10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời trở lạnh,gió hiu hiu chạm vào từng tấc da thịt hồng hào.Em khép mi,khẽ run lên vì gió lạnh sượt qua da thịt

Em lặng ngồi im trên băng ghế đá lạnh lẽo,khuôn mặt nhợt nhạt,bờ môi tím tái.Bên cạnh em,Jeno đang nằm ngủ với khuôn mặt xanh xao,thiếu sức sống.Hơi thở yếu ớt là thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của anh.

"Dậy đi anh,uống thuốc."

"Sắp chết rồi,uống chi cho mệt."

"..." Jaemin thấy mắt mình dần dần nóng lên,giọt nước lặng lẽ chảy xuống gò má gầy gò.

 Jeno giật mình,luống cuống ngồi dậy:"Anh uống,không chết mà,không đi đâu hết,ở đây với em mà!"

"Đã hứa với em thì xin anh giữ lời...em không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của em sẽ tồi tệ và đau đớn thế nào khi không còn anh đâu..."

"Sáu năm bên anh đâu phải ít?Khi anh là người mà em thật sự thấy yêu thấy thương đến nhường nào,vậy mà anh cứ nói đi là đi?"

"Anh còn nhớ khi ta mới quen nhau không?Anh là người đầu tiên vui đến loạn chỉ vì em pha một cốc cà phê vừa miệng hay kể cả là nướng một mẻ bánh không cháy,anh là người duy nhất mắng em phải đi bệnh viện chỉ vì lỡ hắt xì một cái,cũng là người duy nhất ngồi chăm chú lắng nghe những câu chuyện nhàm chán của em và cả tỉ những điều khác nữa,...Vậy là đủ để em trao trọn vẹn trái tim mình cho anh rồi,nên đừng,đừng khiến em mất đi anh,mất đi trái tim của mình,xin anh."

Đôi mắt em ngấn nước,bàn tay khô gầy khẽ chạm lên má,gắng lau đi những giọt lệ nóng hổi

Em của anh,đừng khóc,anh ở đây mà.

"Nana,anh hứa với em là chắc chắn giữ lời,vì vậy em không được phép đau lòng,cũng không được phép buồn nữa,nhé?"

Thế giới vẫn lén lút thương em,anh cũng thế,lén lút thương em từng ngày.

"Sẽ sống,để được yêu em và để được em yêu."


.


"Hôm nay bệnh nhân sẽ phẫu thuật,mong người nhà chuẩn bị tâm lí và thật bình tĩnh,chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu lấy cậu trai này."

"Anh Minhyung,em nên làm gì đây,em sợ lắm...em-"

"Mày bình tĩnh nào,mày không được mất bình tĩnh,nó sẽ bình an thôi mà,bệnh viện này rất nổi tiếng,tao tin rằng họ sẽ cứu được nó!"Donghyuck vội vã trấn an em,vỗ nhẹ vào lưng muốn em bình tĩnh.

Jaemin khóc sướt mướt,cả người run lẩy bẩy,cả nguời nặng nhọc ngã nhào xuống.

"Jaemin,em phải thật bình tĩnh,nếu Jeno biết em khóc như vậy liệu nó có còn chịu phẫu thuật không?"

"Anh à..."

"Hãy tin rằng Jeno sẽ chẳng sao hết,nó sẽ bình an về với em và với mọi người."

"Trước khi tiến hành phẫu thuật,nó đã cặm cụi viết ra tờ giấy này nhờ anh đưa cho em đó.Nó đã nói với anh,sẽ bên em đến khi linh hồn gặp nhau ở thế giới bên kia "

Jaemin ngước mắt nhìn,từ từ cầm lấy tờ giấy ghi chú màu vàng trên tay anh,

"Trân quý của anh,

đừng lo lắng nhé,anh vẫn ở đây để được yêu em

anh sẽ không sao,sẽ bên cạnh em để được khen em,để được nói yêu em,để được ôm lấy em mỗi đêm

vì thế,anh sẽ sống,em phải thật bình tĩnh khi nghe tin anh bình an nhé!"

Jaemin cảm xúc lẫn lộn,nước mắt vừa khô lại trào ra như thác

Vẫn ngốc nghếch như thế,cứ như vậy,em thương anh bao nhiêu cho đủ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro