3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vị khách trẻ vừa rời khỏi, Na Jaemin liền ngồi phịch xuống ghế, trong lòng thầm buông ra một câu than thở nhỏ nhoi. Tuy rằng đã đi làm thêm từ khá sớm nhưng thú thật là vừa học vừa làm việc thực sự chẳng dễ dàng, nên cho dù có cố gắng cách mấy, cậu cũng không tài nào quen được với nó. Cửa hàng tiện lợi đã sắp tới giờ nghỉ, nhưng cậu thì vẫn còn hằng hà sa số những nhiệm vụ không tên chờ đợi phía sau, bởi vậy mà cơ thể mỏi nhức chỉ có thể ngồi đó, tự thưởng cho bản thân vài giây nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi một vị khách khác tiến vào.

Tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên như một điều hiển nhiên, kéo Jaemin đứng dậy từ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi. Cậu lại vẽ lên gương mặt một vẻ tươi tỉnh như mọi khi, chỉ có điều lần này, nét ngạc nhiên đã choán ngang, làm cho nụ cười mỉm đầy công nghiệp trên môi cậu đã bị thay thế bởi đôi đồng tử mở tròn.

"Chú...?"

Jaemin nhận ra đó chính là người đàn ông mình gặp trên núi Inwang vài tuần trước, cũng đồng thời là người cứu cánh cậu khỏi đám bắt nạt trong trường và còn tặng cậu miếng bánh kem xoài thơm ngon. Mà nghĩ lại thì, cậu thậm chí còn chưa biết tên người ta nữa, cho nên gặp lại ở đây thế này quả thực đã đem lại bảy phần ngạc nhiên ba phần bối rối cho cậu nhóc sắp tròn mười tám tuổi.

"Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi." - Người kia nở nụ cười thật tươi, hai vầng trăng khuyết lại lần nữa xuất hiện làm cho gương mặt càng có thêm nét dịu dàng ấm áp. - "Cậu làm việc ở đây sao?"

"À vâng, còn chú...?" - Cậu đáp lời cùng cái gãi tai ngượng nghịu.

"Tôi đi ngang nên ghé vào thôi, tiện mua vài lon bia về nhà bỏ tủ."

Đáp có vậy rồi người kia đi thẳng vào bên trong, để lại Jaemin ở quầy thanh toán chỉ biết nhìn theo với vẻ hơi ái ngại. Cậu đang nghĩ không biết nên mở lời cảm ơn như thế nào vì quả thực từ hôm gặp nhau trước cổng trường tới giờ, đám bạn lưu manh đã chẳng còn làm phiền cậu nữa. Lần đầu tiên trong suốt ba năm học mệt mỏi, cậu mới lại được sống một cuộc đời thảnh thơi hơn chút chút, thiết nghĩ cũng đều là nhờ hắn cả.

Tuy trong lòng mang một bụng biết ơn nhưng thật khó để Na Jaemin có thể thực sự mở lời. Cậu cứ đứng đực đó như đứa ngốc, kể cả khi người đàn ông với đôi mắt cười kia quay lại cùng mớ đồ đã chọn thì cũng chẳng thể nói thêm gì, chỉ cứ thế lặng im mà quét từng món hàng rồi bỏ vào túi nhựa tự huỷ.

"Cái này không cần cho vào đâu." - Chợt người kia ngăn cậu lại, tay giữ lấy hộp cơm dinh dưỡng cùng chai nước ép mà đặt qua một bên, sau đó mới tiếp lời. - "Tôi đoán cậu chưa ăn tối nên mua thêm thôi."

Người này thực sự là sao đây? Jaemin tự hỏi trong đầu mà không nói, chỉ cảm thấy hắn rõ ràng đối xử tốt với mình hơn mức bình thường. Cậu lần nữa hướng đôi mắt trong veo lên mà nhìn hắn, không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang muốn làm gì. Đôi tay cũng vì vậy mà ngừng lại, khiến cho người đối diện lập tức hiểu ra vấn đề. Hắn vẫn điềm tĩnh như mọi khi, liền đưa tay lên vò nhẹ mái tóc lửng đen nhánh cậu mang, sau đó mới nói thêm.

"Cậu đang tự hỏi tại sao tôi lại tỏ ra tử tế như vậy phải không? Không có gì đặc biệt đâu, chỉ vì trông cậu giống một người tôi quen thôi."

Cái xoa đầu này lướt qua nhanh như vậy mà lại khiến Na Jaemin ngây ngốc mất nửa ngày trời. Đã bao lâu rồi chẳng còn một ai chú ý tới cậu, giờ lại đột ngột nhận được sự quan tâm, thú thực là cậu chưa quen được. Người kia dường như cũng nhìn ra được vẻ mặt này nhưng chỉ khẽ cười mà lấy thẻ ra thanh toán, trước khi ra khỏi cửa còn không quên ngoái lại nói một câu cuối cùng:

"Tôi đợi cậu ở ngoài, bao giờ xong thì ra nhé."

"Cái đó..."

Lời nói còn chưa kịp buông ra khỏi cuống họng người kia đã biến mất sau khung cửa kính, thật khiến Jaemin không biết nên làm gì. Hắn thực sự trông không giống một kẻ xấu, hơn nữa cho dù có phải thì một đứa như cậu có gì để hắn lưu tâm cơ chứ? Có muốn lừa hết tài sản cậu cũng chẳng tích sự gì mà? Ánh nhìn dần chuyển hướng xuống hộp cơm cùng chai nước nhỏ rồi Jaemin khe khẽ mỉm cười. Thì ra đây là cảm giác khi nhận được quan tâm sao? Đã lâu quá rồi nên cậu vô tình không còn nhớ nữa.

Trong khi đó, trên chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ bên ngoài cửa tiệm, người đàn ông kì lạ cũng đang yên lặng quan sát vẻ mặt cậu nhóc vừa dần sáng lên. Hắn đã không nghĩ mình sẽ lại có được loại cảm giác thành tựu tới vậy khi thấy cậu trai kia nở một nụ cười đấy. Có điều gì đó rất lạ vừa lướt qua trái tim khi hắn thấy cậu cong lên đôi mắt, giống như một nụ hôn ấm áp đặt lên cõi lòng tưởng như chẳng thể mở ra của hắn vậy.

Lee Jeno đã đi qua không biết bao nhiêu cửa tiệm, khó khăn lắm mới tìm được một nơi mang hương thơm của cỏ hương bài mà Na Jaemin sở hữu, để rồi trong giây phút này, hắn bỗng cảm thấy Sói Thần thì ra cũng không ghét bỏ mình đến nỗi vậy. Thứ tình cảm đang nhen nhóm trong tim này, hắn thật không biết là do liên kết vĩnh cửu, hay do hắn đã lỡ say mê nụ cười của cậu rồi.

Cửa hàng tiện lợi chỉ hoàn toàn tối đèn sau khi Na Jaemin đã hoàn thành tất cả những công việc dọn dẹp như mọi ngày. Cậu thậm chí còn mệt tới nỗi quên luôn việc có ai đó vẫn đang đợi mình ở ngoài, chỉ điềm nhiên khoá cửa rồi định một mạch đi thẳng về ngôi nhà nằm cao trên đỉnh dốc. Mỗi ngày của cậu đều như vậy đó, chỉ đơn giản là gắng gượng, hi vọng sáng mai mở mắt ra sẽ thấy cuộc đời mình khác đi một chút.

"Nhà cậu ở gần đây hả?"

Giọng nói vang lên phía sau khiến Jaemin giật bắn mình, và vẻ ngỡ ngàng này của cậu dường như đã rơi ra khỏi dự đoán của Lee Jeno. Hắn lập tức dừng bước, mắt nhìn cậu đầy khó hiểu, sau đó mới mang ra ánh nhìn hờn dỗi mà hỏi cậu quên mất là tôi đợi cậu sao? Chẳng có cách nào bào chữa, chàng trai trẻ chỉ có thể nuốt khan rồi lờ đi câu hỏi ấy. Thay vào đó, cậu cố nén xuống hơi thở gấp gáp vì bất ngờ của bản thân, sau đó mới lặng lẽ đi tiếp, cho dù bước chân đã có phần chậm lại như muốn đợi người kia đi cùng.

"Ừm... cái đó..." - Jaemin bắt lời khi cả hai đang cùng đi lên con dốc nhỏ, túi đồ vẫn còn xách kế bên còn đôi môi thì hơi bặm lại cùng ánh mắt ngập ngừng. - "Chú tên là gì vậy?"

"Tôi á?" - Người kia nghe hỏi cũng liền quay mặt lại. - "Tôi là Lee Jeno, tên khá đặc biệt đúng không?"

Jaemin gật gù thừa nhận, "Một chút. Nhưng mà ngôi nhà trên sườn núi đó là của chú thật sao? Hay là chú đi nghỉ mát ở đó?"

Câu hỏi này nhanh chóng khiến Lee Jeno bày ra ánh mắt như đang thích thú. Hắn nhìn Jaemin thật kĩ, quan sát biểu cảm có chút kìm nén của cậu trai mà không khỏi mắc cười, lát sau mới đáp khi hai tay đã chắp sau lưng, vẫn cùng cậu dọc bước về nhà.

"Nhà của tôi đó. Trông lạc quẻ vậy chứ có lối đi lên mà, chỉ là cậu không biết thôi. Hôm nào có muốn ghé chơi không?"

Cậu trai trẻ vận trên người áo phông trắng với quần jeans đen, nghe người kia hỏi vậy thì ngay lập tức đứng lại mà quay sang, biết bao nhiêu ái ngại rối bời đều tan biến hết. Thay vào đó, cậu thẳng thừng cất tiếng, trong giọng nói còn mang đầy ngờ vực.

"Chú muốn gì ở tôi đúng không? Lừa đảo trẻ vị thành niên là tội to lắm đấy nhé."

Lee Jeno nghe vậy, liền không ngăn được mình bật cười thật lớn. Nếu nói là hắn không muốn gì ở cậu thì rõ ràng là nói dối, nhưng hắn cũng đâu có ý định lừa đảo ai đâu. Hơn nữa trông cái cách Jaemin phồng mang trợn má lên nhìn mình, hắn càng thấy cậu đáng yêu biết bao, lừa đảo một người như vậy thì hắn đúng là không còn nhân tính. Bởi vậy mà sau tiếng cười hào sảng, gã trai chỉ nhẹ đáp lời, đồng thời tiếp tục bước đi trên sườn dốc nhỏ xíu.

"Không biết nữa. Còn phải xem cậu có gì để tôi hứng thú đã."

Câu nói ấy cũng đổi lại được cái nhoẻn cười bí mật từ Na Jaemin. Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, hai cái dáng cao lớn cứ bước đi bên nhau, chẳng biết từ khi nào đã không còn thứ cảm giác xa cách lạ lẫm nữa. Tất nhiên bản thân họ cũng biết, cho dù người kia có khiến mình thoải mái tới đâu, cũng vẫn sẽ có những chuyện chẳng thể dãi bày. Giống như khi Lee Jeno hỏi Na Jaemin về gia đình của cậu, cậu lại che giấu quá khứ đau thương bằng cách nói rằng họ vẫn ổn, còn cậu thì đang sống một cuộc đời viên mãn hơn bao giờ hết. Lee Jeno nghe được nhịp tim của cậu, biết rõ là một lời nói dối nhưng cũng chẳng hề gặng hỏi, chỉ cứ thế cùng nhau trải qua đoạn đường về nhà ấm áp hơn bất cứ lúc nào, cho dù lần tiếp theo cả hai gặp lại cũng chẳng ai biết sẽ mất bao lâu để chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro