào, ôm nhau điều chỉnh hơi thở. Khi này thang máy phía sau vừa qua lầu 13, dừng ở lầu 14, trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng của một nam một nữ, còn có cả tiếng trẻ con đùa giỡn.

Nghĩ đến vừa rồi có cả một gia đình cách họ chỉ một vài mét, Cậu thấy kinh hãi, thẹn thùng, nếu ai đó trong gia đình đó ấn sai nút thì... chính là không biết sẽ có bao nhiêu tiếng thét chói tai nữa!

Đợi cho trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Cậu mới thở dài nhẹ nhõm. Hai chân không thể đứng được nữa, cậu từ từ trượt theo cạnh tường, ngồi sụp xuống.

Lee Jeno cũng nhìn ra tâm trạng của cô, ghé vào tai cô nói nhỏ:

"Thực kích thích nhỉ?" Rồi anh đứng lên mặc quần, bộ dáng như không hề có chuyện gì cả.

Hai má đỏ ửng, cậu trừng mắt với anh, rồi thấy anh nhẹ nhàng rút chìa khóa từ túi sau ra. Thật quá đáng! Ngay từ đầu anh đã biết cái chìa khóa để chỗ nào, là anh muốn chọc cậu!

"Đứng lên đi! Hay em muốn thêm lần nữa?" Anh vươn tay mở cửa.

Không có một tí xấu hổ nào trên mặt.

"Em......" Cậu thực không muốn thừa nhận." Rằng cậu quá mệt rồi." Anh nhướng lông mày, khóe miệng đầy vẻ cao ngạo, vòng tay qua eo cậu bế lên,

"Để anh đưa em vào nhà,mĩ thụ của anh."

"Còn không phải do anh làm hại,ai là thụ của anh,em là nam nhân 9 cống đó....." Cậu lẩm bẩm trả lời, hai tay vòng sau gáy anh.

Anh đối với vẻ oán giận của cậu chưa phản ứng gì, mà khóe miệng anh vẫn còn hơi nhếch cao, Na Jaemin nhìn thấy thực kì quái.

Anh bế cậu đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi quay ra cửa xách đồ vào. Na Jaemin nghe được tiếng đóng cửa, cũng nghe tiếng anh bỏ đồ xuống, tiếng mở tủ lạnh, anh bỏ đồ vào tủ lạnh,rồi tiếng chân tiến đến bên tủ đồ,nhẹ nhàng sắp xếp chỗ đồ mới mua một cách chu đáo,đóng cửa tủ tiến lại dường, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt nữa. Lúc này, con mèo nhỏ đi đến trên giường, nhảy lên người Na Jaemin, cả ngày chỉ có một mình thực rất không vui đi.

Nhưng mà anh một tay xách nhóc mèo thảy xuống dưới giường. "Meo meo meo meo!" Con mèo nhỏ cố gắng phát biểu ý kiến, liền bị anh xách thảy ra xa hơn. cậu mở mắt, nhìn anh,

"Nó chỉ muốn chơi với em một chút."

"Nó muốn thế nào cũng được, nhưng lên giường thì không, không phải bênh nó." anh nhíu mày trừng mắt với con mèo, này, không có ai được lên giường của anh trừ cậu.

Cậu thở dài, bất lực với sự hung hăng của anh. Con mèo nhỏ vô tội kêu vài tiếng, anh dẫn nó xuống bếp, đổ cho nó ít thức ăn của mèo. cậu vẫn nằm trên giường,nhìn dáng anh, cả ngày phải đi lại, hết công viên đến cửa hàng, lại còn bị kẻ kia khủng bố... cậu mệt không thể đứng dậy nổi.

"Anh muốn tắm, em tắm luôn không?" Anh đứng ở cạnh giường hỏi.

Lee Jeno lại còn nhiều năng lượng thế sao?cậu không thể hiểu nổi, nhưng cậu chỉ buông được một câu, "Em không có sức."

"Xem ra em làm em mệt đến chết rồi." Anh lắc đầu, đi vào phòng tắm bật nước ấm, lại quay về giường bế cậu.

"Anh định làm gì?"Jaemin mơ mơ màng màng hỏi.

"Phục vụ em." Anh cởi hết quần áo nhàu nhĩ trên người câu, bế cậu vào bồn tắm rộng.

"Không cần..." Cậu biết ý đồ của anh rồi, ra sức giãy dụa. Nhưng Lee Jeno đã rất nhanh cởi quần áo, bước vào bồn tắm. Anh ôm cậu từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên người cậu,

"Đừng lộn xộn, ngồi yên là được."

Na Jaemin chẳng còn sức mà tranh cãi, cứ thế ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, mặc kệ anh làm gì. Mà sự dịu dàng của anh làm cậu cảm động, không hiểu vì sao anh thay đổi, nào là dọn về ở với cậu, lại còn có nhiều thay đổi trong cách cư xử, cậu không hiểu được sự phức tạp bên dưới.

"Nhẹ một chút, vừa rồi anh cắn chỗ đó rất đau..." Bất ngờ bị đau cậu la nhỏ.

"Thật không? Là anh sai rồi."

Một nụ hôn anh khẽ đặt lên môi cậu,không phải cuồng dã,bá đạo,chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ,cứ như vậy rồi tinh nghịch mút mát gáy cậu nõn nà,hai tay anh không nhịn được xoa nắn nụ hoa cậu:

''Đừng..van anh..em không còn sức''

Anh mỉm cười, lực trên tay càng giảm nhẹ, từ tốn lau cho cậu.

Cậu thở dài thỏa mãn, duỗi thẳng người dựa hẳn vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé vô thức ôm gáy anh.

"Bé ngoan." Nhìn vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như một đứa trẻ của cậu, lại thấy nét thỏa mãn hiển hiện trên gương mặt cậu, anh cảm thấy một cảm xúc lạ lùng trong lòng.

Sương mù tràn ngập trong phòng tắm, Na Jaemin nhắm hai mắt, lẳng lặng cảm nhận cơ thể anh và hai bàn tay của anh, nhưng cậu đã không nhìn thấy tình cảm thâm sâu trong đôi mắt anh dành cho cậu...










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro