90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Extra2: Jimin là đồ ngốc 2.


Jukio vừa về đến nhà đã chạy vào phòng khóa chặt cửa lại, hình như nó xảy ra chuyện gì thì phải, mà hiện tại Jeon gia chỉ có Taehyung và hai đứa nhóc ở nhà thôi, JungKook đi làm rồi mà bố với mẹ cũng ở công ti, hắn lúng túng không biết phải làm thế nào hết.

"Jukio, em không sao ch..."

Hắn chưa hỏi xong đã thấy tiếng khóc lớn từ trong phòng vọng ra.

"Bố ơi, cô sao thế?"-Thằng anh TunKae đang chơi game xỏ vội đôi dép chạy lên phòng Jukio.

"Cô ơi, con là JunTae đây, cô đau ở đâu à? Cho con vào với."-Thằng em từ đâu đã lăn đến đập cửa.

"Hai đứa, im lặng xem nào."-Taehyung nắm tay hai đứa hướng vào trong phòng hỏi.-"Kio à, mở cửa cho anh được không?"

*Cạch* Tiếng cửa mở. Jukio phóng ngay vào lòng Taehyung khóc nức nở.

"Anh thiên thần, em thất tình rồi."

"Th...thất tình á?"-Taehyung á khẩu. Hắn còn chưa thấy nó yêu bao giờ thì lấy đâu ra thất tình?

"Thất tình là gì a?"-Hai thằng bé mặt ngu nhìn nhau.

"Hai đứa xuống nhà đợi ba đi. Để bố nói chuyện với cô là được rồi."-Taehyung xua hai thằng quỷ xuống nhà rồi lau mặt mũi cho Jukio, đặt nó ngồi xuống ghế. Đối với Jukio, Taehyung coi nó như con gái của mình, nhìn nó buồn thế này lòng hắn cũng sót ruột lắm.

"Em muốn giết người..."-Jukio sụt sịt ôm con gấu bự trong lòng không ngừng mếu máo.

Còn Taehyung ôm hộp giấy đang rút từng tờ một đưa cho Jukio. Xin lỗi mày, anh rể của mày chỉ biết làm thế này cho mày mà thôi, hi vọng mày bớt buồn.

"Từ bé đến giờ em không bao giờ phải chịu ủy khuất nhiều như vậy."-Nó xì mũi xong vo giấy ném vào thùng rác.

Hắn lại rút một tờ đưa cho Jukio.

"Chỉ vì anh ấy mà em chịu đủ mọi thứ khổ trên đời rồi đấy."-Nó xé tờ giấy ra thành trăm mảnh ném lung tung.-"Bực hết cả mình."

Taehyung rút hẳn sáu tờ đưa cho Jukio xé chơi.

"Anh thiên thần, anh yêu đơn phương bao giờ chưa?"

Taehyung lại rút thêm một tờ.

"Em hỏi anh đó."-Jukio vỗ vỗ mặt Taehyung.

"Hả? Yêu đơn phương á?"-Taehyung tròn mắt nhìn Jukio.-"Em nên hỏi anh của em thì hơn, ngày xưa nó thích thầm anh mà."

"Thật á?"-Jukio 'ồ' một tiếng.

"Ừ."-Taehyung tự hào gật đầu.-"Nhưng mà anh là người tỏ tình trước."

"A, ra vậy."-Jukio ném luôn buồn ra sau lưng, nó nằm nghiêng ra ghế nghe anh rể kể chuyện.

"Ừ. Hỏi về kinh nghiệm yêu đơn phương thì anh không biết nhưng mà kinh nghiệm tỏ tình thì anh rõ lắm."-Taehyung vuốt vuốt cằm cười rất vui vẻ.

"Anh nói nghe thử đi."-Jukio dơ tay làm động tác mời.

"Đầu tiên phải chắc chắn đối tượng có tình cảm với mình đã."

Nghe đến đây Jukio ỉu xìu.-"Cái này em chịu." "Ui xời, gái họ Jeon mà kém thế. Em phải học hỏi Hoseok nhiều lên, nó ngày xưa mặt dày đến nỗi mài mòn được cục băng đá là Yoongi đấy. Cứ phải quyết đoán vào, mặt dày mày dạn vào. Thử một lần, được thì ăn cả mà ngã thì...kéo cả đứa kia ngã cùng. Đứa nào không nghe cứ khoe mẹ, bảo đảm mẹ trói luôn nó mang về nhà cho em chơi."-Taehyung vỗ vai Jukio quyết thắng.

"Được."-Jukio như được truyền lửa nhiệt huyết từ Taehyung. Nó vỗ ngực.-"Mẹ dạy em chữ Vương nhưng quên không dạy dấu sắc. Tầm này quất hết luôn. Tiếp tục đi anh."

Taehyung rất hài lòng về bài giảng của mình, hắn uống một hụm nước cho mượt họng rồi tiếp tục.

"Thứ hai là phải chọn thời điểm, thời cơ thích hợp. Giống như đánh cá vậy, phải biết thời điểm nào nó lặn, nó ngoi. Hiểu không?"

"Vậy anh chọn thời điểm nào?"-Jukio hỏi.

"Thời điểm á?"-Hắn nhíu mày.-"Em cũng biết là ngày xưa anh bị mất trí nhớ có chọn lọc mà. Đoạn đấy anh quên rồi."

Nó khinh bỉ chẹp miệng.

"Thôi được rồi, tiếp tiếp."

"Thứ ba là phải có nghệ thuật...thả thính. Thả kiểu gì mà nó phải đớp ngay ấy. Tốt nhất nên dùng hành động, ôm hay hôn, gì gì đó..."

"Thôi đi, mẹ đập em chết."-Jukio lắc đầu nguầy nguậy.-"Em còn chưa vị thành niên đâu."

"Ừ nhở. Đừng kể với anh em là anh vừa xúi bậy nhé, nếu không người bị đập chết là anh đấy."-Taehyung rùng mình. Hắn đang dạy dỗ cái gì đây trời.-"Đấy, nói chung là thế thôi, còn lại cái gì anh cũng không nhớ."

"Cảm ơn anh rất nhiều. Anh đúng là thiên thần mà."-Jukio mỉm cười trở lại, nó chạy ra tủ bánh kéo lấy ra hai bịch kẹo sữa đặt vào lòng Taehyung.-"Đây là quà tặng anh. Cảm ơn đồng chí rất nhiều."

"Không có gì hết."-Hắn ôm kẹo trở về phòng.-"Có gì cứ gọi anh nhé."

"Ok."-Jukio gật mạnh đầu. Đúng là có anh rể là thiên tài có khác, sướng thế không biết. Xong xuôi, nó nhảy vào bàn học vẽ vời ra cả một tương lai và kế hoạch bẫy Jimin. Không ăn được cùng lắm bảo mẹ bắt Jimim về nhà chứ gì?

Ôm cái tư tưởng tiên tiến đó, Jukio ngủ liền một giấc đến tối luôn, nó cũng lớn rồi nên đói thì tự biết tìm cái ăn nên hai anh và bố mẹ để nó ngủ cho đã đi rồi ăn sau cũng được.

Vừa ngủ dậy, nó liền thay quần áo, tư trang tử tế lên đường đến quán cà phê của Jimin, trong tay nó còn cầm một hộp socola sữa, loại mà y thích nhất nữa.

Nghĩ đến cảnh mình thổ lộ lòng mình với y, mặt nó lại nhuộm một tầng đỏ hồng. Không sao hết, y đã quen nó từ bé rồi cho nên nó giữ kẽ với y cũng không để làm gì cả bởi vì y biết sạch bản chất của nó rồi.

Nó hí hửng mở cửa quán. Jimin kìa. Nó nghĩ nó sẽ rất vui khi gặp y, nó còn nghĩ đến việc xà vào lòng y ngay khi gặp mặt, nhưng mà,... hiện tại nó không phải thấy một mình Jimin, mà còn thấy cả chị Min Yuna nữa, cả hai người lại còn nói cười rất vui vẻ, người này một câu người kia một câu thoạt nhìn hạnh phúc lắm, y hệt một đôi luôn ấy.

"Ô kìa, Kio, lại đây đi em."-Chị ấy gọi nó, nó mới choàng tỉnh và ngượng ngùng chào chị một câu.

"Hm? Jukio à, ngồi đây."-Y cười híp mắt vỗ lên chiếc ghế bên cạnh y.-"Tối không có bài tập làm sao?"

"Nếu có thì em không được đến đây à?"

Lòng nó đang chua như giấm đây này, tâm trạng chẳng vui vẻ gì đâu cho nên thái độ không được bằng phẳng cho lắm. Nó mặc kệ chiếc ghế Jimin đã mời mà ngồi luôn bên cạnh y, hai người một ghế có hơi chật chội nhưng mà nó thích thế.

Yuna nhìn thấy vậy cũng chỉ cười thôi, chị ấy ngoáy li cà phê bằng chiếc muỗm thủy tinh của mình rồi hỏi nó:-"Nghe nói dạo này em học tiếp quản Jeon gia, sao rồi? Có ổn không?"

"Em vẫn bình thường, dù sao em đã tiếp cận hết tất cả từ trước rồi nên bây giờ tiến vào bước thực hành cũng thoải mái hơn."-Nó đón lấy li cacao từ phục vụ và mỉm cười cảm ơn.

"Ừ, vậy tốt rồi."-Yuna gật đầu.

"Hai chị em nói chuyện đi nhé, anh đi có việc một chút."-Jimin đứng dậy, xin phép rồi đi ra ngoài.

Nó quay lại nhìn y, trong lòng lại thêm một chút đắng ngắt. Rõ ràng mục đích nó đến đây không phải nói chuyện với Yuna, người nó muốn gặp và nói chuyện là Jimin cơ mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg