2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nắng sớm nghiêng người, lách mình khỏi hàng mây đang trôi một cách chậm rãi, vài giọt sương trượt dài theo những phiến lá vàng cam, lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống đất trong chốc lát. Tiếng nói cười của bọn học trò đánh thức những chú chim trú tạm nơi gác mái, chúng lắc lắc người, chuẩn bị vỗ cánh bay lên.

Lý Đế Nỗ tì cằm lên bệ cửa sổ, tay trái gối đầu, tay phải cầm viết mực chọc vào hàng kiến con đang rảo bước. Nó tì lấy chú kiến đầu đàn, giữ không cho chú bé này di chuyển. Chú kiến con loạng choạng tay chân, vùng vằng muốn giằng khỏi đầu bút của Lý Đế Nỗ. Song, suốt 15 phút trôi qua, chú kiến bé xíu vẫn chưa thoát được sự đùa nghịch đột ngột từ nó.

Lý Đế Nỗ chán chường nhìn ra ô cửa sổ, đột nhiên những tiếng hú hét từ phía hành lang lôi kéo sự chú ý của nó. Nó thả chú kiến nhỏ ra, lắng nghe thật kỹ âm thanh huyên náo.

“Này cậu nhìn thấy tóc mới của La Tại Dân chưa? Cháy thật đó!”

“Cậu ta bây giờ chẳng sợ ai nữa nhỉ, nhuộm hẳn quả đầu màu xanh cơ mà!”

“Thầy Trịnh mà không kỷ luật cậu ta thì thật hoang đường!”

“La Tại Dân…”

Lý Đế Nỗ gấp gáp đẩy ghế, nó đứng hẳn dậy, chưa kịp ra khỏi lớp đã thấy La Tại Dân xuất hiện trước cửa. Nó và em đưa mắt nhìn nhau, chẳng kịp nói gì đã bị em lên tiếng trước.

“Làm gì đấy, sao không về chỗ ngồi?”

Lý Đế Nỗ lẳng lặng theo em về góc lớp, ánh mắt nó chưa một lần rời khỏi những lọn tóc xanh nơi em. Đám người vẫn nháo nhác phía sau, Lý Đế Nỗ cau mày, vẻ mặt chẳng có lấy một nét dễ chịu. 

“Sắp vào lớp rồi đấy, mau ổn định đi.”

La Tại Dân thả cặp sách xuống, tựa người vào chiếc ghế không mấy mềm mại. Đế Nỗ nắm lấy tay của Tại Dân, nỗi niềm chất chứa thi nhau đổ về đầu lưỡi, chật vật tranh nhau thoát ra khỏi cuống họng.

“Bạn…”

“Bạn thấy tóc mới của em thế nào? Đẹp chứ?”

La Tại Dân để mặc cho nó cầm tay, tay còn lại đưa lên vuốt nhẹ tóc ra sau vành tai nhỏ. Mặc dù đặt câu hỏi cho Đế Nỗ, nhưng trông em chẳng có vẻ gì là muốn biết câu trả lời. Em tựa lưng vào tường, ngón tay gõ lên mặt bàn, lộn xộn chẳng theo nhịp.

“Thế bạn có đau không?”

“Gì cơ…?”

“Tẩy tóc ấy, màu lên đẹp thế này, hẳn là bạn phải đau lắm.”

Lý Đế Nỗ xoa đỉnh đầu của em, dè dặt như thể đang chạm vào vết thương trên người người nọ. Vài ngọn tóc của em đâm nhẹ vào lòng bàn tay nó, không đau, nhưng đột nhiên nó thấy khó chịu quá.

“À, không đau lắm, mấy trò vặt vãnh ấy mà, chả sao đâu.”

La Tại Dân hẳn là không ngờ nó sẽ hỏi những câu như thế, em có chút bất ngờ, luống cuống rút tay mình ra khỏi bàn tay của người trước mặt. Những ngón tay đột nhiên đơn độc, Lý Đế Nỗ mím môi, hô hấp trở nên gượng gạo.

Lý Đế Nỗ không lên tiếng nữa, nó ngồi thẳng người, mắt rời khỏi dáng hình bạn đồng niên. Thật ra, nó có rất nhiều điều muốn hỏi La Tại Dân. Nó muốn biết em có ổn không, mọi chuyện như thế nào rồi. Nó cũng muốn rõ vì sao em lại thay đổi như thế, nó chắc chắn rằng em sẽ không nhuộm tóc khi đang đi học chỉ vì muốn bản thân mình đẹp hơn. Ấy vậy, nó không thốt ra được, lời đến bên môi đành ngậm ngùi nén lại, bởi nó thấy mắt em long lanh, chực chờ đỏ ửng.

Lý Đế Nỗ vuốt nhẹ lưng em, hy vọng những nỗi đau của em sẽ ngưng nức nở. Nó biết, việc rời đi đột ngột của mẹ sẽ khiến em dậy lòng, chỉ là, nó ước rằng, chí ít thì em đừng cố tỏ ra bản thân vẫn ổn. 

Một người đau sẽ không bao giờ có thể được chữa lành nếu người đó tự huyễn hoặc rằng mình chẳng bị tổn thương. Một mực an ủi chính mình những chuyện xảy ra chỉ là việc cỏn con, mà nào ngờ, vết nứt nơi đáy lòng vẫn lan dài, chi chít bám đầy từng hơi thở. 

Dẫu cảm nhận được sự dịu dàng của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân vẫn không bày ra bất kỳ phản ứng nào. Em ngoái đầu nhìn về những tán cây đang dần thay màu lá, tầm mắt rơi vào mấy cành gỗ khúc khuỷu đang trơ trọi giữa thinh không. Mùa hạ dần trôi về phía nửa bán cầu, kéo theo sự xanh tươi của cây cỏ. Mùa hạ mà em vẫn hằng yêu thích đã rời đi, trùng hợp vào thời khắc em biết mình đã đánh mất hết thảy.

La Tại Dân thả hồn khỏi thực tại, đến khi Lý Đế Nỗ vỗ nhẹ vào gáy của em, ra hiệu thầy đã vào lớp thì em mới bồi hồi đứng dậy. 

“La Tại Dân, có vẻ như em không muốn đi học nữa nhỉ?”

Em không đáp lời thầy, mấy ngón tay nắm lấy ống quần của mình, vo nhẹ trong vô thức. Em chẳng buồn đôi co với vị thầy đáng kính trước mặt, chỉ lặng lẽ đứng giữa những ánh mắt hả hê của cả lớp.

“Hết tiết lên văn phòng gặp tôi!”

La Tại Dân ngồi xuống, thả người lên mặt bàn, bày ra dáng vẻ không có hứng thú tiếp thu những kiến thức toán học đầy khô khan. Lý Đế Nỗ đưa tay về phía em, ý tứ để em đặt trán lên cánh tay của mình. Em mím môi, siết lấy bàn tay ấm nóng ấy, đồng thời để đầu tựa vào cổ tay của Đế Nỗ, hàng mi nặng nề khép lại. 

Lý Đế Nỗ một tay chép bài, tay còn lại giữ yên cho em tựa. Từng dòng chữ nắn nót hiện ra, đều đều hiện lên trang giấy trống. An ổn viết đến cuối cùng, nét chữ bỗng chệch khỏi hàng, vết mực hằn hẳn qua mặt giấy. Cảm giác ẩm ướt bên phía tay trái làm nhịp thở của Đế Nỗ chững lại, nó nhìn người vẫn đang nằm bất động, lặng lẽ thở dài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro