21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 21


Qua làn khói mờ ảo, cậu cũng chẳng có tâm trí gì nhìn qua Taehyung đang ngồi bên kia cái chậu, cậu là vậy nhưng Taehyung thì khác, hắn nhìn chằm chằm JungKook. Cậu rất trắng, trên da lại có lấm tấm giọt mồ hôi chảy trên cơ bụng săn chắc đang đều đặn lên xuống theo từng nhịp thở, đôi mắt lại còn mơ hồ không tiêu cự nhìn lên trần nhà thẫn thờ xong môi trái tim vừa mọng vừa cong mở hờ quyến rũ vãi ra, xuống tí nữa thì cái cổ cao quý tộc kiêu hãnh cùng đôi xương quai xanh rõ ràng nổi bật nữa chứ. Nhìn thấy JungKook như vậy trước mặt mình, trong lòng Taehyung cứ nhộn nhạo như lửa đốt, rõ ràng hắn đã từng nhìn thấy nửa trên của anh Jin, của Hoseok cũng như Yoongi rồi mà hắn lại không có cảm giác ham muốn như vậy. Hắn thấy bản thân kì quặc quá, hắn nghĩ, nếu JungKook mà biết được ý định biến thái của hắn thì chắc chắn cậu sẽ đem hắn ra lột da phơi xương, lấy thịt hầm cho chó ăn mất.

"Kim Taehyung."-JungKook tự nhiên lên tiếng làm Taehyung giật mình.

"Hả?"

"Cậu tự trọng một tí thì chết sao? Cậu đang nhìn chằm chằm cái gì của tôi vậy?"-JungKook lấy cái gáo quăng vào mặt Taehyung.

Hắn ôm cái gáo, giờ mới để ý, từ nãy đến giờ Taehyung cứ xuống dần xuống dần đến tận đũng quần đùi của người ta rồi, cũng may là quần đùi nhé, chứ như quần chữ nhật của Taehyung thì... Hả? Quần chữ nhật?

"Nhìn thì không thèm nói làm gì đi, đã vậy phía dưới của cậu còn phản ứng. Kim Taehyung, cậu đúng là thiếu đứng đắn."-JungKook khinh bỉ lườm đểu.-"Đừng hiểu nhầm, tớ không như cậu, tại khói tan gần hết rồi nên cái đó đập vào mắt tớ thôi."

JungKook nói xong mở cửa, khoác chăn đi luôn mặc kệ Taehyung xấu hổ đến đần cả mặt ngồi bên trong, hắn cũng vô tư quá đâu có biết sự việc sẽ thành thế này đâu.

__________

"Tên Taehyung chết tiệt, rõ ràng nói thích Yoongi vậy mà đối với mình lại có phản ứng. Hắn coi mình là cái gì vậy?"-JungKook thay xong chiếc áo, bực mình đá tung cái chăn, đúng vậy, cậu chính là coi Taehyung là cái chăn mà đá đấy. Không đã, cái này chỉ khổ cậu đêm không có cái đắp thôi.

"Yoongi à, cho tớ mượn máy điện thoại của cậu."

"Cậu định làm gì vậy?"

"Chơi game."

Yoongi đưa cho JungKook, anh mơ hồ hỏi lại, anh nhớ cậu không có thích chơi game mà.

"Cậu có trò gì bạo lực một chút không?"-JungKook hỏi.

"Có."- Yoongi lấy lại điện thoại mở trò đấm bốc đưa cho JungKook.

"Cảm ơn cậu."

JungKook đón lấy chiếc máy, đọc qua hướng dẫn một chút rồi đặt tên bản thân là 'Kim Taehyung' rồi bắt đầu chơi. Nói là chơi chứ thật ra cậu chỉ xem thôi, không làm gì cả cứ mặc kệ tên nhân vật 'Kim Taehyung' bị đánh đến máu me be bét, mặt mũi bầm dập,... nhân vật càng thảm hại thì trong lòng JungKook càng vui, cậu cười ha hả nhìn vào điện thoại hét lớn.

"Đánh mạnh vào, đánh chết cậu ta đi."

"Đánh vào mặt ấy, không vào bụng, đánh toàn thân luôn đi."

"Mặt mũi không đến nỗi mà tâm địa đen tối, cắt, cắt, cắt..."

Yoongi ngồi đối diện JungKook chớp chớp đôi mắt xẹp lép hết nhìn cậu rồi lại nhìn điện thoại ngây ngơ vô tội không hiểu JungKook rốt cuộc bị cái gì.

Vừa lúc Taehyung vào trong phòng nghe thấy từ 'cắt' sợ quá, đi cứ khép lại hai chân trông đáng thương dã man.

"Thằng này lại lên cơn sốt à?"-Jin tròn mắt nhìn JungKook đang chửi bới nhân vật trong điện thoại.

"Hay là khói xông lên đầu đọng thành nước rồi, kiểu như úng não đó."- Jimin chỉ tay lên đầu xoay xoay vẻ mặt rất đáng quan ngại. "Này, đằng sau khu tập huấn là cái nghĩa trang nho nhỏ, không khéo ma nhập quỷ ếm con má nó rồi, xem xét thế nào mời thầy về xuất nó ra đi, chứ cứ thế này đêm méo ai dám đi ngủ nữa."-Hoseok đóng góp ý kiến.

"Thằng này thuốc tây không chữa được, xông hơi kiểu truyền thống cũng không được. Khéo khi ném nó xuống vực đi, tớ sợ nó ở đây lây cho cả khu tập huấn này mất. Diệt nó đi, đừng để nó đẻ trứng."-NamJoon thần thông quảng đại lại có suy nghĩ tối tân hơn một chút giống như JungKook bị nhiễm một loại virus truyền nhiễm nào đó không thể cứu chữa.

"Mấy đứa nói bậy bạ gì đó."-Má Jin tím tái mặt mày.

"Nó chết rồi, trả cậu này Yoongi."-Sau tất cả JungKook đã trở về bình thường, cậu ném máy cho Yoongi rồi đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

"Taehyung, cậu lại gây chuyện với JungKook à?"-Yoongi nhìn tên nhân vật chết không toàn thây khẽ nuốt nước miếng đưa điện thoại cho hắn xem.

"Có sao? Tớ cũng không biết nữa."-Mặt Taehyung tai tái, trả lại máy cho Yoongi rồi chùm chăn đi ngủ.

"Vừa mới hòa thuận được mấy ngày đừng nói là quá khứ lại bị lật lại nhé."-Jimin lầm bầm.

"JungKook là thánh thù dai đấy, động vào nó là xác định rồi. Chia buồn với Taehyung."-NamJoon hiểu biết hơn người vỗ vai Taehyung an ủi.

"Tớ muốn về nhà."-Taehyung thở dài. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhớ bố mẹ hắn nhiều như thế này đấy.

Hình như không liên quan thì phải.

"Cậu yên tâm, JungKook nó có não a, không đến nỗi giết người để bị đi tù đâu."-Jimin phì cười, sao nghe giống đứa con sắp từ giã cuộc đời quá vậy.

"Đai đen lục đẳng lại sợ JungKook tam đẳng hay sao? Cố lên."-Má Jin hừng hực khí thế dựng Taehyung dậy.

"Nhưng mà em cảm thấy JungKook rất đáng sợ."-Taehyung nói thật đấy.

"Nói thật nhé, tớ cũng thấy vậy."-Hoseok nuốt nước miếng rụt rè dơ tay.

"Chắc JungKook giống mẹ đấy, bà Jeon ngày xưa cầm đầu bang Ám, bang phái mạnh nhất ở BBc, mẹ tớ ngày xưa trẻ trâu cũng là có tí tình cảm với ông Jeon nên bị bà Jeon đánh thập tử nhất sinh, đến giờ bà nhắc lại bà vẫn còn run đấy. Nhưng mà đấy là ngày xưa thôi, có JungKook nên bà Jeon rửa tay gác kiếm rồi, dùng toàn bộ lực lượng bang Ám để chống lưng cho Jeon gia đấy, nói nghe cho oai nhưng mà họ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ JungKook thôi."-Jimin xoa xoa hai cánh tay, thảo nào JungKook sợ mẹ cũng đúng thôi.

"Mẹ tớ ngày xưa cũng ở bang Ám này, hai người họ cũng thân thiết lắm."-Hoseok nói.

"Thì ra đó là lí do mà thân phận của JungKook được bảo vệ kĩ như vậy, thì ra là sợ cậu ấy gặp nguy hiểm."-Yoongi gật gù.

"Yoongi à, cậu nghĩ sâu quá rồi, giả xử như JungKook có lấy thân phận Jeon thiếu đi học đi chăng nữa thì cũng chẳng ai chán sống đi động vào Jeon gia hết. Trọng điểm của việc này là Jeon gia muốn JungKook được giáo dục triệt để từ tư chất đến thực lực thôi, thiếu gia đi học sẽ có những đặc cách riêng, ông Jeon lại không muốn con trai mình dựa dẫm nên mới làm như vậy. Với tính cách phổi bò của JungKook rất dễ bị lợi dụng, cứ để cậu ta như bây giờ, không ai biết đến cũng tốt, không ai làm tổn thương cậu ấy."-NamJoon cười mỉm.-"JungKook thật ra cũng không khác gì đứa trẻ là mấy đâu, nó cũng rất muốn có nhiều bạn bè. Tớ và Jimin nói những điều này chính là tin tưởng các cậu, hi vọng mọi người có thể thân thiết với nhau, nó người ngay nói thẳng có khi làm phật lòng mọi người, cái gì bỏ qua được thì bỏ qua cho nó nhé. Bọn tớ chỉ muốn JungKook có thêm bạn mới thôi."

"Đúng rồi, JungKook lớn xác thôi chứ nó không được giao lưu nhiều với bên ngoài cho nên tính cách có chút xấu."-Jimin gật đầu khẳng định.

"Anh em chơi với nhau đương nhiên không quản mấy thứ đấy. Hahaaa, JungKook không lên cơn đánh đập bọn tớ là được rồi."-Hoseok nhe răng cười.

"Riêng cậu đáng đánh."-Yoongi ném gối về phía Hoseok cười cười.

Mọi người đều rất vui vẻ bàn luận về JungKook. Còn hắn chùm chăn lại, nhắm mắt nhưng không ngủ, hắn đang rất nghiêm túc suy nghĩ về con người của JungKook.

Theo hắn nghĩ, JungKook giống như mặt trời được vệ tinh xung quanh bảo vệ, số vệ tinh đó thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi che mờ đi ánh sáng rạng rỡ của cậu.

'JungKook à, nếu dọn dẹp tất cả vệ tinh đi thì cậu sẽ tỏa sáng đến mức độ thế nào đây? Tớ chỉ sợ, đến lúc đó, đôi mắt của tớ không dám hướng đến cậu nữa...'

'Bạn bè, hai chữ này có thể khẳng định vị trí của cậu ở trong tớ không? Tự nhiên tớ thấy hình như giữa tớ và cậu không đơn thuần như vậy.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg