45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap45


"Cái nhà này, chỉ còn đôi ta..."-JungKook quăng áo khoác nằm lên giường vật vã một hồi. Vừa mới chạm vào tiểu cục cưng đã bị bố sút bay ra khỏi phòng sinh với lí do hết sức củ chuối đó là: Con của ông đây, vợ của ông đây không cho bay động vào trước ông đây. Ấu trĩ như vậy không thèm nói gì đi lại còn đuổi người ta về bắt trông nhà, cái lí do khỉ gió gì vậy? Bộ trên thế gian này có thằng nào gáy đập vào đá đi vào Jeon gia ăn trộm hả? Mà nếu có vào thì chắc gì đã qua được đám người hắc ám của Jeon gia chứ. Cậu tức, tức muốn phun rắm, cậu còn chưa được hôn hôn tiểu cục cưng mà, huhu, muốn làm người anh tốt cũng bị ngăn cản là sao a?

"Cậu nhiễu đủ chưa?"-Taehyung nhíu mày nhìn người đang lăn lộn trên giường.-"Cứ như trĩ nội ngoại tổng hợp, không ra thể thống gì."

*Bing* Cậu sút gối.-"Có cậu mới trĩ, cả nhà cậu mới trĩ ấy."-JungKook bật dậy, gân cổ lên cãi.

"Được rồi, tớ trĩ, là tớ trĩ được chưa?"-Taehyung ôm gối lắc đầu ngán ngẩm.

JungKook quay ra nhìn Taehyung một lát, bóng đèn trong não tự nhiên sáng trưng, cậu cẩn thận ngồi ngay ngắn, ngoắc tay gọi Taehyung.-"Lại đây."

"Hả?"-Taehyung ngây ngốc chẳng hiểu gì.-"Muốn cắn à?"-*Ôm má*

"Tớ đâu phải là chó."-JungKook dơ nắm đấm nhưng suy nghĩ một chút lại chìa hai tay về phía Taehyung với đôi mắt long lanh lấp lánh lung linh.-"Ngoan, lại đây."

"Ừ."-Taehyung chớp chớp mắt cún, đần thối ngồi lại chỗ JungKook. Cậu kéo hắn vào lòng của mình và ôn nhu xoa đầu. Điều này không khoa học, Taehyung thực sự không có quen.-"Lại lên cơn thần kinh à?"

"Cục cưng ngoan, yên lặng để anh ôm ôm yêu yêu."-JungKook cọ cọ má vào đỉnh đầu của Taehyung và chìm đắm trong tình anh em sâu nặng.

"Cục cưng? Tớ không phải em của cậu. Tớ là người yêu cơ mà."-Taehyung bĩu môi phản kháng. JungKook muốn bế em đến phát điên thật rồi, hắn đang nghĩ đến cảnh bị đè ngửa ra thay tã, ôi trời ơi, mô phật, có ai không làm ơn thức tỉnh người anh trai vì không được bế em nên bùng phát bản năng làm mẹ này đi.

"Nhường tớ thì cậu chết à?"-JungKook nghiến răng trợn mắt trừng Taehyung.

Hắn nhỏm đầu dậy.-"Hay là mình làm một đứa đi, cho Junie có cháu cùng chơi."

"Hay, ý tưởng quá hay."-JungKook tét một phát vào đùi, cười khoái trá.-"Cậu chửa đi."

"Tớ?"-Taehyung tự chỉ vào mặt mình.-"Còn lâu."-Lập tức quay lưng bỏ đi.

"Đi mà Taehyung, tớ thực sự muốn bế con. Huhu, cậu chẳng thương tớ gì cả."-JungKook nằm thẳng ra giường dãy dụa.

"Cậu muốn thì tự đẻ đi."-Taehyung ôm trán bất lực, biết thế này thì đánh chết hắn cũng không bao giờ nói ra.

"Chia đôi, tớ chửa cậu đẻ."-JungKook lại bật dậy.

"Điên thật đấy à? Thằng nào chửa thằng đấy tự đẻ chứ."-Taehyung phát cáu, trừng mắt với JungKook.

"Huhu, tớ muốn có con, muốn có con. Tớ ghen tị với bố tớ, huhu."-JungKook quệt mắt một cái là khóc thảm thiết, vừa khóc vừa gào lên. Taehyung bất lực đóng cửa phòng chạy mất cả dép nhưng JungKook nào không tha cho hắn, hắn đi đến đâu cậu đi theo đến đấy vừa đi vừa gào to.-"Mẹ ơi, Taehyung không chịu sinh con cho con, huhu, Taehyung ghét con, Taehyung không thương con, huhu, mẹ ơi, con muốn có con, muốn có con cơ, con muốn làm ba,.."

Người chạy người đuổi, người bịt tai người thống hét chạy quanh ngôi nhà gỗ bao hài hước, mấy anh chị cô dì chú bác giúp việc đều lăn bò ra sàn nhà cười không ra hơi, lăn lốc mọi nơi rặn ra mà cười. Taehyung xấu hổ đến nóng cả mặt, tốt nhất hắn vẫn nên chui vào trong phòng chốt cửa vào thì hơn, ít ra trong phòng còn có cách âm.

"Taehyung à, sinh con cho tớ đi mà."-JungKook chạy theo đằng sau khóc mếu, tự nhiên hắn dừng lại làm cậu đập mặt vào lưng hắn, bị đau cậu lại khóc to hơn.

Taehyung hết cách, kéo người lại nuốt toàn bộ âm thanh trong miệng của người kia vào họng mình, cậu bất ngờ đến tròn cả mắt đẩy hắn ra mà không thể nào đẩy được, hắn dùng sức cạy hai hàm răng của cậu ra và len lỏi chiếc lưỡi ấm nóng của mình vào khoang miệng của cậu. Đến lúc này cậu cũng không còn phản kháng, mặc Taehyung đỡ cậu trong lòng và thả lỏng người thuận theo hắn. Bao lâu sau khi môi rời môi thì cũng là lúc JungKook hết sức kêu nằm ngoan ngoãn trong lòng Taehyung.

"Cậu biết muốn có con phải làm gì không?"-Taehyung cắn vành tai của JungKook.

"Biết."-Cậu trả lời trắc nịch.-"Phải hợp thể chứ gì?" Mẹ kiếp, cậu có cần phải hụych toẹt ra như vậy không? Cậu làm cái thân xử nam của Taehyung bối rối đỏ mặt rồi đấy.

"Cậu muốn sao?"-Taehyung ho khụ khụ tự trấn an rồi hỏi lại.

JungKook ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm.-"Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể hợp thể nhỉ?"

Taehyung lập tức lăn đùng ra chết lâm sàng, hắn muốn bốc hơi, hắn không muốn đối diện với con người đầu óc không bình thường này. Đến cụt lời với cậu mất, hắn âm thầm dựng ngón giữa trong đầu. Hắn tưởng hắn là loại ngây ngô nhất rồi chứ, thì ra còn loại giống dở này nữa à?

"Dậy, không được ngủ."-JungKook đá đá Taehyung.

"Không ngủ, tớ chết rồi, đừng làm phiền."-Taehyung kiên quyết không mở mắt, hắn không muốn đối diện với sự thật.

"Hôn người ta xong lăn quay ra ngủ à? Dậy nhanh lên, tớ đói rồi. Ở chùa thì phải làm việc, dậy nấu mì đi."-JungKook thò tay vào quần Taehyung kéo sịp và *Pặc*, đai sịp bắn vào da rát quá nên Taehyung bắt buộc phải dậy.

"Đau đấy."-Taehyung xoa xoa xương chậu bị ngược đãi.

"Đói."-JungKook dẩu môi, chớp chớp đôi mắt cún con.

"Được rồi, nấu thì nấu."-Taehyung trước khi đi còn lưu lại một dấu răng trên mép của JungKook rồi mới bỏ đi.

Cậu xoa mép, nhìn Taehyung với ánh mắt khinh bỉ.-"Cậu không nói cho tôi làm sao để hợp thể chứ gì? Tôi tự đi tìm. Lêu lêu."-Cậu trợn mắt nhe răng làm mặt quỷ xong lập tức trèo lên giường lấy laptop của Taehyung liên hệ với Hoseok, thằng này chắc chắn đen tối.-"Tao muốn xem GV."

Nửa phút sau tin nhắn tới.-"Khụ, tiểu tổ tông của tôi, muốn sao không tự tìm, bộ mày nghĩ tao là kho GV à? Tao còn lâu mới biến thái thế nhé."

"Tìm cho tao, nhanh."-JungKook bặm môi nhắn lại.

"Càng ngày tính khí càng giống JungKook rồi. Chậc, nể tình bạn bè gửi chú mấy cái dễ vận dụng này."

Một bộ rồi đến ba bộ được gửi tới, biết ngay thằng này chúa đen tối mà.

"Chúc chúng mày có đêm vui vẻ."-Hoseok còn có tâm nhắn lại.

"Cút."-JungKook rep tin cuối rồi ấn vào phim.

Một lát sau Taehyung bê nồi mì vào trong phòng thì thấy đám chăn nhô lên một hòn núi nhỏ, và bên cạnh đó là laptop của mình, hắn nghi ngờ tiến lại kéo chăn ra khỏi người JungKook.-"Sao đấy?"

"Kìa."-Cậu thò đầu ra chỉ vào màn hình máy tính có hai cơ thể đang trần như nhộng quấn lấy nhau.

Sốc.

Quá sốc.

Bảo bối của hắn cư nhiên dám tìm phim hợp thể để tìm hiểu.

Mà hắn còn chưa dám bật lên xem, mà cậu đã... đã...

"Mấy cái đấy sao làm được hay quá, y như xiếc. Nhưng mà tớ rất tế nhị, ngoài mông và máy bay của Taehyung ra sẽ không nhìn của ai khác nên tớ trùm chăn nghe tiếng thôi."-JungKook rất tự hào vì mình đã lớn, đã biết nghĩ, cậu vươn cổ vịt ra rất hồn nhiên nói.

Mặt Taehyung chia ba vạch đen sì sì.

Ông trời a, tại sao ông không đánh chết hắn đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg