53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 53


Vì hôm qua giận JungKook đi ngủ sớm nên sáng nay bạn Taehyung có tiến bộ, không cần ai gọi vẫn dậy đúng giờ, bạn ấy đánh liền 3 bát cơm cho bõ tức rồi cho mèo ăn xong xỏ giầy chạy ra ngoài cửa đợi JungKook.

Đây là lần đầu tiên bạn Thê Hương giận đấy. Bản mặt lạnh băng như kem cây của hắn làm người ta ngạt thở, từ sáng đến giờ hắn còn chẳng đưa mắt nhìn qua JungKook luôn, chuyện này làm JungKook rất ngạc nhiên, cậu cứ lon ton chạy theo hắn nhưng hắn còn chẳng nhìn cậu chứ đừng nói gì đến nói chuyện với cậu, tự nhiên cậu cảm thấy tủi thân quá, mỗi Taehyung biết dỗi thôi sao? Cậu cũng biết dỗi đấy nhé.

Thế là hai đứa cứ im lặng vậy từ sáng đến giờ, Taehyung cả người toát hàn khí ngút trời, thậm trí còn lấn át cả Yoongi bên cạnh, còn JungKook thì cáu bẩn, gặp người nào cắn người ấy làm không khí lớp bị đẩy lên đỉnh điểm của sự căng thẳng.

"Chiến tranh thế giới thứ ba."-NamJoon che miệng nói nhỏ với Jimin.

"Mâu thuẫn xã hội trở nên gay gắt."-Jimin gật đầu đồng tình.

"Vì quân đồng minh và phe phát xít đối đầu nên cuộc sống của dân thuộc địa chúng ta ngập chìm trong nỗi sợ hãi."-Hoseok bên cạnh đá vào mấy câu.

"Im, nhìn ra cửa sổ nhanh."-Jimin nhanh quay mặt đi.-"Đừng để JungKook biết chúng ta đang nói nó, nếu không nó san bằng cả trường này mất."

"Hai người sao đấy?"-Chưa kịp ngăn cản, đồng chí Yoongi mặt ngơ nhìn hai đứa, anh đầu sông em cuối sông không thèm nhìn mặt nhau, Yoongi bắt đầu thắc mắc. Ngày nào chúng nó cũng chơi với nhau, hận không dung hòa được làm một vậy mà hôm nay xa cách thế này, chuyện lạ nha.

"Không có gì."-Taehyung chống cằm, lật sách tiếp tục đọc.

JungKook nhíu mày nhìn Taehyung.-"Không có gì?"

"..."-Taehyung im lặng.

"Không có gì mà từ sáng đến giờ cậu trưng cái mặt đấy ra với tớ đấy à?"-JungKook bực mình hất bay quyển sách trong tay Taehyung.-"Tớ đây người thật việc thật, có gì nói thẳng ra đừng tỏ vẻ lạnh lùng nguy hiểm như vậy."

Taehyung vẫn không nói gì, hắn chỉ thở dài vẫn chẳng nhìn cậu lấy một cái.

JungKook cảm thấy ngực mình sắp nổ tung rồi, cậu không nỡ ra tay đánh hắn mà cũng không thể phát tiết ra ở đây. Thực sự cậu đang rất cáu, tính của cậu giận ai chẳng bao giờ để trong bụng, cũng không giận lâu được chỉ cần đối phương xin lỗi là xong ngay. Đây tự nhiên Taehyung giận cậu trong khi cậu chẳng biết cậu làm gì sai cả, chính nguyên nhân này khiến cậu bực mình phát điên lên.

"Khó chịu thật đấy."-JungKook thở mạnh một hơi, gạt hết đồ đạc trên bàn vào cặp xong xách cặp đi về luôn, sau khi đi khỏi không quên đóng cửa lớp *Rầm* một phát tí thì tạo thành hố tử thần trước cửa lớp.

"Tớ hỏi gì sai à?"-Yoongi hiếm có khi ngơ ngác.

"Suỵt."-Hoseok nhanh chóng kéo Yoongi vào hội NamJoon với Jimin đang ngồi.-"Đang khó ở trong người, tốt nhất không nên gần gũi với chúng nó, nhất là JungKook. Thằng đấy mà điên thì không coi ai ra gì đâu, quất hết đấy."

"Sao tự nhiên lại..."-Yoongi chưa kịp hỏi xong đã bị Jimin chặn mồm.

"Đừng nhắc, mặt Taehyung đang đen ngòm kia kìa."-Jimin ra dấu hiệu im lặng.

Thế là cả lớp cứ im phăng phắc đến tiết ba thì tự nhiên chuông điện thoại kêu làm cả lớp giật bắn mình.

"Xin phép thầy em ra nghe điện thoại."-Taehyung xin lỗi giáo viên rồi đi ra ngoài.-"Alo?"

"Alo, Taehyung hả? JungKook bỏ học về nhà leo núi ngã gãy chân rồi."-Bố Jeon cuống quýt gọi điện cho hắn.

"Dạ?"-Trống ngực Taehyung đập thình thịch.-"Giờ cậu ấy đang ở đâu ạ?"

"Nhà..."-Vừa nghe được chữ đầu Taehyung đã điên cuồng chạy về, quên luôn xin phép giáo viên.

______________ Về đến phòng, hắn quần áo xộc xệch nhìn thấy JungKook đang nằm trên ghế vừa xem phim kinh dị vừa khóc như mưa, cái chân đang bị bó trắng đặt trên gối.

"Jeon JungKook."-Taehyung không kìm chế được quát lớn.

Cậu giật mình nhìn hắn, đôi mắt đang đỏ và long lanh nước làm tim hắn đông cứng lại, trưng nguyên bộ dạng của con mèo nhỏ đi lạc.

"Lại còn quát người ta."-JungKook bi dọa đang khóc dở lại được dịp khóc to hơn.

"Nghĩ thế nào mà lại đi àm chuyện dại dột thế hả? Nhỡ rơi luôn chân thì sao?"-Taehyung ném điện thoại sang bên cạnh, chạy đến nhìn chân của JungKook chẹp miệng liên tục.

"Chịu nhìn người ta rồi à?"-JungKook tủi thân nói, giọng của cậu còn run run giống cún nhỏ bị bỏ rơi trong đêm tuyết đói rét cần bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.

Taehyung dừng hành động của mình, trong lòng hắn nổi lên một trận xót xa, ban đầu hắn chỉ định chỉnh bản tính trẻ con muốn gì làm đấy của JungKook thôi, không ngờ JungKook vì thế mà làm bản thân mình bị thương để hắn chú ý đến cậu.

"Cậu...còn đau không?"-Taehyung nén đau thương sờ nhẹ lên băng trắng.

"Đau."-JungKook tiếp tục khóc.-"Nhưng bị cậu bơ còn đau hơn."-Cậu ôm lấy lưng hắn.-"Tớ còn tưởng cậu sẽ bỏ về Kim gia, không cần tớ nữa,..."

Giây phút này đây Taehyung thấy mình thật sự hối hận, trẻ con mà bị bố mẹ không quan tâm đến sẽ đập phá, khóc lóc và tự làm mình bị thương mà hắn quên JungKook là dạng siêu trẻ con, cả người hắn như tan chảy ra thành bãi nước, hắn không thể kháng cự được cử chỉ đáng thương cần được quan tâm này của cậu. Taehyung quay lại ôm lấy JungKook vùi đầu vào tóc của cậu.-"Tớ sai rồi, JungKook à, đừng khóc, tớ hứa sẽ không bỏ mặc cậu nữa mà."

"Cậu quá đáng lắm. Tớ đâu có làm gì mà cậu ghét tớ, không thèm nhìn tớ vậy hả?"-JungKook cắn vành tai Taehyung.

"Tớ muốn chỉnh lại bản tính trẻ trâu của cậu. Nhưng mà tớ sai thật rồi, càng chỉnh càng hỏng."-Taehyung cọ cọ vào hõm cổ cậu nói nhỏ.

"Tha cho cậu lần này, nhất định không được có lần sau."-JungKook sụt sịt.

"Nhất định không có lần sau."-Taehyung dùng bàn tay ấm áp của mình lau sạch mặt cậu.-"Chân cậu đau lắm không?"

"Đỡ rồi."-JungKook tỉnh bơ.-"Chỉ trẹo thôi, bố nắn lại đến giờ là chạy ngon rồi."

"Sao bố bảo bị gãy?"-Taehyung sửng sốt.

"Phủi phui cái mồm của cậu, định trù ẻo người ta gãy chân để đi với con nào?"-JungKook nhéo má hắn.

"Không, bố bảo thật mà. Thế tớ mới cuống quýt chạy về."-Taehyung ôm má kêu oai oái.

"Thế bố bảo gãy chân nằm ở nhà cũng tin à? Gãy chân phải lên viện bó bột chứ. Đồ đần."

"Cái này."-Taehyung gãi đầu.-"Nghe chân cậu bị gãy tớ cuống hết cả lên rồi còn tâm trạng gì mà tư duy."

"Bố cũng lạ thật, sao lại đi lấy chân của người ta ra chém gió phần phật như vậy cơ chứ."-JungKook chống cằm lầm bầm.

"Thế sao lại leo núi làm gì để ngã trẹo chân thế này?"-Taehyung nhớ ra, lại hỏi.

"WTF?"-Hai mắt JungKook trố lồi.-"Cậu bị ấm đầu à? Đây là trung tâm thành phố móc đâu ra núi mà trèo. Tớ là thèm ăn ổi nên trèo lên cây hái, tại bố quát con Sữa to quá làm tớ giật mình ngã xuống chứ núi non gì ở đây?"

"Ơ."-Taehyung ngẩn tò te.-"Haha, ông Jeon nhà cậu cao tay đấy."-Hắn cười mà đau khổ hơn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg