58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap58


"Chào mọi người."-Evan vẫn đẹp trai như cũ, anh mặc quần áo rất thoải mái khoác hai cái ba lô tay còn kéo cả hành lí nữa.

"Anh...chuyển nhà à?"-SeokJin chép miệng.

"Không có, anh cầm giúp Lim. Cậu ấy đi mua chút đồ ăn rồi."-Evan lắc đầu, nụ cười tỏa nắng vẫn không thu hẹp.

"Người bên anh đâu hết rồi?"-Hoseok lên tiếng hỏi.

"À, phần lớn bọn họ về nhà rồi, BTC toàn dân đi học xa thôi. Anh cũng định về nhà nhưng nhà anh bên New York lận, về được mấy ngày lại ra rất mệt nên anh theo Lim đi chơi cùng mọi người. Không sao chứ?"-Evan chớp chớp đôi mắt xanh ấp úng, anh ấy có liếc qua nhìn SeokJin một chút nhưng thấy SeokJin không quan tâm đến mình nên hơi buồn buồn. Chia tay rồi cũng không thể làm bạn sao? Đối diện với SeokJin thật khó quá.

"Không sao, càng đông càng vui a."-Jimin định khoác vai Evan nhưng khổ quá con người Tây này quá khổ, nó cố kiễng chân nhưng vẫn không thể với tới nên đành bỏ cuộc.

"Để mọi người phải chờ lâu rồi."-Lim đội mũ rơm đeo dây, đôi mắt to tròn như sáng lên, cậu nhanh chân chạy về phía Evan.

"Ái phi~~~ cuối cùng nàng cũng đã tới."-JungKook phi thân tới ôm lấy Lim, lại còn dụi dụi.

"Cút ngay."-Lim hét lên, thằng điên này đang làm trò gì ở nơi công cộng vậy hả?

"Xin lỗi cậu, thằng bé nhà tớ hơi quá khích."-Taehyung nhấc cổ áo của JungKook lẳng ra chỗ khác.

"Không sao."-Lim cười ngọt ngào.-"Cái này cho tất cả các cậu, trên máy bay không có mấy món này đâu nha."

"Cậu chu đáo quá."-Hoseok cười cười xách phụ Lim một túi đồ khá lớn.-"Đi thôi, sắp đến giờ bay rồi."

Nó quay lại nhìn Yoongi, anh cũng rất biết ý đi đến bên cạnh Hoseok đan lấy tay nó cùng nhau đi về phía cô soát vé.

"Ồ..."-Evan và Lim tròn mắt ngạc nhiên. Quả nhiên yêu nhau thật rồi kìa...

"Đi thôi, ở đó mà ngây ngốc cái gì?"-SeokJin lườm cả hai.

"Xin lỗi hai người, vợ tôi hơi khó ở."-NamJoon rất tinh ý, giả vờ xin lỗi tiện thể xây luôn bức tường ngăn cách giữa Evan và SeokJin.

"Ồ..."-Evan và Lim còn ngạc nhiên hơn trước. Hẳn là vợ cơ đấy.

"Ai là vợ của em? Còn không mau đi."-SeokJin đấm nhẹ vào ngực NamJoon, nhìn thế nào cũng ra anh chàng nũng nịu, đáng yêu.

Nhìn bọn họ đi trước tình tứ như vậy, Lim không nhịn được quay ra hỏi Evan.-"Anh không sao chứ?"

"Không hề."-Evan tròn mắt nhìn Lim.-"Em nghĩ anh bị sao a?"

"..."-Lim cắn cắn môi không nói gì. Là cậu sợ anh nhớ tình xưa khó chịu trong lòng đấy, được chưa?

"Đó là quá khứ rồi. Anh thấy NamJoon rất được, anh sẽ cầu nguyện chúc phúc cho hai người họ."-Evan khoác vai Lim, vừa đi vừa huýt sáo, trên gương mặt vẫn bừng bừng nét tươi sáng không hề giả tạo.

"Cậu táo bón à?"-JungKook nhăn nhó nhìn Taehyung.

"Vô duyên."-Hắn cốc đầu cậu.-"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Vì mặt cậu rất khó ị."-JungKook ôm trán lè lè lưỡi nhỏ.

"Tớ không thích Evan cho lắm."-Taehyung gật đầu, đó là lí do hắn không vui đấy. Đang yên đang lành lại đi gắn mảnh sành vào mông, tất cả là tại tiểu ngu xuẩn này, hắn muốn cắn cậu quá đi mất.

"Lại là chuyện của anh Jin à?"-Cậu ngây ngốc hỏi. "Một phần."-Hắn gật đầu.

"Còn lại?"

"Vì cậu đó."-Taehyung nhéo nhéo hai má của cậu.-"Ai bảo tên đó dám nói thích cậu chứ?"

"Anh ta định nghĩa chữ thích giống cậu ngày xưa thôi."-JungKook lấy hai tay của Taehyung xuống.-"Lim và Evan dạo gần đây tiến triển không tệ. Lim cũng thừa nhận là rất thích Evan. Cho nên, cậu làm ơn hai anh em đừng dùng khuôn mặt đưa đám này mà hù dọa người ta nữa, thay vào đó giúp tớ tạo điều kiện cho hai người họ đến với nhau thì tốt hơn đấy."

"Ồ... Vậy thì tốt."-Taehyung lập tức lấy lại nụ cười, ôm eo JungKook. Con người này khóc cũng mau mà cười cũng rất mau, đúng là trẻ con.

....

"Bọn khốn, lại bỏ ông đi một mình."-Jimin hậm hực dậm lên sàn nhà. Nhất định đến đấy nó phải chiến hết chục con cua mới nguôi giận được, hừ hừ.

___________

Đặt mông lên khoang VIP máy bay, Taehyung đã khóa chặt lấy eo của JungKook, rúc đầu vào cổ cậu làm một giấc. Bên cạnh Yoongi cũng ngáp đến chảy nước mắt, sau đó chui vào lòng của Hoseok tùy tiện chọn tư thế ấm áp mà nhắm nghiền đôi mắt nhỏ.

"Haha, bạn thân có khác nha."-Lim cười cười nhìn hai người rồi dơ máy lên chụp hình.

Ngồi dưới JungKook là Jimin, nó đã tìm thấy thú vui mới đó là ngắm ảnh cục cưng đáng yêu cùng ông bố lạnh lùng đẹp trai của mình.

Bên cạnh Jimin là NamJoon yên ổn ngồi đọc sách, cạnh NamJoon đương nhiên là SeokJin đang xem video đồ ăn mới tải về trong điện thoại.

Còn Evan đang mải bốc phét với mấy ông già bà cả về tình hình chính trị thế giới.

Mọi người có vẻ rất,..ai làm việc người ấy, ít tương tác với nhau bởi vì tất cả biết, một khi đã tương tác thì chiếc máy bay này chắc chắn nổ tung không còn mảnh vụn nào hết.

____________

"Đến nơi rồi~~~~ hú lê~~"-Sau 4 tiếng bay, cuối cùng cậu Park nhà ta đã ném được thân hình xuống bãi cát vàng mềm mại, vừa nằm vừa chụp hình khoe bố mẹ ở nhà.

"Vào thôi ông ơi, ông không mệt nhưng tôi thì mệt vãi ra."-NamJoon sút sút mông nó, hiện tại cũng là gần trưa rồi nếu không cản chắc thằng này cởi tung quần áo nhảy xuống biển chắc luôn.

"Èo."-Jimin bĩu môi đứng lên phủi phủi quần áo. Chào em biển, hẹn em chiều gặp lại *hun gió*

"JungKook ngủ chưa dậy cơ à?"-Lim vỗ vỗ mông JungKook đang nằm ngủ ngon lành trên lưng người yêu xinh đẹp, ngủ say đến nỗi không biết thiên địa gì luôn.

"Tiểu tổ tông này vì quá háo hức nên đêm qua không ngủ được, hôm nay lên máy bay mới ngủ bù đấy."-Taehyung cắn yêu vào bắp tay của JungKook đang quàng lên cổ mình sủng nịnh nói.

"Vào đăng kí phòng thôi."-Evan kéo SeokJin đi về phía tiếp tân.-"Chúng ta là người lớn, đương nhiên phải đứng ra đại diện cho mấy đứa nhỏ."

"Gớm, nó lại chẳng khôn quá anh."-SeokJin lè lưỡi.

"Anh là luật sư tương lai đó nha."-Evan cười tỏa nắng xoa xoa đầu SeokJin. Ấy chết, anh sao lại thế này? Evan nhanh chóng rút lại cánh tay của mình, anh ho hắng.-"Cái này,..anh theo thói quen thôi. Xin lỗi."

"Để tôi đi cùng anh, so với SeokJin thì tôi trưởng thành hơn."-NamJoon ngắn tũn mặt mày, kéo SeokJin ra sau lưng của mình.-"Lim. Mày ở đó làm gì? Không phải đây là lãnh thổ nhà mày à? Đi trước chọn phòng đi."

Evan thấy NamJoon xù lông bảo vệ SeokJin trong lòng anh càng ngượng hơn, tại anh quen xoa đầu Lim cho nên bị cuồng tay mất rồi, nhìn SeokJin đang cười tủm tỉm nhìn NamJoon anh lại thấy buồn cười, đã bao nhiêu lâu rồi anh mới nhìn thấy nụ cười của SeokJin nhỉ? Có lẽ là không lâu lắm nhưng mà... Nụ cười đó không dành cho anh từ rất rất lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg