44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap44


Siêu thị KS nằm đối diện với công ti mẹ JJK của Jeon gia. Siêu thị KS mọc lên giống như một cái gai sương rồng cắm vào mông, vừa nhức vừa ngứa mà không thể lấy nó đi được, cứ tưởng tượng chỗ oai nghiêm sạch sẽ như JJK lại là một cái siêu thị hải sản sặc mùi tôm cá của nhà họ Kim, nghĩ thôi Junie muốn san bằng Kim gia rồi, nhưng mà vì quan hệ hữu nghị, bằng mặt không bằng lòng của hai nhà cộng thêm lí do là Jeon gia mới nổi nên lòng tin và sự uy tín vẫn chưa vững nên Jeon gia phải nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại, Kim gia cố tình gây sự trước thì đương nhiên Jeon gia phải đáp lễ rồi.

"Y Y, bên xưởng Tây thì cô tùy cơ ứng biến đi."-Simon gật đầu, Y Y cũng cúi chào rồi thân ảnh mỏng manh lập tức vụt mất.-"Không sợ mấy đứa kia khó xử à?"

"Có gì cứ đổ vào đầu Kim gia là được rồi."-Junie bĩu môi.-"Taeko, chắc chắn đang toan tính một âm mưu nào đó để đánh về phía tập đoàn nhà mình rồi. Chậc, đúng là con người nóng vội."

"Mày định thế nào?"-Hiệu trưởng dơ li rượu lên cười với SeokJin cùng con trai, tiện mồm hỏi.

"Định đẻ."-Junie từ khi nào đã ôm bụng, mồ hôi lấm tấm lăn trên trán.

"Ôi trời, con quỷ nhỏ, sao lại đòi ra giờ này?"-Simon thoáng bối rối, hô to gọi người.-"Mấy đứa, con dâu bố sắp ra đời rồi. Đến đây đưa mẹ đi viện nhanh lên."

________________

Tất cả chỉ còn lại đàn ông con trai, ai quần áo cũng xộc xệch đưa Junie lên bệnh viện, có mỗi SeokJin và Yoongi vì không tiện nên thay quần áo đi về nhà. JungKook đeo tổ ong xanh biển chạy theo cứ đi đi lại lại trước cửa phòng mổ làm loạn hết cả mắt.

"Tao ngất ra đây bây giờ, mày có đứng lại được hay không?"-Jimin trừng mắt lườm JungKook.

"Sao mẹ tao lâu ra thế nhỉ? Cả bố tao nữa, vào đấy tâm sự tuổi hồng à?"-JungKook xuýt xoa, trong lòng cậu lo ngay ngáy không biết tình hình bên trong thế nào rồi.

"Mẹ con đi đẻ chứ có phải đi chơi đâu. Nhanh làm sao được? Cái này còn tùy thuộc vào cục cưng có muốn ra bây giờ hay không nữa."-Kim hiệu trưởng vỗ vai JungKook, phần nào giúp cậu bình tĩnh lại.

"Aaaaaaaaaa....."-Tiếng kêu thảm thiết của mẹ Junie oanh tạc cả trời xanh, làm đứa con ngoài này giật mình tí thì ngã.

"Chậc, ngày xưa Junie đạn bắn, dao găm còn không kêu, vậy mà khi đẻ lại kêu như lợn thế này. Bé con thật là lợi hại."- Simon không khỏi rùng mình.

"Mang thai đã to rồi, đẻ ra chắc chắn phải đau."-Taehyung thở dài, thấy JungKook xót ruột, hắn cũng nhộn nhạo thay.

"Mày đẻ chưa mà biết rõ vậy?"-Hoseok.

"Tao đẻ ra mày đấy."-Taehyung nhìn kĩ không có phụ huynh của Hoseok nên mới làm một câu.

"Phì...."-Tất cả, ai cũng cười bắn cả nước miếng.

"Tao đã bảo là mày đừng chọc đến Taehyung mà."-NamJoon ho khụ khụ đập Hoseok mấy cái.

"Khỉ thật."-Hoseok tức tím mặt, không làm ăn được gì đành ngồi xuống.

Bé con trong bụng mãi không chịu ra ngoài nên bác sĩ bắt bố Jeon phải kí giấy đặt mẹ Junie lên bàn mổ, dù đau khổ và bứt rứt lắm nhưng không muốn nhìn thấy vợ mình đau đớn lâu như vậy nên bố Jeon đành nhắm mắt đặt bút xuống kí. Xong xuôi mọi việc, bác sĩ bắt đầu làm việc, một lát sau tiếng khóc rất lớn phát ra từ phòng sinh.

"Ra rồi, ôi, cuối cùng cũng được nhìn thấy cục cưng điện nước đầy đủ trong truyền thuyết."-JungKook sung sướng cầm tay Taehyung lên cắn một ngụm lớn.

"Cậu là chó à? Đau chết tớ rồi."-Taehyung rú ầm lên đẩy JungKook ra khỏi người mình, êu ơi, nhuốm cả máu rồi này, JungKook là đồ quái thai, huhu.

"Vợ tôi cuối cùng cũng chào đời."-Jimin không hiểu nghĩ gì mà đập đầu vào ghế khóc một dòng sông.-"Cuối cùng con cũng không còn cô đơn trên cõi đời này." Nói xong nhanh chóng chạy đến với cô y tá bằng tốc độ bàn thờ.

"Chị ơi con em thế nào? À nhầm, vợ em..."-Jimin chớp chớp mắt mong đợi.

"Cút ngay."-Bố Jeon túm đầu Jimin ném ra ngoài.-"Vợ là của bố mày, con gái cũng thế. Đừng hòng xân xi xơ múi."

"Mẹ tròn con vuông, cả nhà không phải suy nghĩ nhiều, có điều bé mới ra hơi yếu, phải để bác sĩ xem xét tình hình đã. Xin mọi người yên lặng."-Y tá cúi đầu chào rồi lại quay vào phòng sinh.

"Yếu? Yếu là yếu thế nào chứ? Mẹ rõ ràng mang thai ăn uống và vận động rất điều độ mà."-JungKook nóng máu định xông vào phòng sinh xem xét tình hình nhưng chưa đi được nửa bước đã bị Taehyung đánh ngất.

"Như thế này cho yên lặng, nháo quá cơ."-Hắn đỡ cậu, tiện thể cắn một phát vào má. Cả nhà thấy thế ai cũng dơ ngón cái, đây là quyết định chuẩn xác đấy.

_________

Khi JungKook tỉnh dậy đã thấy em gái đỏ hỏn, mập mạp đang bú sữa trong ngực của mẹ, môi cứ chúm cha chúm chím đáng yêu kinh khủng.

"Con bế một tí được không?"-JungKook xòe tay với ánh mắt mong chờ.

"Kio đang ăn, em không nhìn thấy sao?"-Junie lừ mắt.

"Kio? Em tên Kio ạ?"-JungKook ngây ngô.

"Jeon Jukio."-Junie dịu dàng vuốt lưng em bé với nụ cười nhân ái vô cùng.-"Mẹ vừa nghĩ ra đấy, Kookie thấy hay không?"

"Dạ hay."-JungKook gật đầu, kê ghế ngồi lại gần mẹ, khẽ chạm nhẹ vào vết băng trắng ở phần bụng.-"Mẹ đau không?"

Junie nhìn JungKook chớp chớp đôi mắt to, mẹ sờ má của cậu, vuốt tóc và mân mê từng ngón tay của cậu.-"Ban đầu có đau nhưng mẹ nghĩ Kio lớn lên sẽ giống như Kookie của mẹ, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thông minh, lại hiếu thảo nữa nên mẹ hết đau rồi. Chỉ cần em Kookie và Kio khỏe mạnh là mẹ chẳng thấy đau đớn gì hết. Thật đấy."

"Mẹ à."-JungKook dựa đầu vào vai mẹ, cậu cảm động đến lệ rơi đầy mặt rồi đây này, nước mũi nước miếng thiếu điều phun trào cả ra luôn.-"Mà mọi người đâu rồi ạ?"

"Đa số về nghỉ ngơi rồi, còn thiểu số đang ngồi ngoài cửa kia tránh làm phiền cục cưng ngủ còn bố của em đi về nấu cháo cho mẹ rồi."

"À."-JungKook gật đầu, tự nhiên thấy sau gáy nhói lên một phát.-"Ai đã đánh con ngất đi ấy nhỉ?"

Hai mắt của Junie đảo điên, nên nói thế nào để giữ lại cái mạng cho Taehyung đây nhỉ?

"Nhìn mặt Junie chắc chắn biết gì đấy. Mẹ nói đi, con sẽ khô máu với người đó, dám đánh ngất con làm cản trở con đến với cục cưng."-JungKook dơ nắm đấm phừng phừng khí thế.

"Hình như là con rể thì phải."-Junie cười ái ngại nhìn cái đầu cam đang thập thò ngoài cửa, nghe thấy mẹ nói một phát là Taehyung hết hồn hết vía phắn lẹ.

"Kim Taehyung, cậu đứng lại cho tớ."-JungKook nhanh chân đeo dép vừa hét vừa phóng ra ngoài cửa đuổi theo Taehyung.

Vì âm thanh lớn quá nên em bé giật mình khóc to.

"Cái thằng này, không biết ý tứ cái gì hết."-Junie nhăn mặt dỗ cục cưng.-"Tiểu tổ tông, ăn sữa đi lấy sức mà cổ vũ cho em Kookie đảo chính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg